Xã hội bây giờ phức tạp như vậy, sự cố giao thông lại nhiều... Đối với Đoạn Thiên Môn, Cục cục trưởng phụ trách khu vực này, cũng không muốn ra mặt, đều là một ít người bị thủ trưởng chèn ép, không có thực quyền gì đến xử lý.
- Các ngươi đều lưu lại, không nên đi lên.
Trịnh Trực, một trong những phó cục trưởng, bất quá trong tay của hắn, cũng không có thực quyền gì, bởi vì hắn người cũng như tên, quá mức chính trực, một mực đều bị phó cục trưởng khác xa lánh.
Như loại cố sức nịnh nọt sống này, đương nhiên phải giao cho Trịnh Trực hắn rồi.
Hơn nữa, mấy năm trước đã xảy ra một chuyện, Trịnh Trực ở trên con đường làm quan, càng là nửa bước khó đi. Phó cục, đã là thành tựu cao nhất kiếp này của hắn.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, thẳng đến về hưu hắn cũng chỉ có thể là phó cục.
- Đoạn thiếu, chỗ của ngươi xảy ra chuyện gì? Sao giống như đốt pháo vậy?
Trịnh Trực hít sâu một hơi, ngôn từ không có vấn đề gì, nhưng mà thanh âm của hắn lại uyển chuyển không xuống, lộ ra rất đông cứng, rất nghiêm túc.
- Tám vạn...
Đoạn Phàm đánh ra một lá bài, ngẩng đầu lên, nhìn xem Trịnh Trực, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Ta phát hiện hôm nay ngươi rất tuấn tú.
- Đoạn thiếu, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trịnh Trực làm sao có thời giờ nói nhãm cùng Đoạn Phàm? Đối với ánh mắt cường hoành giết người của những thành viên Đoạn Thiên Môn khác, hắn cũng không sợ hãi.
Hết cách rồi, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ của hắn.
Tuy Trịnh Trực cũng tinh tường biết rõ, căn bản là không có bất luận thu hoạch gì.
Đoạn Phàm bắt một tấm bài, tiện tay ném ra ngoài, nhìn xem Trịnh Trực, mỉm cười nói ra:
- Trịnh phó cục trưởng, giúp ta đánh vài ván như thế nào đây?
- Không biết.
Trịnh Trực lắc đầu, hắn thống hận nhất đúng là đánh bạc.
- Trịnh Phó cục trưởng, Đoạn thiếu chúng ta bảo ngươi đánh bài cùng hắn, đó là cho ngươi mặt mũi, đừng không biết phân biệt.
Một bên một thành viên Đoạn Thiên Môn, lạnh giọng nói ra:
- Đừng cho mặt mà không biết xấu hổ.
Người thành viên Đoạn Thiên Môn này vừa dứt lời, những người khác đều về phía trước một bước.
- Được rồi, không có người lạ, đều là người một nhà.
Đoạn Phàm phất phất tay, để người khác lui ra, đứng lên, đi đến bên người Trịnh Trực, cao thấp dò xét:
- Trịnh thúc, người anh em Trịnh Lục của ta, với ngài lớn lên rất giống.
- Người anh em Trịnh Lục? Cùng ta lớn lên rất giống?
Trịnh Trực chấn động toàn thân, bỗng nhiên nghĩ tới cái kia, con của hắn ở Trung Y Học Viện đọc sách, Trịnh Lục.
- Người anh em Trịnh Lục là huynh đệ của sư phụ ta, ban đầu, ta vì bái sư, dối làm biểu đệ của sư phụ ta.
Đoạn Phàm nhún vai, nói ra:
- Sau khi quen thuộc, Trịnh Lục cũng đã thành người anh em của ta, chúng ta là huynh đệ.
- Đoạn thiếu, ngươi đây là ý gì?
Trịnh Trực biến sắc, nhìn Đoạn Phàm nói ra:
- Ngươi có chuyện gì thì hãy nhằm vào ta, không nên đối phó con của ta.
- Trịnh thúc, Trịnh Lục là huynh đệ của ta, sao ta lại đối phó hắn?
Đoạn Phàm nhíu mày, thản nhiên nói:
- Người không phải muốn biết, chuyện gì xảy ra sao?
- Rất đơn giản.
Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Hơn 10 phút trước, người Thanh Bang tìm ta đốt pháo, bất quá, bị ta đuổi đi.
- Con trai của lão Đại Thanh Bang Trang Tất Thành, ta nghĩ Trịnh thúc có lẽ không xa lạ gì?
Đoạn Phàm nhìn sắc mặt Trịnh Trực, lập tức trở nên tái nhợt khó nhìn. Hắn biết rõ, ân oán giữa Trịnh Lục cùng Trang Tất Thành, Trịnh Trực cũng biết.
Hơn nữa, Trịnh Trực đối với cái này cũng không thể tránh được.
Còn có một cái nữa chính là, tuy Trịnh Trực là phó cục trưởng, lại không có thực quyền gì. Trong cục, lăn lộn cũng rất không như ý, khắp nơi bị xa lánh, bị phó cục trưởng khác làm khó dễ.
Bằng không thì như thế nào mỗi lần tới trang viên của Đoạn Phàm hắn, tất cả đều là Trịnh Trực tự mình dẫn đội?
Về phần cục trưởng, Đoạn Phàm vẫn có nhận thức, là một người rất cương trực công chính, quyết sẽ không chèn ép Trịnh Trực.
Chỉ có phó cục trưởng khác làm khó dễ Trịnh Trực, mới sẽ như thế.
Khiến cho Đoạn Phàm cũng cho rằng, Trịnh Trực là thân thích của Trịnh Lục.
Ách... Hiện tại thật đúng là không sai biệt lắm.
Chẳng lẽ cái này là duyên phận?
- Tối hôm qua, Trang Tất Thành cùng Súng Thần Lỗ Hổ của Thanh Bang, chết rồi.
Đoạn Phàm nhíu mày, thản nhiên nói:
- Là Trịnh Lục tự tay giết.
- Cái gì?
Trịnh Trực phát ra một tiếng kêu sợ hãi, suýt nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên.
- Trịnh thúc, ngài không nên kích động, tối hôm qua ta đã thả ra tin tức. Nói là Đoạn Thiên Môn chúng ta làm.
Vẻ mặt Đoạn Phàm không sao cả nói:
- Cho nên, hôm nay người Thanh Bang, chạy đến trang viên của ta đốt pháo.
Hơn 10 phút sau, Trịnh Trực từ trong miệng Đoạn Phàm, đã biết được hết thảy, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi. Nhất thời bán hội, thật sự không tiếp thụ được.
Không tiếp thụ được, con Trịnh Lục của hắn vậy mà giết người, giết vẫn là con của lão Đại Thanh Bang.
Nhìn thấy bộ dáng Trịnh Trực từ trong trang viên đi ra, những cảnh sát lưu lại kia, bọn họ cũng đều biết, Trịnh Trực tuyệt đối không có kết quả gì.
Trong đó, tuyệt đại đa số người, đều âm thầm trào phúng Trịnh Trực, xem Trịnh Trực chê cười.
Bởi vì Trịnh Trực chính trực, sẽ tổn hại lợi ích một nhóm người a.