Nhìn thấy Đinh Cuồng ly khai, Phó Dịch móc điện thoại ra, bấm một số điện thoại.
- Chiến Vương, bên ngươi chuẩn bị thế nào?
Điện thoại chuyển được, Phó Dịch hạ giọng, nói ra:
- Tử trung, nhớ kỹ, muốn chính là tử trung. Dùng không được bao lâu, ngươi có thể trồi lên mặt nước rồi. Không cần tiếp tục đứng ở Thanh Bang.
Nói xong, Phó Dịch cúp điện thoại.
Chiến Vương Tỉnh Khoát, là một quân cờ trọng yếu mà Phó Dịch dấu ở Thanh Bang, quân cờ này, đã bố trí mấy năm rồi.
Chó!
Tỉnh Khoát cùng Đinh Cuồng đều là chó của Phó Dịch hắn.
Đoạn Thiên Môn?
Cũng không chỉ là mục tiêu cuối cùng của Phó Dịch, Phó Dịch hắn và lão Đại Thanh Bang có cùng một mục tiêu, đó chính là, thống nhất thế lực ngầm cả nước, trở thành thổ hoàng đế.
Đây là sự tình mà những người có dã tâm nhất định, cũng không dám tưởng tượng.
Choáng nha, đây là một công trình khổng lồ cỡ nào a.
Dã tâm đạt đến tình trạng dạng gì, mới có ý nghĩ như vậy.
Thế lực ngầm cả nước?
Nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, thế lực ngầm cả nước, cho tới bây giờ là không ai có thể thống nhất qua.
Nhưng mà. . . Phó Dịch cùng lão Đại Thanh Bang, đều vì hoàn thành mục tiêu này mà cố gắng, phấn đấu.
Phó Dịch có thể ở Thanh Bang, chôn xuống một quân cờ như Tỉnh Khoát, ở Đoạn Thiên Môn, chẳng lẽ sẽ không có người Thanh Bang, khả năng sao?
Cho nên, mỗi một lần Phó Dịch liên hệ cùng Chiến Vương, đều rất chú ý cẩn thận.
. . .
Trong trang viên của Đoạn Phàm, Đoạn Phàm hấp thu dược lực, toàn thân đau nhức đã biến mất, cảm giác vô cùng phấn chấn, lúc này càng thêm hưng phấn.
Cha của hắn Đoạn Thiên, triệt để tốt rồi.
Đoạn Phàm nhìn Đoạn Thiên bởi vì thời gian dài ở trong mật thất, không có tiếp xúc đến ánh mặt trời mà mặt sắc trắng bệch, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Đoạn Thiên lúc này, ngoại trừ sắc mặt trắng bệch, tóc rất dài ra, thì vẫn là rất khôi ngô uy vũ.
- Đoạn Phàm, cha đã không có việc gì rồi.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nghiêm túc nói:
- Thời điểm cha gặp chuyện không may, con không khóc, hiện tại cha tốt rồi, con càng không thể rơi lệ.
Đoạn Phàm chấn động, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, trở nên kiên định, cắn răng, không cho nước mắt của mình chảy xuống.
- Có quan hệ tới chuyện của cha, không nên nhắc tới cùng bất luận kẻ nào. Nếu như không phải Trần Thanh Đế, cả đời này cha cũng sẽ không nói cho con biết.
Đoạn Thiên hít sâu một hơi, nói ra:
- Đây là môn quy!
Đoạn Phàm đối với sự tình Đoạn Thiên là Tu Chân giả, còn rất là hiếu kỳ, cũng rất muốn biết, vi sao cha hắn không nói cho hắn.
Muốn biết là một chuyện, sự tình không nên hỏi là một chuyện, Đoạn Phàm hắn sẽ không hỏi đến.
Huống chi, ngay cả môn quy cũng đi ra.
Môn quy?
Môn quy theo như lời của Đoạn Thiên, đương nhiên không phải môn quy của Đoạn Thiên Môn, chỉ là Đoạn Phàm đã hiểu lầm mà thôi.
- Cha, dùng Phó Dịch và Đinh Cuồng cầm đầu, còn có một ít nguyên lão, đều sinh ra lòng phản loạn.
Vẻ mặt Đoạn Phàm vô cùng lành lạnh nói ra:
- Hiện tại cha tốt rồi, con ngược lại muốn nhìn, bọn hắn sẽ là biểu lộ gì.
- Trước không nói những chuyện này, đi lấy chút rượu và đồ ăn, cùng cha uống một chút.
Đoạn Thiên nhướng mày, về phần bọn người Phó Dịch cùng Đinh Cuồng, hắn căn bản không có để vào mắt.
Đoạn Thiên hắn tốt rồi, bất cứ uy hiếp gì, đều chưa tính là uy hiếp.
Hơn nữa, Đoạn Thiên cũng không có lựa chọn ở thời điểm này lộ diện, nguyên nhân rất đơn giản, hắn chính là muốn thanh lý những người có lòng phản loạn kia.
Mặc dù nói, Đoạn Thiên tinh tường biết rõ, chỉ cần Đoạn Thiên hắn lộ diện, sự tình gì cũng sẽ không tiếp tục phát sinh. Bọn người Phó Dịch, Đinh Cuồng, cũng sẽ vô cùng trung thành với hắn.
Đúng, là trung thành.
Đây cũng là lực ảnh hưởng của Đoạn Thiên tại Đoạn Thiên Môn.
Cho dù là Phó Dịch và Đinh Cuồng đã chuẩn bị tạo phản, cũng sẽ lập tức thu hồi tâm tạo phản, vô cùng trung thành với Đoạn Thiên.
Đương nhiên, cũng chỉ là trung thành với Đoạn Thiên.
Đối với chút ít này, Đoạn Thiên đều tinh tường biết rõ, bất quá, hắn lại không hạ thủ lưu tình.
Ai cũng không biết, tương lai Đoạn Thiên hắn còn sẽ xuất hiện tình huống gì hay không, thậm chí sẽ bị giết. Nếu như Đoạn Thiên hắn chết rồi, đám người Phó Dịch và Đinh Cuồng kia trung thành với Đoạn Thiên hắn, sẽ như thế nào?
Y nguyên sẽ tạo phản!
Cái này hiển nhiên không phải Đoạn Thiên muốn thấy.
Trung thành!
Tuyệt đối trung thành, phải trung thành với Đoạn Thiên hắn, nhưng mà, không chỉ có trung thành với Đoạn Thiên hắn, còn phải trung thành với Đoạn Thiên Môn.
Sát phạt quyết đoán, là bí quyết thành công lớn nhất của Đoạn Thiên.
Hạ thủ lưu tình?
Đoạn Thiên cho tới bây giờ cũng không biết, hạ thủ lưu tình là có ý gì.
Một khi Đoạn Thiên cho rằng ngươi đáng chết, vậy ngươi nhất định phải chết, tuyệt đối sẽ không nương tay, cũng không có lòng dạ đàn bà gì.
Đoạn Phàm rất nhanh liền đem rượu và thức ăn tới.
Địa điểm, là trong phòng ngủ của Đoạn Phàm.
- Đoạn Phàm, nửa năm này con thành thục lên rất nhiều, cha cảm thấy rất vui mừng.
Đoạn Thiên cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tán dương nói:
- Hơn nửa năm trước, con chỉ là một hài tử 14 tuổi. Trong mắt cha con chỉ là một nam hài. Hiện tại, con cũng coi là một nam nhân rồi.
- Hắc hắc, đã hơn nửa năm rồi, con của cha như thế nào cũng phải phát triển một chút chứ.
Đoạn Phàm cười hắc hắc, nói ra: Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Nhất là sau khi gặp gỡ sư phụ, con phát hiện mình trở nên càng thành thục, tuy thời gian rất ngắn.
Vừa nhắc tới Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm thở dài không thôi:
- Tin đồn, thật sự là hại người, nhìn xem, đồn sư phụ của con thành cái dạng gì, thật sự là không thể hiểu nổi.
Đang khi nói chuyện, trên mặt Đoạn Phàm tràn đầy sùng bái.
Trần đại thiếu theo như đồn đãi, cùng Trần đại thiếu mà Đoạn Phàm nhìn thấy, cái kia căn bản chính là hai người hoàn toàn bất đồng, kém xa vạn dặm.
Trần đại thiếu trong đồn đãi mà ngay cả Đoạn Phàm nghĩ nếu như gặp cũng sẽ hành hạ, nhưng sau khi nhìn thấy Trần đại thiếu, lại cực kỳ sùng bái, càng là mặt dày mày dạn bái sư.
Chênh lệch, từ đó có thể thấy được lốm đốm.
- Trần Thanh Đế hoàn toàn chính xác là đúng như lời đồn đãi.
Đoạn Thiên nhíu mày, thản nhiên nói:
- Bất quá, càng là như thế, cha lại càng bội phục sư phụ của con.
- Cái gì, đúng như đồn đãi? Ngay cả cha cũng bội phục sư phụ con?
Đoạn Phàm ngoài khiếp sợ ra, nhướng nhướng mày, ngạo nghễ nói ra:
- Sư phụ con quá ngưu bức, cha bội phục sư phụ con, cũng không mất mặt.
Giờ khắc này, Đoạn Phàm quyết đoán "lấy tay bắt cá" rồi.
Đối với cái này, Đoạn Thiên cũng không tức giận, ngược lại là đương nhiên tiếp nhận.
- Hoàn toàn chính xác là không mất mặt.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Năm nay Trần Thanh Đế chỉ mới mười tám tuổi, chưa đủ mười chín tuổi, nhưng mà lòng dạ của hắn lại rất sâu.
- Cả tòa thành thị này, đệ nhất đại hoàn khố? Phế vật ngang ngược càn rỡ, lấn nam bá nữ, việc ác bất tận, sống là lãng phí không khí, chà đạp tài nguyên quốc gia?
Đoạn Thiên lắc đầu không thôi:
- Không thể phủ nhận, cha cũng bị hắn lừa.
- Bị lừa?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
- Chẳng lẽ đây hết thảy, đều là sư phụ ngụy trang hay sao?
Đoạn Thiên kiên định nhẹ gật đầu, nói ra:
- Trần đại thiếu tiếng xấu vang xa, ở trong tòa thành thị này, có mấy người không có nghe qua danh hắn? Nhưng mà, chính thức biết rõ tên hắn, lại có mấy người? Có thể nhận ra Trần Thanh Đế, lại có mấy người?
- Thế lực Đoạn Thiên Môn không kém, nhưng mà, trước đó trừ cha ra, không có người biết rõ, Trần Thanh Đế là Trần gia Trần đại thiếu.
Đoạn Thiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Cái này là chỗ đáng sợ của Trần Thanh Đế.
- Đương nhiên, Trần đại thiếu Trần Thanh Đế, những người đứng đầy đủ cao, đều biết đến. Chân chính có tư cách biết đến, lại có bao nhiêu?
Trên mặt Đoạn Thiên tràn đầy bội phục:
- Ở bên trong tất cả mọi người nhận thức Trần Thanh Đế, đều cho rằng Trần đại thiếu hắn là một phế vật, một phế vật rõ đầu rõ đuôi.
- Kì thực thì sao? Trần Thanh Đế hắn lừa hết thảy mọi người, rất nhiều người nhận thức Trần Thanh Đế, y nguyên cho rằng hắn là phế vật.
Đoạn Thiên hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy trào phúng:
- Người nhận thức Trần Thanh Đế cũng như vậy? Vậy người không biết, Trần đại thiếu là Trần Thanh Đế thì sao?
- Đáng sợ!
Đoạn Thiên vô cùng bội phục, vô cùng nghiêm túc nói ra:
- Sư phụ của con, Trần Thanh Đế, phế vật Trần đại thiếu, thật sự là rất đáng sợ.
- Phế vật? Hắn là phế vật, trong thiên hạ, lại có mấy người không phải là phế vật.
Nghe được Đoạn Thiên nói, trong hai tròng mắt Đoạn Phàm lập loè, đối với Trần Thanh Đế càng thêm sùng bái, cũng cảm giác mình thật sự là quá may mắn.
Có một sư phụ như Trần đại thiếu.
Chỉ là, ai lại biết rõ, Trần đại thiếu trước kia đã chết, Trần đại thiếu hiện tại, căn bản không phải là người kia.
Là Trần Thanh Đế xuyên việt từ Tu Chân giới tới!
Không có ai biết!
Cũng sẽ không có người biết rõ!
Đây là bí mật lớn nhất của Trần Thanh Đế, ai cũng sẽ không nói.
Coi như là nói, ai sẽ tin tưởng sự tình huyền huyễn như thế này?
Cho dù là Tu Chân giả, cũng sẽ không tin tưởng.
- Cha, về phần Phó Dịch và Đinh Cuồng, cha định xử trí như thế nào?
Đoạn Phàm trầm ngâm một tiếng, nhịn không được hỏi.
- Bất luận là ai tham dự ở trong đó, một tên cũng không để lại, toàn bộ giết.
Thanh âm của Đoạn Thiên rất bình thản, lại tràn đầy sát cơ đậm đặc.
Đoạn Phàm chấn động toàn thân.
Giết!
Giết thì tốt hơn.
Đoạn Phàm muốn giết nhất đúng là Phó Dịch.
Đã nhịn thật lâu rồi.
. . .
Ở bên ngoài biệt thự của Trương Kiều, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện hai gã hắc y nam tử, lặng lẽ tiềm nhập trong biệt thự.
- Sức chiến đấu bình thường, nhưng động tác nhẹ nhàng, rất chuyên nghiệp.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn hai gã hắc y nam tử kia, làm ra kết luận.
Ăn trộm!
Đúng, hai tên gia hỏa kia là ăn trộm.
- Hai người này, cũng dám trộm trên đầu Viên mập mạp, lá gan quả nhiên là khá lớn.
Trên mặt của Trần đại thiếu, lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, thầm nghĩ:
- Hai người bọn họ có thể ẩn vào đến đây mà không có bị phát hiện, thủ đoạn không đơn giản.
Biệt thự này là của Viên đại thiếu, mà Viên mập mạp vậy là dạng người gì?