Đoạn Phàm hưng phấn kêu gào, ôm bả vai Trịnh Lục, nhanh chóng đi ra ngoài trước.
- Sư phụ, nếu không người tới lái, đệ tử ngồi ghế phụ.
Vẻ mặt Đoạn Phàm chờ mong nhìn Trần Thanh Đế, hắn thật muốn khoảng cách gần cảm thụ kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế thoáng một phát.
- Xe của ta ở bên ngoài.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ, nói ra:
- Các ngươi đều ngồi xe của ta, Đoạn Phàm, ngươi ở phía trước dẫn đường.
- A, cái kia tốt.
Đoạn Phàm lại một lần thất vọng rồi, mang theo hộ vệ của hắn, lên xe chạy tới Đế Hào Tửu.
- Hổ ca, Trần Thanh Đế đi ra.
Canh giữ ở phía ngoài cửa trường, cách đó không xa, Trang Tất Thành ở bên trong một chiếc Land Rover, trong hai tròng mắt, tràn đầy ác độc chi sắc:
- Hổ ca, lúc nào động thủ?
- Hiện tại.
Lỗ Hổ cầm bộ đàm nói ra.
Bất quá, hắn vừa muốn xuống xe, thình lình phát hiện chiếc Bugatti kia, liền nói:
- Tất cả đều dừng lại, không nên động thủ.
- Vâng!
- Vâng!
- Vâng!
Ở bên trong bộ đàm, ngay ngắn truyền đến tiếng đáp trả.
- Hổ ca, cái này... làm cái gì vậy? Vì cái gì không động thủ?
Vẻ mặt Trang Tất Thành kinh ngạc cùng khó hiểu, càng nhiều hơn là không cam lòng.
- Chiếc Bugatti kia, là của Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm.
Lỗ Hổ chỉ vào phía trước, nói ra:
- Xem bộ dáng, Đoạn Phàm cùng Trần Thanh Đế quan hệ rất sâu, có Đoạn Phàm ở đây, chúng ta không thể động thủ.
- Hắc Ám tiểu ác ma, Đoạn Phàm?
Trang Tất Thành chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, càng là nghiến răng nghiến lợi. Trang Tất Thành hắn là bị Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm hung hăng hành hạ qua.
Bất quá sau đó, Trang Tất Thành cái rắm cũng không có phóng một cái.
Ở thủ đô, Thanh Bang bọn hắn không dám động tiểu ác ma Đoạn Phàm này.
Trọng yếu hơn là, Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm, là gặp Trang Tất Thành một lần, giẫm Trang Tất Thành một lần, Trang Tất Thành là bị giẫm sợ.
Nhìn thấy Đoạn Phàm, Trang Tất Thành là sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.
Bugatti thành thành thật thật đứng ở bên cạnh BMW màu trắng, Đoạn Phàm duỗi đầu ra, dáng tươi cười kiều mỵ, nịnh nọt nói:
- Sư phụ, đệ tử ở phía trước dẫn đường.
- Ân!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cũng không có nhiều lời, mà là mở cửa xe, Chu Trướng,Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ, cũng ngay ngắn chui vào bên trong.
Ông...
Tư...
Lúc này tiếng động cơ gầm gừ, thanh âm lốp xe ma sát cùng mặt đất vang lên, một đạo hồng sắc trôi đi hoàn mỹ, chắn trước đầu xe BMW.
- Trần Thanh Đế, các người muốn đi đâu?
Bùi Ngữ Yên ở trong xe Ferrari, nhìn xem Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta cũng muốn đi.
- Oa ha ha, chị dâu... không, sư mẫu, người cũng tới a.
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên, trước mắt Đoạn Phàm lập tức sáng ngời, rất nhanh xuống xe vẻ mặt nịnh nọt nói.
- Đại tẩu? Sư mẫu?
Bùi Ngữ Yên nghi hoặc nhìn Đoạn Phàm.
- A, là như thế này sư mẫu.
Đoạn Phàm nhìn Bùi Ngữ Yên nghi hoặc, liên tục giải thích nói:
- Em tên là Đoạn Phàm, em vô cùng kiên định, vô luận như thế nào cũng phải bái Trần đại làm thầy, cho nên chị chính là sư mẫu của em rồi.
- Đáng tiếc...
Đoạn Phàm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt bi thương nói:
- Sư phụ còn không có thu em làm đồ đệ.
- Cậu muốn bái Trần Thanh Đế làm thầy?
Bùi Ngữ Yên nhìn Đoạn Phàm, lại nhìn chiếc Bugatti một chút, xác nhận thân phận của Đoạn Phàm.
- Đó là phải, chí hướng của Đoạn Phàm em vẫn là rất kiên quyết đấy.
Đoạn Phàm vỗ vỗ ngực, vô cùng kiên định, rất có một bộ, vô luận là ai, cũng không cải biến được ý chí của hắn.
Lão sư này, Đoạn Phàm hắn là bái định rồi.
- Đoạn Phàm, ngươi còn có đi hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thúc giục nói.
Nói thật, Trần Thanh Đế thật đúng là không muốn để cho Bùi Ngữ Yên đi theo. Trần đại thiếu cảm giác, địa phương có Bùi Ngữ Yên xuất hiện, là sẽ phát sinh chuyện làm cho người không thích.
- A, đi, đi...
Trong lòng Đoạn Phàm run lên, nhanh chóng tiến vào xe Bugatti, hắn thực sợ Trần Thanh Đế bảo hắn xéo đi.
Đây chính là đến thời khắc cuối cùng rồi, nếu như bị đuổi đi, Đoạn Phàm tìm ai nói lí lẽ, đi đâu khóc đây?
Ông...
Đoạn Phàm lên xe, đạp chân ga, liền xông ra ngoài, bất quá, tốc độ xe cũng không nhanh. Đoạn Phàm vẫn là rất có tự mình hiểu lấy, ở trước mặt Trần Thanh Đế, chơi đua xe, đây không phải là tìm tai vạ sao?
Hắn không có ngu như vậy.
Nhìn Đoạn Phàm ở phía trước dẫn đường, Trần Thanh Đế khởi động xe, Bùi Ngữ Yên cũng theo sát phía sau. Lý Vưu một mực âm thầm bảo hộ Trịnh Lục và Chu Trướng, cũng lái xe đuổi kịp.