Thân là đầu lĩnh bảo tiêu của Dai Fu, đêm nay Black thật buồn bực.
Hắn đến từ công ty vệ sĩ thực lực cực mạnh của Châu Âu, thanh danh trong giới vệ sĩ thật không nhỏ, nhân mạch cũng khủng bố, đối với một ít sự tích của Trần Phàm cũng cực kỳ rõ ràng, cho nên mới đồng ý để Dai Fu một mình đi theo Trần Phàm đến Hàng Châu.
Theo hắn xem ra, lấy thực lực của Trần Phàm, bảo hộ Dai Fu căn bản không cần phải nói.
Nhưng...khi hắn ở Đông Hải nhận được điện thoại của Dai Fu, trực tiếp trợn tròn mắt.
Đúng vậy!
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, có Trần Phàm ở đó, đoàn người còn gặp đến nguy hiểm, hơn nữa tình huống thập phần nguy cấp.
Lúc ấy trong lòng hắn tuy rằng cực kỳ tò mò, nhưng trước tiên vẫn dẫn người chạy tới Hàng Châu, tìm được Dai Fu, mắt thấy Dai Fu bình yên vô sự, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó cho thủ hạ đem tầng trệt nơi Dai Fu ở phong tỏa hoàn toàn, vả lại bố trí không ít người ở bốn phía khách sạn.
Làm xong tất cả những chuyện này, trái tim Black mới hạ xuống, nhưng trong lòng đối với chuyện đêm nay thập phần nghi hoặc, nghi hoặc hành động khác thường của Trần Phàm đêm nay.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng không hỏi Dai Fu, mà tự thân chờ ngay trước cửa phòng tổng thống nơi Dai Fu ở lại.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Trần Phàm đi thông qua sự ngăn trở của thủ hạ phía trước, hướng phòng tổng thống đi tới thì hắn chợt ngẩn ra, sau đó chủ động tiến lên nghênh đón.
Nương theo ngọn đèn hành lang, Trần Phàm có thể rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi Black toát ra vẻ nghi hoặc cùng phẫn nộ.
- Chết tiệt, Trần, đêm nay rốt cục anh đang làm cái quỷ gì?
Black bước nhanh tới đón Trần Phàm, thấp giọng hỏi.
Trần Phàm cười xin lỗi:
- Thật có lỗi, Black, là tôi quá sơ sót.
Hiển nhiên, Trần Phàm biết rõ thân phận của Black nên cũng rất rõ ràng, nếu như đêm nay Dai Fu có gì không hay xảy ra, Black sẽ rơi vào sự đuổi giết vĩnh viễn của Kerner gia tộc.
Phải biết rằng hàng năm gia tộc Kerner chi ra cả trăm ngàn đô la thuê hắn làm bảo tiêu.
Phí tổn cao như vậy, nếu Dai Fu xảy ra sự cố, gia tộc Kerner phát hỏa là điều tất nhiên.
- Sơ sẩy? Nga, Thượng Đế, đồ tể cũng sơ sẩy?
Black kinh ngạc há to miệng, sau đó tức giận mắng:
- Dù là anh sơ sẩy, cũng không nên bị một đám thành viên hắc đạo bắt giữ, phải biết rằng anh từng chính là...
- Tôi có lý do của tôi, hiện tại không phải mọi người đều vô sự sao?
Trần Phàm mỉm cười nói sang chuyện khác:
- Bọn họ đều ngủ sao?
Làm như nhận thấy được Trần Phàm không muốn tiếp tục dây dưa ở đề tài này, Black cũng không tiếp tục vô nghĩa, mà là gật đầu:
- Tiểu thư cùng hai cô bé kia ở trong phòng tổng thống, ba thanh niên khác thì ở trong căn phòng cuối hành lang, còn phần anh...tiểu thư cho anh ở một phòng riêng.
- Hiểu được rồi.
Trần Phàm gật gật đầu, theo sau khịt khịt mũi nói:
- Mùi trên người tôi thật quá khó ngửi, tôi cần đi tắm rửa, sau đó hảo hảo ngủ một giấc. Còn về chuyện phòng vệ phải giao cho lão huynh, mặt khác, nếu không có gi bất ngờ xảy ra, đêm nay chúng ta cũng sẽ không bị người gây rối nữa.
- Mẹ nó, đám người ngu ngốc kia trêu chọc anh đúng là đầu óc mọc dưới hậu môn, tuyệt đối là thế.
Black tức giận nói một câu, theo sau chỉ phòng cho Trần Phàm.
Trần Phàm mỉm cười cảm tạ, phất phất tay, lập tức đi về gian phòng của mình.
Đi vào phòng, thuần thục cởi quần áo, Trần Phàm lấy ra một lon đồ uống trong tủ lạnh, uống cạn sạch sẽ, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
Hưởng thụ dòng nước lạnh cọ rửa, nhìn chính mình trong gương, trong đầu dần hiện ra từng ly từng tý hình ảnh đêm nay, Trần Phàm không khỏi cười khổ một tiếng:
- Khi làm một vài chuyện, có vướng bận cùng băn khoăn, tựa hồ không phải là một chuyện tốt.
Trong phòng tổng thống, Tô San cùng Trương Thiên Thiên đang ở chung trong một phòng ngủ.
Dù đã biết Trần Phàm được bảo tiêu của Sở Qua giải cứu, nhưng trái tim Tô San vẫn treo cao không thể thả lỏng, trong lòng vẫn bận tâm tình cảnh của Trần Phàm, nhất là nghĩ tới chuyện Trần Phàm bị đánh trong nhà xưởng thì nàng lại có xúc động muốn khóc.
Ở thời gian trước, Trương Thiên Thiên luôn hao hết tâm tư gạt Tô San, để biết rõ quan hệ giữa Trần Phàm cùng Tô San, cùng bối cảnh của Trần Phàm.
Nhưng hôm nay nàng không làm như vậy, ngược lại từ sau khi nhìn thấy Tô San, luôn luôn bồi Tô San nói chuyện, xem như an ủi.
- San San, thời gian không còn sớm, cô cũng đã mệt mỏi hết một ngày, đi ngủ sớm một chút đi. Nếu Sở Qua nói Trần Phàm đã được cứu, vậy chắc chắn sẽ không có việc.
Trương Thiên Thiên thấy Tô San khi thì đứng lên đi lại, khi thì ngồi trên giường ngẩn người, khi thì mắt đỏ ngầu, nhịn không được lần nữa mở miệng an ủi.
Tô San khẽ lắc đầu:
- Thiên Thiên, cô đi ngủ trước đi, tôi ngủ không được.
Nghe Tô San vừa nói như thế, Trương Thiên Thiên nhịn không được thở dài.
Từ nhỏ đến lớn, nam nhân theo đuổi nàng không ít, nhưng nàng cũng chưa từng chân chính yêu đương thật sự, chưa từng rơi vào cảm giác tình yêu, bất quá nàng có thể cảm nhận được tâm tình của Tô San.
- Dát chi...
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người đẩy ra, người đến là Dai Fu đang choàng một khăn tắm màu trắng trên người.
Khác với Tô San, sau khi nhận được tin nhắn của Trần Phàm, nàng liền không còn chút lo lắng, theo nàng xem, không có Sở Qua cùng Tô San, Trần Phàm giết đám người Triệu Thiên Bá như giết gà, căn bản không có gì nguy hiểm hay trì hoãn đáng nói.
Lúc này, khi biết được Trần Phàm đã trở về, vẻ mặt của nàng trở nên càng thêm thoải mái, thậm chí khóe miệng còn lộ ra tia tươi cười hữu ý vô ý, phối hợp với áo choàng trên người nàng, đã tràn ngập vẻ hấp dẫn vô hình.
Trong phòng, Tô San cùng Trương Thiên Thiên thấy Dai Fu đi vào, vẻ mặt đều ngạc nhiên. Nguồn truyện:
- Ân, Trần Phàm đã trở lại, cô có muốn đến nhìn thử xem?
Mắt thấy đôi mắt Tô San đỏ ngầu, trong con ngươi cất giấu vẻ lo lắng thật sâu, Dai Fu rất rõ ràng tối nay Tô San lo lắng cho Trần Phàm không ít.
Trần Phàm đã trở về?
- Bá.
Ngây người nghe được câu này, Tô San trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, kích động xông lên nắm lấy cánh tay Dai Fu, hỏi:
- Hắn đã trở lại? Thật vậy chăng? Hắn ở nơi nào? Hắn có bị thương không?
Một tràng những câu hỏi liên tiếp từ trong miệng Tô San tuôn ra, giống như súng máy, liên miên không ngừng.
Dai Fu cười khổ một tiếng:
- Ân, hắn ở phòng bên cạnh, cô có thể tự mình đi xem.
- Nga, tốt.
Tô San tràn đầy vui mừng gật gật đầu, theo sau cũng không để ý chào Trương Thiên Thiên, liền chạy ra phòng ngủ.
Ngay cửa phòng tổng thống, Black giống như đã nhận được thông tri của Dai Fu, mắt thấy Tô San từ trong phòng chạy ra, hắn cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng không ngăn trở, mà tùy ý cho Tô San đi về hướng phòng Trần Phàm.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Tô San đẩy cửa phòng đi vào, hắn nhịn không được thầm hỏi mình: tiểu thư đang làm cái quỷ gì?
Thân là cận vệ cho Dai Fu, Black hiểu rõ ràng mặt ngoài Dai Fu nói là đi nghiên cứu đầu đề bệnh tâm lý mà đến Trung Quốc, nhưng thật ra là vì đi tìm Trần Phàm mà thôi, mà Dai Fu từng vượt qua thời gian điên cuồng với Trần Phàm tại Anh quốc, mặc dù Black không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể đoán được.
Vì thế theo hắn xem ra, Dai Fu đến Trung Quốc là vì đuổi theo Trần Phàm, mà hiện giờ lại chủ động cho một cô gái Trung Quốc đi gặp Trần Phàm...
Lắc lắc đầu, Black cũng không nghĩ tiếp, quy tắc bảo tiêu hắn còn rõ ràng hơn so với ai khác, không nên hỏi thì không được hỏi, không nên nghĩ thì không được nghĩ, không nên nhìn qua thì không được nhìn, dù có nhìn thấy cũng làm bộ như không thấy được.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân bên ngoài có đám người Black canh gác, thần kinh buộc chặt của Trần Phàm chợt buông lỏng xuống, vẻ mặt thoải mái hưởng thụ nước lạnh cọ rửa, thế cho nên không nghe được thanh âm Tô San từ ngoài cửa đi đến.
Vào phòng, Tô San trực tiếp đi hướng phòng khách, phát hiện không thấy thân ảnh Trần Phàm thì ngẩn ra, theo sau nghe được tiếng nước chảy trong phòng tắm, thoáng nhẹ thở ra: tên hỗn đản đang tắm.
Hiểu được điểm này, tâm tình kích động khẩn trương của Tô San cũng thả lỏng rất nhiều, trực tiếp ngồi trên ghế sô pha, một tay chống cằm, trong đầu không khỏi hiện ra từng ly từng tý của đêm nay.
Nàng đang nhớ lại Trần Phàm giống như thiên thần xuất hiện ngay trước mặt mình, ngăn trở tên đại hán kia bắt nàng.
Nàng đang nhớ lại sau khi Trần Phàm bị bắt tới nhà xưởng, trước khi xuống xe đã nhìn nàng thản nhiên cười.
Một nụ cười đã xua tan sự sợ hãi trong nội tâm của nàng, thế cho nên khi đi theo đám người Triệu Thiên Bá vào trong nhà xưởng nàng cũng không có chút sợ hãi.
Nàng còn đang nhớ lại Trần Phàm bị Triệu Hoành trói vào cây cột để đánh.
Giờ khắc đó, nàng cũng không có khẩn trương cùng sợ hãi, có chỉ là đau lòng.
Hơn nữa khi thấy Trần Phàm bị Triệu Hoành dùng tấm gỗ rút ra một vết máu trên bả vai, lòng của nàng rất đau.
Một khắc đó, nàng thậm chí có loại xúc động muốn hành hung Triệu Hoành.
Nàng càng đang nhớ lại Trần Phàm cởi bỏ dây thừng, lại bắt cóc được Triệu Hoành.
Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thể khẳng định, một màn kia là thật hay giả.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước chảy trong phòng tắm biến mất, Tô San ngạc nhiên bừng tỉnh trong suy tư, nhìn chằm chằm phòng tắm, gương mặt nhiều ít có chút khẩn trương cùng kích động.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây, năm giây...
Năm giây thời gian, đối với Tô San mà nói giống như qua năm thế kỷ, nàng thậm chí ngừng thở, hai tay cũng nắm chặt với nhau, dưới mông như bị kim châm, đứng ngồi không yên, muốn đứng lên lại cảm thấy không ổn, một bộ dáng thật không biết nên làm sao.
- Dát chi...
Nương theo một thanh âm thanh thúy, phòng tắm mở cửa, Trần Phàm đi ra.
Ngay sau đó, nhìn Trần Phàm từ trong phòng tắm đi ra, Tô San trợn tròn ánh mắt, miệng há hốc, hoàn toàn sợ ngây người.
Trần Phàm nguyên bản đang cúi đầu lau tóc, đột nhiên nhận thấy được trong phòng ngủ có người, thần kinh phản xạ có điều kiện chợt căng thẳng, ánh mắt như đao quét về phía sô pha, rõ ràng nhìn thấy Tô San đang ngồi ở chỗ kia, vẻ mặt khiếp sợ đang nhìn mình.
Chính xác ra là nhìn nửa thân dưới của mình...
Ân?
Trần Phàm ngây ra, thần kinh căng thẳng cũng chợt thả lỏng, theo bản năng nhìn phía dưới một chút, kết quả phát hiện...cây thương của mình không có chút nào ngăn cản, giống như tháp sắt đứng sừng sững trong rừng rậm, nâng cao eo, ngẩng đầu lên, tư thế như sắp sửa phải chinh chiến sa trường.
Cảm giác kia giống như đang nói với Tô San:
- Ân, cô gái ngoan, mau mở cổng, để cho đại gia đi vào...
Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, ngửi hương thơm cơ thể nhàn nhạt làm nội tâm rung động, dù Trần Phàm có được một trái tim kiên cường, trong khoảnh khắc trong lòng vẫn hơi rung động.
Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mắt quả thật có khả năng khiến nam nhân biến thành dã thú.
Trong lòng khẽ chấn động đồng thời Trần Phàm cũng có thể nhận thấy được trong con ngươi vốn âm lãnh kia lộ ra một tia bi thương không thể che giấu, vẻ bi thương thấm sâu tận trong xương tủy.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ ý thức được điểm này, cả hai nhìn nhau chừng hai giây sau, nàng nghiêng đầu sang nơi khác, cầm lấy hộp thuốc lá của phụ nữ, rút ra một điếu, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy, chậm rãi châm lửa.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt nhất thời tràn ngập bên trong xe, che lấp hương thơm cơ thể động lòng người của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nhẹ nhàng hút hai hơi thuốc lá, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc phức tạp:
- Thứ mất đi chúng ta không thể thay đồi, chúng ta có thể làm được chính là nắm chắc hiện tại mà thôi, vô luận phát sinh cái gì, cuộc sống còn phải tiếp tục. Hay cho câu cuộc sống còn phải tiếp tục.
- Cuộc sống không tiếp tục, chẳng lẽ muốn đi xuống bồi người bị chết hay sao? Nếu nói vậy, thế giới này sẽ không còn người sống.
Trần Phàm như cười như không nói:
- Huống chi, người đã chết, căn bản không có khả năng làm cho họ sống lại.
Nói tới đây, trong đầu Trần Phàm theo bản năng dần hiện ra khuôn mặt hàm hậu kiên nghị, trong lòng không khỏi co quắp lại, cũng không để ý Hoàng Phủ Hồng Trúc có nguyện ý hay không, trực tiếp cầm gói thuốc lá trong tay nàng, rút ra một điếu, châm, rít mạnh.
- Không ngon.
Hút hai hơi, Trần Phàm cảm giác chẳng khác gì hút không khí, lập tức quay kính xe xuống ném ra ngoài, đồng thời theo bản năng định ra dấu cho thành viên Ám Đường ở cách đó không xa để hỏi thuốc lá.
- Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không hút thuốc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi mở miệng.
Trần Phàm vừa hé miệng liền ý thức ngậm lại, sau đó đóng lại cửa kính xe, quay đầu nói:
- Nếu như không còn chuyện gì khác trọng yếu, tôi muốn xuống xe.
- Theo đạo lý mà nói, loại người như anh, lẽ ra không thể nói ra được lời như vậy mới đúng, hay là anh cũng có người rất trọng yếu với anh đã rời đi?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không đáp vấn đề của hắn.
Đôi mày Trần Phàm cau lại, tự giễu cười nói:
- Trong lòng mỗi người đều có người mà mình tự nhận là trọng yếu nhất. Chẳng phải cô luôn ở trước mặt người khác giả tạo chính bản thân mình luôn lạnh băng, sau đó ở trước mặt tiểu Qua lộ ra một mặt nữ tính của mình sao?
Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi đổi, muốn nói gì đó, nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, giả vờ hút thuốc để che giấu gương mặt dao động.
- Tiểu Qua thật ra là một đứa bé yếu ớt.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng lần nữa, cảm xúc bi thương đã biến mất trên khuôn mặt nàng, vẻ mặt của nàng đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, lộ ra cỗ hương vị nguy hiểm.
Trần Phàm gật gật đầu:- Tôi biết.
- Không, anh không biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Trần Phàm, giận dữ nói:
- Khi nó hai tuổi mẹ nó đã rời đi nhân gian. Mà cha nó bởi vì cần xử lý quá nhiều công việc, cơ bản không có thời gian đi quan tâm nó. Từ nhỏ đến lớn, nó luôn luôn thực cô độc, ở nhà, ở trường học đều thế. Hơn nữa nó luôn hận cha nó, hận cha nó hại chết mẹ nó, hận cha nó không làm tròn nghĩa vụ của một người cha.
Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút trầm thấp.
Mà Trần Phàm nghe xong lời này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày cũng hơi nhướng lên, hắn đoán được Sở Qua từ nhỏ mất mẹ, lại thật không ngờ Sở Qua lại hận Sở Vấn Thiên.
- Kỳ thật...nó không phải hận cha nó, mà là dùng phương thức hận để diễn tả khát vọng cần tình thương của cha tận sâu trong nội tâm, nó khát vọng được như những đứa trẻ khác được cha mình quan tâm che chở.
Hoàng Phủ Hồng Trúc hút thuốc nhanh hơn, giọng nói có vẻ cực kỳ trầm thấp:
- Ngày cha nó chết, ở trong bệnh viện nó không khóc, nhưng cả người giống như mất cả hồn phách, về đến nhà cũng như vậy. Thẳng đến...khi cha nó được hạ huyệt, nó mới khóc, một mình quỳ trước mộ, khóc đến tê tâm liệt phế.
Trong đầu hiện ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất của Sở Qua, Trần Phàm thở dài trong lòng, lại không nói gì.
- Dù nó vừa ra đời liền có được của cải cùng địa vị mà những đứa trẻ khác không có được, nhưng nó quả thật không hề hạnh phúc, nó là một đứa trẻ đáng thương.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong dụi tắt thuốc lá, lại đốt điếu khác.
Trần Phàm híp mắt, trầm giọng nói:
- Đây là số mạng của nó. Mỗi người cả đời đều phải đeo rất nhiều đồ vật trên lưng, nó là một nam nhân, nó hẳn nên thừa nhận cùng đối mặt hết thảy.
- Anh cấp cho tôi cảm giác hoàn toàn không giống một người mới hai mươi tuổi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên nói.
Trần Phàm cười khổ, không nói gì.
Hắn quả thật chỉ có hai mươi tuổi, nhưng là hắn trải qua một sự tình mà 99% người trên đời này đều chưa từng trải qua. Dùng cách nói của Dai Fu, trái tim hắn đã thừa nhận quá nhiều, sớm chết lặng, thậm chí đã từng chết đi.
Hai mươi tuổi, thân thể hai mươi tuổi, nhưng lại có tâm tính như một người già, đây có lẽ là một loại châm chọc.
- Thật xin lỗi, lời của tôi khiến cho anh có hồi ức không vui.
Có lẽ đã nhận ra Trần Phàm trong lơ đãng toát ra khí tức thê lương, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng mở miệng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng lặng đi.
Thật có lỗi...
Mấy chữ này tựa hồ chưa từng xuất hiện trong từ điển của nàng.
Trước ngày hôm nay, nàng chưa bao giờ hướng một người nào nói qua mấy chữ mình có lỗi.
Trong lúc ngây người, Hoàng Phủ Hồng Trúc kinh ngạc phát hiện, nam nhân trước mắt này trong lơ đãng toát ra khí tức bi thương cùng thê lương, lại không chút tiếng động khơi lên nội tâm của nàng, nàng biết, nam nhân trước mắt này nhất định có quá khứ khiến người kinh hãi, cũng giống như nàng, gắt gao đóng chặt cánh cửa tâm linh, không cho bất luận kẻ nào đi thăm dò.
- Nói chính sự, tôi nghĩ, cô thân là đại tỷ của Hồng Trúc bang, tự mình lái xe đưa tôi về đến nhà, không phải theo tôi tán gẫu chuyện này, đúng không?
Trần Phàm cười cười, nói sang chuyện khác.
Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm ngâm một phen, nhìn chằm chằm ánh mắt Trần Phàm nói:
- Tôi hi vọng anh có thể chiếu cố tiểu Qua.
Lần này Trần Phàm không đáp lời.
- Đây không phải trao đồi ích lợi, chỉ là một thỉnh cầu, ân, một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi.
Trong đầu hiện lên lời Trần Phàm đã nói trong phòng sách, Hoàng Phủ Hồng Trúc sợ Trần Phàm hiểu lầm, lại vội vàng giải thích:
- Tiểu Qua tuy rằng thoạt nhìn thật thân mật với tôi, nhưng nội tâm nó cũng không phải thích ở chung cùng một chỗ với tôi. Mà anh lại khác, tôi có thể phát hiện, tiểu Qua ở cùng một chỗ với anh rất vui vẻ. Nói thật, tôi chưa từng thấy nó ở bên cạnh ai mà cười vui vẻ đến như vậy.
- Được.
Nhớ tới từng ly từng tý từ khi Sở Qua nhận thức cùng mình tới nay, Trần Phàm phát hiện, chính mình tựa hồ cũng thích thiếu niên chỉ nhỏ hơn mình vài tuồi này, vì thế gật đầu đáp ứng.
Lời của Trần Phàm làm trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc rung động, cảm kích nói:
- Cảm ơn.
Nhìn thành ý phát ra từ sâu trong nội tâm của nàng, Trần Phàm do dự một chút, nói:
- Kỳ thật, cô không cần quá mức làm mình khó xử. Có một số việc vốn không phải để nữ nhân đi gánh vác. Tôi nhìn ra được cô muốn của cải của Sở vấn Thiên phát dương quang đại. Tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với hắn, thậm chí chưa từng gặp qua, nhưng tôi dám nói, hắn xuất sắc hơn cô. Huống chi, rất nhiều chuyên nam nhân làm dễ dàng hơn so với nữ nhân.
- Bá.
Ngây người nghe được lời này của Trần Phàm, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên biến đổi, khóe mắt run rẩy kịch liệt.
Theo sau, sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt trở nên âm lãnh:
- Tôi sẽ không để cho ai đoạt đi giang sơn do vấn Thiên giành lấy, tuyệt đối sẽ không.
- Cô có thể xem như tôi chưa nói.
Nhận thấy được quyết tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng không khuyên bảo, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, hắn vừa nói ra lời kia, chỉ là tâm huyết dâng trào nhắc nhở Hoàng Phủ Hồng Trúc một chút mà thôi:
- Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xuống xe đây.
- Tôi biết thân phận của anh thật không tầm thường, bất quá ở Đông Hải tôi làm được rất nhiều chuyện, nếu có một ngày anh cần Hoàng Phủ Hồng Trúc này trợ giúp, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ nghĩ, nói:
- Đưa điện thoại của anh cho tôi.
- Đây xem như thù lao? Hoặc là trao đổi?
Trần Phàm nheo mắt lại, nhưng không lấy di động ra.
Thông qua ngắn ngủi tiếp xúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể nhận thấy được Trần Phàm thuộc loại người lãnh ngạo tới cực điếm, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, lập tức lắc đầu:
- Tự nhiên không phải. Anh là sư phụ của tiểu Qua, chiếu cố tiểu Qua, chúng ta chính là người trong nhà. Người trong nhà gặp chuyện, ra mặt giải quyết, thiên kinh địa nghĩa.
- Cũng tốt.
Trần Phàm cười đưa di động cho nàng, lại nói:
- Người sống trên đời này, phải tìm một người có thể nói chuyện phiếm, ân, cảm giác nói chuyện phiếm với cô thật không tệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Oanh!
Lời Trần Phàm vừa thốt ra, trong óc Hoàng Phủ Hồng Trúc trống rỗng, hai tay run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống.
Lúc Sờ Vấn Thiên còn sống, nàng sống dưới sự bảo vệ của Sở vấn Thiên, tựa như một đứa bé vĩnh viễn không trường thành, luôn luôn tránh phía sau Sở vấn Thiên. Sau khi Sở Vấn Thiên chết, nàng lại sống trong quá khứ, sống trong bóng ma của Sở vấn Thiên, không thể tự kiềm chế, cự người ngoài ngàn dặm, không có một người nào, không có một ai để có thể nói chuyện.
Vừa rồi nói chuyện vói Trần Phàm tuy ngắn ngủi, nhưng làm trong lòng nàng hết sức thoải mái, nàng chủ động hỏi điện thoại Trần Phàm, nhiều ít có chút ý tứ sau này tìm nhau nói chuyện phiếm.
Cũng giống như lời Trần Phàm đã nói, mặc kệ một người có bao nhiêu kiên cường, chỉ cần sống trên đòi, phải tìm một người bạn nào đó để có thể nói chuyện.
Ý nghĩa của Dai Fu đối vói Trần Phàm là như thế, ở trước mặt Dai Fu, Trần Phàm có thể không chút kiêng nể kể lại thòi quá khứ khó thể quên được của mình.
Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không có được đối tượng có thể kể hết ra như vậy, Trần Phàm đã cho nàng loại cảm giác này.
Không nói gì, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng dùng điện thoại bấm số di động của nàng, sau đó đưa trả lại cho Trần Phàm.
Trần Phàm cầm lấy di động, bước xuống xe, đi thẳng vào trong tiểu khu.
Trong xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, suy nghĩ xuất thần.
- Vấn Thiên, hắn và anh cao ngạo như nhau.
Thật lâu sau, thẳng đến khi thân ảnh Trần Phàm biến mất, Hoàng Phủ Hồng Trúc mói chậm rãi thu hồi ánh mắt, thì thào tự nói.
Theo sau, đôi môi đỏ tươi của nàng hiện lên một độ cong, trên mặt hiện lên một nụ cười sáng lạn.
Nụ cười khuynh thành.