Điều này cũng không có thể trách Trần Hương Hương quá võ đoán, thật sự là bởi vì, nàng đã từ trong miệng lúc ba nam hai nữ kia nói chuyện với nhau, bắt đến một chút manh mối.
Thí dụ như, sau khi Trần Hương Hương bị bắt lên xe, những người này không cẩn thận nói ra một chữ 'muội', cùng với lão Nhị ngồi ở ghế phụ, gọi điện thoại không cẩn thận nói ra từ " muội của"...
Hơn nữa, lại là đại thiếu gia.
Bị chộp chính là Trần Hương Hương, lại là "muội của…" nói rõ là ca ca của Trần Hương Hương. Lại là đại thiếu gia, ngoại trừ Trần Thanh Đế còn có thể là ai.
Biết rõ người phía sau màn là Trần đại thiếu, cho nên Trần Hương Hương mới không sợ hãi. Trần Hương Hương biết rõ, đại ca nàng còn không dám làm nàng thế nào.
Bất quá, lại để cho Trần Hương Hương cảm thấy nghi hoặc chính là. Trước khi đến trường học, Trần Thanh Đế thay Tiểu Hắc trị liệu chín ngày, đối với nàng một điểm ác ý cũng không có, trái lại, còn phi thường hữu hảo.
Vì cái gì, vừa mới khai giảng, Trần Thanh Đế lại tìm người bắt nàng?
Đối với cái này, Trần Hương Hương rất không hiểu.
Không hiểu thì không hiểu, nhưng nàng bị bắt là sự thật.
Người biết sự tình Lâm Tĩnh Nhu đua xe thắng tiền cũng không nhiều, Trần Thanh Đế vừa vặn lại là chính chủ. Lại thông qua ba nam một nữ nói chuyện với nhau, đích thật là Trần Thanh Đế gây nên.
Trần Hương Hương cho tới bây giờ sẽ không có nghĩ, là có người cố ý muốn giá họa cho Trần Thanh Đế n.
- Ngươi gấp như vậy làm gì? Muốn nhanh gặp đại thiếu gia chúng ta sao?
Vốn là lão Nhị ngồi ở ghế phụ, liếm liếm đầu lưỡi, hai mắt nhìn Trần Hương Hương, nói :
- Hắc hắc, ta chỉ sợ, chờ đại thiếu gia đến, ngươi sẽ hối hận, sợ hãi.
- Lão Nhị, đại thiếu gia nhắn nhủ, không được tổn thương muội... không được tổn thương Trần Hương Hương.
Tên thiếu niên lái xe kia, trừng mắt nhìn lão Nhị, lạnh giọng nói:
- Nếu đại thiếu gia trách tội xuống, chúng ta đều không sống được.
- Lão Đại, ngươi nói lời này là không đúng, một đại mỹ nữ như vậy ở trước mặt chúng ta, bốn phía lại không có người...
Thiếu niên tóc vàng mê mẩn nhìn chằm chằm vào Trần Hương Hương, cao thấp dò xét, không ngừng xoa xoa đôi bàn tay, nói ra:
- Chậc chậc, nếu như không làm chút gì đó, thật sự là xin lỗi chính mình a.
- Đúng đấy, dù sao có đại thiếu gia bảo vệ chúng ta, coi như là làm chút gì đó, chúng ta cũng sẽ không có chuyện gì. Cùng lắm thì, ta chạy trốn là được, dù sao đại thiếu gia đã cho chúng ta không ít tiền.
Lão Nhị vừa nói, một bên hướng Trần Hương Hương tới gần.
- Có phải ngươi coi lão nương trở thành trong suốt hay không? Vậy mà ở trước mặt lão nương, làm tình với nữ nhân khác?
Lưu Na phẫn nộ, một phát bắt được lỗ tai lão Nhị, phẫn nộ nói.
- Móa, ngươi gấp cọng lông? Lão tử chỉ nói là chơi một chút thôi. Con mẹ nó, lão tử phải cho nàng dục tiên dục tử mới được.
Lão Nhị một tay ôm lấy Lưu Na, cười hắc hắc, nói ra:
- Đi, cùng lão tử đi nào.
- Chán ghét.
Lưu Na lập tức toàn thân mềm nhũn, ngã vào trong ngực lão Nhị, đi theo lão Nhị vào trong nhà xưng.
Rất nhanh...
Bên trong nhà xưởng truyền đến tiếng rên rỉ, các loại thanh âm a a a, ba ba ba... dày đặc.
Nghe được những tiếng này, sắc mặt Trần Hương Hương lập tức trở nên tái nhợt, đã không còn tỉnh táo như lúc ban đầu, ôm lấy Tiểu Hắc, núp ở một nơi hẻo lánh, toàn thân đều không ngừng run rẩy.
- Lão Đại, ta... ta chịu không được rồi. Con mẹ nó, lão Nhị thật sự là quá hại người rồi.
Thiếu niên tóc vàng, miệng đắng lưỡi khô, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Hương Hương, nói ra:
- Lão Đại, cứ làm a, ngươi tới trước?
- Nếu như ngươi không muốn chết, thì chịu đựng cho lão tử.
Lão Đại ngược lại hít một hơi, cố nén dục hỏa trong lòng, nói ra:
- Đợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, lấy được tiền, ngươi muốn chơi như thế nào cứ chơi như vậy. Nữ nhân còn nhiều mà, cần gì vì cái này mà ném mạng nhỏ đi?
- Lão Đại nói rất đúng, bất quá, xem bộ dáng nàng điềm đạm đáng yêu, thật sự là quá mê người.
Thiếu niên tóc vàng, nuốt nuốt nước miếng, nói ra:
- Lão Đại, ta nhịn không được muốn phải bảo vệ nàng, ta không làm, chỉ là sờ sờ cũng được.
Thiếu niên tóc vàng vừa nói vừa đi tới gần Trần Hương Hương, trong hai tròng mắt tràn đầy tà hỏa, vẻ mặt cười cười:
- Đừng sợ, ta sẽ không làm gì ngươi, chỉ là kiểm tra mà thôi, yên tâm đi.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, đừng tới đây.
Trần Hương Hương sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ vạn phần, không ngừng co lại, thẳng đến cả thân thể đều tựa vào trên tường, không chỗ thối lui.
- Không được qua đây...
Phía sau không có đường lui, Trần Hương Hương dựa vào tường, hướng một bên hoạt động.
Xoẹt...
Một tiếng, cái váy tuyết trắng của Trần Hương Hương, không cẩn thận dính vào một cây đinh sắt, lập tức, váy của nàng bị xé rách, một khối da thịt tuyết trắng, bạo lộ trong không khí.
- A!
Trần Hương Hương phát ra một tiếng thét kinh hãi, rất nhanh thò tay che váy của nàng.
Ba... Ba... Ba... A... A... A...
Đúng lúc này, ở chỗ sâu trong nhà xưởng, thanh âm dâm dục không ngừng biến lớn.
- Con mẹ nó, lão tử chịu không được rồi, liều mạng.
Nhìn Trần Hương Hương lộ ra thịt trắng tuyết da, phối hợp với những thanh âm kia, tiểu tử tóc vàng bị kích thích thật sâu, phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Không chỉ là tiểu tử tóc vàng, ngay cả lão Đại vẫn luôn có nhịn, trong lòng cũng theo đó run lên, tâm trí bắt đầu trở nên không kiên định nữa.
- Băng...
Lúc này, Tiểu Hắc với tư cách bán Linh thú, đã cảm thấy địch ý thật sâu. Vốn nó cho rằng sắp nhìn thấy Trần Thanh Đế, cho nên mới không có phản kháng, hiện tại có người muốn tổn thương Trần Hương Hương, Tiểu Hắc không còn yên tĩnh nữa.
Vèo!
Tiểu Hắc từ trong ngực Trần Hương Hương, giãy giụa mà ra, hóa thành một bóng đen, rất nhanh đánh tới tiểu tử tóc vàng.