Trọng yếu hơn là, đối mặt Trần Thanh Đế, gã đại hán đầu trọc còn có tâm liều mạng. Đối mặt Bạch Ngọc Đông, cho dù hắn mang đến người nhiều gấp đôi, cũng không dám động.
Bạch Ngọc Đông, quá mạnh mẽ.
- Phó Tân Hãn bị người phế đi huynh đệ dưới háng?
Đoạn Phàm nhíu mày, vẻ mặt khinh thường, khinh bỉ nói:
- Con mẹ nó, phế vật Phó Tân Hãn kia, ngoại trừ làm cho Đoạn Thiên Môn chúng ta mất mặt, còn biết làm cái gì?
Ở bên trong Đoạn Thiên Môn thế lực cường hãn, Đoạn Phàm xem thường nhất, chính là Phó Tân Hãn rồi.
Ở trong mắt Đoạn Phàm, Phó Tân Hãn chính là một phế vật rõ đầu rõ đuôi.
Cha của Phó Tân Hãn, Phó Dịch, là thành viên thế hệ trước của Đoạn Thiên Môn. Trong đó, ở bên trong Đoạn Thiên Môn, có không ít người, đều đã Phó Dịch như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Địa vị của Phó Dịch ở bên trong Đoạn Thiên Môn, là cực kỳ lớn, hiện tại thật có thể nói là không gì phá nổi. Nhưng mà, lại có con trai phế vật như Phó Tân Hãn.
Mọi người đều nói: Lão tử anh hùng, nhi hảo hán.
Những lời này, đặt ở trên người Phó Tân Hãn, quyết đoán không nhạy rồi.
Còn có nữa là, Phó Dịch ở nửa năm qua biểu hiện, thật sự là quá kiêu ngạo, căn bản là không đem Đoạn Phàm hắn để vào mắt, ngay cả Đoạn Thiên cũng dám khiêu khích.
Người như Phó Dịch, Đoạn Phàm hắn không thể lưu.
Bất quá, hiện tại còn không phải thời điểm diệt trừ Phó Dịch.
Động, hậu quả sẽ không chịu nổi.
Nhất là dưới tình huống hiện tại, Đoạn Thiên có phiền toái quấn thân, càng thêm không thể động.
Đương nhiên, nghe được Phó Tân Hãn bị phế đi huynh đệ dưới háng, Đoạn Phàm vẫn là rất cao hứng, cũng phi thường cam tâm tình nguyện nhìn thấy. Nếu như Phó Tân Hãn bị người giết, vậy thì tốt hơn.
- Con mẹ nó, sớm biết Phó Tân Hãn đá trúng thiết bản, lão tử sẽ tới muộn một hồi rồi.
Trong nội tâm Đoạn Phàm hối hận a:
- Đợi phế vật Phó Tân Hãn kia bị giết, lão tử lại đến xem trò vui thật tốt?
Hiện tại đã đến, với tư cách người nối nghiệp tương lai của Đoạn Thiên Môn, Đoạn Phàm không thể bỏ qua.
Dù Đoạn Phàm thật sự không muốn quản.
Nhưng mà, hiện tại Đoạn Thiên xảy ra sự tình, Đoạn Phàm không thể không ẩn nhẫn.
- Đoạn thiếu, kính xin ngươi giúp đỡ, báo thù cho Phó thiếu.
Gã đại hán đầu trọc trầm ngâm một tiếng, trên mặt chất đầy dáng tươi cười, nói ra:
- Phó thiếu lại phế vật như thế nào, cũng là người Đoạn Thiên Môn, nếu như không báo thù, truyền ra ngoài, Đoạn Thiên Môn chúng ta sẽ bị người ngoài chê cười.
Vì để cho Đoạn Phàm cùng Bạch Ngọc Đông ra tay, gã đại hán đầu trọc trực tiếp đem Đoạn Thiên Môn ra, đem hết thảy đều kéo đến trên đầu Đoạn Thiên Môn.
- Ta ngược lại muốn nhìn, là người nào ngưu bức như vậy, dám phế huynh đệ dưới háng của phế vật Phó Tân Hãn kia.
Đoạn Phàm hừ lạnh một tiếng, nói ra:
- Còn đánh các ngươi, cầu lão tử ra mặt.
Lời này của Đoạn Phàm, nói giống như là muốn giáo huấn đối phương, nhưng nghe ở trong lỗ tai người khác, lại là một mùi vị khác, hình như là đang khích lệ đối phương.
Bất quá, mặc kệ Đoạn Phàm nghĩ như thế nào, chỉ cần hắn nguyện ý ra tay, vậy là được rồi.
Giáo huấn Trần Thanh Đế, bọn người gã đại hán đầu trọc coi như là đã có bàn giao cho Phó Dịch.
Sự tình đã xảy ra, không cách nào vãn hồi, hiện tại bọn người gã đại hán đầu trọc, chỉ là muốn bảo trụ cái mạng nhỏ của mình, đừng bởi vì Phó Tân Hãn mà bị liên quan đến.
Lửa giận của Phó Dịch, đây chính là rất dọa người.
- Đoạn thiếu!
Nhìn Đoạn Phàm tới, Bạch Ngọc Đông đi theo phía sau, những người khác vây ở ngoài cửa, tinh thần chấn động, vô cùng ngay ngắn cung kính nói.
Đoạn thiếu đã đến, bọn hắn cũng nhẹ nhàng thở ra, sợ hãi trong lòng cũng không tự giác quét sạch.
- Đoạn thiếu, Đoạn thiếu...
Trong phòng, Phó Tân Hãn nhìn thấy Đoạn Phàm đến, nước mắt chảy xuống, so với gặp được cha của mình còn muốn kích động hơn.
- Đoạn thiếu, cầu ngươi báo thù cho ta.
Phó Tân Hãn chấn động toàn thân, đau đớn dưới háng bề ngoài giống như không phải thống khổ như vậy nữa, diện mục dữ tợn nói:
- Đoạn thiếu, giết cẩu tạp chủng kia, thay ta báo thù, hắn căn bản là không có đem Đoạn Thiên Môn chúng ta để vào mắt a.
Phó Tân Hãn cũng không phải loại ngu xuẩn, hiểu được dùng Đoạn Thiên Môn đến khích tướng Đoạn Phàm.
Đi vào gian phòng, Bạch Ngọc Đông theo sát phía sau, mặt mũi tràn đầy vẻ cảnh giác.
Phải biết rằng, người ta một người, liền đánh bay mấy người của gã đại hán đầu trọc mang đến, không cho phép Bạch Ngọc Đông không cẩn thận.
- Ngươi chính là một phế vật, móa, cái đồ chơi kia…
Đoạn Phàm nhìn Phó Tân Hãn té trên mặt đất, dưới háng đều là máu, chửi ầm lên:
- Ta ngược lại muốn nhìn, rốt cuộc là ai ngưu bức như vậy, đạp nát trứng chim của phế vật ngươi.
Ánh mắt Đoạn Phàm quét qua, thình lình thấy được Trần Thanh Đế ngồi ở bên giường.
Lúc này Trần Thanh Đế nhìn hắn nở nụ cười.
Sư... , sư phụ!
Đoạn Phàm toàn thân rung mạnh, quyết đoán sững sờ ngay tại chỗ, trừng lớn hai mắt. Hắn như thế nào cũng thật không ngờ, người phế đi huynh đệ dưới háng của Phó Tân Hãn, dĩ nhiên là sư phụ của hắn, Trần Thanh Đế.
Đúng vậy a, sư phụ là nói cho ta biết, hắn ở chỗ này, bảo ta tới đây một chuyến, cũng không có nói là chuyện gì.
Bạch Ngọc Đông cũng ngây ngẩn cả người, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế trên mặt treo mỉm cười.
Bọn hắn ở thời khắc này, giống như là trúng tà, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế ngồi ở trên giường.
Trần Thanh đế giống như là siêu cấp đại mỹ nữ, làm cho người mê mẩn.
- Đoạn thiếu, ngươi... ngươi làm sao vậy?