Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế bình yên chạm đất, bất quá, mặt đường dưới lòng bàn chân hắn, rất nhanh vỡ ra bốn phía, khoảng chừng 10m, còn đang không ngừng kéo dài.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế không có việc gì, Bùi Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, đối với thực lực của Trần Thanh Đế, càng thêm không dám khẳng định, đoán không ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi như thế nào có thể mạnh như vậy?
Thân thể Bùi Ngữ Yên khẽ động, cũng từ trên sân thượng nhảy dựng lên. Tinh thần dị năng của nàng, lập tức bộc phát.
Cuối cùng, nhẹ nhõm rơi xuống đất, mặt đất, thực sự bình yên vô sự, không có bất kỳ tổn hại.
Chỉ là từ điểm này, là có thể nhìn ra, ai mạnh ai yếu rồi.
Bùi Ngữ Yên, so với Trần Thanh Đế mạnh hơn.
Nhưng mà, làm cho Bùi Ngữ Yên cảm thấy hoảng sợ chính là, qua một thời gian ngắn, Trần Thanh Đế sẽ trở nên mạnh mẽ một ít, mà một ít này, lại mạnh thêm rất nhiều.
Bùi Ngữ Yên tin tưởng, chỉ cần cho Trần Thanh Đế một ít thời gian, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ siêu việt nàng.
- Tiểu mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt.
Trong xe, Phó Tân Hãn mở bao tải ra, nhìn Võ Nghệ trừng lớn hai mắt, miệng bị băng dán phong kín, liếm liếm bờ môi, nói ra:
- Buổi tối hôm nay, ta sẽ khiến ngươi nhận thức thoáng một phát, tư vị dục tiên dục tử.
- Phó ca, chờ ngươi chơi xong, đừng quên chúng ta a.
Trong hai tròng mắt của Ngụy Tỏa, tràn đầy tà quang, xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong nhìn Võ Nghệ.
- Ta lúc nào bạc đãi qua các ngươi?
Phó Tân Hãn nhíu mày, đối với lái xe nói ra:
- Đi khách sạn gần đây, lão tử đã đợi không kịp.
- Vâng, Phó thiếu.
Lái xe nhấn ga, tốc độ xe rất nhanh tăng lên.
Nhìn xem đã đi ra Trung Y Học Viện, Phó Tân Hãn cười hắc hắc, nhìn Ngụy Tỏa nói ra:
- Gọi điện thoại cho Dương Uy, bảo hắn đến khách sạn.
- Đợi sau khi ca ca ta phá trinh, sau đó chúng ta Tam Long Nhất Phượng, hảo hảo chơi.
Trên mặt Phó Tân Hãn, tràn đầy tàn nhẫn chi sắc:
- Ở trước mặt lão tử giả vờ giả vịt, con mẹ ngươi.
- Tam Long Nhất Phượng? Khặc khặc, Phó ca, ta thích.
Ngụy Tỏa cười càng thêm vui vẻ, móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Dương Uy.
Tam Long Nhất Phượng?
Loại chuyện này, Phó Tân Hãn, Ngụy Tỏa cùng với Dương Uy cũng làm không ít lần.
Đương nhiên, nữ hài bị bọn hắn cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian qua, đều là Phó Tân Hãn làm rách nát. Ngụy Tỏa cùng Dương Uy, thì là ở phía sau ăn canh.
Dù vậy, Ngụy Tỏa cùng Dương Uy cũng rất cao hứng.
Nữ nhân Phó Tân Hãn chơi đùa, những người khác muốn chơi, là có thể chơi sao? Trừ bọn họ ra, còn ai có tư cách cùng vinh hạnh như vậy?
- Phó ca, Dương Uy nói lập tức tới ngay.
Ngụy Tỏa cúp điện thoại, nhìn lái xe nói ra:
- Ngươi không thể chạy nhanh hơn sao? Không thấy được Phó ca đã đợi không kịp sao?
Quả nhiên, Ngụy Tỏa vừa dứt lời, tốc độ lái xe nhanh hơn rồi.
- Tiểu Nghệ ở trong xe, vì cái gì ngươi không động thủ?
Bùi Ngữ Yên cùng đi theo, trong hai tròng mắt lóe ra hàn mang, nhìn Trần Thanh Đế khó hiểu hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Còn có một người chưa tới.
Sắc mặt Trần Thanh Đế vô cùng âm trầm, thân thể khẽ động, rất nhanh đi theo. Vốn hắn là muốn động thủ, bất quá, còn có một Dương Uy không có tới.
Cho nên, không vội!
Có hắn ở đây, nếu như Võ Nghệ còn gặp chuyện không may, Trần Thanh Đế có thể cắt cổ tự sát.
Bọn người Phó Tân Hãn, Trần Thanh Đế một cái cũng sẽ không lưu lại.
Tất cả đều phải chém giết.
- Đợi Dương Uy đến, bảo hắn chờ ở bên cạnh.
Trong phòng VIP khách sạn, Phó Tân Hãn đem Võ Nghệ vẫn còn trong bao bố, đặt ở trên giường, nhìn Ngụy Tỏa nói ra.
- Phó ca, ta đã đến...
Phó Tân Hãn vừa dứt lời, Dương Uy vô cùng hưng phấn, hai con ngươi sáng lên chạy tới:
- Phó ca, Tiểu mỹ nữ đã tới tay?
- Nữ nhân ta muốn, có cái nào có thể đào thoát hay sao?
Vẻ mặt Phó Tân Hãn kiêu ngạo nói.
- Chỉ tiếc...
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế chậm rãi đi tới, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, nói ra:
- Các ngươi sắp chết rồi.
- Ai to gan như vậy?
Phó Tân Hãn chửi ầm lên, rất nhanh nhìn về phía ngoài cửa, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Trần Thanh Đế, là... là ngươi...
Phó Tân Hãn là biết rõ, Võ Nghệ là em gái của Võ Thuật, mà Võ Thuật lại là huynh đệ của Trần Thanh Đế.
Trọng yếu hơn là, Trần Thanh Đế bề ngoài giống như rất có thể đánh nhau.
- Là ta, giết người của các ngươi, cũng là ta.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, lấy chưởng hóa đao, rất nhanh chém tới cổ Ngụy Tỏa cùng Dương Uy.
Răng rắc...
Hai tiếng giòn vang, cổ của Ngụy Tỏa cùng Dương Uy trực tiếp bị chém đứt, trừng lớn hai mắt, ngã xuống đất, chết rồi.
- Ngươi... ngươi giết bọn chúng?
Phó Tân Hãn trừng lớn hai con ngươi, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ. Giết người, hắn cũng giết qua, lại chưa từng có dứt khoát như Trần Thanh Đế.
Nói giết liền giết.
- Kế tiếp giết chính là ngươi.
Trần Thanh Đế thời gian dần qua đi đến bên người Phó Tân Hãn.
- Ngươi... ngươi không thể giết ta...
Phó Tân Hãn đặt mông đập trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hoảng sợ quát:
- Ba ta là Phó Dịch của Đoạn Thiên Môn, ngươi giết ta, ba của ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.