Trên màn hình máy vi tính không ngừng hiện ra thông báo, nhân vật cảnh sát bị giết chết, hơn nữa có tám phần đều xuất thân từ trong tay Trần Phàm. Tô San bởi vì lúc trước quá mức kinh ngạc, nên nhất thời đã thất thần, không cẩn thận bị một gã cảnh sát bắn lén.
Sau khi nhân vật bên trong trò chơi tử vong. Tô San liền chuyển qua chế độ camera để theo dõi nhân vật của Trần Phàm. Theo sau bước bộ thong thả của Trần Phàm, không ngừng chứng kiến Trần Phàm dùng kĩ năng phản ứng cùng kĩ thuật bắn súng khủng bố, lần lượt giải quyết đám nhân vật cảnh sát bên trong trò chơi.
- Tôi là Đồ Tể.
Chẳng hiểu vì sao, giờ khắc này, bên tai Tô San không ngừng vang lên câu nói hồi chiều, những lời này chính là do Trần Phàm đã từng nói qua với nàng.
Chẳng lẽ hắn đúng là Đồ Tể sao?
Giờ khắc này. Tô San dao động, bất quá theo sau vẫn kiên quyết lắc đầu. Ở nàng xem ra, biểu hiện của Trần Phàm tuy rằng nghịch thiên, nhưng cùng so sánh với nhân vật Đồ Tể vẫn còn bảo lưu một chút khoảng cách giới hạn.
Tiêu Phong và Chu Văn đồng dạng cũng nhận ra biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm. Chu Văn mang diễn cảm khiếp sợ, còn Tiêu Phong thì không biết phải nói cái gì...Hiển nhiên, hôm nay đối với hắn mà nói. Trần Phàm làm ra cái chuyện gì kinh thiên, hắn đều có thể chấp nhận, nhưng chính bản thân hắn không thể lý giải nổi tại sao, niên kỷ của Trần Phàm cùng hắn xấp xỉ nhau, đều khoảng hai mươi tuổi, mà tại sao Trần Phàm lại có nhiều biểu hiện nghịch thiên như thế?
- Đội trưởng, gã tiểu thái điểu kia khủng bố quá, một mình hắn đã giết chết mười lăm người rồi.
Trong một căn nhà nằm gần trường đại học Đông Hải. đám người Phạm Chí Vĩ đều ngồi trước màn hình máy vi tính, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình, sau khi nhân vật trong trò chơi cùa bọn hắn đều bị Trần Phàm bắn thủng đầu xong, đều lộ ra biểu tình gặp quỷ.
- Không sao. đều chỉ giết mấy con gà mà thôi, mấy người chúng ta còn chưa có chết, chúng tay tập trung đùa giỡn chết hắn.
Lần này người mở miệng chính là Lâm Vũ. ở trong chiến đội No 1, kĩ thuật của hắn chỉ đứng sau Phạm Chí Vĩ. Thậm chí nói riêng về kĩ thuật bắn súng máy, hắn so với Phạm Chí Vĩ còn muốn ngưu bức hơn. Chẳng qua là súng ngắm bắn không hay bằng Phạm Chí Vĩ mà thôi.
Trong khi nói chuyện, đồng thời Lâm Vũ suất lĩnh hai gã đồng đội phía sau, thông qua kĩ thuật bắn súng ăn ý khủng bố, dễ dàng xử lý xong bốn gã cường đạo xuất hiện ở phía trước.
Một bên khác, mấy gã cường đạo muốn đến căn cứ B đặt boom, đều bị Phạm Chí Vĩ cùng một gã đồng đội giải quyết nhanh gọn. Rất nhanh sau đó. ở dưới thế phản kích cường hãn của chiến đội No 1, trừ bỏ Trần Phàm ra, tất cả nhân vật bên phía cường đạo đều tử vong. Mà những cường đạo tử vong, cơ hồ đều chuyển sang chế độ quan sát nhân vật chơi của Trần Phàm.
Lúc này Trần Phàm, nhân vật bên trong trò chơi còn nửa bình máu, hắn cầm khẩu AK - 47, trấn thủ bên ngoài cửa khu A, họng súng nhắm thẳng về phía trước cửa.
Bỗng nhiên...
Bên trong thấp thoáng một bóng thân ảnh, một gã cảnh sát thò đầu ra ngắm nghía, cố gắng lao nhanh ra ngoài.
- Phanh!
Tiếng súng vang lên. đầu người vỡ toác.
Chỉ một viên, liền bắn thủng đầu! Tất cả người chơi bên phía cường đạo đều chứng kiến rõ ràng. Trần Phàm chỉ dùng một viên đạn mà thôi.
- Kĩ thuật ngưu bức quá, chẳng lẽ là súng thần hay sao?
Giờ khắc này, có rất nhiều tiếng kinh hô như vậy, vang vọng ở bên trong không ít gian phòng ký túc xá của trường đại học Đông Hải. Có lẽ biểu hiện của Trần Phàm quá mức nghịch thiên, cho nên Lâm Vũ cùng hai gã cảnh sát khác không dám thò đầu ra bên ngoài, mà trốn quanh một hồi, cố gắng chờ Trần Phàm chủ động bước vào cửa.
Nhưng...Trần Phàm không có tiếp tục giữ nguyên vị trí, mà xoay người, theo đường khác chạy đến hướng căn cứ khu B.
Căn cứ khu B do Phạm Chí Vĩ cùng một gã đồng đội khác trấn thủ!
- Đi, chúng ta cùng nhau bao vây tiễu trừ cái gã tiểu động loại kia. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Phạm Chí Vĩ vừa truyền lệnh, gã đồng đội của hắn liền từ phía sau chạy lên trước, còn hắn thì cầm súng ngắm canh chừng ở phía sau. đây là một trong những chiến thuật bọn hắn quen dùng. Nói chung, coi như đối phương giải quyết người đi trước xong, thì cũng bị Phạm Chí Vĩ bọc lót ở phía sau giải quyết.
Rất nhanh, gã đồng đội của Phạm Chí Vĩ đã chạm mặt Trần Phàm ở phía trước cửa
vòm.
- Phanh!
Không chờ gã đồng đội của Phạm Chí Vĩ kịp nổ súng. Trần Phàm đã nhanh chóng click chuột, vẫn như cũ là một viên trúng đầu.
- Phanh!
Cùng lúc đó. Phạm Chí Vĩ quyết đoán bóp cò.
- Chết chắc rồi!
Giờ khắc này, cơ hồ là tất cà người chơi bên phía cường đại. đều cho rằng nhân vật bên trong trò chơi của Trần Phàm sẽ chết chắc rồi. Bởi vì bọn hắn đã kiến thức qua kĩ năng bắn ngắm của Phạm Chí Vĩ, quả thực là phải dùng hai chữ biến thái để hình dung qua.
Nhưng...ngay sau đó, bọn hắn đều trợn tròn mắt, nhân vật cường đạo không có chết, mà càng khiến cho bọn hắn không nghĩ ra chính là, sau khi Trần Phàm tránh thoát được viên đạn trí mạng, lại không có lập tức nổ súng bắn trả, mà chạy về phía trước.
Hắn muốn làm gì?
Giờ khắc này, tất cả người chơi bên phía cường đạo. đều thầm hỏi ở trong lòng chính mình.
- Phanh!
Phạm Chí Vĩ lại nổ súng, nhưng hắn...hắn vẫn không bắn trúng!
- Đội trường, cậu đang làm cái quái gì vậy?
Thành viên trong chiến đội No 1 đều choáng váng, tại bọn hắn xem ra. Phạm Chí Vĩ không nên xuất hiện tình huống sai lầm thấp kém như thế mới đúng.
Phạm Chí Vĩ diễn cảm âm trầm bóp cò...
Phanh! Lại thêm một tiếng súng đanh thép nữa vang lên, không thể tưởng tượng nổi, nhân vật cường đạo vẫn tránh thoát được. Đồng thời, cùng lúc này nhân vật cường đạo. đã muốn tới gần Phạm Chí Vĩ, hơn nữa còn đồi súng thành dao găm.
- Ui, mẹ kiếp, hắn muốn làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn dùng dao đâm chết Phạm Chí Vĩ hay sao?
Thấy một màn này, tất cả người chơi bên phía cường đạo đều hưng phấn gầm rú lên, lúc trước bọn hắn luồn luồn bị đám cảnh sát áp chế, hiện giờ có thể trút ra khẩu ác khí này, hiển nhiên là bọn hắn vô cùng thích thú rồi!
Còn Phạm Chí Vĩ thì sắc mặt trở nên phi thường khó coi, là một tay súng bắn tỉa, nếu bị đối phương cầm dao găm tiếp cận. đây quả thực chính là một loại hành động vũ nhục cực điểm.
- Chết cho tao!
Phạm Chí Vĩ cắn răng nhấp chuột bóp cò súng.
Quả thật là có người chết...
Bất quá người chết chính là nhân vật ở trong trò chơi của Phạm Chí Vĩ, nhân vật cảnh sát của hắn bị nhân vật cường đạo của Trần Phàm dùng dao găm chọc thủng đầu.
Không có khả năng...Chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Phạm Chí Vĩ diễn cảm tái nhợt thành một đoàn, hắn không sao tin nổi, người trên bên phía đội Thái Điểu A, làm sao có khả năng dùng phương thức dạng như thế này. để vũ nhục hắn. Phải biết rằng, đây chính là phương thức mà vừa rồi hắn đã dùng để vũ nhục Tô San ah...!
- Hay quá!
Trong lúc Phạm Chí Vĩ thần sắc khó coi, thì Tô San cũng nhảy dựng lên hoan hô, hận không thể trực tiếp lao vào phòng ngủ của Trần Phàm, bắt quá ngẫm lại trận đấu này còn chưa có kết thúc, nàng cố gắng kiềm chế xúc động chạy đến bên người Trần Phàm, tiếp tục ngồi xuống quan sát Trần Phàm biểu diễn kĩ năng CS.
Ngay sau đó Tô San trông thấy trên màn hình xuất hiện thông báo từ phía Trần Phàm:
- Mày không xứng dùng súng ngắm!
Mày không xứng dùng súng ngắm!
Vừa chứng kiến dòng thông báo này. Phạm Chí Vĩ hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã tức khí ngất đi. Là người chơi CS trong trường đại học Đông Hải, là người chơi dùng súng ngắm tối ngưu bức nhất, hắn bị người khác nói là không xứng dùng súng ngắm, điều này bảo sao hắn có thể không căm tức đây?
- Quà nhiên đủ lợi hại, không biết người chơi này là ai đây nhỉ?
- Đúng vậy. đội Thái Điểu A có ngưu nhân này, chiến đội No 1 lần này tiêu rồi!
Trong lúc nhất thời, trên màn hình máy tính không ngừng nghị luận sôi nổi, mà nhân vật cường đạo của Trần Phàm ở trong trò chơi, thì đã mang theo súng ngắm xoay người, cúi đầu, quay về căn cứ bên phía cường đạo. Hành động này, giống như luôn luôn không ngại ở phía trước bỗng dưng xuất hiện cảnh sát bắn lén.
Thấy một màn này, những người chơi bên phía cường đạo. đều nghi hoặc tới cực điểm, tại bọn hắn xem ra, nếu lúc này Trần Phàm đặt boom, sau đó dùng súng ngắm trấn thủ xung quanh, đó mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Ngay khi những người chơi đã chết, đang nghi hoặc, thì trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một tên cảnh sát. No. 1 Đao Phong!
Nhân vật mà Lâm Vũ đang điều khiển, trước mắt đang giết người xếp hạng thứ hai trong bài hành bảng.
- Thằng điên, cầm theo súng ngắm còn muốn bỏ chạy, ngươi không sợ chết hay sao?
Lâm Vũ trong lòng thầm mắng một tiếng, đồng thời nhấp chuột bóp cò súng, cố gắng dùng một viên bắn nổ đầu Trần Phàm.
- Phanh.
Tiếng súng vang lên, nhưng không phải là nhân vật cảnh sát của Lâm Vũ, mà người nổ súng trước chính là Trần Phàm...
Ở dưới biểu tình trợn mắt há mồm của những người chơi bên phía cảnh sát, nguyên bản nhân vật cường đạo của Trần Phàm đang cúi đầu, ngay lập tức xoay người, không thèm bật nút ngắm bắn lên. đã trực tiếp bóp cò.
- Phanh.
Ngay sau đó, gã cảnh sát vừa từ trong cửa vòm ngó đầu ra. đang muốn tiến hành nổ súng bắn lén, thì đã trực tiếp bị xuyên thủng đầu.
Choáng váng...Tất cả mọi người đều choáng váng!
Đây không phải là người chơi đấu súng ah! Mà chính là hắn đang vùi dập người ta. Cơ hồ, tất cả những người chơi trong lòng đều toát ra ý niệm này.
Dưới biểu tình không thể tin nổi của mọi người, ván thứ hai lại tiếp tục bắt đầu, nhưng tất cả mọi người đều không di chuyển, bọn hắn tựa hồ như còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ.
Trong nơi ở của Phạm Chí Vĩ cũng im ắng thành một đoàn, bọn hắn vẫn chưa thể chấp nhận được hết thảy chuyện tình phát sinh ở trận đấu trước. Bởi vì...bọn hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, cái gã bên phía đội Thái Điêu A kia, hoàn toàn không thể nào một mình đấu lại với cả chiến đội bọn hắn.
- Đội Thái Điểu A không thể có nhân vật ngưu bức tới trình độ này, con mẹ nó, kĩ thuật so với game thủ chuyên nghiệp còn muốn ngưu bức hơn. Tôi xem hơn phân nửa là hắn dùng lệnh hack rồi.
Trầm ngâm một lát. Phạm Chí Vĩ dẫn đầu lên tiếng phán xét.
Lâm Vũ còn đang buồn chán vì kết quả của trận đấu vừa rồi, bỗng dưng nghe thấy Phạm Chí Vĩ nói, hai mắt lập tức sáng ngời:
- Đúng vậy. đội trưởng, cái gã chó hoang kia nhất định là đã dùng lệnh gian lận rồi.
- Tố giác hắn, sau đó đá hắn ra khỏi trò chơi.
Phạm Chí Vĩ truyền đạt mệnh lệnh nói.
Lâm Vũ thần tình vui sướng khi thấy người gặp họa, sau đó nhanh chóng gõ xuống bàn phím:
- Nick tiểu thái điểu của đội Thái Điểu A, ngươi không có sĩ diện hay sao? Tối hôm nay chỉ là màn thí luyện mà thôi, vậy mà ngươi cũng có thể dùng lệnh chơi gian xảo được ư?
Vừa trông thấy dòng thông báo này, nguyên bản đám người chơi bên phía cảnh sát đang bị chấn kinh, đã lập tức tỉnh ngộ:
- Con mẹ nó, tao đang không hiểu sao nó bắn khủng như vậy? Hóa ra là dùng lệnh chơi gian ah!
- Cư nhiên lại dám dùng lệnh chơi gian xảo. Quả thực là không biết xấu hổ, mau đá hắn ra khỏi phòng chơi đi!
Rất nhanh, người chơi bên phía Phạm Chí Vĩ, liền phụ họa nói.
- Tiểu thái điểu, lúc nãy ngươi nói ta không xứng dùng súng ngắm, ta xem ngươi mới chính là cái thứ không xứng đáng chơi trò CS này ah!
Lúc này. Phạm Chí Vĩ lập tức phản kích nói.
Vốn Tô San bởi vì biểu hiện nghịch thiên của Trần Phàm mà khiếp sợ không thôi, đang muốn đứng dậy tìm Trần Phàm, thì chứng kiến dòng chữ thông báo xuất hiện trên màn hình, nàng không khỏi tức giận:
- Chiến đội No 1 đều là thứ không biết xấu hổ, các người đánh không lại, còn nói chúng ta đã chơi gian xảo! Quà nhiên là đủ ác tâm.
- Nói nhiều hơn nữa đều uổng phí. đội Thái Điểu A, chúng ta sẽ nghênh đón các ngươi ở trận thi đấu chính thức, do nhà trường tổ chức, đến lúc đó xem các ngươi còn chơi gian xảo được nữa hay không? Tốt lắm, bây giờ thì các ngươi có thể lăn được rồi, phòng chơi này không chào đón các ngươi.
Theo sau. Phạm Chí Vĩ đích thân gõ bàn phím nói như vậy. Tiếp đó liền đá bốn người Trần Phàm văng ra khỏi phòng chơi.
Khi Trần Phàm lái xe về tới cứa tiểu khu. đã hơn mười giờ.
Cho xe dừng trong bãi đỗ xe, Trần Phàm quay đầu nhìn thoáng qua băng ghế sau xe. đôi mày không khỏi nhíu lại - lúc này, Tô San cùng Trương Thiên Thiên hai người vẫn đang hôn mê, giống như những con heo nhò đang ngủ say, nằm ở băng ghế sau.
Sau khi xứ lý xong mọi chuyện ở tiệm thịt nướng Mục ốc. Tiêu Phong cùng Ngu Huyền không nói một tiếng rời đi. để lại Tô San cùng Trương Thiên Thiên đang hôn mê, vì thế Trần Phàm đành phải đưa hai người vào trong xe, cùng đưa về tiéu khu.
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm đẩy cửa xe đi xuống, sau đó mở cửa sau. đập vào mí mắt là đôi đùi thẳng tắp của Trương Thiên Thiên được bao bọc bởi tất chân màu đen. Bởi vì hai chân đặt một cao một thấp, biên độ khe hờ nhiều hơn, có thể thật nhẹ nhàng nhìn thấy được phong cảnh bên trong.
Dù Trần Phàm cũng không lưu ý, nhưng vô tình liếc mắt nhìn thấy cái quần lót nhỏ màu tím bằng tơ, quần lót theo kiểu chữ Ts chỉ có chút mảnh vải cũng nhỏ hơn bàn tay che chắn hoa viên thần bí.
- Hô...
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm nổi lên bản năng phản ứng của nam nhân, sau đó thở ra một hơi, lấy lại bình tĩnh cúi người tay phải ôm lấy đôi đùi đẹp, tay trái ôm lấy bên hông.
- Ân...
Trong cơn hôn mê khuôn mặt Trương Thiên Thiên một mảnh ửng đõ, trên người tản ra mùi nước hoa thơm ngát, nàng mơ hồ như nhận ra điều gì, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, theo sau hai tay bản năng ôm lấy Trần Phàm, giống như con mèo nhỏ ghé vào trong lòng Trần Phàm.
Nhận thấy được biến hóa của Trương Thiên Thiên. Trần Phàm nghĩ nàng đã tinh, động tác chợt dừng lại; theo bản năng liếc mắt nhìn Trương Thiên Thiên, kết quả phát hiện nàng vẫn đang hôn mê, đồng thời khóe mắt rõ ràng thấy được khe ngực thâm thúy của Trương Thiên Thiên, thậm chí có thể chửng kiến được cả đường viền bộ ngực...
Lấy lại bình tĩnh. Trần Phàm dùng một tay ôm Trương Thiên Thiên ra khôi xe.
Theo sau. Trần Phàm một tay đỡ Trương Thiên Thiên, lại dùng một tay ôm Tô San ra khỏi xe.
Cũng giống như Trương Thiên Thiên. Tô San vẫn hôn mê, khuôn mặt đõ ửng, giống như sắp nhỏ nước.
Khác với Trương Thiên Thiên chính là. Tô San vốn không thích dùng nước hoa, nhưng thân thể nàng có hương thơm cơ thể so với hương nước hoa trên người Trương Thiên Thiên càng thêm lực hấp dẫn.
Lúc này Trần Phàm mỗi tay ôm một người, cảm thụ thân thể mềm mại của hai người đồng thời hương nước hoa CÙNG hương thơm cơ thể hỗn họp cùng một chỗ, tuôn vào lỗ mũi hắn, không ngừng kích thích dục vọng cũa hắn tuôn ra.
Căn cử qua nhiều chuyên gia điều tra nghiên cửu phát hiện, nam nhân từ mười tám tuổi đến hai mươi lãm tuổi tính dục sẽ cường thịnh nhất, mà nữ nhân từ ba mươi tuổi đến ba mươi tám tuổi sẽ là như thế.
Trần Phàm đang ở thời gian cường liệt tính dục nhất của nam nhân, trong lòng ôm hai mỹ nữ, nếu nói không nổi lên bản năng nam nhân chính là vô nghĩa, nhưng lực khống chế của hắn người thường không thể so sánh, hắn thông qua ý chí khủng bố không khoan nhượng đè ép lửa dục xua tan, nện từng bước trầm ồn ôm hai người đi lên lầu.
Đi đến cửa nhà, hai tay Trần Phàm không rảnh nên không cách nào lấy chìa khóa mở cửa. đành phải dùng chân đá nhẹ vào cửa.
Trước lúc xuống xe, hắn cũng đã nhìn lướt qua trong nhà, thấy trong nhà vẫn còn ánh đèn, biết rõ dì Điền còn chưa đi ngủ.
Rất nhanh. Trần Phàm nghe được tiếng bước chân trong nhà.
Dát chi...
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị mở ra, dì Điền xuất hiện sau cứa.
- Trần thiếu...
Mở cứa, dì Điền vẻ mặt mim cười chào Trần Phàm, nhưng nhìn thấy hai tay Trần Phàm ôm hai mỹ nữ, sắc mặt không khòi biến đổi, câu nói kế tiếp cũng khôngthể nói ra miệng.Nhìn bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của dì Điền. Trần Phàm cười khổ nói:
- Dì Điền. San San CÙNG bạn học của nàng uống say rượu.
- A. Trần thiếu, để tôi giúp cậu.
Dì Điền hiểu ra, vội vàng nói.
Trần Phàm lắc lắc đầu:
- Không cần, dì Điền, để tự tôi.
Nói xong, Trần Phàm ôm hai nàng đi vào nhà.
- Trần thiếu, cậu uống nước trước đã, để tôi đi thu dọn phòng cho vị tiểu thư này.
Mắt thấy Trần Phàm đặt Tô San cùng Trương Thiên Thiên lên sô pha, dì Điền đưa một ly nước khoáng cho Trần Phàm, gương mặt cũng không còn cổ quái như trước đó, hiển nhiên bà cho rằng Trần Phàm cũng không phải là "loại người kia". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Trần Phàm gật gật đầu, tiếp nhận ly nước, một hơi uống hết hơn phân nửa, đưa ánh
mắt dừng trên người Trương Thiên Thiên, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nguyên bàn, Trần Phàm vốn không muốn mang Trương Thiên Thiên về đây, nhưng Trương Thiên Thiên đã uống quá nhiều, hơn nữa còn bị hắn đánh ngất xiu, nhất thời cũng không thể tinh lại, căn bàn không thể mang nàng về trường học.
Nếu Trần Phàm thật sự mang Trương Thiên Thiên trở về trường học, chỉ sợ ngày mai trong trường sẽ nhấc lên sóng aió lớn.
Chậm rãi thu lại ánh mắt. Trần Phàm cũng không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, mà châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút, không biết trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì. I
Sau khi hút hết điếu thuốc, dì Điền từ trên lầu đi xuống, cười nói:
- Trần thiếu, phòng khách đã thu thập xong, cậu mang vị tiểu thư này cùng San San lên đi.
- Bá.
Vừa nói xong, dì Điền lại cám giác mình dùng từ không đúng, gương mặt lập tức biến đổi, bất quá bà cũng là nữ nhân từng có quá khứ đặc thù, tâm tính không phải người bình thường có thể so sánh, trong khoàng thời gian ngắn liền điều chinh lại.
Trần Phàm cũng thật sự không để ý điểm này, mà dụi tắt thuốc lá, gật gật đầu, sau đó ôm lấy Trương Thiên Thiên cùng Tô San.
Nhà của Trần Phàm và Tô San là bốn phòng hai sành, hắn và Tô San, dì Điền mỗi người một phòng, còn có một phòng sách.
Từng, khi Điền Thào đi tới nơi này, đều cùng ngủ chung với dì Điền.
Mà hiện giờ, Trương Thiên Thiên hiển nhiên không thể ngủ chung với dì Điền, vì thế Trần Phàm đành phải đem Tô San về phòng ngủ của nàng, sau đó lại ôm Trương Thiên Thiên đi tới phòng ngủ của mình, chuẩn bị cho nàng ngủ lại trong phòng mình, còn hắn đến ngủ tại phòng sách.
Rất nhanh. Trần Phàm ôm Trương Thiên Thiên đi tới phòng ngủ.
Đi vào bên giường, nhẹ nhàng đặt Trương Thiên Thiên lên giườnạ, Trần Phàm vừa định kéo chăn, chợt cảm giác mình đang bị Trương Thiên Thiên ôm cổ.
Ân?
Trần Phàm ngây ra, kết quà phát hiện Trương Thiên Thiên vẫn nhắm mắt, vì thế hơi dùng sức, lại phát hiện Trương Thiên Thiên nắm rất nhanh, trong lòng vừa động, lập tức nghĩ tới điều gì; cau mày nói:
- Trương Thiên Thiên, nếu đã tinh thì buông tay ra.
Trần Phàm vừa thốt ra lời này, nguyên bàn Trương Thiên Thiên đang nhắm hai mắt lại mở ra, hơn nữa đối với ngọn đèn trong phòng ngủ tựa hồ không thích ứng.
Tựa hồ...nàng chỉ vừa mới tinh.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn lãnh diễm của Trương Thiên Thiên lại đõ ửng một mành, đôi mắt xếch ngập nước, một mành mê ly.
- Đây là phòng ngủ của tôi, nếu cô cảm thấy được có thể thích ứng, thì ngủ lại, nếu không muốn thì tôi đưa cô về trường học.
Nhìn gương mặt mê người gần trong gang tấc, Trần Phàm giãy khỏi vòng tay đang ôm cứng của Trương Thiên Thiên, cuối cùng cũng không nói nhất định phải đưa nàng quay về trường học, dù sao hắn cũng đã mang nàng về nhà.
- Tôi ngủ ở đây là được rồi.
Có lẽ thật không ngờ Trần Phàm cho mình ở lại, Trương Thiên Thiên hơi có vẻ kích động, kích động rất nhiều, nụ hoa trước ngực run rẩy một trận, dưới ánh đèn lóa tròng mắt người.
Nghe Trương Thiên Thiên vừa nói như thế, Trần Phàm không nói thêm lời nào, đưa tay lấy chiếc quần cộc trên giường, lúc dĩ vãng mỗi ngày Trần Phàm về đến trong nhà, đều thích mặc quần cộc, cởi trần, cảm thấy như vậy mới mát mẻ.
Nhưng, ngay khi Trần Phàm cúi người lấy chiếc quần cộc, nguyên bàn Trương Thiên Thiên đang nằm lại đột nhiên ngồi dậy, ôm lấy vòng eo dày của Trần Phàm, dán bộ ngực lên lưng Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
- Trần...Phàm, hay anh lưu lại đi?
Một màn thình lình xảy ra làm cho thân thể Trần Phàm chấn động.
Ngay sau đó, khi Trần Phàm vừa muốn mở miệng, hai tay trắng noãn của Trương Thiên Thiên giống như con rắn vươn vào bên trong quần áo của Trần Phàm, vuốt ve cơ bụng cửng rắn như sạch đồng của Trần Phàm.
Dang là một nam nhân trường thành mạnh mẽ, trên người Trần Phàm thập phần lửa nóng, mà hai tay Trương Thiên Thiên lại mát rượi, từ phía trên vuốt ve, giống như hai con rắn lạnh lẽo lướt đi, làm thân thể Trần Phàm run lên.
Sau đó, không đợi Trương Thiên Thiên có động tác kế tiếp, Trần Phàm chụp lấy hai tay nàng, ngăn trở động tác của Trương Thiên Thiên.
- Tôi nghĩ, cô nhìn lầm người.
Xoay người, nhìn con ngươi có chút mất mác của Trương Thiên Thiên. Trần Phàm trầm giọng nói.
Cô nhìn lầm người...
Ngạc nhiên nghe được câu này, thân thể Trương Thiên Thiên run lên kịch liệt, sắc mặt một mảnh tái nhợt, vẻ mất mác trong con ngưoi thẳng tắp dâng lên.
Theo sau, mắt thấy Trần Phàm muốn đi. Trương Thiên Thiên vội vã nhảy xuống giường, lại ôm vòng eo Trần Phàm, ủy khuất giải thích:
- Trần Phàm, em khôngphải là dạng như anh tưởng tượng...
- Buông ra.
Trương Thiên Thiên dây dưa làm sắc mặt Trần Phàm hơi đổi, giọng nói cũng nghiêm khắc.
Làm như đã nhận ra Trần Phàm tức giận, thân thể Trương Thiên Thiên lại run lên, nhưng khôngbuông hắn ra, lại tiếp tục giải thích:
- Trần Phàm, em biết, trong mắt anh em là một nữ nhân tham lam quyền lực. Em vì muốn thòa mãn lòng hư vinh trong tâm mình, vì có thé trở thành người trên người, không ngừng thông qua một ít vốn liếng tư sắc của mình luẩn quẩn trong vòng ăn chơi của những công tứ trác táng. Thậm chí, theo ý của anh, em vì muốn chen chân vào đó, có thể dùng thân thể của mình để trao đổi.
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Cho tới nay, Trần Phàm quả thật cho rằng Trương Thiên Thiên thuộc loại nữ nhân dám tận dụng mọi thứ, không hề buông tha bất cứ cơ hội nào để leo lên cao không nói, còn có tâm cơ rất sâu.
Chẳng lẽ khôngđúng sao?
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, thân thể Trương Thiên Thiên nhất thời trở nên hoàn toàn cửng ngắc.
Sau đó, nàng buông Trần Phàm ra, tiến lên hai bước, đi tới đối diện Trần Phàm, nhìn chằm chằm gương mặt cũng không anh tuấn nhưng đầy góc cạnh của Trần Phàm, nhẹ giọng nói:
- Anh nói đúng, em chửng thật là một nữ nhân có lòng hư vinh rất mạnh. Bởi vì mẹ của em từ nhỏ dạy em, một nữ nhân phải gả cho một nam nhân ưu tú, thì bản thân mình cũng phải hết sức ưu tú. Em cảm thấy được mẹ của em nói không sai, cho nên em một mực cố aắng, cố aắng làm cho mình càng trở nên ưu tú, cố aắng tiếp xúc vào vòng luẩn quần của thế giới thượng lưu, cố aắng chen chân vào giới của họ.
Nói tới đây, Trương Thiên Thiên đột nhiên chuyển giọng:
- Nhưng em chưa từng nghĩ tới dùng thân thể của chính mình đi đổi lấy vật gì, nếu nói như vậy, em cùng mấy nữ nhân đứng trên đường lấy thân thé nuôi thân có khác gì nhau? Thậm chí nếu em làm như vậy, em so với các nàng càng thêm hạ tiện, càng vô si.
Lúc này Trần Phàm lại trầm mặc, hắn thật không ngờ Trương Thiên Thiên lại nói như vậy.
- Em biết, anh cho rằng vừa rồi là em câu dẫn anh, mà em câu dẫn anh là bởi vì thân phận của anh thần bí, hơn nữa còn có đủ loại năng lực thần kỳ, đối với em có tác dụng thật lớn. đáng giá cho em đi câu dẫn. đúng không?
Trần Phàm vẫn lựa chọn trầm mặc như trước, theo ý nào đó mà nói, hắn chửng thật là nghĩ như vậy.
- Trần Phàm, em không trách anh, muốn trách thì trách lòng hư vinh của em quá mạnh mẽ, cho anh hiểu lầm em là loại nữ nhân đó.
Nói tới đây, đôi mắt Trương Thiên Thiên đã ươn ướt, nàng cắn đôi môi khêu aợi; nhẹ giọng nói:
- Có lê có một ngày, em thật sự sẽ vì muốn trở thành nhân sĩ thượng lưu chân chính mà đi khoe khoang tư sắc, dùng đũ loại thủ đoạn đi câu dẫn nam nhân đùa bờn, nhưng em sẽ không bồi đám xú nam nhân kia ngủ, em sẽ càng không vì ích lợi mà đi câu dẫn anh, cùng anh lên 21 ường không phải vì anh không đủ tư cách, mà là em cảm thấy được nếu làm như vậy, là khinh nhờn anh.
- Vậy cô?
Trần Phàm nhíu mày.
Nghe được Trần Phàm chất vấn. Trương Thiên Thiên nỡ nụ cười, dáng tươi cười thật tự siễu:
- Em nói, em thích anh, anh tin không?