Nhìn mọi người ly khai, Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, trong con ngươi, lóe ra hàn mang, nói ra:
- Đem những người này tất cả đều nhớ kỹ, nhất là Phó Dịch cùng Đinh Cuồng!
- Ân, nhớ kỹ.
Bạch Ngọc Đông nhẹ gật đầu, muốn hỏi điều gì, bất quá, lời nói đến miệng vẫn là không có nói ra.
- Cái kia tốt, đi huấn luyện với ta.
Đoạn Phàm mỉm cười, cũng không có giải thích quá nhiều, cõng lên 30 cân phụ trọng, đã đi ra trang viên.
Huấn luyện đột phá cực hạn.
- Bùi Ngữ Yên làm sao lại tới rồi hả?
Trần Thanh Đế vừa đến bên ngoài biệt thự, liền phát hiện trong sân ngừng lại một chiếc Ferrari màu đỏ.
Đúng là xe của quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên.
Lái xe vào trong sân, Trần Thanh Đế xuống xe, đi vào biệt thự. Lúc này, tất cả mọi người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đang ăn điểm tâm.
Bởi vì Bùi Ngữ Yên vì Trần Thanh Đế sáng tác bài hát Xóa bỏ trí nhớ, làm cho rất nhiều người đều cảm động, Trần Hương Hương không phải một người vô tình, đương nhiên cũng cảm động.
Cho nên, thái độ đối với Bùi Ngữ Yên, hơi chút cải biến một ít, không có nhìn thấy Bùi Ngữ Yên đến, liền đuổi nàng đi.
Hết cách rồi, Trần Hương Hương là một nữ hài thiện lương.
Mọi người nhìn thấy Trần Thanh Đế tới, ánh mắt của bọn hắn đều đặt ở trên người Trần Thanh Đế.
- Thanh Đế, đi rửa tay, sau đó ăn cơm.
Bùi Ngữ Yên liền đứng lên, trên mặt treo đầy dáng tươi cười, giống như là lão bà của Trần Thanh Đế vậy.
Bất quá, ở chỗ sâu trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, lại tràn đầy u oán cùng một tia phẫn nộ ngượng ngùng.
- Ngươi tới nơi này làm gì?
Trần Thanh Đế nhíu mày, tức giận nói.
- Ta ... ta làm sao lại không thể tới? Ta là vị hôn thê của ngươi mà.
Bùi Ngữ Yên lập tức chán nản, cắn răng, hít sâu một hơi nói ra:
- Ta muốn cho ngươi nhớ lại ký ức có quan hệ tới ta.
- Hừ hừ!
Lâm Tĩnh Nhu ở một bên khẽ hừ một tiếng bất mãn, rất nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Đi rửa tay với ta.
- Ta không ăn điểm tâm.
Trần Thanh Đế nhún vai, nói ra:
- Ta có chút việc, phải ly khai ba bốn ngày thời gian, khi nào trở lại sẽ nói với mọi người.
Nhìn thấy Lâm Tĩnh Nhu muốn hỏi cái gì, Trần Hương Hương liền đứng lên, trước khi Lâm Tĩnh Nhu mở miệng, nói ra:
- Đại ca, có chuyện gì, anh đi mau lên, không cần lo lắng cho bọn em.
Chỉ là từ biểu hiện của Trần Hương Hương đến xem, nàng đã đứng bên Lâm Tĩnh Nhu rồi, đang giúp trợ Lâm đại tiểu thư.
Chuyện tình của nam nhân, ngươi có thể biết rõ, tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết, không nên biết, hỏi cũng sẽ không nói, còn khiến nam nhân bất mãn, tức giận.
Điểm này, phàm là một nữ nhân đều có thể lý giải, minh bạch.
Bất quá, người trong cục, ai có thể đủ làm được điểm này?
Nhất là Trần Thanh Đế, làm nam nhân thật sự không cách nào đề cho nữ nhân yên tâm?
Lâm Tĩnh Nhu tinh tường biết rõ, Trần đại thiếu đã cải biến rất nhiều, chính nàng cũng không biết vì cái gì, là nguyên nhân gì, lại yêu Trần Thanh Đế.
Cũng chính bởi vì như thế, Lâm Tĩnh Nhu mới lo lắng.
Một Lý Nhược Băng đã làm cho Lâm Tĩnh Nhu khóc thương tâm. Ai biết, Trần đại thiếu một mình đi ra ngoài, lúc trở lại có thể mang về một nữ nhân hay không?
Lại để cho Trần Thanh Đế một mình đi ra ngoài, quá không có cảm giác an toàn rồi.
Đương nhiên, Lâm Tĩnh Nhu không phải một kẻ ngu, sau khi Trần Hương Hương ngăn cản, nàng liền lập tức ý thức được, có một số việc là không nên hỏi.
- Trần Thanh Đế, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Bùi Ngữ Yên cũng không có hỏi nhiều, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chúng ta đi ra ngoài tâm sự?
- Cái chuyện gì không muốn người biết hay sao, sao phải ra ngoài nói?
Lâm Tĩnh Nhu không có trải qua suy nghĩ, nhịn không được nói:
- Chẳng lẽ ở chỗ này không thể nói sao?
- Chị Tĩnh Nhu.
Trần Hương Hương lôi kéo cánh tay của Lâm Tĩnh Nhu, vẻ mặt rất già dặn thở dài một tiếng:
- Nữ nhân bên trong yêu đương, thật sự là một ngu ngốc.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn xem Bùi Ngữ Yên nói ra:
- Đi thôi, ta cho ngươi hai phút.
Nói xong, Trần Thanh Đế quay người đi ra biệt thự, mở cửa xe chui vào.
Bùi Ngữ Yên cũng không lên xe Ferrari của mình, mà mở cửa phụ lên xe.
Ông...
Thanh âm động cơ vang lên, BMW chạy ra khỏi biệt thự.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Tĩnh Nhu thật sự là nghiến răng nghiến lợi, tức giận tới mức dậm chân:
- Bại hoại, đại phôi đản, củ cải trắng hoa tâm. Không phải chỉ là một Bùi Ngữ Yên sao? Ngươi cần phải như vầy sao? Ta hận ngươi, hận ngươi!
Lâm Tĩnh Nhu thực muốn xông tới, bất quá, nàng biết rõ, không thể.
- Nói đi, chuyện gì?
Trần Thanh Đế lái xe, nhìn cũng không nhìn Bùi Ngữ Yên, bình thản nói.
Từ thần sắc của Bùi Ngữ Yên mà xem, Trần đại thiếu biết rõ, nhất định là chuyện trọng yếu.
- Ta nhận được tin tức, gần đây Mafia nước Mỹ sẽ phái người tiến vào trong nước.
Bùi Ngữ Yên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Mục tiêu có hai cái, một, là đối phó Lữ gia, hai, là ám sát ngươi.
- Căn cứ tin tức tin cậy, lúc này giáo phụ Mafia vì báo thù cho Ước Hàn, càng là xuất động một gã Dị Năng giả cấp độ SSS cùng bốn gã SS đỉnh phong.