Chẳng lẽ là bởi vì Trần Thanh Đế làm ảo thuật, biến mất không có?
Các loại suy đoán, bay lên.
Ngày mai báo chí, truyền thông,… tất nhiên sẽ vây quanh chuyện tình xóa bỏ trí nhớ này à.
Âm nhạc nhu hòa, bi thương vang lên.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không hề còn chuyện của em...
- Chuyện của em, vẫn bị anh giấu ở đáy lòng...
Âm thanh của tự nhiên vang lên, Bùi Ngữ Yên ở trong hư không, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, thương cảm, còn có một tia không cam lòng, ca xướng lên.
Thâm tình đầu nhập ở trong đó.
Nương theo âm nhạc, nương theo Bùi Ngữ Yên ca xướng, ở bên trong đại lễ đường, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại, bắt đầu, có ít người yên lặng rơi lệ.
Nhưng mà, rơi lệ như là lây bệnh vậy, vừa mới bắt đầu chỉ là mười người, biến thành 100 người, hai trăm người... .
Lâm Tĩnh Nhu rơi lệ, Trần Hương Hương rơi lệ...
Bùi Ngữ Yên đã sớm lệ rơi đầy mặt... .
Toàn bộ đại lễ đường, ngoại trừ Trần Thanh Đế ra, hết thảy mọi người, tất cả đều rơi lệ. Mặc dù Trần Thanh Đế không có rơi lệ, nhưng thực sự cảm thấy trong lòng rung động, xâm nhập vào trong tiếng ca.
Không thể phủ nhận, Bùi Ngữ Yên có thể trở thành quốc tế toàn năng siêu sao, cái kia tuyệt đối không phải là dùng để trưng cho đẹp.
Vô luận là điều kiện Tiên Thiên, hay là Hậu Thiên, Bùi Ngữ Yên đi cái vòng tròn luẩn quẩn này, thành công đó là tất nhiên, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ ngẫu nhiên.
- Dị Năng giả loại Tinh thần, quả nhiên lợi hại.
Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, trong nội tâm tán thưởng không thôi:
- Lợi dụng dị năng tinh thần đến ca hát, diễn dịch, Bùi Ngữ Yên, ngươi thật không đơn giản a.
Mọi người trong toàn trường rơi lệ, ngoại trừ ca khúc ra, còn có một phần là bởi vì, thời điểm Bùi Ngữ Yên ca hát, phóng ra tinh thần dị năng của nàng.
Chỉ là, Trần Thanh Đế có chỗ không biết là, bởi vì quá mức thâm tình, Bùi Ngữ Yên toàn bộ tình vùi đầu vào bên trong ca khúc, cũng không có tận lực phóng thích tinh thần dị năng.
Không tự giác, phóng xuất ra đấy.
Bùi Ngữ Yên, cũng không biết.
Hơn nữa, Bùi Ngữ Yên thành công, căn bản cũng không có vận dụng tinh thần dị năng của nàng.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không hề còn chuyện của em; ký ức về em, bị anh giấu sâu trong đáy lòng...
- Em muốn làm ký ức của anh tỉnh lại, nhớ lại kỷ niệm về em…
Ngọn đèn toàn trường, thời gian dần qua tối lại, rất chậm, rất chậm, Bùi Ngữ Yên cũng chậm rãi di động, cuối cùng, đã rơi vào trước mặt Trần Thanh Đế.
Tiếng ca chấm dứt, âm nhạc cũng chuẩn bị kết thúc, chấm dứt.
Toàn trường, tĩnh, vô cùng yên tĩnh!
- Bùi Ngữ Yên, chúng ta yêu cô, chúng ta yêu cô...
- Trần Thanh Đế không nên quên Bùi Ngữ Yên, nhanh lên nhớ tới Bùi Ngữ Yên. Nhớ kỹ Bùi Ngữ Yên, không cần quên, nàng là vị hôn thê của ngươi, không nên quên.
- Tỉnh lại trí nhớ của ngươi, không cần quên...
Toàn bộ đại lễ đường, tất cả đều sôi trào, khóc lóc như mưa, ánh mắt mọi người, tất cả đều rơi vào trên người Trần Thanh Đế.
Đều hò hét lấy, không cho Trần Thanh Đế quên Bùi Ngữ Yên.
Cảm động!
Triệt để cảm động.
Tất cả mọi người bị Bùi Ngữ Yên làm cảm động. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tuy trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu không phục, nhìn Bùi Ngữ Yên tràn đầy mùi thuốc súng, bất quá, ở thời khắc này, nàng cũng bị cảm động, vậy mà yên lặng cầu nguyện, Trần Thanh Đế nhớ lại Bùi Ngữ Yên.
Trần Hương Hương đối với Bùi Ngữ Yên tràn ngập cừu hận, cũng là như thế.
Ở thời khắc này, tất cả mọi người cảm động, vô luận nam nữ, tất cả đều khóc.
Chỉ có một mình Trần Thanh Đế, tuy cảm động lại không có rơi lệ, càng nhiều hơn nữa, chính là đang nghĩ, Bùi Ngữ Yên đây rốt cuộc là muốn làm cái gì? Làm gì?
Phải biết rằng, Bùi Ngữ Yên đối với Trần Thanh Đế là tràn đầy cừu hận.
Mấy lần muốn ám sát Trần đại thiếu.
Bởi vì Trần Thanh Đế hắn đã không phải là Trần đại thiếu trước kia, Bùi Ngữ Yên cũng cải biến? Coi trọng hắn? Trần Thanh Đế không tin, cũng không thể tin được.
Bùi Ngữ Yên quá nguy hiểm.
Hiện tại Trần Thanh Đế mới ý thức tới, mức độ nguy hiểm chính thức của Bùi Ngữ Yên.
Chỉ một ca khúc, lại để cho tất cả mọi người đứng ở bên Bùi Ngữ Yên, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu là tình địch, Trần Hương Hương căm thù nàng, tất cả đều đứng ở một phương nàng.
Đây chính là phi thường đáng sợ.
Lâm Tĩnh Nhu không ăn giấm, Trần Hương Hương cũng không có căm thù nữa, có, chỉ là cảm động.
- Trần Thanh Đế, anh có thể nhớ lại em không?
Mặt mũi Bùi Ngữ Yên tràn đầy vệt nước mắt, vẻ mặt chờ mong nhìn Trần Thanh Đế:
- Em muốn cho anh nhớ lại em, cho dù là anh hận em, em cũng muốn cho anh nhớ lại.
- Trần Thanh Đế nhanh nhớ lại, nhanh nhớ lại a ...
- Trần Thanh Đế, nhanh lên một chút, hôn Bùi Ngữ Yên, nhanh...
Trịnh Lục chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy vội vàng, xóa đi nước mắt, không ngừng thúc giục.
- Hôn, hôn, hôn...
Toàn trường, kể cả truyền thông ở bên trong, tất cả đều cùng một thời gian kêu to lên, mặt mũi tràn đầy vội vàng, thúc giục, để cho Trần Thanh Đế hôn Bùi Ngữ Yên.
- Ngươi làm một chiêu này rất đẹp.
Trần Thanh Đế đứng lên, hạ giọng nói ra, hắn mà nói cũng chỉ có Bùi Ngữ Yên mới có thể nghe được.
Lúc này, Trần Thanh Đế cúi đầu, Bùi Ngữ Yên ngẩn đầu, hai người bốn mắt tương đối, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương nhìn xem, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Trong nội tâm đều hò hét: hôn, hôn, hôn... .
- Ngươi thật sự không muốn nhớ lại ta sao?
Trong lòng Bùi Ngữ Yên run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ảm đạm, thanh âm cũng rất thấp