Thành phố Hàng Châu, đại sảnh hội nghị cục cảnh sát.
Hơn mười nhân vật thực quyền của cục cảnh sát thành phố cùng hội tụ một chỗ, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình trước mắt.
Trên màn ảnh không ngừng thoáng hiện hình ảnh đoàn người Triệu Thiên Bá bị giết hại tại hiện trường, hình ảnh cực kỳ máu tanh, thế cho nên làm cho những tinh anh ngành cảnh sát cùng người cầm quyền đều âm thầm tuôn mồ hôi.
Làm công tác hình cảnh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải trường hợp giết người hung tàn đến như thế.
- Vụ án Triệu Thiên Bá cùng em trai và thủ hạ bị giết, nói vậy trong lòng chư vị đang ngồi đều đã hiểu.
cầm đầu là một người trung niên sắc mặt lạnh lùng, chờ sau khi hình ảnh kết thúc, hắn gõ bàn trầm giọng nói:
- Tôi nghĩ án kiện lần này không giống án kiện dĩ vãng, thủ đoạn gây án hung tàn bạo lực mà những vụ án khác không thể so sánh, thậm chí ngay cả những vụ án hắc bang sống mái với nhau cũng không thể đánh đồng với án kiện lần này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nói tới đây, gương mặt người trung niên trở nên ngưng trọng lên:
- Khó giải quyết hơn chính là, chuyện này do những nhân sĩ không rõ lai lịch thông internetwork phát tán ra. Tuy rằng đoạn internet phát ra không hung tàn như tình hình thực tế tại hiện trường, nhưng cũng thập phần máu tanh, ở trên internet tạo ra dư luận thật lớn. Hiện giờ đoạn internet kia đã hoàn toàn bị phong sát, nhưng sự tình đã bại lộ ra ngoài, dân chúng cả nước đều đang xem chúng ta, tình thế bức người, tôi hi vọng chư vị đang ngồi tại đây có thể hiểu được điểm này.
Lời của người trung niên vừa thốt ra, nguyên không khí đã áp lực lại càng thêm áp lực, không ít người châm thuốc lá, dùng thứ này để giảm sức ép.
- Tiếp theo sẽ do Hình phó cục trưởng bắt đầu, tất cả mọi người nói lên cách nhìn của chính mình.
Người trung niên ngồi thẳng người lên, đốt một điếu thuốc lá, đưa ánh mắt nhìn về phía một người trung niên có chút hơi mập đang ngồi bên tay phải.
Người trung niên được xưng là Hình phó cục trưởng, tên là Hình Binh, chủ quản công tác hình trinh, xem như nhân vật thực quyền trong ngành cảnh sát.
- Được, tiếp theo tôi sẽ nói lên cách nhìn của chính mình.
Hình Binh đẩy kính mắt trên mũi, trầm giọng nói:
- Đoạn internet kia, rõ ràng là có người cố ý quay chụp. Triệu Thiên Bá từ một tên côn đồ có thể trở thành đại ca hắc đạo Hàng Châu, hoàn toàn là dựa vào Tiết Cường đề bạt, nói trắng ra là chó săn của Tiết Cường cùng Tiết gia. Dưới dạng tình hình này, muốn nói Triệu Thiên Bá dám đánh chủ ý với nữ nhân của Tiết Cường, tôi tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, đoạn internet kia là do hung thủ cố ý quay chụp, mục đích thực sự tôi không dám tự kết luận, nhưng có một chút có thể khẳng định, hắn muốn thông qua đoạn internet này ảnh hưởng sức phán đoán của cảnh sát chúng ta.
Hình Binh dụi tắt tàn thuốc, gằn từng chữ:
- Bài trừ việc Triệu Thiên Bá và Tiết Cường tự giết lẫn nhau, chúng ta kế tiếp cần phân tích chính là tối hôm qua Triệu Thiên Bá trêu chọc mấy người. Tối hôm qua, Triệu Thiên Bá dẫn người đến quán bar Giang Hồ mang đi ba người. Ba người kia đều đến từ Đông Hải, trong đó có một cô gái tên là Tô San, cha là một người làm ăn, sinh ý cũng không nhỏ. Một người là thiếu niên tên Sở Qua, cha của hắn từng là ông trùm hắc đạo lớn nhất Đông Hải tên Sở Vấn Thiên, cuối cùng còn có một thanh niên tên là Trần Phàm, hai mươi tuổi, thân phận không rõ.
- Ngoài ra, ngày hôm qua cùng một chỗ với ba người bọn họ còn có mấy người, trong đó càng đáng chú ý là một nữ nhân tên Dai Fu, nàng là thành viên gia tộc Kerner Er của Anh quốc, là bác sĩ tâm lý quyền uy lớn nhất Anh quốc, trước mắt đang đảm nhiệm bác sĩ tâm lý tại đại học Đông Hải.
Nói xong những lời này, Hình Binh nhìn quanh bốn phía tiếp tục nói:
- Căn cứ theo phán đoán của tôi, thân phận hung thủ có thể tập trung ba phương diện, thứ nhất Hồng Trúc bang. Tối hôm qua, Thanh bang cùng Hồng Trúc bang ở Đông Hải tiến hành sống mái với nhau chết không ít, mà Sở Qua thân là đứa con của tiền nhậm đại ca Hồng Trúc bang, ở Hàng Châu bị bắt, Hồng Trúc bang tự nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, dù sao đương nhiệm long đầu Hồng Trúc bang Hoàng Phủ Hồng Trúc chính là do một tay Sở Vấn Thiên bồi dưỡng.
- Tôi đồng ý suy đoán này.
- Tôi cũng đồng ý.
- Lấy trường hợp hiện trường mà xem, hung thủ rất có thể là sát thủ, khả năng của Hồng Trúc bang lớn nhất.
Lời này của Hình Binh vừa ra khỏi miệng, trong phòng hội nghị có hơn phân nửa người lựa chọn đồng ý suy đoán này.
Nghe được những lời của họ, Hình Binh hơi nhăn mày.
Theo ý nào đó mà nói, nếu không phải hắn nhận được điện thoại của Tiết Cường, biết hung thủ là Trần Phàm, hắn cũng sẽ tin chuyện tối hôm qua là do hắc bang sống mái với nhau gây ra.
Nhớ tới lời phân phó của Tiết Cường trong điện thoại, Hình Binh gõ nhẹ bàn:
- Chư vị.
Hình Binh vừa gõ bàn, đám người nguyên bản đang nghị luận sôi nổi liền ngừng lại, một lần nữa đưa mắt nhìn về phía hắn.
- Về phần người thứ hai là Dai Fu. Thân là một trong những thành viên trung tâm của gia tộc Kerner Er, bên cạnh nàng chưa bao giờ thiếu thốn bảo tiêu, lần này bảo tiêu đi theo nàng tới Trung Quốc nhiều tới mười mấy người. Hơn nữa toàn bộ đều đến từ công ty bảo an thần bí của Châu Âu. Những hộ vệ kia toàn bộ đều là tinh anh từng nhận qua huấn luyện nghiêm khắc, đối phó loại thành viên hắc đạo bình thường như đám người Triệu Thiên Bá, căn bản khỏi cần phải nói.
Hình Binh nói tiếp:
- Bất quá tôi vừa mới nhận được tin tức, hộ vệ của nàng tối hôm qua lúc xảy ra chuyện cũng không có mặt tại Hàng Châu, mà là sau đó mới chạy tới. Đương nhiên, tin tức này thật hay giả phải chờ thương thảo, dù sao những hộ vệ kia giấu được quá sâu, người bình thường khó có thể phát hiện, chờ chuyện xảy ra bọn hắn trước đi cứu người, sau mới đuổi tới khách sạn Radisson.
- Hình cục, chẳng lẽ người khả nghi thứ ba chính là thanh niên tên Trần Phàm?
Lúc này một gã hình cảnh đội trưởng trầm giọng hỏi.
Hình Binh gật đầu:
- Đúng vậy, tôi từng cho người đi điều tra hồ sơ của hắn, kết quả không điều tra ra được, điều này đủ chứng minh thân phận của hắn không tầm thường. Nhân vật như vậy, bên người không có khả năng không có bảo tiêu, hắn bị Triệu Thiên Bá bắt đi, hộ vệ của hắn sẽ khó tránh khỏi vì cứu hắn mà giết người.
- Đây chính là cách nhìn của tôi về vụ án này, có chỗ nào không đúng mong các vị chỉ ra chỗ sai lầm.
Hình Binh dứt lời, dựa vào ghế, hút thuốc suy tư kế tiếp nên nói như thế nào.
Sau khi Hình Binh kết thúc phát biểu, kế tiếp mọi người lần lượt phát biểu, nội dung phát biểu đại khái không khác nhau lắm, cơ bản cũng không thoát ly lời của Hình Binh nói trước đó.
- Cục trưởng, lấy ý cá nhân tôi, bây giờ chúng ta hẳn nên lập tức phái người đến khách sạn Radisson, đưa đoàn người bọn họ về đây.
Mắt thấy mọi người đã phát biểu xong, Hình Binh lập tức mở miệng nói.
- Tôi đồng ý đề nghị của Hình cục.
- Tôi cũng đồng ý.
Trong lúc nhất thời, cơ hồ tất cả mọi người đều đồng ý đề nghị của Hình Binh, dù sao vô luận hung thủ là ai, đều là đoàn người Trần Phàm, chỉ cần bắt đoàn người Trần Phàm trở về, sự tình sẽ có thể điều tra ra chân tướng rõ ràng.
- Thân phận của Dai Fu thật quá đặc thù, mang nàng quay về cục cảnh sát, chỉ sợ có chút phiền phức.
Người trung niên đầu lĩnh cau mày, hiển nhiên, lấy thân phận của hắn tự nhiên rõ ràng, loại vụ án có liên quan tới người ngoại quốc là khó xử lý nhất, hơn nữa Dai Fu còn có bối cảnh khủng bố, làm không tốt sẽ va phải đá ngầm.
- Chỉ là mời nàng thực hiện một chút trình tự mà thôi.
Hình Binh tiếp tục nói:
- Thật sự không được, chúng ta trước tiên có thể mang người khác về, còn về phần nàng có thể tạm thời giám thị.
- Được, cứ làm như thế.
Dụi tắt tàn thuốc, người trung niên giải quyết dứt khoát.
Người trung niên làm ra quyết định xong, hội nghị chấm dứt, mọi người cùng nhau rời đi.
Hình Binh là người thứ hai đi ra phòng họp, sau khi đi ra phòng họp, hắn đi thẳng tới phòng làm việc của mình, lấy ra điện thoại bấm một dãy số, sau khi điện thoại chuyển được, nhỏ giọng nói:
- Tiết thiếu, hết thảy thuận lợi.
- Tốt.
Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Tiết Cường âm trầm:
- Hình Binh, tôi mặc kệ ông dùng thủ đoạn gì, nhất định phải đem mạng tên động loại kia lưu lại Hàng Châu.
- Tiết thiếu yên tâm, loại chuyện này tôi làm không phải lần đầu tiên, tôi có kinh nghiệm.
Hình Binh cười lạnh nói:
- Chỉ cần hắn vào cục cảnh sát, cũng đừng mong tiếp tục đi ra ngoài...
- Lâu chủ, có thể thi vào ngành quản trị kinh doanh của trường chúng ta có người nào không phải tinh anh? Người ta lại vì một trận đấu CS trò chơi, đánh các ngươi phải vào bệnh viện, cho các ngươi không thể tham gia thi đấu CS Đây quả thực chính là nói hươu nói vượn, ai chẳng biết văn bản của trường học đã rõ ràng quy định không cho phép đánh nhau, nếu không phải nhận xử phạt nghiêm khắc.
- Đúng vậy, một trò chơi trọng yếu hay là bị xử phạt mới trọng yếu? Phải biết rằng, nếu trong quá trình học tập mà bị xử phạt sau này sẽ không lấy được giấy chứng minh học vị, điều này đối với tương lai tiền đồ ảnh hưởng rất lớn.
- Còn nói cái gì là tính chất xã hội đen, ta xem lâu chủ ngươi là gà. Còn xưng là chỉ huy, quả thực chỉ là một cái bánh nướng.
- Dám nói Tô đại mỹ nữ tâm như rắn rết, con mẹ nó ngươi muốn chết a? Có dũng khí ngươi nói ngươi học ở hệ nào cho lão tử nghe coi.
Cố nén lửa giận trong nội tâm. Tô San kéo chuột lần lượt xem hết toàn bộ bài trả lời bên dưới, kết quả phát hiện, ngoại trừ một số người mù quáng cùng chửi vu vơ, cũng có một bộ phận sinh viên nghi ngờ "âm mưu luận" của đám người Phạm Chí Vĩ, còn một ít sinh viên từng thầm mến Tô San, lại sồi nổi trợ giúp Tô San công kích đám người Phạm Chí Vĩ.
Dưới dạng tình hình này, cả tiêu đề trở thành cuộc chiến tranh suốt mấy ngày liền, thật sự nhiệt náo.
Nguyên gốc ban đầu nhìn thấy nội dung bài post cùng bài trả lời. Tô San tức giận vô cùng, muốn rực tiếp trả lời dưới bài post, bất quá khi đọc tới cuối cùng, nàng lại dần dần lãnh tĩnh trở lại.
Là nhân vật nổi tiếng thương giới Đông Hải. Tô Thanh Hải có thể quật khởi ngoại trừ do một ít nguyên nhân, cũng không tránh khỏi việc bản thân hắn luôn bình tĩnh khi gặp chuyện cùng ánh mẳt độc đáo của hắn. Mà thân là con gái của Tô Thanh Hải, trong người Tô San chảy dòng máu của Tô Thanh Hải, cũng kế thừa một vài phẩm chất ưu tú của Tô Thanh Hải, tuy rằng xa không đạt tới như hắn, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi cũng xem như cực kỳ khó được.
Sau khi tinh táo lại. Tô San cũng không mù quáng phản kích trong bài post, mà một lần nữa lập ra một bài post mới.
- Chiến đội No 1, người không biết xấu hổ thì vô địch, các ngươi còn thật không biết xấu hổ đến thế nào nữa?
Đây là đầu đề Tô San phát biểu trong bài post mới, nội dung cũng không hề khách khí: Đội thái điểu A sợ thua cho chiến đội No 1 của các ngươi trong trận thi đấu CS nên đánh bọn ngươi bị thương? Hắc, các ngươi còn không biết xấu hổ đến cỡ nào nữa? Vào chiều hôm nay ở chỗ báo danh, đã có không ít sinh viên ở đó, lúc ấy tất cả mọi người đều chứng kiến là do các ngươi nói năng lỗ mãng, khiêu khích trước tiên, người của chiến đội chúng ta mới động thủ với các ngươi một chút, nếu có người nào không tin, có thể đi hỏi sinh viên có mặt ngay lúc ấy. Ta nghĩ có người nói chiến đội No 1 của các ngươi cũng rất đúng, đầu các ngươi mọc trên mông rồi, các ngươi hẳn nên trở về bổ não một chút, không cần đưa bài post có trăm ngàn chỗ hở như vậy, bịa đặt sinh sự. Còn việc các ngươi nói muốn đánh cho đội thái điểu A không dám vào CS? Được, như vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.
Bởi vì trước đó Phạm Chí Vĩ đưa bài post lên, nhân số đăng nhập vào diễn đàn cũng thẳng tắp tăng trưởng, chờ khi Tô San đưa bài post mới, nhân số online cũng đã tiếp cận gần bốn ngàn người.
Kết quả như vậy, bài post của Tô San vừa phát lên, lập tức nhấc lên sóng lớn kinh thiên trong diễn đàn, nhất là những sinh viên ủng hộ Tô San, sôi nổi tỏ rõ lập trường ủng hộ, mà một ít sinh viên nghi ngờ "âm mưu luận" của đám người Phạm Chí Vĩ cũng thông qua đủ loại thủ đoạn hỏi thăm, cuối cùng biết được chuyện xảy ra lúc xế chiều, ở trong bài post không ngừng mắng to người của chiến đội No 1.
về phần những sinh viên mù quáng cùng chửi mắng Tô San và chiến đội thái điểu A, nhìn thấy gió hướng trên diễn đàn thay đồi, trong đó có một ít sinh viên không tiếp tục mù quáng lại trở thành a dua, thay đổi giọng, nhắm vào chiến đội No 1. Cũng có không ít người đi hỏi thăm chuyện xế chiều, biết được chân tướng, trong đó có vài người vì mặt mũi, kiên trì tiếp tục ủng hộ đám người Phạm Chí Vĩ, nói: Dù có nói năng lỗ mãng, các ngươi cũng không nên đánh người.
- Nói năng lỗ mãng, cũng không nên đánh người? Ta ở ngay trước mặt ngươi ân cần thăm hỏi toàn bộ nữ tính trong gia đình ngươi, ngươi có giận không? Con mẹ nó, không chút tâm huyết còn được gọi là nam nhân sao?
Những tên kia khi đưa lên bài trả lời, những câu chửi mãng tương tự như vậy lập tức đưa lên vô số, bọn hắn giống như chuột chạy qua đường, mỗi người đều đòi đánh.
Chờ đến lúc sắp tan học buổi chiều, hai bài post đã có số lượng người trả lời tăng lên tới mấy ngàn, về phía trường học cũng biết chuyện này, nên cho quản lý viên diễn đàn cắt bỏ hai bài post, hơn nữa cấm đăng bài post phát biểu thảo luận tiếp về chuyện này.
Thủ đoạn cường ngạnh cứng rắn của trường học làm cho diễn đàn nguyên bàn chướng khí mù mịt cũng an tĩnh hơn không ít, bất quá trong hiện thực cơ hồ mỗi sinh viên đều đang thảo luận về chuyện này.Trình độ nóng nảy trực tiếp đuổi theo "Diện cụ nhân vũ đạo".
Buổi chiều tan học, người của chiến đội No 1 đang hội tụ trong phòng bệnh Phạm Chí Vĩ.
- Đội trường, tình thế hiện tại đối với chúng ta rất bất lợi, con a đầu Tô San miệng mồm thật quá lanh lợi.
Trong phòng, một gã thành viên chiến đội No 1 cực kỳ khó chịu nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Không ngại, cuộc chiến nước bọt dù có thắng cũng chẳng thấm vào đâu. Sở dĩ tôi đưa bài post kia lên. Chỉ muốn đem chuyện này tạo nóng mà thôi. Hiện giờ mục đích của chúng ta đã đạt đến, toàn bộ trường học đều đang thảo luận chuyện này, kể từ đó, toàn bộ trường học đều chú ý tới trận thi đấu CS lần này. Chúng ta phải làm chính là trong trận thi đấu hung hăng vùi dập cái đám động loại kia.
Tuy rằng Phạm Chí Vĩ đã được trị liệu, gương mặt đã bớt sưng, nhưng nửa mặt đều xanh tím, lại thêm phối hợp ánh mắt oán độc, nhìn qua như có chút khủng bố:
- Quá trình không trọng yếu, quan trọng là kết quả - chỉ cần chúng ta trong trận đấu vùi dập bọn hắn không thể trở mình, xác định vững chắc sau này bọn hắn không thể ngẩng đầu trong trường học.
- Không riêng gì làm cho bọn hắn sau này không thể ngẩng đầu trong trường, tiểu động loại đánh tôi và cậu, tôi muốn cho hắn ngay cả cơ hội ra vẻ đáng thương cũng không có.
Lâm Vũ đứng một bên cười lạnh nói, lúc nói chuyện lại lộ ra bộ dáng như đã định liệu trước.
- Đúng rồi đội trưởng, tám giờ tối nay, hiệp hội tổ chức cuộc hỗn chiến trên bình thai đối chiến của thành viên CS, chúng ta có tham gia khồng?
Bỗng nhiên một gã thành viên chiến đội No 1 nhớ ra điều gì đó, trưng cầu ý kiến Phạm Chí Vĩ.
Phạm Chí Vĩ âm trầm gật đầu:
- Tham gia, vì sao không tham gia? Nếu tôi không đoán sai, mấy tiểu động loại kia cũng sẽ tham gia, chúng ta phải làm chính là đánh cho bọn chúng sợ hãi luôn từ hôm nay.
Sau khi tan học. Trần Phàm cùng Tô San bây giờ đã hoàn toàn trở thành nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải cùng xuyên qua vườn trường, đã khiến cho mọi người đều chú ý. Đối với hết thảy chuyện này. Trần Phàm cũng không hề để ý. Tô San cũng không có, dọc theo đường đi, nàng luôn sầm mặt, giống như có ai đó đang thiếu tiền nàng.
- Tức chết tôi thật sự là tức chết tôi.
Sau khi lên xe. Tô San nghiến răng nghiến lợi nói: 'Trên đời làm gì có người vô sỉ như vậy? Trần Phàm, hôm nay nếu anh không ngăn cản tôi tốt hơn, nếu anh không ngăn cản tôi, hiện tại cả đám bọn hắn đều là đầu heo.
Lúc chiều. Tô San phát xong bài post, gọi cho Trần Phàm một cú điện thoại, nói cho Trần Phàm nghe chuyện xảy ra trong diễn đàn. Lúc ấy Trần Phàm nhìn bài post, nhưng cũng không hề phát biểu gì, theo hắn xem ra. đó đều là một ít tiểu xiếc, hơn nữa đấu võ mồm nhất thời cũng không bằng dùng hành động thực tế đi chứng minh sự cường đại.
Mắt thấy Trần Phàm không nói gì. Tô San nghĩ Trần Phàm đang lo lắng kết quả trận đấu. Cổ vũ nói:
- Trần Phàm, kỹ thuật của Chu Văn tốt lắm, súng lục cùng súng máy đều dùng rất khá, hơn nữa còn có thói quen dùng tâm lý chiến. Tuy rằng trình độ của Tiêu Phong còn thiếu một chút, nhưng ý thức tác chiến đoàn thể rất tốt. Anh yên tâm, dù kỹ thuật của anh thiếu một chút chăng nữa, chúng ta vẫn có thể thắng được bọn hắn.
- Vậy còn cô?
Nghe được lời nói này của Tô San, tâm tình nguyên có chút áp lực của Trần Phàm thoáng thả lỏng một chút, cười hỏi.
Tô San tự tin ngẩng cao đầu:
- Hừ, tôi dùng súng ngắm rất khá.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tô San vẫn lo lắng, nàng đã nghe được tin, thành viên chiến đội No 1 đều là cao thủ đứng đầu chơi CS tại đại học Đông Hải thậm chí là cả Đông Hải, hơn nữa chơi với nhau đã rất lâu. đoàn thể ăn ý không phải chiến đội khác có thể so sánh.
So ra mà nói, chiến đội của mình, kỹ thuật củaa Tiếu Phong chỉ bình thường, chính nàng tuy rằng dùng súng ngắm tốt, nhưng chân chính súng ngắm nàng cũng chỉ có ít, mấy cái trước căn bản không có tiền mua. đây là một vấn đề khó khăn. Kỹ thuật của Chu Văn tuy rằng nghịch thiên, nhưng CS là trò chơi đoàn thể, một người có bao nhiêu lợi hại cũng không thể quyết định thắng lợi.
- Đúng rồi. Trần Phàm, tám giờ tối nay người của hiệp hội CS sẽ ở Hạo Phương tổ chức chơi hỗn chiến, anh cũng vào chơi, theo chúng tôi luyện tập phối họp một chút, tận lực nghe chúng tôi chỉ huy.
Tô San bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhịn không được nói.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Ân.
- Kỹ thuật của anh thế nào?
Cuối cùng Tô San cũng hỏi ra nỗi lo lắng trong lòng, tuy rằng nàng nghe Tiêu Phong nói Trần Phàm cũng chơi CS, nhưng đối với tiêu chuẩn của Trần Phàm hoàn toàn không biết gì cả. Theo nàng xem, nếu kỹ thuật của Trần Phàm có thể đạt được tiêu chuẩn của Tiêu Phong, tỉ mỉ chuẩn bị một chút, đợi đến lúc vào trận đấu phát huy lâu một chút, vẫn có hi vọng thắng đám người Phạm Chí Vĩ, trái lại phần thắng sẽ cực kỳ nhỏ bé.
Lúc này Trần Phàm đã lái xe ra khỏi sân trường, vừa nghe Tô San hỏi, nheo mắt lại nói:
- Tôi sẽ làm cho bọn hắn ngày sau cũng không còn dám sờ vào trò chơi cs này nữa.
Ân?
Nghe được những lời này của Trần Phàm, đôi mắt xinh đẹp của Tô San nháy mắt trừng lên tròn xoe, miệng mở rộng, vẻ mặt biểu tình không thể tưởng tượng nổi.
- Anh là cao...cao thủ?
Tô San nuốt nước bọt, nháy đồi mắt to hỏi.
Khi hỏi. Tô San theo bản năng dần hiện ra vào buổi chiều hôm nay. Trần Phàm ở địa điểm báo danh đánh cho đoàn người Phạm Chí Vĩ không còn lực đánh trả.
Trước khi nhập học. Bởi vì lần đó Trần Phàm tránh sau lưng Tô San nhìn nàng giáo huấn ten trộm, theo bản năng nàng cho rằng Trần Phàm nhát gan, sau đến lúc huấn luyện quân sự, truyền lưu Trần Phàm giống như thiên thần hạ phàm đánh đám người làm bị thương Ngu Huyền phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ thì Tô San cũng thấy nửa tin nửa ngờ.
Tới một màn chiều nay. đã làm cho Tô San hoàn toàn hiểu được. Trần Phàm cách đấu rất lợi hại, lợi hại tới mức biến thái.
Nhất là Trần Phàm chỉ dùng một cái tát đánh bay Phạm Chí Vĩ, hoàn toàn đã phá vỡ sự nhận biết của nàng về Trần Phàm.
Giờ khắc này, nàng lại mỡ miệng xác nhận lần nữa. ở sâu trong nội tâm kỳ thật là muốn để Trần Phàm mang đến nỗi vui mừng cho nàng.
- Tôi là Đồ Tể.
Trần Phàm thản nhiên nói.
- Cái gì?
- Anh là Đồ Tể?
Oanh!
Ngây người nghe được hai chữ này, trong óc Tô San trống rỗng, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Nàng dùng loại ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh nhìn chằm chằm Trần Phàm gần ba mươi giây, cuối cùng vẻ mặt thật không biết nên nói gì, lại nói:
- Trần Phàm, tôi biết anh khẩn cấp muốn giúp Chu Văn, nhưng...
Tô San không nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Nhưng mà anh cũng không thể giả mạo Đồ Tể a!
Đồ Tể là ai?
Đó chính là vị thần CS!