- Ngươi... Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, khinh thường nói:
- Ngươi làm như thế, cũng quá để mắt Mục Lăng Phong rồi.
- Chỉ cần hắn dám đến, kết quả của hắn chỉ có một, đó chính là chết.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một tia tà ác, cất giọng nói:
- Không nên quên, ta cũng có bảo tiêu từ một nơi bí mật gần đây.
- Hộ vệ của ngươi?
Viên Cầu khinh thường hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nói ra:
- Vừa rồi Mục Lăng Phong hung hăng càn quấy như thế, cũng không thấy hộ vệ của ngươi đi ra, quả thực chính là một phế vật, chúng ta còn có thể trông cậy vào một phế vật hay sao?
- Ta... Con mẹ nó...
Ngô Tranh Vanh tiềm phục ở chỗ tối, lại một lần nữa suýt tức thổ huyết, trong nội tâm mắng to:
- Con mẹ nó, lão tử thật muốn hung hăng đánh tên mập mạp chết tiệt này một chầu, móa...
Đường đường là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, lại bị Viên mập mạp mắng thành phế vật, muốn giáo huấn Viên Cầu, Ngô Tranh Vanh lại không thể hiện thân.
- Ngô lão đầu, hơn mười năm không gặp, không nghĩ tới ngươi tiến bộ nhiều như vậy.
Phong Thích Thảng nhíu mày, âm thầm truyền âm nói:
- Liên tục bị mắng phế vật mấy lần, vậy mà một điểm cũng không tức giận, thật sự là bội phục.
- Đúng vậy a. Thật sự là bội phục.
Lý Nặc Ngôn đẩy kính mắt viền vàng của mình, mặc cảm âm thầm truyền âm nói ra:
- Đôi khi, ta cũng nhịn không được muốn giáo huấn những tên kia. Vẫn là Ngô lão đầu tính nết tốt, đáng giá học tập.
Hắn là đang khoa trương người, hay là tổn hại người?
Như thế nào nguyên một đám đều nhìn có chút hả hê như vậy?
- Đều câm miệng cho lão tử.
Ngô Tranh Vanh nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ phi thường truyền âm quát:
- Phong lưu, chọc giận ta, ta giáo huấn tên mập mạp kia. Ngươi đừng trách ta.
Phong Thích Thảng!
Phong lưu phóng khoáng!
Người hiểu biết Phong Thích Thảng, cũng gọi thằng này là phong lưu.
Hơn nữa, hắn rất xứng cái tên.
Thằng này chính là một tên rất phong lưu.
- Chỉ cần ngươi dám, như vậy tùy ngươi. Đương nhiên...
Phong Thích Thảng tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Nếu ngươi âm thầm giáo huấn, lão phu sẽ không khách khí đấy.
Phong Thích Thảng ý tứ rất rõ ràng: Ngươi muốn dạy dỗ Viên Cầu? Đi, ngươi nhảy ra công khai đánh. Muốn giáo huấn như thế nào thì giáo huấn như thế đó, chỉ cần ngươi dám.
Nếu như ngươi âm thầm động tay chân, ta là quyết không cho phép.
Công khai giáo huấn?
Dám sao?
Rất hiển nhiên, Ngô Tranh Vanh không dám.
- Ta không thể công khai giáo huấn tên mập mạp Viên Cầu kia, ta giáo huấn ngươi được đi à nha?
Ngô Tranh Vanh trong cơn giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phong Thích Thảng, cắn răng mở miệng.
- Giáo huấn ta?
Trong con ngươi của Phong Thích Thảng, tràn đầy vẻ khinh thường, truyền âm nói:
- Ngươi vuốt lồng ngực của mình, ngươi nói, ngươi có thể giáo huấn được ta sao?
Hai tên gia hỏa đều là Trúc Cơ kỳ Đại viên mãn, lẫn nhau tầm đó, thực lực tương đương. Từ vừa mới bắt đầu, đánh vài thập niên rồi, cũng không thể phân ra thắng bại.
Nếu như một người trong đó, có thể giáo huấn người khác, làm sao có thể bất phân thắng bại chứ?
Ngô Tranh Vanh tuy ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế, hắn thật đúng là giáo huấn Phong Thích Thảng không được.
Đồng dạng, Phong Thích Thảng cũng giáo huấn Ngô Tranh Vanh hắn không được.
- Hừ!
Ngô Tranh Vanh quay đầu, không hề để ý tới Phong Thích Thảng.
- Cái này... Đây là làm sao vậy?
Lúc này, thanh âm của Lý Nặc Ngôn vang lên trong óc của Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng:
- Chuyện lớn như vậy, vậy mà các ngươi không có làm? Thật sự là đáng tiếc.
- Coi chừng chúng ta làm ngươi.
Ngô Tranh Vanh cùng Phong Thích Thảng đồng thời truyền âm nói.
Lý Nặc Ngôn quyết đoán không nói.
Hai người liên thủ, còn không đem Lý Nặc Ngôn hắn đánh cùng đầu heo sao.
Vốn Ngô Tranh Vanh vì chuyện này mà cho qua rồi, bị mắng thì bị mắng, nhịn một chút là đi qua, ai biết, cũng không có chấm dứt.
Cái này làm cho Ngô Tranh Vanh cắn răng mở miệng, hận không thể chôn sống Viên mập mạp.
- Trần đại thiếu, ngươi cũng thấy đấy, ta đã mắng hắn phế vật rồi, hắn cũng không có đi ra.
Viên Cầu giương mày lên, nói ra:
- Ta cũng không tin, hộ vệ của ngươi nghe không hiểu, đáng tiếc... Hộ vệ của ngươi là rùa đen rút đầu, không dám ra a. Phế vật, thật sự là quá phế vật rồi.
- Nếu ca ca ta có bảo tiêu như vậy, trực tiếp chôn sống rồi.
Viên mập mạp khinh thường, trắng trợn khinh thường a.
Khá tốt Ngô Tranh Vanh tu vi không tệ, ý chí cũng đầy đủ kiên định, bằng không thì, hắn cần phải thổ huyết tại chỗ.
Con mẹ nó, không nên nhục nhã người như vậy.
- Được rồi, chúng ta đi thôi, đi ăn ít đồ, sau đó đi Bắc Cực.
Trần Thanh Đế lắc đầu, đi đến một chiếc xe chuyên dụng cách đó không xa.
- Đến cùng có gọi người hay không?
Viên Cầu dắt cuống họng kêu to.
Đối với cái này, Trần đại thiếu cũng không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ là khoát tay áo.