Tùy tùy tiện tiện đạp mất cửa xe của người ta, Đoạn Phàm căn bản không có coi là chuyện quan trọng, chỉ là hưng phấn đi tới Hồng Hương Thuận. Chuyện tình gì, cũng không có trọng yếu bằng bái sư a.
Vẻ mặt Đoạn Phàm hưng phấn, vừa đi vào đại sảnh của Hồng Hương Thuận, thình lình phát hiện, toàn bộ đại sảnh đều rất yên tĩnh, ngay cả tiếng thở lớn cũng không có.
- Đoạn thiếu, hai cái kia là người Thanh Bang.
Bảo tiêu của Đoạn Phàm, nhìn hai thành viên Thanh Bang lưu thủ ở đại sảnh, hạ giọng nói ra.
- Người Thanh Bang? Con mẹ nó, người Thanh Bang, cũng dám chạy đến nơi đây, còn hung hăng càn quấy như thế?
Đoạn Phàm nhíu mày, thản nhiên nói:
- Phế bọn hắn đi.
- Tiểu tử, hôm nay không buôn bán, thức thời, cút đi ra ngoài ngay cho ta.
Lúc này, một thành viên Thanh Bang cầm chai bia, nhìn Đoạn Phàm, hừ lạnh quát.
- Cút ra ngoài?
Bảo tiêu của Đoạn Phàm còn chưa có động thủ, hai thành viên Thanh Bang này lại muốn để cho hắn cút ra ngoài, sắc mặt Đoạn Phàm lập tức âm trầm xuống.
Một gã thành viên Thanh Bang khác, vừa muốn chửi ầm lên, lại thấy được bảo tiêu của Đoạn Phàm, trong lòng nhịn không được run lên. Lập tức liền nghĩ đến thân phận của Đoạn Phàm.
- Đoạn thiếu, Hổ ca của chúng ta ở phía trên làm việc, phiền toái ngươi ly khai nơi đây.
Thành viên Thanh Bang này, hít sâu một hơi, ngữ khí cũng trở nên hơi chút cung kính.
Tuy bọn hắn ở Thanh Bang ngưu bức, nhưng mà đại bản doanh lại không ở nơi này, tạm thời còn không phải đối thủ của Đoạn Thiên.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là tạm thời.
Còn có nữa là, Lỗ Hổ cũng đã thông báo, sắp tới tốt nhất không nên trêu chọc người của Đoạn Thiên. Huống chi, là con trai của Đoạn Thiên, hắc đạo tiểu Ma Vương Đoạn Phàm?
- Làm việc? Xử lý sự tình.
Đoạn Phàm một một chai bia trên mặt bàn, rất nhanh đập tới đầu tên thành viên Thanh Bang kia.
Thực lực của Đoạn Phàm cũng không tệ lắm, hơn nữa, tên thành viên Thanh Bang kia cũng không nghĩ tới, Đoạn Phàm lại đột nhiên động thủ.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, chai bia trực tiếp bị đập nát, đầu tên thành viên Thanh Bang kia trực tiếp nở hoa, máu tươi pha lẫn bia, điên cuồng chảy xuống.
- Ở trong thành thị này, đừng nói là ngươi, coi như là lão Đại Thanh Bang các ngươi, cũng không dám bảo lão tử lăn.
Đoạn Phàm lạnh giọng, nói ra:
- Đông ca, phế bọn hắn đi, đừng giết chết, không nên làm cho sư phụ mất hứng.
- Vâng, Đoạn thiếu!
Bảo tiêu của Đoạn Phàm, Đông ca, thân thể khẽ động, rất nhanh xuất kích, tên thành viên Thanh Bang còn lại kia trong khoảnh khắc bị đánh bay.
Ken két...
Thanh âm xương cốt đã đoạn vang lên, hai gã thành viên Thanh Bang trực tiếp hôn mê. Bọn hắn xem như triệt để phế đi, nửa đời sau phải ngồi trên xe lăn.
- Trang Tất Thành?
Đoạn Phàm đi lên bậc thang, liếc mắt liền thấy được Trang Tất Thành:
- Trang Tất Thành, nguyên lai là phế vật ngươi, chạy tới trang bức a.
- Đoạn... Đoạn Phàm...
Trang Tất Thành vừa quay đầu lại, thình lình thấy được Đoạn Phàm, sắc mặt lập tức biến đổi, hoảng sợ vạn phần.
- Ngươi con mẹ nó, gọi lão tử làm cái gì?
Trên mặt Đoạn Phàm tràn đầy khinh thường, lạnh giọng nói ra:
- Gọi Đoạn gia.
Nhìn thấy sắc mặt Đoạn Phàm âm trầm, sắc mặt Trang Tất Thành càng thêm trắng bệch, hắn sợ Đoạn Phàm, là đến từ sâu trong linh hồn, sợ bị Hắc Ám tiểu Ma Vương Đoạn Phàm ngược đãi.
Đoạn Phàm là thấy Trang Tất Thành hắn một lần, sẽ hành hạ một lần, cho tới bây giờ đều không khách khí. Nguồn truyện:
Ai không sợ a.
- Đoạn...
Trang Tất Thành dùng đến thanh âm run rẩy, kêu lên, ngay cả chữ gia, cũng đảo quanh trong miệng, suýt nữa thốt ra, lại đột nhiên thấy được Lỗ Hổ bên người, lập tức để cho Trang Tất Thành tiếng nói xoay chyển, chửi ầm lên nói:
- Đoạn gia con mẹ ngươi...
- Trang Tất Thành, lão tử thật lâu không có hành hạ ngươi, lá gan chó của ngươi càng ngày càng mập rồi, cũng dám mắng lão tử.
Đoạn Phàm thoáng cái đứng ở trên thang lầu, hắn có chút không tin, Trang Tất Thành vậy mà sẽ gan như thế.
Ở dĩ vãng, Trang Tất Thành bị Đoạn Phàm hành hạ không biết bao nhiêu lần, có một lần nào bất hạnh đụng phải Đoạn Phàm, mà không cung kính kêu một tiếng Đoạn gia?
Coi như là kêu, vẫn y nguyên sẽ bị hành, bất quá, bị hành hạ sẽ nhẹ một chút.
Hơn nữa, Đoạn Phàm mới vừa đi tới vị trí thang lầu, chỉ là nhìn thấy Trang Tất Thành đứng ở cạnh tường, về phần Lỗ Hổ đứng ở bên trái Trang Tất Thành, lại bị vách tường bên trái chặn mất.
Cái này cũng làm cho Đoạn Phàm không có nhìn thấy tình huống bên trên.
- Có phải Súng Thần Lỗ Hổ đã đến, ngươi cho rằng mình rất lợi hại hay không?
Mặt mũi Đoạn Phàm tràn đầy khinh thường, tiếp tục đi lên lầu. Hộ vệ của hắn Đông ca, theo sát phía sau.
Vừa lúc tiến vào, có hai thành viên Thanh Bang nói là Lỗ Hổ làm việc, còn bảo Đoạn Phàm hắn xéo đi.
Rất hiển nhiên, Súng Thần Lỗ Hổ đã ở đây.
Về phần uy danh Súng Thần Lỗ Hổ, Đoạn Phàm đương nhiên biết rõ.
Lăn lộn hắc đạo, người nào không biết?
Đoạn Phàm đi lên lầu, cho dù Trang Tất Thành có Lỗ Hổ ở bên người, cũng nhịn không được lui về phía sau một bước, tuy một bước rất nhỏ, nhưng chính là lui.
- Súng Thần Lỗ Hổ, quả nhiên ở đây.
Đoạn Phàm đi lên lầu, thấy được Lỗ Hổ bên người Trang Tất Thành, lạnh lùng nói ra:
- Thực cho rằng Súng Thần Lỗ Hổ ở đây, ngươi có thể lợi hại sao? Có thể hung hăng càn quấy ở trước mặt lão tử? Cho dù cha của ngươi đến, lão tử cũng sẽ hành hạ ngươi.
Đoạn Phàm nói lời này bề ngoài giống như có chút khoa trương, bất quá, sự thật đúng là như thế.