Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc, ngửi hương thơm cơ thể nhàn nhạt làm nội tâm rung động, dù Trần Phàm có được một trái tim kiên cường, trong khoảnh khắc trong lòng vẫn hơi rung động.
Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mắt quả thật có khả năng khiến nam nhân biến thành dã thú.
Trong lòng khẽ chấn động đồng thời Trần Phàm cũng có thể nhận thấy được trong con ngươi vốn âm lãnh kia lộ ra một tia bi thương không thể che giấu, vẻ bi thương thấm sâu tận trong xương tủy.
Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ ý thức được điểm này, cả hai nhìn nhau chừng hai giây sau, nàng nghiêng đầu sang nơi khác, cầm lấy hộp thuốc lá của phụ nữ, rút ra một điếu, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy, chậm rãi châm lửa.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt nhất thời tràn ngập bên trong xe, che lấp hương thơm cơ thể động lòng người của Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Nhẹ nhàng hút hai hơi thuốc lá, giọng nói Hoàng Phủ Hồng Trúc phức tạp:
- Thứ mất đi chúng ta không thể thay đồi, chúng ta có thể làm được chính là nắm chắc hiện tại mà thôi, vô luận phát sinh cái gì, cuộc sống còn phải tiếp tục. Hay cho câu cuộc sống còn phải tiếp tục.
- Cuộc sống không tiếp tục, chẳng lẽ muốn đi xuống bồi người bị chết hay sao? Nếu nói vậy, thế giới này sẽ không còn người sống.
Trần Phàm như cười như không nói:
- Huống chi, người đã chết, căn bản không có khả năng làm cho họ sống lại.
Nói tới đây, trong đầu Trần Phàm theo bản năng dần hiện ra khuôn mặt hàm hậu kiên nghị, trong lòng không khỏi co quắp lại, cũng không để ý Hoàng Phủ Hồng Trúc có nguyện ý hay không, trực tiếp cầm gói thuốc lá trong tay nàng, rút ra một điếu, châm, rít mạnh.
- Không ngon.
Hút hai hơi, Trần Phàm cảm giác chẳng khác gì hút không khí, lập tức quay kính xe xuống ném ra ngoài, đồng thời theo bản năng định ra dấu cho thành viên Ám Đường ở cách đó không xa để hỏi thuốc lá.
- Bọn họ đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, không hút thuốc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi mở miệng.
Trần Phàm vừa hé miệng liền ý thức ngậm lại, sau đó đóng lại cửa kính xe, quay đầu nói:
- Nếu như không còn chuyện gì khác trọng yếu, tôi muốn xuống xe.
- Theo đạo lý mà nói, loại người như anh, lẽ ra không thể nói ra được lời như vậy mới đúng, hay là anh cũng có người rất trọng yếu với anh đã rời đi?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không đáp vấn đề của hắn.
Đôi mày Trần Phàm cau lại, tự giễu cười nói:
- Trong lòng mỗi người đều có người mà mình tự nhận là trọng yếu nhất. Chẳng phải cô luôn ở trước mặt người khác giả tạo chính bản thân mình luôn lạnh băng, sau đó ở trước mặt tiểu Qua lộ ra một mặt nữ tính của mình sao?
Sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi đổi, muốn nói gì đó, nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, giả vờ hút thuốc để che giấu gương mặt dao động.
- Tiểu Qua thật ra là một đứa bé yếu ớt.
Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng lần nữa, cảm xúc bi thương đã biến mất trên khuôn mặt nàng, vẻ mặt của nàng đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, lộ ra cỗ hương vị nguy hiểm.
Trần Phàm gật gật đầu:
- Tôi biết.
- Không, anh không biết.
Hoàng Phủ Hồng Trúc lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Trần Phàm, giận dữ nói:
- Khi nó hai tuổi mẹ nó đã rời đi nhân gian. Mà cha nó bởi vì cần xử lý quá nhiều công việc, cơ bản không có thời gian đi quan tâm nó. Từ nhỏ đến lớn, nó luôn luôn thực cô độc, ở nhà, ở trường học đều thế. Hơn nữa nó luôn hận cha nó, hận cha nó hại chết mẹ nó, hận cha nó không làm tròn nghĩa vụ của một người cha.
Nói tới đây, giọng nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc có chút trầm thấp.
Mà Trần Phàm nghe xong lời này của Hoàng Phủ Hồng Trúc, đôi mày cũng hơi nhướng lên, hắn đoán được Sở Qua từ nhỏ mất mẹ, lại thật không ngờ Sở Qua lại hận Sở Vấn Thiên.
- Kỳ thật...nó không phải hận cha nó, mà là dùng phương thức hận để diễn tả khát vọng cần tình thương của cha tận sâu trong nội tâm, nó khát vọng được như những đứa trẻ khác được cha mình quan tâm che chở.
Hoàng Phủ Hồng Trúc hút thuốc nhanh hơn, giọng nói có vẻ cực kỳ trầm thấp:
- Ngày cha nó chết, ở trong bệnh viện nó không khóc, nhưng cả người giống như mất cả hồn phách, về đến nhà cũng như vậy. Thẳng đến...khi cha nó được hạ huyệt, nó mới khóc, một mình quỳ trước mộ, khóc đến tê tâm liệt phế.
Trong đầu hiện ra bộ dáng không sợ trời không sợ đất của Sở Qua, Trần Phàm thở dài trong lòng, lại không nói gì.
- Dù nó vừa ra đời liền có được của cải cùng địa vị mà những đứa trẻ khác không có được, nhưng nó quả thật không hề hạnh phúc, nó là một đứa trẻ đáng thương.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói xong dụi tắt thuốc lá, lại đốt điếu khác.
Trần Phàm híp mắt, trầm giọng nói:
- Đây là số mạng của nó. Mỗi người cả đời đều phải đeo rất nhiều đồ vật trên lưng, nó là một nam nhân, nó hẳn nên thừa nhận cùng đối mặt hết thảy.
- Anh cấp cho tôi cảm giác hoàn toàn không giống một người mới hai mươi tuổi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc bỗng nhiên nói.
Trần Phàm cười khổ, không nói gì.
Hắn quả thật chỉ có hai mươi tuổi, nhưng là hắn trải qua một sự tình mà 99% người trên đời này đều chưa từng trải qua. Dùng cách nói của Dai Fu, trái tim hắn đã thừa nhận quá nhiều, sớm chết lặng, thậm chí đã từng chết đi.
Hai mươi tuổi, thân thể hai mươi tuổi, nhưng lại có tâm tính như một người già, đây có lẽ là một loại châm chọc.
- Thật xin lỗi, lời của tôi khiến cho anh có hồi ức không vui.
Có lẽ đã nhận ra Trần Phàm trong lơ đãng toát ra khí tức thê lương, Hoàng Phủ Hồng Trúc theo bản năng mở miệng nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng lặng đi.
Thật có lỗi...
Mấy chữ này tựa hồ chưa từng xuất hiện trong từ điển của nàng.
Trước ngày hôm nay, nàng chưa bao giờ hướng một người nào nói qua mấy chữ mình có lỗi.
Trong lúc ngây người, Hoàng Phủ Hồng Trúc kinh ngạc phát hiện, nam nhân trước mắt này trong lơ đãng toát ra khí tức bi thương cùng thê lương, lại không chút tiếng động khơi lên nội tâm của nàng, nàng biết, nam nhân trước mắt này nhất định có quá khứ khiến người kinh hãi, cũng giống như nàng, gắt gao đóng chặt cánh cửa tâm linh, không cho bất luận kẻ nào đi thăm dò.
- Nói chính sự, tôi nghĩ, cô thân là đại tỷ của Hồng Trúc bang, tự mình lái xe đưa tôi về đến nhà, không phải theo tôi tán gẫu chuyện này, đúng không?
Trần Phàm cười cười, nói sang chuyện khác.
Hoàng Phủ Hồng Trúc trầm ngâm một phen, nhìn chằm chằm ánh mắt Trần Phàm nói:
- Tôi hi vọng anh có thể chiếu cố tiểu Qua.
Lần này Trần Phàm không đáp lời.
- Đây không phải trao đồi ích lợi, chỉ là một thỉnh cầu, ân, một thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi.
Trong đầu hiện lên lời Trần Phàm đã nói trong phòng sách, Hoàng Phủ Hồng Trúc sợ Trần Phàm hiểu lầm, lại vội vàng giải thích:
- Tiểu Qua tuy rằng thoạt nhìn thật thân mật với tôi, nhưng nội tâm nó cũng không phải thích ở chung cùng một chỗ với tôi. Mà anh lại khác, tôi có thể phát hiện, tiểu Qua ở cùng một chỗ với anh rất vui vẻ. Nói thật, tôi chưa từng thấy nó ở bên cạnh ai mà cười vui vẻ đến như vậy.
- Được.
Nhớ tới từng ly từng tý từ khi Sở Qua nhận thức cùng mình tới nay, Trần Phàm phát hiện, chính mình tựa hồ cũng thích thiếu niên chỉ nhỏ hơn mình vài tuồi này, vì thế gật đầu đáp ứng.
Lời của Trần Phàm làm trong lòng Hoàng Phủ Hồng Trúc rung động, cảm kích nói:
- Cảm ơn.
Nhìn thành ý phát ra từ sâu trong nội tâm của nàng, Trần Phàm do dự một chút, nói:
- Kỳ thật, cô không cần quá mức làm mình khó xử. Có một số việc vốn không phải để nữ nhân đi gánh vác. Tôi nhìn ra được cô muốn của cải của Sở vấn Thiên phát dương quang đại. Tuy rằng tôi chưa từng tiếp xúc với hắn, thậm chí chưa từng gặp qua, nhưng tôi dám nói, hắn xuất sắc hơn cô. Huống chi, rất nhiều chuyên nam nhân làm dễ dàng hơn so với nữ nhân.
- Bá.
Ngây người nghe được lời này của Trần Phàm, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc đột nhiên biến đổi, khóe mắt run rẩy kịch liệt.
Theo sau, sắc mặt của nàng trở nên cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt trở nên âm lãnh:
- Tôi sẽ không để cho ai đoạt đi giang sơn do vấn Thiên giành lấy, tuyệt đối sẽ không.
- Cô có thể xem như tôi chưa nói.
Nhận thấy được quyết tâm của Hoàng Phủ Hồng Trúc, Trần Phàm cũng không khuyên bảo, mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, hắn vừa nói ra lời kia, chỉ là tâm huyết dâng trào nhắc nhở Hoàng Phủ Hồng Trúc một chút mà thôi:
- Nếu không còn chuyện gì khác, tôi xuống xe đây.
- Tôi biết thân phận của anh thật không tầm thường, bất quá ở Đông Hải tôi làm được rất nhiều chuyện, nếu có một ngày anh cần Hoàng Phủ Hồng Trúc này trợ giúp, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nghĩ nghĩ, nói:
- Đưa điện thoại của anh cho tôi.
- Đây xem như thù lao? Hoặc là trao đổi?
Trần Phàm nheo mắt lại, nhưng không lấy di động ra.
Thông qua ngắn ngủi tiếp xúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc có thể nhận thấy được Trần Phàm thuộc loại người lãnh ngạo tới cực điếm, lúc này nghe được Trần Phàm nói như thế, lập tức lắc đầu:
- Tự nhiên không phải. Anh là sư phụ của tiểu Qua, chiếu cố tiểu Qua, chúng ta chính là người trong nhà. Người trong nhà gặp chuyện, ra mặt giải quyết, thiên kinh địa nghĩa.
- Cũng tốt.
Trần Phàm cười đưa di động cho nàng, lại nói:
- Người sống trên đời này, phải tìm một người có thể nói chuyện phiếm, ân, cảm giác nói chuyện phiếm với cô thật không tệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Oanh!
Lời Trần Phàm vừa thốt ra, trong óc Hoàng Phủ Hồng Trúc trống rỗng, hai tay run lên kịch liệt, thiếu chút nữa đánh rơi điện thoại xuống.
Lúc Sờ Vấn Thiên còn sống, nàng sống dưới sự bảo vệ của Sở vấn Thiên, tựa như một đứa bé vĩnh viễn không trường thành, luôn luôn tránh phía sau Sở vấn Thiên. Sau khi Sở Vấn Thiên chết, nàng lại sống trong quá khứ, sống trong bóng ma của Sở vấn Thiên, không thể tự kiềm chế, cự người ngoài ngàn dặm, không có một người nào, không có một ai để có thể nói chuyện.
Vừa rồi nói chuyện vói Trần Phàm tuy ngắn ngủi, nhưng làm trong lòng nàng hết sức thoải mái, nàng chủ động hỏi điện thoại Trần Phàm, nhiều ít có chút ý tứ sau này tìm nhau nói chuyện phiếm.
Cũng giống như lời Trần Phàm đã nói, mặc kệ một người có bao nhiêu kiên cường, chỉ cần sống trên đòi, phải tìm một người bạn nào đó để có thể nói chuyện.
Ý nghĩa của Dai Fu đối vói Trần Phàm là như thế, ở trước mặt Dai Fu, Trần Phàm có thể không chút kiêng nể kể lại thòi quá khứ khó thể quên được của mình.
Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc lại không có được đối tượng có thể kể hết ra như vậy, Trần Phàm đã cho nàng loại cảm giác này.
Không nói gì, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng dùng điện thoại bấm số di động của nàng, sau đó đưa trả lại cho Trần Phàm.
Trần Phàm cầm lấy di động, bước xuống xe, đi thẳng vào trong tiểu khu.
Trong xe, Hoàng Phủ Hồng Trúc yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng khôi ngô của Trần Phàm, suy nghĩ xuất thần.
- Vấn Thiên, hắn và anh cao ngạo như nhau.
Thật lâu sau, thẳng đến khi thân ảnh Trần Phàm biến mất, Hoàng Phủ Hồng Trúc mói chậm rãi thu hồi ánh mắt, thì thào tự nói.
Theo sau, đôi môi đỏ tươi của nàng hiện lên một độ cong, trên mặt hiện lên một nụ cười sáng lạn.
Nụ cười khuynh thành.
Tao chờ tụi mày đã lâu rồi!
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Trần Phàm, ngay cả Lâm Vũ bên trong tất cả mấy người kia đều trợn tròn mắt, giờ khắc này bọn hắn giống như nghe được chuyện cười hay nhất trên thế giới.
Nhưng...ngay khi bọn hắn nhìn thấy ánh mắt hài hước cùng khinh thường toát ra trong con ngươi của Trần Phàm, bọn hắn lại bỗng nhiên cảm thấy được tựa hồ cũng không có nghe lầm, ít nhất...người thanh niên trước mắt căn bản không hề xem bọn hắn vào trong mắt.
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Hổ ca lập tức nổi giận, thân là thủ hạ thân tín của Hà Lão Lục, hắn tham dự trận sống mái với Thanh bang, dẫn người đánh bất ngờ mấy bãi của Thanh bang, đập phá sân bãi không nói, còn đánh cho người của Thanh bang phải quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, hiện giờ danh khí đại chấn trong Hồng Trúc bang.
ở dưới tình hình này, Hổ ca có thể không nổi giận sao?
- Đánh cho tao, đánh cho chết đi.
Hổ ca tức giận đến cả người run lên, sau đó vung tay, truyền đạt mệnh lệnh.
Mệnh lệnh của Hổ ca vừa hạ xuống, lập tức có bốn gã thủ hạ từ phía sau nhảy ra, nhằm phía Trần Phàm.
Làm thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, đám thủ hạ của Hổ ca ở trong Hồng Trúc bang có thể xem như đều biết đánh nhau, nhất là khi cùng xông lên, khí thế rất mạnh.
Đối mặt bốn gã thủ hạ của Hổ ca, Trần Phàm cũng không lui lại, ngược lại...trực tiếp tiến lên nghênh đón.
- Tiểu động loại, mày nhất định phải chết.
Đại hán xông lên trước nhất cười lạnh một tiếng, hùng hổ hướng Trần Phàm vọt tới.
Trong con ngươi Trần Phàm hiện lên một tia lệ khí, liếm liếm môi, giẫm mạnh lên sàn nhà.
- Ba.
Một tiếng vang giòn, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trực tiếp bị một cước của Trần Phàm giẫm vỡ vụn.
Một màn thình lình xảy ra làm sắc mặt bốn gã đại hán đang hướng Trần Phàm vọt tới đột nhiên biến đổi, theo bản năng dừng bước.
Bọn hắn dừng, nhưng Trần Phàm cũng không ngừng.
- Sưu.
Mượn dùng phản lực, Trần Phàm giống như viên đạn pháo bắn ra, thân mình trực tiếp bay lên không, đầu gối cao cao dựng thẳng lên.
Tên đại hán xông lên trước nhất vốn vì một cước giẫm nát đá cẩm thạch của Trần Phàm mà cảm thấy khiếp sợ, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi sợ hãi, liền nhìn thấy Trần Phàm giống như hùng ưng giương cánh, bay lên không đánh tới, sắc mặt lập tức biến đổi, theo bản năng thối lui ra sau trốn.
- Bá.
Ngay khi hắn chuẩn bị thối lui ra sau, Trần Phàm đã đi tới trước người hắn, đầu gối mượn dùng xung lượng, bay thẳng tới ngay ngực đại hán.
Đầu gối đập tới.
Đây là một trong những thủ đoạn công kích chủ yếu của Thái quyền, uy lực cực kỳ khủng bố.
- Răng rắc.
Ngay sau đó, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lực lượng thật lớn đem tên đại hán xông lên trước nhất đánh bay ra ngoài, nháy mắt đem vài tên đại hán phía sau đập té văng dưới đất.
- Oa.
Tên đại hán kia ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi tri giác.
Một màn thình lình xảy ra làm cho Hổ ca cùng Lâm Vũ bọn hắn đều trợn tròn tròng mắt.- Bá.
Trần Phàm phiêu nhiên rơi xuống đất, xoay tròn chín mươi độ, đùi phải nhanh chóng đá ra.
Một cước.
- Vù vù.
Tốc độ khủng khiếp mang theo tiếng rít gió, chân chưa tới, chân gió tới trước, quét lên gương mặt tên đại hán cách Trần Phàm gần nhất đến rát bỏng, theo sau bản năng từ trong nỗi khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.
Tiếp đó...
Hắn chỉ cảm thấy được ngay trước mặt hiện lên một đạo cước ảnh.
- Phanh.
Thanh âm thanh thúy vang lên, mu bàn chân phải của Trần Phàm căng cứng trực tiếp quất trúng trên mặt tên đại hán.
Giống như một quả bóng bị đá trúng, thân mình tên đại hán đột nhiên bay lên không, mang theo tiếng gió "vù vù" từ trên đỉnh đầu đám người Lâm Vũ bay qua, sau đó...trực tiếp đánh vào trên trần nhà.
- Đông.
Tiếng vang trầm đục, thần tình đại hán toàn là máu, hoàn toàn mất đi ý thức, thân mình vuông góc rơi xuống, lại đụng ngã hai tên đại hán.
- Cô đông.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Trần Phàm, cảm thụ được sát ý sắc bén toát ra trên người hắn, hai gã đại hán còn lại đang ở khoảng cách khá gần với Trần Phàm chớp mắt, theo bản năng nuốt nước bọt một cái, hai đùi giống như không thể khống chế, kịch liệt run rẩy lên.
Không đợi hai người làm ra hành động gì, hai tay Trần Phàm mở ra, nhanh chóng chém tới, bắt lấy cổ hai người, dùng sức đập thẳng vào nhau.
- Phanh.
Gương mặt hai người hung hăng đụng vào nhau, mũi bị trực tiếp đụng thành phấn vụn, máu mũi như không cần tiền văng lên trên mặt Trần Phàm.
Không lau đi vết máu dính trên mặt, Trần Phàm chậm rãi buông lỏng hai gã đại hán, hai gã trực tiếp ngã trên mặt đất, giống như con chó chết, vẫn không nhúc nhích.
Thời gian giống như dừng lại ngay trong một khắc này, ngay cả Lâm Vũ bên trong, tất cả đám người trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm gương mặt dính máu của Trần Phàm.
Một cảm giác có tên là sợ hãi chậm rãi tràn ngập trong lòng bọn hắn.
- Huynh...huynh đệ, ở đường nào?
Người thứ nhất lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ chính là Hổ ca, làm thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, tâm lý tính chất của hắn vốn không tệ, ít nhất lúc cầm dao giết người cũng sẽ không run rẩy, nhưng vào giờ khắc này thanh âm của hắn lại có chút run rẩy.
Khẩn trương.
Trong tim của hắn tràn ngập cảm giác khẩn trương.
Ngay cả lúc dùng dao liều mạng vói đám người Thanh bang, hắn cũng không hề khẩn trương.
Hắn gặp qua người có thể đánh nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm giống như đang chơi đùa, ở trong vòng hai giây ngắn ngủi đánh cho bốn gã thủ hạ của hắn giống như con chó chết té trên mặt đất, sống chết không rõ thì hắn thật sự khẩn trương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
- Nếu tao nhớ không lầm, mày là người của Hà Lão Lục phải không?
Nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, Trần Phàm cười lạnh nói vói Hổ ca.
- Bá.
Ngây người nghe được câu nói của Trần Phàm, sắc mặt Hổ ca đột nhiên biến đổi lớn, thân mình lại không thể khống chế run rẩy lên, theo sau hắn kiệt lực khống chế tâm tình của mình, nhưng khóe mắt run rẩy điên cuồng bán rẻ nội tâm chân thật hiện tại của hắn.
- Hô...
Hít một hơi thật sâu, sắc mặt Hổ ca khó coi hỏi:
- Làm sao ngươi biết ta là người của Lục gia? Ngươi là ai?
- Tao cho tụi mày một lần cơ hội.
Gương mặt Trần Phàm không chút thay đổi nhìn Hổ ca, sau đó chỉ vào Lâm Vũ cùng Phạm Chí Vĩ đã bị dọa hoảng, gằn từng chữ:
- Lưu lại hai người này, tao buông tha cho tụi mày.
Lưu lại Lâm Vũ?
Nghe được câu nói của Trần Phàm, đôi mày Hổ ca trong nháy mắt cau chặt lại.
Thấy thủ đoạn hung ác cùa Trần Phàm, Hổ ca biết nếu lưu lại Lâm Vũ, hắn không chết cũng tàn.
Thân là thủ hạ trung tâm của Hà Lão Lục, hắn biết rõ, tuy rằng Hà Lão Lục cũng không quá coi trọng Lâm Vũ, nhưng trong thân thể Lâm Vũ dù sao cũng chảy dòng máu của Hà Lão Lục, điểm này không thể thay đổi.
Dưới dạng tình hình này, nếu hắn đem Lâm Vũ giao cho Trần Phàm, như vậy sau khi hắn trở về tuyệt đối sẽ bị Hà Lão Lục trừng phạt.
Hắn biết rõ tỳ khí của Hà Lão Lục, lấy phong cách làm việc của Hà Lão Lục, nói không chừng sẽ một phát súng bắn hắn.
Trong đầu hiện lên một màn này, biểu tình Hổ ca dần dần khôi phục bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Huynh đệ, ta xem ngươi là đều hán tử, chuyện lần này chấm dứt ở đây, như thế nào?
Trần Phàm cười cười, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Vũ đang trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn dưới ánh đèn, Trần Phàm mỉm cười chẳng khác gì ác ma, Lâm Vũ lập tức sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu không phải phía sau có tên đại hán đỡ lên thân thể hắn, chỉ sợ hắn đã trực tiếp ngồi lên mặt đất.
- Hổ ca.
Hắn nuốt mạnh nước bọt, kiệt lực để cho mình biểu hiện trấn định một chút, nhưng hắn cảm giác vùng ngực giống như có một tòa núi lớn đè nặng, để cho hắn có cảm giác không thở nổi:
- Tiểu động loại này quá kiêu ngạo, cứ đánh cho chết đi, tôi cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy đánh không lại một mình hắn.
Nói xong câu đó, cả người Lâm Vũ giống như bị hư thoát, mồ hôi đầm đìa, nhưng có lẽ được những lời này làm ra tác dụng, sự sợ hãi trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều.
Không chỉ là hắn, ngay cả Hổ ca bên trong, sự sợ hãi trong lòng đám người đều lui
- Đúng vậy, Hổ ca, mẹ nó, huynh đệ chúng ta vào sống ra chết, đối mặt Thanh bang cũng chưa từng sợ qua, sợ hãi một mình hắn hay sao?
Người đều có hiệu ứng tập thể, nói chung một việc nếu có người đi đầu liền có người thứ hai đi theo, lúc này Lâm Vũ lập tức khiến cho một số người cộng hưởng.
Không giống như những đại hán bị sự phẫn nộ làm hôn mê đầu óc, biểu tình Hổ ca coi như trấn định, hắn biết rõ, vói thân thủ của Trần Phàm, nơi này là một không gian hẹp hòi, dùng bàn tay trần tuyệt đối sẽ không đòi được tiện nghi.
Nhưng hắn đồng dạng cũng biết, nếu giờ khắc này hắn sợ hãi, chẳng những sẽ ảnh hưởng tới khí thế thật vất vả mới khôi phục của đám thủ hạ, ngày sau uy vọng ngay trước mặt thủ hạ cũng sẽ hạ xuống.
Ngay lúc Hổ ca còn do dự, một chiếc Maserati phong cách lấy tốc độ khủng khiếp dừng ngay trước cửa tiệm thịt nướng, Sở Qua trong bộ quần áo phong cách England thấy xe đã dừng ổn liền nhảy xuống tới, Độc Nhất Đao theo sau, sau đó cùng lúc có hai chiếc Benz dừng phắt phía sau, sáu gã mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe cũng bước xuống.
Những nam nhân kia sau khi xuống xe, ánh mắt lướt nhanh khắp bốn phía, không phát hiện được nguy hiểm lập tức thông qua vô tuyến điện thông báo cho Độc Nhất Đao:
- Nhất Đao ca, không thấy nguy hiểm, nhưng hiện trường thấy được xe của thủ hạ Hà Lão Lục, tổng cộng bảy chiếc.
- Thu được.
Gương mặt Độc Nhất Đao không chút thay đổi trả lời một câu, nhíu mày mở cửa tiệm thịt nướng.
Vẻ mặt Sở Qua hưng phấn đi vào, lại phát hiện trong đại sảnh thật im ắng, hai gã đại hán sắc mặt hung hãn giống như đại gia đứng phía trước quầy, uống bia hút thuốc rất thích ý.
Hai gã đại hán đều là tiểu đệ do Hổ ca mới thu gần đây, mà Sở Qua từ sau sự kiện đua xe tại Vân Sơn, cũng không đi qua nơi đó, hai gã đại hán căn bản không biết Sở Qua.
Vì thế nhìn thấy Sở Qua vẻ mặt hưng phấn tiến vào trong tiệm, lập tức trợn tròn mắt, đe dọa:
- Tiếu tử, hiện tại không buôn bán, lăn đi ra.
Sở Qua đang tò mò vì sao trong tiệm lại yên lặng như thế, đột nhiên nghe được lời hai gã đại hán, lập tức ngẩn ra.
Theo sau, nét mặt hưng phấn dần dần biến mất trên mặt Sở Qua, chỉ còn lại bộ dáng tức giận, chỉ thấy hắn vừa đi về phía hai gã đại hán vừa mắng:
- Mày bảo lão tử lăn đi ra?
Hai gã đại hán nhìn thấy bộ dáng không ai bì nổi của Sở Qua, vốn ngần ra, sau đó "bá" một tiếng đứng lên, đang muốn mở miệng mắng to, lại thấy Độc Nhất Đao xuất hiện phía sau Sở Qua.
Không biết tại sao, nhìn thấy cặp mắt coi thường của Độc Nhất Đao, hai người chỉ cảm thấy thân thể run lên, lửa giận trong lòng giống như bị giội tắt, giọng nói cung kính rất nhiều:
- Đại ca của chúng ta đang làm việc bên trên.
- Con mẹ mày.
Sở Qua không đợi đại hán nói hết lời, cầm lên chai bia trên quầy, hung hăng hướng đầu đại hán nện xuống.
Cho tới nay, Sở Qua cùng Độc Nhất Đao luôn học kỹ xảo cách đấu, tốc độ ra tay cực nhanh, căn bản không cho đại hán chút thời gian phản ứng.
- Phanh.
Tiếng vang, chai bia vỡ.
Đại hán trực tiếp bị chai bia của Sở Qua đập ngã xuống đất, máu tươi nháy mắt tuôn
Mắt thấy Sở Qua ra tay, gã đại hán còn lại theo bản năng định xuất thủ, đã thấy một đạo thân ảnh giống như quỷ mị xuất hiện ngay trước người hắn, theo sau hắn chỉ cảm thấy trên đầu truyền tới một trận đau nhức, thân mình vô lực té xuống.
- ở Đông Hải, còn chưa ai dám bảo lão từ biến, mày là người thứ nhất.
Sở Qua ngồi xổm người xuống, dùng chai bia bị vỡ nát nhìn chằm chằm cổ tên đại hán trong vũng máu, lạnh lùng nói:
- Mày hẳn nên cảm tạ hôm nay có Trần ca nơi này, nếu không lão tử giết chết mày.
Trần ca?
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô, đại hán mơ hồ nhớ tới hôm nay tên sinh viên bị giáo huấn gọi là Trần Phàm.
Chẳng lẽ tên sinh viên kia cùng sát thần trước mắt này là đến cùng nhau?
Trong đầu trào ra ý nghĩ này, thân thể đại hán chợt run run, mắt nhắm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.