Hoặc có lẽ vì Trần Phàm nhắc nhờ nên làm ra tác dụng. Tiêu Phong luôn luôn phóng khoáng cũng không tiếp tục vì chuyện của gia tộc mà lo lắng, trên mặt lại lần nữa khỏi phục vẻ tươi cười. Ngu Huyền cũng cười ha hả nói:
- Tiêu Qua. đáy không tệ, luyện qua?
- Ách...công phu mèo ba cẳng mà thôi.
Sở Qua tự nhiên không dám ở trước mặt Trần Phàm thổi phồng lung tung.
Nghe được Sở Qua vừa nói như thế. Ngay cả ông chủ quán bar Giang Hồ, một số người khác trong quán đều có biểu tình vẻ mặt cổ quái. Theo bọn hắn xem ra. Sở Qua thật sự là dũng mãnh tới cực điểm, Chẳng những động thủ hành hung đám người Phó Bác, hơn nữa ra tay gọn gàng linh hoạt, không có chút nào dây dưa.
Có phong cách biểu diễn của Sở Qua, những khách nhân trong quán rượu nguyên bản còn có ý xấu với Dai Fu cùng Tô San đều biết điều chuyền dời ánh mắt ra khỏi người hai nàng.
Cùng lúc đó hai người phục vụ của quán bar dưới sự chi dẫn của ông chữ rất nhanh thu thập tàn cuộc, đồng thời đưa lên hai chai Laffite tò ý tôn trọng.
- Trần Phàm, tôi cùng thiếu niên này đều không mang bảo tiêu, hắn ở trong này chọc sự, chỉ sợ vừa rồi mấy người kia sẽ không bỏ qua như vậy đi?
Dai Fu luôn luôn lựa chọn thờ ở lạnh nhạt bỗng nhiên nhắc nhờ.
Ngạc nhiên nghe được Dai Fu nhắc nhờ, Trần Phàm nhăn mày.
- Trần ca, anh yên tâm, mấy tên công tử ăn chơi chi biết bề ngoài, không dám làm thực sự. Năm trước, tôi ở đây chỉnh hai tên công tử trong tử đại công tử Hàng Châu, bọn hắn Ngay cái rắm cũng không dám phóng.
vẻ mặt Sở Qua hung hăng càn quấy nói:
- Cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng bọn hắn trả thủ, hơn nữa lão tử những người này đều là kẻ buôn bán, dù có trả thủ cũng không làm ra được bao nhiêu động tĩnh.
Ý của Sở Qua là: có sư phụ lão nhân gia ở đây, còn sợ đám bất nhập lưu kia đến trả thủ?
- Trần Phàm, cậu yên tâm, một hồi nếu đám Vương bát đản kia dám quay lại báo thủ, tôi cùng tiểu Qua ra tay, đánh cho bọn hắn tè ra quần.
Ngu Huyền uống cạn ly rượu, phụ họa nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trần Phàm đối với việc tranh đấu giữa những tên ăn chơi cũng không thập phần hiền biết, nhưng nghe Sở Qua vừa nói như thế, tiếp tục liên tưởng đến bộ dáng không ai bì nổi khi Sở Qua chỉnh đám người Phó Bác, lập tức yên tâm không ít.
Nếu Trần Phàm biết năm trước thế lực ở sau lưng Triệu Hoành cùng Ngụy Nguyên không dám động Sở Qua. Chẳng qua là bởi vì kiêng kỵ nam nhân lấy thúng úp voi tại Đông Hải, chỉ sợ cũng sẽ không tiếp tục để cho mọi người ở lại nơi này.
- San San.
Đúng lúc này, Trương Thiên Thiên bỗng nhiên mang theo túi xách của mình đi tới chỗ mọi người, sau khi đến gần lại chào Tô San.
Trước đó Tô San cũng đã chào hỏi Trương Thiên Thiên nhưng không có phản ứng, nhiều ít có chút nghi hoặc, lúc này thấy Trương Thiên Thiên đã trở lại, lập tức cười nói:
- Thiên Thiên tỷ, thật không nghĩ tới có thể gặp cô ở trong này.
Nguyên bản Tô San nói chuyện cũng chỉ là vô tâm, nhưng rơi vào trong lỗ tai Trương Thiên Thiên nhiều ít nàng ta có chút không được tự nhiên - nàng vốn muốn chen vào vòng tròn của đám người Phó Bác, lại thật không ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, phía trước là bởi vì lòng tự trọng mãnh liệt của bản thân nên không để ý tới Tô San, trực tiếp đi ra ngoài, hiện giờ lại chủ động trở về, nhiều ít có chút châm chọc.
- Phải, vừa lúc quá.
Trong lòng tuy rằng đủ mùi vị, bất quá Trương Thiên Thiên vẫn cười nói:
- Mọi người tới nơi này dạo chơi sao?
Khi nói chuyện. Trương Thiên Thiên hữu ý vô ý nhìn Trần Phàm CÙNG Dai Fu liếc mắt, trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị.
Nàng cũng không biết người tối qua lên diễn xuất trên sân khấu chính là Trần Phàm, tự nhiên cũng không biết quan hệ giữa Dai Fu cùng Trần Phàm, hiện giờ nhìn thấy Dai Fu được toàn bộ nam sinh viên đại học Đông Hải tôn sùng là nữ thần lại ngồi bên cạnh Trần Phàm, nhiều ít có chút nghi hoặc.
- Phải, chúng tôi tới đây chơi.
Tuy rằng trong lòng Trần Phàm không có nhiều hảo cảm với Trương Thiên Thiên, bất quá cũng nhìn ra được, trước đó Trương Thiên Thiên hơn phân nửa là bị đám người Phó Bác nhục nhã, nghĩ nghĩ, nói:
- Gập lại tức là duyên, nếu mọi người đã gặp mặt, thì cùng ngồi xuống chơi đi.
- Ân.
Trương Thiên Thiên gật gật đầu, tia không thoải mái trong lòng không còn sót lại chút gì, buông túi xách, ngồi bên cạnh Tô San.
Đối với mấy người Trần Phàm mà nói, hết thảy xảy ra khi nãy tựa hồ chỉ là tiểu nhạc đệm. Sở Qua lại bắt đầu cùng nhóm Tiêu Phong đổ xúc xắc uống rượu, mà Trương Thiên Thiên lại thấp giọng trò chuyện với Tô San, so ra mà nói, những khách nhân chứng kiến hết thảy sự việc lại nhỏ giọng nghị luận, thưởng thưởng lại đưa ánh mắt nhìn về hướng Sở Qua.
Theo thời gian trôi qua, khách nhân trong quán bar ngày càng nhiều, hơn nữa còn có không ít những cô gái dáng điệu không tệ.
Mắt thấy quán bar đã kín khách, ông chủ liền cho một dàn nhạc lên sân khấu, chuẩn bị biểu diễn tiết mục đầu tiên trong đêm nay.
Trần Phàm bởi vì chạm cốc quá nhiều với mấy người Tiêu Phong, khi dàn nhạc lên sân khấu, một mình đi vào phòng vệ sinh.
Ngay khi Trần Phàm đi vào phòng vệ sinh, cửa quán rượu bỗng nhiên xuất hiện một đám khách không mời mà đến.
Đầu lĩnh không phải là người khác, chính là Triệu Thiên Bá lấy thúng úp voi tại hắc đạo Hàng Châu. Triệu Hoành theo sát phía sau hắn, ngoài ra bên cạnh hắn còn có một đại hán dáng người khôi ngô, hình dáng dũng mãnh.
Lúc đại hán kia bước đi, bước chân trầm ổn không nói, hơn nữa đôi chân thật ổn, vừa nhìn liền biết là luyện công phu. Trong khi đi, hai tay của hắn thô dày, cánh tay gồ lên. đã tràn ngập cảm giác lực lượng.
Đi theo phía sau ba người là những đại hán mặc âu phục màu đen, bên hông hơi gồ lên, người sáng suốt liếc mắt liền biết bên hông những người đó giấu súng ống.
ông chủ quán bar vốn đang đứng tại quầy, tràn đầy tươi cười nhìn thấy khách nhân trong quán, ngây người nhìn thấy Triệu Thiên Bá cùng hơn mười đại hán đầy vẻ phi khí, sắc mặt lập tức biến đổi lớn.
Không chút do dự. ông chủ quán bar giống như nô tài nhìn thấy chủ của mình, chạy nhanh tới trước người Triệu Thiên Bá, vẻ mặt tươi cười lấy lòng:
- Triệu...Triệu gia, ngài tới có việc sao?
- Phanh.
Đối mặt ông chủ quán bar đang tươi cười lấy lòng, đại hán phía sau Triệu Thiên Bá không nói hai lời, thuận thế đá ra một cước trực tiếp đem ông chủ đạp bay ra ngoài.
- Triệu gia làm việc, người nhàn rỗi có bao xa cút bao xa.
Cùng lúc đó, một đại hán xấu xí sau lưng Triệu Thiên Bá rít giọng quát.
Khách nhân trong quán rượu nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của đoàn người Triệu Thiên Bá, một đám giống như gặp quỷ, thét chói tai hướng bên ngoài quán bar phóng đi.
Đối với những khách nhân bỏ chạy, đám người Triệu Thiên Bá cũng không ngăn trở, mà là đi tới chỗ bàn của nhóm người Tô San.
Nhất là Triệu Hoành, đầu lĩnh đi trước, khi hắn thấy vẻ mặt kinh sợ của Tô San thì cười nói:
- Tô San, nếu đến Hàng Châu, sao không gọi điện thoại báo một tiếng? Để cho tôi tận tình địa chủ mới tốt chứ.
- Triệu Hoành, mày là đồ con rùa, mày mang một đám người tới đây là có ý tứ sì?
Mắt thấy bị vây quanh. Sở Qua đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng mắng.
Sở Qua mới mở miệng. Ngu Huyền bỗng nhiên bật đứng lên. ánh mắt trừng tròn xoe, rất có tư thế chuẩn bị làm một trận.
Mà Dai Fu lại thoáng nhăn mày, những người khác có lẽ không thấy được đoàn người Triệu Thiên Bá mang súng, nhưng nàng đã nhìn ra, theo nàng xem đoàn người Triệu Thiên Bá tuyệt đối không chi tới gây chuyện đơn giản như vậy.
- Mày chính là Sở Qua? Là đứa con của Sờ vấn Thiên?
Lần này mở miệng không phải Triệu Hoành, mà là Triệu Thiên Bá, hắn ngồi trên một chiếc ghế do thủ hạ đưa tới, vuốt ve đầu trọc, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
Thoáng ngạc nhiên khi nghe được ba chữ Sờ vấn Thiên, sắc mặt Sở Qua đột nhiên biến đổi, lạnh lùng nói:
- Lão từ chính là Sở Qua thì thế nào?
- Hắc, tiểu phá hài cơn tức còn không nhỏ, dù sao cũng là con của Sờ vấn Thiên.
Triệu Thiên Bá nhếch môi, lộ ra hàm răng lạnh, cười thật nguy hiểm:
- Tiểu tử, trước kia còn có cha mày tráo cho mày, mày cuồng một chút không sao. Hiện tại cha mày đã tiến quan tài, mày còn cuồng cái gì mà cuồng?
- Lão tử cuồng có cái mao quan hệ sì tới mày?
Sở Qua tựa hồ cũng ý thức được sự tình hôm nay không đơn giản, bất quá vẫn không hề lùi bước, mà là tiếp tục quát:
- Mày chính là anh của Triệu Hoành đi, hay là mày vội vàng tới báo thủ cho tên ngốc không tiền đồ Triệu Hoành này?
- Báo thủ?
Triệu Thiên Bá âm trầm cười:
- Trong chốc lát, tao sẽ cho mày biết mục đích tối nay tao tới bắt mày.
- Động thủ.
Triệu Thiên Bá vung tay lên, vài tên đại hán phía sau hắn lập tức muốn tiến lên.
Triệu Hoành nhướng mày, nói:
- Ca, còn thiếu một tên, là tiểu động loại tôi nói với anh không có mặt.
Ngay khi Triệu Hoành vừa mở miệng. Trần Phàm từ trong phòng vệ sinh đi ra, mới vừa đi qua hành lang, liền chứng kiến đoàn người Triệu Thiên Bá bao vây quanh bàn của mình chật như nêm cối.
Phát hiện này nháy mắt làm cho Trần Phàm nhíu mày.
Nhất là nhìn thấy Triệu Hoành đứng trước đám người thì đôi mày hắn càng nhíu chặt, lệ khí tiềm ẩn tận sâu trong con ngươi chợt lóe lên, nhưng cũng không mù quáng ra mặt, mà đang suy tính cực nhanh.
- Sở Qua, tên Vương bát đản Trần Phàm đâu?
Lần này Triệu Hoành mang theo Triệu Thiên Bá không chi vì bắt Sở Qua, còn muốn đối phó Trần Phàm, lúc này không thấy Trần Phàm lập tức hỏi.
- Triệu Hoành.
Sở Qua không trả lời câu hỏi của hắn, mà vẻ mặt hàn ý nói:
- Lão tử khuyên mày lập tức dẫn người đi, tao sẽ xem như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, nếu không tiếp theo tao cũng sẽ không khinh địch như lần trước tha cho mày một mạng.
- Con mẹ nó, mày thật nghĩ lão tử của mày vẫn còn sống a? Tao cho mày biết. Sờ Vấn Thiên đã chết, chi bằng người đàn bà như Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng muốn bảo trụ của cải của Sờ vấn Thiên? Đó là người ngốc nói mê, lão từ cũng không gạt mày tiểu Vương bát đản, hôm nay đi qua. Hồng Trúc bang sẽ bị xóa tên, còn về việc tới bắt mày, ngoại trừ báo thủ cho tiếu Hoành, hơn nữa còn dùng mày uy hiếp Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Triệu Thiên Bá ở một năm trước không dám xuống tay đối với Sở Qua, thứ nhất là vì sợ hãi Độc Nhất Đao luôn thủ hộ bên người Sở Qua, còn sợ hãi với cách làm việc tâm ngoan thủ lạt của Sờ vấn Thiên, hiện giờ Sờ vấn Thiên đã rời khỏi nhân thế không nói. Độc Nhất Đao cũng không ở bên người Sở Qua, hắn làm sao còn sợ hãi?
Câu nói của Sở Qua làm cho Triệu Hoành nhớ lại chuyện bị Sở Qua nhục nhã năm trước, lập tức cười lạnh nói:
- Sở Qua. đêm nay tao sẽ cho mình biết cái gì gọi là sống không bằng chết.
Nói xong. Triệu Hoành lại tà ác quét mắt nhìn Tô San, dục vọng trong lòng không hề giữ lại. ánh mắt kia hận không thể nhìn xuyên thấu Tô San mới tốt.
Tựa hồ ý thức được sự tình có chút nghiêm trọng, sắc mặt Sở Qua có chút khó coi, hai nắm đấm giết chật, Ngay cả Ngu Huyền không sợ trời không sợ đất cũng giữ im lặng, hiên nhiên hắn nhìn ra được những người trước mắt không dề chọc, nhất là trung niên nhân sắc mặt hung hẳn đứng bên cạnh Triệu Thiên Bá, cực kỳ nguy hiểm.
Thậm chí, khi ánh mắt trung niên nhân đảo qua trên người Ngu Huyền thì hắn lại có cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm.
Nói chuyện tựa hồ đã chấm dứt, thủ hạ Triệu Thiên Bá lại tiến lên, hướng thẳng Sở Qua đi tới.
- Oan có đầu, nợ có chủ, thả người không quan hệ, tao cùng Sở Qua đi với tụi mày.
Đúng lúc này, Trần Phàm từ hành lang đi ra. Hắn nghĩ tới muốn ra tay xử lý đoàn người Triệu Thiên Bá, nhưng hắn nhìn ra được đoàn người Triệu Thiên Bá đều có chửa súng ống, mà chính mình lại hai bàn tay trần, nghĩ muốn xử lý bọn hắn trong thời gian ngắn không phải là chuyện dề dàng.
Huống chi. Tô San cùng Dai Fu đang ở tại hiện trường, để cho hắn nhiều ít có chút băn khoăn - vạn nhất động thủ. đám người Triệu Thiên Bá lấy mấy người Tô San làm con tin sẽ phiền toái.
Ngược lại theo Trần Phàm xem ra, nếu Dai Fu cùng đám người Tô San có thể an toàn rút lui khỏi nơi đây, hắn giết đoàn người Triệu Thiên Bá dề dàng như giết đàn gà...
Ở niên đại 80, phía nam nổi lên một tổ chức hắc bang có sức chiến đấu phi thường cường đại - Đại Quyển.
Ngay lúc đó Đại Quyển là do một đám quân nhân từng tham gia quân ngũ rồi giải ngũ tạo thành, sức chiến đấu cực kỳ khủng bố, viễn siêu hắc bang bình thường không nói, thậm chí so sánh với tổ chức lính đánh thuê bình thường cũng không kém cỏi chút nào.
Sức chiến đấu khủng bố đã để cho Đại Quyền dùng phương thức quả cầu tuyết phát triển (ý nói quả cầu tuyết lăn mãi trên tuyết sẽ càng ngày càng lớn), trong vòng vài năm ngắn ngủi, thế lực kinh người, thậm chí ở Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ đều có phân bộ.
Tục ngữ nói, một núi không thể chứa hai cọp.
Thanh bang là bang hội lâu đời được truyền lại từ thời đại Minh Thanh đến nay, tự nhiên không cho phép Đại Quyển uy hiếp được địa vị của Thanh bang.
Nhưng...làm nhóm cầm quyền của Thanh bang thật không ngờ chính là, Đại Quyển chủ động phát động tiến công đối với bọn hắn.
Đúng vậy, cách phát triển theo phương thức quả cầu tuyết làm cho thực lực Đại Quyển tăng trưởng lớn mạnh, bọn hắn không hề thỏa mãn việc giao dịch thuốc phiện đơn giản, bọn hắn cố gắng nhúng chàm vào khu vực khác, vì thế bọn hắn xách động cuộc chiến tập kích phá vỡ địa vị long đầu của Thanh bang.
Trận chiến ấy, Đại Quyển bằng vào sức chiến đấu cực kỳ khủng bố của "Không Hàng Binh" đối với Thanh bang triển khai tập kích hủy diệt, Thanh bang bị đánh trở tay không kịp, tổn thất thảm trọng, trong đó một ít đại lão đều là bị Đại Quyển ám sát.
Một tuần.
Trận chiến kia khiến cho các hắc bang phải khiếp sợ tiến hành suốt một tuần, trong vòng một tuần này, Đại Quyển bằng vào ưu thế về sức chiến đấu, đem thế lực từ Vân Nam khuếch trương đến Quảng Đông, cuối cùng lại trực tiếp tiến công đại bản doanh của Thanh bang - Quảng Châu.
Lúc ấy, đối mặt trận tập kích giống như giết chóc của Đại Quyển, thành viên Thanh bang khí thế hạ thấp, không là đối thủ, mà vài vị lão đại lần lượt rời đi, càng làm cho Thanh bang loạn thành một đống cát vụn, một ít người có dã tâm căn bản không có đem tâm tư đặt ở việc đối kháng Đại Quyển, mà là thừa dịp mượn sức chèn ép, soán quyền đoạt vị.
Tiết Hồ chính là một trong số đó.
Ngay lúc đó Tiết Hồ ở Thanh bang cũng không có đứng trên đỉnh quyền lực kim tự tháp, chỉ có địa vị tương đương đại ca trung tầng, bất quá đáng nhắc tới chính là, hai người em của Tiết Hồ lúc ấy có thế lực cũng không nhỏ. Ở lúc ấy, anh em Tiết gia ở phía nam hắc đạo đã nổi danh.
Theo ý nào đó mà nói, trận chiến giữa Đại Quyển và Thanh bang lúc ấy đã quyết định được sự quật khởi của anh em Tiết gia.
Khi Đại Quyển đánh tới Quảng Châu, Thanh bang hỗn loạn, vì giành vị trí lão đại thiếu chút nữa đã tàn sát lẫn nhau.
Dưới tình huống loạn trong giặc ngoài lúc ấy, thế lực ba anh em Tiết gia gom cùng một chỗ, đã trở thành cỗ lực lượng cường đại nhất Thanh bang lúc ấy, mà Tiết Hồ cũng không lãng phí cơ hội lần đó, ngược lại, hắn nắm chặt cơ hội đó...hắn bằng vào ưu thế về thế lực, đánh trúng khẩu hiệu muốn dẹp ngoại loạn phải yên nội loạn, lấy lý do bình định nội loạn, trước mọi người giết chết ba gã nhân vật cấp đại ca có khả năng tranh đoạt vị trí lão đại lớn nhất.
Không thể không nói, hành vi lúc đó của Tiết Hồ uy hiếp mọi người trong Thanh bang, mà lúc sau, hắn lại thông minh lợi dụng mạng lưới quan hệ đã xây dựng nhiều năm của Thanh bang, mượn dùng lực lượng cảnh sát ngăn cấm trận đại chiến giữa các hắc bang.
Lúc sau, Tiết Hồ lại mượn tay quân đội, lợi dụng danh nghĩa đả kích ma túy, ở trên biên cảnh Trung Quốc vài lần tập kích Đại Quyển, đã làm suy yếu thế lực Đại Quyển cực đại. Sau đó, Tiết Hồ thông qua liên tục mấy chuyện tạo uy tín, thành công làm được long đầu Thanh bang, hơn nữa còn phất lên cờ hiệu báo thù cho long đầu tiền nhiệm, lợi dụng thế lực bạch đạo mở đường, đồng thời hướng Đại Quyển phát động một lần hành động trả thù trí mạng.
Không bao lâu, Đại Quyển thiếu chút nữa bị nhổ tận gốc, cuối cùng còn lại một cỗ thế lực bị bức bất đắc dĩ, đành phải khuất phục dưới Thanh bang.
Sau đó, Tiết gia chính thức trở thành người cầm quyền của Thanh bang, hơn nữa bỏ ra một sự trả giá cực lớn ở nước ngoài mời một đội lính đánh thuê tiến hành tẩy sạch thế lực của Đại Quyển tại Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ, đồng thời âm thầm phái hai người em của hắn tiềm phục tại Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ, tùy thời mà động, chờ đợi sau khi Đại Quyển hoàn toàn bị tiêu diệt, không đợi bang hội khác hành động, giành trước chiếm đóng địa bàn của Đại Quyển.
Hiện giờ, trải qua gần hai mươi năm phát triển, Thanh bang chẳng những đã khôi phục thế lực thời kỳ đỉnh cao, vẫn ngồi vững trên chiếc ghế long đầu hắc đạo Trung Quốc, hơn nữa thế lực ở Đông Nam Á cùng Bắc Mỹ thật sự không tầm thường.
Dù thực lực cường đại đến mức khiến kẻ khác giận sôi, nhưng Tiết Hồ cũng không di chuyển đại bản doanh, hiện giờ đại bản doanh Thanh bang vẫn nằm tại Quảng Châu.
Cũng giống như Vịnh Nước Cạn tại Hong Kong, Quàng Châu cũng có khu nhà giàu của mình, Nhị Sa Đảo chính là một trong số đó.
Dù danh khí của Nhị Sa Đảo không nổi danh bằng Vịnh Nước Cạn, nhưng luận hoàn cảnh không hề thua kém.
Hạng mục về Nhị Sa Đảo là do một công ty kiến trúc thuộc Thanh bang xây dựng, lúc ấy, sở dĩ Tiết Hồ hao hết tâm tư cướp cho được hạng mục này, một là do giá bất động sản đã nóng hổi, đây là một hạng mục kiếm được rất nhiều tiền, còn nữa, hắn muốn biến Nhị Sa Đảo thành hậu hoa viên của riêng mình.
Sau đó, Tiết Hồ chứng thật là làm như vậy - vài tòa biệt thự tốt nhất tại Nhị Sa Đảo toàn bộ đều thuộc về Tiết Hồ.
Nhị Sa Đảo, ngay trong phòng sách của một tòa biệt thự trung ương, Tiết Cường thẳng tấp đứng trước bàn đọc sách, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, cúi đầu, không dám thở mạnh.
Ngồi trước mặt hắn là một lão giả mặc Đường trang.
Khác với những người lớn tuổi khác, sắc mặt lão giả hồng nhuận, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên đầu không một sợi bạc, cả người thoạt nhìn không giống người sáu mươi tuổi, nhưng lại giống người trung niên khoảng bốn mươi tuổi tinh thần chấn hưng.
Tựa hồ hoàn toàn coi thường Tiết Cường, lão nhân cầm một phần báo chí trong tay, không nóng vội mà nhìn hắn, không có chút ý tứ muốn nói chuyện với Tiết Cường.
Làm thái tử Thanh bang, người trong Thanh bang có thể làm cho hắn tôn kính như thế chỉ có một - Tiết Hồ.
Không biết qua bao lâu, Tiết Hồ buông tờ báo trong tay, ánh mắt sắc bén quét nhìn Tiết Cường, thản nhiên nói:
- Toàn bộ sự tình ta đã biết.Ngây người nghe được lời Tiết Hồ, sắc mặt Tiết Cường hơi đổi, theo sau lấy hết dũng khí ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt nhìn qua như bình thản kỳ thực lại cực kỳ âm trầm của Tiết Hồ, thần tình áy náy nói:
- Thực xin lỗi, cha, con cô phụ kỳ vọng của cha.
- Lần này con quả thật quá thất bại.
Tiết Hồ cầm cái tẩu trên bàn, để Tiết Cường tiến lên châm lửa, nhẹ nhàng hút một hơi, theo sau nghiêm mặt nói:
- Con có biết, con thất bại ở chỗ nào không?
Trong con ngươi Tiết Cường hiện lên ánh mắt âm trầm, thần tình hận ý nói:
- Con ngàn tính vạn tính thật không ngờ nửa đường giết ra một tên Trình Giảo Kim, nếu không có tên động loại đáng chém ngàn dao kia, con không có khả năng chật vật như thế.
- Tiểu Cường.
Tiết Hồ phun ra một ngụm khói, giận dữ nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, cần lấy lên được, thả xuống được. Cuộc sống của con người thật dài, là do rất nhiều chuyện tạo thành. Mọi việc thất bại cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là lúc thất bại vẫn cứ khăng khăng một mực, mắc thêm lỗi lầm, cuối cùng hoàn toàn bị lạc.
Tiết Cường cái hiểu cái không nhíu mày.
- Chuyện lần này, từ kế hoạch đến hành động, có thể nói con làm được rất không tồi, ít nhất con tìm được sự tình mấu chốt lần này, biết dùng đứa con Sở Vấn Thiên để áp chế Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Tiết Hồ nói tới đây, lại chuyển giọng:
- Nhưng con lẽ ra không nên cho tên phế vật Triệu Thiên Bá đi làm nhiệm vụ mấu chốt này. Năng lực của Triệu Thiên Bá con phải rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, nói thật, lần này dù là không phải nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, lấy thực lực của Độc Nhất Đao bên cạnh Sở Qua cũng không phải do Triệu Thiên Bá có thể đối phó.
- Cha, con biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm.
Tiết Cường cung kính cúi đầu.
Ánh mắt Tiết Hồ hơi nheo lại, trong con ngươi hiện lên vẻ thất vọng, sau đó giận dữ nói:
- Lời của cha còn chưa nói xong đâu.
- Tiểu Cường, con cũng đã biết, việc làm ngu xuẩn nhất của con lần này là gì không?
Tiết Hồ đột nhiên hỏi.
Tiết Cường ngẩn ra, không trả lời.
- Con lẽ ra ngàn không nên, vạn không nên sau khi hành động thất bại, để cho Hình Binh đi làm việc kia, giúp con trả thù thanh niên tên Trần Phàm.
Tiết Hồ trầm giọng nói:
- Triệu Thiên Bá có thể ở Hàng Châu xuôi gió xuôi nước, ngoại trừ được con chiếu cố, Hình Binh xuất lực không nhỏ. Hình Binh cũng xem như là một người có năng lực không tệ, hơn nữa còn là một quân cờ tương đối trọng yếu trong tay chúng ta, cứ như vậy vứt bỏ, thật sự có chút đáng tiếc.
- Điều mấu chốt chính là, con lại chưa hiểu rõ bối cảnh cùng xuất thân của thanh niên tên Trần Phàm kia, lại lựa chọn trả thù, đây là chỗ thất bại nhất của con lần này.
Tiết Hồ nói xong, hút mạnh một hơi:
- Căn cứ như lời con nói, hắn lấy sức một người huyết tẩy đám người Triệu Thiên Bá. Theo chuyện này mà xem, ít nhất có thể thấy được, thực lực chiến đấu của hắn cực kỳ khủng bố. Nói chung, những người như vậy hơn phân nửa là những cỗ máy giết người của thế giới ngầm. Nhưng Trần Phàm lại không phải, hắn là một sinh viên, điều này thật đáng giá cho con chú ý, hơn nữa con phải lập tức đi điều tra, mà không phải tiếp tục phát tiết lửa giận.
Cả người Tiết Cường chấn động, vẻ mặt tự trách nói:
- Cha, là con quá nóng lòng, đã bị mất đi bình tĩnh.
- Hiện tại con đã biết rõ điểm này cũng chưa muộn.
Tiết Hồ gật đầu:
- Con nhớ kỹ, người làm đại sự, vô luận lúc nào cũng phải bảo trì đầu óc tỉnh táo. Người chỉ khi được bình tĩnh, mới có thể làm ra quyết định chính xác nhất.
- Mặt khác, cha biết, con muốn hỏi cha, Trần Phàm kia rốt cục từ đâu đến.
Nói xong, Tiết Hồ lại phun ra một ngụm khói, cầm nước trà trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Tiết Cường biến sắc, cũng không hề phủ nhận, mà trực tiếp hỏi:
- Cha, chẳng lẽ cha tra được bối cảnh sau lưng của hắn?
- Bối cảnh cụ thể không tra được, nhưng ta tra được lúc trước hắn từng làm bị thương đứa con của Hoàng Chí Văn tại Đông Hải, sau đó Hoàng Chí Văn cũng không hề trả thù, mà là đem răng nanh đánh nát nuốt ngược vào trong bụng.
Nói đến bối cảnh của Trần Phàm, giọng nói của Tiết Hồ cũng có chút ngưng trọng lên, hiển nhiên lấy lịch duyệt nhiều năm của hắn mà xem, gặp phải người như Trần Phàm đối với Tiết Cường thậm chí đối với cả Thanh bang đều không phải là chuyện tốt:
- Hoàng Chí Văn, con hẳn là không xa lạ gì, đó là một người chỉ biết ăn tươi nuốt sống. Con độc nhất của hắn bị đánh thành tàn phế, lấy tính cách của hắn tuyệt đối sẽ trả thù. Mà nếu hắn lựa chọn nén giận, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là hắn không dám đụng tới bối cảnh sau lưng Trần Phàm.
- Cha, vậy tại sao không điều tra từ chỗ Hoàng Chí Văn?
Tiết Cường tò mò hỏi.
Tiết Hồ cười khổ một tiếng:
- Con nghĩ rằng cha không cho người đi hỏi? Tối hôm qua, sau khi con nói chuyện điện thoại với cha xong, cha đã cho người đi điều tra bối cảnh tên tiểu tử kia, tìm hiểu nguồn gốc tìm được tới Hoàng Chí Văn, kết quả con đoán Hoàng Chí Văn đã nói như thế nào?
- Tiết gia nếu muốn tiếp tục ở lại đại lục Trung Quốc, tốt nhất không nên đi trêu chọc thanh niên tên Trần Phàm kia.
Nói ra những lời này, gương mặt Tiết Hồ trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Sắc mặt Tiết Cường cũng đột nhiên biến đổi, theo bản năng hỏi:
- Hay là, hắn là người của kinh thành Trần gia?
- Cụ thể không biết, nhưng gần đúng như vậy.
Tiết Hồ nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Ở trên mảnh đất này, thế lực có thể làm cho Tiết gia chúng ta hoàn toàn biến mất không nhiều lắm, Trần gia là một trong số đó, mà hắn vừa lúc đúng họ Trần.
Nghe Tiết Hồ nói như thế, Tiết Cường trầm mặc, trong lòng hắn vốn có quyết tâm phải giết Trần Phàm, nhưng nếu Trần Phàm thật là đời sau của Trần gia, như vậy hắn muốn giết Trần Phàm cần nghĩ kỹ.
- Tốt lắm, tiểu Cường, con cũng không cần lo lắng quá mức, tuy rằng Trần gia có thế lực đó nhưng muốn hủy diệt chúng ta khỏi mảnh đất này cũng là hành vi tự tổn thương mình tám trăm để giết địch một ngàn, người của Trần gia không ngu như vậy.
Khi Tiết Hồ nói những lời này, vẻ mặt tự tin.
Dù sao, hắc kim đế quốc của hắn quấn quýt với nhiều thế lực, liên lụy đến lợi ích quá nhiều người, một khi chiến thuyền lớn này chìm nghỉm, hao tổn không chỉ một mình hắn, ngược lại, hắn còn có thể ra nước ngoài phát triển, dù sao hải ngoại còn có phân bộ Thanh bang.
Ở dưới tình hình này, nếu có người chân chính muốn thương tổn ích lợi của hắc kim đế quốc, như vậy người đầu tiên sốt ruột tuyệt đối không phải là Tiết Hồ.
- Nhưng lần này hành động của con thất bại làm cho mấy trưởng lão trong bang hội không cao hứng. Cho nên cha cho con đi hải ngoại giải sầu, thuận tiện xử lý một sự tình, xem như lập công chuộc tội.
Tiết Hồ trầm giọng nói:
- Còn nữa, bối cảnh của tiểu tử đó cũng chỉ là suy đoán mà thôi, cha sẽ tiếp tục cho người đi điều tra.
Nói tới đây, Tiết Hồ buông cái tẩu, dùng một loại giọng nói quỷ dị:
- Địch nhân mà mình không biết mới là đáng sợ nhất, phàm là địch nhân, nhất định phải biết rõ ràng lai lịch của hắn. Là người đều có nhược điểm, con phải bắt được nhược điểm của hắn, như vậy hắn sẽ trở nên không hề đáng sợ.
Ngay khi cha con Tiết Hồ đang nói chuyện, Hàng Châu, khách sạn Radisson, Trần Phàm đã thức giấc.
Lúc này trên người Trần Phàm bao bọc khăn tắm, ngồi trướtruyenfull.vnputer, híp mắt, nghiêm túc xem nội dung phần bưu kiện.
Phần bưu kiện này được chuyển tới trong đó xen lẫn một ít ảnh chụp.
Bưu kiện là do Long Nữ gởi tới, nội dung là toàn bộ tư liệu về Thanh bang, trong đó cường điệu miêu tả Tiết gia.
Đối với danh đầu của Thanh bang, Trần Phàm từng nghe qua, hơn nữa còn biết thế lực không nhỏ, nhưng do trước đó hắn cùng Thanh bang không có bất kỳ xung đột nào, hơn nữa khi chấp hành toàn bộ nhiệm vụ đều không quan hệ gì tới Thanh bang, vì thế cũng không thâm nhập tìm hiểu, cũng không biết rõ thế lực của Thanh bang.
Hiện giờ đọc tư liệu do Long Nữ chuyển tới, Trần Phàm không khỏi nhíu mày - thế lực của Thanh bang so với sự tưởng tượng của hắn mạnh hơn rất nhiều.
Thậm chí theo Trần Phàm xem ra, trước mắt muốn động dùng lực lượng quốc gia diệt trừ Thanh bang cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi vì, thế lực liên lụy của Thanh bang thật sự là quá nhiều, quan hệ của bọn hắn giống như mạng nhện, rậm rap, quả thực là chỉ cần động vào sẽ động tất cả.
Hơn nữa thân là người cầm quyền của Thanh bang, hiện giờ Tiết Hồ đã lấy được quốc tịch Mỹ, thân phận bên ngoài là một chủ tịch tập đoàn thương gia, có thể nói không chút khoa trương, ở mặt ngoài, bối cảnh của Tiết Hồ còn thuần khiết hơn cả máu tươi của xử nữ.
Thậm chí, dù hồ sơ của Tiết Cường cũng cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa còn có một loại danh hiệu, cái gì là học vị tiến sĩ gì gì đó nhiều không kể xiết.
Khi đại khái hiểu biết một chút về thế lực của Thanh bang cùng Tiết gia, Trần Phàm châm một điếu thuốc lá, lẳng lặng hút.
Dưới ánh đèn, sương khói vờn quanh khuôn mặt của hắn, làm không ai có thể nhìn thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến chân mày hắn cau lại, con ngươi không ngừng chớp động, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- Bang bang.
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa nặng nề.
Tiếng đập cửa kéo Trần Phàm từ trong suy tư trở lại hiện thực, hắn dụi tắt tàn thuốc, tắt bưu kiện, xóa bỏ, sau khi tẩy sạch, đứng dậy đi ra mở cửa.
- Trần ca.
Ngoài cửa, Sở Qua nhìn thấy Trần Phàm, hai mắt cực nóng, vẻ sùng bái trong mắt không chút nào che giấu...hắn đã từ Hoàng Phủ Hồng Trúc biết được chiến tích ngày hôm qua của Trần Phàm. Theo hắn xem ra, Trần Phàm chẳng những có tài đua xe làm kẻ khác giận sôi, giết người cũng như giết gà tùy tâm sở dục, quả thực chính là thần tượng của hắn.
- Có chuyện gì sao?
Hiện giờ Trần Phàm cũng không chán ghét Sở Qua chút nào, nhìn thấy hắn, lập tức mỉm cười hỏi.
Sở Qua thấy Trần Phàm lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng kích động, vội vàng nói:
- Trần ca, là như vậy, mẹ nuôi của tôi muốn tôi hỏi anh, sau khi về Đông Hải có thời gian hay không, bà nói muốn gặp anh một lần.
Xà Mỹ Nữ, Hoàng Phủ Hồng Trúc muốn gặp mình?
Trong lòng Trần Phàm hơi dao động.
Hắc bang nội chiến, chết nhiều người.
Buổi trưa, tin tức này tràn ngập thành đầu đề trên trang web, đồng thời một ít truyền thông Chiết Giang cũng đưa tin này khắp nơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, cảnh sát Hàng Châu cho ra định luận, tin này nhiều ít vượt ngoài sự đoán trước của mọi người.
Bất quá vì tăng cường sức thuyết phục, cảnh sát từ trong đám người của Đại Đầu chọn lựa hai tên nhát gan đưa ra phối hợp, làm trò ngay trước màn ảnh dùng một đoạn kịch để giải quyết vụ án làm sôi nổi internet lần này.
Tin tức vừa ra, trên internet lại nhấc lên sóng lớn, tin tưởng cũng có, không tin cũng có, thậm chí có người vì chuyện này phun đầy trên mạng.
Ví dụ như trong trang Thiên Nhai có thảo luận về vụ án này, có một người tự nhận mình là "Vua thanh tỉnh", dùng một loại khẩu khí mọi người đều say chỉ riêng ta tỉnh, trực tiếp mắng: hắc bang nội chiến? Là đầu heo cũng biết chuyện này không đơn giản, những ai tin tưởng lời cảnh sát đúng là thiếu não, các ngươi thực nên suy nghĩ lại cho kỹ, đầu óc của mình có phải mọc lên chỗ cái mông hay không.
- Vua thanh tỉnh" tuôn ra lời nói cuồng vọng là điển hình công kích, kết quả trực tiếp bị oanh giết thành tro, thiếu chút nữa bị những người tin tưởng lời cảnh sát dùng nước bọt làm chết đuối, thậm chí còn phát động thịt người tìm tòi...
Trên internet cãi lật trời, áp lực cảnh sát Hàng Châu cũng rất lớn, bọn họ không lựa chọn truy xét đến cùng, mà là tìm người làm kẻ chết thay, đây cũng là có nguyên nhân.
Thứ nhất, tự nhiên là áp lực đến từ gia tộc Kerner Er.
Thái độ cường thế của Roman, làm cho áp lực của một số người không nhỏ, đành phải gây áp lực xuống phía dưới, không cho tiếp tục truy cứu, dù sao chuyện này nói đến cùng là đoàn người Dai Fu bị đám người Triệu Thiên Bá ngăn ở quán bar Giang Hồ trước, sau đó ba người Trần Phàm còn bị bắt mang đi.
Dùng lời nói của Roman:
- Các vị hẳn nên tự hỏi bản thân mình, nếu không phải hoàn cảnh trị an nơi này quá kém, tiểu thư nhà ta có thể gặp phải nguy hiểm sao? Lui một bước mà nói, tiểu thư nhà ta bị phần tử hắc đạo định bắt cóc tống tiền, cảnh sát các người không lập tức đi cứu người, mà sau đó còn chạy đến tìm chúng ta phiền phức, đây là loại logic gì vậy...