Tùy ý đem đầu lâu đã hoàn toàn biến dạng ném vào trong xe, Trần Phàm cầm lấy di động đang không ngừng réo chuông, bấm nút chuyển máy. - Ba Lập Minh, con mẹ nó tại sao mày không nghe điện thoại?
Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Ba Lập Minh bỗng nhiên cúp điện thoại làm Triệu Thiên Bá thập phần căm tức, lại thêm Ba Lập Minh thật lâu không bắt điện thoại nên phát điên, lúc này thấy điện thoại chuyển được, lập tức mắng to. - Hắn đã chết rồi.
Thanh âm Trần Phàm khàn khàn: - Kế tiếp, sẽ đến phiên mày.
Hắn đã chết, kế tiếp, sẽ đến phiên mày...
Bên tai quanh quẩn những lời này, trong óc Triệu Thiên Bá hoàn toàn hoảng sợ.
Sao lại thế này?
Ba Lập Minh đã chết?
Thanh âm vừa rồi chính là...Trần Phàm?
Không có khả năng!
Tiểu Hoành nói hắn chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi, mà Ba Lập Minh chính là địa hạ quyền vương ah!
Hắn làm sao có thể giết chết được Ba Lập Minh?
Chẳng lẽ tiểu Hoành cung cấp tin tức sai lầm?
Triệu Thiên Bá vốn cho là vừa rồi Trần Phàm chỉ như chó cùng đường mà rứt giậu, bắt cóc Triệu Hoành, hiện giờ biết được Trần Phàm giết chết Ba Lập Minh, trong lòng nhấc lên sóng gió ba đào, sự sợ hãi sâu tận xương tủy làm cho thân thể hắn run rẩy dữ dội, thậm chí bàn tay cầm điện thoại cũng run lên, thiếu chút nữa ném luôn di động ra ngoài. - Đô đô...
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, làm sắc mặt Triệu Thiên Bá âm tình bất định, hắn hộc ra một hơi thật mạnh, giống như muốn dùng một hơi thở đem toàn bộ sự sợ hãi trong lòng phun ra.
Nhưng khóe mắt vẫn nhảy mạnh đã bán rẻ cảm thụ chân thật nhất từ trong nội tâm của hắn.
Lắc lắc đầu, Triệu Thiên Bá kiệt lực làm cho mình tỉnh táo lại, theo sau cơ hồ theo bản năng cầm lấy bộ đàm, giọng nói trầm thấp: 'Tất cả mọi người trở về, con mẹ nó, lập tức trở về nhà xưởng. - Triệu gia, đã bắt được tiểu động loại kia rồi sao?
Trong xe Triệu Thiên Bá, lái xe ngạc nhiên nghe được lời hắn nói, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi. - Ba.
Triệu Thiên Bá ngồi bên cạnh tài xế hổn hển tát hắn một cái, mắng: - Lão tử bảo mày quay về, con mẹ nó mày nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?
Em trai của ông bị bắt, có quan hệ gì tới tôi? Con mẹ nó, đem cơn tức đổ lên đầu tôi là có ý gì?
Trong lòng gã đàn em lái xe thầm nhủ, nhưng lại không dám nhiều lời vô nghĩa, mà giẫm chân ga, cho xe ngừng lại, sau đó quay đầu chạy nhanh về hưóng nhà xưởng.
Hắn không phải là tài xế cho Triệu Thiên Bá, cho tới nay, xe của Triệu Thiên Bá đều do Ba Lập Minh lái.
Ba Lập Minh là lái xe kiêm bảo tiêu của Triệu Thiên Bá.
Có thể để Ba Lập Minh làm bảo tiêu, Triệu Thiên Bá tự nhiên biết thực lực của Ba Lập Minh.
Hiện giờ, Ba Lập Minh bị thủ tiêu không chút tiếng động...
Điều này làm trong lòng hắn sản sinh sợ hãi, trực giác nói cho hắn biết, Trần Phàm không phải người bình thường, nếu tiệp tục đuổi theo không phải là quyết định chính xác, hắn cần phản hồi trở về đường cũ.
Tựa hồ giờ khắc này đối vói hắn mà nói, Triệu Hoành sống hay chết đã không còn trọng yếu.
Bởi vì...hắn sợ chết.
Câu nói của Trần Phàm, làm cho hắn ngửi được khí tức tử vong dày đặc.
Đông Hải, trong phòng hội nghị cỡ lớn nằm trong tòa biệt thự chiếm diện tích tới hai mẫu, Hoàng Phủ Hoàng Trúc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, theo sau, đôi môi đỏ tươi mỉm cười, lộ ra một vẻ tươi cười thật đẹp đẽ.
Nụ cười này, giống như trăm hoa đua nở, khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười này, làm cho cả Hà Lão Lục bên trong, vẻ mặt tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Theo sau, Hà Lão Lục phản ứng đầu tiên, kinh nghi hỏi han: - Hoàng Phủ tiểu thư, tiểu Qua không có việc gì?
Lời của Hà Lão Lục vừa thốt ra, những người khác đều đem ánh mắt nhìn về hướng Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ mặt biểu tình chờ mong. - Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi thu liễm vẻ tươi cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, nghiêm mặt nói: - Tiểu Qua được người khác cứu.
Được người khác cứu sao?
Đám người Hà Lão Lục vẻ mặt mê mang. - Hoàng Phủ tiều thư, là ai cứu tiểu Qua?
Hà Lão Lục nghi hoặc hỏi.
Đang trong biểu tình chờ mong của mọi người, Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc đầu: 'Tôi cũng không biết, tiểu Qua nói là sư phụ hắn.
Sư phụ?
Sở Qua từ khi nào lại toát ra một sư phụ?
Mắt thấy mọi người trong phòng hội nghị mờ mịt không hiểu, Hoàng Phủ Hồng Trúc gõ lên bàn hai cái, trầm giọng nói: - Chư vị.
Hành động của Hoàng Phủ Hồng Trúc lập tức làm cho mọi người lấy lại tinh thần, đưa ánh mắt nhìn về phía nàng. - Mặc kệ người cứu tiểu Qua là ai, ít nhất...tiểu Qua là không có việc gì, chúng ta cũng không cần lo lắng về sau.
Hoàng Phủ Hồng Trúc híp mắt, gằn từng chữ: - Kế tiếp, nên đến phiên chúng ta phản kích. - Đúng vậy, mẹ nó, tên động loại Tiết Cường quả thực khinh người quá đáng, chúng ta nhất định cho hắn một sự giáo huấn suốt đời khó quên.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa thốt lên xong, một gã tâm phúc của nàng lập tức phụ họa. - Hoàng Phủ tiểu thư, chúng ta nên làm sao phản kích?
Hà Lão Lục nhíu mày hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gõ lên bàn hội nghị hai cái, dùng một loại giọng nói phức tạp: - Vấn Thiên từng nói, trên thế giới này làm cho người ta sợ hãi không phải là lão hổ, cũng không phải sói đói, mà là độc xà - độc xà thường thường sẽ ở trong lơ đãng làm cho người ta bị một kích trí mạng. - Đêm nay, tôi sẽ cho Tiết Cường biết mùi vị bị độc xà cắn phải.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn lạnh xuống, trong con ngươi lóe ra sát ý lạnh lẽo.
Giờ khắc này, không có ai biết, kế tiếp nàng sẽ làm như thế nào.
Đông Hải, trong một tòa biệt thự vùng ngoại thành phồn hoa, Tiết Cường choàng một khăn tắm màu trắng, đứng ngay cửa sổ, nhìn mưa to càng lúc càng lớn, đôi mày cau chặt lại.
Gôm thâu Hồng Trúc bang, đây là chưởng môn nhân hắc đạo phía nam, lão đại Thanh bang, cha của hắn, Tiết Hồ cho hắn một sự thử nghiệm.
- Cường tử, năm tháng không buông tha người, cha già rồi, giang sơn này chung quy cần giao cho con. Bất quá...con còn trẻ, kinh lịch chưa đủ, cần phải làm nhiều chuyện cho bang hội, lập nhiều công, tạo uy nghiêm đồng thời còn phải ngăn chặn miệng của những lão gia hỏa kia. Lần này chuyện Hồng Trúc bang giao cho con đi làm, làm tốt, sau này con tiếp quản bang hội hẳn là không có ngăn trở gì quá lớn.
Bên tai quanh quẩn lên lời dặn dò của Tiết Hồ, Tiết Cường liếm liếm môi, lại bấm điện thoại Triệu Thiên Bá, sau khi điện thoại chuyển được, trầm giọng hỏi: - Đã bắt được người chưa? - Dạ Tiết thiếu, còn chưa...còn chưa.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá run run đáp. - Vậy bọn họ đâu?
Giọng nói Tiết Cường lạnh thêm vài phần... - Tiết thiếu, Trần Phàm kia là một tên rất ngoan độc, Ba Lập Minh đã bị hắn giết mà thần không biết quỷ không hay, hắn còn nói muốn giết cả tôi nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá cũng không thèm để ý phải giấu diếm sự thật, hoảng sợ nói.
Ba Lập Minh bị sinh viên kia giết chết?
Kháo, nói đùa gì vậy?
Lời của Triệu Thiên Bá vừa thốt ra, làm cho người tài xế bên cạnh hắn đều chấn động cả người, thậm chí hai tay cầm tay lái cũng không kìm được run lên, thiếu chút nữa cho xe đâm vào lề đường. - Kháo, mày muốn chết a?
Triệu Thiên Bá hổn hển tát mạnh tên tài xế một cái.
Đồng tử Tiết Cường đột nhiên thu nhỏ lại: - Triệu Thiên Bá, mày nói cái gì? - Không...không...không phải, Tiết thiếu, tôi không phải mắng cậu.
sắc mặt Triệu Thiên Bá sầm xuống, trở nên trắng bệch như tờ giấy. - Mày nói Trần Phàm giết Ba Lập Minh?
Khóe miệng Tiết Cường hung hăng run lên, trong lòng có loại xúc động muốn giết người. - Tiết thiếu, đây là thật.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá sắp khóc: - Tôi cho Ba Lập Minh dẫn người truy trước, cậu cũng biết đó, Ba Lập Minh chẳng những giỏi công phu, hơn nữa kĩ năng lái xe không tồi, kết quả...kết quả khi tôi gọi điện cho hắn, nghe điện thoại chính là Trần Phàm... - Sau đó tên gọi là Trần Phàm nói cho mày biết, Ba Lập Minh đã chết, kế tiếp muốn giết mày, đúng không?
Tiết Cường âm u hỏi.
Triệu Thiên Bá đột nhiên ngậm chặt miệng, theo sau khô khốc hỏi: - Tiết thiếu, cậu...làm sao cậu biết? - Triệu Thiên Bá, tao xem mày đã ở trên bụng nữ nhân quá nhiều, đầu óc cổ hủ, một tên sinh viên có thể giết chết Ba Lập Minh? Mẹ nó, mày cho rằng Ba Lập Minh là chó hay mèo trên đưòng a?
Tiết Cường hoàn toàn phát điên.
Triệu Thiên Bá khóc không ra nước mắt: - Nhung...Tiết thiếu, sự tình thật là như vậy. - Triệu Thiên Bá, mày nghe, mày từng chắn đạn cho tao, phần nhân tình này tao luôn nhớ kỹ, tao không để ý lời phản đối của những lão gia hỏa trong bang hội, cho phế vật như mày hô mưa gọi gió tại Hàng Châu.
Tiết Cường gằn từng chữ: - Nhưng mày nghe rõ ràng cho tao, tao mặc kệ đầu óc của mày có phải bị nước vào hay không, nếu mày để cho Sở Qua liên hệ được với Hoàng Phủ Hồng Trúc, thì tao sẽ lột sống mày. - Tiết...Tiết thiếu xin yên tâm.
Triệu Thiên Bá kinh hồn táng đảm nói: - Điện thoại di động của bọn hắn đều ở chỗ của tôi, bọn hắn không có biện pháp gọi điện thoại, hơn nữa tôi đã phái người phong kín đường, bọn hắn chạy không thoát. - Tao chỉ cần kết quả.
Tiết Cường nói xong cúp điện thoại.
Nhưng hắn mới vừa cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên.
Lông mày nhíu lại, Tiết Cường cầm lấy di động, nhìn thấy là số điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng trầm xuống, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở máy: - Uy. - Tiết Cường, tiểu Qua đâu? Tao muốn nghe được thanh âm của tiểu Qua.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm gầm lên điên cuồng giận dữ của Hoàng Phủ Hồng Trúc: - Tao cho mày biết, Tiết Cường, nếu tiểu Qua có gì không hay xảy ra, tao không cần Hồng Trúc bang cũng phải cắn rụng một miếng thịt của Tiết gia mày. - Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô không nên gấp gáp.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, trong lòng Tiết Cường âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm: - Muốn nghe thanh âm của Sở Qua cũng có thể, cô phải xuất ra một chút thành ý, ân, tôi cần thành ý của cô. - Tiết Cường, mày nghe, nhẫn nại của tao là có hạn. Một giờ, sau một giờ, nếu tao còn chưa nghe được thanh âm của tiểu Qua, Hồng Trúc bang sẽ cùng Thanh bang ngọc đá cùng nát.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc uy hiệp, Tiết Cường nhíu mày thầm nghĩ, điều này tựa hồ không giống phong cách của người đàn bà kia a? - Đô đô.
Tiết Cường vốn còn muốn nói điều gì, nhưng Hoàng Phù Hồng Trúc đã cúp điện thoại, điều này làm cho hắn nhịn không được thầm nghĩ, hay là người đàn bà kia vì quá mức lo lắng cho Sở Qua, mà rối loạn rồi? Ân, hẳn là như vậy.
Đời này Triệu Thiên Bá vẫn cảm thấy một lần hành động chính xác nhất của mình là năm kia trợ giúp Tiết Cường đỡ đạn, do đó nhất phi trùng thiên, từ một tên lưu manh, biến hóa nhanh chóng thành giáo phụ hắc đạo Hàng Châu.
Giáo phụ hắc đạo Hàng Châu, thân phận này để cho hắn ở Hàng Châu hô mưa gọi gió, ở trong biệt thự tốt nhất, ăn bữa tiệc tốt nhất, ngủ nữ nhân thủy linh nhất...
Dù cho hành vi của hắn khiến cho một ít người cầm quyền trong Thanh bang bất mãn, bất quá có Tiết Cường làm chỗ dựa cho hắn, những người đó cũng không làm gì được hắn.
Triệu gia, Triệu Thiên Bá.
Đã từng, không ai bì nổi hắn.
Nhung Triệu Thiên Bá chưa bao giờ gặp được đại trường hợp, đêm nay hoàn toàn luống cuống, thế cho nên vừa rồi nói chuyện cùng Tiết Cường, hắn đã quên mất một chuyện phi thường trọng yếu - đúng là hắn đã lấy điện thoại di động của nhóm người Trần Phàm, nhưng...trên người Triệu Hoành có di động.
Trong đêm mưa, Trần Phàm lái chiếc Buick của Ba Lập Minh lái khi nãy, chạy nhanh về hướng nhà xưởng.
Ở băng sau xe, chất bốn đầu lâu của đám người Ba Lập Minh, đầu lâu đặt bên cạnh người Triệu Hoành. Triệu Hoành bị Trần Phàm đánh ngất lúc này vẫn còn bị vây trong hôn mê như cũ.
Nhìn thoáng qua con đường phía trước, xác định là thẳng tắp, Trần Phàm giảm dần tốc độ xe, đồng thời đốt một điếu thuốc lá. - Ba.
Ngọn lửa bừng lên, làm bên trong xe tối đen lại có thêm một tia ánh lửa.
Nương ánh lửa, có thể rõ ràng chứng kiến, gương mặt Trần Phàm nhiễm máu, vết máu đã muốn khô lại, nhưng hắn cũng không lau đi.
Rít mạnh một hơi thuốc lá, lướt trong phổi một vòng, lệ khí trong con ngươi Trần Phàm thoáng giảm đi một ít.
Theo sau, lệ khí càng mãnh liệt hơn trước, hắn quay đầu lại, đem đầu thuốc gí lên khuôn mặt trắng của Triệu Hoành. - Xèo xèo...
Giống như thịt nướng, bên trong xe vang lên thanh âm thịt bị nướng, mùi khét tràn ngập trong xe. - A.
Triệu Hoành đang hôn mê, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác rát bỏng đau đớn, theo bản năng dùng tay che khuôn mặt, kết quả bóp trúng đầu điếu thuốc đỏ tươi, lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Nơi mũi tràn tới mùi tanh của máu, hương vị rất khó ngửi, làm hắn có loại xúc động muốn nôn mửa.
Nương theo ánh sáng đèn xe, hắn thông qua kính chiếu hậu thấy được Trần Phàm đang lái xe.
Con ngươi của hắn trong nháy mắt phóng lớn, theo bản năng sờ loạn chung quanh, cố gắng dùng đồ vật đánh lén Trần Phàm.
Ngay sau đó, hắn mò tới thứ gì đó tròn tròn, còn có chất dính.
Cái gì vậy?
Trần Phàm dừng lại động tác đang làm.
Theo sau, bên trong xe chợt sáng đèn.
Thời gian dài hôn mê, làm Triệu Hoành không thể thích ứng ngọn đèn chói mắt, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Theo sau...hắn mở to mắt, thấy rõ vật cầm trong tay. Nguồn truyện:
Đầu người.
Hắn đang cầm một đầu người máu chảy đầm đìa.
Là Ba Lập Minh. - A.
Giống như tiếng giết heo tru lên, Triệu Hoành theo bản năng buông lỏng tay, cả người kịch liệt run rẩy lên. - Oa.
Theo sau, hắn cơ hồ không bị khống chế gập cong người, ói ra.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây sau, Triệu Hoành đã phun ra hết những gì từng ăn buổi tối. - Đừng...đừng đừng giết tao, để tao xuống xe, tao van cầu mày cho tao xuống xe.
Cả người Triệu Hoành run run đem thân mình cuộn tròn ở trong góc xe, khóc quát.
Không có tiếng trả lời, bên trong xe im lặng có thể làm cho Triệu Hoành nghe được thanh âm hít thở của mình.
Khóe mắt hắn theo bản năng dừng lại trên bốn cái đầu người máu chảy đầm đìa, bản năng cảm thấy được bốn đôi mắt đang nhìn hắn, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, cảm giác giống như đang nói: đến đây đi, hãy cùng chúng ta tiến chung con đường đi... - Cút ngay, tụi mày cút ngay cho tao.
Triệu Hoành thét lên, vừa gầm loạn vừa nói năng lộn xộn, điên cuồng nắm lấy đầu người mơ hồ huyết nhục hướng kính xe ném tới. - Không ai có thể cứu được chúng mày. - Tao sẽ cho bọn chúng ở trong hũ tro cốt sám hối về những hành động đã làm ngày hôm nay, còn mày...mày sẽ cảm nhận được cái gì gọi là chân chính sợ hãi, nhớ kỹ, là cái loại sợ hãi khiến cho mày sống không bằng chết. - Không...
Bên tai quanh quẩn lời nói trước đó của Trần Phàm, Triệu Hoành dùng sức bịt lấy lỗ tai, điên cuồng lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan thanh âm kia. - Nhớ kỹ, là nỗi sợ hãi sống không bằng chết.
Hết thảy đều là phí công, thanh âm kia giống như sử dụng ma pháp, quanh quẩn bên tai hắn không dứt. - Ác ma, mày là ác ma.
Triệu Hoành hoàn toàn hỏng mất, lên tiếng khóc rống lên.
Không biết từ lúc nào, mưa dần dần ngừng lại, không khí sau cơn mưa có vẻ vô cùng tươi mát, mây đen che khuất ánh trăng cũng dần dần lộ ra, ánh sáng bạc rơi xuống mặt đất, nương ánh trăng thậm chí có thể nhìn thấy nước mưa lưu lại trên những lá cây ven đường.
Bên trong nhà xưởng ngọn đèn lại sáng lên, Triệu Thiên Bá sắc mặt âm tình bất định đứng tận sâu trong nhà xưởng.
Mà bên trong nhà xưởng có chừng hai mươi mấy thủ hạ của Triệu Thiên Bá, những người đó phân tán ra các nơi hẻo lánh, ngay trên lầu hai cũng có, một bộ tư thế nghiêm chỉnh chờ đợi.
Nhìn thủ hạ phân tán đều có thể tùy ý nhìn thấy được, trong lòng Triệu Thiên Bá rốt cục có thêm tia cảm giác an toàn.
Tiếp nhận xì gà thủ hạ đưa tới, châm lên, Triệu Thiên Bá rít mạnh một hơi, vẻ sợ hãi trên mặt dần dần bị xua tan một ít, theo sau hắn lấy ra điện thoại di động bấm một số điện thoại, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm cung kính: - Triệu gia. - Đại Đầu, mày ở đâu? Có nhìn thấy chiếc xe kia không?
Triệu Thiên Bá khẩn cấp hỏi.
'Triệu gia, tôi ở ngã tư đường, đừng nói xe, ngay một bóng quỷ cũng không có.
Hay là tiểu động loại đem đám người Sở Qua lưu lại trong rừng cây, một mình hắn quay trở lại giết người?
Trong lòng Triệu Thiên Bá ngẩn rạ, theo sau trầm giọng nói: - Đại Đầu, mày nghe, hiện tại lập tức mang theo toàn bộ huynh đệ dọc theo rừng cây hướng phương hướng nhà xưởng tìm tòi, tiểu vương bát đản Sở Qua rất có thể núp trong rừng cây, mày bất kể thế nào cũng phải tìm được hắn. - Dạ, Triệu gia.
Nghe được câu trả lời của thủ hạ, Triệu Thiên Bá thoáng nhăn mày, sự sợ hãi trong lòng lại tiếp tục xông ra, theo sau hắn cơ hồ theo bản năng cầm lên bộ đàm.
Ngay cửa nhà xưởng, tám gã thủ hạ Triệu Thiên Bá đứng thành một hàng, giống như một bức tường ngăn chặn ngay cửa nhà xưởng.
Có lẽ chuyện đêm nay quá mức quỷ dị, sắc mặt mấy người đều có chút khó coi, đều run run cầm thuốc lá, dùng sức hút, giống như muốn dùng nicotin xua tan sự sợ hãi. - Tụi mày nói, lời Triệu gia là thật sao?
'Tao cũng buồn bực, Ba Lập Minh lợi hại như vậy, như thế nào lại bị một sinh viên giết chết? - Nhưng...nếu không phải thật sự, Triệu gia vì sao phải khẩn trương gấp gáp trở về? - Đúng vậy, Triệu gia vì gấp trở về, ngay em trai cũng không để ý a. - Đừng nói là em trai hắn, tao nghe nói Tiết thiếu gia để cho hắn phải bắt sống Sở Qua... - Điều này tạm thời không đề cập tới, nói đi thì nói lại, dù là sinh viên kia giết chết Ba Lập Minh, Triệu gia cũng không cần khẩn trương như thế đi? Kháo, tên kia cũng chỉ là người, cũng không phải yêu quái có ba đầu sáu tay, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ hắn? - Ông.
Ngay khi đại hán kia vừa nói hết lời, một chiếc xe dùng tốc độ khủng khiếp hướng nhà xưởng vọt tới, ngọn đèn chói mắt làm tám gã đại hán đứng ngay cửa nhà xưởng nháy mắt nhắm mắt lại, ý thức cũng lâm vào trong tạm dừng ngắn ngủi. - Nói cho tao biết, tình huống bên ngoài thế nào?
Cùng lúc đó, câu hỏi của Triệu Thiên Bá vang lên.
Không lời hồi đáp, trả lời Triệu Thiên Bá chính là tiếng súng. - Phanh...phanh...phanh...phanh.
Bốn tiếng súng cơ hồ đồng thời vang lên, bốn gã đại hán còn chưa kịp mở mắt liền ngã xuống trong vũng máu, mà bốn gã đại hán đứng xa hơn một chút không gặp phải bất trắc. - Mẹ nó, làm sao vậy? Tiếng súng từ chỗ nào vang tới?
Bên trong nhà xưởng, Triệu Thiên Bá nghe được tiếng súng, sắc mặt nhất thời biến đổi, rít gào hỏi. - Phanh...phanh...phanh.
Lại ba tiếng súng vang lên, ba gã đại hán kinh hoảng chạy trốn trong nháy mắt đầu liền bị nổ tung.
Mà tên cuối cùng núp sau thùng sắt ở ngay cửa, sắc mặt tái nhợt lắp bắp nói: 'Triệu...Triệu...Triệu gia, hắn...hắn... - Phanh.
Không đợi hắn nói cho hết lời, một viên đạn vô tình xỏ xuyên qua đầu của hắn, thanh âm dừng lại. - Mẹ nó, nói rõ ràng, rốt cục làm sao vậy?
Theo sau, điện thoại trong tay đại hán truyền ra thanh âm Triệu Thiên Bá.
Lúc này Trần Phàm, trên người vết máu loang lổ, trên mặt một mảnh đỏ bừng, chỉ có con ngươi đen nhánh lòe lòe tỏa sáng.
Một tay mang theo Triệu Hoành mặt không còn chút máu, Trần Phàm khom người nhặt lên di động, thản nhiên nói: - Triệu Thiên Bá, mày chuẩn bị xong chưa?
Nói xong, Trần Phàm bóp nát di động, lại nhặt lên cây súng tự động trong lòng đại hán cùng hai băng đạn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng, xoay người rời đi.
Mà trong nhà xưởng, Triệu Thiên Bá lại nghe được thanh âm của Trần Phàm, cả người run run, tay run lên, trực tiếp đánh rơi điện thoại di động xuống mặt đất, xì gà vừa châm cũng rơi khỏi miệng hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt quát: - Chuẩn...chuẩn bị, con mẹ nó động loại kia đã đến rồi.
Dứt lời, Triệu Thiên Bá không nói thêm lời nào, trực tiếp ẩn núp ở bộ máy sau cùng, trộm nhìn ra hướng cửa nhà xưởng.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Đối mặt sát ý toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không hề mảy may để ý, nhưng Sở Qua lại sợ tới mức không nhẹ, vội vàng buông bình rượu, hòa giải nói:
- Sư...sư phụ, có lời gì từ từ nói. Nếu thầy có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tôi cùng tiểu cô có thể làm được, nhất định đáp ứng.
Mắt thấy vẻ khẩn trương của Sở Qua, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.
Ngay từ đầu, mặc dù hắn cảm thấy có chút nghi hoặc với việc Hoàng Phủ Hồng Trúc mời hắn tới biệt thự dùng cơm, nhưng nghĩ lại, hắn chẳng những đã cứu Sở Qua một mạng, hơn nữa trong lúc vô ý còn cứu vớt Hồng Trucc bang, đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, tuyệt đối có thể tính là một thiên đại ân tình.
Ân tình như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc mời Trần Phàm đến biệt thự, vả lại tự mình xuống bếp, điều này tựa hồ cũng chưa đủ.
Thẳng đến khi Trần Phàm vào nhà ăn, nhìn thấy ba chiếc ghế trong phòng thì hắn mới mơ hồ cảm thấy được có vấn đề.
Căn cứ theo như lời của Sở Qua, nhà ăn này ngoại trừ Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở vấn Thiên ra, chưa từng có người ngoài dùng cơm tại đây.
Ở dưới tình hình này, Sở vấn Thiên đã chết, với tình ý của Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với Sở Vấn Thiên, nếu chỉ là vì cảm tạ Trần Phàm, xa xa không cần chiêu đãi ở phòng ăn này.
Phía trước, sở dĩ hắn thử Hoàng Phủ Hồng Trủc như vậy, chỉ là muốn dùng phương thức này ám chỉ Hoàng Phủ Hồng Trúc mà thôi.
- Hoàng Phủ tiểu thư, dụng ý khi tôi hỏi câu đó, trong lòng cô cũng đã hiểu, tôi không muốn nói ra, còn việc thù lao khi tôi trợ giúp Hồng Trúc bang, ân, rất đơn giản, một hồi chúng ta đến phòng sách từ từ nói.
Trần Phàm cười cười, sau đó nhìn Sở Qua nói:
- Tiểu Qua, cậu cũng không cần khẩn trương, tôi và tiểu cô của cậu không có việc gì.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Sở Qua có chút nửa tin nửa ngờ, mà thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, theo sau cũng không nói gì, mà dẫn đầu cầm đôi đũa, nhìn Sở Qua nói:
- Tiểu Qua, ăn cơm đi, cơm nước xong con lên lầu trước, cô cùng Sở tiên sinh đến phòng sách bàn ít chuyện.
Dù Sở Qua được cho là thông minh tuyệt đỉnh so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa từng trải qua không ít chuyện, suy nghĩ vấn đề cũng hiểu xa hơn bạn cùng lứa tuổi, càng toàn diện hơn, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra ẩn ý trong cuộc nói chuyện giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trong lòng có nghi vấn, Sở Qua cũng không dám hỏi nhiều hơn, mà thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, Trần Phàm cầm đũa lên, không hề có chút khách khí, ngược lại nhấm nháp thức ăn do Hoàng Phủ Hồng Trúc làm ra, khen ngợi không ngừng.
So sánh với Trần Phàm mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua ăn uống cũng không nhiều, nhất là Sở Qua, bộ dạng không chút yên lòng, hiển nhiên hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh mâu thuẫn.
Nửa giờ sau, Sở Qua buông đũa xuống, chào Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc, liền trực tiếp lên lầu.
Trần Phàm cầm khăn trắng lau miệng, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc cơ hồ không động đũa, hỏi:
- Hoàng Phủ tiểu thư ăn kiêng sao?
- Tôi không có khẩu vị, nếu Trần tiên sinh đã ăn xong, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên nói.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Được.
Nửa phút sau, Trần Phàm đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đến phòng sách.
Khi nhìn thấy những bộ sách phô trương cùng tấm bảng trên vách phòng, bước chân Trần Phàm thoáng khựng lại, trong lòng âm thầm cảm thán, Sở vấn Thiên từng có thể ngạo thị Tam Giang Châu Trường Giang, cũng không phải tuyệt đối dựa vào vận khí.
Không để ý tới Trần Phàm quan sát tấm bảng lưu lại nhân mạch trên tường, Hoàng Phủ Hồng Trủc tự mình rót một ly Đại Hồng Bào cho Trần Phàm, sau đó ngồi bên cạnh bàn, không lạnh không nhạt nói:- Trần tiên sinh, hiện tại có thể nói điều kiện của anh.
- Hoàng Phủ tiểu thư, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không quanh co lòng vòng.
Vẻ mặt Trần Phàm thản nhiên ngồi đối diện Hoàng Phủ Hồng Trúc, châm một điếu thuốc lá, nghiêm mặt nói:
- Tôi biết, cô là muốn cho tôi cuốn vào tranh đấu giữa Hồng Trủc bang và Thanh bang, bất quá thực đáng tiếc, tôi đối với loại chuyện này không hề có chút hứng thú. Đây cũng là lý do lúc ăn cơm tôi đã cắt đứt ngang lời của cô, nói vậy cô cũng đã hiểu.
- Tiết Cường là một người có thù tất báo, anh phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể làm người ngoài cuộc?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phủ nhận, nàng quả thật có ý tứ này.
Nàng điều tra qua Trần Phàm, mặc dù không điều tra ra bối cảnh thật sự của Trần Phàm, nhưng cũng có cách nhìn giống như Tiết Hồ, cho rằng Trần Phàm có quan hệ với kinh thành Trần gia. Ở dưới tình hình này, nếu như có thể kéo Trần Phàm vào trận tranh đấu kia, như vậy Thanh bang muốn động Hồng Trúc bang phải nghĩ kỹ.
Mà đêm nay nàng long trọng mời Trần Phàm tới biệt thự dùng cơm, ngoại trừ cảm tạ Trần Phàm cứu Sở Qua, trong lúc vô ý còn giúp Hồng Trúc bang một đại ân, còn muốn đem Trần Phàm kéo vào trận tranh đấu này, cấp Hồng Trúc bang tăng thêm lợi thế.
- Tôi có phải là người ngoài cuộc hay không, điều này không cần Hoàng Phủ tiểu thư quan tâm.
- Hơn nữa, con người của tôi có một thói quen, tôi không thích người khác bức bách tôi làm chuyện gì, càng không thích có người đào hầm để cho tôi nhảy vào.
Làm như đã nhận ra Trần Phàm đang tức giận, Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói:
- Được rồi, Trần tiên sinh, chuyện này là Hoàng Phủ Hồng Trúc không đúng, mong rằng rộng lượng.
- Xem như là tiền cơm ở dưới nhà đi, nhưng tôi hi vọng không còn lần thứ hai.
Trần Phàm nói đến chữ lần thứ hai thì gương mặt lạnh lùng, sau đó đột nhiên chuyển giọng, nói:
- Mặt khác, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi nói tôi cứu Sở Qua là việc phải làm. Nhưng hành động của tôi ở Hàng Châu cũng xem như giúp Hồng Trúc bang một đại ân, cô hẳn nên có điều tỏ vẻ?
- Không thành vấn đề, Trần tiên sinh nói cái giá đi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu, trầm giọng hỏi.
Trần Phàm hút sâu một ngụm, chậm rãi nói:
- Tôi không cần tiền, nếu như là vì tiền, đêm nay tôi sẽ không tới nơi này. Tôi tới nơi này, chính là vì cần Hoàng Phủ tiểu thư giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ân, chỉ là nhấc tay làm phiền.
Nghe Trần Phàm nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trủc cảm thấy tò mò, nàng không nghĩ ra, Trần Phàm rốt cục muốn làm gi.
Tiêu gia đại viện, phòng họp.
Tiêu Phong tổng cộng có năm người chú, hai người bác, giờ này khắc này toàn bộ ngồi trong phòng hội nghị, cộng thêm Tiêu Viễn Sơn vừa vặn là tám người.
Tiêu Phong lần đầu tiên tham gia hội nghị gia tộc, nhung không có chỗ ngồi mà là đúng phía sau Tiêu Viễn Sơn.
- Các anh chị em, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến, là muốn cùng mọi người nghiên cứu thảo luận chuyện hồi sáng này.
Mắt thấy mọi người đến đông đủ, Tiêu Viễn Sơn chậm rãi mở miệng nói.
- Còn có gi đáng nghiên cứu thảo luận? Lại có thể làm cho người của Phó gia cùng Tần gia phục lạy nhận sai, đây không phải là gây nháo thôi.
- Đúng vậy, thật sự được thì cho nữ nhân nước ngoài kia ra tay trợ giúp gia tộc chúng ta đi, giúp thì không giúp, còn đùa giỡn uy phong, bản thân tôi muốn xem làm sao mà kết thúc.
- Giúp? Chỉ là nằm mộng, tôi đã nhận được tin tức, nữ nhân nước ngoài kia đã rời khỏi Trung Quốc chiều nay.
- Không có nữ nhân nước ngoài kia trợ giúp, Tiêu gia chúng ta liền là quả hồng mềm mặc cho người ta nắm giữ.
Tiêu Viễn Sơn vừa thốt lên xong, lập tứ có bốn người mở miệng, gương mặt khó coi, trong giọng nói bất mãn không có chút nào che giấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
'Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc, đại cô.
Nghe được lời nói của bốn người, không đợi Tiêu Viễn Sơn mở miệng, Tiêu Phong trầm giọng nói:
- Bọn hắn không phải còn chưa đến trả thù Tiêu gia chúng ta sao? Các vị đã sợ thành như vậy?
- Hắc, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi khi bọn hắn trả thù, sợ còn trễ sao?
- Hay là mày khẩn cấp muốn bọn hắn trả thù hay sao? Tao xem mày, thật sự là làm hư việc nhiều hơn thành công.
- Đúng vậy, Tiêu gia chúng ta xuống dốc, cũng là bởi vi mày cùng tiểu a đầu Tần gia đính hôn, nếu không phải cõng rắn cắn gà nhà, Tiêu gia chúng ta đến nông nỗi rơi xuống tình trạng như hôm nay sao?
- Theo tôi thấy, không bằng đem Tiêu Phong đuổi ra Tiêu gia, cứ như vậy Tiêu gia còn giữ lại một đường sống.
- Tôi đồng ý.
- Tôi đồng ý.
- Tôi cũng đồng ý.
- Đủ rồi.
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn âm trầm vỗ bàn, theo sau ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt bốn người, lạnh nhạt nói:
- Tiểu Phong cùng nha đầu Tần gia đính hôn, tiểu Phong mới bao nhiêu? Hắn vẫn còn chưa tới mười tuổi, một đứa bé chưa đến mười tuổi biết tự đi đính hôn sao? Người nào không biết cửa hôn sự kia do chính lão gia tử tự mình đặt ra?
- Tiêu Viễn Sơn, dù cửa hôn sự kia do chính lão gia tử định ra nhưng nói đến cùng là vì con của chú.
Lần này mở miệng trước là đại cô của Tiêu Phong, một nữ nhân dáng người mập mạp.
- Tiêu Viễn Sơn, tạm thời không đề cập tới cửa hôn sự kia, anh nói đi, trước mắt chuyện này giải quyết như thế nào? Hay là anh thật sự muốn đợi người ta trả thù tới cửa?
Lần này mở miệng chính là nhị thúc của Tiêu Phong, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức làm mọi người đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn.
Đối mặt với bốn người chất vấn, Tiẽu Viễn Sơn nhìn thoáng qua hai người em trai cùng em gái nhỏ nhất, nhận thấy được ánh mắt lo lắng của ba người, ngầm thở dài. Hắn biết rõ, sau khi biết được Dai Fu rời đi Trung Quốc, cả ba người này dù ngay từ đầu cho rằng Tiêu gia có thể mượn cơ hội này quật khởi cũng cho rằng không còn hi vọng.
Nhưng ba người này trong ngày thường có quan hệ tốt với Tiêu Viễn Sơn, không nghĩ đi tranh vị trí gia chủ mà thôi.
- Nếu Phó gia cùng Tần gia cùng năm nhà kia tiến hành trả thù Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn này sẽ mang theo tiểu Phong rời khỏi Tiêu gia, không bao giờ còn là người của Tiêu gia.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viễn Sơn gằn từng chữ.
Lời của Tiêu Viễn Sơn vừa thốt ra, lập tức làm cho bốn người chỉ trích Tiêu Phong trước đó hai mắt tỏa sáng, gương mặt vô cùng hưng phấn.
Theo bọn hắn xem ra, nếu Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong rời khỏi Tiêu gia, đến lúc đó bọn hắn tiếp tục hướng năm nhà kia bồi tội, năm nhà kia vị tất sẽ đối với Tiêu gia đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao gây chuyện chính là Tiêu Phong, không phải là bọn hắn.
Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc cùng đại cô của Tiêu Phong hưng phấn không thôi, tam thúc, ngũ thúc, nhị cô cũng vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên bọn họ cũng không hi vọng chứng kiến Tiêu gia phân thành năm bè bảy mảng, bởi nếu thật như vậy, Tiêu gia liền hoàn toàn xuống dốc, rốt cục không còn khả năng quật khởi.
- Nếu năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia đạt được cơ hội quật khởi, thì như thế nào?
Đúng lúc này, Tiêu Phong vẫn đứng sau lưng Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên bước lên trước, lớn tiếng hỏi.
Có lẽ thật không ngờ Tiêu Phong sẽ nói như vậy, vẻ mặt bốn người đều ngạc nhiên.
- Quật khởi? Không biết chuyện, mày còn đang làm xuân thu đại mộng?
Đại cô của Tiêu Phong cười lạnh nói móc, ngay từ đầu bà ta hoàn toàn không tin Tiêu Phong có thể lấy được cơ hội quật khởi lần nữa.
Không chỉ là bà ta, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng có vẻ mặt cười nhạo.
'Nếu như năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia bởi vậy đạt được cơ hội quật khởi, vậy bốn người phải cút ra khỏi Tiêu gia.
Tiêu Phong đặt hai tay lên bàn hội nghị, chồm tới sắc mặt âm trầm nói.
Cút ra khỏi Tiêu gia?
Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, bốn người đều ngẩn ra, theo sau đại cô Tiêu Phong dùng tiếng nói the thé bén nhọn rống lên:
- Mày làm phản rồi, mày là thứ gì
vậy?
- Muốn được một thứ nào đó, nhất định phải trả giá thật nhiều, các người muốn không có phong hiểm liền đơn giản muốn cha tôi cùng tôi phải rời khỏi Tiêu gia, điều này được sao?
Tiêu Phong tựa hồ quyết tâm trở mặt với bốn người, giọng nói không còn chút khách khí.
- Ba.
Làm như cảm thấy được dáng vẻ của Tiêu Phong quá kiêu ngạo, đại cô Tiêu Phong vỗ mạnh bàn, sau đó thở phì phì đúng lên, quát lớn:
- Được, tao đáp ứng mày, bản thân tao muốn nhìn xem một tên phế vật liên lụy gia tộc như mày có thể làm ra chuyện gi kinh thiên động địa.
Nghe đại cô Tiêu Phong vừa nói như thế, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng đáp ứng, ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ sau khi bị Tần Tư Nhiên đến nhà nhục nhã từ hôn, Tiêu Phong luôn luôn trải qua cuộc sống suy sút, không có chút lòng cầu tiến.
Một phế vạt suy sút như vậy, có thể làm cho gia tộc quật khởi?
Bọn hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn hơn.
- Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai, các người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa, hết thảy đều là các người tự chuốc lấy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tùy ý đem đầu lâu đã hoàn toàn biến dạng ném vào trong xe, Trần Phàm cầm lấy di động đang không ngừng réo chuông, bấm nút chuyển máy. - Ba Lập Minh, con mẹ nó tại sao mày không nghe điện thoại?
Đầu bên kia điện thoại, bởi vì Ba Lập Minh bỗng nhiên cúp điện thoại làm Triệu Thiên Bá thập phần căm tức, lại thêm Ba Lập Minh thật lâu không bắt điện thoại nên phát điên, lúc này thấy điện thoại chuyển được, lập tức mắng to. - Hắn đã chết rồi.
Thanh âm Trần Phàm khàn khàn: - Kế tiếp, sẽ đến phiên mày.
Hắn đã chết, kế tiếp, sẽ đến phiên mày...
Bên tai quanh quẩn những lời này, trong óc Triệu Thiên Bá hoàn toàn hoảng sợ.
Sao lại thế này?
Ba Lập Minh đã chết?
Thanh âm vừa rồi chính là...Trần Phàm?
Không có khả năng!
Tiểu Hoành nói hắn chỉ là một công tử nhà giàu mà thôi, mà Ba Lập Minh chính là địa hạ quyền vương ah!
Hắn làm sao có thể giết chết được Ba Lập Minh?
Chẳng lẽ tiểu Hoành cung cấp tin tức sai lầm?
Triệu Thiên Bá vốn cho là vừa rồi Trần Phàm chỉ như chó cùng đường mà rứt giậu, bắt cóc Triệu Hoành, hiện giờ biết được Trần Phàm giết chết Ba Lập Minh, trong lòng nhấc lên sóng gió ba đào, sự sợ hãi sâu tận xương tủy làm cho thân thể hắn run rẩy dữ dội, thậm chí bàn tay cầm điện thoại cũng run lên, thiếu chút nữa ném luôn di động ra ngoài. - Đô đô...
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, làm sắc mặt Triệu Thiên Bá âm tình bất định, hắn hộc ra một hơi thật mạnh, giống như muốn dùng một hơi thở đem toàn bộ sự sợ hãi trong lòng phun ra.
Nhưng khóe mắt vẫn nhảy mạnh đã bán rẻ cảm thụ chân thật nhất từ trong nội tâm của hắn.
Lắc lắc đầu, Triệu Thiên Bá kiệt lực làm cho mình tỉnh táo lại, theo sau cơ hồ theo bản năng cầm lấy bộ đàm, giọng nói trầm thấp: 'Tất cả mọi người trở về, con mẹ nó, lập tức trở về nhà xưởng. - Triệu gia, đã bắt được tiểu động loại kia rồi sao?
Trong xe Triệu Thiên Bá, lái xe ngạc nhiên nghe được lời hắn nói, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cười hỏi. - Ba.
Triệu Thiên Bá ngồi bên cạnh tài xế hổn hển tát hắn một cái, mắng: - Lão tử bảo mày quay về, con mẹ nó mày nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?
Em trai của ông bị bắt, có quan hệ gì tới tôi? Con mẹ nó, đem cơn tức đổ lên đầu tôi là có ý gì?
Trong lòng gã đàn em lái xe thầm nhủ, nhưng lại không dám nhiều lời vô nghĩa, mà giẫm chân ga, cho xe ngừng lại, sau đó quay đầu chạy nhanh về hưóng nhà xưởng.
Hắn không phải là tài xế cho Triệu Thiên Bá, cho tới nay, xe của Triệu Thiên Bá đều do Ba Lập Minh lái.
Ba Lập Minh là lái xe kiêm bảo tiêu của Triệu Thiên Bá.
Có thể để Ba Lập Minh làm bảo tiêu, Triệu Thiên Bá tự nhiên biết thực lực của Ba Lập Minh.
Hiện giờ, Ba Lập Minh bị thủ tiêu không chút tiếng động...
Điều này làm trong lòng hắn sản sinh sợ hãi, trực giác nói cho hắn biết, Trần Phàm không phải người bình thường, nếu tiệp tục đuổi theo không phải là quyết định chính xác, hắn cần phản hồi trở về đường cũ.
Tựa hồ giờ khắc này đối vói hắn mà nói, Triệu Hoành sống hay chết đã không còn trọng yếu.
Bởi vì...hắn sợ chết.
Câu nói của Trần Phàm, làm cho hắn ngửi được khí tức tử vong dày đặc.
Đông Hải, trong phòng hội nghị cỡ lớn nằm trong tòa biệt thự chiếm diện tích tới hai mẫu, Hoàng Phủ Hoàng Trúc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, theo sau, đôi môi đỏ tươi mỉm cười, lộ ra một vẻ tươi cười thật đẹp đẽ.
Nụ cười này, giống như trăm hoa đua nở, khuynh quốc khuynh thành.
Nụ cười này, làm cho cả Hà Lão Lục bên trong, vẻ mặt tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Theo sau, Hà Lão Lục phản ứng đầu tiên, kinh nghi hỏi han: - Hoàng Phủ tiểu thư, tiểu Qua không có việc gì?
Lời của Hà Lão Lục vừa thốt ra, những người khác đều đem ánh mắt nhìn về hướng Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ mặt biểu tình chờ mong. - Ân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi thu liễm vẻ tươi cười, nhẹ nhàng gật gật đầu, nghiêm mặt nói: - Tiểu Qua được người khác cứu.
Được người khác cứu sao?
Đám người Hà Lão Lục vẻ mặt mê mang. - Hoàng Phủ tiều thư, là ai cứu tiểu Qua?
Hà Lão Lục nghi hoặc hỏi.
Đang trong biểu tình chờ mong của mọi người, Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc đầu: 'Tôi cũng không biết, tiểu Qua nói là sư phụ hắn.
Sư phụ?
Sở Qua từ khi nào lại toát ra một sư phụ?
Mắt thấy mọi người trong phòng hội nghị mờ mịt không hiểu, Hoàng Phủ Hồng Trúc gõ lên bàn hai cái, trầm giọng nói: - Chư vị.
Hành động của Hoàng Phủ Hồng Trúc lập tức làm cho mọi người lấy lại tinh thần, đưa ánh mắt nhìn về phía nàng. - Mặc kệ người cứu tiểu Qua là ai, ít nhất...tiểu Qua là không có việc gì, chúng ta cũng không cần lo lắng về sau.
Hoàng Phủ Hồng Trúc híp mắt, gằn từng chữ: - Kế tiếp, nên đến phiên chúng ta phản kích. - Đúng vậy, mẹ nó, tên động loại Tiết Cường quả thực khinh người quá đáng, chúng ta nhất định cho hắn một sự giáo huấn suốt đời khó quên.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa thốt lên xong, một gã tâm phúc của nàng lập tức phụ họa. - Hoàng Phủ tiểu thư, chúng ta nên làm sao phản kích?
Hà Lão Lục nhíu mày hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ gõ lên bàn hội nghị hai cái, dùng một loại giọng nói phức tạp: - Vấn Thiên từng nói, trên thế giới này làm cho người ta sợ hãi không phải là lão hổ, cũng không phải sói đói, mà là độc xà - độc xà thường thường sẽ ở trong lơ đãng làm cho người ta bị một kích trí mạng. - Đêm nay, tôi sẽ cho Tiết Cường biết mùi vị bị độc xà cắn phải.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc hoàn toàn lạnh xuống, trong con ngươi lóe ra sát ý lạnh lẽo.
Giờ khắc này, không có ai biết, kế tiếp nàng sẽ làm như thế nào.
Đông Hải, trong một tòa biệt thự vùng ngoại thành phồn hoa, Tiết Cường choàng một khăn tắm màu trắng, đứng ngay cửa sổ, nhìn mưa to càng lúc càng lớn, đôi mày cau chặt lại.
Gôm thâu Hồng Trúc bang, đây là chưởng môn nhân hắc đạo phía nam, lão đại Thanh bang, cha của hắn, Tiết Hồ cho hắn một sự thử nghiệm.
- Cường tử, năm tháng không buông tha người, cha già rồi, giang sơn này chung quy cần giao cho con. Bất quá...con còn trẻ, kinh lịch chưa đủ, cần phải làm nhiều chuyện cho bang hội, lập nhiều công, tạo uy nghiêm đồng thời còn phải ngăn chặn miệng của những lão gia hỏa kia. Lần này chuyện Hồng Trúc bang giao cho con đi làm, làm tốt, sau này con tiếp quản bang hội hẳn là không có ngăn trở gì quá lớn.
Bên tai quanh quẩn lên lời dặn dò của Tiết Hồ, Tiết Cường liếm liếm môi, lại bấm điện thoại Triệu Thiên Bá, sau khi điện thoại chuyển được, trầm giọng hỏi: - Đã bắt được người chưa? - Dạ Tiết thiếu, còn chưa...còn chưa.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá run run đáp. - Vậy bọn họ đâu?
Giọng nói Tiết Cường lạnh thêm vài phần... - Tiết thiếu, Trần Phàm kia là một tên rất ngoan độc, Ba Lập Minh đã bị hắn giết mà thần không biết quỷ không hay, hắn còn nói muốn giết cả tôi nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá cũng không thèm để ý phải giấu diếm sự thật, hoảng sợ nói.
Ba Lập Minh bị sinh viên kia giết chết?
Kháo, nói đùa gì vậy?
Lời của Triệu Thiên Bá vừa thốt ra, làm cho người tài xế bên cạnh hắn đều chấn động cả người, thậm chí hai tay cầm tay lái cũng không kìm được run lên, thiếu chút nữa cho xe đâm vào lề đường. - Kháo, mày muốn chết a?
Triệu Thiên Bá hổn hển tát mạnh tên tài xế một cái.
Đồng tử Tiết Cường đột nhiên thu nhỏ lại: - Triệu Thiên Bá, mày nói cái gì? - Không...không...không phải, Tiết thiếu, tôi không phải mắng cậu.
sắc mặt Triệu Thiên Bá sầm xuống, trở nên trắng bệch như tờ giấy. - Mày nói Trần Phàm giết Ba Lập Minh?
Khóe miệng Tiết Cường hung hăng run lên, trong lòng có loại xúc động muốn giết người. - Tiết thiếu, đây là thật.
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thiên Bá sắp khóc: - Tôi cho Ba Lập Minh dẫn người truy trước, cậu cũng biết đó, Ba Lập Minh chẳng những giỏi công phu, hơn nữa kĩ năng lái xe không tồi, kết quả...kết quả khi tôi gọi điện cho hắn, nghe điện thoại chính là Trần Phàm... - Sau đó tên gọi là Trần Phàm nói cho mày biết, Ba Lập Minh đã chết, kế tiếp muốn giết mày, đúng không?
Tiết Cường âm u hỏi.
Triệu Thiên Bá đột nhiên ngậm chặt miệng, theo sau khô khốc hỏi: - Tiết thiếu, cậu...làm sao cậu biết? - Triệu Thiên Bá, tao xem mày đã ở trên bụng nữ nhân quá nhiều, đầu óc cổ hủ, một tên sinh viên có thể giết chết Ba Lập Minh? Mẹ nó, mày cho rằng Ba Lập Minh là chó hay mèo trên đưòng a?
Tiết Cường hoàn toàn phát điên.
Triệu Thiên Bá khóc không ra nước mắt: - Nhung...Tiết thiếu, sự tình thật là như vậy. - Triệu Thiên Bá, mày nghe, mày từng chắn đạn cho tao, phần nhân tình này tao luôn nhớ kỹ, tao không để ý lời phản đối của những lão gia hỏa trong bang hội, cho phế vật như mày hô mưa gọi gió tại Hàng Châu.
Tiết Cường gằn từng chữ: - Nhưng mày nghe rõ ràng cho tao, tao mặc kệ đầu óc của mày có phải bị nước vào hay không, nếu mày để cho Sở Qua liên hệ được với Hoàng Phủ Hồng Trúc, thì tao sẽ lột sống mày. - Tiết...Tiết thiếu xin yên tâm.
Triệu Thiên Bá kinh hồn táng đảm nói: - Điện thoại di động của bọn hắn đều ở chỗ của tôi, bọn hắn không có biện pháp gọi điện thoại, hơn nữa tôi đã phái người phong kín đường, bọn hắn chạy không thoát. - Tao chỉ cần kết quả.
Tiết Cường nói xong cúp điện thoại.
Nhưng hắn mới vừa cúp điện thoại, điện thoại lại vang lên.
Lông mày nhíu lại, Tiết Cường cầm lấy di động, nhìn thấy là số điện thoại của Hoàng Phủ Hồng Trúc, trong lòng trầm xuống, nghĩ nghĩ, cuối cùng mở máy: - Uy. - Tiết Cường, tiểu Qua đâu? Tao muốn nghe được thanh âm của tiểu Qua.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm gầm lên điên cuồng giận dữ của Hoàng Phủ Hồng Trúc: - Tao cho mày biết, Tiết Cường, nếu tiểu Qua có gì không hay xảy ra, tao không cần Hồng Trúc bang cũng phải cắn rụng một miếng thịt của Tiết gia mày. - Hoàng Phủ Hồng Trúc, cô không nên gấp gáp.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, trong lòng Tiết Cường âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm: - Muốn nghe thanh âm của Sở Qua cũng có thể, cô phải xuất ra một chút thành ý, ân, tôi cần thành ý của cô. - Tiết Cường, mày nghe, nhẫn nại của tao là có hạn. Một giờ, sau một giờ, nếu tao còn chưa nghe được thanh âm của tiểu Qua, Hồng Trúc bang sẽ cùng Thanh bang ngọc đá cùng nát.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc uy hiệp, Tiết Cường nhíu mày thầm nghĩ, điều này tựa hồ không giống phong cách của người đàn bà kia a? - Đô đô.
Tiết Cường vốn còn muốn nói điều gì, nhưng Hoàng Phù Hồng Trúc đã cúp điện thoại, điều này làm cho hắn nhịn không được thầm nghĩ, hay là người đàn bà kia vì quá mức lo lắng cho Sở Qua, mà rối loạn rồi? Ân, hẳn là như vậy.
Đời này Triệu Thiên Bá vẫn cảm thấy một lần hành động chính xác nhất của mình là năm kia trợ giúp Tiết Cường đỡ đạn, do đó nhất phi trùng thiên, từ một tên lưu manh, biến hóa nhanh chóng thành giáo phụ hắc đạo Hàng Châu.
Giáo phụ hắc đạo Hàng Châu, thân phận này để cho hắn ở Hàng Châu hô mưa gọi gió, ở trong biệt thự tốt nhất, ăn bữa tiệc tốt nhất, ngủ nữ nhân thủy linh nhất...
Dù cho hành vi của hắn khiến cho một ít người cầm quyền trong Thanh bang bất mãn, bất quá có Tiết Cường làm chỗ dựa cho hắn, những người đó cũng không làm gì được hắn.
Triệu gia, Triệu Thiên Bá.
Đã từng, không ai bì nổi hắn.
Nhung Triệu Thiên Bá chưa bao giờ gặp được đại trường hợp, đêm nay hoàn toàn luống cuống, thế cho nên vừa rồi nói chuyện cùng Tiết Cường, hắn đã quên mất một chuyện phi thường trọng yếu - đúng là hắn đã lấy điện thoại di động của nhóm người Trần Phàm, nhưng...trên người Triệu Hoành có di động.
Trong đêm mưa, Trần Phàm lái chiếc Buick của Ba Lập Minh lái khi nãy, chạy nhanh về hướng nhà xưởng.
Ở băng sau xe, chất bốn đầu lâu của đám người Ba Lập Minh, đầu lâu đặt bên cạnh người Triệu Hoành. Triệu Hoành bị Trần Phàm đánh ngất lúc này vẫn còn bị vây trong hôn mê như cũ.
Nhìn thoáng qua con đường phía trước, xác định là thẳng tắp, Trần Phàm giảm dần tốc độ xe, đồng thời đốt một điếu thuốc lá. - Ba.
Ngọn lửa bừng lên, làm bên trong xe tối đen lại có thêm một tia ánh lửa.
Nương ánh lửa, có thể rõ ràng chứng kiến, gương mặt Trần Phàm nhiễm máu, vết máu đã muốn khô lại, nhưng hắn cũng không lau đi.
Rít mạnh một hơi thuốc lá, lướt trong phổi một vòng, lệ khí trong con ngươi Trần Phàm thoáng giảm đi một ít.
Theo sau, lệ khí càng mãnh liệt hơn trước, hắn quay đầu lại, đem đầu thuốc gí lên khuôn mặt trắng của Triệu Hoành. - Xèo xèo...
Giống như thịt nướng, bên trong xe vang lên thanh âm thịt bị nướng, mùi khét tràn ngập trong xe. - A.
Triệu Hoành đang hôn mê, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt truyền đến cảm giác rát bỏng đau đớn, theo bản năng dùng tay che khuôn mặt, kết quả bóp trúng đầu điếu thuốc đỏ tươi, lập tức phát ra một tiếng hét thảm.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Nơi mũi tràn tới mùi tanh của máu, hương vị rất khó ngửi, làm hắn có loại xúc động muốn nôn mửa.
Nương theo ánh sáng đèn xe, hắn thông qua kính chiếu hậu thấy được Trần Phàm đang lái xe.
Con ngươi của hắn trong nháy mắt phóng lớn, theo bản năng sờ loạn chung quanh, cố gắng dùng đồ vật đánh lén Trần Phàm.
Ngay sau đó, hắn mò tới thứ gì đó tròn tròn, còn có chất dính.
Cái gì vậy?
Trần Phàm dừng lại động tác đang làm.
Theo sau, bên trong xe chợt sáng đèn.
Thời gian dài hôn mê, làm Triệu Hoành không thể thích ứng ngọn đèn chói mắt, nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Theo sau...hắn mở to mắt, thấy rõ vật cầm trong tay. Nguồn truyện:
Đầu người.
Hắn đang cầm một đầu người máu chảy đầm đìa.
Là Ba Lập Minh. - A.
Giống như tiếng giết heo tru lên, Triệu Hoành theo bản năng buông lỏng tay, cả người kịch liệt run rẩy lên. - Oa.
Theo sau, hắn cơ hồ không bị khống chế gập cong người, ói ra.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây sau, Triệu Hoành đã phun ra hết những gì từng ăn buổi tối. - Đừng...đừng đừng giết tao, để tao xuống xe, tao van cầu mày cho tao xuống xe.
Cả người Triệu Hoành run run đem thân mình cuộn tròn ở trong góc xe, khóc quát.
Không có tiếng trả lời, bên trong xe im lặng có thể làm cho Triệu Hoành nghe được thanh âm hít thở của mình.
Khóe mắt hắn theo bản năng dừng lại trên bốn cái đầu người máu chảy đầm đìa, bản năng cảm thấy được bốn đôi mắt đang nhìn hắn, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn, cảm giác giống như đang nói: đến đây đi, hãy cùng chúng ta tiến chung con đường đi... - Cút ngay, tụi mày cút ngay cho tao.
Triệu Hoành thét lên, vừa gầm loạn vừa nói năng lộn xộn, điên cuồng nắm lấy đầu người mơ hồ huyết nhục hướng kính xe ném tới. - Không ai có thể cứu được chúng mày. - Tao sẽ cho bọn chúng ở trong hũ tro cốt sám hối về những hành động đã làm ngày hôm nay, còn mày...mày sẽ cảm nhận được cái gì gọi là chân chính sợ hãi, nhớ kỹ, là cái loại sợ hãi khiến cho mày sống không bằng chết. - Không...
Bên tai quanh quẩn lời nói trước đó của Trần Phàm, Triệu Hoành dùng sức bịt lấy lỗ tai, điên cuồng lắc mạnh đầu, cố gắng xua tan thanh âm kia. - Nhớ kỹ, là nỗi sợ hãi sống không bằng chết.
Hết thảy đều là phí công, thanh âm kia giống như sử dụng ma pháp, quanh quẩn bên tai hắn không dứt. - Ác ma, mày là ác ma.
Triệu Hoành hoàn toàn hỏng mất, lên tiếng khóc rống lên.
Không biết từ lúc nào, mưa dần dần ngừng lại, không khí sau cơn mưa có vẻ vô cùng tươi mát, mây đen che khuất ánh trăng cũng dần dần lộ ra, ánh sáng bạc rơi xuống mặt đất, nương ánh trăng thậm chí có thể nhìn thấy nước mưa lưu lại trên những lá cây ven đường.
Bên trong nhà xưởng ngọn đèn lại sáng lên, Triệu Thiên Bá sắc mặt âm tình bất định đứng tận sâu trong nhà xưởng.
Mà bên trong nhà xưởng có chừng hai mươi mấy thủ hạ của Triệu Thiên Bá, những người đó phân tán ra các nơi hẻo lánh, ngay trên lầu hai cũng có, một bộ tư thế nghiêm chỉnh chờ đợi.
Nhìn thủ hạ phân tán đều có thể tùy ý nhìn thấy được, trong lòng Triệu Thiên Bá rốt cục có thêm tia cảm giác an toàn.
Tiếp nhận xì gà thủ hạ đưa tới, châm lên, Triệu Thiên Bá rít mạnh một hơi, vẻ sợ hãi trên mặt dần dần bị xua tan một ít, theo sau hắn lấy ra điện thoại di động bấm một số điện thoại, điện thoại rất nhanh chuyển được, bên trong truyền ra một thanh âm cung kính: - Triệu gia. - Đại Đầu, mày ở đâu? Có nhìn thấy chiếc xe kia không?
Triệu Thiên Bá khẩn cấp hỏi.
'Triệu gia, tôi ở ngã tư đường, đừng nói xe, ngay một bóng quỷ cũng không có.
Hay là tiểu động loại đem đám người Sở Qua lưu lại trong rừng cây, một mình hắn quay trở lại giết người?
Trong lòng Triệu Thiên Bá ngẩn rạ, theo sau trầm giọng nói: - Đại Đầu, mày nghe, hiện tại lập tức mang theo toàn bộ huynh đệ dọc theo rừng cây hướng phương hướng nhà xưởng tìm tòi, tiểu vương bát đản Sở Qua rất có thể núp trong rừng cây, mày bất kể thế nào cũng phải tìm được hắn. - Dạ, Triệu gia.
Nghe được câu trả lời của thủ hạ, Triệu Thiên Bá thoáng nhăn mày, sự sợ hãi trong lòng lại tiếp tục xông ra, theo sau hắn cơ hồ theo bản năng cầm lên bộ đàm.
Ngay cửa nhà xưởng, tám gã thủ hạ Triệu Thiên Bá đứng thành một hàng, giống như một bức tường ngăn chặn ngay cửa nhà xưởng.
Có lẽ chuyện đêm nay quá mức quỷ dị, sắc mặt mấy người đều có chút khó coi, đều run run cầm thuốc lá, dùng sức hút, giống như muốn dùng nicotin xua tan sự sợ hãi. - Tụi mày nói, lời Triệu gia là thật sao?
'Tao cũng buồn bực, Ba Lập Minh lợi hại như vậy, như thế nào lại bị một sinh viên giết chết? - Nhưng...nếu không phải thật sự, Triệu gia vì sao phải khẩn trương gấp gáp trở về? - Đúng vậy, Triệu gia vì gấp trở về, ngay em trai cũng không để ý a. - Đừng nói là em trai hắn, tao nghe nói Tiết thiếu gia để cho hắn phải bắt sống Sở Qua... - Điều này tạm thời không đề cập tới, nói đi thì nói lại, dù là sinh viên kia giết chết Ba Lập Minh, Triệu gia cũng không cần khẩn trương như thế đi? Kháo, tên kia cũng chỉ là người, cũng không phải yêu quái có ba đầu sáu tay, chúng ta nhiều người như vậy còn sợ hắn? - Ông.
Ngay khi đại hán kia vừa nói hết lời, một chiếc xe dùng tốc độ khủng khiếp hướng nhà xưởng vọt tới, ngọn đèn chói mắt làm tám gã đại hán đứng ngay cửa nhà xưởng nháy mắt nhắm mắt lại, ý thức cũng lâm vào trong tạm dừng ngắn ngủi. - Nói cho tao biết, tình huống bên ngoài thế nào?
Cùng lúc đó, câu hỏi của Triệu Thiên Bá vang lên.
Không lời hồi đáp, trả lời Triệu Thiên Bá chính là tiếng súng. - Phanh...phanh...phanh...phanh.
Bốn tiếng súng cơ hồ đồng thời vang lên, bốn gã đại hán còn chưa kịp mở mắt liền ngã xuống trong vũng máu, mà bốn gã đại hán đứng xa hơn một chút không gặp phải bất trắc. - Mẹ nó, làm sao vậy? Tiếng súng từ chỗ nào vang tới?
Bên trong nhà xưởng, Triệu Thiên Bá nghe được tiếng súng, sắc mặt nhất thời biến đổi, rít gào hỏi. - Phanh...phanh...phanh.
Lại ba tiếng súng vang lên, ba gã đại hán kinh hoảng chạy trốn trong nháy mắt đầu liền bị nổ tung.
Mà tên cuối cùng núp sau thùng sắt ở ngay cửa, sắc mặt tái nhợt lắp bắp nói: 'Triệu...Triệu...Triệu gia, hắn...hắn... - Phanh.
Không đợi hắn nói cho hết lời, một viên đạn vô tình xỏ xuyên qua đầu của hắn, thanh âm dừng lại. - Mẹ nó, nói rõ ràng, rốt cục làm sao vậy?
Theo sau, điện thoại trong tay đại hán truyền ra thanh âm Triệu Thiên Bá.
Lúc này Trần Phàm, trên người vết máu loang lổ, trên mặt một mảnh đỏ bừng, chỉ có con ngươi đen nhánh lòe lòe tỏa sáng.
Một tay mang theo Triệu Hoành mặt không còn chút máu, Trần Phàm khom người nhặt lên di động, thản nhiên nói: - Triệu Thiên Bá, mày chuẩn bị xong chưa?
Nói xong, Trần Phàm bóp nát di động, lại nhặt lên cây súng tự động trong lòng đại hán cùng hai băng đạn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhà xưởng đèn đuốc sáng trưng, xoay người rời đi.
Mà trong nhà xưởng, Triệu Thiên Bá lại nghe được thanh âm của Trần Phàm, cả người run run, tay run lên, trực tiếp đánh rơi điện thoại di động xuống mặt đất, xì gà vừa châm cũng rơi khỏi miệng hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn tái nhợt quát: - Chuẩn...chuẩn bị, con mẹ nó động loại kia đã đến rồi.
Dứt lời, Triệu Thiên Bá không nói thêm lời nào, trực tiếp ẩn núp ở bộ máy sau cùng, trộm nhìn ra hướng cửa nhà xưởng.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...