Tần Tư Nhiên trong lòng còn chấn động hơn Trương Thiên Thiên rất nhiều, làm vị hôn thê của Phó Bác, nàng cũng là một thành viên ở trong cái vòng luẩn quẩn này. Nàng so với bất luận một ai đều am hiểu bản tính kiêu ngạo trong con người của Phó Bác hơn cả. Ở trong kí ức của nàng, Phó Bác thông mình cơ trí chưa nói đến, mà thái độ làm người còn phi thường tự phụ.
Đối với hạng người tự phụ mà nói, muốn để cho người ta quỳ gối nhận sai, thì so với đem hắn ra chém chết còn muốn khó khăn hơn nhiều. Nhưng giờ khắc này, Phó Bác đã cam tâm tình nguyện quỳ gối, hơn nữa còn quỳ xuống rất nhanh.
Đối với cảnh tượng này, Dai Fu vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói: - Sự tình là cô bé kia tạo dựng lên, mà cô bé kia không hề có chút giác ngộ sai lầm nào. Cho nên, tôi vẫn chưa hiểu thành ý các vị mang theo đến đây là gì. - Dai Fu tiểu thư...
Nhưng lúc này, Dai Fu đã nhấc máy bộ đàm lên, cười lạnh nói: - Black, tiễn khách.
Dát chi...Dai Fu vừa dứt lời, Black liền đã đẩy cửa phòng ra, bước vào, thần sắc băng sương nói: - Mời các vị về thôi!
Dai Fu dùng cường thế, làm cho sắc mặt đoàn người Phó Trần trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Phó Trần. - Lão Tần à, trước khi tới đây tôi đã từng nhắc qua, nếu ông chấp nhận đi theo, như vậy cũng là đã thương lượng qua rồi. Nhưng hiện giờ, tiểu nha đầu Tần Tư Nhiên này không hiểu lý lẽ, vậy ông cũng đừng trách Phó Trần tôi không nói đến tình cảm ah!
Phó Trần diễn cảm biến ảo vài lần, theo sau gằn từng chữ nói: - Lão Tần, nếu bởi vì nha đầu Tần gia này phá hỏng sự tình của bốn nhà chúng ta, Phó gia từ nay về sau sẽ hoàn toàn đoạt tuyệt mối quan hệ làm ăn cùng với Tần gia.
Oanh!
Những lời này của Phó Trần không hề mang theo bất cứ một tia tình cảm nào, khiến cho sắc mặt Tần lão gia xám ngoét. Hắn liền trừng mắt lườm Tần Tư Nhiên, dùng ngữ khí trầm thấp đến mức đáng sợ, nói: - Tần Tư Nhiên, mày nghe rõ ràng đây. Nếu hôm nay mà không quỳ xuống nhận lỗi, như vậy từ nay về sau, mày sẽ không còn là cháu gái của Tần Vạn Sơn này nữa.
Đối với Tần Tư Nhiên mà nói, nàng có thể vỗ ngực nói rằng bản thân mình không hề sợ chết. Nhưng...nàng tuyệt đối sẽ không dám thoát ly Tần gia. Nàng hiểu rõ ràng, một khi nàng thoát ly Tần gia, sẽ rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng, có lẽ...nàng dựa vào nhan sắc và công phu trên giường không sai, liền có thể làm vợ hai của một người nhà giàu nào đó. Nhưng cuộc sống như vậy, cùng hoàn cảnh bây giờ là hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc này, đối mặt với lời uy hiếp của Tần Vạn Sơn, Tần Tư Nhiên rốt cuộc đã chịu quỳ xuống. - Phó lão tiên sinh, thành ý của bốn nhà các vị, tôi cảm nhận được.
Mắt thấy Tần Tư Nhiên diễn cảm không cam lòng, Dai Fu cười lạnh nói: - Nhưng thành ý của cô bé này, một chút tôi cũng không hề nhận thấy. - Tần Tư Nhiên, mau xin lỗi đi.
Tần Vạn Sơn thần sắc tái xanh, đồng thời cũng âm thầm hối hận bám theo Phó Trần tới đây, ăn nói khép lép bồi tội. Theo sau, hắn đã làm ra quyết định, là khi trở về cần phải tìm một cái công đạo từ Phó Trần, Phó Trần nhất định sẽ cấp cho hắn một lời giải thích hợp tình hợp lý.
Vừa nghe thấy Tần Vạn Sơn quát, Tần Tư Nhiên sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu lên, dùng diễn cảm phức tạp ngắm nhìn về phía Tiêu Phong. Đầu óc nàng trở nên mê man...Chẳng lẽ mình nhất định phải quỳ gối ở trước mặt gã phế vật này sao? Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu tiền vốn đây? - Tiêu Phong, ba năm trước đây, Tần Tư Nhiên có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cho nên mới dám buông lời ngông cuồng từ chối hôn ước. Là Tần Tư Nhiên này không xứng với anh, tôi mong rằng anh trong bụng rộng lượng có thể chống thuyền, tha thứ cho hành vi ở trong quá khứ của tôi.
Trầm ngâm vài giây đồng hồ sau, Tần Tư Nhiên mới cắn răng lên tiếng, thần sắc tái nhợt, trên mặt cũng không còn trông thấy diễn cảm kiêu ngạo thêm nữa.
Tần Tư Nhiên đang quỳ ở trước mặt ta, cúi đầu nhận lỗi ư?
Tiêu Phong hoàn toàn rơi vào trong cơn hoảng hốt, tình cảnh đang diễn ra trước mắt cứ như giấc mơ, để cho hắn cảm thấy, có điểm không chân thật.
Giờ khắc này, bầu không khí trong phòng khách liền im ắng xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Tiêu Phong, trong đó đám người Phó Trần đang nhíu mày, hiển nhiên là bọn hắn nhìn ra được, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa hay không, Tiêu Phong chính là nhân vật mấu chốt.
Cùng Phó Trần bất đồng, ánh mắt của Tần Tư Nhiên nhìn về phía Tiêu Phong, thấp thoáng vẫn còn một chút không cam lòng. Cứ việc nàng đã muốn cật lực che giấu đi, nhưng tia không cam lòng kia vẫn như cũ vô pháp hủy diệt.
Tựa hồ...Cho đến giờ phút này, nàng vẫn chưa hiểu Tiêu Phong có tiền vốn gì, mà lại khiến cho nàng phải quỳ gối ở trước mặt hắn cúi đầu nhận sai. Thậm chí nàng còn cảm giác rằng, bản thân mình không hề làm sai chuyện gì. Đương nhiên, nàng càng hiếu kỳ hơn chính là, Tiêu Phong phế vật của Tiêu gia này, dựa vào cái gì mà khiến cho đám người Phó Trần kiêng kị? - Tiêu Phong, chuyện quá khứ đúng thật là Tần gia phải xin lỗi Tiêu gia nhà cậu, những lời nói kia của nha đầu Tần Tư Nhiên quả thật cũng hơi ác độc. Bất quá, nếu hôm nay nàng đã quỳ xuống nhận sai, vậy chuyện quá khứ tốt nhất là xóa bỏ đi thôi.
Phó Trần trầm ngâm nói: - Ngoài ra, nếu như cậu không chê, sau này Tiêu gia có thể là đối tác làm ăn của Phó gia chúng ta.
Oanh!
Những lời này của Phó Trần liền giống như một quả bom nặng kí, hung hăng ném vào giữa phòng khách bình thường, nhất thời khiến cho chúng nhân ngây dại, ngoại trừ Dai Fu ra.
Phó gia! Cái tên này ở Hàng Châu, thậm chí là cả vùng Chiết Giang đều có tiếng nói không ai bì kịp. Có thể nói không hề khoa trương, bất cứ một gia tộc nào, hợp tác cùng Phó gia, như vậy chẳng khác nào mọc thêm đôi cánh hoàng kim, thăng tiến nhanh sẽ không còn là mộng đẹp, mà nhất định là sẽ biến thành sự thật.
Hiện giờ, Phó Trần, người cầm quyền của Phó gia, lại nói với Tiêu Phong rằng, nếu như cậu không chê thì Phó gia liền sẽ đặt nền móng cho mối quan hệ đối tác làm ăn cùng với Tiêu gia? Cái loại tương phản cực điểm này, khiến cho chính bản thân Tiêu Phong cũng vô pháp tiếp nhận, thậm chí hắn còn ngừng thở.
Bất quá...Rất nhanh, hắn đã dần dần hồi tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ. Hắn biết, vô luận Phó Trần ăn nói khép nép, hay là Tần Tư Nhiên không cam lòng quỳ gối, đều không phải là thông qua Tiêu gia đổi lấy, hết thảy chỉ vì mấy lời nói đơn giản của Dai Fu mà thôi. Đúng thế, giờ khắc này, Tiêu Phong theo bản năng cho rằng, đám người trước mắt này chỉ là vì kiêng kị Dai Fu mà thôi! - Phó lão gia, Phó gia ở Chiết Giang hô phong hoán vũ, còn Tiêu gia đã muốn hoàn toàn xuống dốc. Nếu như nói Tiêu gia ghét bỏ Phó gia thì đúng là chuyện cười.
Tiêu Phong trầm ngâm, gằn giọng nói: - Tương phản, lấy tình huống trước mắt của Tiêu gia là không thể nào hợp tác cùng Phó gia được. Cho nên, Phó lão gia, ngài không cần nói đùa.
Hiển nhiên, Tiêu Phong cũng không phải kẻ ngu, hắn biết cái thứ hợp tác mượn dùng ngoại lực áp chế, chung quy vẫn là không thể lâu dài. Hôm nay Phó Trần xem trên thể diện của Dai Fu nên mới nói ra như vậy mà thôi. Nếu một ngày kia, Dai Fu rời đi, hoặc là không có bất cứ quan hệ nào cùng Tiêu Phong hắn, vậy thì Tiêu gia sẽ dựa vào cái gì để hợp tác cùng Phó gia nữa đây?
Làm người, dù sao cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Đạo lý này, từ thời khắc Tiêu Phong ngang nhiên bị Tần Tư Nhiên từ hôn, hắn liền đã minh bạch rõ ràng rồi. - Tần Tư Nhiên, tôi biết, hôm nay cô quỳ xuống là không hề cam lòng. Đó là điều mà sự thật đã chứng minh, nếu đổi tôi thành cô, tôi cũng sẽ không cam lòng.
Tiêu Phong nói đến đây, thì ánh mắt liền quẳng ném về phía Tần Tư Nhiên: - Bất quá...ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chuyện tình ngày sau phát sinh trong chúng ta, dù là ai cũng không thể nào phỏng đoán trước được. Chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem đi.
Lời Tiêu Phong nói làm cho sắc mặt của Tần Tư Nhiên xám xanh, bất quá có Tần lão gia ở phía trước, ngay cả khi trong lòng nàng đang phẫn nộ tới cực điểm, nàng cũng không dám tiếp tục nói năng lỗ mãng, chính là ở trong lòng vẫn khinh thường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không thèm đem lời nói này của Tiêu Phong để vào trong lòng.
Mà làm người cầm quyền ở Phó gia, Phó Trần lại có suy nghĩ bất đồng. Tại hắn xem ra, Tiêu gia quả thật là đang xuống dốc rất nhanh, năng lực bản thân của Tiêu Phong cũng chỉ tính là trung đẳng, nhưng...ngày hôm nay Tiêu Phong đã có nhân mạch khủng bố.
Đúng vậy, chính là nhân mạch!
Nhân mạch dẫn tới mối ngoại giao, ngoại giao sản sinh ra sức mạnh. Đạo lý này, Phó Trần am hiểu hơn so với bất cứ người nào. Tuy rằng, hắn cũng không biết, quan hệ giữa đám người Tiêu Phong cùng Dai Fu là như thế nào, nhưng xem hành vi hôm nay của Dai Fu, thì nàng hoàn toàn là vì Tiêu Phong mà xuất đầu. Riêng điểm này đã đủ chứng minh, mối quan hệ của đám người Tiêu Phong với Dai Fu là không hề tầm thường.
Mà coi như không cần đề cập tới bối cảnh sau lưng Dai Fu, khiến cho người khác vừa nghe đã khiếp sợ. Chỉ tính riêng đến thế lực sau lưng Sở Qua, liền cũng đủ để giúp cho Tiêu gia quật khởi lại rồi. Huống chi, làm cho Phó Trần chân chính lo lắng, đều không phải là hai người Dai Fu cùng Sở Qua? - Hảo, Tiêu Phong, nếu cậu đã nói như thế, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng thêm nữa.
Phó Trần đưa mắt liếc nhìn Dai Fu, thấy nàng không tỏ vẻ gì, mới nói tiếp: - Chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi, cậu xem có được không?
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, đem ánh mắt quẳng ném về phía Dai Fu. - Chuyện này do cậu quyết định thôi.
Dai Fu mỉm cười, lúc trước Trần Phàm gọi điện nhờ nàng xuất đầu giúp Tiêu Phong hô mưa, một khi đã như thế, vậy tự nhiên hết thảy mọi chuyện đều là do Tiêu Phong làm chủ. - Phó lão gia, thứ cho tôi không thể tiễn xa hơn được.
Mắt thấy Dai Fu để cho mình làm chủ, Tiêu Phong trầm ngâm một chút, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.
Lời này của Tiêu Phong vừa thốt ra, Phó Trần không nói thêm gì nữa, mà thoáng liếc mắt nhìn đám người Phó Bác, mấy người này nhanh chóng đứng lên, sau đó cùng Phó Trần rời khỏi phòng khách...
Đám người Phó Trần rời đi, khiển cho bầu không khí quỷ dị trước đó, liền yên tĩnh trở lại bình thường. Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều mang diễn cảm phức tạp ngắm nhìn Dai Fu, còn Tiêu Phong thì nhanh chóng bước tới trước người Dai Fu, cung kính khom lưng nói: - Dai Fu tiểu thư, tuy rằng tôi không hiểu vì sao cô giúp tôi, nhưng ân tình này, Tiêu Phong cùng Tiêu gia sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. - Tiêu Phong, cậu không cần cảm tạ tôi.
Dai Fu cười khổ một tiếng: - Mà hãy đi cảm tạ Trần Phàm đi.
Cảm tạ Trần Phàm? Lời này của Dai Fu vừa thốt ra, không riêng gì Tiêu Phong, tựu ngay cả Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều ngẩn người.
Tựa hồ nhận thấy nét nghi hoặc của ba người, Dai Fu khẽ thở dài, tự giễu nói: - Gia tộc của tôi ở Anh quốc, thậm chí là khắp Châu Âu, quả thật là có một chút tiền vốn. Nhưng lực ảnh hưởng sang Châu Á cũng chỉ là rất nhỏ mà thôi, tịnh không đủ để khiến cho đám phú hào bản địa cúi đầu nhận lỗi đâu. Bọn họ sở dĩ chạy tới đây xin lỗi, hết thảy đều là bởi vì Trần Phàm.
Hết thảy đều là bởi vì Trần Phàm sao? Vừa nghe thấy Dai Fu nói như thế, ba người Tiêu Phong đều trợn tròn mắt lên.
Tên hỗn đản thải phân chó này rốt cuộc là ai? Còn nữa, cha mình luôn luôn nhắc tới Trần gia, chẳng lẽ thế lực của Trần gia rất cường đại hay sao? Trong đầu của Tô San lập tức trào ra cái suy nghĩ này.
Mà Tiêu Phong trải qua nỗi khiếp sợ, cũng đang dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn không có hỏi nhiều, bởi vì hắn sớm đã nhìn ra Trần Phàm không phải là con người đơn giản. So sánh cùng hai người Tô San và Tiêu Phong mà nói, Trương Thiên Thiên trong lòng càng hiếu kỳ hơn. Nguyên bản, nàng bởi vì những nguyên nhân loạn thất bát tao, mà đối với Trần Phàm luôn tràn ngập lòng tò mò, thậm chí còn không tiếc vận dụng mạng lưới quan hệ của lão ba, để điều tra. Mà hiện giờ, Dai Fu chỉ nói vài câu đã trực tiếp phá vỡ nhận thức trong nội tâm của nàng đối với Trần Phàm, đồng thời cũng gia tăng thêm rất nhiều hứng thú.
Dai Fu thu hết diễn cảm trên mặt của ba người vào trong tầm mắt, trong lòng cũng đang cười khổ không thôi, ở trên đời này, nàng là một trong số ít người biết rõ nội tình về Trần Phàm, nàng hiểu rõ, sở dĩ ngày hôm nay đám người Phó Trần đến đây xin lỗi, tuyệt đối không phải bởi vì điều tra ra bối cảnh nhà Trần Phàm, mà hoàn toàn là bởi vì những hành động mấy ngày trước của Trần Phàm làm ra.
Mười phút sau, Phó Trần dẫn đoàn người đi xuống dưới lầu khách sạn Radisson. - Ta hiểu, các vị đều muốn biết, vì sao ta lại phải dùng mặt nóng áp lên mông gã tiểu tử Tiêu gia đó phải không?
Phó Trần nhìn ra biểu tình hồ nghi trên mặt người phụ trách của bốn gia tộc khác, vì thế mỉm cười tự giễu nói: - Kêu đám tiểu bối đi trước, ta sẽ giải thích cho các vị nghe.
Phó Trần vừa thốt ra câu này, không đợi người phụ trách của bốn gia tộc khác lên tiếng, đám người Phó Bác liền nhanh chóng rời đi. Trong đó, cứ việc Tần Tư Nhiên mười phần muốn biết nguyên nhân, nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lùng băng sương của Tần lão gia, nàng căn bản là không dám đứng nguyên tại chỗ, cho nên đành phải nghe theo lời của Phó Trần rời đi.
Chứng kiến năm người Phó Bác rời đi, Phó Trần cười hắc hắc nói: - Các vị, lúc trước ta đã nói qua, hôm nay sở dĩ chúng ta đến đây, đều không phải bởi vì đứa con của Sở Vấn Thiên, cũng không phải bởi vì người đàn bà trong gia tộc Kerner Er kia. - Sở Vấn Thiên chứng thực là một đời kiêu hùng, tài thao vĩ lược, nếu hắn còn sống, có thể đích thân ta sẽ phải xin lỗi mà không phải là đám tiểu bối kia.
Phó Trần gằn từng chữ: - Gia tộc Kerner Er cũng chứng thực là cường hãn, lực ảnh hưởng tại Châu Âu không ai sánh kịp. Nhưng, ta cùng các vị đều chỉ kinh doanh sinh ý giới hạn quanh phạm vi quốc nội, gia tộc Kerner Er cánh tay dài đến đâu, cũng không thể nào ảnh hưởng nổi tới chúng ta được. - Lão Phó, ông không cần lòng vòng, có chuyện gì thì hãy mau trực tiếp nói ra.
Tần Vạn Sơn lúc trước đã từng nghĩ qua, cần phải có một lời giải thích hợp lý. Lúc này vừa nghe thấy Phó Trần đang thừa nước đục thả câu, lập tức nhịn không nổi sốt ruột nói.
Phó Trần khẽ thở dài, theo sau hai mắt nheo lại, trong đôi con ngươi lóe lên quang mang lanh lợi: - Các vị, hẳn đều là cùng Hoàng Chí Văn đánh qua giao tế đi, đối với bản tính của con người này ít nhiều cũng hiểu, đúng không?
Phó Trần vừa thốt ra lời này, bốn người khác đều ngẩn ra. Đúng theo như lời Phó Trần nói, bọn hắn quả thật là cũng có chút quan hệ cùng với Hoàng Chí Văn. Bốn gia tộc bọn hắn đều có sinh ý tại Đông Hải, mà Hoàng Chí Văn thân là nhân vật thực quyền trong chính phủ Đông Hải, giao tiếp hiển nhiên là không thể nào tránh khỏi.
Một con ngạ lang ăn tươi nuốt sống người! Đây chính là đánh giá của bọn hắn đối với Hoàng Chí Văn. Tại bọn hắn xem ra, Hoàng Chí Văn giành được thực quyền trong chính phủ ở Đông Hải, thì hiển nhiên phải là nhân vật âm hiểm tới cực điểm, người như vậy, một khi tìm được cơ hội, tuyệt đối sẽ cắn ngươi một phát, hơn nữa còn không hề lưu tình. - Đứa con của Hoàng Chí Văn, ở một tháng trước, trong buổi huấn luyện quân sự đã bị người ta phế bỏ. Hoàng Chí Văn liên hệ với các chuyên gia y học trong và ngoài nước, nhưng đều không thể làm cho đứa con của hắn đứng dậy nổi.
Phó Trần cười lạnh hỏi: - Các vị, các vị thử nói xem, lấy tính cách của Hoàng Chí Văn, gặp phải cái loại chuyện tình này, hắn sẽ làm như thế nào? - Trả thù điên cuồng!
Không đợi bốn người mở miệng, Phó Trần đã tự đáp: - Lấy tính cách của Hoàng Chí Văn, thì khẳng định là hắn sẽ trả thù. Nhưng ta nói cho các vị biết, khoảng thời gian sau Hoàng Chí Văn không có trả thù. Điều này đã thuyết minh rõ một vấn để, không phải hắn không muốn, mà là hắn không dám! - Lão Phó, rốt cuộc là nhân vật nào, lại có thể khiến cho Hoàng Chí Văn không dám trả thù?
Tần Vạn Sơn nhíu mày hỏi: - Ngoài ra, ông vô duyên vô cớ nhắc đến Hoàng Chí Văn, phải chăng là cũng có liên quan tới chuyện tình của chúng ta. - Đúng thế, ta thông qua nhiều người hỏi thăm, ngày đó cái người đánh bị thương đứa con của Hoàng Chí Văn tên là Trần Phàm, là sinh viên của trường đại học Đông Hải.
Phó Trần trầm giọng nói: - Mà hắn và mấy tiểu tử kia vừa rồi đã xích mích nhau.
Ân? Phó Trần vừa thốt ra câu này, bốn người không khỏi biến sắc. Tuy rằng...bọn hắn ở vùng Chiết Giang đều có lực lượng ủng hộ không nhỏ, nhưng tự nhận so với thế lực của Hoàng Chí Văn không thể cường đại hơn. Thẳng thắn mà nói thì thương không bằng quan, đây là sự thật từ ngàn năm qua vẫn không hề thay đổi. - Ngoài ra, tin tưởng rằng các vị cùng nhận được thông báo, Triệu Thiên Bá cùng em trai hắn và hơn mười mấy tên đàn em, toàn bộ đều bị giết chết vào nửa đêm ngày hôm qua. Hơn nữa tất cả còn bị chặt đầu!
Nói đến đây, ngữ khí Phó Trần trở nên ngưng trọng, trong thanh âm cũng mang theo một tia kiêng kị sâu sắc: - Ngay từ đầu, ta cho là con tiểu nha đầu Hoàng Phủ Hồng Trúc kia làm, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết được, tối hôm qua Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đang bị Thanh Bang đánh lén, sau đó liền triển khai phản công, căn bản là không có bận tâm đến bên phía này Hàng Châu. Huống chi, Hàng Châu vốn là một trong những đại bản doanh của Thanh Bang, Hồng Trúc Bang tay còn chưa với tới nổi.
Nói đến đây, Phó Trần dừng một chút: - Sau đó ta đem lòng hoài nghi đặt lên trên người nữ nhân gia tộc Kerner Er, kết quả thông tin báo rằng, người phụ nữ kia và gã bảo tiêu cũng không có đến Hàng Châu, buổi tối hôm qua chỉ ghé chơi một chút thôi. - Kể từ đó, chỉ còn lại gã tiểu tử Tiêu gia và hai tên thanh niên khác không có bất kỳ bối cảnh gì.
Trong đôi con ngươi của Phó Trần lóe ra quang mang lanh lợi, ngữ khí cũng trở nên vô cùng trầm thấp: - Như vậy, cũng chỉ còn lại gã tiểu tử tên Trần Phàm mà thôi. - Lão Phó, ông...ông nói một mình hắn giết chết mười mấy người Triệu Thiên Bá sao?
Người trung niên nhân, lão cha của Hầu Tử diễn cảm kinh ngạc nói.
Phó Trần lắc đầu: - Hẳn là không phải bản thân hắn, mà là thế lực đứng sau lưng hắn làm ra. - Tiểu tử đó từ nơi nào đến đây?
Tần Vạn Sơn nhíu mày hỏi. - Không biết.
Phó Trần lắc đầu cười khổ: - Ta thông qua các mối quan hệ khắp nơi hỏi thăm, kết quả đều không phát hiện ra manh mối gì. Bất quá, các vị thử nghĩ xem, có thể khiến cho Hoàng Chí Văn nuốt hận vào lòng, hơn nữa còn dám khiêu chiến quyền uy của Thanh Bang, sẽ yếu kém sao?
Sẽ không! Cơ hồ là cùng một thời gian, ở trong đầu bốn người đều trào ra đáp án này. Tại bọn hắn xem ra, lấy bối cảnh quyền thế trong tay Hoàng Chí Văn, ở Đông Hải tuyệt đối là đại nhân vật, hơn nữa còn đang có hy vọng thuyên chuyển lên trung ương. Nhân vật thực quyền ở Đông Hải sẽ thuyên chuyển công tác lên trung ương là cái khái niệm gì? Bọn hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ thông suốt.
Nếu như nói, ngày hôm nay bọn hắn có thể dùng mạng lưới quan hệ trong tay, cùng Hoàng Chí Văn sánh ngang vai vế. Như vậy, một khi Hoàng Chí Văn thăng chức, bọn hắn nhất định sẽ phải khom lưng cúi đầu, hoàn toàn là không cùng đẳng cấp.
Về phần Thanh Bang...Thì càng không cần nói nhiều, ở trong mắt người dân, Thanh Bang chỉ là một hắc bang bình thường, nhưng...tại bọn hắn xem ra, Thanh Bang, hai chữ này đã tượng trưng cho đế quốc hắc kim* rồi. (*: biểu thị cho những tập đoàn làm ăn phi pháp xuyên quốc gia.)
Đế quốc hắc kim này giống như một con thuyền khổng lồ, quấn rất nhiều người và nhiều thế lực vào trong bụng nó. Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Thanh Bang!
Hơn nữa...bọn hắn còn biết, Thanh Bang không chỉ tồn tại riêng trong quốc nội, mà còn mở rộng phạm vi ra Đông Nam Á, ngay cả nước Mỹ cũng đều có phân đà của Thanh Bang. Một cái thế lực bao quát lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho người ta chấn kinh rồi, huống chi là muốn khiêu chiến? - Không hiểu địch nhân mới chính là điều đáng sợ nhất đó.
Thấy bốn người đang trầm mặc suy tư, Phó Trần cười khổ, nhìn thoáng qua vầng mặt trời to tròn ở cuối trời Đông, lầm bầm nói.
Khi Trần Phàm trở lại phòng ngủ. Tiêu Phong. Ngu Huyền. Chu Văn ba người đều không đến lớp.
Chu Văn cũng không giống như ngày thường nằm úp sấp trướtruyenfull.vnputer quan sát phim AV, mà đang ngồi ở đầu giường, đang hút thuốc.
Mà Tiêu Phong cùng Ngu Huyền vẻ mặt bất đắc dĩ.
Khi thấy Trần Phàm đẩy cửa vào, ba người không hẹn mà cùng đứng lên, trong đó Chu Văn bởi vì đột ngột đứng bật dậy, làm sặc khói thuốc, ho khan không ngừng.
- Trần Phàm, cậu không sao chứ?
Thần tình Ngu Huyền lo lắng hỏi han, hắn là trường lớp. đối với quy định của trường học hiểu rất rõ ràng, ở đại học Đông Hải phàm là đánh nhau thì mặc kệ do lý do gì. đều phải bị xử phạt.
Nguyên bản hôm nay hắn muốn động thủ giúp Chu Văn ra mặt, nhưng lại bị Trần Phàm ngăn lại, hắn biết rõ. Trần Phàm không muốn để hắn bị xử phạt mà thôi.
- Không có việc gì.
Trần Phàm lắc lắc đầu.
Không có việc gì?
Ngạc nhiên nghe mấy chữ này, ba người Ngu Huyền không khỏi ngẩn ra.
Theo sau. Tiêu Phong vốn biết thân phận Trần Phàm không bình thường, theo bản năng cho rằng bối cảnh của Trần Phàm làm ra tác dụng, dẫn đầu tỉnh ngộ lại, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi.
- Hai cậu đi học đi.
Nhìn khói thuốc đầy phòng. Trần Phàm hơi nhíu mày, sau đó nhìn Tiêu Phong cùng Ngu Huyền nói.
Nghe Trần Phàm nói như thế. Ngu Huyền theo bản năng định nói chuyện, lại bị Tiêu Phong kéo lại.
Theo sau, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, mà Chu Văn dụi tắt thuốc lá. Thần tình áy náy nói:
- Thật xin lỗi. Trần Phàm.- Chu Văn, cậu không làm sai chuyện gì, vì sao lại xin lỗi? Đúng rồi, cậu nói cho tôi biết, giữa cậu và Phạm Chí Vĩ xảy ra chuyện gì?
Trần Phàm nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định mở ra cửa sổ hỏi thẳng, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, cho tới nay. Chu Văn trầm mặc ít lời hơn phân nửa là có quan hệ tới chuyện kia.
- Bá.
Lời của Trần Phàm làm sắc mặt Chu Văn đột nhiên biến đổi, hắn không trả lời ngay, mà lại rút ra điếu thuốc lá, châm, rít mạnh.
Thấy một màn như vậy. Trần Phàm cũng không tiếp tục vội vã truy hỏi. đồng dạng cũng đốt điếu thuốc lá, vừa hút vừa chờ đợi Chu Văn mở miệng.
- Từ ngay trò chơi CS này bắt đầu, tôi đã mê luyến nó, ngoài giờ học toàn bộ thời gian cơ hồ đều tiêu phí trong trò chơi, thế cho nên chờ tôi học tới trung học thì kỹ thuật đã tương đối khá. Ở Đông Hải coi như là tiêu chuẩn đứng đầu.
Chu Văn vừa hút thuốc, vừa nói:
- Tôi cùng Phạm Chí Vĩ từng nhiều lần ở trận thi đấu CS chạm mặt, xem như là đối thủ lâu năm. Kỹ thuật hắn không bằng tôi, nhưng năng lực tác chiến đoàn thể của chiến đội của hắn mạnh, liên tục vài lần giành được quán quân trận thi đấu cs.
- Khụ khụ...
Nói tới đây. Chu Văn bởi vì liên tục rít thuốc mà ho khan hai tiếng, theo sau lại nói:
- Hắn là một người có lòng tham lại hay ghen tỵ cố chắp, tuy rằng mỗi lần bọn hắn đều lấy được thắng lợi, nhưng mỗi lần tôi và hắn đơn độc giao thủ đều là hắn thất bại mà chấm dứt, cho nên khi biết được tôi vào trường trung học của hắn, càng không ngừng hạ chiến thư cho tôi. để cho tôi ở trường học thành lập chiến đội thi đấu cùng hắn.
- Ngay từ đầu, tôi không hề để ý gì tới hắn, nhưng vẫn mỗi ngày cùng một ít học sinh trong lớp chơi đùa.
Nói tới đây, sắc mặt Chu Văn bồng nhiên trở nên cực kỳ khó coi, thanh âm cũng có chút run rẩy:
- Lúc ấy. Lớp chúng tôi có một nữ sinh đặc biệt mê CS. Một thời gian sau, chúng tôi cũng dần dần quen thuộc. Nàng thấy kỹ thuật của tôi tốt, muốn tôi dạy nàng. Sau đó nàng thành bạn gái của tồi.
- Nàng là một cô bé thích tranh cường háo thắng, biết Phạm Chí Vĩ nhiều lần tìm tôi đòi thi đấu, nàng muốn tôi cùng nàng thành lập một chiến đội cùng đám người Phạm Chí Vĩ tranh tài, tôi đồng ý lời đề nghị của nàng.
Chu Văn nói xong, dụi tắt tàn thuốc, đôi mắt hoàn toàn đỏ rực:
- CS là trò chơi đoàn thể, lúc ấy Phạm Chí Vĩ thành lập chiến đội toàn bộ đều chọn học sinh có kỹ thuật tốt nhất trong trường, cho nên cuộc tranh tài kia chúng tôi thua, thua thật thảm. Đối với kết quả như vậy tôi đã sớm liệu trước, cũng không suy nghĩ nhiều.
- Nhưng...sau lại...
Nói tới đây. đôi mắt Chu Văn hoàn toàn đỏ hẳn, thân mình cũng kịch liệt run rầy:
- Sau đó. Phạm Chí Vĩ tiếp cận một người bạn tốt cùa cô bé kia, hơn nữa thông qua lời bịa đặt của bạn cô ấy, nói tôi lợi dụng cs tiếp cận nàng chỉ là vì muốn đạt được thân thể nàng mà thôi...hơn nữa còn nói tôi đem nàng trở thành tiền đặt cược trận đấu, nếu thua trận sẽ đem nàng đưa làm bạn gái của hắn, nói tóm lại nói nhiều lời bậy bạ. Nàng nghe nói vậy, dị thường thương tâm. Phạm Chí Vĩ thừa dịp mà vào, dùng hết mọi thù đoạn lừa gạt niềm vui cùa nàng.
- Khi tôi biết được tất cả những chuyện này, tôi đi tìm nàng, cố gắng giải thích tất cả những chuyện này do Phạm Chí Vĩ âm mưu, nhưng nàng không tin lời tôi nói, còn nói sau này tôi không được đến quấy rối. Khi đó tôi thật mê mang, không biết vì sao nàng lại biến thành như vậy. Thẳng đến về sau...Tôi mới biết được, khi đó nàng đã lên giường với Phạm Chí Vĩ, sau đó Phạm Chí Vĩ đưa hình ảnh nàng lên giường cùng hắn dùng email đưa cho tôi, hơn nữa còn đem hình ảnh quay phim trần truồng của nàng lưu truyền ra ngoài.
- Phạm Chí Vĩ là một động loại, hắn hẳn nên đi xuống mười tám tầng địa ngục.
Nói xong lời cuối cùng. Chu Văn ôm đầu khóc ồ lên:
- Tôi thất bại bởi hắn tôi không hề để ý...nhưng nàng là vô tội, lúc nàng chết nàng chỉ mới mười sáu tuổi.
Dù Trần Phàm có suy đoán về mâu thuẫn giữa Chu Văn cùng Phạm Chí Vĩ, nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ mâu thuẫn giữa hai người lại khúc chiết tới như vậy.
Hắn càng không nghĩ đến. Phạm Chí Vĩ chỉ vì lòng hư vinh, tìm cách đánh bại Chu Văn không nói, còn hại chết một cô gái vô tội.
- Cậu đã bắt đầu trầm mặc ít lời từ lúc đó?
Trần Phàm vỗ nhẹ lên bả vai Chu Văn.
Lần này. Chu Văn không nói gì. Chỉ nắm chặt đôi tay, có lẽ nguyên nhân bởi dùng sức quá mức, móng tay hoàn toàn bấm vào trong da thịt, máu tươi đầm đìa.
Thấy một màn như vậy. Trần Phàm vẫn không ngăn cản, hắn biết một người khi bị áp lực tới cực điểm, càn phải thông qua một loại phương thức đến phát tiết. Chuyện kia đối với Chu Văn mà nói, giống như một vết sẹo đau trong lòng, để lại dấu vết không thể ma diệt, hôm nay lời nói khiêu khích của Phạm Chí Vĩ không thể nghi ngờ là đang xát muối lến miệng vết thương của hắn.
Mắt thấy Chu Văn chậm rãi buông lỏng nắm tay. Trần Phàm đem giấy vệ sinh đưa cho Chu Văn, vỗ bà vai Chu Văn, gằn từng chữ:
- Chu Văn, cậu yên tâm, hắn sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ.
Bởi nguyên nhân tâm tình quá mức không xong. Tô San cũng không đến lớp học mà ở lại trong phòng ngủ.
Phía trước nàng đã nhận được tin nhắn của Trần Phàm, trong tin nhắn. Trần Phàm nói cho nàng biết hắn không có việc gì, cũng không bị xử phạt, điều này làm cho nàng yên tâm không ít, bất quá oán khí trong lòng vẫn không hề tiêu trừ, mà là một mực kiệt lực suy nghĩ làm sao giáo huấn đoàn người Phạm Chí Vĩ.
Theo nàng xem, có thể ở trận thi đấu cs hoàn toàn đánh bại chiến đội do đám người Phạm Chí Vĩ thành lập là phương thức tốt nhất.
Nhưng dù hiểu được điểm này, nhưng Tô San lại là một người có tính khí rất vội, nàng thật sự không muốn đợi đến ngày đó mới nhổ ra khẩu ác khí.
Vì thế sau một lúc trầm tư suy nghĩ, Tô San nghĩ tới diễn đàn đại học Đông Hải. Hiện giờ trên internet tràn ngập đủ loại diễn đàn, vòng luẩn quẩn cùng chuyên nghiệp là vô số, cũng làm cho tính chất của diễn đàn bất đồng, nhưng vẫn có một điều giống nhau - vô luận là diễn đàn nào. đều có địa phương nói chuyện phiếm hay dùng để đánh rắm.
Mỗi trường đại học đều có diễn đàn của mình, đại học Đông Hài cũng không ngoại lệ, hơn nữa bởi vì nguyên nhân ngành quản trị kinh doanh đại học Đông Hải có thực lực hơn nữa cộng thêm danh khí rất lớn, nhân khí của diễn đàn đại học Đông Hải so với nhiều diễn đàn đại học khác cao hơn.
Mở ra máy tính, tìm tòi diễn đàn đại học Đông Hải. Tô San trực tiếp tiến vào.
Vừa vào diễn đàn. Tô San kinh ngạc phát hiện nhân số trong diễn đàn lại cao hơn ba ngàn người.
Trong ba ngàn người, rất nhiều đều là người dùng di động, hơn nữa đại bộ phận đều là sinh viên đang học đại học.
Dù sao đại học cùng trung học khác nhau, đều không phải mỗi một môn học đều trọng yếu, rất nhiều môn học có thể học được gì đó cũng cực kỳ có hạn, hơn nữa ứng phó cuộc thi cực kỳ dễ dàng, ở dưới dạng tình hình này, rất nhiều học sinh khi chọn môn học đều chọn theo kiểu thân ở Tào doanh lòng tại Hán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Nhanh chóng đăng ký một tài khoản. Tô San đang chuẩn bị post bài, lại nhìn thấy trong diễn đàn có một bài post cực kỳ lửa nóng, được hồi phục tới mấy trăm bài, trở thành đứng thứ nhất diễn đàn.
Bởi vì màu sắc tiêu đề bài post kia là màu đỏ, cho nên ngay từ đầu Tô San cũng không đọc tiêu đề, lúc này nhìn thấy nhiều bài trả lời như vậy, theo bản năng nhìn đầu đề.
Vừa nhìn Tồ San trực tiếp trợn tròn mắt.
Đầu đề là: Vì muốn thắng trận đấu, nên đem thành viên chiến đội No 1 chúng ta đánh bị thương vào bệnh viện, đội thái điểu A, các ngươi có gì vô sỉ hơn nữa sao?
Đội thái điểu A.
Đây là tên mà Tô San chọn cho chiến đội của mình.
Mà chiến đội No 1 do Phạm Chí Vĩ thành lập.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, một cỗ tức giận không thể đè nén tràn ngập trong lòng. Tô San cơ hồ theo bản năng mở tiêu đề, rõ ràng thấy được nội dung: Chư vị bạn học, tôi là đội trường Phạm Chí Vĩ của chiến đội No 1 CS đại học Đông Hải. Hôm nay tôi cùng đồng đội bị người đánh, thiếu chút nữa vào bệnh viện, người đánh chúng tôi là sinh viên ngành quản trị kinh doanh, trong đó còn có cô gái gọi là Tô San được bầu thành hoa hậu giảng đường, chính là cô gái có tâm địa rắn rết. Sở dĩ tôi nói cô ta có tâm địa rắn rết là bởi vì đội thái điểu A là chiến đội cho cô ta thành lập. Mà đám cặn bã đội thái điểu A sở dĩ vung tay với chúng tôi là vì bọn hắn biết sẽ thua cho chúng tôi, mất đi cơ hội chiến đấu với chiến đội đại học Tokyo, cho nên đánh chúng tôi vào bệnh viện. Cứ như vậy xem như bọn hắn sẽ đạt được ước muốn, thuận lợi đoạt lấy đệ nhất danh của trận chiến đấu lần này. Hành vi có tính chất như xã hội đen của nhóm thái điếu A cặn bã, chiến đội No 1 chúng tôi sẽ không khuất phục, bất cứ hành động trả đũa nào chúng ta cũng sẽ ở trong trận đấu chờ các ngươi, chúng ta sẽ cho các ngươi biết, đám cặn bã các ngươi không xứng đáng chơi trò CS này.
- Trường học sao lại có loại cặn bã như thế? Hẳn nên đem chuyện này phản ánh đến khoa bảo vệ hay hiệu trưởng, cho bọn cặn bã kia sớm cút ra khỏi trường học.
- Chiến đội No 1, tôi ủng hộ các bạn, hung hăng vùi dập đám cặn bã kia đi.
Nhìn nội dung tiêu đề cùng những câu trà lời ác độc bên dưới, hai mắt Tô San tối sầm, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Tư Nhiên trong lòng còn chấn động hơn Trương Thiên Thiên rất nhiều, làm vị hôn thê của Phó Bác, nàng cũng là một thành viên ở trong cái vòng luẩn quẩn này. Nàng so với bất luận một ai đều am hiểu bản tính kiêu ngạo trong con người của Phó Bác hơn cả. Ở trong kí ức của nàng, Phó Bác thông mình cơ trí chưa nói đến, mà thái độ làm người còn phi thường tự phụ.
Đối với hạng người tự phụ mà nói, muốn để cho người ta quỳ gối nhận sai, thì so với đem hắn ra chém chết còn muốn khó khăn hơn nhiều. Nhưng giờ khắc này, Phó Bác đã cam tâm tình nguyện quỳ gối, hơn nữa còn quỳ xuống rất nhanh.
Đối với cảnh tượng này, Dai Fu vẫn tỉnh bơ, thản nhiên nói: - Sự tình là cô bé kia tạo dựng lên, mà cô bé kia không hề có chút giác ngộ sai lầm nào. Cho nên, tôi vẫn chưa hiểu thành ý các vị mang theo đến đây là gì. - Dai Fu tiểu thư...
Nhưng lúc này, Dai Fu đã nhấc máy bộ đàm lên, cười lạnh nói: - Black, tiễn khách.
Dát chi...Dai Fu vừa dứt lời, Black liền đã đẩy cửa phòng ra, bước vào, thần sắc băng sương nói: - Mời các vị về thôi!
Dai Fu dùng cường thế, làm cho sắc mặt đoàn người Phó Trần trở nên cực kỳ khó coi, nhất là Phó Trần. - Lão Tần à, trước khi tới đây tôi đã từng nhắc qua, nếu ông chấp nhận đi theo, như vậy cũng là đã thương lượng qua rồi. Nhưng hiện giờ, tiểu nha đầu Tần Tư Nhiên này không hiểu lý lẽ, vậy ông cũng đừng trách Phó Trần tôi không nói đến tình cảm ah!
Phó Trần diễn cảm biến ảo vài lần, theo sau gằn từng chữ nói: - Lão Tần, nếu bởi vì nha đầu Tần gia này phá hỏng sự tình của bốn nhà chúng ta, Phó gia từ nay về sau sẽ hoàn toàn đoạt tuyệt mối quan hệ làm ăn cùng với Tần gia.
Oanh!
Những lời này của Phó Trần không hề mang theo bất cứ một tia tình cảm nào, khiến cho sắc mặt Tần lão gia xám ngoét. Hắn liền trừng mắt lườm Tần Tư Nhiên, dùng ngữ khí trầm thấp đến mức đáng sợ, nói: - Tần Tư Nhiên, mày nghe rõ ràng đây. Nếu hôm nay mà không quỳ xuống nhận lỗi, như vậy từ nay về sau, mày sẽ không còn là cháu gái của Tần Vạn Sơn này nữa.
Đối với Tần Tư Nhiên mà nói, nàng có thể vỗ ngực nói rằng bản thân mình không hề sợ chết. Nhưng...nàng tuyệt đối sẽ không dám thoát ly Tần gia. Nàng hiểu rõ ràng, một khi nàng thoát ly Tần gia, sẽ rơi vào hoàn cảnh hai bàn tay trắng, có lẽ...nàng dựa vào nhan sắc và công phu trên giường không sai, liền có thể làm vợ hai của một người nhà giàu nào đó. Nhưng cuộc sống như vậy, cùng hoàn cảnh bây giờ là hoàn toàn trái ngược nhau.
Lúc này, đối mặt với lời uy hiếp của Tần Vạn Sơn, Tần Tư Nhiên rốt cuộc đã chịu quỳ xuống. - Phó lão tiên sinh, thành ý của bốn nhà các vị, tôi cảm nhận được.
Mắt thấy Tần Tư Nhiên diễn cảm không cam lòng, Dai Fu cười lạnh nói: - Nhưng thành ý của cô bé này, một chút tôi cũng không hề nhận thấy. - Tần Tư Nhiên, mau xin lỗi đi.
Tần Vạn Sơn thần sắc tái xanh, đồng thời cũng âm thầm hối hận bám theo Phó Trần tới đây, ăn nói khép lép bồi tội. Theo sau, hắn đã làm ra quyết định, là khi trở về cần phải tìm một cái công đạo từ Phó Trần, Phó Trần nhất định sẽ cấp cho hắn một lời giải thích hợp tình hợp lý.
Vừa nghe thấy Tần Vạn Sơn quát, Tần Tư Nhiên sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu lên, dùng diễn cảm phức tạp ngắm nhìn về phía Tiêu Phong. Đầu óc nàng trở nên mê man...Chẳng lẽ mình nhất định phải quỳ gối ở trước mặt gã phế vật này sao? Hắn rốt cuộc là có bao nhiêu tiền vốn đây? - Tiêu Phong, ba năm trước đây, Tần Tư Nhiên có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cho nên mới dám buông lời ngông cuồng từ chối hôn ước. Là Tần Tư Nhiên này không xứng với anh, tôi mong rằng anh trong bụng rộng lượng có thể chống thuyền, tha thứ cho hành vi ở trong quá khứ của tôi.
Trầm ngâm vài giây đồng hồ sau, Tần Tư Nhiên mới cắn răng lên tiếng, thần sắc tái nhợt, trên mặt cũng không còn trông thấy diễn cảm kiêu ngạo thêm nữa.
Tần Tư Nhiên đang quỳ ở trước mặt ta, cúi đầu nhận lỗi ư?
Tiêu Phong hoàn toàn rơi vào trong cơn hoảng hốt, tình cảnh đang diễn ra trước mắt cứ như giấc mơ, để cho hắn cảm thấy, có điểm không chân thật.
Giờ khắc này, bầu không khí trong phòng khách liền im ắng xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt quẳng ném về phía Tiêu Phong, trong đó đám người Phó Trần đang nhíu mày, hiển nhiên là bọn hắn nhìn ra được, chuyện này có thể giải quyết ổn thỏa hay không, Tiêu Phong chính là nhân vật mấu chốt.
Cùng Phó Trần bất đồng, ánh mắt của Tần Tư Nhiên nhìn về phía Tiêu Phong, thấp thoáng vẫn còn một chút không cam lòng. Cứ việc nàng đã muốn cật lực che giấu đi, nhưng tia không cam lòng kia vẫn như cũ vô pháp hủy diệt.
Tựa hồ...Cho đến giờ phút này, nàng vẫn chưa hiểu Tiêu Phong có tiền vốn gì, mà lại khiến cho nàng phải quỳ gối ở trước mặt hắn cúi đầu nhận sai. Thậm chí nàng còn cảm giác rằng, bản thân mình không hề làm sai chuyện gì. Đương nhiên, nàng càng hiếu kỳ hơn chính là, Tiêu Phong phế vật của Tiêu gia này, dựa vào cái gì mà khiến cho đám người Phó Trần kiêng kị? - Tiêu Phong, chuyện quá khứ đúng thật là Tần gia phải xin lỗi Tiêu gia nhà cậu, những lời nói kia của nha đầu Tần Tư Nhiên quả thật cũng hơi ác độc. Bất quá, nếu hôm nay nàng đã quỳ xuống nhận sai, vậy chuyện quá khứ tốt nhất là xóa bỏ đi thôi.
Phó Trần trầm ngâm nói: - Ngoài ra, nếu như cậu không chê, sau này Tiêu gia có thể là đối tác làm ăn của Phó gia chúng ta.
Oanh!
Những lời này của Phó Trần liền giống như một quả bom nặng kí, hung hăng ném vào giữa phòng khách bình thường, nhất thời khiến cho chúng nhân ngây dại, ngoại trừ Dai Fu ra.
Phó gia! Cái tên này ở Hàng Châu, thậm chí là cả vùng Chiết Giang đều có tiếng nói không ai bì kịp. Có thể nói không hề khoa trương, bất cứ một gia tộc nào, hợp tác cùng Phó gia, như vậy chẳng khác nào mọc thêm đôi cánh hoàng kim, thăng tiến nhanh sẽ không còn là mộng đẹp, mà nhất định là sẽ biến thành sự thật.
Hiện giờ, Phó Trần, người cầm quyền của Phó gia, lại nói với Tiêu Phong rằng, nếu như cậu không chê thì Phó gia liền sẽ đặt nền móng cho mối quan hệ đối tác làm ăn cùng với Tiêu gia? Cái loại tương phản cực điểm này, khiến cho chính bản thân Tiêu Phong cũng vô pháp tiếp nhận, thậm chí hắn còn ngừng thở.
Bất quá...Rất nhanh, hắn đã dần dần hồi tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ. Hắn biết, vô luận Phó Trần ăn nói khép nép, hay là Tần Tư Nhiên không cam lòng quỳ gối, đều không phải là thông qua Tiêu gia đổi lấy, hết thảy chỉ vì mấy lời nói đơn giản của Dai Fu mà thôi. Đúng thế, giờ khắc này, Tiêu Phong theo bản năng cho rằng, đám người trước mắt này chỉ là vì kiêng kị Dai Fu mà thôi! - Phó lão gia, Phó gia ở Chiết Giang hô phong hoán vũ, còn Tiêu gia đã muốn hoàn toàn xuống dốc. Nếu như nói Tiêu gia ghét bỏ Phó gia thì đúng là chuyện cười.
Tiêu Phong trầm ngâm, gằn giọng nói: - Tương phản, lấy tình huống trước mắt của Tiêu gia là không thể nào hợp tác cùng Phó gia được. Cho nên, Phó lão gia, ngài không cần nói đùa.
Hiển nhiên, Tiêu Phong cũng không phải kẻ ngu, hắn biết cái thứ hợp tác mượn dùng ngoại lực áp chế, chung quy vẫn là không thể lâu dài. Hôm nay Phó Trần xem trên thể diện của Dai Fu nên mới nói ra như vậy mà thôi. Nếu một ngày kia, Dai Fu rời đi, hoặc là không có bất cứ quan hệ nào cùng Tiêu Phong hắn, vậy thì Tiêu gia sẽ dựa vào cái gì để hợp tác cùng Phó gia nữa đây?
Làm người, dù sao cũng phải dựa vào chính bản thân mình. Đạo lý này, từ thời khắc Tiêu Phong ngang nhiên bị Tần Tư Nhiên từ hôn, hắn liền đã minh bạch rõ ràng rồi. - Tần Tư Nhiên, tôi biết, hôm nay cô quỳ xuống là không hề cam lòng. Đó là điều mà sự thật đã chứng minh, nếu đổi tôi thành cô, tôi cũng sẽ không cam lòng.
Tiêu Phong nói đến đây, thì ánh mắt liền quẳng ném về phía Tần Tư Nhiên: - Bất quá...ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, chuyện tình ngày sau phát sinh trong chúng ta, dù là ai cũng không thể nào phỏng đoán trước được. Chúng ta cứ mỏi mắt chờ xem đi.
Lời Tiêu Phong nói làm cho sắc mặt của Tần Tư Nhiên xám xanh, bất quá có Tần lão gia ở phía trước, ngay cả khi trong lòng nàng đang phẫn nộ tới cực điểm, nàng cũng không dám tiếp tục nói năng lỗ mãng, chính là ở trong lòng vẫn khinh thường hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không thèm đem lời nói này của Tiêu Phong để vào trong lòng.
Mà làm người cầm quyền ở Phó gia, Phó Trần lại có suy nghĩ bất đồng. Tại hắn xem ra, Tiêu gia quả thật là đang xuống dốc rất nhanh, năng lực bản thân của Tiêu Phong cũng chỉ tính là trung đẳng, nhưng...ngày hôm nay Tiêu Phong đã có nhân mạch khủng bố.
Đúng vậy, chính là nhân mạch!
Nhân mạch dẫn tới mối ngoại giao, ngoại giao sản sinh ra sức mạnh. Đạo lý này, Phó Trần am hiểu hơn so với bất cứ người nào. Tuy rằng, hắn cũng không biết, quan hệ giữa đám người Tiêu Phong cùng Dai Fu là như thế nào, nhưng xem hành vi hôm nay của Dai Fu, thì nàng hoàn toàn là vì Tiêu Phong mà xuất đầu. Riêng điểm này đã đủ chứng minh, mối quan hệ của đám người Tiêu Phong với Dai Fu là không hề tầm thường.
Mà coi như không cần đề cập tới bối cảnh sau lưng Dai Fu, khiến cho người khác vừa nghe đã khiếp sợ. Chỉ tính riêng đến thế lực sau lưng Sở Qua, liền cũng đủ để giúp cho Tiêu gia quật khởi lại rồi. Huống chi, làm cho Phó Trần chân chính lo lắng, đều không phải là hai người Dai Fu cùng Sở Qua? - Hảo, Tiêu Phong, nếu cậu đã nói như thế, vậy thì tôi cũng không miễn cưỡng thêm nữa.
Phó Trần đưa mắt liếc nhìn Dai Fu, thấy nàng không tỏ vẻ gì, mới nói tiếp: - Chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi, cậu xem có được không?
Tiêu Phong khẽ nhíu mày, đem ánh mắt quẳng ném về phía Dai Fu. - Chuyện này do cậu quyết định thôi.
Dai Fu mỉm cười, lúc trước Trần Phàm gọi điện nhờ nàng xuất đầu giúp Tiêu Phong hô mưa, một khi đã như thế, vậy tự nhiên hết thảy mọi chuyện đều là do Tiêu Phong làm chủ. - Phó lão gia, thứ cho tôi không thể tiễn xa hơn được.
Mắt thấy Dai Fu để cho mình làm chủ, Tiêu Phong trầm ngâm một chút, cuối cùng mới chậm rãi lên tiếng.
Lời này của Tiêu Phong vừa thốt ra, Phó Trần không nói thêm gì nữa, mà thoáng liếc mắt nhìn đám người Phó Bác, mấy người này nhanh chóng đứng lên, sau đó cùng Phó Trần rời khỏi phòng khách...
Đám người Phó Trần rời đi, khiển cho bầu không khí quỷ dị trước đó, liền yên tĩnh trở lại bình thường. Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều mang diễn cảm phức tạp ngắm nhìn Dai Fu, còn Tiêu Phong thì nhanh chóng bước tới trước người Dai Fu, cung kính khom lưng nói: - Dai Fu tiểu thư, tuy rằng tôi không hiểu vì sao cô giúp tôi, nhưng ân tình này, Tiêu Phong cùng Tiêu gia sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên. - Tiêu Phong, cậu không cần cảm tạ tôi.
Dai Fu cười khổ một tiếng: - Mà hãy đi cảm tạ Trần Phàm đi.
Cảm tạ Trần Phàm? Lời này của Dai Fu vừa thốt ra, không riêng gì Tiêu Phong, tựu ngay cả Tô San cùng Trương Thiên Thiên đều ngẩn người.
Tựa hồ nhận thấy nét nghi hoặc của ba người, Dai Fu khẽ thở dài, tự giễu nói: - Gia tộc của tôi ở Anh quốc, thậm chí là khắp Châu Âu, quả thật là có một chút tiền vốn. Nhưng lực ảnh hưởng sang Châu Á cũng chỉ là rất nhỏ mà thôi, tịnh không đủ để khiến cho đám phú hào bản địa cúi đầu nhận lỗi đâu. Bọn họ sở dĩ chạy tới đây xin lỗi, hết thảy đều là bởi vì Trần Phàm.
Hết thảy đều là bởi vì Trần Phàm sao? Vừa nghe thấy Dai Fu nói như thế, ba người Tiêu Phong đều trợn tròn mắt lên.
Tên hỗn đản thải phân chó này rốt cuộc là ai? Còn nữa, cha mình luôn luôn nhắc tới Trần gia, chẳng lẽ thế lực của Trần gia rất cường đại hay sao? Trong đầu của Tô San lập tức trào ra cái suy nghĩ này.
Mà Tiêu Phong trải qua nỗi khiếp sợ, cũng đang dần dần lấy lại bình tĩnh, hắn không có hỏi nhiều, bởi vì hắn sớm đã nhìn ra Trần Phàm không phải là con người đơn giản. So sánh cùng hai người Tô San và Tiêu Phong mà nói, Trương Thiên Thiên trong lòng càng hiếu kỳ hơn. Nguyên bản, nàng bởi vì những nguyên nhân loạn thất bát tao, mà đối với Trần Phàm luôn tràn ngập lòng tò mò, thậm chí còn không tiếc vận dụng mạng lưới quan hệ của lão ba, để điều tra. Mà hiện giờ, Dai Fu chỉ nói vài câu đã trực tiếp phá vỡ nhận thức trong nội tâm của nàng đối với Trần Phàm, đồng thời cũng gia tăng thêm rất nhiều hứng thú.
Dai Fu thu hết diễn cảm trên mặt của ba người vào trong tầm mắt, trong lòng cũng đang cười khổ không thôi, ở trên đời này, nàng là một trong số ít người biết rõ nội tình về Trần Phàm, nàng hiểu rõ, sở dĩ ngày hôm nay đám người Phó Trần đến đây xin lỗi, tuyệt đối không phải bởi vì điều tra ra bối cảnh nhà Trần Phàm, mà hoàn toàn là bởi vì những hành động mấy ngày trước của Trần Phàm làm ra.
Mười phút sau, Phó Trần dẫn đoàn người đi xuống dưới lầu khách sạn Radisson. - Ta hiểu, các vị đều muốn biết, vì sao ta lại phải dùng mặt nóng áp lên mông gã tiểu tử Tiêu gia đó phải không?
Phó Trần nhìn ra biểu tình hồ nghi trên mặt người phụ trách của bốn gia tộc khác, vì thế mỉm cười tự giễu nói: - Kêu đám tiểu bối đi trước, ta sẽ giải thích cho các vị nghe.
Phó Trần vừa thốt ra câu này, không đợi người phụ trách của bốn gia tộc khác lên tiếng, đám người Phó Bác liền nhanh chóng rời đi. Trong đó, cứ việc Tần Tư Nhiên mười phần muốn biết nguyên nhân, nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lùng băng sương của Tần lão gia, nàng căn bản là không dám đứng nguyên tại chỗ, cho nên đành phải nghe theo lời của Phó Trần rời đi.
Chứng kiến năm người Phó Bác rời đi, Phó Trần cười hắc hắc nói: - Các vị, lúc trước ta đã nói qua, hôm nay sở dĩ chúng ta đến đây, đều không phải bởi vì đứa con của Sở Vấn Thiên, cũng không phải bởi vì người đàn bà trong gia tộc Kerner Er kia. - Sở Vấn Thiên chứng thực là một đời kiêu hùng, tài thao vĩ lược, nếu hắn còn sống, có thể đích thân ta sẽ phải xin lỗi mà không phải là đám tiểu bối kia.
Phó Trần gằn từng chữ: - Gia tộc Kerner Er cũng chứng thực là cường hãn, lực ảnh hưởng tại Châu Âu không ai sánh kịp. Nhưng, ta cùng các vị đều chỉ kinh doanh sinh ý giới hạn quanh phạm vi quốc nội, gia tộc Kerner Er cánh tay dài đến đâu, cũng không thể nào ảnh hưởng nổi tới chúng ta được. - Lão Phó, ông không cần lòng vòng, có chuyện gì thì hãy mau trực tiếp nói ra.
Tần Vạn Sơn lúc trước đã từng nghĩ qua, cần phải có một lời giải thích hợp lý. Lúc này vừa nghe thấy Phó Trần đang thừa nước đục thả câu, lập tức nhịn không nổi sốt ruột nói.
Phó Trần khẽ thở dài, theo sau hai mắt nheo lại, trong đôi con ngươi lóe lên quang mang lanh lợi: - Các vị, hẳn đều là cùng Hoàng Chí Văn đánh qua giao tế đi, đối với bản tính của con người này ít nhiều cũng hiểu, đúng không?
Phó Trần vừa thốt ra lời này, bốn người khác đều ngẩn ra. Đúng theo như lời Phó Trần nói, bọn hắn quả thật là cũng có chút quan hệ cùng với Hoàng Chí Văn. Bốn gia tộc bọn hắn đều có sinh ý tại Đông Hải, mà Hoàng Chí Văn thân là nhân vật thực quyền trong chính phủ Đông Hải, giao tiếp hiển nhiên là không thể nào tránh khỏi.
Một con ngạ lang ăn tươi nuốt sống người! Đây chính là đánh giá của bọn hắn đối với Hoàng Chí Văn. Tại bọn hắn xem ra, Hoàng Chí Văn giành được thực quyền trong chính phủ ở Đông Hải, thì hiển nhiên phải là nhân vật âm hiểm tới cực điểm, người như vậy, một khi tìm được cơ hội, tuyệt đối sẽ cắn ngươi một phát, hơn nữa còn không hề lưu tình. - Đứa con của Hoàng Chí Văn, ở một tháng trước, trong buổi huấn luyện quân sự đã bị người ta phế bỏ. Hoàng Chí Văn liên hệ với các chuyên gia y học trong và ngoài nước, nhưng đều không thể làm cho đứa con của hắn đứng dậy nổi.
Phó Trần cười lạnh hỏi: - Các vị, các vị thử nói xem, lấy tính cách của Hoàng Chí Văn, gặp phải cái loại chuyện tình này, hắn sẽ làm như thế nào? - Trả thù điên cuồng!
Không đợi bốn người mở miệng, Phó Trần đã tự đáp: - Lấy tính cách của Hoàng Chí Văn, thì khẳng định là hắn sẽ trả thù. Nhưng ta nói cho các vị biết, khoảng thời gian sau Hoàng Chí Văn không có trả thù. Điều này đã thuyết minh rõ một vấn để, không phải hắn không muốn, mà là hắn không dám! - Lão Phó, rốt cuộc là nhân vật nào, lại có thể khiến cho Hoàng Chí Văn không dám trả thù?
Tần Vạn Sơn nhíu mày hỏi: - Ngoài ra, ông vô duyên vô cớ nhắc đến Hoàng Chí Văn, phải chăng là cũng có liên quan tới chuyện tình của chúng ta. - Đúng thế, ta thông qua nhiều người hỏi thăm, ngày đó cái người đánh bị thương đứa con của Hoàng Chí Văn tên là Trần Phàm, là sinh viên của trường đại học Đông Hải.
Phó Trần trầm giọng nói: - Mà hắn và mấy tiểu tử kia vừa rồi đã xích mích nhau.
Ân? Phó Trần vừa thốt ra câu này, bốn người không khỏi biến sắc. Tuy rằng...bọn hắn ở vùng Chiết Giang đều có lực lượng ủng hộ không nhỏ, nhưng tự nhận so với thế lực của Hoàng Chí Văn không thể cường đại hơn. Thẳng thắn mà nói thì thương không bằng quan, đây là sự thật từ ngàn năm qua vẫn không hề thay đổi. - Ngoài ra, tin tưởng rằng các vị cùng nhận được thông báo, Triệu Thiên Bá cùng em trai hắn và hơn mười mấy tên đàn em, toàn bộ đều bị giết chết vào nửa đêm ngày hôm qua. Hơn nữa tất cả còn bị chặt đầu!
Nói đến đây, ngữ khí Phó Trần trở nên ngưng trọng, trong thanh âm cũng mang theo một tia kiêng kị sâu sắc: - Ngay từ đầu, ta cho là con tiểu nha đầu Hoàng Phủ Hồng Trúc kia làm, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết được, tối hôm qua Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đang bị Thanh Bang đánh lén, sau đó liền triển khai phản công, căn bản là không có bận tâm đến bên phía này Hàng Châu. Huống chi, Hàng Châu vốn là một trong những đại bản doanh của Thanh Bang, Hồng Trúc Bang tay còn chưa với tới nổi.
Nói đến đây, Phó Trần dừng một chút: - Sau đó ta đem lòng hoài nghi đặt lên trên người nữ nhân gia tộc Kerner Er, kết quả thông tin báo rằng, người phụ nữ kia và gã bảo tiêu cũng không có đến Hàng Châu, buổi tối hôm qua chỉ ghé chơi một chút thôi. - Kể từ đó, chỉ còn lại gã tiểu tử Tiêu gia và hai tên thanh niên khác không có bất kỳ bối cảnh gì.
Trong đôi con ngươi của Phó Trần lóe ra quang mang lanh lợi, ngữ khí cũng trở nên vô cùng trầm thấp: - Như vậy, cũng chỉ còn lại gã tiểu tử tên Trần Phàm mà thôi. - Lão Phó, ông...ông nói một mình hắn giết chết mười mấy người Triệu Thiên Bá sao?
Người trung niên nhân, lão cha của Hầu Tử diễn cảm kinh ngạc nói.
Phó Trần lắc đầu: - Hẳn là không phải bản thân hắn, mà là thế lực đứng sau lưng hắn làm ra. - Tiểu tử đó từ nơi nào đến đây?
Tần Vạn Sơn nhíu mày hỏi. - Không biết.
Phó Trần lắc đầu cười khổ: - Ta thông qua các mối quan hệ khắp nơi hỏi thăm, kết quả đều không phát hiện ra manh mối gì. Bất quá, các vị thử nghĩ xem, có thể khiến cho Hoàng Chí Văn nuốt hận vào lòng, hơn nữa còn dám khiêu chiến quyền uy của Thanh Bang, sẽ yếu kém sao?
Sẽ không! Cơ hồ là cùng một thời gian, ở trong đầu bốn người đều trào ra đáp án này. Tại bọn hắn xem ra, lấy bối cảnh quyền thế trong tay Hoàng Chí Văn, ở Đông Hải tuyệt đối là đại nhân vật, hơn nữa còn đang có hy vọng thuyên chuyển lên trung ương. Nhân vật thực quyền ở Đông Hải sẽ thuyên chuyển công tác lên trung ương là cái khái niệm gì? Bọn hắn dùng đầu gối cũng có thể nghĩ thông suốt.
Nếu như nói, ngày hôm nay bọn hắn có thể dùng mạng lưới quan hệ trong tay, cùng Hoàng Chí Văn sánh ngang vai vế. Như vậy, một khi Hoàng Chí Văn thăng chức, bọn hắn nhất định sẽ phải khom lưng cúi đầu, hoàn toàn là không cùng đẳng cấp.
Về phần Thanh Bang...Thì càng không cần nói nhiều, ở trong mắt người dân, Thanh Bang chỉ là một hắc bang bình thường, nhưng...tại bọn hắn xem ra, Thanh Bang, hai chữ này đã tượng trưng cho đế quốc hắc kim* rồi. (*: biểu thị cho những tập đoàn làm ăn phi pháp xuyên quốc gia.)
Đế quốc hắc kim này giống như một con thuyền khổng lồ, quấn rất nhiều người và nhiều thế lực vào trong bụng nó. Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Thanh Bang!
Hơn nữa...bọn hắn còn biết, Thanh Bang không chỉ tồn tại riêng trong quốc nội, mà còn mở rộng phạm vi ra Đông Nam Á, ngay cả nước Mỹ cũng đều có phân đà của Thanh Bang. Một cái thế lực bao quát lớn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho người ta chấn kinh rồi, huống chi là muốn khiêu chiến? - Không hiểu địch nhân mới chính là điều đáng sợ nhất đó.
Thấy bốn người đang trầm mặc suy tư, Phó Trần cười khổ, nhìn thoáng qua vầng mặt trời to tròn ở cuối trời Đông, lầm bầm nói.