Vừa lên máy bay, hai chiếc máy bay liền ngay ngắn bay lên.
Trong máy bay Viên đại thiếu ngồi này, ngoại trừ Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế, Lâm Tĩnh Nhu ra, còn có mười người, thân mặc tây phục, mang theo kính râm.
Những người này, đều không ngoại lệ, tất cả đều là cao thủ đỉnh cấp của Viên gia, trong đó càng là có một người, ngay cả Trần Thanh Đế cũng cảm nhận được một tia nguy cơ.
Mạnh!
Cực mạnh.
Rất hiển nhiên, đối với chuyến đi này, Viên mập mạp tự mình dẫn đội, chạy đến trong sa mạc quay chụp quảng cáo, Viên gia đối với an toàn của Viên Cầu, còn là phi thường coi trọng.
Sau khi máy bay cất cánh, Ngô Tranh Vanh xuất hiện ở trong sân bay tư nhân, dụi dụi mắt, thở dài không thôi.
- Cái Trần Thanh Đế này, thật đúng là giày vò người, một chút cũng không cho người bớt lo. Chẳng phải chụp quảng cáo thôi ư, tại sao phải tự mình đi?
Ngô Tranh Vanh văn vê hai mắt, ngẩn đầu nhìn máy bay:
- Ta còn chưa ngủ tỉnh đây này, đã bị phái ra rồi, thật sự là phiền muộn.
Ngô Tranh Vanh là Trúc Cơ Kỳ Đại viên mãn. Đang ở nhà ôm vợ của hắn ngủ ngon, thì điện thoại gọi tới, phái hắn đi ra.
Bảo hộ Trần đại thiếu!
Kháo... Ngô Tranh Vanh cảm thấy nhức cả trứng.
Phải biết rằng, Trần Thanh Đế cũng là một cao thủ, còn cần bảo hộ gì?
Trọng yếu hơn là, Trần đại thiếu đối với Ngô Tranh Vanh hắn âm thầm bảo hộ, rất là phản cảm a.
- Đi sa mạc quay chụp quảng cáo? Choáng nha, đây không phải làm khó lão phu sao?
≪ truyen cua tui | Net ]
Ngô Tranh Vanh cảm giác mình đau đầu không thôi:
- Khắp nơi đều là cát vàng, ở đâu kiếm lễ vật cho lão bà của ta?
- Con mẹ nó, đến đều đã đến, còn lén lén lút lút làm cái gì? Còn không nhanh cút ra đây?
Ngô Tranh Vanh đột nhiên quát lên, hung hăng càn quấy nói:
- Chẳng lẽ muốn Ngô đại gia ta đi bắt các ngươi đến sao?
Ngô Tranh Vanh vừa dứt lời, hai đạo nhân ảnh rất nhanh vọt ra.
Hai người kia, một người mặc âu phục, đeo kính mắt viền vàng, rất là nhã nhặn. Vừa nhìn là biết phần tử trí thức; Một cái khác thì là mặc trường bào Thanh y, tiên phong đạo cốt, không giống như là người xã hội hiện đại.
- Ngô lão đầu, hơn mười năm không gặp, tính tình của ngươi vẫn nóng nảy như thế.
Người đeo kính mắt viền vàng nho nhã nói.
- Lăn...
Ngô Tranh Vanh nhìn tên phần tử trí thức, tức giận quát:
- Ta nói Lý Nặc Ngôn này, ngươi một ngày không trang bức, ngươi có thể chết à? Có thể lấy cái kính mắt chết tiệt kia của ngươi xuống hay không?
Dùng tu vi của Lý Nặc Ngôn, há có thể cận thị?
Đeo kính mắt viền vàng, cái kia thuần túy là đang bốc phét.
Là một tên trang bức.
- Không thể phủ nhận, Ngô lão đầu nói rất đúng. Lão phu tỏ vẻ đồng ý.
Trung niên nam tử bận trường bào thanh y, tiên phong đạo cốt, vuốt vuốt chòm râu của mình, gật đầu nói.
- Phong Thích Thảng, ngươi cũng nên sửa chữa dung nhan thoáng một phát, đừng ăn mặc theo không kịp thời đại như vậy.
Lý Nặc Ngôn châm chọc nói:
- Nếu ở trường học, ngươi đã bị khai trừ rồi!
- Ta không phải đệ tử, lại càng không phải lão sư.
Phong Thích Thảng liếc mắt.
- Các ngươi chạy tới làm gì?
Ngô Tranh Vanh nhíu mày, nhìn có chút hả hê nói:
- Sẽ không phải là bị phái tới, bảo hộ cái tên mập mạp Viên Cầu kia, cùng Tĩnh Nhu nha đầu chứ?
- Tĩnh Nhu nha đầu rất đáng yêu, ta cũng rất thích nó.
Lý Nặc Ngôn nhướng nhướng mày, cao ngạo nói:
- Bảo hộ Tĩnh Nhu nha đầu, là ta tự nguyện.
Ngụ ý, Ngô Tranh Vanh ngươi là không tình nguyện!
Một loại cảm giác về sự ưu việt, tự nhiên sinh ra.
- Viên Cầu tuy mập điểm, bất quá, thiên phú buôn bán vẫn là rất không tệ.
Phong Thích Thảng mỉm cười, tiêu sái nói.
- Kháo... Các ngươi cao ngạo cái rắm?
Ngô Tranh Vanh trực tiếp liếc mắt, nhưng trong lòng nhịn không được đem hai người này khinh bỉ một phen:
- Con mẹ nó, thực bởi vì ta bảo hộ Trần Thanh Đế, đơn giản như mặt ngoài vậy sao? Nếu không phải không thể nói, lão tử đã sớm hung hăng đánh mặt các ngươi rồi.
Ganh đua so sánh!
Ba gia hỏa Ngô Tranh Vanh, Lý Nặc Ngôn, Phong Thích Thảng này, là ganh đua so sánh, trần trụi ganh đua so sánh.
Kỳ thật trong nội tâm mọi người đều minh bạch, ai cũng không muốn đi ra, thậm chí bọn hắn chỉ muốn ngồi một chỗ tu luyện, cố gắng tu luyện, hi vọng nhanh chóng đột phá.
Phải biết rằng, tu vi ba người bọn họ đều không kém bao nhiêu, tất cả đều là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, khoảng cách đột phá đến Kết Đan kỳ, cũng chỉ có một bước chênh lệch.
Ngưng kết Kim Đan, Kết Đan kỳ a.
Ai không khát vọng?
Mặc dù nói, Viên Cầu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Thanh Đế, thân phận ba người ở thế tục rất ngưu bức, nhưng mà, ở trong mắt ba người Phong Thích Thảng, tính là cái gì chứ?
Sống chết của bọn hắn, ai quan tâm?
Lại có ai nguyện ý đem thời gian, lãng phí ở trên người ba tiểu gia hỏa này.
Bất quá, từ trên người người bọn họ bảo vệ, tìm một điểm cân đối, một điểm cảm giác về sự ưu việt, đả kích đối phương thoáng một phát, cảm giác vẫn là rất không tệ.
Ba gia hỏa này, từ khi biết nhau, là không ít lần so sánh.
So tốc độ tu vi tiến cảnh.
Chỉ cần có thể so, tất cả đều so.
Không ai phục ai!
Lý Nặc Ngôn và Phong Thích Thảng xuất hiện, cùng với người bọn hắn âm thầm bảo hộ, cái này đã nói rõ, Lâm gia, Viên gia cùng Trần gia, không có đơn giản như mặt ngoài vậy.
- Con bà nó, cũng không biết là gia hỏa vô liêm sỉ nào, vậy mà đem trận pháp bố trí trên quần áo, để cho Viên Cầu kia bán ra, làm ra nhiều sự tình như vậy