Trở lại trong xe, Tô San cũng không giống như trong tưởng tượng của Trần Phàm chủ động lải nhải hỏi han, mà là bình tĩnh thật lạ lùng, nàng dùng một tay chống cằm, nhìn cảnh sắc lướt thật nhanh ngoài cửa số, nỗi lòng cũng ném lên chín tầng mây.
Có người nói, nữ nhân đều là cảm tính.
Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, tuyệt đối như vậy cũng không chính xác, xa không nói, chi lấy Dai Fu làm chuẩn, liền tuyệt đối không nói tới hai chữ cảm tính.
Tuy rằng Tô San cùng Dai Fu không tính là cực đoan, nhưng từ nhỏ sống trong phòng ấm như Tô San, tuyệt đối có thể tính là một cô gái đầy cảm tính.
Từ chân ghét Trần Phàm, đến thứ thừa nhận Trần Phàm. Tô San tìm thời gian cũng không dài, chi hơn một tháng, điều này nếu đặt trên người Dai Fu, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Tô San lại làm được.
Trong chuyện này cố nhiên do lòng hiếu kỳ đối với Trần Phàm điều khiển, nhưng càng nhiều là vì một ít hành động lơ đãng của Trần Phàm, như là những hành động không chút âm thanh, làm nàng yên lặng cảm động đồng thời đem cánh cửa luôn đóng chặt với nam nhân của nàng đã hiện lên một khe hở.
Người cảm tính bình thường đều luôn xúc động. Tô San cũng là như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu không phải xúc động, ngày hôm qua khi Trần Phàm hạ nhẫn tâm muốn rời đi, nàng sẽ không khóc òa, càng sẽ không dùng một lần cơ hội quỷ giá lưu lại Trần Phàm.
Xúc động đi qua. Tô San lại thần kỳ không hối hận, chỉ có chút nghi hoặc tại sao mình đột nhiên thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, nhưng...nếu sự thay đổi đã thành sự thật, nàng cũng sẽ không đi trầm tư suy nghĩ nguyên do bên trong, mà quyết định thử sắm vai một nữ nhân sắp lập gia đình.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay nàng chủ động công khai quan hệ với Trần Phàm Ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên...trọng yếu hơn là tự nhiên là vì đả kích tình địch như Dai Fu.
Bất quá...Làm Tô San có chút buồn bực chính là xuất sư có chút bất lợi, nàng đang lo lắng làm sao lấy lại thể diện đã có chút mất đi trước đó.
Tô San trầm mặc, nhiều ít làm cho Trần Phàm cảm thấy có chút tò mò, nguyên bản hắn đang suy nghĩ làm sao giải thích với Tô San chuyện của Điền Thảo mà đang cảm thấy đau đầu, hiện tại lại không cần lo lắng.
Đông Hải cùng Hàng Châu cách nhau cũng không xa. ước chừng khoảng 1OOkm, lái xe cũng chi mất hai giờ.
Nguyên bản cho tới nay, một khi Sở Qua lái xe lên đường cao tốc, tốc độ xe bình thường sẽ không thấp hơn 200km/ h, bất quá hôm nay có mặt Trần Phàm, hắn không dám lung tung khoe khoang tài lái xe của mình, theo hắn xem ra, chút tài đó căn bản còn chưa vào được ánh mắt Trần Phàm.
Hai giờ sau, nhóm người, bốn chiếc xe vững vàng an toàn chạy tới một khách sạn có chút nổi danh trong Hàng Châu. Tiêu Phong đã sớm đặt phòng trước.
Sau khi xuống xe, mọi người ăn uống no nê một trận, theo sau dựa theo kế hoạch ban đầu đi tới Tây Hồ.
Tục ngữ nói, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, tạm thời không đề cập tới thành phần khoa trương trong này có bao nhiêu, nhưng ít ra...vùng đất Hàng Châu này ở thời cồ đại vẫn rất nổi danh, nhất là Tây Hồ.
Nếu như nói Tây Hồ cổ đại giống như một cô gái thanh xuân sắp nỡ, tinh khiết mê người, như vậy Tây Hồ hiện tại giống như một thiếu nữ bị vờ nát, bị hiện đại hóa tàn phá mất đi hương vị nguyên lai từ lâu, cũng không còn cách nào làm cho người ta lĩnh hội được phong cảnh đắc ý trong "phong cảnh như thành cô, người đi trong bức tranh".
Sinh trường tại Hàng Châu. Tiêu Phong từ nhỏ đến lớn du ngoạn Tây Hồ chỉ sợ chính hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu lần, mà tuy rằng Tô San không sánh bằng Tiêu Phong, nhưng số lần đi tới cũng không ít.
Nhưng Sở Qua tuy có thân thế không tệ chi ở thời gian năm trước có tới qua một lần, lần đó Sở Qua chi mới mười lăm tuổi được sự trợ giúp của Độc Nhất Đao, cực kỳ phong cách giẫm đạp hai công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng Hàng Châu, lúc ấy có thể nói đã chấn động một thời.
Đây là lần thử hai hắn đến Hàng Châu.
Lần này không có Độc Nhất Đao khiến cho cả hắc đạo phía nam sợ hãi đi cùng, đồng thời cha của hắn từng tại vùng tam giác Trường Giang ăn thông cả hắc bạch hai đạo, cũng đã rời xa hắn, lìa khỏi nhân gian.
Có lẽ xúc cảnh sinh tình, lại đi vào Tây Hồ, Sở Qua luôn luôn cực kỳ hoạt bát lại trầm mặc không nói, nhưng chỉ có Ngu Huyền cùng Chu Văn lần đầu tiên tới Tây Hồ du ngoạn lại vẻ mặt hưng phấn.
Nhận thấy được biến hóa của Sở Qua. Trần Phàm có chút kinh ngạc, đồng thời âm thầm quyết định, chờ sau khi trở lại Đông Hải, sẽ điều tra rõ về Sở Qua, dù sao theo ỷ nào đó, hắn đã cho phép Sở Qua tiếp xúc với người bên cạnh mình, nếu Sở Qua cùng người bên cạnh mình tiếp xúc, như vậy Trần Phàm nhất định phải hiểu rõ Sở Qua như lòng bàn tay.
Không biết là vì muốn kích thích Dai Fu, hay là muốn cho Dai Fu biết khó mà lui, lúc du ngoạn Tây Hồ, Tô San luôn luôn kéo cánh tay Trần Phàm, kiệt lực Biểu hiện ra bộ dạng thật thân mật, ai ngờ Dai Fu đối với loại biểu hiện này vẫn không chút gợn sóng, căn bản không hề để trong lòng.
Theo ỷ nào đó mà nói. đối với Dai Fu, nàng cũng giống như Trần Phàm, đang cùng Tô San chơi một hồi trò chơi của người lớn và trẻ con, nếu không lấy năng lực của nàng, muốn ở trên tình trường đánh bại Tô San, dề như trở bàn tay.
Đương nhiên...điều kiện tiên quyết là phải được Trần Phàm cho phép.
Khi trời chiều dần dần hạ xuống đinh núi. đoàn người Trần Phàm đã hoàn thành xong hành trình du ngoạn Tây Hồ. - Trần Phàm, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tới quán bar bên cạnh chơi đùa? Đối diện học viện tạo hình mỹ thuật Trung Quốc có một quán bar không tệ, bên trong thường xuyên xuất hiện thủy linh cải trắng tiêu chuẩn cực cao.
Sau bữa cơm chiều. Tiêu Phong trưng cầu ý kiến Trần Phàm.
Hiển nhiên, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, với chỉ số thông minh của Tiêu Phong tự nhiên nhìn ra được Trần Phàm không phải hạng người bình thường. Chẳng qua Trần Phàm không nói, hắn cũng sẽ không miệt mài theo đuổi. - Được.
Tuy rằng Trần Phàm cũng không phải rất muốn mang theo Tô San đi tới những địa phương như quán bar, nhưng cũng không muốn làm mất hứng, vì thế gật đầu đáp ứng.
Trần Phàm vừa đáp ứng, những người khác đều không có ý kiến.
Nửa giờ sau, dưới sự dẫn đường của Tiêu Phong. đoàn người Trần Phàm thanh thế mênh mông đi tới quán bar Giang Hồ.
So sánh với mị lực của quán bar BBS tại hạt ngọc đông phương Đông Hải cùng Hàng Châu, cấp bậc của quán bar Giang Hồ thấp hơn một chút, trang Hoàng cũng rất bình thường, bất quá hết sức đặc sắc, hơn nữa còn nằm đối diện mỹ viện, có một ít công tử ca chửa tâm tư liệp diễm (săn mỹ nữ) thường xuyên ẩn hiện.
Hoặc có lẽ bởi vì thời gian quá sớm, trong quán rượu cũng không có khách nhân, nhóm phục vụ tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Mắt thấy đoàn người Trần Phàm tiến vào, người phục vụ đang chen chúc cùng một chỗ nói chuyện phiếm liền lập tức tránh ra. đồng thời không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Dai Fu trong bộ tóc vàng rực rỡ.
Dù sao vô luận là Hỗn Thế Ma Vương tự cao tự đại như Sở Qua, hay là thượng hạng mỹ nữ Tô San, nếu chi xét theo bề ngoài mà nói, xa không sánh bằng thân hình cao gầy, khí chất cao quý, mái tóc vàng rực như thác của Dai Fu luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khác với quán bar BBS, quán bar Giang Hồ cũng không có những tiểu ong mật (ý nói nữ bồi rượu), dù sao mánh lới của quán bar Giang Hồ chính là những mỹ nữ của mỹ viện, nếu tiếp tục nuôi dưỡng những tiêu ong mật, còn có điểm cảm giác trộn lẫn linh tinh, ngược lại mất đi hương vị vốn có.
Đoàn người Trần Phàm ngồi xuống, mấy người phục vụ đưa lên mấy chai rượu đõ xa xỉ, thuần thục mở ra, lúc rời đi lại nhịn không được đưa mắt liếc nhìn Dai Fu, theo sau giống như những con nai con kinh hoảng, hốt hoảng rời đi.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm dở khóc dở cười, mà hôm nay Dai Fu luôn luôn Biểu hiện thập phần an phận, lại chạm cốc cùng mọi người, sau đó trộm nhìn Trần Phàm mờ trừng hai mắt, cảm giác tựa hồ như đang hỏi: - Honey, có muốn tôi giúp anh chuốc say vị hôn thê của anh hay không?
Nhận thấy được ý tứ toát ra từ trong con ngươi của Dai Fu. Trần Phàm khẩn trương, hắn lo lắng Dai Fu phát sinh xung đột với Tô San, vốn cho rằng Dai Fu sẽ bình tĩnh hơn một chút, ai ngờ lúc này lại chủ động phóng ra.
Nhưng không đợi Trần Phàm làm ra tỏ vẻ. Tô San bỗng nhiên giơ lên một ly rượu, hướng Dai Fu mỉm cười nói: - Dai Fu tỷ, tuy rằng tôi rất khó hiểu vì sao có sự nghiệp tại Anh quốc mà chị không làm, từ xa vạn lý chạy tới Trung Quốc, nhưng tôi kính ngưỡng chị Giống như nước sông Trường Giang thao thao bất tuyệt, đế tỏ lòng tôn kính, tôi mời chị một ly.
Chủ động phóng ra!
Tô San vừa hành động, không chỉ làm Trần Phàm ngạc nhiên, dù là đám người Tiêu Phong biểu tình vẻ mặt cũng quái dị, hiển nhiên bọn họ đều nhìn ra được quan hệ giữa ba người Trần Phàm. Dai Fu. Tô San thập phần vi diệu. - Tốt.
Dai Fu cười nhạt một tiếng, tao nhã giơ lên ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với Tô San, theo sau ngửa cồ uống một hơi cạn sạch.
Mà Tô San cũng không cam chịu rớt lại phía sau, một hơi uống hết ly rượu đõ.
Một ly rượu uống cạn. Dai Fu cơ bản không có việc gì, trên mặt Tô San lại hiện lên một luồng ửng đỏ.
Trần Phàm cũng không biết tửu lượng của Tô San như thế nào, vốn định ngăn cản, nhưng Tô San âm thầm bấm tay của hắn, cảm giác giống như đang nói: đây là chuyện của nữ nhân, không cho phép anh nhúng tay.
Rơi vào đường cùng. Trần Phàm đành phải đưa mắt ra hiệu Dai Fu. Dai Fu nhận thấy được ý tứ toát ra từ trong con ngươi của hắn, nháy mắt: Honey, tôi nghe lời anh, không tranh phong Tương đối với vị tiểu hôn thê của anh, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.
Điều kiện?
Lại điều kiện!
Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng Trần Phàm nghĩ nghĩ, vẫn đành nhịn đau gật đầu.
Nhận thấy được hai người "liếc mắt đưa tình", trong lòng Tô San tức giận, lại nhéo Trần Phàm, vẻ mặt khiêu khích nhìn Dai Fu nói: - Đại dương mã, cô không cần liếc mắt đưa tình với Trần Phàm, tôi biết cô thầm mến Trần Phàm từ lâu rồi. Cô yên tâm, có vị hôn thê như tôi ở đây, cô không chút cơ hội.
Liếc mắt đưa tình?
Thầm mến Trần Phàm đã lâu rồi?
Ngạc nhiên nghe lời Tô San nói, đám người Tiêu Phong trợn mắt há hốc mồm. Trần Phàm cảm thấy đau đầu, nhưng vé mặt Dai Fu lại lạnh nhạt nói: - Ân, cô suy nghĩ nhiều, tôi cùng Trần Phàm chỉ là quan hệ bạn bè.
Quan hệ bạn bè?
Nghe Dai Fu nói như thế. Tô San nhìn chằm chằm Dai Fu một hồi, nhưng không cách nào nhìn ra Dai Fu có nói dối hay không. đành phải thôi, nghĩ nghĩ nói: - Dai Fu tỷ, cô đã nói như vậy, thì là hiểu lầm. Thật có lỗi. đế tỏ lòng xin lỗi, tôi tự phạt ba ly.
Dứt lời. Tô San không đợi Trần Phàm ngăn cản, thật nhanh cầm ly rượu uống.
Ngay khi Tô San nâng ly xem như nước lã mà uống, lần lượt có mấy bàn khách đến quán bar Giang Hồ. - Trương Thiên Thiên?
Ngu Huyền bỗng nhiên nhìn một khách nhân từ ngoài cửa đi vào nói.
Nghe được lời của Ngu Huyền, nhóm người Trần Phàm không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cửa, rõ ràng nhìn thấy ba khách nhân phô trương không nhỏ, các nữ nhân một đám dáng người cao gầy, khí chất không tầm thưởng. ăn mặc lại cực kỳ chú ý, mà khí độ các nam nhân lại bất phàm, trong đó hai người đi vào quán bar thì rõ ràng nhíu mày, tựa hồ đối với hoàn cảnh quán bar cực kỳ bất mãn, quét mắt nhìn khách nhân bên trong ánh mắt cũng cực kỳ khinh thưởng, miệng như hận không thế vênh lên đến tận trời.
Trương Thiên Thiên đi mặt sau cùng, hiển nhiên địa vị của nàng trong mấy khách nhân kia cũng không tính là cao, còn xem như là nhân vật luân quân bên cạnh họ.
Hoặc có là do nguyên nhân có tâm sự, lúc Trương Thiên Thiên đi đường cũng không nhìn chung quanh, căn bản không phát hiện nhóm người Trần Phàm. Tô San vốn định ngoắc tay chào hỏi, nhưng phát hiện Trương Thiên Thiên không nhìn thấy nhóm người của mình, sau khi giơ tay lên lại do dự để xuống.
Mà Tiêu Phong gương mặt vốn luôn luôn tiêu gái mỉm cười, cả người đột nhiên giống như mất đi hồn phách, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái mặc váy trắng đi giữa nhóm người kia.
Dưới ánh đèn, gương mặt Tiêu Phong thoáng vặn vẹo, con ngươi đõ Hồng tới dọa người, hai bàn tay nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch, thân mình không thể khống chế run rẩy lên.
Tần Tư Nhiên sẽ phải quỳ ở trước mặt mình sám hối ư?
Vừa nghe thấy Dai Fu nói những lời này, đồng tử trong mắt Tiêu Phong đột nhiên phóng đại ra, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Tiêu Phong, anh không thử soi gương nhìn lại mình xem, anh thì tính là cái gì chứ? Anh có tư cách xứng đôi với tôi sao? Hoặc là nói, anh cho rằng Tiêu gia nhà anh có đủ tư cách đám hỏi cùng Tần gia chúng tôi sao?
- Tôi nói cho mà biết, anh không đủ tư cách, mà Tiêu gia nhà anh và chúng tôi hoàn toàn là hai cái thế giới bất đồng, anh đừng ảo tưởng hão huyền chuyện tình cóc ghẻ ăn thịt thiên nga nữa đi.
- Hôm nay, tất cả mọi người ở đây là nhân chứng, tôi, Tần Tư Nhiên tuyên bố, từ nay về sau sẽ từ hôn cùng Tiêu Phong. Tần Tư Nhiên tôi và Tiêu Phong sẽ không còn một chút quan hệ nào cả.
Chẳng bao lâu sau, hồi tưởng đến diện mạo của Tần Tư Nhiên ở thời khắc đó, Tiêu Phong đã từng ảo tưởng qua, một ngày nào đó Tần Tư Nhiên sẽ phải hướng chính mình nhận sai. Nhưng...Bản thân hắn hiểu rõ, Tiêu gia đang xuống dốc, cho nên chỉ dám suy nghĩ ở trong lòng mà thôi. Nhưng hiện giờ Dai Fu còn nói với hắn rằng, Tần Tư Nhiên sẽ quỳ ở trước mặt hắn sám hối, điều này bảo sao không làm cho hắn khiếp sợ đây chứ?
Không chỉ hắn, mà tựa ngay cả Trương Thiên Thiên cũng hoàn toàn choáng váng. Nàng hiểu rõ Phó gia có bối cảnh kinh khủng tới bậc nào, nên đã từng hao hết tâm tư muốn chen chân vào cái vòng luẩn quẩn cùng Phó Bác, bất quá mới chỉ tiến tới nửa bước chân, thì đã bị nhục nhã cho nên đành phải tự động rút lui.
Ở dưới điều kiện tiên quyết, trong lúc nàng nghe thấy thanh âm của Dai Fu từ điện thoại truyền ra, nói rằng Phó Bác mang theo người tới khách sạn, ý niệm đầu tiên trong đầu nàng chính là Phó Bác dẫn người tới báo thù. Hiện giờ, Dai Fu lại nói Tần Tư Nhiên sẽ quỳ gối ở trước mặt Tiêu Phong mà sám hối...Cái loại diễn biến tương phản cực độ này, đã cấp cho Trương Thiên Thiên rung động không cách nào có thể dùng từ ngữ để miêu tả được. Lý trí nói cho nàng biết, đây quả thực chính là chuyện tình không có khả năng xảy ra.
- Cốc...cốc...
Ngay khi Tiêu Phong cùng Trương Thiên Thiên đang hoàn toàn chìm vào trong nỗi khiếp sợ, đồng thời bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lực đạo không lớn, vừa đủ làm cho người bên trong gian phòng nghe thấy, hơn nữa còn không hề phản cảm chút nào.
- Mời vào.
Dai Fu bình tĩnh mở miệng.
Thanh âm của Dai Fu vừa vang lên, cửa phòng liền bị người đẩy ra, Phó Trần mang theo một đám người tiến vào trong phòng.
Phó Trần?
Vừa nhìn thấy lão nhân tóc bạc dẫn đầu, không riêng gì Tiêu Phong, mà tựu ngay cả Trương Thiên Thiên cùng Tô San đều có chút sửng sốt.
- Dai Fu tiểu thư, xin thứ lỗi cho chúng tôi đến muộn.
Phó Trần vừa đi vừa cười nói, ánh mắt nhanh chóng quét quanh phòng khách một lần. Theo sau giống như phát hiện ra điều gì đó, thần sắc hơi nhăn nhó một chút.Nhận thấy nét nghi hoặc trong ánh mắt của Phó Trần, Dai Fu mỉm cười nói:
- Phó lão tiên sinh, có một số chuyện vị tất đã cần ông phải đích thân ra mặt. Kỳ thật...hôm nay ông không cần tới.
Ân? Lời nói của Dai Fu khiến cho đôi con ngươi của Phó Trần nguyên bản đục ngầu, chợt hiện lên một đạo tinh quang. Hiển nhiên, hắn đã nhìn thấu hàm ý trong lời nói này của Dai Fu.
- Dai Fu tiểu thư, xưa nay người phương Đông chúng tôi luôn lấy lễ nghĩa làm trọng, nếu phải nói xin lỗi, như vậy cũng sẽ là một lời xin lỗi tràn đầy thành ý.
Phó Trần dứt lời, mới dừng bước lại.
Hắn vừa dừng bước, những người khác không hẹn mà cũng dừng bước theo. Tiếp đó, bốn người Tần gia sôi nổi tiến gần đến phía sau Phó Trần, mà năm người Phó Bác thì đứng thành một hàng. Lúc này, Tần Tư Nhiên chọn vị trí đứng ở phía mé bên tay trái.
Sau khi nàng trông thấy Tiêu Phong đứng ở sau lưng Dai Fu, thì diễn cảm trên khuôn mặt của nàng không khỏi tái nhợt, thân mình cũng không kìm chế nổi mà run rẩy lên. Tuy rằng nàng biết gia tộc mình có thể quật khởi, hơn phân nửa là dùng Tiêu gia làm viên gạch lót sàn, sau khi qua sông liền đoạn cầu rút ván. Nhưng...ở trong tiềm thức của nàng, thế giới này vốn là cá lớn nuốt chửng cá bé, vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ một thủ đoạn nào.
Nàng đối với Tiêu gia cùng Tiêu Phong không có...chút nào đồng tình, có chăng chính là nỗi khinh thường phát ra từ nội tâm. Theo cái ngày từ hôn đó, nàng liền chưa từng nghĩ qua chính mình sẽ có một ngày, phải đứng ở trước mặt Tiêu Phong mà ăn nói khép nép. Tại nàng xem ra, khi Tiêu gia xuống dốc, nàng và Tiêu Phong liền đã trở thành người của hai thế giới bất đồng, giống như hai đường thẳng song song, không thể nào phát sinh qua đường giao nhau.
Theo ý nào đó mà nói, thì cách nhìn của Tần Tư Nhiên cũng không sai, cái sai chính là bản thân cùng địa vị đã hoàn toàn tráo đổi...
Từ hôn và phải đến xin lỗi khép nép...Cái loại tương phản giống như thiên đường và địa ngục này, khiến cho nội tâm cao ngạo của Tần Tư Nhiên rất không cam lòng. Vì thế cho nên mới cuồng ngạo bạo phát:
- Ông nội, con sẽ không hướng cái gã Tiêu Phong phế vật này xin lỗi đâu.
- Bá!
Lời này của Tần Tư Nhiên vừa thốt ra, Tần lão gia diễn cảm nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm, tựu ngay cả Phó Trần cũng phải nhíu mày.
- Đồ khốn.
Tần lão gia nổi giận quát:
- Mày còn sợ gây ra họa chưa đủ nữa sao?
- Dù sao con sẽ nhất định không xin lỗi hắn.
Tần Tư Nhiên mang theo diễn cảm quật cường cao ngạo, theo sau chỉ thẳng về phía Tiêu Phong đứng sau lưng Dai Fu, gằn từng chữ:
- Ông nội, ngài nói cho con biết, con dựa vào cái gì mà phải hướng gã phế vật này xin lỗi đây chứ? Bằng vào cái thân phận hắn là công tử Tiêu gia sao? Người nào mà không biết Tiêu gia hiện giờ đã hoàn toàn xuống dốc, còn chính bản thân hắn thì đã mất đi ánh hào quang của Tiêu gia ở trên đầu, hắn có được thứ gì? Là cái bộ dáng ẻo lả kia sao? Tiêu Phong hắn có điểm nào xứng với Tần Tư Nhiên con đây chứ?
Nói xong những lời này, Tần Tư Nhiên mang theo vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vào Tiêu Phong, không hề có một chút giác ngộ nào cả.
- Hô...
Tần Tư Nhiên không hay biết rằng, lời nói của mình thiếu chút nữa đã khiến cho Tần lão gia tức khí ngất đi. Còn Phó Trần thì lại lạnh lùng nói:
- Tần Tư Nhiên, ta lấy danh nghĩa gia chủ Phó gia tuyên bố. Từ nay về sau, chuyện tình đính ước hôn nhân giữa cô và Phó Bác sẽ không còn tồn tại. Sau này, cô và Phó Bác, thậm chí là Phó gia chúng ta cũng không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Sau này, cô và Phó gia chúng ta cũng sẽ không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa.
Những lời này, giống như một chiếc búa tạ bình thường, hung hăng đập nát khỏa tâm tư khiêu ngạo trong lòng của Tần Tư Nhiên, thân thể của nàng run rẩy kịch liệt. Theo sau bén nhọn rống lên:
- Phó gia gia, Tư Nhiên đã làm sai gì chứ? Con biết ngài từng dặn dò chúng ta phải chú ý khiêm tốn. Nhưng...gã tiểu tử Tiêu gia kia thì có cái gì chứ? Hắn chẳng khác nào nhân sĩ hạ lưu trong xã hội này, vì sao con phải khiêm nhường ở trước mặt hắn đây? Rốt cuộc là con đã làm sai chuyện gì?
- Bốp!
Phó Trần không trả lời Tần Tư Nhiên, trả lời nàng chính là bàn tay của Tần lão gia. Lúc này Tần lão gia có lẽ là đã thật sự nổi giận rồi, cho nên một cái tát này khí lực khá lớn, bàn tay vừa tát xuống, nguyên bản trên khuôn mặt trắng nõn của Tần Tư Nhiên, liền xuất hiện năm dấu ngón tay, khóe miệng rướm máu chưa nói, cả người còn trực tiếp bị đánh gục xuống dưới sàn nhà.
- Đồ hỗn trướng, thể diện của Tần gia đều bị mày hủy hoại rồi.
Tần lão gia tức giận vung tay quát:
- Còn không mau quỳ xuống.
- Con không quỳ, dù ông đánh chết con cũng không quỳ. Nếu bắt con phải quỳ gối trước mặt gã phế vật Tiêu gia này để xin lỗi, con thà chết còn hơn.
Tần Tư Nhiên cắn răng lắc đầu.
Tần lão gia dường như không ngờ được rằng Tần Tư Nhiên sẽ không biết điều như thế. Nhất thời tức giận đến nỗi chẳng biết phải nói cái gì. Trong lúc nhất thời bầu không khí đã trở nên phi thường quỷ dị, Phó Trần sắc mặt âm tình bất định, còn bốn người Phó Bác thì sôi nổi đem ánh mắt quẳng ném về phía người phụ trách gia tộc. Người phụ trách của ba gia tộc kia, thì lại đem ánh mắt nhìn về phía Phó Trần, bộ dáng làm như sẽ nghe theo người dẫn đầu đoàn là Phó Trần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Phó lão tiên sinh, đây là thành ý xin lỗi trong miệng ông nói sao?
Lúc này, Dai Fu mở miệng, ngữ khí vẫn luôn bình thản, nhưng trên khóe miệng đã treo quanh một tia cười lạnh, đại biểu cho tâm tình lúc này của nàng.
Phó Trần nhíu mày, gằn từng chữ:
- Dai Fu tiều thư, nha đầu Tần gia cùng Phó gia chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào. Nàng cũng không thể thay mặt đại biểu thành ý cho đoàn người chúng ta.
- Đúng vậy, là nha đầu kia không hiểu chuyện mà thôi.
Người phụ trách của ba gia tộc khác đều sôi nổi bày tỏ thái độ.
Dai Fu nheo mắt, nhưng cũng không nói gì.
- Phó Bác, mau quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Phó Trần lên tiếng, ngữ khí chắc chắn không thể nghi ngờ.
- Rầm!
Không có chút do dự nào, Phó Bác lập tức quỳ rạp xuống đất, nghiêm mặt nói:
- Dai Fu tiểu thư, là tôi ngu muội không biết, hôm nay tôi hướng cô và bằng hữu của cô xin nhận lỗi, hy vọng rằng cô đại nhân đại lượng không cần chấp cùng kẻ phế vật này.
- Rầm...rầm...rầm...!
Mắt thấy Phó Bác đã quỳ xuống, ba người Hầu Tử tuy rằng trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng cũng không dám tái diễn sai lầm như Tần Tư Nhiên, thành thật ngoan ngoãn quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nhận sai.
Chứng kiến một màn này, Trương Thiên Thiên há hốc miệng, hai mắt còn trợn trừng lên. Nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, đám công tử nhà giàu này sẽ nguyện ý cúi đầu nhận sai...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trở lại trong xe, Tô San cũng không giống như trong tưởng tượng của Trần Phàm chủ động lải nhải hỏi han, mà là bình tĩnh thật lạ lùng, nàng dùng một tay chống cằm, nhìn cảnh sắc lướt thật nhanh ngoài cửa số, nỗi lòng cũng ném lên chín tầng mây.
Có người nói, nữ nhân đều là cảm tính.
Trên đời này không có chuyện gì tuyệt đối, tuyệt đối như vậy cũng không chính xác, xa không nói, chi lấy Dai Fu làm chuẩn, liền tuyệt đối không nói tới hai chữ cảm tính.
Tuy rằng Tô San cùng Dai Fu không tính là cực đoan, nhưng từ nhỏ sống trong phòng ấm như Tô San, tuyệt đối có thể tính là một cô gái đầy cảm tính.
Từ chân ghét Trần Phàm, đến thứ thừa nhận Trần Phàm. Tô San tìm thời gian cũng không dài, chi hơn một tháng, điều này nếu đặt trên người Dai Fu, cơ hồ là chuyện không thể nào.
Tô San lại làm được.
Trong chuyện này cố nhiên do lòng hiếu kỳ đối với Trần Phàm điều khiển, nhưng càng nhiều là vì một ít hành động lơ đãng của Trần Phàm, như là những hành động không chút âm thanh, làm nàng yên lặng cảm động đồng thời đem cánh cửa luôn đóng chặt với nam nhân của nàng đã hiện lên một khe hở.
Người cảm tính bình thường đều luôn xúc động. Tô San cũng là như thế. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nếu không phải xúc động, ngày hôm qua khi Trần Phàm hạ nhẫn tâm muốn rời đi, nàng sẽ không khóc òa, càng sẽ không dùng một lần cơ hội quỷ giá lưu lại Trần Phàm.
Xúc động đi qua. Tô San lại thần kỳ không hối hận, chỉ có chút nghi hoặc tại sao mình đột nhiên thay đổi thái độ đối với Trần Phàm, nhưng...nếu sự thay đổi đã thành sự thật, nàng cũng sẽ không đi trầm tư suy nghĩ nguyên do bên trong, mà quyết định thử sắm vai một nữ nhân sắp lập gia đình.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay nàng chủ động công khai quan hệ với Trần Phàm Ngay trước mặt mọi người. Đương nhiên...trọng yếu hơn là tự nhiên là vì đả kích tình địch như Dai Fu.
Bất quá...Làm Tô San có chút buồn bực chính là xuất sư có chút bất lợi, nàng đang lo lắng làm sao lấy lại thể diện đã có chút mất đi trước đó.
Tô San trầm mặc, nhiều ít làm cho Trần Phàm cảm thấy có chút tò mò, nguyên bản hắn đang suy nghĩ làm sao giải thích với Tô San chuyện của Điền Thảo mà đang cảm thấy đau đầu, hiện tại lại không cần lo lắng.
Đông Hải cùng Hàng Châu cách nhau cũng không xa. ước chừng khoảng 1OOkm, lái xe cũng chi mất hai giờ.
Nguyên bản cho tới nay, một khi Sở Qua lái xe lên đường cao tốc, tốc độ xe bình thường sẽ không thấp hơn 200km/ h, bất quá hôm nay có mặt Trần Phàm, hắn không dám lung tung khoe khoang tài lái xe của mình, theo hắn xem ra, chút tài đó căn bản còn chưa vào được ánh mắt Trần Phàm.
Hai giờ sau, nhóm người, bốn chiếc xe vững vàng an toàn chạy tới một khách sạn có chút nổi danh trong Hàng Châu. Tiêu Phong đã sớm đặt phòng trước.
Sau khi xuống xe, mọi người ăn uống no nê một trận, theo sau dựa theo kế hoạch ban đầu đi tới Tây Hồ.
Tục ngữ nói, trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng, tạm thời không đề cập tới thành phần khoa trương trong này có bao nhiêu, nhưng ít ra...vùng đất Hàng Châu này ở thời cồ đại vẫn rất nổi danh, nhất là Tây Hồ.
Nếu như nói Tây Hồ cổ đại giống như một cô gái thanh xuân sắp nỡ, tinh khiết mê người, như vậy Tây Hồ hiện tại giống như một thiếu nữ bị vờ nát, bị hiện đại hóa tàn phá mất đi hương vị nguyên lai từ lâu, cũng không còn cách nào làm cho người ta lĩnh hội được phong cảnh đắc ý trong "phong cảnh như thành cô, người đi trong bức tranh".
Sinh trường tại Hàng Châu. Tiêu Phong từ nhỏ đến lớn du ngoạn Tây Hồ chỉ sợ chính hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu lần, mà tuy rằng Tô San không sánh bằng Tiêu Phong, nhưng số lần đi tới cũng không ít.
Nhưng Sở Qua tuy có thân thế không tệ chi ở thời gian năm trước có tới qua một lần, lần đó Sở Qua chi mới mười lăm tuổi được sự trợ giúp của Độc Nhất Đao, cực kỳ phong cách giẫm đạp hai công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng Hàng Châu, lúc ấy có thể nói đã chấn động một thời.
Đây là lần thử hai hắn đến Hàng Châu.
Lần này không có Độc Nhất Đao khiến cho cả hắc đạo phía nam sợ hãi đi cùng, đồng thời cha của hắn từng tại vùng tam giác Trường Giang ăn thông cả hắc bạch hai đạo, cũng đã rời xa hắn, lìa khỏi nhân gian.
Có lẽ xúc cảnh sinh tình, lại đi vào Tây Hồ, Sở Qua luôn luôn cực kỳ hoạt bát lại trầm mặc không nói, nhưng chỉ có Ngu Huyền cùng Chu Văn lần đầu tiên tới Tây Hồ du ngoạn lại vẻ mặt hưng phấn.
Nhận thấy được biến hóa của Sở Qua. Trần Phàm có chút kinh ngạc, đồng thời âm thầm quyết định, chờ sau khi trở lại Đông Hải, sẽ điều tra rõ về Sở Qua, dù sao theo ỷ nào đó, hắn đã cho phép Sở Qua tiếp xúc với người bên cạnh mình, nếu Sở Qua cùng người bên cạnh mình tiếp xúc, như vậy Trần Phàm nhất định phải hiểu rõ Sở Qua như lòng bàn tay.
Không biết là vì muốn kích thích Dai Fu, hay là muốn cho Dai Fu biết khó mà lui, lúc du ngoạn Tây Hồ, Tô San luôn luôn kéo cánh tay Trần Phàm, kiệt lực Biểu hiện ra bộ dạng thật thân mật, ai ngờ Dai Fu đối với loại biểu hiện này vẫn không chút gợn sóng, căn bản không hề để trong lòng.
Theo ỷ nào đó mà nói. đối với Dai Fu, nàng cũng giống như Trần Phàm, đang cùng Tô San chơi một hồi trò chơi của người lớn và trẻ con, nếu không lấy năng lực của nàng, muốn ở trên tình trường đánh bại Tô San, dề như trở bàn tay.
Đương nhiên...điều kiện tiên quyết là phải được Trần Phàm cho phép.
Khi trời chiều dần dần hạ xuống đinh núi. đoàn người Trần Phàm đã hoàn thành xong hành trình du ngoạn Tây Hồ. - Trần Phàm, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tới quán bar bên cạnh chơi đùa? Đối diện học viện tạo hình mỹ thuật Trung Quốc có một quán bar không tệ, bên trong thường xuyên xuất hiện thủy linh cải trắng tiêu chuẩn cực cao.
Sau bữa cơm chiều. Tiêu Phong trưng cầu ý kiến Trần Phàm.
Hiển nhiên, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, với chỉ số thông minh của Tiêu Phong tự nhiên nhìn ra được Trần Phàm không phải hạng người bình thường. Chẳng qua Trần Phàm không nói, hắn cũng sẽ không miệt mài theo đuổi. - Được.
Tuy rằng Trần Phàm cũng không phải rất muốn mang theo Tô San đi tới những địa phương như quán bar, nhưng cũng không muốn làm mất hứng, vì thế gật đầu đáp ứng.
Trần Phàm vừa đáp ứng, những người khác đều không có ý kiến.
Nửa giờ sau, dưới sự dẫn đường của Tiêu Phong. đoàn người Trần Phàm thanh thế mênh mông đi tới quán bar Giang Hồ.
So sánh với mị lực của quán bar BBS tại hạt ngọc đông phương Đông Hải cùng Hàng Châu, cấp bậc của quán bar Giang Hồ thấp hơn một chút, trang Hoàng cũng rất bình thường, bất quá hết sức đặc sắc, hơn nữa còn nằm đối diện mỹ viện, có một ít công tử ca chửa tâm tư liệp diễm (săn mỹ nữ) thường xuyên ẩn hiện.
Hoặc có lẽ bởi vì thời gian quá sớm, trong quán rượu cũng không có khách nhân, nhóm phục vụ tụm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ nói chuyện phiếm.
Mắt thấy đoàn người Trần Phàm tiến vào, người phục vụ đang chen chúc cùng một chỗ nói chuyện phiếm liền lập tức tránh ra. đồng thời không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Dai Fu trong bộ tóc vàng rực rỡ.
Dù sao vô luận là Hỗn Thế Ma Vương tự cao tự đại như Sở Qua, hay là thượng hạng mỹ nữ Tô San, nếu chi xét theo bề ngoài mà nói, xa không sánh bằng thân hình cao gầy, khí chất cao quý, mái tóc vàng rực như thác của Dai Fu luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khác với quán bar BBS, quán bar Giang Hồ cũng không có những tiểu ong mật (ý nói nữ bồi rượu), dù sao mánh lới của quán bar Giang Hồ chính là những mỹ nữ của mỹ viện, nếu tiếp tục nuôi dưỡng những tiêu ong mật, còn có điểm cảm giác trộn lẫn linh tinh, ngược lại mất đi hương vị vốn có.
Đoàn người Trần Phàm ngồi xuống, mấy người phục vụ đưa lên mấy chai rượu đõ xa xỉ, thuần thục mở ra, lúc rời đi lại nhịn không được đưa mắt liếc nhìn Dai Fu, theo sau giống như những con nai con kinh hoảng, hốt hoảng rời đi.
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm dở khóc dở cười, mà hôm nay Dai Fu luôn luôn Biểu hiện thập phần an phận, lại chạm cốc cùng mọi người, sau đó trộm nhìn Trần Phàm mờ trừng hai mắt, cảm giác tựa hồ như đang hỏi: - Honey, có muốn tôi giúp anh chuốc say vị hôn thê của anh hay không?
Nhận thấy được ý tứ toát ra từ trong con ngươi của Dai Fu. Trần Phàm khẩn trương, hắn lo lắng Dai Fu phát sinh xung đột với Tô San, vốn cho rằng Dai Fu sẽ bình tĩnh hơn một chút, ai ngờ lúc này lại chủ động phóng ra.
Nhưng không đợi Trần Phàm làm ra tỏ vẻ. Tô San bỗng nhiên giơ lên một ly rượu, hướng Dai Fu mỉm cười nói: - Dai Fu tỷ, tuy rằng tôi rất khó hiểu vì sao có sự nghiệp tại Anh quốc mà chị không làm, từ xa vạn lý chạy tới Trung Quốc, nhưng tôi kính ngưỡng chị Giống như nước sông Trường Giang thao thao bất tuyệt, đế tỏ lòng tôn kính, tôi mời chị một ly.
Chủ động phóng ra!
Tô San vừa hành động, không chỉ làm Trần Phàm ngạc nhiên, dù là đám người Tiêu Phong biểu tình vẻ mặt cũng quái dị, hiển nhiên bọn họ đều nhìn ra được quan hệ giữa ba người Trần Phàm. Dai Fu. Tô San thập phần vi diệu. - Tốt.
Dai Fu cười nhạt một tiếng, tao nhã giơ lên ly rượu, nhẹ nhàng cụng ly với Tô San, theo sau ngửa cồ uống một hơi cạn sạch.
Mà Tô San cũng không cam chịu rớt lại phía sau, một hơi uống hết ly rượu đõ.
Một ly rượu uống cạn. Dai Fu cơ bản không có việc gì, trên mặt Tô San lại hiện lên một luồng ửng đỏ.
Trần Phàm cũng không biết tửu lượng của Tô San như thế nào, vốn định ngăn cản, nhưng Tô San âm thầm bấm tay của hắn, cảm giác giống như đang nói: đây là chuyện của nữ nhân, không cho phép anh nhúng tay.
Rơi vào đường cùng. Trần Phàm đành phải đưa mắt ra hiệu Dai Fu. Dai Fu nhận thấy được ý tứ toát ra từ trong con ngươi của hắn, nháy mắt: Honey, tôi nghe lời anh, không tranh phong Tương đối với vị tiểu hôn thê của anh, nhưng anh phải đáp ứng tôi một điều kiện.
Điều kiện?
Lại điều kiện!
Tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng Trần Phàm nghĩ nghĩ, vẫn đành nhịn đau gật đầu.
Nhận thấy được hai người "liếc mắt đưa tình", trong lòng Tô San tức giận, lại nhéo Trần Phàm, vẻ mặt khiêu khích nhìn Dai Fu nói: - Đại dương mã, cô không cần liếc mắt đưa tình với Trần Phàm, tôi biết cô thầm mến Trần Phàm từ lâu rồi. Cô yên tâm, có vị hôn thê như tôi ở đây, cô không chút cơ hội.
Liếc mắt đưa tình?
Thầm mến Trần Phàm đã lâu rồi?
Ngạc nhiên nghe lời Tô San nói, đám người Tiêu Phong trợn mắt há hốc mồm. Trần Phàm cảm thấy đau đầu, nhưng vé mặt Dai Fu lại lạnh nhạt nói: - Ân, cô suy nghĩ nhiều, tôi cùng Trần Phàm chỉ là quan hệ bạn bè.
Quan hệ bạn bè?
Nghe Dai Fu nói như thế. Tô San nhìn chằm chằm Dai Fu một hồi, nhưng không cách nào nhìn ra Dai Fu có nói dối hay không. đành phải thôi, nghĩ nghĩ nói: - Dai Fu tỷ, cô đã nói như vậy, thì là hiểu lầm. Thật có lỗi. đế tỏ lòng xin lỗi, tôi tự phạt ba ly.
Dứt lời. Tô San không đợi Trần Phàm ngăn cản, thật nhanh cầm ly rượu uống.
Ngay khi Tô San nâng ly xem như nước lã mà uống, lần lượt có mấy bàn khách đến quán bar Giang Hồ. - Trương Thiên Thiên?
Ngu Huyền bỗng nhiên nhìn một khách nhân từ ngoài cửa đi vào nói.
Nghe được lời của Ngu Huyền, nhóm người Trần Phàm không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía cửa, rõ ràng nhìn thấy ba khách nhân phô trương không nhỏ, các nữ nhân một đám dáng người cao gầy, khí chất không tầm thưởng. ăn mặc lại cực kỳ chú ý, mà khí độ các nam nhân lại bất phàm, trong đó hai người đi vào quán bar thì rõ ràng nhíu mày, tựa hồ đối với hoàn cảnh quán bar cực kỳ bất mãn, quét mắt nhìn khách nhân bên trong ánh mắt cũng cực kỳ khinh thưởng, miệng như hận không thế vênh lên đến tận trời.
Trương Thiên Thiên đi mặt sau cùng, hiển nhiên địa vị của nàng trong mấy khách nhân kia cũng không tính là cao, còn xem như là nhân vật luân quân bên cạnh họ.
Hoặc có là do nguyên nhân có tâm sự, lúc Trương Thiên Thiên đi đường cũng không nhìn chung quanh, căn bản không phát hiện nhóm người Trần Phàm. Tô San vốn định ngoắc tay chào hỏi, nhưng phát hiện Trương Thiên Thiên không nhìn thấy nhóm người của mình, sau khi giơ tay lên lại do dự để xuống.
Mà Tiêu Phong gương mặt vốn luôn luôn tiêu gái mỉm cười, cả người đột nhiên giống như mất đi hồn phách, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô gái mặc váy trắng đi giữa nhóm người kia.
Dưới ánh đèn, gương mặt Tiêu Phong thoáng vặn vẹo, con ngươi đõ Hồng tới dọa người, hai bàn tay nắm chặt lại, khớp xương trắng bệch, thân mình không thể khống chế run rẩy lên.