Chu Trướng, Trịnh Lục, Đoạn Phàm náo thành một đoàn, hào khí rất tốt, rất vui vẻ.
Bùi Ngữ Yên ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, nhìn Trần Thanh Đế, hạ giọng nói ra:
- Xem ra tình huống đồ đệ này của ngươi, không phải quá tốt a.
- Ngươi rất quan tâm vấn đề này?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói. Đương nhiên, thanh âm của hắn ép tới rất thấp, trong phòng rượu này, cũng chỉ có Bùi Ngữ Yên là có thể nghe được.
Coi như là tên bảo tiêu cao thủ kia của Đoạn Phàm, cũng đừng muốn nghe đến.
- Thân phận đồ đệ này của ngươi, ngươi có lẽ đã biết a?
Bùi Ngữ Yên trừng hai mắt, thấp giọng nói ra:
- Trước kia, ngươi còn phi thường sùng bái lao cha Đoạn Thiên của hắn đấy.
- Hắc đạo ở thủ đô, trời muốn thay đổi.
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế thờ ơ, nhịn không được mở miệng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không quan tâm đồ đệ của ngươi?
- Trời thay đổi hay không, cùng ta không có bất kỳ quan hệ gì.
Vẻ mặt Trần Thanh Đế khinh thường nhìn Bùi Ngữ Yên, nói ra:
- Ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, chỉ là hắc đạo, có thể làm gì được ta chứ?
- Hắc đạo có mạnh hơn nữa, cái kia cũng chỉ là hắc đạo, đương nhiên không cách nào đối kháng cùng chính phủ, quân đội rồi.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nói ra:
- Chẳng lẽ ngươi không có ý định giúp đồ đệ của ngươi? Hoặc là, giúp thần tượng của ngươi? Đã từng là người ngươi sùng bái.
- Ta phát hiện, ngươi rất nhiều chuyện, làm cho người không thích.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia chán ghét, cầm lấy một ly rượu đỏ uống vào.
Không thể phủ nhận, rượu đỏ này là hảo tửu, bất quá, cảm giác uống vào trong miệng, thật sự là không có quá nhiều cảm giác.
- Ngươi...
Bùi Ngữ Yên nghiến răng nghiến lợi, lại một câu cũng nói không nên lời.
- Sư phụ, cái kia...
Đúng lúc này, Đoạn Phàm một mực âm thầm chú ý Trần Thanh Đế, hoạt động thân thể, đi tới bên người Trần Thanh Đế:
- Sư phụ, đệ tử mời người.
- Sư phụ, đệ tử lại mời người...
Sau nửa giờ, Đoạn Phàm cảm thấy mình váng đầu hoa mắt, cả thân thể đều lắc lư, nhưng mà, hắn lại phát hiện, Trần Thanh Đế đánh rắm cũng không có.
Sư phụ không uống say, không chóng mặt, sao có thể thu hắn làm đồ đệ a.
Đoạn Phàm, bất kể thế nào nói, ngươi cũng là Tiểu Bá Vương trong rượu, như thế nào nhanh như vậy liền không được? Chiêu bài Tiểu Bá Vương trong rượu, ta cũng không thể đập phá, vì bái sư, tiếp tục uống.
Đoạn Phàm dùng sức lắc đầu, muốn mạnh mẽ để cho mình tỉnh táo lại. Bất quá, hắn không lắc đầu khá tốt, vừa lay đầu, lập tức đầu váng mắt hoa, ngã vào trên người Trần Thanh Đế.
Vù vù...
Sau một khắc, Đoạn Phàm nằm ngáy o..o....
Trong nháy mắt nằm ngủ đó, Đoạn Phàm biết rõ, hôm nay uống nhiều rượu như vậy là chùa rồi, còn không có thành công bái sư, đã làm mình uống gục.
Sư phụ là sư phụ, không chỉ có kỹ thuật đua xe ngưu bức, ngay cả uống rượu cũng sắc bén như thế.
Xem ra, đồ vật Đoạn Phàm ta phải học tập, vẫn là nhiều lắm.
- Ngươi trước đưa hắn về, bảo hắn hai ngày nữa đến trường học tìm ta.
Trần Thanh Đế bế Đoạn Phàm uống say lên, giao cho bảo tiêu của Đoạn Phàm.
- Ân!
Tên bảo tiêu kia tiếp nhận Đoạn Phàm, nhẹ gật đầu, quay người đi ra Đế Hào Tửu.
Đoạn Phàm gục xuống, Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng uống không ít, con mắt không mở ra được, nói chuyện cũng bắt đầu không rõ ràng.
- Trần đại thiếu.
Lúc này, Lý Vưu đã đi tới, liếc nhìn Bùi Ngữ Yên, ghé vào bên tai Trần Thanh Đế, thấp giọng nói ra:
- Có biến.
- Bùi Ngữ Yên, ngươi chiếu cố tốt bọn hắn.
Trần Thanh Đế đứng lên, nhìn Lý Vưu nói ra:
- Đi ra ngoài nói.
Nói xong, Trần Thanh Đế mang theo Lý Vưu, đã đi ra khỏi quán bar. Nguồn truyện:
- Chuyện gì?
Ra khỏi quán bar, Trần Thanh Đế hạ giọng nói.
Trần Thanh Đế biết rõ, Lý Vưu nói có biến, tất nhiên không phải việc nhỏ gì. Sự tình Lý Vưu có thể xử lý, sẽ không nói cho Trần Thanh Đế.
Hơn nữa, cũng quyết không phải chuyện tốt.
- Tôi vừa rồi liên hệ Thiết Nam, lại liên lạc không được.
Lý Vưu trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Thiết Nam là một thành viên Huyết Nhận, chỉ cần còn an toàn, sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Thiết Nam đi điều tra Mạnh Ngưng Tuyết, Trần Thanh Đế cũng không phải quá yên tâm, sợ có nguy hiểm gì. Cho nên, Trần Thanh Đế để cho Lý Vưu cùng Thiết Nam giữ liên lạc.
- Đã mất đi liên hệ?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Khoảng cách lần thứ nhất trước đó, liên hệ cùng Thiết Nam, đã qua bao lâu thời gian?
- Ba giờ trước, Thiết Nam còn chủ động gọi điện thoại cho ta.
Lý Vưu trầm giọng nói:
- Nàng nói phát hiện cái gì, ở trong hai giờ, vô luận kết quả như thế nào, đều sẽ gọi cho tôi.
- Ba giờ đi qua, y nguyên không có động tĩnh, tôi chủ động liên hệ nàng...
Sắc mặt Lý Vưu thật không tốt:
- Có lẽ Thiết Nam đã xảy ra chuyện.