Toàn thân Lỗ Hổ rung mạnh, trong con ngươi, hiện lên một tia không thể tin được. Hắn chỉ là biết rõ, Đoạn Phàm cùng Trần Thanh Đế tầm đó, có chút quan hệ, lại không nghĩ rằng Trần Thanh Đế dĩ nhiên là sư phụ của Đoạn Phàm.
Trang Tất Thành bị quật ngã xuống đất, không ngừng tru lên, nghe được Đoạn Phàm nói, giống như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng, lập tức đình chỉ thống khổ gầm rú.
Không chỉ có như thế, toàn thân Trang Tất Thành đều đang run rẩy kịch liệt, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, toàn thân cao thấp, tất cả đều bị một loại đồ vật chiếm cứ.
Đó chính là sợ hãi.
Nhất là chứng kiến bộ dáng Đoạn Phàm đối mặt Trần Thanh Đế, làm cho hắn càng thêm sợ hãi.
Nếu như... nếu như biết rõ, Trần Thanh Đế là sư phụ của Đoạn Phàm, cho dù Trang Tất Thành hắn bị Trần Thanh Đế nhục nhã thì có sao? Ai sẽ đi trả thù?
Số lần Đoạn Phàm nhục nhã hắn, hành hạ hắn, giẫm hắn còn ít sao?
Bị sư phụ Đoạn Phàm nhục nhã, giẫm đạp, hành hạ, đánh, có cái gì quá không được hay sao?
Đồ đệ cũng thường xuyên hành hạ hắn, làm cho Trang Tất Thành gặp được, đều phải cung kính kêu lên một câu Đoạn gia, dù vậy, vẫn phải bị giẫm thoáng một phát.
Huống chi là sư phụ?
Nên gọi cái gì?
Trần lão tổ?
Con mẹ nó, ai bảo đây không phải là địa bàn của Trang Tất Thành bọn hắn, là địa bàn của Đoạn Phàm?
Bất quá, hiện tại hối hận có làm được gì?
Vô dụng.
Ngay từ đầu, nếu như Trang Tất Thành là thấy được bộ dáng Trần Thanh Đế, bị hắn tra tấn sống không bằng chết, cuối cùng bị hắn hành hạ đến chết. Hiện tại, Trang Tất Thành hắn như là chứng kiến mình, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Một mùi hối thối, từ đũng quần của Trang Tất Thành bay ra, chất lỏng màu vàng rất nhanh chảy ra.
- Trần tiên sinh, ta không biết ngươi là sư phụ của Đoạn thiếu.
Lúc này, Lỗ Hổ trầm ngâm một tiếng, mở miệng nói:
- Còn hi vọng, Trần tiên sinh bán chút mặt mũi, việc này cứ như vậy được rồi.
- Chúng ta nhiều người như vậy, đều bị ngươi đả thương.
Lỗ Hổ chỉ thành viên Thanh Bang té trên mặt đất thoáng một phát, không ngừng run rẩy nói.
- Mặt mũi?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Mặt mũi của mình cũng không đủ dùng, lấy cái gì cho ngươi?
- Sư phụ, cái này...
Đoạn Phàm đứng ở trước mặt Trần Thanh Đế, nhịn không được thấp giọng hỏi:
- Chuyện gì xảy ra, Trang Tất Thành như thế nào sẽ chọc đến sư phụ?
- Hắn không trêu chọc đến ta, mà là chọc người anh em Trịnh Lục của ngươi .
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Đắc tội Trịnh Lục?
Trong con ngươi của Đoạn Phàm, hiện lên một đạo hàn mang. Con mẹ nó, lão tử còn trông cậy vào người anh em Trịnh Lục thay ta nói tốt, để cho sư phụ nhận ta đây này.
Bọn hắn, cũng dám chọc tới Trịnh Lục.
Thực tế chứng kiến Trần Thanh Đế, bởi vì Trang Tất Thành chọc phải Trịnh Lục, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ. Đoạn Phàm lại càng khẳng định, Trịnh Lục cùng Chu Trướng, địa vị ở trong nội tâm Trần Thanh Đế rất cao.
Càng cao, càng tốt.
Có Trịnh Lục cùng Chu Trướng nói tốt, khả năng Đoạn Phàm hắn thành công bái sư, cái kia có thể gia tăng thật lớn.
Trịnh Lục, người anh em?
Trịnh Lục là anh em của Đoạn Phàm?
Cái này... Điều này sao có thể a?
Làm sao có thể?
Trang Tất Thành nằm trên mặt đất, còn có một tia hi vọng, lại triệt để tuyệt vọng.
Thế nhưng mà... thế nhưng mà, chưa nghe nói qua, Trịnh Lục có một người anh em như Đoạn Phàm a? Nếu quả thật có, năm đó tại sao Trịnh Lục lại nén giận?
Trang Tất Thành nào biết đâu rằng, bởi vì Đoạn Phàm tự xưng là biểu đệ của Trần Thanh Đế, Trịnh Lục và Chu Trướng thân quen với Đoạn Phàm, sau đó bắt đầu xưng hô anh em lẫn nhau.
Người anh em.
Ở trong mắt Trang Tất Thành, cái kia chính là anh em bà con, đây chính là có quan hệ huyết thống a.
Tiểu!
Trang Tất Thành lần nữa tiểu trong quần.
- Mang thiếu gia ly khai, ở đây giao cho ta.
Lỗ Hổ rất nhanh móc ra hay cây súng, sắc mặt ngưng trọng. Hắn tinh tường biết rõ, hôm nay không có thể đàm phán, duy nhất có thể cứu Trang Tất Thành, cũng chỉ có hắn.
- Muốn đi? Có khả năng sao?
Không đợi Trần Thanh Đế mở miệng, Đoạn Phàm lạnh giọng nói:
- Đông ca, đem hai thành viên Thanh Bang kia, phế đi.
Bang bang... Bạn đang đọc truyện được copy tại
Ở trước mặt Lỗ Hổ, hai gã thành viên Thanh Bang còn đứng cuối cùng, ở trong khoảnh khắc bị Đông ca đánh bay, té trên mặt đất không cách nào nhúc nhích.
Cái này làm cho trong lòng Lỗ Hổ không khỏi run lên.
Một Trần Thanh Đế, hắn đã không có gì nắm chắc, thêm một cái Đông ca...
- Trần tiên sinh, chúng ta phải làm như thế nào, ngươi mới bằng lòng buông tha Trang thiếu gia?
Lỗ Hổ nắm hai cây súng, hai tay rủ xuống, không dám nhắm vào Trần Thanh Đế.
Lỗ Hổ tinh tường biết rõ, một khi nhắm họng súng vào Trần Thanh Đế, sự tình sẽ không có bất kỳ chỗ trống vãn hồi.
- Nếu như tình huống đổi chỗ thoáng một phát, Trang Tất Thành sẽ đối đãi ta như thế nào? Ta phải làm sao hắn mới có thể bỏ qua ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, mặt mũi tràn đầy khinh thường nói:
- Ta muốn, hắn quyết sẽ không bỏ qua ta, không chỉ có như thế, còn có thể để cho ta sống không bằng chết a.
- Đánh gãy tứ chi của ta?