Phó Tân Hãn bị vịn lên, một tay đẩy tên vọn hắn ra, nhìn Trần Thanh Đế lạnh giọng nói:
- Ngươi dám đánh ta, ta nói rồi, ngươi sẽ chết vô cùng thảm, rất thảm.
Người của mình đã đến, cái này lại để cho Phó Tân Hãn chấn động toàn thân, lập tức lại bắt đầu trở nên hung hăng càn quấy.
Báo thù!
Trần Thanh Đế xuất hiện, thủ đoạn giết Dương Uy cùng Ngụy Tỏa, hù Phó Tân Hãn hắn sợ rồi. Vừa rồi, lại dám đánh hắn, Phó Tân Hãn muốn trả thù Trần Thanh Đế.
- Bắt hắn, đánh tàn phế cho lão tử, trước đừng giết chết. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Tất cả sợ hãi của Phó Tân Hãn đã quét sạch, diện mục dữ tợn nói:
- Ta muốn cho hắn tận mắt nhìn thấy, ta cưỡng hiếp Võ Nghệ. Chờ lão tử chơi đùa chán, các ngươi tiếp tục làm.
Phó Tân Hãn chỉ vào Võ Nghệ ở trong bao bố, bị phóng trên giường, hung hăng càn quấy, kêu gào, tàn nhẫn nói:
- Nếu ai có thể làm nàng cho chết khô, lão tử sẽ trọng thưởng.
- Vâng, Phó thiếu!
Người bảo hộ Phó Tân Hãn liếc qua Võ Nghệ như là Tiên Tử nằm ở trên giường, nguyên một đám hai con ngươi sáng lên.
Nói xong, một chuyến mười mấy người, rất nhanh xông vào gian phòng, bao vây Trần Thanh Đế lại.
- Cẩu tạp chủng, ngươi nhất định phải chết.
Phó Tân Hãn ở một bên, cười lạnh không thôi, dữ tợn nói:
- Đánh cho ta, chỉ cần đánh không chết là được.
Chỉ đánh không chết là được?
Chẳng lẽ Phó Tân Hãn sợ làm ra tai nạn chết người? Không dám giết Trần Thanh Đế?
Rất hiển nhiên không phải như vậy.
Hắn giữ lại mạng của Trần Thanh Đế, mục đích rất đơn giản, chính là muốn ở trước mặt Trần Thanh Đế, cưỡng gian Võ Nghệ, để người khác luân gian Võ Nghệ, làm cho Võ Nghệ chết.
Tàn nhẫn!
Không thể phủ nhận, cách nghĩ cùng thủ đoạn của Phó Tân Hãn, phi thường tàn nhẫn.
- Con mẹ nó, ngươi cũng dám đắc tội Phó thiếu của chúng ta, thật sự là không biết sống chết.
Một Đại Hán hùng hổ, giơ nắm đấm lên, rất nhanh công kích đến Trần Thanh Đế.
Những người khác thấy vậy, cũng đều cười lạnh không thôi.
Một Trần Thanh Đế mà thôi, đáng giá bọn hắn cùng một chỗ động thủ ư?
Thanh Bang ngưu bức không? Còn không phải bị bọn hắn đánh lui sao? Đánh dễ bảo hay sao? Huống chi chỉ là một Trần Thanh Đế?
Phanh!
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, tràn đầy sát cơ, thân thể khẽ động, một cước đá vào ngực tên Đại Hán này. Tên Đại Hán hùng hổ kia, giống như là con mèo bệnh, trực tiếp bị đạp bay.
Nhìn thấy một màn này, mười mấy người còn lại, chấn động toàn thân, vậy mà quên động thủ.
Bọn hắn bất động, Trần Thanh Đế lại không có dừng lại.
Răng rắc!
Xương cốt đã đoạn giòn vang, đột nhiên vang lên, lại là một gã đại hán, còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy xương sườn đã gãy vài căn, hung hăng nện trên mặt đất.
Phốc!
Tên Đại Hán xương sườn bị cắt đứt kia, phun ra một bún máu, hai mắt tối sầm, đầu nghiêng một cái, hoàn toàn đã mất đi tri giác, hôn mê.
Vèo!
Một đạo kình phong thổi qua, Trần Thanh Đế từ trên mặt đất bắn lên, xoay tròn 180°, đùi phải tấn mãnh đá ra.
Bang bang...
Người vây quanh Trần Thanh Đế, chỉ là chứng kiến trước mắt của mình, hiện lên một đạo tàn ảnh. Ngay sau đó, hắn cảm giác mặt mình đau nhức kịch liệt, đã mất đi trọng tâm.
Còn lại mười mấy người, như là tiên nữ tán hoa, rất nhanh bay ngược ra bốn phía.
- Rầm rầm rầm...
Thanh âm trầm đục liên tục vang lên, hơn mười người hung hăng ngã trên mặt đất.
Toàn bộ quá trình, rất nhanh, gần kề hơn mười giây thời gian, hơn mười người bảo hộ Phó Tân Hãn, ngay cả sức hoàn thủ cũng không có, tất cả đều bị đá bay.
Phó Tân Hãn ở bên cạnh, trừng lớn hai mắt.
Bịch!
Nhìn thấy thủ đoạn của Trần Thanh Đế, Phó Tân Hãn hung hăng càn quấy cảm giác hai chân mềm nhũn, cả thân thể đều lung la lung lay, lần nữa đặt mông đập trên mặt đất.
Con mẹ nó, cái này cũng quá khác người đi à nha?
Mười mấy người, thành viên Đoạn Thiên môn bình thường ngưu bức hò hét, lại bị Trần Thanh Đế dùng hơn mười giây, chưa đủ một phút đồng hồ, tất cả đều bị quật ngã rồi!
Người, sao có thể mạnh như vậy?
Phó Tân Hãn mới vừa rồi còn hung hăng càn quấy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cái gì hung hăng càn quấy, kêu gào, trong nháy mắt này, tất cả đều biến mất không thấy.
Phó Tân Hãn bị sợ té trên mặt đất, toàn thân đều không ngừng run rẩy, ngoại trừ sợ hãi ra, vẫn là sợ hãi.
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế đá bay một gã Đại Hán té trên mặt đất ngăn trở đường đi của hắn, đi tới bên giường, tới bên người Võ Nghệ.
Kéo Võ Nghệ từ trong bao bố ra, thò tay xé băng dán ngoài miệng, vẻ mặt Trần Thanh Đế quan tâm hỏi:
- Tiểu Nghệ, em không sao chớ?
Sắc mặt Võ Nghệ tái nhợt, từ trên giường đi xuống, lắc đầu, cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nhìn Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế ca ca, em không sao.
- Ân, không có việc gì là tốt rồi.
Trần Thanh Đế giúp Võ Nghệ sửa sang lại mái tóc thoáng một phát, thản nhiên nói:
- Ngươi mang theo Võ Nghệ đi tìm mấy người Võ Thuật, đừng cho bọn hắn lo lắng.
Trần Thanh Đế vừa dứt lời, Bùi Ngữ Yên cùng theo một lúc đến, lại không có xuất hiện, lúc này, xuất hiện ở ngoài cửa, đi vào phòng.
- Ngươi... cẩn thận một chút.
Bùi Ngữ Yên kéo bàn tay nhỏ bé của Võ Nghệ, nhịn không được nói ra. Bất quá, vừa nghĩ tới thực lực cùng thân phận của Trần Thanh Đế, trên mặt của nàng lộ ra dáng tươi cười trào phúng.