Toàn thân tửu khí chính là lão Lương, một bả nước mũi nước mắt cầu khẩn nói:
- Chủ tịch là ta uống quá nhiều, hút thuốc trong nhà kho, không nghĩ qua đốt trúng thảo dược. Chủ tịch, là lỗi của ta, là ta thất trách, van cầu ngài tha cho ta một lần.
Trần Chấn Hoa phái người tới, nguyên một đám kia đều là thực lực cường hãn, Thiết Huyết vô tình. Ở dưới bọn hắn đe dọa, sáu nhân viên quản lý nhà kho này, đã sớm dọa bể mật.
Lão Lương cũng tinh tường biết rõ, muốn giấu diếm đi, đã không có khả năng rồi, bị dọa đến trực tiếp thừa nhận.
Uống quá nhiều?
Hút thuốc trong nhà kho, không cẩn thận đốt phải hay sao?
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà là vì vậy, căn bản không phải là người Lữ gia làm, hoàn toàn là người một nhà, không cẩn thận tạo thành.
Tin?
Trần Thanh Đế tin, bởi vì Trần đại thiếu nhìn ra, lão Lương này không có nói dối.
- Ta lệnh rất rõ ràng, cấm đang trong lúc bảo vệ nhà kho, không được uống rượu, càng không được hút thuốc.
Cổ Thiên Cầm nhíu mày, nói ra:
- Lão Lương, ngươi không chỉ có uống rượu, lại còn dám hút thuốc. Ngươi biết, cái này để cho công ty tổn thất bao nhiêu tiền không? Mấy ngàn vạn, cũng là bởi vì ngươi không cẩn thận, đốt sạch rồi.
Mấy ngàn vạn?
Cổ Thiên Cầm một chút cũng không nhiều lời, lão Lương cùng năm tên nhân viên quản lý nhà kho khác cũng biết. Bọn hắn có thể đến trông nhà kho, ngoại trừ đáng giá tín nhiệm ra, đối với bảo tồn thảo dược, đều rất chuyên nghiệp.
Giá trị thảo dược bị thiêu hủy, không nói hơn ức, ít nhất cũng giá trị tám chín ngàn vạn.
Những chuyện này, lão Lương rất rõ ràng.
- Lão Lương, không thể phủ nhận, ngươi ở Thanh Đế dược nghiệp nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều khổ, ta đối với ngươi cũng rất tín nhiệm.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nói ra:
- Bất quá, ngươi phạm vào sai lầm không cách nào tha thứ.
- Chủ tịch, ngài...
Lão Lương chấn động toàn thân, nhìn Cổ Thiên Cầm, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm trắng bệch.
- Những thảo dược bị cháy kia, ta cũng không bắt ngươi bồi thường.
Cổ Thiên Cầm thở dài một tiếng, nói ra:
- Ngươi đi công ty, nhận tiền lương tháng này đi.
- Không... không muốn a, chủ tịch, ngài không nên như vậy.
Lão Lương kêu khóc nói:
- Chủ tịch, một nhà chúng ta, toàn bộ đều nhờ ta một người nuôi sống, ta không thể mất việc a.
- Chủ tịch, những năm này ta đối với Thanh Đế dược nghiệp trung thành tận tâm, không có công lao cũng có khổ lao. Nguồn truyện:
Lão Lương nói:
- Ta hôm nay hồ đồ, phạm vào sai lầm, nhưng mà vì những thảo dược kia liền khai trừ ta sao? Chủ tịch, ngài không thể tuyệt tình như thế.
- Ta tuyệt tình?
Cổ Thiên Cầm cảm thấy vô lực:
- Lão Lương, ngươi cũng đã biết, ngươi phạm sai lầm khiến cho Thanh Đế dược nghiệp tổn thất bao nhiêu? Khoảng chừng mấy ngàn vạn, cũng là bởi vì, những năm này ngươi đối với Thanh Đế dược nghiệp trung thành và tận tâm, ta mới không có cho ngươi bồi thường, ngươi vẫn nói ta vô tình?
- Mấy ngàn vạn là không ít, nhưng đối với ngươi mà nói, căn bản là không coi vào đâu a.
Lão Lương chỉ vào Trần Thanh Đế nói ra:
- Con của ngươi, Trần đại thiếu, năm nào không tốn mấy triệu, đối với ngươi mà nói, tính toán cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận a.
Mịa...
Trần đại thiếu là nằm cũng trúng đạn, Trần đại thiếu hàng năm lãng phí bao nhiêu tiền, liên quan gì tới ngươi? Là tiền mẹ ngươi kiếm ra sao.
Ngươi ngược lại tốt, người ta không cho ngươi bồi thường, ngươi còn dám nói ra loại lời này.
Con mẹ nó, ngươi tính toán cái gì a.
Người như vậy, quyết không thể lưu lại, đừng nói phạm vào sai, coi như là không có phạm sai lầm, nếu để cho Trần Thanh Đế biết cũng tuyệt đối khai trừ.
Chính mình phạm sai, đốt đi thảo dược tám chín ngàn vạn của công ty, còn một bộ đương nhiên, căn bản là không cho mình sai.
Cái tâm tính gì?
- Mẹ, nhân viên như hắn một tháng bao nhiêu tiền?
Trần Thanh Đế nhíu mày móc ra mười vạn, giao vào trong tay lão Lương thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, mười vạn có lẽ đã đủ rồi a?
- Mười vạn? Chẳng lẽ các ngươi muốn dùng mười vạn này đuổi ta? Ta ở Thanh Đế dược nghiệp, bán mạng hơn nửa đời người, chẳng lẽ chỉ giá trị mười vạn?
Lão Lương diện mục dữ tợn, nhìn mười vạn trong tay, điên cuồng quát:
- Thanh Đế dược nghiệp các ngươi có tiền như vậy, chẳng lẽ là đuổi ăn mày hay sao?
Lão Lương cầm mười vạn, từ trên mặt đất đứng lên, nhìn xem năm người còn lại nói ra:
- Các ngươi đều thấy được chưa? Ta bán mạng hơn nửa đời người, phạm vào chút ít sai lầm, cuối cùng chỉ cho ta mười vạn. Nếu như ngày nào đó, các ngươi cũng phạm vào sai lầm, một vạn, hay là hai vạn?
- Mười vạn, mười vạn, đủ làm gì? Đủ tiền một chén rượu của con ngươi sao?
Lão Lương nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặc mười vạn trong tay, ở bên trong phẫn nộ đi ra ngoài.
- Các ngươi đều về công ty đưa tin a, ở đây không cần trông coi.
Trần Thanh Đế nhìn năm tên nhân viên quản lý nhà kho khác, nghĩ nghĩ nói ra:
- Đi tìm Bùi Tuyết Linh, bảo nàng an bài cho các ngươi công tác khác.
- Cái này...
Năm tên nhân viên quản lý nhà kho kia, có chút do dự, bọn hắn không biết, có phải nên nghe Trần Thanh Đế, hoàn khố đại thiếu hay không.
- Đi thôi.
Cổ Thiên Cầm khoát tay áo, nói ra:
- Về sau Thanh Đế là đại diện toàn quyền của ta.
- Vâng, chủ tịch, Trần đại thiếu