Đột nhiên, Trần Thanh Đế cảm giác được, toàn thân Lâm Tĩnh Nhu rung mạnh, ngay sau đó, Lâm Tĩnh Nhu rất nhanh mở hai mắt ra, cũng không cảm giác ngọn đèn trong biệt thự chướng mắt rồi, trừng lớn hai mắt.
Nhìn bộ dáng của mình, Lâm Tĩnh Nhu lập tức choáng váng.
- Ngươi...
Lâm Tĩnh Nhu liên tục buông lỏng tay mình ôm lấy cổ Trần Thanh Đế:
- Ngươi mau thả ta xuống.
- Phiền toái ngươi, trước buông hai chân của ngươi ra.
Trần Thanh Đế cười khổ không thôi.
- A!
Lâm Tĩnh Nhu nhìn hai chân thon dài của mình, dùng sức kẹp lấy eo Trần Thanh Đế. Nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi, rất nhanh buông ra.
- Lên lầu ngủ đi.
Trần Thanh Đế cẩn thận buông Lâm Tĩnh Nhu xuống, thản nhiên nói:
- Không thể uống rượu, cũng đừng học người khác uống rượu.
- Ta... ta...
Lâm Tĩnh Nhu mặt ngọc đỏ lên, nàng thất kinh, không biết nên nói cái gì, quay người chạy lên trên lầu.
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của mình, Lâm Tĩnh Nhu thẹn thùng, hận không thể tìm khe hở chui vào.
Quá... quá cảm thấy khó xử rồi.
Ta như thế nào sẽ như vậy, vậy mà làm ra cử động khó xử như thế.
Lâm Tĩnh Nhu a Lâm Tĩnh Nhu, ngươi đến cùng có chút tiền đồ hay không? Ôm đại phôi đản Trần Thanh Đế kia như vậy làm gì? Ngươi là thục nữ a.
Lâm Tĩnh Nhu nhanh muốn điên rồi.
Trần Thanh Đế kia, xem hết thân thể của mình, hiện tại lại ôm mình, hắn sau này sẽ là của mình, ai cũng không thể từ trong tay của mình cướp đi.
Cho dù là Bùi Ngữ Yên cũng không được.
Hừ hừ!
Phanh!
Một tiếng trầm đục, Lâm Tĩnh Nhu trực tiếp đập lấy cửa phòng của Trần Hương Hương, khá tốt, nàng đi chậm, đụng không mạnh.
Trần Thanh Đế ở dưới lầu, thấy một màn như vậy lập tức choáng váng.
Đi đường không mang theo con mắt a.
- Chị Tĩnh Nhu, chị đã tỉnh.
Ngay sau đó, Trần Hương Hương mở cửa phòng ra, nhìn xem Lâm Tĩnh Nhu bụm lấy cái trán, nhịn không được hỏi:
- Chị Tĩnh Nhu tỷ, chị làm sao vậy? Không phải là chị dùng đầu của mình gõ cửa chứ?
- Còn không tranh thủ thời gian ngủ, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?
Lâm Tĩnh Nhu trừng mắt nhìn Trần Hương Hương, đi vào phòng ngủ, tức giận nói.
Gõ cửa?
Dùng đầu gõ cửa?
Ngươi thật đúng là có thể nghĩ ra được.
Ta là bị tên đại ca hỗn đản kia của ngươi làm hại. Mới không nghĩ qua đụng vào cửa.
Bất quá, lời này, Lâm Tĩnh Nhu lại không có ý tứ nói ra miệng.
- Hừ!
Đi vào phòng ngủ, Lâm Tĩnh Nhu hung hăng trợn mắt nhìn Trần Thanh Đế dưới lầu, hừ lạnh một tiếng, sau đó liền bạo lực đóng cửa phòng lại.
Lâm Tĩnh Nhu làm rất mạnh, không dùng được mấy lần, cửa phòng ngủ của Trần Hương Hương nhất định phải thay cái mới.
- Thật là một... nữ nhân điên.
Trần Thanh Đế lắc đầu, ánh mắt đã rơi vào trên người Thiết Nam, trầm giọng nói ra:
- Tất cả đều thăm dò rồi hả?
- Ân!
Thiết Nam nhẹ gật đầu.
- Nói kỹ càng một chút.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang. Đi tới trên ghế salon phòng khách, ngồi xuống.
Thiết Nam cũng cùng đi qua, ngồi ở đối diện Trần Thanh Đế.
- Thượng Quan gia, dùng Thượng Quan Niên cầm đầu, tổng cộng có chín tên cao thủ, thực lực đều rất cường hãn. Thấp nhất, cũng mạnh hơn ta.
Thiết Nam rất nghiêm túc nói ra:
- Nhân số Hướng gia nhiều hơn một chút, tổng cộng có 13 người, thực lực mạnh hơn ta, có bốn người.
Thế lực Hướng gia ở HongKong rất mạnh, đó là bởi vì, Hướng gia bọn hắn là một trong Tam đại hắc đạo HongKong, nhân số bang hội rất đông.
Cao thủ chân chánh thực lực cường hãn, cũng không nhiều.
Thượng Quan gia lại không giống, gia tộc của bọn hắn rất thần bí, nhân viên không nhiều lắm, nhưng nguyên một đám đều là cao thủ, thấp nhất cũng phải hơn Thiết Nam.
Đồng dạng, người Thượng Quan gia, đều tu luyện công phu nội gia, cũng là nội công.
- Người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, hiện tại tất cả đều cùng một chỗ.
Thiết Nam đem kết quả nàng điều tra, nói ra:
- Tất cả bọn hắn, kể cả Thượng Quan Niên, Hướng Diễm ở bên trong, đều ở Bạch Yên Sơn Trang.
- Bạch Yên Sơn Trang?
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:
- Quả nhiên, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia đi vào nội địa, không chỉ có không điệu thấp, trái lại còn rất cao điệu.
Bạch Yên Sơn Trang, cách biệt thự của Trần Thanh Đế cũng không tính xa, đi xe, dưới tình huống bình thường, một giờ là có thể đuổi tới.
Ở gần như thế, rất hiển nhiên, người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, đều nghĩ nhanh chóng giết Trần Thanh Đế.
- Thiết Nam, cô về trước đi nghỉ ngơi, chuyện còn lại, cô không cần hỏi đến.
Trần Thanh Đế từ trên ghế salon đứng lên, nói ra:
- Ngày mai tiếp tục huấn luyện, sớm ngày tăng thực lực lên.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam nghiêm sắc mặt, vô cùng nghiêm túc nói ra.