Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Thì tính sao, tối đa cũng chỉ là đánh chúng ta một trận, chỉ là như vậy, khó có thể tiêu trừ mối hận trong lòng hắn.
Cùng lúc đó, bọn người Đổng Dĩnh rất nhanh ly khai, cũng là vẻ mặt khó hiểu, nhịn không được hỏi:
- Mục thiếu, vì cái gì không lập tức ra tay, giáo huấn Trần Thanh Đế?
- Giáo huấn? Chỉ là giáo huấn là đủ sao?
Trong đôi mắt của Mục Lăng Phong, lóe ra hàn mang, vô cùng âm trầm nói:
- Ta không dám giết Trần Thanh Đế cùng Viên Cầu, Trần Thanh Đế nhục nhã ta, coi như là đánh hắn tàn phế rồi, ta cũng khó có thể giải trừ mối hận trong lòng.
- Ta muốn giết hắn.
Toàn thân Mục Lăng Phong tràn ngập sát khí khổng lồ:
- Hiện tại Trần Thanh Đế, thông qua đánh lén, đánh ngã ta, để cho ta cầu khẩn, dùng tính cách của Trần Thanh Đế, tất nhiên sẽ tự cao tự đại.
- Trần Thanh Đế khẳng định cho rằng, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên...
Mục Lăng Phong tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Dưới loại tình huống này, chúng ta không thể động thủ.
- Một khi động thủ, sẽ bạo lộ thực lực của các ngươi, mà kết quả, cũng chỉ là đánh Trần Thanh Đế tàn phế, lại không dám giết hắn.
Mục Lăng Phong trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không dám giết hắn, lại bại lộ thực lực, Trần Thanh Đế biết không phải là đối thủ của chúng ta, hắn sẽ làm như thế nào?
- Hoặc là hắn chạy trở về, hoặc là hướng Trần gia cầu cứu. Hắn trở lại Trần gia, hoặc là Trần gia phái người đến, chúng ta lại muốn giết Trần Thanh Đế, sẽ không có dễ dàng như vậy.
- Ta trước hết để cho hắn kiêu ngạo, để cho hắn tự đại, để cho hắn hung hăng càn quấy, để cho hắn không đem chúng ta để vào mắt. Sau đó...
Mục Lăng Phong tàn nhẫn nói:
- Âm thầm bắt lấy hắn...
- Khiếp sợ? Ta chính là muốn cho hắn khiếp sợ, sau đó, ta sẽ hung hăng tra tấn hắn, để cho hắn tuyệt vọng.
Mục Lăng Phong vô cùng ngoan độc nói:
- Sau khi bắt hắn, không những được giết hắn, còn có thể hảo hảo tra tấn, muốn tra tấn như thế nào, thì tra tấn hắn như thế đó.
- Đợi ta tra tấn đủ rồi, nhục nhã đủ rồi, ta lại giết hắn đi.
Mục Lăng Phong âm trầm nở nụ cười:
- Bùi Ngữ Yên không phải là vị hôn thê của phế vật Trần Thanh Đế kia sao? Ta ở ngay trước mặt Trần Thanh Đế hắn, làm thịt Bùi Ngữ Yên, để cho hắn phát điên, để cho hắn bị tra tấn.
- Bùi Ngữ Yên không phải là vì Trần Thanh Đế, cùng mẹ ta ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Ha ha...
Mục Lăng Phong nghiến răng nghiến lợi, diện mục dữ tợn gầm nhẹ nói:
- Đợi Trần Thanh Đế rơi vào trong tay của ta, ta còn không phải muốn chơi Bùi Ngữ Yên như thế nào, thì chơi như thế đó sao? Muốn nàng làm gì, liền làm cái đó?
- Nữ nhân, là dùng để lăn giường lớn, mà không phải cung phụng.
Trong ánh mắt của Mục Lăng Phong, lóe ra âm độc:
- Không muốn ta giết Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nàng phải hầu hạ ta thoải mái.
- Bùi Ngữ Yên ngươi không phải thích phế vật Trần Thanh Đế kia sao? Càng thích, ta trả thù lại càng thoải mái, lại càng tăng thống khổ.
Mục Lăng Phong điên rồi.
Nghe xong Mục Lăng Phong giải thích, nhìn bộ dáng điên cuồng của hắn, trong lòng Đổng Dĩnh tối sầm lại, có chút thương tâm. Đồng dạng, nàng cũng nhịn không được toàn thân cự hàn.
Không chỉ có Đổng Dĩnh, ngay cả bốn gã cao thủ thực lực cường hoành khác, cũng cảm thấy hàn khí nổi bốn phía lên. Bọn hắn đều cảm giác, không phải ở trong sa mạc, mà là bên trong hàn băng.
Độc!
Mục Lăng Phong thật không ngờ ác độc, ngoan độc.
Muốn đùa bỡn vị hôn thê Bùi Ngữ Yên trước mặt Trần Thanh Đế, muốn cho Bùi Ngữ Yên hầu hạ Mục Lăng Phong hắn thoải mái, mới có thể cứu Trần Thanh Đế.
Thật có thể cứu sao?
Hiển nhiên là không thể nào.
Kể cả Đổng Dĩnh ở bên trong, ai cũng thật không ngờ, Mục Lăng Phong vậy mà sẽ ngoan độc như thế. Hơn nữa năng lực ẩn nhẫn, cũng cường đại đáng sợ.
Giờ khắc này, ánh mắt bọn người Đổng Dĩnh nhìn về phía Mục Lăng Phong, giống như là xem một người xa lạ.
Một người xa lạ vô cùng âm độc.
Cái này... Đây là Mục Lăng Phong ta thích, tuy cao ngạo tự phụ, nhưng tâm địa thiện lương, đáng yêu, vì yêu chấp nhất sao?
Là vậy sao?
TrUy cập để đọC truyện
Đổng Dĩnh không biết.
Đổng Dĩnh nàng thích chính là Mục Lăng Phong kia, không phải là người như thế a.
...
- Oa kháo...
Nghe xong Trần Thanh Đế giải thích, Viên Cầu suýt nữa từ trên mặt đất nhảy dựng lên:
- Con mẹ nó, Mục Lăng Phong kia thật không ngờ âm độc, như thế nào cùng Lữ gia đồng dạng như vậy?
Trần đại thiếu giải thích, cùng Mục Lăng Phong giải thích, là không bàn mà hợp.
Đương nhiên, về phần Mục Lăng Phong sẽ dùng dạng phương thức gì đến báo thù, Trần Thanh Đế cũng không có nói ra. Bất quá, trong lòng của hắn lại rất rõ ràng.
Đáng sợ nhất chính là, phương thức mà Trần Thanh Đế suy đoán trong nội tâm, cùng Mục Lăng Phong nói, giống nhau như đúc.
Trần Thanh Đế đã nhìn thấu rồi.
- Tê liệt chúng ta? Để cho chúng ta hung hăng càn quấy?
Viên Cầu hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt xem thường nói:
- Kháo... Thực nghĩ chúng ta là ngu xuẩn sao? Ta xem ngu xuẩn chính là bọn hắn a?
- Không phải khi dễ chúng ta, mà là...
Trần Thanh Đế lắc đầu cười khổ không thôi:
- Mục Lăng Phong cho rằng ta ngu xuẩn.
- Thanh Đế...
Vẻ mặt Bùi Ngữ Yên áy náy, nàng không ngốc, đương nhiên tinh tường biết rõ, Mục Lăng Phong là quyết sẽ không bỏ qua Trần Thanh Đế.
Thả Mục Lăng Phong?