Trần Thanh Đế cũng không có hứng thú kia, hơn nữa, hắn cũng sẽ không biết làm ảo thuật. Ở bên trong Càn Khôn Đỉnh, ngoại trừ súng là đao, cũng không có gì có thể biến đổi.
Làm ảo thuật?
Thuần túy là ngoài ý muốn.
Ở bên trong mọi người thất vọng, Trần Thanh Đế mang theo Trần Hương Hương đi ra sân khấu, về tới trên ghế ngồi hàng thứ ba, yên tĩnh ngồi xuống.
Bọn người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, ngay ngắn dùng đến ánh mắt quan tâm nhìn Trần Hương Hương, nhìn thấy Trần Hương Hương không có việc gì, bọn hắn đều nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đều cho rằng, Trần Hương Hương là phối hợp Trần Thanh Đế làm ảo thuật.
- Trần Thanh Đế, ngươi cũng quá ngưu bức đi à nha. Làm ảo thuật a, còn có cái gì ngươi không biết?
Vẻ mặt Chu Trướng khoa trương, khiếp sợ nhìn Trần Thanh Đế.
Choáng nha, thế nào chưa nghe nói qua, Trần Thanh Đế còn biết ảo thuật?
- Trần Thanh Đế, ngươi thật sự là quá không thành thực rồi, làm ảo thuật, ngươi còn theo chúng ta thần bí.
Ca khúc mới a.
Tất cả mọi người tràn đầy chờ mong.
Tất cả tạp chí lớn, càng là kích động vạn phần, quay phim, Cameras, hết thảy đều chuẩn bị xong, đợi đến quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, từ trên trời giáng xuống.
Oanh!
Ngọn đèn đột nhiên bị tắt, đầy trời nổi lên bông tuyết, Bùi Ngữ Yên mặc một bộ cổ trang trắng noãn như tuyết, buộc lên dây cột tóc, như là tiên nữ, từ trên trời giáng xuống, thời gian dần qua đáp xuống.
Bùi Ngữ Yên ở trong hư không, chậm rãi nện bước chân, ánh mắt tập trung ở trên người Trần Thanh Đế, trong ánh mắt, còn tràn đầy áy náy.
Có lẽ là bởi vì sự tình của Trần Hương Hương, có lẽ là bởi vì nguyên nhân khác... .
Áy náy!
Ngoại trừ áy náy vẫn là áy náy.
- Hừ!
Tiếp xúc đến ánh mắt mà Bùi Ngữ Yên quăng tới, Lâm Tĩnh Nhu ngồi ở bên người Trần Thanh Đế, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, muốn quay đầu lại phát hiện đầu của nàng, không nhúc nhích được.
Nàng muốn xem Bùi Ngữ Yên, đến cùng làm ra cái xiếc thú gì.
Sáng tác bài hát cho Trần Thanh Đế?
Trần Thanh Đế là của ta, ngươi dựa vào cái gì sáng tác bài hát cho hắn, dựa vào cái gì... , ngươi lúc trước làm những chuyện kia, ngươi không xứng sáng tác bài hát cho Trần Thanh Đế, không xứng.
Đố kị nồng đậm, dùng Lâm Tĩnh Nhu làm tâm, rất nhanh tản ra bốn phía.
Trần Hương Hương cũng dùng đến ánh mắt tràn ngập căm thù nhìn Bùi Ngữ Yên trong hư không: Muốn lừa gạt đại ca ta, không có cửa đâu.
- Trần Thanh Đế, em vì anh sáng tác bài hát: Xóa bỏ trí nhớ...
Lúc này, thanh âm như âm thanh của tự nhiên, từ trong miệng của Bùi Ngữ Yên đi ra.
Trong thanh âm pha lấy có chút áy náy, hoảng sợ, day dứt như có như không.
- Xóa bỏ trí nhớ?
Trần Thanh Đế chấn động toàn thân, hai mắt híp lại thành một đầu thẳng tắp, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Ngữ Yên trong hư không.
- Hừ.
Lâm Tĩnh Nhu ở một bên, nhịn không được ở bên hông Trần Thanh Đế, hung hăng nhéo một cái, rất là bất mãn thấp giọng nói ra:
- Nam nhân không có một đồ tốt.
- Xóa bỏ trí nhớ? Bùi Ngữ Yên đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ đại ca ta không nhớ rõ ngươi, là vì xóa bỏ trí nhớ? Làm sao có thể?
Trần Hương Hương nhịn không được oán thầm:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai a, vì cái gì đại ca ta phải nhớ kỹ ngươi?
- Xóa bỏ trí nhớ? Chẳng lẽ, Trần Thanh Đế không nhớ rõ vị hôn thê Bùi Ngữ Yên cnày, thật sự? Không phải Trần Thanh Đế cố ý nói ra sao?
- Làm sao có thể a, một vị hôn thê như vậy, làm sao có thể sẽ quên? Mở chuyện vui quốc tế sao?
- Ta tưởng là giả dối, không nghĩ tới dĩ nhiên là thật sự, thật sự là bất khả tư nghị.
Vị hôn phu Trần Thanh Đế quên Bùi Ngữ Yên, cơ hồ tất cả mọi người biết rõ, nhưng mà không có mấy người tin tưởng.
Đều cho rằng, Trần Thanh Đế đang bốc phét.
Quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, một vị hôn thê như vậy, làm sao có thể quên? Lời nói không dễ nghe, cho dù quên mình tên gọi là gì, cũng không có khả năng quên Bùi Ngữ Yên a.
Xóa bỏ trí nhớ!
Chẳng lẽ là xóa bỏ trí nhớ?
Điều này sao có thể, không khoa học a.
Trí nhớ, nói xóa bỏ là xóa bỏ sao.