Một giờ sau, trong kho hàng to như vậy, đã rỗng tuếch, tất cả thảo dược đều bị Trần Thanh Đế thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
- Thật sự là mệt mỏi.
Trần Thanh Đế duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng hô hấp.
Không ngừng thu vật vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, thời gian ngắn còn không có gì, nhưng làm lâu như vậy, cũng sẽ làm người mệt chết a.
Đúng, là làm mệt chết.
Cụ thể mà nói, là tinh lực không còn.
Dù sao, Trần Thanh Đế là lợi dụng thần thức, bao phủ thảo dược lại, sau đó mới thu vào bên trong Đỉnh Càn Khôn. Nhìn như dễ dàng, mau lẹ, nhưng rất cố sức đấy.
Sau khi giải quyết thảo dược, Trần Thanh Đế lại để cho Trần Chấn Hoa phái người tới, đem nhà kho dán giấy niêm phong, hơn nữa khóa kín.
Chỉ là ai cũng không biết, trong kho hàng đã sớm rỗng tuếch rồi.
Về sau, Trần Thanh Đế lại điều những quân nhân canh giữ ở biệt thự kia, tất cả đều qua đây, đem trọn cái nhà kho, nghiêm mật phòng thủ.
Không chỉ có như thế, Trần Thanh Đế còn điều Liễu Nhất Thôn qua.
- Phàm là có người tới gần, trong lòng còn có làm loạn, giết chết bất luận tội, một tên cũng không để lại.
Trần Thanh Đế nhìn Liễu Nhất Thôn, nói ra:
- Còn nữa, nhớ rõ trước tiên cho ta biết.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Vẻ mặt Liễu Nhất Thôn nghiêm túc, rất nghiêm túc nói ra.
Bề bộn xong những chuyện này, khi Trần Thanh Đế về tới Trung Y Học Viện, đã đến lúc ăn cơm tối, ăn cơm tối xong, tiệc tối đón người mới đến cũng sẽ bắt đầu.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, sẽ là một đêm rất thoài mái.
Ngày nghỉ thứ nhất của Đại học, đã đến.
- Trần Thanh Đế, ngươi nói bận một chút, lại đi một ngày, ngươi có thể có chút quan niệm thời gian hay không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, Mã Tình Tình tức giận nói.
- Ta cũng là bởi vì không có quan niệm thời gian, cho nên mới không đi Khoa Trung y, mà là lựa chọn Khoa Văn Nghệ.
Trần Thanh Đế nhún vai, làm Mã Tình Tình một câu cũng nói không nên lời.
- Trần Thanh Đế...
Đúng lúc này, Lâm Tĩnh Nhu mấy ngày này không gặp, hưng phấn chạy tới, đương nhiên, Trần Hương Hương cũng cùng đi qua.
- Như thế nào, vài ngày không gặp, muốn ca ca ta rồi hả, xem ngươi hưng phấn chưa kìa.
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Ta nghe nói, ngươi bề ngoài giống như, khả năng, có lẽ thích ca ca ta rồi, có phải thật vậy hay không?
Đối với loại đồ chơi tình yêu này, Trần đại thiếu tuyệt đối là trẻ con a, một chút cũng không hiểu.
- Ta sẽ vừa ý ngươi? Trần Thanh Đế, ngươi cho rằng ngươi là ai, ta sẽ vừa ý ngươi sao?
Lâm Tĩnh Nhu biến sắc, rất là quật cường nói:
- Sự tình lần trước, ta còn chưa tính toán cùng ngươi đây này.
- Ai!
Trần Hương Hương ở sau lưng, âm thầm thở dài một tiếng:
- Chị Tĩnh Nhu, chị làm gì mạnh miệng như vậy? Ta cũng có thể nhìn ra, chị đã thích đại ca của ta. Bất quá, cái đại ca này cũng thiệt là, tình trường sao thấp như vậy, thấp đến đáng sợ.
- Trần Thanh Đế...
Không đợi Lâm Tĩnh Nhu đứng vững chân, Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng chạy tới, vẻ mặt cũng là hưng phấn và cao hứng.
Đồng dạng, cũng là chạy về phía Trần Thanh Đế.
- Lý Nhược Băng!
Con ngươi Lâm Tĩnh Nhu co rụt lại, ánh mắt rất nhanh đã rơi vào trên người Lý Nhược Băng, cái này làm cho nàng lập tức ý thức được nguy cơ.
Phải biết rằng, Lý Nhược Băng là cùng Trần Thanh Đế trộn lẫn một khối, quan hệ rất không minh bạch. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Cũng bởi vì Lý Nhược Băng, Trần Thanh Đế mới làm Lâm Tĩnh Nhu nàng tức khóc.
Nhìn thấy một màn này, Võ Nghệ trừng lớn hai mắt, nàng có thể tinh tường cảm giác được, từ trên người Lâm Tĩnh Nhu, tản ra ghen tuông mãnh liệt.
Thật có thể nói là ghen tuông bay tứ tung.
Tràn đầy mùi thuốc súng.
Một bên, còn có Mã Tình Tình đây này.
Võ Nghệ tuổi tuy nhỏ, cũng rất thanh thuần, nhưng sau khi trải qua sự tình lần trước, nàng thay đổi, đối với một ít gì đó, rất mẫn cảm.
Giống như Chương Đài, sắp đến nguy cơ, có năng lực cảm ứng đặc thù. Võ Nghệ cũng là như thế, nhưng nàng không chỉ là cực hạn ở nguy cơ.
Rất nhiều phương diện, Võ Nghệ cảm ứng đều phi thường nhạy cảm.
- Lộp bộp... lộp bộp...
Một hồi thanh âm giày cao gót tiếp xúc cùng mặt đường vang lên, Bùi Ngữ Yên ăn mặc thời thượng, như là tiên nữ hạ phàm đã đi tới.
- Trần Thanh Đế, ta muốn cùng ngươi đi ăn cơm.
Ánh mắt Bùi Ngữ Yên quét qua, cuối cùng đã rơi vào trên người Võ Nghệ, cái này làm cho trong lòng nàng chấn động.
Tinh khiết!
Quá tinh khiết rồi.
Cái này làm cho Bùi Ngữ Yên nàng, không thừa nhận cũng không được, cam bái hạ phong, chỉ là luận khí chất, cũng phải kém hơn Võ Nghệ có chút.
Không chỉ có như thế, Võ Nghệ còn là một Dị Năng giả sắp mở ra tinh thần.
Cái này lại để cho Bùi Ngữ Yên mừng rỡ trong lòng.
- A, em lớn lên thật xinh đẹp.
Bùi Ngữ Yên nhịn không được đi tới bên người Võ Nghệ, nhìn Võ Nghệ, nói ra.
- Ách... chị là vị hôn thê của Thanh Đế ca ca, Bùi Ngữ Yên a.
Võ Nghệ mặt ngọc ửng đỏ, nói ra:
- Đại tẩu, chị lớn lên thật xinh đẹp, Thanh Đế ca ca thật là có phúc.
Không thể phủ nhận, Võ Nghệ phát hiện đầu của mình không đủ dùng.