Đối với chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không có phản đối.
Giết thì giết, cho dù Đoạn Phàm không làm như vậy, Trần Thanh Đế hắn cũng sẽ làm như thế.
Đoạn Phàm đứng trong hành lang hút thuốc, nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, hung hăng hít một hơi, vứt tàn thuốc trên mặt đất, sau khi giẫm tắt, đi đến bên người Trần Thanh Đế.
- Sư phụ, đã thanh lý tốt rồi.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, nói ra:
- Sư phụ, Trịnh Lục đại ca, chúng ta đi vào uống rượu, không say không về.
Đoạn Phàm đem hết thảy, tất cả đều ôm đến trên đầu Đoạn Thiên Môn bọn hắn, chuyện này, hắn cũng không có nói cho Trần Thanh Đế, chỉ là yên lặng làm.
Bất quá, cho dù Đoạn Phàm không nói, Trần Thanh Đế há lại không biết? Há có thể giấu diếm được lỗ tai của Trần Thanh Đế? Bất quá, Trần Thanh Đế cũng không có ngăn cản.
Tuy hắn không biết Đoạn Thiên Môn xảy ra chuyện gì, nhưng Đoạn Phàm đã lựa chọn làm như vậy, vậy thì tùy ý Đoạn Phàm làm.
Lập uy.
Rất rõ ràng, Trần Thanh Đế cũng cho rằng Đoạn Thiên Môn muốn lập uy.
Điều này cũng không có thể trách Trần Thanh Đế, thật sự là bởi vì, Trần Thanh Đế căn bản cũng không biết tình huống của Đoạn Thiên Môn.
Hơn nữa, người biết chính thức, rất ít, rất là ít.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào trên người Trịnh Lục, mỉm cười nói:
- Trang Tất Thành bị chết, thù cũng đã báo. Hiện tại trong lòng, có phải thoải mái hơn nhiều hay không?
- Ta không rõ lắm.
Trịnh Lục lắc đầu, lập tức cười nói:
- Tâm báo thù vẫn dấu kín ở sâu trong lòng ta, nhưng ta đột nhiên cảm giác, trong lòng của mình lại vắng vẻ.
- Cũng không biết vì cái gì, bộ dáng của nàng, ở trong khoảnh khắc đó, ở trong óc của ta, vậy mà rất nhanh trở nên mơ hồ.
Trịnh Lục cười khổ không thôi:
- Ta cũng không biết, đây là đang biểu thị cái gì.
Trần Thanh Đế thở dài một hơi, hắn tinh tường biết rõ, Trịnh Lục báo thù xong, cừu hận cùng vết thương trong nội tâm, đều rất nhanh tiêu tán.
- Chuyện cũ cuối cùng là chuyện cũ, đi qua thì cho nó đi qua. Không cần tiếp tục ngược dòng tìm hiểu, người chỉ nhìn về phía trước.
Trần Thanh Đế vỗ vỗ bả vai Trịnh Lục nói ra:
- Đi, đi uống rượu.
- Đúng, uống rượu, uống rượu.
Đoạn Phàm hít sâu một hơi, cười hắc hắc, ôm bả vai Trịnh Lục, nói ra:
- Trịnh Lục đại ca, chúng ta uống rượu, đêm nay uống thống khoái.
Tuy Đoạn Phàm không biết, Trịnh Lục cùng Trang Tất Thành tầm đó xảy ra chuyện gì, nhưng mà, hắn lại có thể nhìn ra, thù sâu như biển.
Bằng không thì Trịnh Lục không có khả năng từ từ nhắm hai mắt, đối với Trang Tất Thành là một hồi cuồng chém.
Bộ dáng nàng rất nhanh biến mất, trở nên mơ hồ?
Ông cụ non Đoạn Phàm biết rõ, khẳng định có quan hệ cùng nữ nhân, tình huống cụ thể như thế nào, hắn cũng có thể suy đoán không sai biệt lắm, nên không có đi hỏi nhiều.
Đi qua, vậy để cho nó đi qua.
- Mọi người tốt, tiểu đệ ta lại tới nữa.
Mở cửa phòng, Đoạn Phàm nhiệt tình đi tới chào hỏi bọn người Chu Trướng, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người Võ Thuật:
- Anh là Võ Thuật đại ca a?
- Ách...
Võ Thuật ngồi ở bên trong nhất, vẻ mặt kinh ngạc. Ca ca ta lúc nào nhiều ra một người anh em a? Đây là cái tình huống gì?
Trước kia, Võ Thuật vẫn nghi hoặc khó hiểu, không có nghe qua Chu Trướng cùng Trịnh Lục có anh em gì, hơn nữa, vẫn là cùng một người.
- Hắc hắc, em là biểu đệ của Trần đại ca, các anh là huynh đệ của Trần đại ca, chính là anh em của Đoạn Phàm em.
Trên mặt Đoạn Phàm, treo dáng tươi cười, đi đến bên người Võ Thuật, tiện tay cầm lấy một chai bia, nói ra:
- Võ Thuật đại ca, em có thể thành công bái sư hay không, phải dựa vào các anh rồi.
Trải qua Đoạn Phàm giảng thuật một phen, Võ Thuật đã minh bạch hết thảy, đồng thời, cũng bị chọc cho dở khóc dở cười, toàn bộ hào khí cũng bị Đoạn Phàm nâng lên.
Không thể phủ nhận, Đoạn Phàm vẫn là rất lợi hại, rất nhanh thân quen cùng Võ Thuật.
- Võ Thuật đại ca, anh còn là xử nam a?
Đoạn Phàm nhìn Võ Thuật từ trên xuống dưới, hạ giọng nói ra:
- Thế nào, có cách nghĩ phá lần thứ nhất hay không? Chỉ cần nói cùng tiểu đệ, đêm nay giải quyết.
- Không... không cần. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Trong lòng Võ Thuật run lên, sắc mặt đỏ bừng, liền nói:
- Đến, uống rượu, chúng ta uống rượu, không nói những thứ khác.
Võ Thuật biểu hiện, còn không bằng Trịnh Lục.
- Sư phụ, ngài thu con đi. Con phát hiện, con cần học thật sự là nhiều lắm.
Hơn 10 phút sau, vẻ mặt Đoạn Phàm cầu khẩn nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Lần trước, vốn định chuốc cho ngài say, sau đó thừa cơ ra tay, cho ngài thu ta làm đồ đệ. Ai biết mình lại say trước.
- Trần Thanh Đế, thật không có nhìn ra, tửu lượng của ngươi vậy mà lợi hại như vậy?
Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng là bất khả tư nghị nhìn Trần Thanh Đế, phải biết rằng lần trước ở Đế Hào Tửu, hắn là uống không ít.
Bất quá, Trịnh Lục cùng Chu Trướng cũng uống không ít, tất cả đều say khướt, cái gì cũng không biết.
Võ Thuật ở một bên, hai mắt tỏa sáng, như là tìm được tri kỷ rồi.
Luận tửu lượng, Võ Thuật là lợi hại nhất trong ba người bọn họ, uống rượu cùng Trịnh Lục với Chu Trướng, thật sự là một chút ý tứ cũng không có. Võ Thuật hắn còn không có tận hứng, Trịnh Lục cùng Chu Trướng đã chui xuống đáy bàn.
- Trịnh Lục đại ca, Chu Trướng đại ca, Võ Thuật đại ca, Thẩm Kỳ đại tẩu, các ngươi hỗ trợ nói giúp a, để cho sư phụ nhận ta đi.
Đoạn Phàm bắt đầu cầu cứu.
- Đua xe ta sẽ không dạy ngươi.