Cất bước gian nan.
Tí tách tí tách...
Máu tươi ở khóe miệng của Bùi Ngữ Yên, không ngừng trào ra bên ngoài, rơi trên mặt đất. Mà Bùi Ngữ Yên đối với cái này cũng không để ý, khập khiễng hoạt động về phía trước.
Giờ phút này Bùi Ngữ Yên đi đường, ngay cả muốn đi thẳng cũng không nổi.
Bịch!
Một tiếng trầm đục, thân thể Bùi Ngữ Yên mất thăng bằng ngã xuống đất, nhìn thân ảnh Trần Thanh Đế sắp biến mất, nước mắt ào ào chảy xuống.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không còn có ký ức về em; Những kỷ niệm về em, bị anh giấu ở đáy lòng...
- Em muốn trí nhớ của anh tỉnh lại, nhớ lại những kỷ niệm về em...
Đúng lúc này, trong khu náo nhiệt truyền đến tiếng ca.
- Ân?
Trần Thanh Đế sắp biến mất, đột nhiên ngừng lại.
Dừng lại rồi.
Trần Thanh Đế đã nghe được cái gì đó, từ ngã tư đường, truyền đến bài hát Xóa bỏ trí nhớ, ngừng lại, thân thể cũng run rẩy thoáng một phát.
- Ngữ Yên...
Từ trong miệng Trần Thanh Đế, phát ra một thanh âm mơ hồ không rõ, con ngươi huyết sắc, yên tĩnh như giếng nước kia, nổi lên một tia rung động.
Bùi Ngữ Yên ngã xuống đất, nhìn thấy Trần đại thiếu ngừng lại, muốn lớn tiếng gọi, lại phát hiện, nàng vậy mà kêu không được, thanh âm ngăn ở cổ họng.
Cố gắng kêu lên, cũng vô cùng nhỏ bé yếu ớt, ngay cả Bùi Ngữ Yên cũng nghe không được.
Muốn từ trên mặt đất đứng lên, Bùi Ngữ Yên lại phát hiện căn bản là đứng không dậy nổi.
Bò!
Bùi Ngữ Yên nằm rạp trên mặt đất, cắn chặt răng, cố gắng bò về phía trước. Trong khoảng khắc, mặt mũi tràn đầy nước mắt, mồ hôi kia của nàng, đã tràn đầy bùn đất.
Quốc tế toàn năng siêu sao, như là tiên nữ hạ phàm Bùi Ngữ Yên, biến thành mèo con.
Nhưng mà...
Vừa bò vài cái, ngay cả một mét cũng không có đi hết, trên mặt Bùi Ngữ Yên lộ ra vẻ tuyệt vọng, nước mắt ào ào chảy xuống, muốn gọi, lại gọi không ra.
Bởi vì, Trần Thanh Đế lại động.
Vèo!
Thân thể Trần đại thiếu động liên tục, bóng lưng màu đen rất nhanh biến mất trong tầm mắt của Bùi Ngữ Yên, không thấy gì nữa.
Tuyệt vọng!
Mặt mũi của Bùi Ngữ Yên đều là bùn đất, tràn đầy tuyệt vọng.
Lo lắng, vô cùng lo lắng.
Ai biết, dùng trạng thái hiện tại của Trần đại thiếu, sẽ như thế nào?
Bùi Ngữ Yên lo lắng a.
Thút thít nỉ non.
Bùi Ngữ Yên muốn lên tiếng khóc lớn, nhưng mà, nước mắt điên cuồng chảy xuống, lại khóc không ra thanh âm.
- Thanh Đế, không nên đi, không nên đi, em ở phía sau anh, ở phía sau anh a...
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên rơi như mưa, ở trong lòng hò hét, gắt gao nhìn chằm chằm vào phương hướng Trần Thanh Đế biến mất.
Truy tìm, thật sự truy tìm.
Lúc này, sáng sớm ở bên trong khu náo nhiệt, xuất hiện một người cổ quái, bộ dáng người này phi thường khủng bố, thậm chí có một đôi con ngươi huyết sắc.
Về phần diện mục, người khác cũng thấy không rõ lắm, xem qua rồi, quay đầu lại suy nghĩ, lại nghĩ như thế nào, cũng nhớ không nổi.
Trần Thanh Đế, tiến nhập khu náo nhiệt!
Theo thời gian trôi qua, người trong khu náo nhiệt càng ngày càng nhiều, Trần Thanh Đế chẳng có mục đích, lẳng lặng đi tới.
Không có chạy, cũng không có làm gì.
Chỉ là từ từ đi tới.
- Anh cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, không còn có ký ức về em; Những kỷ niệm về em, bị anh giấu ở đáy lòng...
- Em muốn trí nhớ của anh tỉnh lại, nhớ lại những kỷ niệm về em...
Bên trong đường đi, khắp nơi đều phát bài hát Xóa bỏ trí nhớ này, Trần Thanh Đế phát hiện, mình nghe bài hát này, vậy mà rất bình tĩnh.
Trần Thanh Đế bảo trì một tia thanh minh biết rõ, bài hát này là Bùi Ngữ Yên sáng tác cho hắn, hát cho hắn nghe, tuy trí nhớ rất mơ hồ, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định.
- Bạn thân, mỹ đồng của ngươi mua ở nơi nào vậy? Thật sự là đủ khốc. (DG: Mỹ đồng là một loại kính áp tròng có màu.)
Lúc này, hai nam hai nữ vây đi qua, nhìn Trần Thanh Đế từ trên xuống dưới.
Con ngươi huyết sắc?
Mỹ đồng!
Đúng, nhất định là hiệu quả của mỹ đồng, bằng không thì con ngươi sao có thể là huyết sắc?
Trần Thanh Đế đứng ở bên ngoài một tiệm thuê băng đĩa, nhíu mày, nhìn qua hai nam hai nữ. Rất nhanh, ánh mắt liền trở về Tivi LCD treo trên tường.
Trong Tivi LCD, phát ra đúng là Bùi Ngữ Yên ở tiệc tối trong Trung Y Học Viện, ca xướng bài Xóa bỏ trí nhớ.
Lúc này Bùi Ngữ Yên đã khóc lệ rơi đầy mặt, người ở dưới đài cũng đều là như thế.
Tất cả đều khóc.
Chứng kiến hết thảy, Trần Thanh Đế cảm giác tâm mình vậy mà bình tĩnh lại, ma khí giống như thời gian dần qua bị một tia thanh minh kia áp chế.
Thanh minh, trở nên càng lúc càng lớn.
- Oa kháo... Bạn thân này, thật đúng là đủ cao ngạo, nói chuyện với hắn, vậy mà không để ý tới ca ca ta.
Một thiếu niên mặc quần áo thời thượng, trong tay mang đồng hồ giá trị mấy trăm vạn, nhìn Trần Thanh Đế dựng lên một ngón giữa.
Trên ngón giữa có một cái nhẫn, cái nhẫn này cũng là giá trị xa xỉ.
Ở kinh thành, không ai dám nói nhà ngươi là cán bộ cao cấp, người chính thức dám nói như vậy, thật sự là quá ít, quá ít... Hơn nữa, có tư cách nói, ai sẽ đi nói?
Không có thô tục như vậy.
Mà ở tòa thành thị này, cũng không ai dám nói mình rất có tiền, đây chính là rất dễ dàng bị đánh mặt đấy