Mặc dù nói, kỹ thuật đua xe của Trần Thanh Đế cũng tăng lên không ít, so với Trần đại thiếu trước kia chỉ có thua không thắng, thì lợi hại hơn nhiều.
Nếu như thật đi đua xe, Trần Thanh Đế ít nhất vẫn có thể đủ thắng vài người, không làm đến toàn quân bị diệt, từ đầu tới đuôi đều thua.
Đương nhiên, vẫn chỉ là ngẫu nhiên thắng vài người mà thôi.
- Ngươi không có đi học sao? Đi theo tới làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Đoạn Phàm đi theo phía sau hắn, vẻ mặt khó hiểu.
Đã nói rồi, ăn cơm thì chờ tới tối.
- Đoạn Phàm, ngươi yên tâm, thời điểm đi ra ngoài uống rượu, ta nhất định sẽ giúp ngươi.
Trịnh Lục vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm, nói ra:
- Về đi học đi.
- Đi học? Ai!
Đoạn Phàm thở dài một hơi, lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nói:
- Ta không có đi học, đã nhiều năm rồi.
- Thật nhiều năm? Có thể được hai mươi năm sao? Ngươi một tiểu hài tử xấu xa, giả lão thành cọng lông?
Chu Trướng nhịn không được liếc mắt, Đoạn Phàm này cũng quá giả trang lão thành rồi?
- Chu Trướng đại ca, anh không vạch trần em, không đả kích em không được sao?
Vẻ mặt Đoạn Phàm ủy khuất nói:
- Em được ba ngày nghỉ, đây mới là ngày đầu tiên, em không muốn trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Khoa Văn Nghệ, trong lớp của Trần Thanh Đế nhiều ra một ông cụ non mười sáu mười bảy tuổi. Mà ông cụ non này, đối với Trần Thanh Đế cực kỳ cung kính.
Châm trà rót nước, đưa đồ ăn vặt, sự tình gì, ông cụ non này cũng đều cực kỳ ân cần làm. Mà ngay cả hai người Chu Trướng và Trịnh Lục, cũng dính không ít quang.
- Chu Trướng đại ca, nhà của em có một khách sạn năm sao, phục vụ rất tốt.
Ông cụ non Đoạn Phàm ghé vào bên tai Chu Trướng, liếc nhìn Thẩm Kỳ:
- Về sau Chu Trướng đại ca anh, mang theo chị dâu Thẩm Kỳ mướn phòng, cũng có thể đi tới chỗ em, toàn bộ đều miễn phí phục vụ.
- Chậc chậc, Đoạn Phàm, ngươi rất có tiền đồ.
Trên mặt Chu Trướng lộ ra dáng tươi cười dày đặc, vỗ vỗ bả vai Đoạn Phàm:
- Ta nhất định sẽ giúp ngươi.
- Oa kháo... Chu Trướng đại ca, anh nói vậy là có ý tứ gì?
Ông cụ non lập tức không vui:
- Em không có ý hối lộ anh, đây là tiểu đệ em hiếu kính đại ca a.
- Minh bạch, biết rõ, lý giải, ta hiểu.
Chu Trướng nhịn không được liếc mắt, quyết đoán bị Đoạn Phàm đánh bại, ông cụ non này quá vô sỉ rồi.
Tính mục đích rõ ràng như vậy, làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ.
- Sư phụ, ngài khát không? Muốn uống chút gì không?
Đoạn Phàm lại đi tới bên người Trần Thanh Đế, vẻ mặt ân cần, trong tay còn mang theo một cái túi lớn, tất cả đều là đủ loại đồ uống.
- Không khát, tự ngươi uống đi.
Trần Thanh Đế lắc đầu, bất đắc dĩ nói. Đoạn Phàm này, thật sự là biết quấn người, quấn quít quá chặt rồi.
Suýt nữa còn quỳ cho Trần Thanh Đế.
- Sư phụ, cho con chút mặt mũi, uống một lon nha, uống một lon thôi.
Đoạn Phàm móc ra một lon bò húc, đưa về phía Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, ngài uống một lon há.
Ào ào Xoạt!
Trần Thanh Đế từ trong ngăn kéo, lấy ra bốn cái lon không bị bóp méo, nhét vào trước mặt Đoạn Phàm:
- Một tiết này, ta trọn vẹn uống bốn bình rồi.
Bị buộc, thật sự, thật sự là bị buộc, ngươi không uống, Đoạn Phàm vẫn quấn quít lấy ngươi, không uống vĩnh viễn quấn xuống dưới, giống như con ruồi.
Được rồi, uống!
Uống hết, Đoạn Phàm còn trông mong, nhìn xem ngươi đã uống xong chưa.
Tốt, uống xong!
Nhưng mà, là uống một lon lại một lon, cái này lúc nào mới có thể không uống a.
- Nha... Vậy coi như được rồi.
Vẻ mặt Đoạn Phàm thất vọng, đem ánh mắt đặt ở trên người Trịnh Lục, lập tức lại để cho trước mắt hắn bừng sáng.
- Đừng... Đừng tới đây, ta... ta đi toa-lét.
Tiếp xúc đến ánh mắt của Đoạn Phàm, Trịnh Lục biến sắc, suýt nữa dọa đái trong quần.
Nói xong, Trịnh Lục nhanh chân bỏ chạy.
Trần Thanh Đế bốn lon đúng không, Trịnh Lục hắn là trọn vẹn uống tám lon a.
Ngay cả Trần Thanh Đế cũng chịu không được ông cụ non Đoạn Phàm này dây dưa, làm cho hết cách rồi, uống bốn lon, chớ nói chi là Trịnh Lục.
Hết cách, Đoạn Phàm này quá quấn người rồi.
- Lão bà, chúng ta cũng đi toa-lét.
Nhìn thấy Trịnh Lục ly khai, Chu Trướng đứng lên, kéo Thẩm Kỳ ở một bên, không cho Đoạn Phàm cơ hội, quyết đoán rời khỏi phòng học.
Chu Trướng uống sáu lon, Thẩm Kỳ uống ba lon, Trịnh Lục uống tám lon. Cái này còn là vì, trọng tâm Đoạn Phàm dây dưa không ở trên người của bọn hắn.
Trần Thanh Đế đẩy một lon bò húc ở trước mặt qua một bên, giống như chạy nạn, rất nhanh ra khỏi lớp.
- Ách, ... như thế nào đều như vậy chứ? Tiểu đệ ta là rất hảo tâm a.
Rất nhanh, Đoạn Phàm đã tìm được một cái lý do:
- Có lẽ là ta phục vụ vẫn chưa đến nơi đến chốn, phải thêm chút sức mới được.
Cách nghĩ của Đoạn Phàm, nếu để cho bọn người Trần Thanh Đế nghe được, chỉ sợ bọn họ sẽ trực tiếp trốn học, không trở lại.
- Tiểu đệ đệ, em lớn lên thật đáng yêu a.
Thời điểm Đoạn Phàm định tăng mạnh độ phục vụ, nữ sinh trong lớp học ngay ngắn nhìn qua hắn.
Hết cách rồi, từ trên người Đoạn Phàm, xem xét chính là một mặt hàng có tiền, rất có tiền a.
- Đáng yêu cái mặt các ngươi.