Sau khi Hoàng Dĩnh mang theo cảm kích, kích động rời khỏi mới phát hiện, mình lại không biết tên của Trần Thanh Đế là gì, cũng không biết ở địa phương nào có thể tìm được Trần đại thiếu.
Không biết danh tự, lại không biết ở đâu có thể tìm được Trần đại thiếu, vậy sau này trả tiền như thế nào.
Cho nên, Hoàng Dĩnh quật cường chạy trở lại.
Chỉ là, Hoàng Dĩnh lại không nghĩ rằng, sau khi trở về lại đụng phải Trương thiếu đang bão nổi, mà Trần Thanh Đế đã đi ra. Cái này để cho sắc mặt của nàng, lập tức trở nên tái nhợt.
- Con kỹ nữ, không nghĩ tới ngươi lại dám trở lại.
Trương thiếu đang bão nổi, diện mục dữ tợn, nộ quát một tiếng:
- Con mẹ nó, cái cẩu tạp chủng kia chạy, bắt con kỹ nữ này lại cho lão tử, mang về luân phiên cưỡng hiếp, hung hăng chà đạp, làm chết con kỹ nữ này.
- Vâng, Trương thiếu!
Bọn bảo tiêu bên người Trương thiếu, cười hắc hắc, xoa xoa đôi bàn tay vây qua Hoàng Dĩnh.
- Không được qua đây...
Hoàng Dĩnh sắc mặt tái nhợt thấy thế, quay người liền chạy ra bên ngoài, bất quá, vừa mới chuyển thân đã bị bảo tiêu của Trương thiếu ngăn trở.
Hoàng Dĩnh bị khốn trụ, ngay thời điểm không biết như thế nào cho phải, đột nhiên nhớ tới trước kia Trần Thanh Đế gọi cú điện thoại kia. Trần Thanh Đế bởi vì cố ý ngụy trang, cải biến dung mạo, nàng nhận không ra. Nhưng mà uy danh của Viên đại thiếu, Hoàng Dĩnh lại nghe nói qua, như sấm bên tai.
Nếu như đã chạy trốn vô vọng, Hoàng Dĩnh âm thầm bấm điện thoại của Viên đại thiếu. Hi vọng Viên đại thiếu có thể chạy tới cứu nàng, bất quá, Hoàng Dĩnh cũng không có ôm hy vọng quá lớn.
Ở Hoàng Dĩnh xem ra, dùng thân phận địa vị của Viên đại thiếu, làm sao có thể cứu một người mà hắn không quen biết.
Cùng lúc đó, bên trong căn tin của Trung Y Học Viện, Viên mập mạp ngồi ở trong đó, thúc lấy hơi lạnh, ăn một kem ly, vẫn là nóng đến mồ hôi nhỏ giọt.
- Con mẹ nó, cái thời tiết mắc toi này, thật sự là muốn mạng người, móa.
Viên đại thiếu chửi ầm lên, tâm tình rất là bực bội. Mà lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, xem xét dãy số, Viên đại thiếu tinh thần chấn động:
- Nữ nhân của Trần đại thiếu là ngồi hỏa tiễn đến hay sao, vậy mà nhanh như vậy?
Đúng là điện thoại của Hoàng Dĩnh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Con mẹ nó, con kỹ nữ, hôm nay lão tử nhìn ngươi chạy đi đâu. Lão tử ngược lại muốn nhìn, còn có ai sẽ đến cứu ngươi, chờ bị luân phiên cưỡng hiếp đi.
Viên đại thiếu vừa tiếp thông điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được đầu điện thoại bên kia gào thét. Lập tức làm cho sắc mặt Viên đại thiếu biến đổi.
Nữ nhân của Trần đại thiếu, bề ngoài hình như gặp nguy hiểm.
- Đem con kỹ nữ này, mang đến biệt thự của ta.
- Vâng, Trương thiếu.
- Trương thiếu? Con mẹ nó, là Trương thiếu nào, lão tử như thế nào cho tới bây giờ chưa nghe nói qua? Mịa.
Viên đại thiếu vứt bỏ kem ly trong tay, cầm điện thoại, nhanh chóng chạy ra ngoài.
- Trương Kính Mạt, ngươi thả ta ra, nếu không nam nhân của ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Nam nhân của ta sẽ lập tức đến hộp đêm Danh Nhân, đến lúc đó ngươi nhất định phải chết, chết chắc rồi.
- Trương Kính Mạt? Con mẹ nó, dĩ nhiên là tiểu ma-cà-bông kia, còn con mẹ nó Trương thiếu, ta nói như thế nào chưa nghe nói qua cái gì Trương thiếu, má nó.
Viên đại thiếu chạy ra căn tin, cũng không có để cho người khác nâng, trực tiếp chui vào Ford E350 của hắn.
Viên đại thiếu thật sự là quá mập, thời tiết vừa nóng, đi chưa được mấy bước đã thở hồng hộc. Cho nên, Viên đại thiếu vô luận ở nơi nào, tọa giá của hắn đều sẽ cùng theo.
- Nhanh lái xe, đi hộp đêm Danh Nhân cứu người.
Mới vừa lên xe, Viên đại thiếu thầm nghĩ:
- Mịa, nữ nhân của Trần đại thiếu thật đúng là đủ thông minh, dùng loại phương thức này nói cho ta biết địa điểm.
...
Trần Thanh Đế cũng không biết, Hoàng Dĩnh đi mà quay lại, lâm vào trong nguy cơ, một đường đi theo Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát tới một khách sạn năm sao.
- Người mà Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát muốn gặp, là ở phía trên sao?
Trần Thanh Đế từ một chỗ khuất đi ra, tiến nhập trong khách sạn.
- Lầu mười chín.
Linh khí trong cơ thể Trần Thanh Đế phóng ra ngoài, những nơi đi qua, Cameras giám sát trong khách sạn đều xuất hiện một mảnh bông tuyết, cái gì cũng nhìn không đến, từ thang lầu chạy tới tầng mười chín.
Dùng tốc độ của Trần Thanh Đế, vài giây đồng hồ sau liền đi tới tầng mười chín, vừa vặn trông thấy Lữ Hậu Tích, Lữ Bạc Phát cùng với thanh niên khác, đi vào trong một căn phòng.
- Ở bên trong.
Thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, đi tới trước cửa phòng, tập trung tinh thần bắt đầu nghe tình huống trong phòng kia.
- Quả nhiên, những người Nhật Bản kia cùng Lữ Bất Phàm có quan hệ.
Lông mày Trần Thanh Đế nhíu lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Bất quá, bên trong chỉ có một người Nhật Bản, còn không phải chính chủ. Chính chủ và những người khác, cũng không ở chỗ này.
- Lữ Đông, ngươi lưu lại, cung cấp một ít trợ giúp cho Tỉnh Thượng tiên sinh.
Thanh âm Lữ Hậu Tích vang lên:
- Tỉnh Thượng tiên sinh, ta sẽ không quấy rầy các ngươi, Bạc Phát, chúng ta đi.
- Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đi rôa, để lại một người.
Nghe tiếng bước chân tiếp cận, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh núp vào.
Cửa phòng mở ra, Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát đi ra.
Một thanh niên nam tử khoảng ba mươi tuổi, cũng đi ra cửa phòng, dùng tiếng phổ thông đông cứng nói ra:
- Hậu Tích thiếu gia, Bạc Phát thiếu gia, thật là làm phiền các ngươi. Ta đại biểu Trung Đảo thiếu gia, cảm tạ các ngươi.
Kế tiếp, sau khi hai người Lữ Hậu Tích lại nói một ít lời khách sáo, liền ly khai.
Thấy Lữ Hậu Tích cùng Lữ Bạc Phát ly khai, Trần Thanh Đế từ chỗ tối đi ra, gõ cửa phòng Tỉnh Thượng Tàn Câu.
- Tìm ai?
Tỉnh Thượng Tàn Câu mở ra một cái khe hở, hỏi.
- Tìm ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu lông mày lại, giơ chân lên, một cước đá văng cửa. Tỉnh Thượng Tàn Câu trực tiếp té trên mặt đất.
- Ngươi là người nào?
Tỉnh Thượng Tàn Câu rất nhanh từ trên mặt đất đứng lên, lạnh giọng nói ra. Lữ Đông lưu lại tiện tay cầm lấy một cái ghế, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế.
- Tìm được ngươi rồi.