Edit: Vô Tâm
Beta: Sally
Nhìn thấy tâm trạng Doãn Lăng Hạo rất tốt, khóe môi Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi khẽ cong: “Thoạt nhìn tâm trạng anh không tệ lắm!”
Doãn Lăng Hạo nhún vai, không nói gì, ánh mắt lại hướng về cà phê trên bàn trà ý bảo nói: “Biết em đến, cho nên anh đã chuẩn bị cà phê, đây là cà phê vừa mới từ nước ngoài chuyển về, em nếm thử xem thế nào?”
“Anh mua thứ gì còn có thứ có thể kém sao? Em rất tin phẩm vị của anh!” Lời nói Dương Hiểu Đồng có vẻ rất nhẹ nhàng, mở ra vui đùa, không biết bắt đầu từ khi nào cô và Doãn Lăng Hạo ở chung chính là tự tại như thế.
Chuyện thứ nhất cũng không phải là hỏi sự tình về hợp đồng, bởi vì điều đó căn bản không cần lo lắng, huống hồ cũng có chừng mấy ngày không có nhìn thấy Doãn Lăng Hạo, trò chuyện trước cũng không tệ. Cầm cái tách lên khẽ nhấp một ngụm nói: “Hương vị thanh thuần, mùi thơm đặc trưng lan tỏa, cực phẩm nha! Có lẽ là bởi vì em có thể uống cà phê do chủ tịch Doãn thị tập tự tay pha, cho nên hương vị rất tốt đi!”
Doãn Lăng Hạo ngồi xuống bên người Dương Hiểu Đồng, cầm một ly cà phê khác lên, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng _ người mình tưởng niệm đã lâu, tâm tình của hắn không phải tốt bình thường, ngay cả nụ cười trên mặt kia đều mang theo ánh sáng rực rỡ.
“Có thể được em tán thưởng như vậy, anh thật đúng là cảm thấy vinh hạnh sâu sắc a! Gần đây em như thế nào? Kỳ thi học viện qua rồi?” Mấy ngày này anh vẫn xoay quanh công việc bận rộn, cũng không có hỏi thăm qua cô.
Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu “Đấy là đương nhiên, em là ai nha, sao có thể không qua đây!” Dương Hiểu Đồng lại lần nữa uống một ngụm cà phê, tinh tế quan sát Doãn Lăng Hạo ngồi ở trước mặt mình, mấy ngày không thấy anh ấy thoạt nhìn tựa hồ tiều tụy một ít.
Mặc dù vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, nhất cử nhất động đều có chứa vô hạn mị lực, thế nhưng Dương Hiểu Đồng cũng chú ý tới vành mắt thâm quầng nhàn nhạt của anh cùng với màu da hơi sạm, vừa nhìn là biết không có nghỉ ngơi tốt: “Lăng Hạo, gần đây anh rất bận sao?”
Dương Hiểu Đồng hỏi ra những lời này chính mình cũng cảm thấy buồn cười, một công ty lớn như vậy, hiện tại chủ yếu thì do Doãn Lăng Hạo đến xử lý, chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ đếm không hết anh có thể thong thả sao? Chỉ là ký văn kiện cũng không biết cần ký bao nhiêu, huống chi Doãn Lăng Hạo đối với sinh ý (việc làm ăn) rất nghiêm cẩn, anh không cho phép chính mình xuất hiện một sai lầm nào, cho nên trên cơ bản sự tình đều cần anh tự mình xem qua mới được, bởi vậy có thể thấy được anh có bao nhiêu mệt mỏi.
Anh ấy mỗi ngày đều bận như thế, mà vấn đề công ty của mình còn giao cho anh, bàn bạc hợp đồng là một chuyện chuyện rất phức tạp, chi tiết trong đó xem một chút là biết, thời gian tiêu hao tất nhiên không ít, mà Doãn Lăng Hạo đối tốt với cô, bản thân cô cũng là minh bạch, nghĩ đến chuyện này anh cũng sẽ không có khả năng giao cho người khác đi làm, như vậy không thể nghi ngờ tăng thêm gánh nặng cho anh ấy.
Từ điều này, ánh mắt Dương Hiểu Đồng nhìn về phía Doãn Lăng Hạo trở nên phức tạp, cảm kích, đau lòng, áy náy… Các loại tình cảm chồng chất ở nội tâm Dương Hiểu Đồng, cô thật không biết phải nói gì.
Nghe thấy trong giọng nói nhàn nhạt của Dương Hiểu Đồng có sự quan tâm, Doãn Lăng Hạo sửng sốt, một dòng nước ấm chợt từ trong lòng dâng lên, cô ấy quan tâm mình, từ trong ánh mắt cô anh nhìn thấy cô nhàn nhạt đau lòng…
Chỉ cần nhìn thấy như vậy, Doãn Lăng Hạo liền cảm thấy vô luận anh làm cái gì đều không mệt, bởi vì chuyện này hết thảy tất cả đều đáng giá, chỉ cần Hiểu Đồng có thể hài lòng, anh liền hạnh phúc. Anh khẽ lắc đầu nói: “Hoàn hảo, không mệt tí nào.“
Dương Hiểu Đồng đã sớm đoán được Doãn Lăng Hạo sẽ nói như vậy, chỉ là anh nói như vậy cô càng cảm thấy đau lòng và áy náy, vì cô làm nhiều chuyện như vậy đáng giá không? Cô thật sự không cảm giác được mình có bao nhiêu tốt, ở bên cạnh anh có nhiều cô gái ưu tú như vậy, chính mình thì tính cái gì? Thế nhưng nhìn Doãn Lăng Hạo như vậy, lòng của cô rất phức tạp…
“Còn nói anh không mệt? Nhìn bộ dạng này của anh liền biết anh không có nghỉ ngơi tốt! Anh không nên làm việc quá sức, thân thể là tiền vốn cách mạng, nếu như vẫn cứ như vậy, cẩn thận đến lúc đó sẽ không đẹp trai!”
“Đẹp trai cùng không đẹp trai có cái gì khác nhau, anh đẹp trai em sẽ thích anh sao?” Sau đó Doãn Lăng Hạo liền hỏi Dương Hiểu Đồng.
Nghe lời nói nhàn nhạt ý thăm dò kia của Doãn Lăng Hạo, Dương Hiểu Đồng sửng sốt, nhất thời hồi lâu cô nói không nên lời, bây giờ cô thực sự rất bối rối, Doãn Lăng Hạo như vậy, cô cảm thấy Doãn Lăng Hạo thực sự thay đổi rất nhiều, từ một lãng tử phong lưu biến thành như bây giờ.
Anh là một người đàn ông ưu tú như vậy, làm sao cần phải cẩn thận thăm dò từng li từng tí như vậy, chình mình không phải trong lúc lơ đãng đã thương tổn anh chứ?
Giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng cảm giác mình thật giống một tội nhân, cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại như vậy.
Doãn Lăng Hạo thấy Dương Hiểu Đồng không nói gì, chợt cười nói: “Nói giỡn em thôi, đúng rồi đây là hợp đồng em xem một chút.” Thuận tay cầm văn kiện đưa cho Dương Hiểu Đồng, hòa hoãn tình hình thoáng xấu hổ này.
Chỉ là Dương Hiểu Đồng lại là nhìn thấy trong mắt Doãn Lăng Hạo rất nhanh che giấu vẻ buồn rầu, cô lại không biết nên nói cái gì. “Không cần nhìn nữa, em ra ngoài, anh chờ em một chút, em rất nhanh sẽ trở về.” Dương Hiểu Đồng nói xong lời này liền đi ra ngoài.
Doãn Lăng Hạo nhìn bóng dáng Dương Hiểu Đồng rất nhanh rời đi, muốn nói cái gì đó, lại giật giật miệng chung quy không nói gì.
Dương Hiểu Đồng đi ra khỏi phòng làm việc của Doãn Lăng Hạo, nhân viên ngoài cửa nhìn thấy Dương Hiểu Đồng trên mặt cũng đều lộ vẻ thiện ý và tươi cười lấy lòng, “Thật ngại quá, xin hỏi mấy vị ở đây phòng giải khát ở đâu vậy?” Mặc dù bây giờ cô đối với cảm tình của Doãn Lăng Hạo không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng cô có thể làm cho Doãn Lăng Hạo dễ chịu một chút.
Ít nhất sẽ không tiều tụy như thế, thời gian anh làm việc cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ở phòng giải khát, Dương Hiểu Đồng rót một ly sữa, chợt lấy ra một viên đan dược màu da cam cho vào, đan dược kia rất nhanh liền tan trong sữa, nhìn không ra một tia dấu vết, lúc này Dương Hiểu Đồng mới cười cầm ly trở lại.
Đan dược màu da cam này là đan dược mới nhất Dương Hiểu Đồng làm thành công – Thanh linh đan. Có thể làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng, đồng thời tiêu trừ tất cả mệt mỏi vì làm việc hoặc thức đêm mà mang đến ảnh hưởng mặt trái, tiêu trừ trên mặt và trên người một tầng da chết, từ đó làm cho người ta tinh thần sáng láng.
Hơn nữa đan dược này lại thích hợp Doãn Lăng Hạo, Thanh Linh Đan không có bất kỳ tác dụng phụ, tin rằng sau khi Doãn Lăng Hạo ăn đan dược này tình hình của anh hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều đi!
Doãn Lăng Hạo cho rằng Dương Hiểu Đồng chịu không nổi bầu không khí vừa xấu hổ mới ra ngoài, sau khi Dương Hiểu Đồng rời khỏi anh liền tự mình ngồi một chỗ ảo não, tại sao mình lại nói ra lời như vậy, đoán rằng đã dọa tới Dương Hiểu Đồng đi, anh cũng không ý muốn làm cho Dương Hiểu Đồng áp lực.
Song khi hắn nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cầm ly sữa thì lại sửng sốt hỏi: “Em… em mới vừa rồi là đi pha sữa?”
Dương Hiểu Đồng đương nhiên gật gật đầu “Đúng vậy, nếu không anh nghĩ rằng em ra ngoài làm gì?” Đi tới trước mặt Doãn Lăng Hạo, cầm cà phê truớc mặt anh lấy ra, đưa sữa qua cho anh.
“Bây giờ anh mỗi ngày làm việc mệt như vậy thì không nên uống cà phê, mặc dù cà phê có hiệu quả nâng cao tinh thần, nhưng uống nhiều đối với thân thể không tốt, uống sữa tươi đi, uống xong nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo tươi cười ấm áp nói.
“Nghe lời em, anh uống.” Nghe thấy Dương Hiểu Đồng quan tâm anh như vậy, lúc này Doãn Lăng Hạo cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, cho nên cầm ly sữa Dương Hiểu Đồng pha một hơi uống vào.
Thấy Doãn Lăng Hạo uống vội vàng như vậy, Dương Hiểu Đồng vội nói “Chậm rãi uống, cẩn thận sặc.”
Doãn Lăng Hạo uống xong chỗ sữa cuối cùng, nụ cười trên mặt càng đậm “Yên tâm đi, anh không sao.”
Doãn Lăng Hạo cảm thấy mình vừa uống sữa xong, khoan miệng liền xuất hiện mùi hương thơm ngát, hơn nữa hương vị hết sức dễ ngửi, đây hình như là loại sữa tốt nhất anh đã uống, hơn nữa sau khi uống xong anh cảm thấy bụng của mình dâng lên một dòng nước ấm, làm cho thân thể anh đang căng thẳng khoảng thời gian này buông lỏng rất nhiều, hơn nữa cảm thấy mệt mỏi lúc trước cũng đều biến mất không còn, hiện tại dù cho anh làm việc suốt mấy đêm cũng không có vấn đề gì!
Sau khi phát hiện điểm này, Doãn Lăng Hạo kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Đồng “Em vừa cho anh uống cái gì vậy?” Tại sao có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy? Tác dụng tâm lý? Không có khả năng, anh có thể cảm giác được rõ ràng chính mình khi uống xong lúc này không có một chút khó chịu, ngược lại hoàn toàn thoải mái.
“Sữa nha! Sữa mà anh cũng không biết?” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc này của Doãn Lăng Hạo, Dương Hiểu Đồng cười nói.
Doãn Lăng Hạo như vậy có vẻ rất đáng yêu, mặc dù cái từ đáng yêu này dùng để hình dung anh ấy có lẽ không thích hợp, thế nhưng nét mặt Doãn Lăng Hạo bây giờ đích thực rất thích hợp cái từ này.
“Anh biết là sữa, nhưng vì sao sau khi anh uống nó xong liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều? Cảm giác rất nhẹ nhàng.” Doãn Lăng Hạo nói ra nghi hoặc chính mình.
Dương Hiểu Đồng bật cười nói: “Đó là bởi vì đây là sữa em pha, đương nhiên không giống loại sữa khác, như thế nào em giỏi như vậy, pha ra sữa sẽ bình thường sao? Em đã nói anh cần nghỉ ngơi thật tốt! Loại sữa này lần sau em sẽ tặng cho anh một hộp, anh cần thường xuyên uống nha! Như vậy anh làm việc cũng không đến mức mệt như vậy.”
Nghe xong, Doãn Lăng Hạo cũng cười “Tiểu thư đối tốt với tiểu sinh như vậy, tiểu sinh không biết báo đáp thế nào, không bằng lấy thân để báo đáp?”
Dương Hiểu Đồng trợn trắng mắt liếc nhìn anh, “Đó cũng là em lợi hại, ha ha!” Cô rõ ràng nhìn thấy vành mắt đen của Doãn Lăng Hạo lúc này đã biến mất, làn da của hắn cũng khôi phục độ sáng trước đây, nhìn qua càng thêm anh tuấn đẹp trai, cô rất vui vẻ.
Hiệu quả của Thanh Linh đan thật đúng là không tệ, lần này sau khi trở về mình cần chuẩn bị nhiều một chút, mấy người bạn bè đều tặng một ít, như thế bọn họ cũng sẽ không vất vả như vậy, ở trong lòng Dương Hiểu Đồng đã hạ quyết định như vậy rồi, lúc trở về thì mua mấy hộp sữa bột, đến lúc đó đem đan dược nghiền thành bột phấn cho vào là được.
Nói chuyện phiếm một hồi, hai người mới trở lại chuyện chính “Em trước xem một chút phần hợp đồng này đi, nếu như không có vấn đề gì, thì chúng ta có thể ký hợp đồng, đối tác sau nửa giờ nữa sẽ qua đây, em đối với hợp đồng này có chỗ nào không hài lòng thì nói cho anh biết, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng người ta trao đổi.” Doãn Lăng Hạo đem văn kiện đưa cho Dương Hiểu Đồng.
Tiếp nhận văn kiện, Dương Hiểu Đồng một bên nhìn rồi nói “Em đối với việc buôn bán kinh nghiệm không bằng anh, anh thấy không có vấn đề gì, em hẳn là cũng không có vấn đề gì.”
Nhìn nhìn hợp đồng, Dương Hiểu Đồng đối với Doãn Lăng Hạo cũng ngày càng bội phục, phần nvăn kiện ày làm rất nghiêm cẩn (nghiêm túc và cẩn thận), hơn nữa đối với mình có lợi, xem ra Doãn Lăng Hạo hẳn tốn rất nhiều tâm tư “Không có vấn đề, em cảm thấy rất tốt!”.
“Thực sự không có vấn đề gì sao?” Doãn Lăng Hạo hỏi.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu xác định thật không có vấn đề, phần hợp đồng này cô căn bản tìm không ra một vấn đề gì.
“Vậy thì tốt.” Thấy Dương Hiểu Đồng hài lòng, Doãn Lăng Hạo có vẻ rất hài lòng.
Beta: Sally
Nhìn thấy tâm trạng Doãn Lăng Hạo rất tốt, khóe môi Dương Hiểu Đồng cũng không khỏi khẽ cong: “Thoạt nhìn tâm trạng anh không tệ lắm!”
Doãn Lăng Hạo nhún vai, không nói gì, ánh mắt lại hướng về cà phê trên bàn trà ý bảo nói: “Biết em đến, cho nên anh đã chuẩn bị cà phê, đây là cà phê vừa mới từ nước ngoài chuyển về, em nếm thử xem thế nào?”
“Anh mua thứ gì còn có thứ có thể kém sao? Em rất tin phẩm vị của anh!” Lời nói Dương Hiểu Đồng có vẻ rất nhẹ nhàng, mở ra vui đùa, không biết bắt đầu từ khi nào cô và Doãn Lăng Hạo ở chung chính là tự tại như thế.
Chuyện thứ nhất cũng không phải là hỏi sự tình về hợp đồng, bởi vì điều đó căn bản không cần lo lắng, huống hồ cũng có chừng mấy ngày không có nhìn thấy Doãn Lăng Hạo, trò chuyện trước cũng không tệ. Cầm cái tách lên khẽ nhấp một ngụm nói: “Hương vị thanh thuần, mùi thơm đặc trưng lan tỏa, cực phẩm nha! Có lẽ là bởi vì em có thể uống cà phê do chủ tịch Doãn thị tập tự tay pha, cho nên hương vị rất tốt đi!”
Doãn Lăng Hạo ngồi xuống bên người Dương Hiểu Đồng, cầm một ly cà phê khác lên, nhìn thấy Dương Hiểu Đồng _ người mình tưởng niệm đã lâu, tâm tình của hắn không phải tốt bình thường, ngay cả nụ cười trên mặt kia đều mang theo ánh sáng rực rỡ.
“Có thể được em tán thưởng như vậy, anh thật đúng là cảm thấy vinh hạnh sâu sắc a! Gần đây em như thế nào? Kỳ thi học viện qua rồi?” Mấy ngày này anh vẫn xoay quanh công việc bận rộn, cũng không có hỏi thăm qua cô.
Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu “Đấy là đương nhiên, em là ai nha, sao có thể không qua đây!” Dương Hiểu Đồng lại lần nữa uống một ngụm cà phê, tinh tế quan sát Doãn Lăng Hạo ngồi ở trước mặt mình, mấy ngày không thấy anh ấy thoạt nhìn tựa hồ tiều tụy một ít.
Mặc dù vẫn phong lưu phóng khoáng như trước, nhất cử nhất động đều có chứa vô hạn mị lực, thế nhưng Dương Hiểu Đồng cũng chú ý tới vành mắt thâm quầng nhàn nhạt của anh cùng với màu da hơi sạm, vừa nhìn là biết không có nghỉ ngơi tốt: “Lăng Hạo, gần đây anh rất bận sao?”
Dương Hiểu Đồng hỏi ra những lời này chính mình cũng cảm thấy buồn cười, một công ty lớn như vậy, hiện tại chủ yếu thì do Doãn Lăng Hạo đến xử lý, chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ đếm không hết anh có thể thong thả sao? Chỉ là ký văn kiện cũng không biết cần ký bao nhiêu, huống chi Doãn Lăng Hạo đối với sinh ý (việc làm ăn) rất nghiêm cẩn, anh không cho phép chính mình xuất hiện một sai lầm nào, cho nên trên cơ bản sự tình đều cần anh tự mình xem qua mới được, bởi vậy có thể thấy được anh có bao nhiêu mệt mỏi.
Anh ấy mỗi ngày đều bận như thế, mà vấn đề công ty của mình còn giao cho anh, bàn bạc hợp đồng là một chuyện chuyện rất phức tạp, chi tiết trong đó xem một chút là biết, thời gian tiêu hao tất nhiên không ít, mà Doãn Lăng Hạo đối tốt với cô, bản thân cô cũng là minh bạch, nghĩ đến chuyện này anh cũng sẽ không có khả năng giao cho người khác đi làm, như vậy không thể nghi ngờ tăng thêm gánh nặng cho anh ấy.
Từ điều này, ánh mắt Dương Hiểu Đồng nhìn về phía Doãn Lăng Hạo trở nên phức tạp, cảm kích, đau lòng, áy náy… Các loại tình cảm chồng chất ở nội tâm Dương Hiểu Đồng, cô thật không biết phải nói gì.
Nghe thấy trong giọng nói nhàn nhạt của Dương Hiểu Đồng có sự quan tâm, Doãn Lăng Hạo sửng sốt, một dòng nước ấm chợt từ trong lòng dâng lên, cô ấy quan tâm mình, từ trong ánh mắt cô anh nhìn thấy cô nhàn nhạt đau lòng…
Chỉ cần nhìn thấy như vậy, Doãn Lăng Hạo liền cảm thấy vô luận anh làm cái gì đều không mệt, bởi vì chuyện này hết thảy tất cả đều đáng giá, chỉ cần Hiểu Đồng có thể hài lòng, anh liền hạnh phúc. Anh khẽ lắc đầu nói: “Hoàn hảo, không mệt tí nào.“
Dương Hiểu Đồng đã sớm đoán được Doãn Lăng Hạo sẽ nói như vậy, chỉ là anh nói như vậy cô càng cảm thấy đau lòng và áy náy, vì cô làm nhiều chuyện như vậy đáng giá không? Cô thật sự không cảm giác được mình có bao nhiêu tốt, ở bên cạnh anh có nhiều cô gái ưu tú như vậy, chính mình thì tính cái gì? Thế nhưng nhìn Doãn Lăng Hạo như vậy, lòng của cô rất phức tạp…
“Còn nói anh không mệt? Nhìn bộ dạng này của anh liền biết anh không có nghỉ ngơi tốt! Anh không nên làm việc quá sức, thân thể là tiền vốn cách mạng, nếu như vẫn cứ như vậy, cẩn thận đến lúc đó sẽ không đẹp trai!”
“Đẹp trai cùng không đẹp trai có cái gì khác nhau, anh đẹp trai em sẽ thích anh sao?” Sau đó Doãn Lăng Hạo liền hỏi Dương Hiểu Đồng.
Nghe lời nói nhàn nhạt ý thăm dò kia của Doãn Lăng Hạo, Dương Hiểu Đồng sửng sốt, nhất thời hồi lâu cô nói không nên lời, bây giờ cô thực sự rất bối rối, Doãn Lăng Hạo như vậy, cô cảm thấy Doãn Lăng Hạo thực sự thay đổi rất nhiều, từ một lãng tử phong lưu biến thành như bây giờ.
Anh là một người đàn ông ưu tú như vậy, làm sao cần phải cẩn thận thăm dò từng li từng tí như vậy, chình mình không phải trong lúc lơ đãng đã thương tổn anh chứ?
Giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng cảm giác mình thật giống một tội nhân, cô bắt đầu hối hận tại sao mình lại như vậy.
Doãn Lăng Hạo thấy Dương Hiểu Đồng không nói gì, chợt cười nói: “Nói giỡn em thôi, đúng rồi đây là hợp đồng em xem một chút.” Thuận tay cầm văn kiện đưa cho Dương Hiểu Đồng, hòa hoãn tình hình thoáng xấu hổ này.
Chỉ là Dương Hiểu Đồng lại là nhìn thấy trong mắt Doãn Lăng Hạo rất nhanh che giấu vẻ buồn rầu, cô lại không biết nên nói cái gì. “Không cần nhìn nữa, em ra ngoài, anh chờ em một chút, em rất nhanh sẽ trở về.” Dương Hiểu Đồng nói xong lời này liền đi ra ngoài.
Doãn Lăng Hạo nhìn bóng dáng Dương Hiểu Đồng rất nhanh rời đi, muốn nói cái gì đó, lại giật giật miệng chung quy không nói gì.
Dương Hiểu Đồng đi ra khỏi phòng làm việc của Doãn Lăng Hạo, nhân viên ngoài cửa nhìn thấy Dương Hiểu Đồng trên mặt cũng đều lộ vẻ thiện ý và tươi cười lấy lòng, “Thật ngại quá, xin hỏi mấy vị ở đây phòng giải khát ở đâu vậy?” Mặc dù bây giờ cô đối với cảm tình của Doãn Lăng Hạo không biết nên đáp lại như thế nào, nhưng cô có thể làm cho Doãn Lăng Hạo dễ chịu một chút.
Ít nhất sẽ không tiều tụy như thế, thời gian anh làm việc cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Ở phòng giải khát, Dương Hiểu Đồng rót một ly sữa, chợt lấy ra một viên đan dược màu da cam cho vào, đan dược kia rất nhanh liền tan trong sữa, nhìn không ra một tia dấu vết, lúc này Dương Hiểu Đồng mới cười cầm ly trở lại.
Đan dược màu da cam này là đan dược mới nhất Dương Hiểu Đồng làm thành công – Thanh linh đan. Có thể làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng, đồng thời tiêu trừ tất cả mệt mỏi vì làm việc hoặc thức đêm mà mang đến ảnh hưởng mặt trái, tiêu trừ trên mặt và trên người một tầng da chết, từ đó làm cho người ta tinh thần sáng láng.
Hơn nữa đan dược này lại thích hợp Doãn Lăng Hạo, Thanh Linh Đan không có bất kỳ tác dụng phụ, tin rằng sau khi Doãn Lăng Hạo ăn đan dược này tình hình của anh hẳn là sẽ tốt hơn rất nhiều đi!
Doãn Lăng Hạo cho rằng Dương Hiểu Đồng chịu không nổi bầu không khí vừa xấu hổ mới ra ngoài, sau khi Dương Hiểu Đồng rời khỏi anh liền tự mình ngồi một chỗ ảo não, tại sao mình lại nói ra lời như vậy, đoán rằng đã dọa tới Dương Hiểu Đồng đi, anh cũng không ý muốn làm cho Dương Hiểu Đồng áp lực.
Song khi hắn nhìn thấy Dương Hiểu Đồng cầm ly sữa thì lại sửng sốt hỏi: “Em… em mới vừa rồi là đi pha sữa?”
Dương Hiểu Đồng đương nhiên gật gật đầu “Đúng vậy, nếu không anh nghĩ rằng em ra ngoài làm gì?” Đi tới trước mặt Doãn Lăng Hạo, cầm cà phê truớc mặt anh lấy ra, đưa sữa qua cho anh.
“Bây giờ anh mỗi ngày làm việc mệt như vậy thì không nên uống cà phê, mặc dù cà phê có hiệu quả nâng cao tinh thần, nhưng uống nhiều đối với thân thể không tốt, uống sữa tươi đi, uống xong nghỉ ngơi thật tốt một chút.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng mang theo tươi cười ấm áp nói.
“Nghe lời em, anh uống.” Nghe thấy Dương Hiểu Đồng quan tâm anh như vậy, lúc này Doãn Lăng Hạo cảm thấy chính mình rất hạnh phúc, cho nên cầm ly sữa Dương Hiểu Đồng pha một hơi uống vào.
Thấy Doãn Lăng Hạo uống vội vàng như vậy, Dương Hiểu Đồng vội nói “Chậm rãi uống, cẩn thận sặc.”
Doãn Lăng Hạo uống xong chỗ sữa cuối cùng, nụ cười trên mặt càng đậm “Yên tâm đi, anh không sao.”
Doãn Lăng Hạo cảm thấy mình vừa uống sữa xong, khoan miệng liền xuất hiện mùi hương thơm ngát, hơn nữa hương vị hết sức dễ ngửi, đây hình như là loại sữa tốt nhất anh đã uống, hơn nữa sau khi uống xong anh cảm thấy bụng của mình dâng lên một dòng nước ấm, làm cho thân thể anh đang căng thẳng khoảng thời gian này buông lỏng rất nhiều, hơn nữa cảm thấy mệt mỏi lúc trước cũng đều biến mất không còn, hiện tại dù cho anh làm việc suốt mấy đêm cũng không có vấn đề gì!
Sau khi phát hiện điểm này, Doãn Lăng Hạo kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Đồng “Em vừa cho anh uống cái gì vậy?” Tại sao có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy? Tác dụng tâm lý? Không có khả năng, anh có thể cảm giác được rõ ràng chính mình khi uống xong lúc này không có một chút khó chịu, ngược lại hoàn toàn thoải mái.
“Sữa nha! Sữa mà anh cũng không biết?” Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc này của Doãn Lăng Hạo, Dương Hiểu Đồng cười nói.
Doãn Lăng Hạo như vậy có vẻ rất đáng yêu, mặc dù cái từ đáng yêu này dùng để hình dung anh ấy có lẽ không thích hợp, thế nhưng nét mặt Doãn Lăng Hạo bây giờ đích thực rất thích hợp cái từ này.
“Anh biết là sữa, nhưng vì sao sau khi anh uống nó xong liền cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều? Cảm giác rất nhẹ nhàng.” Doãn Lăng Hạo nói ra nghi hoặc chính mình.
Dương Hiểu Đồng bật cười nói: “Đó là bởi vì đây là sữa em pha, đương nhiên không giống loại sữa khác, như thế nào em giỏi như vậy, pha ra sữa sẽ bình thường sao? Em đã nói anh cần nghỉ ngơi thật tốt! Loại sữa này lần sau em sẽ tặng cho anh một hộp, anh cần thường xuyên uống nha! Như vậy anh làm việc cũng không đến mức mệt như vậy.”
Nghe xong, Doãn Lăng Hạo cũng cười “Tiểu thư đối tốt với tiểu sinh như vậy, tiểu sinh không biết báo đáp thế nào, không bằng lấy thân để báo đáp?”
Dương Hiểu Đồng trợn trắng mắt liếc nhìn anh, “Đó cũng là em lợi hại, ha ha!” Cô rõ ràng nhìn thấy vành mắt đen của Doãn Lăng Hạo lúc này đã biến mất, làn da của hắn cũng khôi phục độ sáng trước đây, nhìn qua càng thêm anh tuấn đẹp trai, cô rất vui vẻ.
Hiệu quả của Thanh Linh đan thật đúng là không tệ, lần này sau khi trở về mình cần chuẩn bị nhiều một chút, mấy người bạn bè đều tặng một ít, như thế bọn họ cũng sẽ không vất vả như vậy, ở trong lòng Dương Hiểu Đồng đã hạ quyết định như vậy rồi, lúc trở về thì mua mấy hộp sữa bột, đến lúc đó đem đan dược nghiền thành bột phấn cho vào là được.
Nói chuyện phiếm một hồi, hai người mới trở lại chuyện chính “Em trước xem một chút phần hợp đồng này đi, nếu như không có vấn đề gì, thì chúng ta có thể ký hợp đồng, đối tác sau nửa giờ nữa sẽ qua đây, em đối với hợp đồng này có chỗ nào không hài lòng thì nói cho anh biết, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng người ta trao đổi.” Doãn Lăng Hạo đem văn kiện đưa cho Dương Hiểu Đồng.
Tiếp nhận văn kiện, Dương Hiểu Đồng một bên nhìn rồi nói “Em đối với việc buôn bán kinh nghiệm không bằng anh, anh thấy không có vấn đề gì, em hẳn là cũng không có vấn đề gì.”
Nhìn nhìn hợp đồng, Dương Hiểu Đồng đối với Doãn Lăng Hạo cũng ngày càng bội phục, phần nvăn kiện ày làm rất nghiêm cẩn (nghiêm túc và cẩn thận), hơn nữa đối với mình có lợi, xem ra Doãn Lăng Hạo hẳn tốn rất nhiều tâm tư “Không có vấn đề, em cảm thấy rất tốt!”.
“Thực sự không có vấn đề gì sao?” Doãn Lăng Hạo hỏi.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu xác định thật không có vấn đề, phần hợp đồng này cô căn bản tìm không ra một vấn đề gì.
“Vậy thì tốt.” Thấy Dương Hiểu Đồng hài lòng, Doãn Lăng Hạo có vẻ rất hài lòng.