Những lời này giống như một đạo sấm sét nổ vang trong phòng hội nghị, lập tức làm cho tất cả mọi người kể cả Tiêu Phong đều bị chấn kinh.
Bọn hắn đều rất rõ ràng giá trị của những lời này cao tới cỡ nào.
Làm xí nghiệp tập đoàn danh nhân của Đông Hải thậm chí cả nước, tập đoàn Thiên Vấn thực đủ sức dùng từ khủng bố để hình dung, năng lượng đã viễn siêu Phó gia, Tần gia những thế lực linh tinh khác.
Có thể nói không chút nào khoa trương, có thể hợp tác cùng tập đoàn Thiên vấn, liền đại biểu cho cơ hội phát triển lớn mạnh.
Mà làm hợp tác đồng bạn trung thực của tập đoàn Thiên vấn, thì có thể giúp cho Tiêu gia nhất phi trùng thiên, trùng tố huy hoàng.
Thời gian giống như định dạng ở một khắc này, sự yên tĩnh trong phòng họp có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc của mọi người.
Trong đó, thần tình cha con Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong là kích động, mà Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai bốn người thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Tiêu Phong, tên phế vật từng liên lụy Tiêu gia, chẳng những đã đáp lên được tập đoàn Thiên vấn, lại còn có thể giúp Tiêu gia trở thành đồng bạn hợp tác trung thành nhất của tập đoàn Thiên vấn.
Loại hình ảnh trái ngược hoàn toàn này làm cho bọn hắn không thể tin được, bọn hắn thậm chí còn cho rằng lỗ tai mình đã xuất hiện vấn đề.
Dù sao, ở nước Trung Quốc lớn đến như vậy, làm đồng bạn hợp tác trung thành với tập đoàn Thiên vấn cũng chỉ có hai nhà, hai xí nghiệp kia không có chỗ nào mà không phải là đầu sỏ, hoàn toàn không phải Tiêu gia có thể so sánh.
Trên màn hình, Dương Viễn cũng không vì biểu tình biến hóa của mọi người mà cảm thấy kinh ngạc, ngược lại theo hắn xem ra, người của Tiêu gia không kinh ngạc mới là việc lạ. Tiêu gia có thể trở thành họp tác đồng bạn trung thành của tập đoàn Thiên Vấn, đây hoàn toàn là chuyện có bánh nướng trên trời rơi xuống - cực tốt. - Mặt khác, Tiêu tiên sinh, Hoàng Phủ tiểu thư nhờ tôi chuyển cáo cậu, tập đoàn Thiên Vấn làm ra quyết định như vậy, hoàn toàn là bởi vì người bạn của cậu, Trần Phàm.
Dương Viễn tiếp tục nói: - Còn về thủ tục họp tác cụ thể, tôi nghĩ, cho cha cậu tự mình đến Đông Hải tìm tôi nói chuyện.
Dứt lời, Dương Viễn trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại internet.
Trong phòng hội nghị, Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai nhìn nhau, cảm giác giống như đang hỏi: Trần Phàm? Bạn của Tiêu Phong? Đây là lộ thần tiên ở đâu? Lại có thể để cho tập đoàn Thiên vấn tự hạ mình cùng Tiêu gia trở thành đồng bạn họp tác trung thành nhất?
Trên màn hình, thân ảnh của Dương Viễn sớm đã biến mất, trong phòng hội nghị, mọi người dường như vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, bầu không khí im ắng như cũ.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Phong đem ánh mắt từ trên màn hình thu hồi, quẳng ném về phía bốn người Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến và Tiêu Hiểu Mai. Nhìn biểu tình khiếp sợ cùng ánh mắt không dám tin của bốn người, Tiêu Phong bỗng nhiên cảm thấy bốn người này cực kỳ đáng ghét. Tại hắn xem ra, gia tộc mình luân lạc rơi vào tình trạng như thế này, đều là do bốn người kia vì lợi ích cá nhân mà không quan tâm đến tương lai của gia tộc, làm ra những hành động xấu hổ đối với liệt tồ liệt tông Tiêu Gia - Phía trước, các người đều đáp ứng rồi, chỉ cần tôi có thể cấp cho Tiêu gia cơ hội quật khởi, bốn người các vị đều phải cút ra khỏi Tiêu gia, hiện giờ các người còn lời gì muốn nói nữa hay không đây?
Tiêu Phong dẫn đầu lên tiếng, trong ngữ khí không hề có nửa điểm ý tứ muốn buông tha cho bốn người này.
Vừa nghe thấy Tiêu Phong nói như thế, bốn người lúc trước còn mang theo dáng vẻ hung hăng càn quấy, lúc này liền giống như câm điếc bình thường, chần chừ không dám mở miệng, cả đám thần sắc đều phi thường khó coi. - Tiêu...Tiêu Phong.
Theo sau, Tiêu Hiểu Mai dáng người béo mập, dẫn đầu lên tiếng. Có thể bởi vì đã chột dạ, cho nên nàng không còn dám gọi Tiêu Phong là phế vật nữa, mà gọi thẳng kỳ danh nói: - Chỉ bằng vào một câu nói của Dương Viễn, chẳng lẽ đã có thể chứng minh Tiêu gia chúng ta, liền nắm giữ được cơ hội hay sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng bản thân Tiêu Hiểu Mai vô cùng rõ ràng, chuyện quật khởi không mười thì cũng có đến chín phần nắm chắc. Nàng nói những lời này chỉ là muốn chống chế mà thôi. - Ai biết tập đoàn Thiên vấn đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì chứ? - Đúng vậy, nếu không cẩn thận, tập đoàn Thiên vấn mượn danh nghĩa hợp tác mà thâu tóm sản nghiệp của Tiêu gia cũng chưa biết chừng! - Hơn nữa, theo ta được biết, tập đoàn Thiên vấn mặc dù là Sở vấn Thiên mất mười năm thời gian làm lại hồ sơ tài sản, nhưng một số sản nghiệp trong đó vẫn đang là từ sinh ý hắc đạo mà có. Chúng ta họp tác cùng tập đoàn Thiên vấn là phúc hay họa còn chưa biết đâu.
Tiêu Hiểu Mai vừa thốt ra lời xong, ba người Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến đều lần lượt mở miệng. - Cây sống để da, người sống phải giữa gìn thể diện, các ngươi cũng không cần đến thể diện cho mình nữa hay sao?
Đối mặt với lời ngụy biện của bốn người, Tiêu Phong diễn cảm âm trầm tới cực điểm, hạ giọng mắng: - Chứng cớ rõ ràng như thế, mà các người vẫn còn chống chế được. Chẳng lẽ các người thật đúng là không thấy quan tài không đồ lệ sao? - Hiện giờ Tiêu gia còn chưa cải thiện tình hình, vẫn còn chỉ là một câu nói suông mà thôi, nguyên bản chẳng thể chứng minh ra được điều gì.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Hiểu Mai biết rõ ràng, Dương Viễn xưa nay vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đã nói ra, liền giống như bát nước hất ra ngoài. Nàng làm như vậy, chẳng qua chính là không muốn nhận thua mà thôi. - Đúng thế, muốn chúng ta rời khỏi Tiêu gia, vậy phải chờ ngày sau Tiêu gia thông qua tập đoàn Thiên vấn phát triển cường đại, rồi hãy tính toán sau đi.
Tiêu Phương liền phụ họa mở miệng nói.
Nghe hai người nói những lời này, Tiêu Phong đang muốn lên tiếng mắng, thì cửa phòng hội nghị đã bị người khác đẩy ra, thư ký của Tiêu Viễn Sơn nhanh chân bước vào, có chút khẩn trương nói: - Chủ tịch, La phó tỉnh trưởng đến đây...
La phó tỉnh trưởng?
Vừa nghe thấy bốn chữ này, mọi người ngồi trong gian phong hội nghị đã không khỏi trợn tròn hai mắt lên. Lúc trước, khi Tiêu gia còn chưa xuống dốc, ở vùng Chiết Giang cũng coi như là thế lực xếp trên tầng thượng lưu, khi đó, một vài thành viên trung tâm của Tiêu gia cũng thường xuyên giao lưu với quan chức nắm quyền kinh tế,
để mượn sức quan hệ đầu tư vào những hạng mục kinh doanh. Nhưng hiện giờ, Tiêu gia đã hoàn toàn xuống dốc, mà phó tỉnh trưởng nắm quyền quản lý kinh tế lại đích thân tới nhà bái phỏng sao? - Cô nói ai?
Tựu ngay cả Tiêu Viễn Sơn cũng không dám tin tưởng chuyện này là sự thật.
Thư ký của Tiêu Viễn Sơn thở sâu ra hai ngụm trọc khí, cật lực điều chỉnh cảm xúc nói: - Báo cáo chủ tịch, chính là La phó tỉnh trưởng, ông ấy mang theo thư ký tới đây, đang ngồi chờ ở trong đại sảnh. - Bá!
Vừa nghe thấy câu trả lời khẳng định của thư ký, Tiêu Viễn Sơn hung hăng đứng bật dậy, theo bản năng muốn chạy ra ngoài phòng khách. - Cha!
Đúng lúc này, Tiêu Phong theo trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hắn dường như đoán ra cái gì đó, liền vươn tay giữ chặt lấy Tiêu Viễn Sơn, nói: - Không bằng mời La phó tỉnh trưởng đến phòng họp đi.
Ân? Câu nói này của Tiêu Phong vừa thốt ra, Tiêu Viễn Sơn không khỏi ngẩn ngơ, theo sau chứng kiến thấy diễn cảm tự tin trên mặt Tiêu Phong, giống như đã minh bạch cái gì rồi, liền gật đầu nói: - Hảo!
Thấy một màn này, bốn người Tiêu Hiểu Mai không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như đang dò hỏi lẫn nhau: - La phó tỉnh trưởng chủ quản kinh tế sẽ không mang theo mũi dùi nhằm về phía này chứ?
Cơ hồ theo bản năng, diễn cảm trên mặt bốn người đều lộ ra biểu tình không dám tin tưởng. Tại bọn hắn xem ra, La phó tỉnh trưởng người ta là quan chủ quản kinh tế lớn nhất tỉnh, nắm giữ quyền hành, là nhân vật quyền thế ngập trời, làm sao có thể quen biết Tiêu Phong đây chứ? Dù sao, tựu ngay cả lão gia chủ Phó gia có lực lượng cường hãn ở vùng Chiết Giang, nếu gặp La phó tỉnh trưởng thì cũng phải khách khí mấy phần ah!
Một phút đồng hồ sau, sự thật chứng minh đã giáng cho bọn hắn một cái tát vang dội. Ở dưới Tiêu Viễn Sơn ân cần dẫn đường, La phó tỉnh trưởng mang theo thư ký riêng bước vào phòng họp, không mấy quan tâm đến những người khác, trực tiếp bước về phía Tiêu Phong.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, La phó tỉnh trưởng bước đến trước mặt Tiêu Phong, vươn song chưởng ra, bắt lấy tay Tiêu Phong, cười nói: - Tiêu Phong ah! vẫn luôn nghe nói cậu là người trẻ tuổi xuất sắc trong đám thanh niên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Hồ phụ không sinh khuyển tử ah! Kinh tế vùng Chiết Giang này có gia tăng sản lượng hay không, đều có thể phải nhờ hoàn toàn vào cậu mà thôi.
Oanh!
Nếu như nói, lúc trước Dương Viễn xuất hiện ở trên màn hình, thông báo cho mọi người biết, Tiêu gia sẽ trở thành đối tác kinh doanh cùng tập đoàn Thiên vấn, làm cho bốn người Tiêu Hiểu Mai khiếp sợ không thôi. Như vậy giờ khắc này, những lời nói kia của La phó tỉnh trưởng đã khiến cho bọn hắn hoàn toàn phải trợn tròn hai mắt lên.
Kinh tế vùng Chiết Giang sẽ phát triển hay không đều là dựa vào Tiêu Phong ư?
Nếu những lời này không phải là do La phó tỉnh trưởng nói ra, thì bọn hắn tuyệt đối sẽ cho rằng, đây chính là chuyện tình nực cười nhất trần đời. Thậm chí, bọn hắn sẽ cho rằng, đối phương nói ra lời này chính là kẻ điên, một tên điên từ đầu cho xuống dưới chân. Tại bọn hắn xem ra, Tiêu Phong thì tính là cái thứ gì chứ? Hắn có tác dụng gì, để khiến cho kinh tế vùng Chiết Giang phát triển cường đại thêm đây?
Giống như muốn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng mọi người, La phó tỉnh trưởng nhiệt tình nói: - Tiểu Phong ah! Roman tiên sinh, người phụ trách tập đoàn Warner ở khu vực Châu Á đã nói cho chúng ta biết, tập đoàn Warner có quyết định đầu tư vào Chiết Giang hay không, hoàn toàn đều là do chính bản thân cậu quyết định đó!
Nói đến đây, La phó tỉnh trưởng cũng kích động không thôi, nguyên bản vì chuyện tình Triệu Thiên Bá chặn đường Dai Fu, cho nên Roman thiếu chút nữa đã quyết định không để cho tập đoàn Warner đầu tư kế hoạch vào vùng Chiết Giang, hiện giờ có thể xoay chuyển tình thế, như vậy bảo hắn làm sao không thể kích động đây?
Thật ra bản thân hắn so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn, tập đoàn Warner có thực lực khủng bố ở Châu Âu, và cũng là một trong nhưng tập đoàn tài chính đứng đầu thế giới. Nếu như họ tuyển chọn đầu tư vào Chiết Giang, thì nguồn kinh tế của Chiết Giang sẽ nghênh đón những ngày tháng phát triển cao trào ở trong tương lai.
Kể từ đó, thân làm phó tỉnh trưởng phụ trách kinh tế như hắn, chỉ sợ không muốn thăng chức...cũng là không có khả năng. Đây tuyệt đối chính là chuyện tình không có khả năng!
Nghe La phó tỉnh trưởng nói như vậy, bốn người Tiêu Hiểu Mai trong lòng đều tuôn ra ý niệm không thể nào! Tại bọn hắn xem ra, Tiêu Phong bởi vì nhận thức qua Dai Fu, nên Dai Fu thuận tay xuất đầu trợ giúp hắn mà thôi, điều này có thể lý giải. Nhưng cái loại chuyện tình quan hệ tới lợi ích hàng đầu như thế này, Dai Fu tuyệt đối sẽ không bao giờ trợ giúp Tiêu Phong.
Theo ý nào đó mà nói, phán đoán của bốn người cũng không sai. Nếu như chỉ dựa vào quan hệ giữa Tiêu Phong và Dai Fu, thì Dai Fu tuyệt đối sẽ không bang trợ Tiêu gia!
Là thành viên trung tâm xuất sắc nhất gia tộc Kemer Er, cùng đảm đương chức vị bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc, ánh mắt cùng cách nhìn của Dai Fu về đại cục, tuyệt đối không phải là người bình thường có khả năng so sánh. Dai Fu làm như thế, hoàn toàn bởi là vì Trần Phàm mà thôi.
Trong chuyện này, cố nhiên là phải có ý tứ của Trần Phàm muốn bang trợ Tiêu gia. Nhưng, nếu phóng mắt nhìn xa hơn một chút, chính bản thân Dai Fu cũng phi thường rõ ràng, tuy rằng hiện giờ Trần Phàm không có theo Tiêu gia chiếm được chỗ tốt nào, chỉ xuất phát từ tình cảm bằng hữu mà trợ giúp Tiêu Phong thôi! Nhưng...ngày sau, Tiêu gia nhất định sẽ trở thành một quân cờ trọng yếu ở trong lòng bàn tay của Trần Phàm.
Đây mới chính là nguyên nhân trọng yếu, để cho Dai Fu nguyện ý bang trợ Tiêu
gia!
Tiêu Phong không phải con giun trong bụng Dai Fu, không thể nhìn thấu một bước này. Nhưng...hắn biết rõ, tất cả những chuyện đang diễn ra đều hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt vuông vức của Trần Phàm, Tiêu Phong kích động tới mức thân hình run rẩy, hai khóe mắt đã xuất hiện một tia phiếm hồng. Bản thân hắn biết, hành động lần này của Trần Phàm, vô luận đối với chính bản thân hắn hay Tiêu gia, đều sẽ là một cái ân tình vô cùng to lớn. Đủ khiến cho hắn cùng Tiêu gia suốt đời không thể bồi hoàn.
Chứng kiến Tiêu Phong không nói câu nào, La phó tỉnh trưởng điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp: - Hơn nữa, Roman tiên sinh còn nói, nếu tập đoàn Warner đầu tư vào Chiết Giang, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn họp tác cùng Tiêu gia. Hôm nay ta đại biểu thay cho tỉnh ủy ở nơi này bày tỏ thái độ, chỉ cần tập đoàn Warner đầu tư vào Chiết Giang, Tiêu gia các vị muốn bao nhiêu tiền vốn, chúng ta đều sẽ cấp cho vay, cần chính sách, chúng ta cũng cấp chính sách cho Tiêu gia các vị!
Muốn tiền vốn liền cho vay, muốn chính sách liền cấp chính sách ư?
Nghe được câu này, bốn người Tiêu Hiểu Mai ngay cả tâm tư muốn chết cũng đều xuất hiện thoáng qua trong đầu. Bọn hắn rõ ràng, ở trong hoàn cảnh như Đại Lục, chỉ cần ngươi có tiền vốn đủ nhiều và chính sách ủng hộ sau lưng, ngươi muốn quật khởi thì sẽ trở thành chuyện tình vồ cùng dễ dàng.
Mà hiện giờ, Tiêu Phong chỉ cần đáp ứng một câu, liền sẽ có được những thứ này sao?
'Tiểu Phong ah! Chuyện tình tốt như vậy, cháu còn do dự cái gì nữa đây? Mau đáp ứng La phó tỉnh trưởng đi, sau này tất cả mọi người chúng ta đều ủng hộ cháu, cháu chính là người tiếp quản Tiêu gia trong tương lai đó ah!
Ngay trong lúc Tiêu Phong bởi vì kích động mà không biết phải trả lời như thế nào, thì Tiêu Hiểu Mai toàn thân run rẩy nói.
Giờ khắc này, Tiêu Hiểu Mai đã muốn thừa nhận, tất cả chuyện tình diễn ra trước mắt chính là sự thật rồi. Ở nàng xem ra, chuyện trước mắt cần phải làm, chính là cầu xin Tiêu Phong hãy tha thứ cho nàng. Nếu không...Đừng nói là muốn tranh giành cái ghế gia chủ, mà còn sẽ mất đi ánh hào quang Tiêu gia ở trên mái đầu, coi như nàng chiếm đoạt luôn cái công ty cồ phần trong tay kia, thì căn bản cũng chẳng thể nào tạo nên được sóng gió gì. Mà hôm nay Tiêu gia có được cơ hội trời ban, muốn quật khởi liền đã trở thành chuyện tình hiển nhiên. - Đúng vậy, Tiểu Phong, chúng ta cũng kiên quyết ủng hộ cháu, làm người hậu thuẫn sau lưng cho cháu.
Tiêu Hiểu Mai vừa nói dứt lời, Tiêu Phương cùng ba người chú khác muốn giành quyền, liền mở miệng phụ họa theo sau. Tốc độ thay đồi sắc mặt quả thực là còn muốn nhanh hơn gái điếm cởi quần tiếp khách làng chơi. - La phó tỉnh trưởng, chuyện tốt như vậy, tôi nhiển nhiên là sẽ đáp ứng. Tôi thay mặt Tiêu gia cám ơn chính phủ, cám ơn ngài.
Tiêu Phong hít sâu hai ngụm dưỡng khí, sau đó liền đem ánh mắt quẳng ném về phía bốn người Tiêu Hiểu Mai, gằn từng chữ nói: - Bất quá, La phó tỉnh trưởng, từ nay về sau, bốn người họ nói gì đều không phải là Tiêu gia chúng tôi lên tiếng. Và ngài cũng đừng cấp cho bọn họ cơ hội vay mượn ngân sách nhà nước.
Tiêu Phong vừa thốt ra lời này, bốn người Tiêu Hiểu Mai giống như đang ăn cơm thì bị mồi nhặng bay vào miệng bình thường, diễn cảm trên mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ, thân hình cũng kịch liệt run rẩy không ngừng. Bọn hắn mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nửa ngày lại không thể thốt ra được một chữ.
Bọn hắn phi thường rõ ràng, nếu như không có Tiêu Phong đồng ý, thì La phó tỉnh trưởng người ta, như thế nào sẽ chấp nhận bọn hắn đây?
Trước khi đến Tiêu gia, La phó tỉnh trưởng cũng đã tìm hiểu về trạng huống trước mắt của Tiêu gia, đối với chuyện tình bốn người Tiêu Hiểu Mai muốn tranh giành cái ghế gia chủ kia, cũng rất rõ ràng. Lúc này vừa nghe thấy Tiêu Phong nói như thế, làm sao hắn không hiểu ý tứ của Tiêu Phong đây? - Tiểu Phong ah! La thúc thúc hết thảy đều nghe theo lời cậu. Ngoài ra, cậu còn yêu cầu gì nữa thì hãy đề nghị luôn đi.
La phó tỉnh trưởng nghiêm mặt nói.
Tiêu Phong lắc lắc đầu: - La thúc thúc, tôi vẫn còn là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi. Chuyện lớn như thế này vẫn là do cha tôi làm chủ đi. - Hảo!
La phó tỉnh trưởng gật đầu mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiêu Viễn Sơn nói: - Viễn Sơn, chúng ta cùng vào thư phòng riêng của anh thương lượng đi!
Viễn Sơn...
Nghe được cách xưng hô như thế này, Tiêu Viễn Sơn kích động gật đầu không dứt. Theo sau, Tiêu Viễn Sơn dẫn Tiêu Phong cùng La phó tỉnh trưởng đến thư phòng riêng, Tiêu Viễn Sơn cùng La phó tỉnh trưởng chỉ thảo luận đơn giản trong vòng mười phút thời gian mà thôi. La phó tỉnh trưởng nhắc nhở, Tiêu Viễn Sơn hãy chuẩn bị một bản kế hoạch rồi giao cho hắn, đến lúc đó, hắn sẽ tổ chức mở hội nghị trên tỉnh ủy, giúp đỡ Tiêu gia giải quyết mọi yêu cầu! - Tiểu Phong.
Sau khi La phó tỉnh trưởng rời đi, Tiêu Viễn Sơn châm một điếu thuốc lá, có thể do nguyên nhân quá mức kích động, mà bàn tay kẹp điếu thuốc lá kia của hắn, thủy chung vẫn đang không ngừng run rẩy. Đối với hắn mà nói, mọi chuyện diễn ra trong buổi tối hôm nay,, hết thảy giống như trong mơ, khiến cho hắn cảm thấy không hề chân thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. - Cha, làm sao vậy?
Lúc này Tiêu Phong biểu hiện trấn tĩnh hơn Tiêu Viễn Sơn một chút, đây cũng không phải do tâm lý của hắn mạnh mẽ hơn Tiêu Viễn Sơn. Mà bởi vì Trần Phàm đã thông báo trước, để cho hắn chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.
Tiêu Viễn Sơn hung hăng rít hai khói thuốc lá, dùng chất nicotin gây mê cảm xúc, tâm tình thoáng buông lỏng xuống, mới lấy bình tĩnh nói: - Người bằng hữu tên Trần Phàm của con rốt cuộc là ai? Vì sao hắn có được nhân mạch rộng lớn đến thế?
Hiển nhiên, lấy chỉ số thông minh của Tiêu Viễn Sơn, hắn cũng đoán ra chuyện tình lần này đều là do cái tên Trần Phàm trong miệng Dương Viễn nói ra.
Vừa nghe Tiêu Viễn Sơn nói như vậy, Tiêu Phong liền cười khổ lắc đầu: - Cha, con cũng không biết rõ thân phận của hắn! - Không biết ư?
Câu trả lời của Tiêu Phong khiến cho Tiêu Viễn Sơn khẽ cau mày, diễn cảm vui sướng trên mặt cũng giảm đi một chút: - Tiểu Phong ah! Con nói xem, người bằng hữu Trần Phàm của con, rốt cuộc là đang có mục đích gì đây? Dù sao, chuyện tình lần này cũng quá mức quỷ dị, so với tiền từ trên trời rơi xuống còn muốn thần kỳ hơn. Thật lòng mà nói, ta không tin lại có bánh nướng từ trên trời bỗng dưng rơi xuống đâu. - Cha, nếu con nói, sở dĩ hắn bang trợ Tiêu gia chúng ta, đơn giản chỉ vì con là bằng hữu của hắn, cha có tin hay không?
Trong đầu Tiêu Phong dần dần hiện ra lời nói của Trần Phàm qua điện thoại, nội tâm tràn ngập xúc động, run rẩy nói tiếp: - Hơn nữa, coi như lời cha nói là thật, hắn giúp Tiêu gia chúng ta là vì mục đích riêng, thì chuyện đó có tính là cái gì đâu chứ?
Bởi Tiêu gia xuống dốc đã trải qua rất nhiều chuyện tình nhục nhã, nên Tiêu Viễn Sơn không hề dễ dàng tin tưởng vào người khác, cũng không tin tưởng trên đời này sẽ có bữa cơm trưa miễn phí. Cho nên, mới sinh ra lòng nghi ngờ, hiện giờ vừa nghe Tiêu Phong nói như vậy, hắn không khỏi rơi vào cơn suy tư trầm mặc. - Cha, chẳng lẽ ngài không hiểu, lấy ân tình của hắn đối với chúng ta, coi như Tiêu gia chúng ta phải trả giá hết thảy vì hắn, không phải là còn chưa đủ hay sao?
Tiêu Phong nói đến đây, nhịp hô hấp liền trở nên dồn dập: - Cha, nếu...nếu quả thật có một ngày như vậy, nếu Trần Phàm có chuyện gì cần dùng đến Tiêu gia chúng ta. Con hy vọng Tiêu gia chúng ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới, đi trợ giúp hắn. - Hảo!
Tiêu Viễn Sơn hung hăng gật đầu.
Bởi vì...hắn hiểu, lời nói của Tiêu Phong rất đúng, nhân tình này của Trần Phàm, đủ khiến cho Tiêu gia phải dùng cả đời để bồi hoàn...
Đang lúc hoàng hôn, trời chiều dần dần hạ xuống, bầu trời phương tây bị nhuộm thành một mảnh đỏ bừng, như bị lửa thiêu, mỹ lệ.
Bởi vì là thứ sáu, lại là thời gian ăn cơm chiều, dưới ký túc xá đại học Đông Hải tùy ý có thể thấy được nam sinh đang chờ bạn gái. Mỗi khi có nữ sinh từ trên đi xuống, nam sinh sẽ không hẹn cùng đưa ánh mắt nhìn lên.
ở phần lớn thời gian, có nữ sinh đi xuống, đều có nam sinh chủ động nghênh đón, cũng có chút nam sinh nhìn thấy bạn gái mình xuống lầu cũng không đón chào, lại đứng yên tại chỗ chờ đợi, tựa hồ muốn dùng phương thức này để khoe khoang với những nam sinh chung quanh, dùng điều này để thỏa mãn lòng hư vinh.
Đối với những nam sinh đang khổ sở chờ đợi bạn gái mà nói, nhìn thấy một màn như vậy sẽ vô cùng khó chịu, nhất là khi nhìn thấy gương mặt cùng dáng người của nữ sinh kia không bằng bạn gái của mình thì trong lòng sẽ thầm mắng: Mụ nội nó, tìm phải một nữ nhân như vậy còn đắc ý cái rắm a.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy gương mặt cùng tư sắc của nữ sinh vượt hơn bạn gái cùa mình thì lại trào ra tâm lý không ăn được nho thì nói nho xanh, thầm mắt ơn trời không có mắt, để cho một đóa hoa tươi cắm lên bãi phân trâu.
Trần Phàm không thể nghi ngờ là một đống phân trâu thối nhất trong số đó.
Đây là lần đầu tiên hắn chờ Tô San dưới ký túc xá, đương nhiên bồi hắn còn có Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người, nhưng Tiêu Phong lấy lý do không muốn làm bóng đèn, nên đem cỗ xe BMW màu đỏ thắm dừng cách Trần Phàm chừng hai mươi thước.
Kể từ đó, Trần Phàm ngồi trong CC hút thuốc lại trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mà khi nhìn thấy Tô San trong bộ váy trắng mang theo Trương Thiên Thiên trong bộ váy đen gợi cảm chủ động đi xuống chỗ Trần Phàm thì các nam sinh đang âm thầm chú ý Trần Phàm, cả đám ghen tỵ hận không thể oanh giết Trần Phàm thành tro.
Trần Phàm cũng không phải là loại công tử ca cố ý khoe khoang, nếu không lấy năng lực của hắn, tuyệt đối có thể trở thành một trong những người có tiền nhất xã hội thượng lưu Đông Hải, nói vậy, tuyệt đối sẽ càng thêm ngưu bức cùng đủ lực rung động hơn là lái chiếc CC đến ký túc xá nữ sinh đón Tô San.
Hắn tới đón Tô San, hoàn toàn bởi vì Tô San nóng đầu óc mà chủ động yêu cầu.
Tô San không để ý tạo thành ảnh hưởng trong trường học, công khai quan hệ với Trần Phàm, điều này nhiều ít làm Trần Phàm có chút xúc động, vì thế đối với yêu cầu nho nhỏ này của Tô San, Trần Phàm tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Trần Phàm không thích khoe khoang, đồng dạng hắn cũng không giống những nam sinh có tâm trí không đủ kiên định luôn để ý tới cách nhìn của những người chung quanh, đối với ánh mắt ghen tỵ của những nam sinh chung quanh, cùng ánh mắt hâm mộ của những nữ sinh từ trên lầu nhìn xuống, hắn cũng không để ý.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Tô San mang theo Trương Thiên Thiên đi xuống lầu, trong con ngươi bình tĩnh hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, sau đó dụi tắt thuốc lá, đẩy cửa xe ra đi xuống.
- Trần Phàm, chúc mừng các anh lấy đuợc quán quân.
Nguyên bản Trương Thiên Thiên đi theo sau lưng Tô San, thấy Trần Phàm đi xuống xe, nhanh bước chân vượt qua Tô San, trên gương mặt trái xoan lộ ra vẻ tươi cười mê người.
Lúc nói chuyện đồng thời Trương Thiên Thiên không biết là cố ý hay vô tình, bỗng nhiên hất nhẹ mái tóc dài phiêu dật, mái tóc theo gió phiêu động, đôi bông tai kim cương che giấu dưới mái tóc dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng, làm lực hấp dẫn của nàng thẳng tắp bay lên.
Hành động này của nàng lập tức làm cho những nam sinh đang trộm nhìn ba người càng trừng thẳng ánh mắt.
Nhìn thấy hành động khêu gợi dụ người của Trương Thiên Thiên, Trần Phàm không thể không thừa nhận, trên người Trương Thiên Thiên quả thật có một lực hấp dẫn độc đáo, lực hấp dẫn này đối với một ít nam nhân mà nói thực sự là độc dược trí mạng.
Trần Phàm không thuộc về loại nam nhân kia.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân ấn tượng đầu tiên quá kém, có lẽ do Trương Thiên Thiên rất ưa thích đùa giỡn khôn vặt, Trần Phàm vẫn không có hảo cảm với nàng, lần trước ở Hàng Châu đồng ý cho Trương Thiên Thiên cùng ngồi, chính là vì không muốn để cho Tô San xấu hổ mà thôi.
- Cảm ơn.
Hiện giờ nhìn thấy Trương Thiên Thiên lại chủ động chào hỏi, hắn chỉ không lạnh không nhạt trả lời một câu, sau đó đưa ánh mắt nhìn phía Tô San trong bộ váy trắng đứng bên trái Trương Thiên Thiên, nói:
- Tô San, chúng ta đi được chưa?
Nhận thấy được thái độ không lạnh không nhạt của Trần Phàm đối với Trương Thiên Thiên, Tô San không khỏi cảm thấy được có chút xấu hổ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho tới nay, nàng có thể mơ hồ nhận thấy được Trần Phàm có chút phản cảm Trương Thiên Thiên, vì thế từ sau khi công bố quan hệ với Trần Phàm, nàng cũng tận lực không mang theo Trương Thiên Thiên xuất hiện trước mặt Trần Phàm.
Nguyên bản hôm nay nàng cũng không nghĩ tới để Trương Thiên Thiên cùng đi, nhưng Trương Thiên Thiên lại chủ động muốn cùng đi với nàng ra ngoài, nàng cũng ngượng ngùng cự tuyệt.
Lúc Tô San còn đang xấu hổ, trong con ngươi mê người thông minh lanh lợi của Trương Thiên Thiên lại hiện lên một tia u oán, nhưng lực khống chế của nàng rất tốt, chỉ chợt lóe lên.- Ân, tôi cùng Thiên Thiên tỷ ngồi phía sau.
Sau thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Tô
San mở miệng, khi nói chuyện đưa tay mở cửa sau xe.
Sau khi Tô San cùng Trương Thiên Thiên lên xe, không khí bên trong xe có vẻ cực kỳ quỷ dị, đôi mày thanh tú của Tô San hơi cau lại, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì, mà Trương Thiên Thiên muốn nói lại thôi, vài lần muốn nói chuyện nhưng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Trần Phàm, lại đem lời nuốt trở vào trong bụng.
- San San, cô thường xuyên cùng Trần Phàm chơi cs ở nhà sao?
Có lẽ cảm thấy được không khí quá mức quỷ dị, Trương Thiên Thiên chủ động đánh vỡ trầm mặc.
Nguyên bản Tô San bởi vì có giác quan thứ sáu đặc hữu của nữ nhân nên nhận thấy được ánh mắt Trương Thiên Thiên nhìn về phía Trần Phàm có vấn đề, một mực suy nghĩ ẩn ý bên trong, lúc này nghe được Trương Thiên Thiên hỏi như vậy, mỉm cười nói:
- Không có. Lần này trước trận thi đấu cs, tôi hoàn toàn không biết hắn biết chơi cs.
- A?
Trương Thiên Thiên cố ý làm ra bộ dáng giật mình, sau đó nhìn về phía Trần Phàm:
- Không thể nào? Trần Phàm, kỹ thuật của anh làm thế nào luyện ra được?
- Luyện trên internet.
Trần Phàm thuận miệng trả lời một câu.
Trương Thiên Thiên lại hất mái tóc dài, không tin nói:
- Không có khả năng. Lúc chiều tôi đã ở lễ đường, nhưng tôi nghe sinh viên bên cạnh nói, kỹ thuật của anh còn tốt hơn người chơi chuyên nghiệp, thậm chí còn đứng đầu...
Lúc này lại làm Trần Phàm cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc chiều, bởi vì lúc ấy người trong lễ đường quá nhiều, mà lực chú ý của hắn đặt trên người Chu Văn, cũng không phát hiện được Trương Thiên Thiên.
- Hắn giỏi nhất là giả vờ.
Thấy Trương Thiên Thiên nhắc tới trận đấu lúc chiều, đôi mày Tô San chậm rãi giãn ra, lộ ra nét mặt hưng phấn:
- Có đôi khi giả vờ rất giống, theo tôi thấy, hắn đi diễn lấy Ảnh Đế cũng không thành vấn đề.
Nghe đuợc Tô San đánh giá, Trần Phàm dở khóc dở cười.
Mà lời nói của Tô San cũng làm cho không khí quỷ dị bên trong xe thay đổi, sau đó Trương Thiên Thiên cùng Tô San nhiệt tình hàn huyên, đề tài cơ hồ quay quanh Trần Phàm, nhưng Trương Thiên Thiên cũng không tiếp tục như trước kia bố trí chiếc mũ cho Tô San chui vào, chỉ tùy ý trò chuyện.
Lúc bảy giờ rưỡi, Trần Phàm lái xe theo chiếc BMW màu đỏ của Tiêu Phong đi tới một tiệm thịt nướng tên Mục Ốc trong nội thành.
Mới vừa dừng xe, Trần Phàm nhận thấy được điện thoại trong túi chấn động, lấy ra nhìn xem, thấy do Sở Qua gọi tới.
Từ sau khi phong ba tại Hàng Châu kết thúc, bởi vì mùi thuốc súng giữa Thanh bang và Hồng Trúc bang vẫn nồng nặc, Hoàng Phủ Hồng Trúc liền tăng thêm bảo tiêu cho Sở Qua, hơn nữa hạn chế Sở Qua ra ngoài.
ở duới tình hình này, trong hai tuần qua Sở Qua chỉ gặp mặt Trần Phàm một lần vào lúc cuối tuần, lúc ấy Sở Qua đề nghị Trần Phàm dẫn hắn đến Vân Sơn đua xe, thuận tiện dạy hắn kỹ thuật đua, kết quả bị Trần Phàm cự tuyệt, Trần Phàm nói cho Sở Qua nếu muốn học, có thể học cách đấu, không dạy đua xe.
Lúc ấy nghe đuợc Trần Phàm muốn dạy mình công phu cách đấu, Sở Qua vô cùng hưng phấn, lập tức không nhắc tới chuyện đua xe nữa, khiêm tốn lãnh giáo Trần Phàm, cuối cùng lấy được kết quả là: Trong một tuần qua, mỗi sáng sớm hắn phải chạy 10 km, hít đất hai trăm cái, đứng trung bình tấn một giờ.
- Sư phụ, thầy đang ở đâu vậy?
Điện thoại vừa chuyển, trong điện thoại truyền ra thanh âm hưng phấn của Sở Qua:
- Hôm nay thứ sáu, em đến tìm thầy nhé?
Trong đầu nhớ tới lời thỉnh cầu của Hoàng Phủ Hồng Trúc hai tuần trước, Trần Phàm nghĩ nghĩ, nói: 'Tiệm thịt nướng Mục Ốc, cậu lại đây đi.
- Được được, nửa giờ tuyệt đối sẽ tới.
Đầu bên kia điện thoại, Sở Qua thấy Trần Phàm đáp ứng, hưng phấn như đánh máu gà.
Làm như có thể cảm nhận đuợc sự vui suớng phát ra từ sâu trong nội tâm của Sở Qua, Trần Phàm cười tắt di động.
Nói chung mọi người luôn thích ăn thịt nướng vào ban đêm, đây cũng là nguyên nhân hễ vừa vào đêm thì tiệm thịt nướng tại chợ đêm luôn đông đúc.
Bởi vì còn chưa tối hẳn, thời gian còn sớm, trong tiệm thịt nướng Mục Ốc cũng không có nhiều người, chỉ lưa thưa vài người khách.
Đoàn người Trần Phàm ngồi xuống, Trương Thiên Thiên cũng không vì sự lạnh nhạt của Trần Phàm mà trầm mặc không nói, ngược lại cực kỳ nhiệt tình cùng Tiêu Phong, Ngu Huyền, Chu Văn ba người nói chuyện làm quen.
Tiêu Phong từng lành nghề tán gái nên tính mẫn cảm rất cao, từ sau hành trình Hàng Châu hắn đã nhận ra thái độ Trương Thiên Thiên đối đãi bọn họ hoàn toàn chuyển biến, lấy sự thông minh của hắn, tự nhiên không khó đoán ra Trương Thiên Thiên sản sinh hứng thú đối với Trần Phàm, hơn nữa còn rất hứng thú.
về phần Trương Thiên Thiên luôn luôn hao hết tâm tư luồn cúi tạo ra nhân mạch là vì ích lợi mà phát sinh hứng thú đối với Trần Phàm, hay là vì phương diện khác, Tiêu Phong cũng không thể biết được.
So sánh với Tiêu Phong mà nói, Ngu Huyền điển hình là tiểu bạch trong chuyện yêu đương, Chu Văn điển hình là vua lý luận, hai người căn bản không hề nhận thấy được điểm này, mặc dù có chút nghi hoặc đối với thái độ chuyển biến của Trương Thiên Thiên, nhưng đưa tay cũng không đánh người có khuôn mặt tươi cười, bọn hắn cũng không giống như Trần Phàm không thèm lý đến Trương Thiên Thiên.
Ngay khi Trương Thiên Thiên cùng ba người Tiêu Phong nói chuyện phiếm, người phục vụ mang thực vật bưng lên, cùng lúc đó sắc trời dần dần tối xuống, khách nhân cũng càng ngày càng nhiều.
Bỗng nhiên...
Tiếng hát Tinh Trung Báo Quốc vang lên, Ngu Huyền nhìn mọi người làm ra thủ thế như xin lỗi, sau đó nghe điện thoại.
- Thật có lỗi, tôi cùng ăn cơm với mấy người bạn thân cùng phòng, chỉ sợ không đi được.
- Tôi ở đường XX, tiệm thịt nướng Mục Ốc, cách các cậu quá xa, lần sau đi, chờ khi chúng ta lấy được giải quán quân gặp nhau cũng không muộn.
Nửa phút sau, Ngu Huyền cúp điện thoại, mà Trần Phàm nghe đuợc Ngu Huyền báo ra địa điểm, trong lòng vừa động, mơ hồ nghĩ tới điều gì, nhíu mày hỏi:
- Ngu Huyền, điện thoại của ai?
- Là thành viên trong đội của tôi, nói là để ăn mừng hệ đội tiến vào chung kết, kêu tôi qua ăn cơm.
Ngu Huyền vừa nhai thịt nướng, vừa đáp.
Nghe Ngu Huyền nói như thế, ánh mắt Trần Phàm híp thành một khe hở, theo sau nhìn thời gian.
Thành phố Đông Hải, trên một con đường, Lâm Vũ mặc áo màu đen quần bò cầm di động líu ríu vài câu, lập tức hướng một chiếc xe việt dã phía trước đi tới.
Trên vị trí phó lái xe, một đại hán cổ đeo dây chuyền như xích vàng, gương mặt dũng mãnh, dáng người khôi ngô đang ngồi.
- Hổ ca, đã biết rõ ràng địa chỉ, ở đường XX tiệm thịt nướng Mục Ốc.
Khi Lâm Vũ đi tới bên xe, đại hán mở cửa sổ, chỉ thấy vẻ mặt Lâm Vũ vui sướng khi người gặp họa nói:
- Bây giờ chứng ta đi qua sao?
- Được, đêm nay có cuộc tranh tài ở sân đua xe, tôi còn có việc phải làm, tốt nhất tốc chiến tốc thắng.
Đại hán được Lâm Vũ xưng là Hổ ca trầm giọng nói.
Lâm Vũ do dự nói:
- Hổ ca, tiểu động loại kia đánh nhau rất lợi hại, đến lúc đó cho thù hạ huynh đệ của anh chú ý một chút.
- Đánh nhau lợi hại? Hắc, tiểu Vũ a, người Thanh bang có thể đánh không? vẫn bị chúng ta đuổi ra khỏi Đông Hải, một đứa sinh viên có được bao nhiêu lợi hại?
Hổ ca làm vẻ mặt đắc ý:
- Điều này cậu không cần lo lắng, nếu Lục gia đã dặn tôi giúp cậu xử lý việc này, cậu cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần. Cậu cần lo là lo tên kia nên bị gãy chân hay gãy tay.
Theo sau, bảy tám chiếc xe lần luợt khởi động, chạy nhanh về hướng tiệm thịt nướng Mục Ốc.
Cùng lúc đó, thành phố Đông Hải, ở một tiệm thịt nướng Mục Ốc nằm ở phía nam thành phố.
Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England sắc mặt khó coi đúng trước người một người trung niên, vẻ mặt tức giận mắng:
- Ta kháo cái con mẹ ngươi, ngươi đặt tên gì không tốt, sao lại gọi Mục Ốc a?
Nghe Sở Qua nói kháy, nhìn bộ dáng không ai bì nổi của Sở Qua cùng Độc Nhất Đao sẳc mặt lạnh lùng đúng sau lưng Sở Qua cách hai thước, sắc mặt người trung niên cực kỳ khó coi.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, vị tiểu tổ tông trước mắt lái Maserati tới, ra vẻ như tìm người, nhưng tìm một vòng cũng không tìm được, đã xảy ra xung đột với khách nhân - lúc ấy vì Sở Qua mở cửa ghế lô của hắn, quấy rầy bọn hắn, nên nói kháy Sở Qua, kết quả bị Sở Qua dùng chai bia đập đầu.
Sau khi biết được chuyện này, người trung niên liền đi ra giải thích.
Làm ông chủ tiệm thịt nướng, hẳn tiệp xúc qua rất nhiều nhân vật muôn màu muôn vẻ, tự nhiên nhìn ra được Sở Qua không phải người bình thường, vì thế ăn nói khép nép:
- Tiểu huynh đệ, cậu có gì dặn dò cứ việc nói.
- Huynh đệ cái đầu ngươi, ngươi làm chậm trễ đại sự của lão tử, ngươi có biết không?
Sở Qua vừa rồi gọi điện thoại hỏi qua Trần Phàm, biết được là tiệm thịt nướng Mục Ốc phía đông thành phố, mà không phải tiệm thịt nướng này. Vì thế thiếu chút nữa Sở Qua tức giận đến muốn ngất, hắn thật vất vả mới có thể được gặp mặt Trần Phàm, lại bởi vì đi tìm lộn địa phương nên chậm trễ thời gian dài như vậy, hắn có thể không buồn bực sao?
Tuy rằng không biết tên của tiệm thịt nướng mình làm sao chọc giận vị tiểu tổ tông trước mắt, nhưng người trung niên vẫn biết điều lựa chọn trầm mặc.
- Ai, nếu không phải sư phụ dặn ta sau này ít gây chuyện, lão tử tuyệt đối đập tiệm của ngươi, mẹ nó, hại lão tử không công chạy một chuyến.
Mắt thấy người trung niên không nói lời nào, Sở Qua nhớ tới lời dặn của Trần Phàm lần gặp mặt trước, buồn bực mắng một câu, sau đó trực tiếp xoay người mang theo Độc Nhất Đao, trong biểu tình kinh thế hãi tục của khách nhân liền rời đi.
Ra khỏi tiệm thịt nướng Mục Ốc, Sở Qua đem chìa khóa ném cho Độc Nhất Đao:
- Nhất Đao ca, kỹ thuật lái của anh tốt hơn tôi, anh lái xe đi. Không quan tâm đèn đỏ đèn xanh, có thể lái nhanh bao nhiêu thì lái. Mặt khác, nếu có tên vương bát nào dám chặn xe, đụng cho tôi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Những lời này giống như một đạo sấm sét nổ vang trong phòng hội nghị, lập tức làm cho tất cả mọi người kể cả Tiêu Phong đều bị chấn kinh.
Bọn hắn đều rất rõ ràng giá trị của những lời này cao tới cỡ nào.
Làm xí nghiệp tập đoàn danh nhân của Đông Hải thậm chí cả nước, tập đoàn Thiên Vấn thực đủ sức dùng từ khủng bố để hình dung, năng lượng đã viễn siêu Phó gia, Tần gia những thế lực linh tinh khác.
Có thể nói không chút nào khoa trương, có thể hợp tác cùng tập đoàn Thiên vấn, liền đại biểu cho cơ hội phát triển lớn mạnh.
Mà làm hợp tác đồng bạn trung thực của tập đoàn Thiên vấn, thì có thể giúp cho Tiêu gia nhất phi trùng thiên, trùng tố huy hoàng.
Thời gian giống như định dạng ở một khắc này, sự yên tĩnh trong phòng họp có thể nghe được rõ ràng tiếng thở dốc của mọi người.
Trong đó, thần tình cha con Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong là kích động, mà Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai bốn người thì hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Tiêu Phong, tên phế vật từng liên lụy Tiêu gia, chẳng những đã đáp lên được tập đoàn Thiên vấn, lại còn có thể giúp Tiêu gia trở thành đồng bạn hợp tác trung thành nhất của tập đoàn Thiên vấn.
Loại hình ảnh trái ngược hoàn toàn này làm cho bọn hắn không thể tin được, bọn hắn thậm chí còn cho rằng lỗ tai mình đã xuất hiện vấn đề.
Dù sao, ở nước Trung Quốc lớn đến như vậy, làm đồng bạn hợp tác trung thành với tập đoàn Thiên vấn cũng chỉ có hai nhà, hai xí nghiệp kia không có chỗ nào mà không phải là đầu sỏ, hoàn toàn không phải Tiêu gia có thể so sánh.
Trên màn hình, Dương Viễn cũng không vì biểu tình biến hóa của mọi người mà cảm thấy kinh ngạc, ngược lại theo hắn xem ra, người của Tiêu gia không kinh ngạc mới là việc lạ. Tiêu gia có thể trở thành họp tác đồng bạn trung thành của tập đoàn Thiên Vấn, đây hoàn toàn là chuyện có bánh nướng trên trời rơi xuống - cực tốt. - Mặt khác, Tiêu tiên sinh, Hoàng Phủ tiểu thư nhờ tôi chuyển cáo cậu, tập đoàn Thiên Vấn làm ra quyết định như vậy, hoàn toàn là bởi vì người bạn của cậu, Trần Phàm.
Dương Viễn tiếp tục nói: - Còn về thủ tục họp tác cụ thể, tôi nghĩ, cho cha cậu tự mình đến Đông Hải tìm tôi nói chuyện.
Dứt lời, Dương Viễn trực tiếp cắt đứt cuộc điện thoại internet.
Trong phòng hội nghị, Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến, Tiêu Hiểu Mai nhìn nhau, cảm giác giống như đang hỏi: Trần Phàm? Bạn của Tiêu Phong? Đây là lộ thần tiên ở đâu? Lại có thể để cho tập đoàn Thiên vấn tự hạ mình cùng Tiêu gia trở thành đồng bạn họp tác trung thành nhất?
Trên màn hình, thân ảnh của Dương Viễn sớm đã biến mất, trong phòng hội nghị, mọi người dường như vẫn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, bầu không khí im ắng như cũ.
Hít một hơi thật sâu, Tiêu Phong đem ánh mắt từ trên màn hình thu hồi, quẳng ném về phía bốn người Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến và Tiêu Hiểu Mai. Nhìn biểu tình khiếp sợ cùng ánh mắt không dám tin của bốn người, Tiêu Phong bỗng nhiên cảm thấy bốn người này cực kỳ đáng ghét. Tại hắn xem ra, gia tộc mình luân lạc rơi vào tình trạng như thế này, đều là do bốn người kia vì lợi ích cá nhân mà không quan tâm đến tương lai của gia tộc, làm ra những hành động xấu hổ đối với liệt tồ liệt tông Tiêu Gia - Phía trước, các người đều đáp ứng rồi, chỉ cần tôi có thể cấp cho Tiêu gia cơ hội quật khởi, bốn người các vị đều phải cút ra khỏi Tiêu gia, hiện giờ các người còn lời gì muốn nói nữa hay không đây?
Tiêu Phong dẫn đầu lên tiếng, trong ngữ khí không hề có nửa điểm ý tứ muốn buông tha cho bốn người này.
Vừa nghe thấy Tiêu Phong nói như thế, bốn người lúc trước còn mang theo dáng vẻ hung hăng càn quấy, lúc này liền giống như câm điếc bình thường, chần chừ không dám mở miệng, cả đám thần sắc đều phi thường khó coi. - Tiêu...Tiêu Phong.
Theo sau, Tiêu Hiểu Mai dáng người béo mập, dẫn đầu lên tiếng. Có thể bởi vì đã chột dạ, cho nên nàng không còn dám gọi Tiêu Phong là phế vật nữa, mà gọi thẳng kỳ danh nói: - Chỉ bằng vào một câu nói của Dương Viễn, chẳng lẽ đã có thể chứng minh Tiêu gia chúng ta, liền nắm giữ được cơ hội hay sao?
Lời tuy nói như vậy, nhưng bản thân Tiêu Hiểu Mai vô cùng rõ ràng, chuyện quật khởi không mười thì cũng có đến chín phần nắm chắc. Nàng nói những lời này chỉ là muốn chống chế mà thôi. - Ai biết tập đoàn Thiên vấn đang đánh cái chủ ý quỷ quái gì chứ? - Đúng vậy, nếu không cẩn thận, tập đoàn Thiên vấn mượn danh nghĩa hợp tác mà thâu tóm sản nghiệp của Tiêu gia cũng chưa biết chừng! - Hơn nữa, theo ta được biết, tập đoàn Thiên vấn mặc dù là Sở vấn Thiên mất mười năm thời gian làm lại hồ sơ tài sản, nhưng một số sản nghiệp trong đó vẫn đang là từ sinh ý hắc đạo mà có. Chúng ta họp tác cùng tập đoàn Thiên vấn là phúc hay họa còn chưa biết đâu.
Tiêu Hiểu Mai vừa thốt ra lời xong, ba người Tiêu Phương, Tiêu Vân, Tiêu Chiến đều lần lượt mở miệng. - Cây sống để da, người sống phải giữa gìn thể diện, các ngươi cũng không cần đến thể diện cho mình nữa hay sao?
Đối mặt với lời ngụy biện của bốn người, Tiêu Phong diễn cảm âm trầm tới cực điểm, hạ giọng mắng: - Chứng cớ rõ ràng như thế, mà các người vẫn còn chống chế được. Chẳng lẽ các người thật đúng là không thấy quan tài không đồ lệ sao? - Hiện giờ Tiêu gia còn chưa cải thiện tình hình, vẫn còn chỉ là một câu nói suông mà thôi, nguyên bản chẳng thể chứng minh ra được điều gì.
Lời tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Tiêu Hiểu Mai biết rõ ràng, Dương Viễn xưa nay vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, một lời đã nói ra, liền giống như bát nước hất ra ngoài. Nàng làm như vậy, chẳng qua chính là không muốn nhận thua mà thôi. - Đúng thế, muốn chúng ta rời khỏi Tiêu gia, vậy phải chờ ngày sau Tiêu gia thông qua tập đoàn Thiên vấn phát triển cường đại, rồi hãy tính toán sau đi.
Tiêu Phương liền phụ họa mở miệng nói.
Nghe hai người nói những lời này, Tiêu Phong đang muốn lên tiếng mắng, thì cửa phòng hội nghị đã bị người khác đẩy ra, thư ký của Tiêu Viễn Sơn nhanh chân bước vào, có chút khẩn trương nói: - Chủ tịch, La phó tỉnh trưởng đến đây...
La phó tỉnh trưởng?
Vừa nghe thấy bốn chữ này, mọi người ngồi trong gian phong hội nghị đã không khỏi trợn tròn hai mắt lên. Lúc trước, khi Tiêu gia còn chưa xuống dốc, ở vùng Chiết Giang cũng coi như là thế lực xếp trên tầng thượng lưu, khi đó, một vài thành viên trung tâm của Tiêu gia cũng thường xuyên giao lưu với quan chức nắm quyền kinh tế,
để mượn sức quan hệ đầu tư vào những hạng mục kinh doanh. Nhưng hiện giờ, Tiêu gia đã hoàn toàn xuống dốc, mà phó tỉnh trưởng nắm quyền quản lý kinh tế lại đích thân tới nhà bái phỏng sao? - Cô nói ai?
Tựu ngay cả Tiêu Viễn Sơn cũng không dám tin tưởng chuyện này là sự thật.
Thư ký của Tiêu Viễn Sơn thở sâu ra hai ngụm trọc khí, cật lực điều chỉnh cảm xúc nói: - Báo cáo chủ tịch, chính là La phó tỉnh trưởng, ông ấy mang theo thư ký tới đây, đang ngồi chờ ở trong đại sảnh. - Bá!
Vừa nghe thấy câu trả lời khẳng định của thư ký, Tiêu Viễn Sơn hung hăng đứng bật dậy, theo bản năng muốn chạy ra ngoài phòng khách. - Cha!
Đúng lúc này, Tiêu Phong theo trong nỗi khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, hắn dường như đoán ra cái gì đó, liền vươn tay giữ chặt lấy Tiêu Viễn Sơn, nói: - Không bằng mời La phó tỉnh trưởng đến phòng họp đi.
Ân? Câu nói này của Tiêu Phong vừa thốt ra, Tiêu Viễn Sơn không khỏi ngẩn ngơ, theo sau chứng kiến thấy diễn cảm tự tin trên mặt Tiêu Phong, giống như đã minh bạch cái gì rồi, liền gật đầu nói: - Hảo!
Thấy một màn này, bốn người Tiêu Hiểu Mai không khỏi liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ như đang dò hỏi lẫn nhau: - La phó tỉnh trưởng chủ quản kinh tế sẽ không mang theo mũi dùi nhằm về phía này chứ?
Cơ hồ theo bản năng, diễn cảm trên mặt bốn người đều lộ ra biểu tình không dám tin tưởng. Tại bọn hắn xem ra, La phó tỉnh trưởng người ta là quan chủ quản kinh tế lớn nhất tỉnh, nắm giữ quyền hành, là nhân vật quyền thế ngập trời, làm sao có thể quen biết Tiêu Phong đây chứ? Dù sao, tựu ngay cả lão gia chủ Phó gia có lực lượng cường hãn ở vùng Chiết Giang, nếu gặp La phó tỉnh trưởng thì cũng phải khách khí mấy phần ah!
Một phút đồng hồ sau, sự thật chứng minh đã giáng cho bọn hắn một cái tát vang dội. Ở dưới Tiêu Viễn Sơn ân cần dẫn đường, La phó tỉnh trưởng mang theo thư ký riêng bước vào phòng họp, không mấy quan tâm đến những người khác, trực tiếp bước về phía Tiêu Phong.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, La phó tỉnh trưởng bước đến trước mặt Tiêu Phong, vươn song chưởng ra, bắt lấy tay Tiêu Phong, cười nói: - Tiêu Phong ah! vẫn luôn nghe nói cậu là người trẻ tuổi xuất sắc trong đám thanh niên, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. Hồ phụ không sinh khuyển tử ah! Kinh tế vùng Chiết Giang này có gia tăng sản lượng hay không, đều có thể phải nhờ hoàn toàn vào cậu mà thôi.
Oanh!
Nếu như nói, lúc trước Dương Viễn xuất hiện ở trên màn hình, thông báo cho mọi người biết, Tiêu gia sẽ trở thành đối tác kinh doanh cùng tập đoàn Thiên vấn, làm cho bốn người Tiêu Hiểu Mai khiếp sợ không thôi. Như vậy giờ khắc này, những lời nói kia của La phó tỉnh trưởng đã khiến cho bọn hắn hoàn toàn phải trợn tròn hai mắt lên.
Kinh tế vùng Chiết Giang sẽ phát triển hay không đều là dựa vào Tiêu Phong ư?
Nếu những lời này không phải là do La phó tỉnh trưởng nói ra, thì bọn hắn tuyệt đối sẽ cho rằng, đây chính là chuyện tình nực cười nhất trần đời. Thậm chí, bọn hắn sẽ cho rằng, đối phương nói ra lời này chính là kẻ điên, một tên điên từ đầu cho xuống dưới chân. Tại bọn hắn xem ra, Tiêu Phong thì tính là cái thứ gì chứ? Hắn có tác dụng gì, để khiến cho kinh tế vùng Chiết Giang phát triển cường đại thêm đây?
Giống như muốn cởi bỏ nghi hoặc trong lòng mọi người, La phó tỉnh trưởng nhiệt tình nói: - Tiểu Phong ah! Roman tiên sinh, người phụ trách tập đoàn Warner ở khu vực Châu Á đã nói cho chúng ta biết, tập đoàn Warner có quyết định đầu tư vào Chiết Giang hay không, hoàn toàn đều là do chính bản thân cậu quyết định đó!
Nói đến đây, La phó tỉnh trưởng cũng kích động không thôi, nguyên bản vì chuyện tình Triệu Thiên Bá chặn đường Dai Fu, cho nên Roman thiếu chút nữa đã quyết định không để cho tập đoàn Warner đầu tư kế hoạch vào vùng Chiết Giang, hiện giờ có thể xoay chuyển tình thế, như vậy bảo hắn làm sao không thể kích động đây?
Thật ra bản thân hắn so với bất kỳ người nào đều rõ ràng hơn, tập đoàn Warner có thực lực khủng bố ở Châu Âu, và cũng là một trong nhưng tập đoàn tài chính đứng đầu thế giới. Nếu như họ tuyển chọn đầu tư vào Chiết Giang, thì nguồn kinh tế của Chiết Giang sẽ nghênh đón những ngày tháng phát triển cao trào ở trong tương lai.
Kể từ đó, thân làm phó tỉnh trưởng phụ trách kinh tế như hắn, chỉ sợ không muốn thăng chức...cũng là không có khả năng. Đây tuyệt đối chính là chuyện tình không có khả năng!
Nghe La phó tỉnh trưởng nói như vậy, bốn người Tiêu Hiểu Mai trong lòng đều tuôn ra ý niệm không thể nào! Tại bọn hắn xem ra, Tiêu Phong bởi vì nhận thức qua Dai Fu, nên Dai Fu thuận tay xuất đầu trợ giúp hắn mà thôi, điều này có thể lý giải. Nhưng cái loại chuyện tình quan hệ tới lợi ích hàng đầu như thế này, Dai Fu tuyệt đối sẽ không bao giờ trợ giúp Tiêu Phong.
Theo ý nào đó mà nói, phán đoán của bốn người cũng không sai. Nếu như chỉ dựa vào quan hệ giữa Tiêu Phong và Dai Fu, thì Dai Fu tuyệt đối sẽ không bang trợ Tiêu gia!
Là thành viên trung tâm xuất sắc nhất gia tộc Kemer Er, cùng đảm đương chức vị bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc, ánh mắt cùng cách nhìn của Dai Fu về đại cục, tuyệt đối không phải là người bình thường có khả năng so sánh. Dai Fu làm như thế, hoàn toàn bởi là vì Trần Phàm mà thôi.
Trong chuyện này, cố nhiên là phải có ý tứ của Trần Phàm muốn bang trợ Tiêu gia. Nhưng, nếu phóng mắt nhìn xa hơn một chút, chính bản thân Dai Fu cũng phi thường rõ ràng, tuy rằng hiện giờ Trần Phàm không có theo Tiêu gia chiếm được chỗ tốt nào, chỉ xuất phát từ tình cảm bằng hữu mà trợ giúp Tiêu Phong thôi! Nhưng...ngày sau, Tiêu gia nhất định sẽ trở thành một quân cờ trọng yếu ở trong lòng bàn tay của Trần Phàm.
Đây mới chính là nguyên nhân trọng yếu, để cho Dai Fu nguyện ý bang trợ Tiêu
gia!
Tiêu Phong không phải con giun trong bụng Dai Fu, không thể nhìn thấu một bước này. Nhưng...hắn biết rõ, tất cả những chuyện đang diễn ra đều hoàn toàn là bởi vì Trần Phàm.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt vuông vức của Trần Phàm, Tiêu Phong kích động tới mức thân hình run rẩy, hai khóe mắt đã xuất hiện một tia phiếm hồng. Bản thân hắn biết, hành động lần này của Trần Phàm, vô luận đối với chính bản thân hắn hay Tiêu gia, đều sẽ là một cái ân tình vô cùng to lớn. Đủ khiến cho hắn cùng Tiêu gia suốt đời không thể bồi hoàn.
Chứng kiến Tiêu Phong không nói câu nào, La phó tỉnh trưởng điều chỉnh cảm xúc, nói tiếp: - Hơn nữa, Roman tiên sinh còn nói, nếu tập đoàn Warner đầu tư vào Chiết Giang, suy nghĩ đầu tiên chính là muốn họp tác cùng Tiêu gia. Hôm nay ta đại biểu thay cho tỉnh ủy ở nơi này bày tỏ thái độ, chỉ cần tập đoàn Warner đầu tư vào Chiết Giang, Tiêu gia các vị muốn bao nhiêu tiền vốn, chúng ta đều sẽ cấp cho vay, cần chính sách, chúng ta cũng cấp chính sách cho Tiêu gia các vị!
Muốn tiền vốn liền cho vay, muốn chính sách liền cấp chính sách ư?
Nghe được câu này, bốn người Tiêu Hiểu Mai ngay cả tâm tư muốn chết cũng đều xuất hiện thoáng qua trong đầu. Bọn hắn rõ ràng, ở trong hoàn cảnh như Đại Lục, chỉ cần ngươi có tiền vốn đủ nhiều và chính sách ủng hộ sau lưng, ngươi muốn quật khởi thì sẽ trở thành chuyện tình vồ cùng dễ dàng.
Mà hiện giờ, Tiêu Phong chỉ cần đáp ứng một câu, liền sẽ có được những thứ này sao?
'Tiểu Phong ah! Chuyện tình tốt như vậy, cháu còn do dự cái gì nữa đây? Mau đáp ứng La phó tỉnh trưởng đi, sau này tất cả mọi người chúng ta đều ủng hộ cháu, cháu chính là người tiếp quản Tiêu gia trong tương lai đó ah!
Ngay trong lúc Tiêu Phong bởi vì kích động mà không biết phải trả lời như thế nào, thì Tiêu Hiểu Mai toàn thân run rẩy nói.
Giờ khắc này, Tiêu Hiểu Mai đã muốn thừa nhận, tất cả chuyện tình diễn ra trước mắt chính là sự thật rồi. Ở nàng xem ra, chuyện trước mắt cần phải làm, chính là cầu xin Tiêu Phong hãy tha thứ cho nàng. Nếu không...Đừng nói là muốn tranh giành cái ghế gia chủ, mà còn sẽ mất đi ánh hào quang Tiêu gia ở trên mái đầu, coi như nàng chiếm đoạt luôn cái công ty cồ phần trong tay kia, thì căn bản cũng chẳng thể nào tạo nên được sóng gió gì. Mà hôm nay Tiêu gia có được cơ hội trời ban, muốn quật khởi liền đã trở thành chuyện tình hiển nhiên. - Đúng vậy, Tiểu Phong, chúng ta cũng kiên quyết ủng hộ cháu, làm người hậu thuẫn sau lưng cho cháu.
Tiêu Hiểu Mai vừa nói dứt lời, Tiêu Phương cùng ba người chú khác muốn giành quyền, liền mở miệng phụ họa theo sau. Tốc độ thay đồi sắc mặt quả thực là còn muốn nhanh hơn gái điếm cởi quần tiếp khách làng chơi. - La phó tỉnh trưởng, chuyện tốt như vậy, tôi nhiển nhiên là sẽ đáp ứng. Tôi thay mặt Tiêu gia cám ơn chính phủ, cám ơn ngài.
Tiêu Phong hít sâu hai ngụm dưỡng khí, sau đó liền đem ánh mắt quẳng ném về phía bốn người Tiêu Hiểu Mai, gằn từng chữ nói: - Bất quá, La phó tỉnh trưởng, từ nay về sau, bốn người họ nói gì đều không phải là Tiêu gia chúng tôi lên tiếng. Và ngài cũng đừng cấp cho bọn họ cơ hội vay mượn ngân sách nhà nước.
Tiêu Phong vừa thốt ra lời này, bốn người Tiêu Hiểu Mai giống như đang ăn cơm thì bị mồi nhặng bay vào miệng bình thường, diễn cảm trên mặt nháy mắt trở nên trắng bệch như tờ, thân hình cũng kịch liệt run rẩy không ngừng. Bọn hắn mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng nửa ngày lại không thể thốt ra được một chữ.
Bọn hắn phi thường rõ ràng, nếu như không có Tiêu Phong đồng ý, thì La phó tỉnh trưởng người ta, như thế nào sẽ chấp nhận bọn hắn đây?
Trước khi đến Tiêu gia, La phó tỉnh trưởng cũng đã tìm hiểu về trạng huống trước mắt của Tiêu gia, đối với chuyện tình bốn người Tiêu Hiểu Mai muốn tranh giành cái ghế gia chủ kia, cũng rất rõ ràng. Lúc này vừa nghe thấy Tiêu Phong nói như thế, làm sao hắn không hiểu ý tứ của Tiêu Phong đây? - Tiểu Phong ah! La thúc thúc hết thảy đều nghe theo lời cậu. Ngoài ra, cậu còn yêu cầu gì nữa thì hãy đề nghị luôn đi.
La phó tỉnh trưởng nghiêm mặt nói.
Tiêu Phong lắc lắc đầu: - La thúc thúc, tôi vẫn còn là một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu mà thôi. Chuyện lớn như thế này vẫn là do cha tôi làm chủ đi. - Hảo!
La phó tỉnh trưởng gật đầu mỉm cười, sau đó quay sang nhìn Tiêu Viễn Sơn nói: - Viễn Sơn, chúng ta cùng vào thư phòng riêng của anh thương lượng đi!
Viễn Sơn...
Nghe được cách xưng hô như thế này, Tiêu Viễn Sơn kích động gật đầu không dứt. Theo sau, Tiêu Viễn Sơn dẫn Tiêu Phong cùng La phó tỉnh trưởng đến thư phòng riêng, Tiêu Viễn Sơn cùng La phó tỉnh trưởng chỉ thảo luận đơn giản trong vòng mười phút thời gian mà thôi. La phó tỉnh trưởng nhắc nhở, Tiêu Viễn Sơn hãy chuẩn bị một bản kế hoạch rồi giao cho hắn, đến lúc đó, hắn sẽ tổ chức mở hội nghị trên tỉnh ủy, giúp đỡ Tiêu gia giải quyết mọi yêu cầu! - Tiểu Phong.
Sau khi La phó tỉnh trưởng rời đi, Tiêu Viễn Sơn châm một điếu thuốc lá, có thể do nguyên nhân quá mức kích động, mà bàn tay kẹp điếu thuốc lá kia của hắn, thủy chung vẫn đang không ngừng run rẩy. Đối với hắn mà nói, mọi chuyện diễn ra trong buổi tối hôm nay,, hết thảy giống như trong mơ, khiến cho hắn cảm thấy không hề chân thật. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. - Cha, làm sao vậy?
Lúc này Tiêu Phong biểu hiện trấn tĩnh hơn Tiêu Viễn Sơn một chút, đây cũng không phải do tâm lý của hắn mạnh mẽ hơn Tiêu Viễn Sơn. Mà bởi vì Trần Phàm đã thông báo trước, để cho hắn chuẩn bị tâm lý trước mà thôi.
Tiêu Viễn Sơn hung hăng rít hai khói thuốc lá, dùng chất nicotin gây mê cảm xúc, tâm tình thoáng buông lỏng xuống, mới lấy bình tĩnh nói: - Người bằng hữu tên Trần Phàm của con rốt cuộc là ai? Vì sao hắn có được nhân mạch rộng lớn đến thế?
Hiển nhiên, lấy chỉ số thông minh của Tiêu Viễn Sơn, hắn cũng đoán ra chuyện tình lần này đều là do cái tên Trần Phàm trong miệng Dương Viễn nói ra.
Vừa nghe Tiêu Viễn Sơn nói như vậy, Tiêu Phong liền cười khổ lắc đầu: - Cha, con cũng không biết rõ thân phận của hắn! - Không biết ư?
Câu trả lời của Tiêu Phong khiến cho Tiêu Viễn Sơn khẽ cau mày, diễn cảm vui sướng trên mặt cũng giảm đi một chút: - Tiểu Phong ah! Con nói xem, người bằng hữu Trần Phàm của con, rốt cuộc là đang có mục đích gì đây? Dù sao, chuyện tình lần này cũng quá mức quỷ dị, so với tiền từ trên trời rơi xuống còn muốn thần kỳ hơn. Thật lòng mà nói, ta không tin lại có bánh nướng từ trên trời bỗng dưng rơi xuống đâu. - Cha, nếu con nói, sở dĩ hắn bang trợ Tiêu gia chúng ta, đơn giản chỉ vì con là bằng hữu của hắn, cha có tin hay không?
Trong đầu Tiêu Phong dần dần hiện ra lời nói của Trần Phàm qua điện thoại, nội tâm tràn ngập xúc động, run rẩy nói tiếp: - Hơn nữa, coi như lời cha nói là thật, hắn giúp Tiêu gia chúng ta là vì mục đích riêng, thì chuyện đó có tính là cái gì đâu chứ?
Bởi Tiêu gia xuống dốc đã trải qua rất nhiều chuyện tình nhục nhã, nên Tiêu Viễn Sơn không hề dễ dàng tin tưởng vào người khác, cũng không tin tưởng trên đời này sẽ có bữa cơm trưa miễn phí. Cho nên, mới sinh ra lòng nghi ngờ, hiện giờ vừa nghe Tiêu Phong nói như vậy, hắn không khỏi rơi vào cơn suy tư trầm mặc. - Cha, chẳng lẽ ngài không hiểu, lấy ân tình của hắn đối với chúng ta, coi như Tiêu gia chúng ta phải trả giá hết thảy vì hắn, không phải là còn chưa đủ hay sao?
Tiêu Phong nói đến đây, nhịp hô hấp liền trở nên dồn dập: - Cha, nếu...nếu quả thật có một ngày như vậy, nếu Trần Phàm có chuyện gì cần dùng đến Tiêu gia chúng ta. Con hy vọng Tiêu gia chúng ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới, đi trợ giúp hắn. - Hảo!
Tiêu Viễn Sơn hung hăng gật đầu.
Bởi vì...hắn hiểu, lời nói của Tiêu Phong rất đúng, nhân tình này của Trần Phàm, đủ khiến cho Tiêu gia phải dùng cả đời để bồi hoàn...