Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
Khó trách Trần Thanh Đế không nhớ rõ mình, hắn... hắn vậy mà cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình, xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới mình?
- Không cần khiếp sợ, cũng không nên cảm động, ta chỉ là muốn nói cho ngươi, chính là Trần đại thiếu si tình kia đã chết.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Hiện tại chỉ có một Trần Thanh Đế, vì thủ hộ người đáng giá mình thủ hộ, có thể không tiếc giết hết người trong thiên hạ.
- Trần Thanh Đế vì thủ hộ người đáng giá chính mình thủ hộ, có thể không tiếc giết hết người trong thiên hạ?
Bùi Ngữ Yên lộ vẻ sầu thảm cười cười, tự giễu nói:
- Ta không chỉ không có tư cách kia, đạt được ngươi thủ hộ, ngươi càng là sẽ giết ta, đúng không?
- Nếu như ngươi không ngại, có thể đưa ta về trường học.
Trần Thanh Đế cũng không trả lời, nhưng ý tứ của hắn lại rất rõ ràng, nhắm hai mắt lại, thản nhiên nói.
Ông...
Xe thể thao Ferrari như là sư tử gào thét, liên tục mấy cái trôi đi hoàn mỹ, rất nhanh chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Không thể phủ nhận, kỹ thuật điều khiển của Bùi Ngữ Yên rất lợi hại.
- Ta nghe nói, Mạnh Ngưng Tuyết đem một tiết mục khác giao cho ngươi.
Hơn 10 phút sau, Bùi Ngữ Yên rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi:
- Ngươi đã nghĩ kỹ ở trong tiệc tối đón người mới, biểu diễn tiết mục gì chưa?
- Đến hỏi Mạnh Ngưng Tuyết a.
Trần Thanh Đế rất là bình thản nói.
Trần Thanh Đế đối với tiệc tối đón người mới đến kia, là không có hứng thú gì, để cho hắn đi xem muội tử tẩu tú vẫn là làm được. Lên đài biểu diễn? Nói đùa sao?
Biểu diễn cái gì?
Giết người?
Hay là chế phù, luyện đan, luyện khí, bày trận...
Ngoại trừ những thứ này, Trần đại thiếu không còn biết những thứ khác.
Đương nhiên, ăn mặc quần lót bò lên trên sân khấu hình chữ T, loại sự tình không cần bất luận kỹ thuật gì này, Trần Thanh Đế vẫn có thể làm được.
Bất quá, điều kiện tiên quyết là Mạnh Ngưng Tuyết đáp ứng mặc quần lót, cùng Trần Thanh Đế hắn lên sân khấu mới được.
Đây cũng là một loại phương pháp Trần Thanh Đế chối từ.
- Ta...
Bùi Ngữ Yên cắn răng, một cổ phẫn nộ không hiểu tuôn vào trong lòng, hít sâu một hơi, nói ra:
- Ta cũng sẽ biết lên đài diễn xuất, làm bạn nhảy của ta như thế nào?
- Không biết.
Trần Thanh Đế không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cự tuyệt.
- Ta có thể dạy ngươi, dùng thực lực của ngươi, tính cân đối của thân thể, sẽ học rất nhanh đấy.
Bùi Ngữ Yên cho rằng Trần đại thiếu sẽ không cự tuyệt, liền nói.
- Trên giường, đánh với ngươi một vài động tác tình yêu, ta rất thích ý. Khiêu vũ? Miễn đi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Thật sự là không có hứng thú gì.
- Hừ.
Bùi Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, vừa lái xe vừa nói:
- Nếu như... nếu như ta nguyện ý đem thân thể cho ngươi, có thể trở thành một bộ phận mà ngươi thủ hộ không?
Vấn đề này, Bùi Ngữ Yên rất muốn biết, nàng thật sự là không tin, năm đó Trần đại thiếu yêu nàng như vậy, sẽ đối với nàng một điểm cảm giác cũng không có.
Coi như là cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, trước kia ưa thích, hiện tại cũng có thể ưa thích mới đúng.
Lúc này, Bùi Ngữ Yên rất khẩn trương, đồng dạng cũng rất xoắn xuýt, đáp án nàng hi vọng Trần Thanh Đế cho ra dĩ nhiên là khẳng định, nhưng đồng dạng cũng rất chán ghét đáp án khẳng định.
- Chơi đùa thì được, người ta thủ hộ, đều là đáng giá ta đi thủ hộ, được ta tán thành.
Trần Thanh Đế nhíu mày, khinh thường nói:
- Rất hiển nhiên, ngươi không có được tán thành của ta.
- Lúc ta chưa lấy lại được đoạn trí nhớ bị cưỡng ép xóa bỏ kia, coi như ngươi chủ động quấn lấy, bò lên trên giường của ta, cũng sẽ không được ta tán thành.
Trần Thanh Đế nhún vai:
- Đẩy ngã ngươi, chỉ là chơi đùa, không hơn.
- Trần Thanh Đế!
Bùi Ngữ Yên nổi giận gầm lên một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, hận không thể trực tiếp ăn sống Trần Thanh Đế.
Đả kích!
Đả kích cực lớn.
Bùi Ngữ Yên nàng lúc nào bị người khác đối đãi qua như thế? Vô luận bối cảnh đối phương lợi hại cỡ nào, đều đối với nàng phi thường cung kính.
Nếu như ngày nào đó Bùi Ngữ Yên tâm tình tốt, đồng ý ăn bữa cơm cùng với hắn, cũng có thể làm cho đối phương vô cùng hưng phấn.
Ước Hàn, cháu trai giáo phụ Mafia, bối cảnh lợi hại không?
Coi như là như thế, hắn cũng không có cơ hội cùng Bùi Ngữ Yên ăn qua một bữa cơm.
- Không cần rống, cũng không nên nhìn ta như vậy.
Trần Thanh Đế nhìn cũng không có nhìn Bùi Ngữ Yên, không vội không chậm, rất là bình thản nói:
- Không nên gây ra tai nạn xe cộ, ta khuyên ngươi vẫn là chuyên tâm lái xe đi.
Bề ngoài giống như, đối với chuyện có tông xe hay không, Trần Thanh Đế một chút cũng không quan tâm.
- A...
Quả nhiên, Bùi Ngữ Yên vừa quay đầu lại, thình lình phát hiện, phía trước có một chiếc xe vận tải cỡ lớn. Dùng tốc độ của Ferrari, chỉ hai giây nữa sẽ đụng vào.
Về phần kết quả chiếc xe vận tải cỡ lớn kia sẽ như thế nào, tạm không nói đến, ít nhất, xe Ferrari của Bùi Ngữ Yên quyết sẽ báo hỏng.
Đương nhiên, dùng thực lực của Trần Thanh Đế cùng Bùi Ngữ Yên, điểm tai nạn xe cộ ấy đối với bọn họ vẫn là không tạo được bất luận ảnh hưởng gì.
Tư...
Tốc độ xe của Bùi Ngữ Yên không giảm, rất nhanh lách qua, ngay sau đó một cái trôi đi hoàn mỹ vượt qua chiếc xe vận tải cỡ lớn kia, hữu kinh vô hiểm đi qua.
- Cảm ơn!