- Trần Thanh Đế, xem ra ta vẫn là xem thường ngươi.
Ngắn ngủi khiếp sợ, lão giả rất nhanh bình tĩnh lại, thở dài một tiếng:
- Ngươi không nên giết Mục U Lam.
- Không nên? Trong mắt ta, chỉ cần là địch nhân, sẽ không có chuyện không nên giết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, tràn đầy khinh thường nói:
- Nàng là sư phụ của Ngữ Yên không sai, bất quá, nàng ích kỷ, đã không xứng làm sư phụ của Ngữ Yên.
Mục U Lam?
Trần đại thiếu lại không ngốc, nghe lão giả nói như vậy, đương nhiên biết rõ, Mục U Lam là sư phụ của Bùi Ngữ Yên, trung niên nữ nhân bị hắn chém giết kia.
- Mục U Lam thật là ích kỷ, ác độc không sai, nhưng mà, thế lực sau lưng nàng rất mạnh, coi như là Trần gia, cũng không muốn đơn giản đắc tội.
Lão giả trầm giọng nói ra:
- Ta đã sớm muốn giết nàng, lại không thể giết.
- Là không thể giết, hay là ngươi căn bản giết không được? Không phải là đối thủ của Mục U Lam?
Trên mặt Trần Thanh Đế, tràn đầy vẻ khinh thường.
- Ngươi nhận thức một Tu Chân giả Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn, không phải là đối thủ của một Tinh Thần Dị Năng giả chưa?
Trong nội tâm Lão giả chán nản:
- Dù là Tinh Thần Dị Năng giả này, có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.
Choáng nha, lại bị một hậu sanh tiểu bối khinh bỉ.
- Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong?
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia kinh ngạc.
Ở bên trong suy đoán của Trần Thanh Đế, Mục U Lam ít nhất có được chiến lực tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí là tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn.
Chỉ là, Trần đại thiếu như thế nào cũng không nghĩ tới, Mục U Lam vậy mà có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong.
Nhưng mà, Trần Thanh Đế thi triển bí pháp Ma Cuồng Tiêu, vậy mà chém giết Mục U Lam.
Ma Cuồng Tiêu.
Quả nhiên đủ cường hãn.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế cũng biết, Mục U Lam có được thực lực tương đương với Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn đỉnh phong, hoàn toàn chính xác không phải là đối thủ của lão giả.
Lão giả, đây chính là Tu Chân giả hàng thật giá thật.
Tu Chân giả chiến đấu, đây chính là Thiên Biến Vạn Hóa, các loại sát chiêu, kỳ chiêu vô cùng vô tận.
- Ngươi cũng không có ra tay, đây là sự thật.
Trần Thanh Đế hừ lạnh một tiếng, thẳng đảo Hoàng Long, trong thanh âm, tràn đầy khinh bỉ.
Ngươi đã nói, theo dõi ta, là đang âm thầm bảo hộ ta, vậy thời điểm ca ca ta bị Mục U Lam đánh không hề có lực hoàn thủ, ngươi ở nơi nào?
Vì sao ngươi không ra tay?
Nếu như ngươi không phải đối thủ của Mục U Lam, thì cũng thôi, biết rất rõ Mục U Lam không phải là đối thủ của ngươi, lại vẫn không ra tay.
Còn bảo hộ ta?
Xéo đi a!
- Trách nhiệm của ta, chỉ là bảo vệ an toàn của ngươi.
Lão giả đương nhiên biết rõ, vì sao Trần Thanh Đế khinh bỉ hắn:
- Thời điểm ngươi không có lâm vào kết quả hẳn phải chết, sắp bị giết, ta không thể ra tay.
- Vậy ngươi trơ mắt nhìn lão tử bị nữ nhân Mục U Lam kia hành hạ sao?
Lão giả không giải thích còn tốt, vừa giải thích, Trần Thanh Đế lập tức nổi giận.
Thời điểm Mục U Lam điên cuồng, Trần đại thiếu là bị đánh không hề có lực hoàn thủ a.
Mẹ nó, ngươi còn âm thầm nhìn xem.
Xem rất hay sao?
Là đang thưởng thức sao?
Truyện Của Tui
Chấm Net - Lúc kia, ngươi không có lo lắng tính mạng.
Lão giả đỏ mặt lên, trầm giọng nói ra:
- Thời điểm Mục U Lam chuẩn bị hạ sát thủ với ngươi, ta đang muốn động thủ, mà ngươi thì thi triển bí pháp...
- Vô luận mục đích của ngươi là đến bảo hộ ta, hay là theo dõi ta, về sau không cho phép ngươi đi theo ta.
Trần Thanh Đế lạnh giọng nói ra:
- Nếu như bị ta phát hiện, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi.
Trần đại thiếu nào biết đâu rằng, từ một nơi bí mật gần đó còn có một Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn bảo hộ hắn? Ở trước mắt sống chết, không thi triển bí pháp, chẳng lẽ chờ chết à?
Không thể phủ nhận, Trần đại thiếu quyết đoán bị lão giả làm bó tay rồi.
Quá giận rồi.
Bảo tiêu như vậy, không có cũng được, dù thực lực lại mạnh như thế nào, cũng nên lăn đi cho khuất mắt a.
- Việc này ta không làm chủ được, cho dù là Trần lão gia tử, cũng không làm chủ được.
Lão giả kia đỏ mặt lên, thật sự là cảm giác mình vô cùng xấu hổ.
Bất quá, hắn bị Trần Thanh Đế mắng, là một điểm tính tình cũng không có.
Nhưng cái này có thể trách hắn sao?
Ai biết rõ, Trần Thanh Đế ngươi sẽ nghịch thiên như thế, có thể thi triển bí pháp làm người nhập ma?
- Ngươi theo dõi ta bao lâu?
Hai mắt của Trần Thanh Đế, híp lại thành một đầu thẳng tắp. Bị người theo dõi, hắn vậy mà một chút cũng không biết.
Đây chính là chuyện rất đáng sợ.
- Ngươi ly khai thủ đô, tới nơi này, ta mới theo tới.
Lão giả thành thật trả lời.
- Ngươi đến cùng là người nào, tại sao phải tới âm thầm bảo hộ ta, còn phải lâm vào kết quả hẳn phải chết mới có thể ra tay.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Có bao nhiêu chuyện có thể nói, thì nói cho ta biết?
Trần Thanh Đế có thể khẳng định, ngay cả Mục U Lam cũng có chỗ cố kỵ lực lượng sau lưng Trần gia. Hắn cũng biết, có một số việc, cho dù là hắn, cũng không có tư cách biết rõ.
Cho nên, Trần đại thiếu mới hỏi như thế.