Đối mặt sát ý toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không hề mảy may để ý, nhưng Sở Qua lại sợ tới mức không nhẹ, vội vàng buông bình rượu, hòa giải nói: - Sư...sư phụ, có lời gì từ từ nói. Nếu thầy có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tôi cùng tiểu cô có thể làm được, nhất định đáp ứng.
Mắt thấy vẻ khẩn trương của Sở Qua, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.
Ngay từ đầu, mặc dù hắn cảm thấy có chút nghi hoặc với việc Hoàng Phủ Hồng Trúc mời hắn tới biệt thự dùng cơm, nhưng nghĩ lại, hắn chẳng những đã cứu Sở Qua một mạng, hơn nữa trong lúc vô ý còn cứu vớt Hồng Trucc bang, đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, tuyệt đối có thể tính là một thiên đại ân tình.
Ân tình như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc mời Trần Phàm đến biệt thự, vả lại tự mình xuống bếp, điều này tựa hồ cũng chưa đủ.
Thẳng đến khi Trần Phàm vào nhà ăn, nhìn thấy ba chiếc ghế trong phòng thì hắn mới mơ hồ cảm thấy được có vấn đề.
Căn cứ theo như lời của Sở Qua, nhà ăn này ngoại trừ Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở vấn Thiên ra, chưa từng có người ngoài dùng cơm tại đây.
Ở dưới tình hình này, Sở vấn Thiên đã chết, với tình ý của Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với Sở Vấn Thiên, nếu chỉ là vì cảm tạ Trần Phàm, xa xa không cần chiêu đãi ở phòng ăn này.
Phía trước, sở dĩ hắn thử Hoàng Phủ Hồng Trủc như vậy, chỉ là muốn dùng phương thức này ám chỉ Hoàng Phủ Hồng Trúc mà thôi. - Hoàng Phủ tiểu thư, dụng ý khi tôi hỏi câu đó, trong lòng cô cũng đã hiểu, tôi không muốn nói ra, còn việc thù lao khi tôi trợ giúp Hồng Trúc bang, ân, rất đơn giản, một hồi chúng ta đến phòng sách từ từ nói.
Trần Phàm cười cười, sau đó nhìn Sở Qua nói: - Tiểu Qua, cậu cũng không cần khẩn trương, tôi và tiểu cô của cậu không có việc gì.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Sở Qua có chút nửa tin nửa ngờ, mà thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, theo sau cũng không nói gì, mà dẫn đầu cầm đôi đũa, nhìn Sở Qua nói: - Tiểu Qua, ăn cơm đi, cơm nước xong con lên lầu trước, cô cùng Sở tiên sinh đến phòng sách bàn ít chuyện.
Dù Sở Qua được cho là thông minh tuyệt đỉnh so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa từng trải qua không ít chuyện, suy nghĩ vấn đề cũng hiểu xa hơn bạn cùng lứa tuổi, càng toàn diện hơn, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra ẩn ý trong cuộc nói chuyện giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trong lòng có nghi vấn, Sở Qua cũng không dám hỏi nhiều hơn, mà thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, Trần Phàm cầm đũa lên, không hề có chút khách khí, ngược lại nhấm nháp thức ăn do Hoàng Phủ Hồng Trúc làm ra, khen ngợi không ngừng.
So sánh với Trần Phàm mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua ăn uống cũng không nhiều, nhất là Sở Qua, bộ dạng không chút yên lòng, hiển nhiên hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh mâu thuẫn.
Nửa giờ sau, Sở Qua buông đũa xuống, chào Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc, liền trực tiếp lên lầu.
Trần Phàm cầm khăn trắng lau miệng, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc cơ hồ không động đũa, hỏi: - Hoàng Phủ tiểu thư ăn kiêng sao? - Tôi không có khẩu vị, nếu Trần tiên sinh đã ăn xong, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên nói.
Trần Phàm gật gật đầu: - Được.
Nửa phút sau, Trần Phàm đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đến phòng sách.
Khi nhìn thấy những bộ sách phô trương cùng tấm bảng trên vách phòng, bước chân Trần Phàm thoáng khựng lại, trong lòng âm thầm cảm thán, Sở vấn Thiên từng có thể ngạo thị Tam Giang Châu Trường Giang, cũng không phải tuyệt đối dựa vào vận khí.
Không để ý tới Trần Phàm quan sát tấm bảng lưu lại nhân mạch trên tường, Hoàng Phủ Hồng Trủc tự mình rót một ly Đại Hồng Bào cho Trần Phàm, sau đó ngồi bên cạnh bàn, không lạnh không nhạt nói: - Trần tiên sinh, hiện tại có thể nói điều kiện của anh. - Hoàng Phủ tiểu thư, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không quanh co lòng vòng.
Vẻ mặt Trần Phàm thản nhiên ngồi đối diện Hoàng Phủ Hồng Trúc, châm một điếu thuốc lá, nghiêm mặt nói: - Tôi biết, cô là muốn cho tôi cuốn vào tranh đấu giữa Hồng Trủc bang và Thanh bang, bất quá thực đáng tiếc, tôi đối với loại chuyện này không hề có chút hứng thú. Đây cũng là lý do lúc ăn cơm tôi đã cắt đứt ngang lời của cô, nói vậy cô cũng đã hiểu. - Tiết Cường là một người có thù tất báo, anh phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể làm người ngoài cuộc?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phủ nhận, nàng quả thật có ý tứ này.
Nàng điều tra qua Trần Phàm, mặc dù không điều tra ra bối cảnh thật sự của Trần Phàm, nhưng cũng có cách nhìn giống như Tiết Hồ, cho rằng Trần Phàm có quan hệ với kinh thành Trần gia. Ở dưới tình hình này, nếu như có thể kéo Trần Phàm vào trận tranh đấu kia, như vậy Thanh bang muốn động Hồng Trúc bang phải nghĩ kỹ.
Mà đêm nay nàng long trọng mời Trần Phàm tới biệt thự dùng cơm, ngoại trừ cảm tạ Trần Phàm cứu Sở Qua, trong lúc vô ý còn giúp Hồng Trúc bang một đại ân, còn muốn đem Trần Phàm kéo vào trận tranh đấu này, cấp Hồng Trúc bang tăng thêm lợi thế. - Tôi có phải là người ngoài cuộc hay không, điều này không cần Hoàng Phủ tiểu thư quan tâm.
Trần Phàm phun ra ngụm khói, nheo mắt lại, thanh âm lạnh lùng nói: - Hơn nữa, con người của tôi có một thói quen, tôi không thích người khác bức bách tôi làm chuyện gì, càng không thích có người đào hầm để cho tôi nhảy vào.
Làm như đã nhận ra Trần Phàm đang tức giận, Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói: - Được rồi, Trần tiên sinh, chuyện này là Hoàng Phủ Hồng Trúc không đúng, mong rằng rộng lượng. - Xem như là tiền cơm ở dưới nhà đi, nhưng tôi hi vọng không còn lần thứ hai.
Trần Phàm nói đến chữ lần thứ hai thì gương mặt lạnh lùng, sau đó đột nhiên chuyển giọng, nói: - Mặt khác, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi nói tôi cứu Sở Qua là việc phải làm. Nhưng hành động của tôi ở Hàng Châu cũng xem như giúp Hồng Trúc bang một đại ân, cô hẳn nên có điều tỏ vẻ? - Không thành vấn đề, Trần tiên sinh nói cái giá đi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu, trầm giọng hỏi.
Trần Phàm hút sâu một ngụm, chậm rãi nói: - Tôi không cần tiền, nếu như là vì tiền, đêm nay tôi sẽ không tới nơi này. Tôi tới nơi này, chính là vì cần Hoàng Phủ tiểu thư giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ân, chỉ là nhấc tay làm phiền.
Nghe Trần Phàm nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trủc cảm thấy tò mò, nàng không nghĩ ra, Trần Phàm rốt cục muốn làm gi.
Tiêu gia đại viện, phòng họp.
Tiêu Phong tổng cộng có năm người chú, hai người bác, giờ này khắc này toàn bộ ngồi trong phòng hội nghị, cộng thêm Tiêu Viễn Sơn vừa vặn là tám người.
Tiêu Phong lần đầu tiên tham gia hội nghị gia tộc, nhung không có chỗ ngồi mà là đúng phía sau Tiêu Viễn Sơn. - Các anh chị em, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến, là muốn cùng mọi người nghiên cứu thảo luận chuyện hồi sáng này.
Mắt thấy mọi người đến đông đủ, Tiêu Viễn Sơn chậm rãi mở miệng nói. - Còn có gi đáng nghiên cứu thảo luận? Lại có thể làm cho người của Phó gia cùng Tần gia phục lạy nhận sai, đây không phải là gây nháo thôi. - Đúng vậy, thật sự được thì cho nữ nhân nước ngoài kia ra tay trợ giúp gia tộc chúng ta đi, giúp thì không giúp, còn đùa giỡn uy phong, bản thân tôi muốn xem làm sao mà kết thúc. - Giúp? Chỉ là nằm mộng, tôi đã nhận được tin tức, nữ nhân nước ngoài kia đã rời khỏi Trung Quốc chiều nay. - Không có nữ nhân nước ngoài kia trợ giúp, Tiêu gia chúng ta liền là quả hồng mềm mặc cho người ta nắm giữ.
Tiêu Viễn Sơn vừa thốt lên xong, lập tứ có bốn người mở miệng, gương mặt khó coi, trong giọng nói bất mãn không có chút nào che giấu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
'Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc, đại cô.
Nghe được lời nói của bốn người, không đợi Tiêu Viễn Sơn mở miệng, Tiêu Phong trầm giọng nói: - Bọn hắn không phải còn chưa đến trả thù Tiêu gia chúng ta sao? Các vị đã sợ thành như vậy? - Hắc, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi khi bọn hắn trả thù, sợ còn trễ sao? - Hay là mày khẩn cấp muốn bọn hắn trả thù hay sao? Tao xem mày, thật sự là làm hư việc nhiều hơn thành công. - Đúng vậy, Tiêu gia chúng ta xuống dốc, cũng là bởi vi mày cùng tiểu a đầu Tần gia đính hôn, nếu không phải cõng rắn cắn gà nhà, Tiêu gia chúng ta đến nông nỗi rơi xuống tình trạng như hôm nay sao? - Theo tôi thấy, không bằng đem Tiêu Phong đuổi ra Tiêu gia, cứ như vậy Tiêu gia còn giữ lại một đường sống. - Tôi đồng ý. - Tôi đồng ý. - Tôi cũng đồng ý. - Đủ rồi.
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn âm trầm vỗ bàn, theo sau ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt bốn người, lạnh nhạt nói: - Tiểu Phong cùng nha đầu Tần gia đính hôn, tiểu Phong mới bao nhiêu? Hắn vẫn còn chưa tới mười tuổi, một đứa bé chưa đến mười tuổi biết tự đi đính hôn sao? Người nào không biết cửa hôn sự kia do chính lão gia tử tự mình đặt ra? - Tiêu Viễn Sơn, dù cửa hôn sự kia do chính lão gia tử định ra nhưng nói đến cùng là vì con của chú.
Lần này mở miệng trước là đại cô của Tiêu Phong, một nữ nhân dáng người mập mạp. - Tiêu Viễn Sơn, tạm thời không đề cập tới cửa hôn sự kia, anh nói đi, trước mắt chuyện này giải quyết như thế nào? Hay là anh thật sự muốn đợi người ta trả thù tới cửa?
Lần này mở miệng chính là nhị thúc của Tiêu Phong, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức làm mọi người đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn.
Đối mặt với bốn người chất vấn, Tiẽu Viễn Sơn nhìn thoáng qua hai người em trai cùng em gái nhỏ nhất, nhận thấy được ánh mắt lo lắng của ba người, ngầm thở dài. Hắn biết rõ, sau khi biết được Dai Fu rời đi Trung Quốc, cả ba người này dù ngay từ đầu cho rằng Tiêu gia có thể mượn cơ hội này quật khởi cũng cho rằng không còn hi vọng.
Nhưng ba người này trong ngày thường có quan hệ tốt với Tiêu Viễn Sơn, không nghĩ đi tranh vị trí gia chủ mà thôi. - Nếu Phó gia cùng Tần gia cùng năm nhà kia tiến hành trả thù Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn này sẽ mang theo tiểu Phong rời khỏi Tiêu gia, không bao giờ còn là người của Tiêu gia.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viễn Sơn gằn từng chữ.
Lời của Tiêu Viễn Sơn vừa thốt ra, lập tức làm cho bốn người chỉ trích Tiêu Phong trước đó hai mắt tỏa sáng, gương mặt vô cùng hưng phấn.
Theo bọn hắn xem ra, nếu Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong rời khỏi Tiêu gia, đến lúc đó bọn hắn tiếp tục hướng năm nhà kia bồi tội, năm nhà kia vị tất sẽ đối với Tiêu gia đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao gây chuyện chính là Tiêu Phong, không phải là bọn hắn.
Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc cùng đại cô của Tiêu Phong hưng phấn không thôi, tam thúc, ngũ thúc, nhị cô cũng vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên bọn họ cũng không hi vọng chứng kiến Tiêu gia phân thành năm bè bảy mảng, bởi nếu thật như vậy, Tiêu gia liền hoàn toàn xuống dốc, rốt cục không còn khả năng quật khởi. - Nếu năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia đạt được cơ hội quật khởi, thì như thế nào?
Đúng lúc này, Tiêu Phong vẫn đứng sau lưng Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên bước lên trước, lớn tiếng hỏi.
Có lẽ thật không ngờ Tiêu Phong sẽ nói như vậy, vẻ mặt bốn người đều ngạc nhiên. - Quật khởi? Không biết chuyện, mày còn đang làm xuân thu đại mộng?
Đại cô của Tiêu Phong cười lạnh nói móc, ngay từ đầu bà ta hoàn toàn không tin Tiêu Phong có thể lấy được cơ hội quật khởi lần nữa.
Không chỉ là bà ta, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng có vẻ mặt cười nhạo.
'Nếu như năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia bởi vậy đạt được cơ hội quật khởi, vậy bốn người phải cút ra khỏi Tiêu gia.
Tiêu Phong đặt hai tay lên bàn hội nghị, chồm tới sắc mặt âm trầm nói.
Cút ra khỏi Tiêu gia?
Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, bốn người đều ngẩn ra, theo sau đại cô Tiêu Phong dùng tiếng nói the thé bén nhọn rống lên: - Mày làm phản rồi, mày là thứ gì
vậy? - Muốn được một thứ nào đó, nhất định phải trả giá thật nhiều, các người muốn không có phong hiểm liền đơn giản muốn cha tôi cùng tôi phải rời khỏi Tiêu gia, điều này được sao?
Tiêu Phong tựa hồ quyết tâm trở mặt với bốn người, giọng nói không còn chút khách khí. - Ba.
Làm như cảm thấy được dáng vẻ của Tiêu Phong quá kiêu ngạo, đại cô Tiêu Phong vỗ mạnh bàn, sau đó thở phì phì đúng lên, quát lớn: - Được, tao đáp ứng mày, bản thân tao muốn nhìn xem một tên phế vật liên lụy gia tộc như mày có thể làm ra chuyện gi kinh thiên động địa.
Nghe đại cô Tiêu Phong vừa nói như thế, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng đáp ứng, ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ sau khi bị Tần Tư Nhiên đến nhà nhục nhã từ hôn, Tiêu Phong luôn luôn trải qua cuộc sống suy sút, không có chút lòng cầu tiến.
Một phế vạt suy sút như vậy, có thể làm cho gia tộc quật khởi?
Bọn hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn hơn. - Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai, các người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa, hết thảy đều là các người tự chuốc lấy.
Tiêu Phong hít sâu một hơi, cười lạnh nói: - Tôi sẽ làm cho các người phải hối hận.
Ngay cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ thành viên chiến đội No 1 quả thật đều tuyệt vọng - bọn hắn giống như bị rút hết khí lực, vô lực ngồi trướtruyenfull.vnputer, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm.
Tựa hồ...cho đến giờ phút này, bọn hắn đều không thể tin được hết thảy những gì phát sinh trước đó đều là thật sự, đối với bọn hắn mà nói, một ít hình ảnh giống như cảnh trong mơ, cho bọn hắn một loại cảm giác cực kỳ không chân thật.
Là cao thủ cs của đại học Đông Hải thậm chí cả thành phố Đông Hải, bọn hắn không phải chưa từng thi đấu với người chơi chuyên nghiệp, ngược lại bọn hắn thường xuyên cùng một ít chiến đội cs trong quốc nội tiến hành luận bàn, nói chung cũng có thắng bại, hơn nữa cho dù bại cũng không hoàn toàn thảm bại đến như thế.
Thậm chí, theo bọn hắn xem ra, điều này đã không còn gọi là thất bại, dùng cách nói của Tô San: dọa người.
Để người ta dùng một đánh năm không nói, hơn nữa người ta còn dùng chỉ là súng lục, hơn nữa không mất một giọt máu, điều này không gọi là dọa người thì là gì?
Trên màn hình lớn, trận đấu thứ hai đã bắt đầu, nhưng kể cả Phạm Chí Vĩ bên trong, toàn bộ thành viên chiến đội No 1 không ai chạm vào chuột.
- Chiến đội No 1, đừng tiếp tục tìm tai vạ, nhanh chóng nhận thua đi, ca đều không nhìn tiếp được.
- Đúng vậy, các ngươi cùng tiểu Thái Điểu chênh lệch hoàn toàn là một trời một vực
a.
Toàn bộ chiến đội No 1 trầm mặc, làm lễ đường nguyên bản im ắng trở nên náo loạn.
Cùng lúc đó trọng tài trận đấu từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, lập tức đi tới trước mặt thành viên chiến đội No 1, nói:
- Tôi đề nghị các cậu nhận thua đi, trận đấu tiếp theo cũng đã không còn ý nghĩa gì.
Nhận thua?
Nghe được hai chữ này, Phạm Chí Vĩ hai mắt trống rỗng, thân mình run rẩy kịch liệt.
Trong ký ức của hắn, từ khi hắn bắt đầu chơi trò cs này, chưa từng nhận thua qua bao giờ.
Chưa từng có.
Cho dù lúc trước hắn ở trong chiến đội nổi tiếng Đông Hải nhưng mỗi lần thi đấu đều gặp phải Chu Văn, đều bị thất bại nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới nhận thua.
Mà hắn lại lựa chọn phương thức khác đánh Chu Văn, làm cho Chu Văn không chiến tự bại.
Mà hiện giờ, hắn và chiến đội của hắn lại nhận thua chiến đội của Chu Văn?
Càng làm cho hắn không thể thừa nhận chính là hắn từng đánh cuộc với Trần Phàm trước đó.
- Thua, mày phục lạy nhận sai với Chu Văn.
Phục lạy nhận sai với Chu Văn...
Bên tai quanh quẩn những lời này, hai mắt Phạm Chí Vĩ bỗng nhiên đỏ bừng, cả người run rẩy chỉ vào trọng tài quát:- Tôi vì sao phải nhận thua? Vì cái gì? Ông nói cho tôi biết, vì cái gì?
Vì sao nhận thua?
Bởi vì trong tay trọng tài cầm microphone, lúc này tiếng rít gào của Phạm Chí Vĩ lập tức làm tất cả mọi người tại hiện trường đều nghe được, trong lúc nhất thời nhấc lên sóng lớn, chỉ thấy một ít người xem kích động trực tiếp đứng lên.
- Gặp qua kẻ không biết xấu hồ, chưa thấy qua kẻ không biết xấu hồ như ngươi, đã đến nước này, còn không nhận thua?
- Đúng vậy, quả thực thiếu não về đến nhà, chẳng lẽ muốn tiếp tục mất mặt xấu hồ?
- Ai, các ngươi đều sai lầm rồi, kỳ thật đứa nhỏ này bị kích thích, hẳn nên đưa tới bệnh viện tâm thần.
Đối mặt thái độ không chịu nhận thua của Phạm Chí Vĩ, khán giả sôi nồi phát biểu
ý kiến.
Mà trọng tài trận đấu lại cảm thấy gương mặt mình như đang run rẩy lên, vẻ mặt của hắn trở nên vô cùng cổ quái, có vẻ như đang hỏi: TMD (con mẹ nó) đã đến mức này, ngươi không nhận thua, hay là muốn trở mặt lật bàn hay sao?
- Vị bạn học này, tôi có thể hiểu được tâm tình của cậu, bất quá...
Trong lòng tuy rằng cảm thấy được Phạm Chí Vĩ thật sự quá không biết xấu hồ, nhưng trọng tài trận đấu vẫn uyển chuyển biểu đạt ý của minh.
- Vù vù. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phạm Chí Vĩ tựa hồ thật sự bị kích thích, lại nghe được lời nói của trọng tài, hắn theo bản năng muốn phát tác.
Nghe được lời Lâm Vũ, nhìn ánh mắt phẫn nộ lóe trong con ngươi Lâm Vũ, Phạm Chí Vĩ chợt nhớ lại lời lúc trước của Lâm Vũ, nỗi phẫn nộ trong lòng giống như bị nước sông băng giội tắt, gương mặt chuyển biến thành tốt đẹp hơn rất nhiều.
- Được, chúng ta nhận thua.
Phạm Chí Vĩ hít sâu một hơi, trầm thấp nói với trọng tài, đồng thời ánh mắt lạnh lùng quét nhìn về phía Trần Phàm, hận ý trong con ngươi không chút nào che giấu.
Nhận thấy được hận ý toát ra trong con ngươi Phạm Chí Vĩ, Trần Phàm liếm liếm môi, không nói gì.
Trọng tài trận đấu nghe được lời của Phạm Chí Vĩ, không nói thêm gì nữa, mà xoay người đối mặt toàn bộ người xem nơi lễ đường, gương mặt cổ quái nói:
- Các vị đồng học, bởi vì thực lực của chiến độ No 1 cùng chiến đội thái điểu A kém xa nhau, trận đấu trở nên không còn ý nghĩa, vì vậy chiến đội No 1 lựa chọn nhận thua.
Nói xong lời cuối cùng, trọng tài trận đấu cũng cảm giác trên mặt mình có chút nóng lên...
Theo hắn xem ra, tên của hai chiến đội nên thay đổi cho nhau mới đúng, hiện giờ gọi ra thật sự quá châm chọc.
Không riêng gì trọng tài ý thức được điểm này, người xem tại hiện trường cũng ý thức được điểm này, sôi nổi chỉ trỏ vào người của chiến đội No 1.
Nghe dưới khán đài truyền đến những lời nói khó nghe, trong lồng ngực Phạm Chí Vĩ đã tức điên, bất quá vừa nghĩ đến đồng đội Lâm Vũ của mình có thể ở trong hiện thực hung hăng giáo huấn Trần Phàm, cuối cùng hắn nhịn được lửa giận trong nội tâm, không phát tác.
Ở một bên, Chu Văn đã lấy tai nghe xuống, ánh mắt gắt gao tập trung Phạm Chí Vĩ.
Bên tai quanh quẩn lời nói châm chọc của khán giả đối với đám người Phạm Chí Vĩ, trong con ngươi hiện ra biểu tình như tro nguội của bọn hắn, trái tim Chu Văn đập nhanh với tốc độ thật khủng khiếp.
Là kích động sao?
Không phải.
Là trút giận.
Không bao lâu trước, khi biết được Phạm Chí Vĩ lợi dụng âm mưu đi lừa cô gái đáng yêu kia, hơn nữa còn đoạt lấy sinh mạng của nàng, Chu Văn đối với Phạm Chí Vĩ có thể nói là hận thấu xương.
Ngay từ đầu, hắn bởi vì bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, một mình chạy tới tìm Phạm Chí Vĩ tính sồ, kết quả dáng người nhỏ yếu như hắn, bị Phạm Chí Vĩ cùng đồng bọn đánh bị thương đầy người.
Sau đó, hắn cố gắng dùng thủ đoạn pháp luật đi trừng phạt Phạm Chí Vĩ, kết quả bởi vì lúc ấy chuyện này làm ảnh hưởng tồi tệ tới trường học, bên trường học vì muốn làm hòa hoãn lực ảnh hưởng nên cùng cảnh sát đạt được hiệp nghị, về phương diện khác lúc ấy pháp luật cùng internet không đầy đủ, đối với việc truyền bá hình ảnh đồi trụy trên mạng không được rõ ràng, hơn nữa Phạm Chí Vĩ còn giải thích với cảnh sát do hắn không cẩn thận làm mất điện thoại di động.
Ở dưới tình hình này, thủ đoạn trả thù bằng pháp luật đã thất bại chấm dứt.
Vũ lực không được, pháp luật không được, khi đó Chu Văn thiếu chút nữa tuyệt vọng, cuối cùng hắn nghĩ tới cs.
Hắn nghĩ ở khu vực Phạm Chí Vĩ quan tâm nhất dùng phương thức tàn khốc nhất đánh bại Phạm Chí Vĩ, để cho hắn phải sám hối.
Nhưng khi đó hắn vì bị cừu hận làm choáng váng đầu óc, nóng lòng báo thù, kết quả khi vào trận đấu phát huy nghiêm trọng thất thường, kết quả cuối cùng chẳng những hắn không đánh bại được Phạm Chí Vĩ trong trò chơi, ngược lại còn bị thảm bại.
Đả kích liên tiếp làm tính cách hắn đại biến, từ một nam sinh hoạt bát vui tươi biến thành trầm mặc ít lời, hắn cũng không còn chơi trò CS, bởi vì hắn sợ sẽ nhớ tới vẻ tươi cười đáng yêu của cô bé kia, cũng sợ nhớ tới gương mặt đắc ý của Phạm Chí Vĩ.
Ngày đó, Tô San nói muốn thành lập chiến đội thi đấu, từ đầu hắn vẫn cảm thấy trong lòng thật rối rắm, theo ý nào đó mà nói, hắn cũng không muốn nhìn lại trò chơi cs này, cả đời cũng không chạm tới, bởi vì đó là ác mộng của hắn.
Nhưng bởi vì Tô San là bạn gái Trần Phàm, cuối cùng hắn nhịn đau đáp ứng.
- Thật xin lỗi, Chu Văn.
Ngay khi ánh mắt Chu Văn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Phạm Chí Vĩ, Tô San đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt xin lỗi nói:
- Nếu tôi biết bởi vì trận đấu cs sẽ gợi lên chuyện cũ thương tâm của anh, tôi sẽ không thành lập chiến đội.
- Không.
Ngây người nghe được lời Tô San, Chu Văn đỏ mắt, lắc lắc đầu cảm kích nói:
- Tôi hẳn nên cảm ơn cô và Trần Phàm mới đúng, là hai người giúp tôi nhìn thấy bộ dạng thất bại của tên hỗn đản kia.
Nghe Chu Văn nói như thế, Tô San theo bản năng nhìn về hướng Phạm Chí Vĩ, kết quả phát hiện trước đó Phạm Chí Vĩ vẫn còn vẻ thất hồn lạc phách, lúc này giống như thay đổi thành một người khác, trên mặt của hắn cũng không còn tìm được nửa điểm phẫn nộ cùng mất mát, mà đang cùng Lâm Vũ nói nhỏ gì đó, lúc nói chuyện ánh mắt thường thường quét về phía nhóm người của mình, ánh mắt kia giống như đang nói: các ngươi đừng hòng cao hứng, vở kịch hay còn đang phía sau.
Thấy một màn như vậy, Tô San lập tức nổi giận, không nói một lời vọt thẳng tới chỗ Phạm Chí Vĩ.
Nhận thấy được hành động của Tô San, Trần Phàm tỉnh bơ đi theo sát phía sau Tô San.
- Bọn hắn tới.
Tuy rằng từ trong miệng Lâm Vũ đã biết được kế hoạch giáo huấn Trần Phàm, nhưng thân thủ khủng bố của Trần Phàm để lại bóng ma tâm lý không thể ma diệt trong lòng Phạm Chí Vĩ, lúc này thấy Trần Phàm cùng Tô San đi tới, hơi sợ hãi nói.
Nghe được lời nói của Phạm Chí Vĩ, Lâm Vũ theo bản năng hướng Trần Phàm cùng Tô San nhìn lại, vẻ mặt cười lạnh nói:
- Đến thì thế nào? Hay là bọn hắn dám động thủ ở chỗ này? Phải biết rằng, hiện tại có mấy ngàn người đang ngồi chỗ này, hơn nữa có thầy giáo trong trường, cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám động thủ ở đây.
Nguyên bản trong lòng Phạm Chí Vĩ có chút khẩn trương, nghe Lâm Vũ nói như thế lập tức yên tâm.
- Phạm Chí Vĩ, đừng cho rằng nhận thua thì chuyện đã xong.
Cùng lúc đó, Tô San đi cùng Trần Phàm tới trước mặt Phạm Chí Vĩ, sắc mặt khó coi nói.
Bởi vì có Lâm Vũ nhắc nhở, lúc này Phạm Chí Vĩ không hề lo lắng Trần Phàm sẽ động thủ tại chỗ này, bởi vậy nghe Tô San vừa nói như vậy, lập tức cười lạnh nói:
- Cô nói rất đúng, sự tình đích xác chưa xong đâu.
- Nếu ngươi còn nhớ rõ việc đánh cuộc phía trước, còn không đi giải thích với Chu Văn?
Phạm Chí Vĩ dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn Chu Văn, âm dương quái khí nói:
- Giải thích? Ta dựa vào cái gì phải giải thích với tên ngốc kia?
- Phạm Chí Vĩ, ngươi...Tô San tức giận đến cả người run lên.
Mà Trần Phàm lại nheo ánh mắt.
- Hắc, Tô đại mỹ nữ, đừng nghĩ tới việc đánh cuộc trước đó, không thực tế. Ngược lại cô hãy để cho bạn trai cô cùng tên ngốc kia tự cầu nhiều phúc đi.
Đúng lúc này, Lâm Vũ đứng một bên dùng loại ánh mắt hài hước nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nhìn món đồ chơi:
- Hiện tại xã hội này tương đối loạn, sự cố ngoài ý muốn tương đối nhiều. Tỷ như có người uống nước lạnh cũng sặc chết, có người đi trên đường sẽ bị xe đụng chết. Cô tốt nhất nên cầu ông trời phù hộ cho bọn hắn.
Ngây người nghe được lời uy hiếp của Lâm Vũ, Tô San tức giận đến sắc mặt trắng bệch, theo bản năng muốn ra tay giáo huấn Lâm Vũ.
Nhưng không đợi nàng ra tay, Trần Phàm dùng một tay kéo nàng, để nàng không thể động đậy, dùng ánh mắt ý bảo nàng yên tâm đừng nóng nảy, sau đó híp mắt quét nhìn Lâm Vũ cùng Phạm Chí Vĩ, không nói gì, trực tiếp kéo Tô San xoay người rời đi.
Bị người uy hiếp.
Đây là một trong những cấm kỵ của Trần Phàm.
Từng, những kẻ cố gắng khiêu chiến cấm kỵ của Trần Phàm, hiện giờ đều đang ở trong hũ tro cốt sám hối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đối mặt sát ý toát ra từ trên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm không hề mảy may để ý, nhưng Sở Qua lại sợ tới mức không nhẹ, vội vàng buông bình rượu, hòa giải nói: - Sư...sư phụ, có lời gì từ từ nói. Nếu thầy có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần tôi cùng tiểu cô có thể làm được, nhất định đáp ứng.
Mắt thấy vẻ khẩn trương của Sở Qua, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.
Ngay từ đầu, mặc dù hắn cảm thấy có chút nghi hoặc với việc Hoàng Phủ Hồng Trúc mời hắn tới biệt thự dùng cơm, nhưng nghĩ lại, hắn chẳng những đã cứu Sở Qua một mạng, hơn nữa trong lúc vô ý còn cứu vớt Hồng Trucc bang, đây đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, tuyệt đối có thể tính là một thiên đại ân tình.
Ân tình như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc mời Trần Phàm đến biệt thự, vả lại tự mình xuống bếp, điều này tựa hồ cũng chưa đủ.
Thẳng đến khi Trần Phàm vào nhà ăn, nhìn thấy ba chiếc ghế trong phòng thì hắn mới mơ hồ cảm thấy được có vấn đề.
Căn cứ theo như lời của Sở Qua, nhà ăn này ngoại trừ Sở Qua, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở vấn Thiên ra, chưa từng có người ngoài dùng cơm tại đây.
Ở dưới tình hình này, Sở vấn Thiên đã chết, với tình ý của Hoàng Phủ Hồng Trúc đối với Sở Vấn Thiên, nếu chỉ là vì cảm tạ Trần Phàm, xa xa không cần chiêu đãi ở phòng ăn này.
Phía trước, sở dĩ hắn thử Hoàng Phủ Hồng Trủc như vậy, chỉ là muốn dùng phương thức này ám chỉ Hoàng Phủ Hồng Trúc mà thôi. - Hoàng Phủ tiểu thư, dụng ý khi tôi hỏi câu đó, trong lòng cô cũng đã hiểu, tôi không muốn nói ra, còn việc thù lao khi tôi trợ giúp Hồng Trúc bang, ân, rất đơn giản, một hồi chúng ta đến phòng sách từ từ nói.
Trần Phàm cười cười, sau đó nhìn Sở Qua nói: - Tiểu Qua, cậu cũng không cần khẩn trương, tôi và tiểu cô của cậu không có việc gì.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, Sở Qua có chút nửa tin nửa ngờ, mà thân hình Hoàng Phủ Hồng Trúc run lên, trong con ngươi hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, theo sau cũng không nói gì, mà dẫn đầu cầm đôi đũa, nhìn Sở Qua nói: - Tiểu Qua, ăn cơm đi, cơm nước xong con lên lầu trước, cô cùng Sở tiên sinh đến phòng sách bàn ít chuyện.
Dù Sở Qua được cho là thông minh tuyệt đỉnh so với bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa từng trải qua không ít chuyện, suy nghĩ vấn đề cũng hiểu xa hơn bạn cùng lứa tuổi, càng toàn diện hơn, nhưng hắn vẫn không thể nhìn ra ẩn ý trong cuộc nói chuyện giữa Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trong lòng có nghi vấn, Sở Qua cũng không dám hỏi nhiều hơn, mà thành thành thật thật ngồi xuống ăn cơm, Trần Phàm cầm đũa lên, không hề có chút khách khí, ngược lại nhấm nháp thức ăn do Hoàng Phủ Hồng Trúc làm ra, khen ngợi không ngừng.
So sánh với Trần Phàm mà nói, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Sở Qua ăn uống cũng không nhiều, nhất là Sở Qua, bộ dạng không chút yên lòng, hiển nhiên hắn cũng không hi vọng nhìn thấy Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc phát sinh mâu thuẫn.
Nửa giờ sau, Sở Qua buông đũa xuống, chào Trần Phàm, Hoàng Phủ Hồng Trúc, liền trực tiếp lên lầu.
Trần Phàm cầm khăn trắng lau miệng, nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc cơ hồ không động đũa, hỏi: - Hoàng Phủ tiểu thư ăn kiêng sao? - Tôi không có khẩu vị, nếu Trần tiên sinh đã ăn xong, chúng ta đến phòng sách nói chuyện.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thản nhiên nói.
Trần Phàm gật gật đầu: - Được.
Nửa phút sau, Trần Phàm đi theo Hoàng Phủ Hồng Trúc đến phòng sách.
Khi nhìn thấy những bộ sách phô trương cùng tấm bảng trên vách phòng, bước chân Trần Phàm thoáng khựng lại, trong lòng âm thầm cảm thán, Sở vấn Thiên từng có thể ngạo thị Tam Giang Châu Trường Giang, cũng không phải tuyệt đối dựa vào vận khí.
Không để ý tới Trần Phàm quan sát tấm bảng lưu lại nhân mạch trên tường, Hoàng Phủ Hồng Trủc tự mình rót một ly Đại Hồng Bào cho Trần Phàm, sau đó ngồi bên cạnh bàn, không lạnh không nhạt nói: - Trần tiên sinh, hiện tại có thể nói điều kiện của anh. - Hoàng Phủ tiểu thư, tất cả đều là người thông minh, tôi cũng không quanh co lòng vòng.
Vẻ mặt Trần Phàm thản nhiên ngồi đối diện Hoàng Phủ Hồng Trúc, châm một điếu thuốc lá, nghiêm mặt nói: - Tôi biết, cô là muốn cho tôi cuốn vào tranh đấu giữa Hồng Trủc bang và Thanh bang, bất quá thực đáng tiếc, tôi đối với loại chuyện này không hề có chút hứng thú. Đây cũng là lý do lúc ăn cơm tôi đã cắt đứt ngang lời của cô, nói vậy cô cũng đã hiểu. - Tiết Cường là một người có thù tất báo, anh phá hủy chuyện tốt của hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho anh, chẳng lẽ anh cho rằng anh có thể làm người ngoài cuộc?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không phủ nhận, nàng quả thật có ý tứ này.
Nàng điều tra qua Trần Phàm, mặc dù không điều tra ra bối cảnh thật sự của Trần Phàm, nhưng cũng có cách nhìn giống như Tiết Hồ, cho rằng Trần Phàm có quan hệ với kinh thành Trần gia. Ở dưới tình hình này, nếu như có thể kéo Trần Phàm vào trận tranh đấu kia, như vậy Thanh bang muốn động Hồng Trúc bang phải nghĩ kỹ.
Mà đêm nay nàng long trọng mời Trần Phàm tới biệt thự dùng cơm, ngoại trừ cảm tạ Trần Phàm cứu Sở Qua, trong lúc vô ý còn giúp Hồng Trúc bang một đại ân, còn muốn đem Trần Phàm kéo vào trận tranh đấu này, cấp Hồng Trúc bang tăng thêm lợi thế. - Tôi có phải là người ngoài cuộc hay không, điều này không cần Hoàng Phủ tiểu thư quan tâm.
Trần Phàm phun ra ngụm khói, nheo mắt lại, thanh âm lạnh lùng nói: - Hơn nữa, con người của tôi có một thói quen, tôi không thích người khác bức bách tôi làm chuyện gì, càng không thích có người đào hầm để cho tôi nhảy vào.
Làm như đã nhận ra Trần Phàm đang tức giận, Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm mặc một lúc lâu, thở dài nói: - Được rồi, Trần tiên sinh, chuyện này là Hoàng Phủ Hồng Trúc không đúng, mong rằng rộng lượng. - Xem như là tiền cơm ở dưới nhà đi, nhưng tôi hi vọng không còn lần thứ hai.
Trần Phàm nói đến chữ lần thứ hai thì gương mặt lạnh lùng, sau đó đột nhiên chuyển giọng, nói: - Mặt khác, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi nói tôi cứu Sở Qua là việc phải làm. Nhưng hành động của tôi ở Hàng Châu cũng xem như giúp Hồng Trúc bang một đại ân, cô hẳn nên có điều tỏ vẻ? - Không thành vấn đề, Trần tiên sinh nói cái giá đi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật gật đầu, trầm giọng hỏi.
Trần Phàm hút sâu một ngụm, chậm rãi nói: - Tôi không cần tiền, nếu như là vì tiền, đêm nay tôi sẽ không tới nơi này. Tôi tới nơi này, chính là vì cần Hoàng Phủ tiểu thư giúp một chuyện nhỏ mà thôi, ân, chỉ là nhấc tay làm phiền.
Nghe Trần Phàm nói như thế, Hoàng Phủ Hồng Trủc cảm thấy tò mò, nàng không nghĩ ra, Trần Phàm rốt cục muốn làm gi.
Tiêu gia đại viện, phòng họp.
Tiêu Phong tổng cộng có năm người chú, hai người bác, giờ này khắc này toàn bộ ngồi trong phòng hội nghị, cộng thêm Tiêu Viễn Sơn vừa vặn là tám người.
Tiêu Phong lần đầu tiên tham gia hội nghị gia tộc, nhung không có chỗ ngồi mà là đúng phía sau Tiêu Viễn Sơn. - Các anh chị em, hôm nay tôi triệu tập mọi người đến, là muốn cùng mọi người nghiên cứu thảo luận chuyện hồi sáng này.
Mắt thấy mọi người đến đông đủ, Tiêu Viễn Sơn chậm rãi mở miệng nói. - Còn có gi đáng nghiên cứu thảo luận? Lại có thể làm cho người của Phó gia cùng Tần gia phục lạy nhận sai, đây không phải là gây nháo thôi. - Đúng vậy, thật sự được thì cho nữ nhân nước ngoài kia ra tay trợ giúp gia tộc chúng ta đi, giúp thì không giúp, còn đùa giỡn uy phong, bản thân tôi muốn xem làm sao mà kết thúc. - Giúp? Chỉ là nằm mộng, tôi đã nhận được tin tức, nữ nhân nước ngoài kia đã rời khỏi Trung Quốc chiều nay. - Không có nữ nhân nước ngoài kia trợ giúp, Tiêu gia chúng ta liền là quả hồng mềm mặc cho người ta nắm giữ.
Tiêu Viễn Sơn vừa thốt lên xong, lập tứ có bốn người mở miệng, gương mặt khó coi, trong giọng nói bất mãn không có chút nào che giấu. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
'Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc, đại cô.
Nghe được lời nói của bốn người, không đợi Tiêu Viễn Sơn mở miệng, Tiêu Phong trầm giọng nói: - Bọn hắn không phải còn chưa đến trả thù Tiêu gia chúng ta sao? Các vị đã sợ thành như vậy? - Hắc, tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi khi bọn hắn trả thù, sợ còn trễ sao? - Hay là mày khẩn cấp muốn bọn hắn trả thù hay sao? Tao xem mày, thật sự là làm hư việc nhiều hơn thành công. - Đúng vậy, Tiêu gia chúng ta xuống dốc, cũng là bởi vi mày cùng tiểu a đầu Tần gia đính hôn, nếu không phải cõng rắn cắn gà nhà, Tiêu gia chúng ta đến nông nỗi rơi xuống tình trạng như hôm nay sao? - Theo tôi thấy, không bằng đem Tiêu Phong đuổi ra Tiêu gia, cứ như vậy Tiêu gia còn giữ lại một đường sống. - Tôi đồng ý. - Tôi đồng ý. - Tôi cũng đồng ý. - Đủ rồi.
Sắc mặt Tiêu Viễn Sơn âm trầm vỗ bàn, theo sau ánh mắt lạnh lùng đảo qua trên mặt bốn người, lạnh nhạt nói: - Tiểu Phong cùng nha đầu Tần gia đính hôn, tiểu Phong mới bao nhiêu? Hắn vẫn còn chưa tới mười tuổi, một đứa bé chưa đến mười tuổi biết tự đi đính hôn sao? Người nào không biết cửa hôn sự kia do chính lão gia tử tự mình đặt ra? - Tiêu Viễn Sơn, dù cửa hôn sự kia do chính lão gia tử định ra nhưng nói đến cùng là vì con của chú.
Lần này mở miệng trước là đại cô của Tiêu Phong, một nữ nhân dáng người mập mạp. - Tiêu Viễn Sơn, tạm thời không đề cập tới cửa hôn sự kia, anh nói đi, trước mắt chuyện này giải quyết như thế nào? Hay là anh thật sự muốn đợi người ta trả thù tới cửa?
Lần này mở miệng chính là nhị thúc của Tiêu Phong, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức làm mọi người đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viễn Sơn.
Đối mặt với bốn người chất vấn, Tiẽu Viễn Sơn nhìn thoáng qua hai người em trai cùng em gái nhỏ nhất, nhận thấy được ánh mắt lo lắng của ba người, ngầm thở dài. Hắn biết rõ, sau khi biết được Dai Fu rời đi Trung Quốc, cả ba người này dù ngay từ đầu cho rằng Tiêu gia có thể mượn cơ hội này quật khởi cũng cho rằng không còn hi vọng.
Nhưng ba người này trong ngày thường có quan hệ tốt với Tiêu Viễn Sơn, không nghĩ đi tranh vị trí gia chủ mà thôi. - Nếu Phó gia cùng Tần gia cùng năm nhà kia tiến hành trả thù Tiêu gia, Tiêu Viễn Sơn này sẽ mang theo tiểu Phong rời khỏi Tiêu gia, không bao giờ còn là người của Tiêu gia.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Viễn Sơn gằn từng chữ.
Lời của Tiêu Viễn Sơn vừa thốt ra, lập tức làm cho bốn người chỉ trích Tiêu Phong trước đó hai mắt tỏa sáng, gương mặt vô cùng hưng phấn.
Theo bọn hắn xem ra, nếu Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong rời khỏi Tiêu gia, đến lúc đó bọn hắn tiếp tục hướng năm nhà kia bồi tội, năm nhà kia vị tất sẽ đối với Tiêu gia đuổi tận giết tuyệt.
Dù sao gây chuyện chính là Tiêu Phong, không phải là bọn hắn.
Nhị thúc, tứ thúc, thất thúc cùng đại cô của Tiêu Phong hưng phấn không thôi, tam thúc, ngũ thúc, nhị cô cũng vẻ mặt lo lắng, hiển nhiên bọn họ cũng không hi vọng chứng kiến Tiêu gia phân thành năm bè bảy mảng, bởi nếu thật như vậy, Tiêu gia liền hoàn toàn xuống dốc, rốt cục không còn khả năng quật khởi. - Nếu năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia đạt được cơ hội quật khởi, thì như thế nào?
Đúng lúc này, Tiêu Phong vẫn đứng sau lưng Tiêu Viễn Sơn bỗng nhiên bước lên trước, lớn tiếng hỏi.
Có lẽ thật không ngờ Tiêu Phong sẽ nói như vậy, vẻ mặt bốn người đều ngạc nhiên. - Quật khởi? Không biết chuyện, mày còn đang làm xuân thu đại mộng?
Đại cô của Tiêu Phong cười lạnh nói móc, ngay từ đầu bà ta hoàn toàn không tin Tiêu Phong có thể lấy được cơ hội quật khởi lần nữa.
Không chỉ là bà ta, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng có vẻ mặt cười nhạo.
'Nếu như năm nhà kia không báo phục, hơn nữa Tiêu gia bởi vậy đạt được cơ hội quật khởi, vậy bốn người phải cút ra khỏi Tiêu gia.
Tiêu Phong đặt hai tay lên bàn hội nghị, chồm tới sắc mặt âm trầm nói.
Cút ra khỏi Tiêu gia?
Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, bốn người đều ngẩn ra, theo sau đại cô Tiêu Phong dùng tiếng nói the thé bén nhọn rống lên: - Mày làm phản rồi, mày là thứ gì
vậy? - Muốn được một thứ nào đó, nhất định phải trả giá thật nhiều, các người muốn không có phong hiểm liền đơn giản muốn cha tôi cùng tôi phải rời khỏi Tiêu gia, điều này được sao?
Tiêu Phong tựa hồ quyết tâm trở mặt với bốn người, giọng nói không còn chút khách khí. - Ba.
Làm như cảm thấy được dáng vẻ của Tiêu Phong quá kiêu ngạo, đại cô Tiêu Phong vỗ mạnh bàn, sau đó thở phì phì đúng lên, quát lớn: - Được, tao đáp ứng mày, bản thân tao muốn nhìn xem một tên phế vật liên lụy gia tộc như mày có thể làm ra chuyện gi kinh thiên động địa.
Nghe đại cô Tiêu Phong vừa nói như thế, nhị thúc, tứ thúc cùng thất thúc của Tiêu Phong cũng đáp ứng, ở trong trí nhớ của bọn hắn, từ sau khi bị Tần Tư Nhiên đến nhà nhục nhã từ hôn, Tiêu Phong luôn luôn trải qua cuộc sống suy sút, không có chút lòng cầu tiến.
Một phế vạt suy sút như vậy, có thể làm cho gia tộc quật khởi?
Bọn hắn tình nguyện tin tưởng heo mẹ biết leo cây còn hơn. - Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai, các người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa, hết thảy đều là các người tự chuốc lấy.
Tiêu Phong hít sâu một hơi, cười lạnh nói: - Tôi sẽ làm cho các người phải hối hận.