Chương ảnh.
Chương ảnh.
- Nhìn ngươi đối với Tỉnh Khoát kia, bộ dạng rất sợ hãi, hắn đến cùng là người nào?
Đi vào trong phòng, Trần Thanh Đế nhàn nhạt hỏi.
- Tỉnh gia là người Thanh Bang.
Quản lý đại sảnh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
- Lão Đại Thanh Bang, có bốn trợ thủ đắc lực, hắn là một cái trong số đó, Chiến Vương Tỉnh Khoát.
- Chiến Vương Tỉnh Khoát?
Trong nội tâm Trần Thanh Đế khẽ động. Bất quá, trên mặt Trần đại thiếu, lại hiện lên một tia nghi hoặc.
Vì cái gì, một quản lý đại sảnh, sẽ biết nhiều như vậy.
- Chiến Vương này, rất hung hăng càn quấy, cơ hồ không có người nào không biết hắn.
Nhìn thấy trên mặt Trần Thanh Đế hiện lên một tia nghi hoặc, quản lý đại sảnh giải thích nói ra:
- Bất quá, ba trợ thủ đắc lực khác, đều rất thần bí, có rất ít người nhận thức.
- Trần tiên sinh, Bùi tiểu thư, hai vị đánh Tỉnh Khoát, ta khuyên các ngươi vẫn là nhanh ly khai tòa thành thị này a.
Quản lý đại sảnh, lần nữa hảo tâm nhắc nhở.
- Ân, đã biết.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, nói ra:
- Cô đi đi.
- Cái này... Ai!
Quản lý đại sảnh thở dài một tiếng, muốn nói cái gì, lại không nói ra miệng, quay người đi ra khỏi phòng của Trần Thanh Đế.
Bốn trợ thủ đắc lực của lão Đại Thanh Bang, đối với tuyệt đại đa số người mà nói, là bí mật. Bất quá, đối với ít người mà nói, lại không lạ lẫm gì.
Trần Thanh Đế đã biết rõ, bốn trợ thủ đắc lực là ai.
Đương nhiên, Trần đại thiếu chỉ là biết rõ danh xưng trong thế giới ngầm của bọn hắn, cũng không biết tính danh chân thật của bọn hắn là gì.
Mà ở thế lực dưới mặt đất, người khác cũng chỉ là xưng hô danh xưng của bọn hắn, lại không kêu tên.
- Thực lực Chiến Vương không tệ, bất quá, cũng chỉ là không tệ.
Bùi Ngữ Yên ở một bên, thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, ngươi hẳn là muốn đối phó người nào đó trong Thanh Bang a.
- Hiện tại, chúng ta đánh Chiến Vương này, hắn tất nhiên sẽ trả thù.
Bùi Ngữ Yên mỉm cười, nói ra:
- Chiến Vương này, chính là một cửa mở.
- Ta phát hiện, mang theo ngươi tới, là quyết định rất đúng.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
- Nếu như không phải vì ngươi, Tỉnh Khoát sẽ không chủ động tiến lên tìm tai vạ.
- Nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, kia chính là kẻ gây tai hoạ, nhưng, đồng dạng, kẻ gây tai hoạ cũng có tác dụng của kẻ gây tai hoạ.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói.
- Ngươi đây là đang khoa trương ta, hay là mắng ta?
Nghe được Trần Thanh Đế nói, Bùi Ngữ Yên quyết đoán liếc mắt, vẻ mặt u oán.
- Thanh Đế.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nhịn không được nói ra:
- Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi đến cùng muốn làm gì hay không? Ta muốn giúp ngươi.
- Giết một người, cứu một người.
Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế salon, thản nhiên nói:
- Ngươi nên biết, ở Thanh Bang có một cung phụng a?
- Ngươi... Ngươi muốn giết cung phụng Thanh Bang kia?
Bùi Ngữ Yên biến sắc.
Lấy năng lực của Bùi Ngữ Yên, đương nhiên biết rõ cung phụng của Thanh Bang rồi.
- Thanh Đế, cung phụng kia của Thanh Bang, rất quỷ dị, cũng rất cường đại.
Bùi Ngữ Yên chấn động toàn thân, hít sâu một hơi, liền nói:
- Toàn thân hắn đều tản ra khí tức tử vong đầm đặc, không có chút sinh khí nào, rất đáng sợ.
- Ta biết rõ.
Trần Thanh Đế rất bình thản nói.
Tỉnh Khoát bị đánh, về tới bên trong biệt thự của mình, bất quá, hắn cũng không có kéo người đi trả thù, mà là đến tầng hầm ngầm trong biệt thự.
Sau khi đến tầng hầm ngầm biệt thự, sắc mặt Tỉnh Khoát lập tức trở nên âm trầm xuống, ngang ngược càn rỡ trước kia biến mất không thấy, như mà thay đổi một người.
- Tiểu muội, đại ca nhất định sẽ báo thù cho em.
Tỉnh Khoát nhìn trong tầng hầm ngầm, bầy đặt một linh vị, trong con ngươi, lóe ra sát khí đầm đặc:
- Trần Thanh Đế đã đến, ta tất sẽ để cho hắn có đến mà không có về.
- Tuy ta không biết, lúc trước xảy ra chuyện gì, phái người điều tra lại cái gì cũng tra không được.
Trên mặt Tỉnh Khoát, tràn đầy kiên định:
- Bất quá, cho dù bỏ ra tánh mạng của mình, anh cũng muốn báo thù cho em, giết Trần Thanh Đế.
Tỉnh Tư!
Tỉnh Khoát xem, là linh vị của Tỉnh Tư.
- Trần Thanh Đế là vị hôn phu của Bùi Ngữ Yên, bất quá, thân phận của hắn, quyết không có đơn giản như vậy.
Tỉnh Khoát nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Bằng không thì anh không có khả năng điều tra không ra bất luận cái cái, lúc trước xảy ra chuyện gì cũng không cách nào biết.
- Nếu như không phải vì anh điều tra ra một người tên là Võ Thuật, giết cháu ngoại của anh. Anh cũng sẽ không biết, chuyện này cùng Trần Thanh Đế có quan hệ.
Sắc mặt Tỉnh Khoát vô cùng âm trầm:
- Dù cho che dấu rất sâu, lại không cách nào bịt miệng những thôn dân kia.
- Tuy anh không biết có phải là Trần Thanh Đế giết hay không, nhưng mà, tiểu muội chết, khẳng định cùng Trần Thanh Đế có quan hệ. Chỉ là một Võ Thuật, bối cảnh gì cũng không có, không thể nào làm được hết thảy.
Tỉnh Khoát trầm ngâm một tiếng, diện mục dữ tợn:
- Trần Thanh Đế, ta chẳng cần biết ngươi là ai, thân phận của ngươi như thế nào, ta cũng sẽ giết ngươi.
- Về phần hậu quả...
Trên mặt Tỉnh Khoát lộ ra dáng tươi cười tự giễu:
- Mạng của ta, đã sớm không thuộc về mình rồi, chết, có sợ gì?