Trận thi đấu CS của đại học Đông Hải hoàn toàn chọn dùng quy tắc trận thi đấu CS toàn cầu, mỗi cuộc tranh tài đều chia theo nửa trận trước và sau, từng nửa trận sẽ có mười lăm trận đấu, nửa trận còn lại là trao đổi chức nghiệp. Mỗi trận đấu có thời gian hai phút, trước trận đấu có mười giây tập trung, người chơi có thể ở thời gian tập trung mua súng ổng đạn dược.
Đối với người chơi chức nghiệp mà nói, trận đấu CS chơi đùa chẳng những là thuật bắn súng cùng chiến thuật, có đôi khi còn thiết trí kinh tế chiến lược, chính là phe mình nên làm sao phối họp súng ống thật hợp lý, cùng với việc tiến hành phong sát kinh tế của đối thủ, dùng điều này suy đoán sự phối họp súng ống của đối thủ ở mỗi trận, do đó trong lòng biết trước, càng có nắm chắc sẽ lấy được thắng lợi trong trận đấu.
Vô luận là chiến đội No 1 hay đội thái điểu A, rõ ràng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn thi hành chiến lược kinh tế.
Sau khi trận đấu bắt đầu, đội thái điểu A, ngoại trừ Trần Phàm chỉ mua một ít đạn, bốn người khác kể cả Tô San bên trong đều mua áo chống đạn, chiến đội No 1 cũng không ngoại lệ.
- Tiểu Thái Điểu của thái điểu A đội không mua áo chống đạn, là muốn lưu lại tiền tài cống hiến cho đồng đội sao?
Thấy một màn như vậy, ngồi bên dưới hàng ghế khán giả không ít người là người chơi cs đồng thời đều toát ra ý niệm như vậy trong đầu.
Ngay sau đó, không chờ trong lòng bọn họ cấp ra đáp án, bọn hắn rõ ràng chứng kiến ngay từ đậu trận đấu, tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A xung phong đầu tiên, suất lĩnh đội thái điểu A xung phong từ trung môn.
- Xem ra tiểu Thái Điểu chuẩn bị làm pháo hôi, đổ lỗ châu mai cho đồng đội.
Thấy một màn như vậy, cơ hồ trong lòng mọi người đều tuôn ra ý nghĩ như thế.
Bởi vì...ở trong trí nhớ của bọn hắn, Trần Phàm ngoại trừ thông qua việc chơi gian lận ngưu bức trong cuộc thí luyện hỗn chiến ngày đó hoàn toàn tạo ra lửa cháy cho trận đấu, không có một chút biểu hiện cấp lực nào.
Nói chung, bất kỳ một chiến đội nào lúc thi đấu, đều cũng có một chút chiến thuật, ví dụ lúc xung phong, chú ý đội hình, như một ví dụ đơn giản nhất, nếu vài người tập trung cùng một chỗ, thực dễ dàng sẽ bị đối phương tiêu diệt, nhưng nếu xếp thành hàng đi tới, cho dù người phía trước đã chết, mặt sau cũng có thể giết chết đối thủ, tiến hành tu bổ.
Nhưng...toàn bộ người xem tại hiện trường đều chứng kiến, đội hình của đội thái điểu A bảo trì cũng không tốt, nhất là tiểu Thái Điểu xông lên phía trước, tựa hồ căn bản không biết hai chữ phối hợp viết như thế nào, hoàn toàn không để ý tới đồng đội phía sau, một mình xông lên trước nhất.
- Ngốc tử.
Hành động của Trần Phàm, làm cho không ít người chơi cs tại hiện trường thầm mắng trong lòng.
Đối với hết thảy những chuyện này, Trần Phàm cũng không biết, lúc này hắn đeo tai nghe, toàn bộ lực chú ý đều để vào trong trò chơi.
Giờ khắc này, hắn giống như quay trở lại chiến trường quen thuộc trước kia.
Trần Phàm không chú ý phối họp, nhưng đồng đội phía sau vẫn cung cấp sự ủng hộ thật lớn, mắt thấy Trần Phàm tiến tới hành lang phía trước, Chu Văn trước tiên hướng khe hở ngay trung môn cùng chỗ rẽ ngoặt hành lang ném thiểm quang đạn, dùng cam đoan Trần Phàm sẽ không bị đánh lén.
Rất nhanh, đội thái điểu A dưới sự dẫn dắt của Trần Phàm, tập thể đi vào hành lang, Trần Phàm đi tuốt phía trước, mắt thấy sắp đến chỗ rẽ ngoặt, tốc độ chậm lại, tiếng bước chân đè thấp, cầm súng thong thả đi tới.
Một bước, hai bước, chuyển biến.
- Phanh.
- Phanh.
Nhân vật của Trần Phàm trong trò chơi vừa chuyển khúc quanh, bỗng nhiên bóp cò, viên đạn trong nháy mắt đem một đầu cảnh sát vừa mói lộ ra ngay đối diện chỗ rẽ ngoặt, bắn vỡ.
Ngạc nhiên nhìn thấy một màn như vậy, những người chơi cs ngay tại hiện trường không khỏi trợn tròn mắt.
Nhưng không đợi bọn họ phục hồi lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, tiểu Thái Điểu của đội thái điểu A đột nhiên chuyển họng súng, liên tục bóp cò ba lần.
- Phanh.
- Phanh.
- Phanh.
Ba phát liên tục.
Ba viên đạn đều bắn trúng nhân vật cảnh sát xuất hiện từ phía trước, viên đầu tiên bắn trúng đầu cảnh sát, mặc dù không bị một phát chết ngay, nhưng cũng làm đầu nhân vật cảnh sát hơi ngưỡng ra sau, làm tầm bắn của cảnh sát mất đi chuẩn xác.
Mà phía sau, hai viên đạn lần lượt bắn trúng cảnh sát, không cấp cơ hội cho hắn nổ súng.
Tất cả chuyện này tuy rằng phức tạp, nhưng chỉ phát sinh trong tích tắc, tốc độ nhanh tới mức làm cho người ta ngạt thở.
Hiện trường, im lặng một mảnh.
Mà Vương Vũ đi theo cuối đội ngũ thái điểu A chứng kiến trên màn ảnh biểu hiện Trần Phàm trong nháy mắt xử lý hai gã thành viên chiến đội No 1, ánh mắt trợn tròn xoe, ngây ngốc đứng ngây ra tại chỗ.
ở bên kia, Phạm Chí Vĩ nhìn thấy hai đồng bọn của mình trong nháy mắt bị mất mạng, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Hắn biết rõ quy tắc trận đấu, không ngu xuẩn tới mức hỏi hai gã đồng đội làm sao mà chết, mà nhanh chóng chuyển cáo hai gã đồng đội còn lại, căn cứ A nguy hiểm.
Vừa tố cáo, Phạm Chí Vĩ trên bình thai của căn cứ A đem họng súng nhắm ngay hàng lang, tùy thời chuẩn bị bóp cò.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy một cường đạo buộc khăn tràm đầu màu đỏ dùng phương thức nhảy tới thoáng hiện ngay trong hành lang.
- Đi tìm chết.
Sắc mặt Phạm Chí Vĩ âm trầm thầm nghĩ, trước tiên nổ súng.
- Phanh.
Nhưng...có người còn nhanh hơn so với hắn.
Đồng thời khi cường đạo buộc khăn đỏ toát ra, trong nháy mắt liền nổ súng, viên đạn chuẩn xác bắn trúng nhân vật cảnh sát do Phạm Chí Vĩ thao khống.
- Phanh.
Chợt, nhân vật cảnh sát của Phạm Chí Vĩ nổ súng, vì trúng đạn nên làm cho một phát súng này hoàn toàn mất đi sự chuẩn xác.
Ngay sau đó, không đợi hắn kịp điều chỉnh một lần nữa, cường đạo buộc khăn đỏ rơi xuống đất, hơi khom người tiến tới bắn.
- Phanh.
- Phanh.
Hai tiếng súng vang lên, nhân vật cảnh sát do Phạm Chí Vĩ khống chế trực tiếp ngã xuống trong vũng máu, hệ thống biểu hiện tử vong.
Thấy một màn như vậy, Phạm Chí Vĩ trợn tròn mắt, trên mặt tràn ngập mấy chữ như không thể tin.
Cũng giống như Phạm Chí Vĩ, toàn bộ người xem tại hiện trường cũng bị thuật bắn súng khủng bố của tiểu Thái Điểu đội thái điểu A làm ngây ra.
Mọi người trợn tròn ánh mắt, ngừng thở, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm màn hình, sợ bỏ qua hình ảnh phấn khích.
Cùng lúc đó, Tô San suất lĩnh Chu Văn, Tiêu Phong, Vương Vũ ba người lần lượt xuất hiện trên hành lang.
Ngoại trừ Vương Vũ, ba người giống như không hề cảm thấy kinh ngạc vì biểu hiện kinh diễm của Trần Phàm, trong đó, Tô San nhanh chóng đi đặt bom, mà Trần Phàm thì quay đầu trở lại đường cũ.
- Rất thần nha? Gia Cát Lượng sao?
- Hắn làm sao biết hai cảnh sát còn lại sẽ vòng đi đánh từ phía sau?
Một ít người xem tại hiện trường thông qua màn hình nhìn thấy Lâm Vũ cùng một gã thành viên No 1 khác đang theo hành lang tiến hành bọc ra sau đánh tới, kinh ngạc há to miệng.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi, tất cả mọi người ngậm miệng lại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu Thái Điểu, chờ mong biểu diễn kế tiếp của hắn.
Khác với lúc xung phong, lúc này Trần Phàm quay về đường cũ, hoàn toàn không hề giảm bớt tiếng bước chân.
Hành động của Trần Phàm lập tức làm cho Lâm Vũ cùng gã thành viên chiến đội No 1 cũng dừng chân lại, xoay người, ngồi ngã xuống đất, họng súng gắt gao nhắm ngay chỗ rẽ ngoặt.
Cùng lúc đó, Tô San đã hoàn thành việc đặt bom, nhưng không chỉ huy những người khác trợ giúp Trần Phàm, chỉ bảo hộ căn cứ A.
Một giây, hai giây, ba giây...
Ba giây sau, Trần Phàm đi tới chỗ rẽ ngoặt, sắp chạm mặt hai người Lâm Vũ.
Toàn bộ người xem tại hiện trường đều trừng to mắt, ngừng thở.
Ngay sau đó, mọi người rõ ràng nhìn thấy cường đạo tràm khăn đỏ cũng không tiếp tục đi qua chỗ rẽ ngoặt, mà là ngừng lại, hơn nữa...cũng không làm động tác ngắm bắn.
Ân?
Biến hóa đột nhiên, chẳng những làm người xem tại hiện trường ngây ngần cả người, dù Lâm Vũ và một gã thành viên No 1 khác cũng ngây ngần cả người.
Bất quá bọn hắn cũng không mù quáng đi tới, mà là tiếp tục chờ đợi nguyên tại chỗ.
Một giây, hai giây, ba giây...
Thời gian trôi qua nhanh, Lâm Vũ cùng đồng đội có chút sốt một, nếu bọn hắn tiếp tục chờ đợi, không nói bọn hắn có thể giết chết cường đạo phía trước hay không, bom sẽ nổ.
Một khi bom nổ, ván này cường đạo sẽ thắng lợi mà chấm dứt, điều này sẽ có tác dụng có tính quyết định đối vói trận đấu tiếp theo.
Sau thoáng trao đổi ngắn ngủi, Lâm Vũ cùng đồng đội đứng dậy, đè thấp tiếng bước chân, đi tới.
Đúng lúc này...
Cường đạo tràm khăn đỏ lại đứng ngay chỗ rẽ ngoặt chợt động.
Chỉ thấy cường đạo trùm khăn đỏ vừa chuyển bỗng nhiên nhúc nhích thân mình, sau đó nháy mắt lòe ra, đồng thời bóp cò.
- Phanh.
- Phanh.
Thân ảnh hiện, tiếng súng vang.
Xì...
Viên đạn chuẩn xác vô cùng bắn trúng một gã cảnh sát phía trước, khoảng cách gần như thế, trực tiếp bị mất mạng.
Phanh phanh phanh...
Theo sau Lâm Vũ bóp cò theo phản xạ có điều kiện, viên đạn bắn ra như mưa. Nhưng...
Chờ khi hắn nổ súng, cường đạo tràm khăn đỏ đã né trở về, viên đạn đều bắn thẳng lên vách tường, không hề tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho cường đạo trùm khăn đỏ.
Lâm Vũ giống như cũng ý thức được điểm này, vội vàng ngừng bắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Phanh.
Lâm Vũ vừa ngừng bắn, cường đạo tràm khăn đỏ lại thoáng hiện, giống như lúc trước, trong lúc di động đồng thời bóp cò.
- Phanh.
- Phanh.
Tiếng súng lại vang lên.
Hai phát đi qua, hệ thống nêu lên nhân vật trò choi của Lâm Vũ đã tử vong.
Kết quả như vậy, làm cho Lâm Vũ hoàn toàn choáng váng, phải biết rằng hắn còn chưa kịp nổ súng...
Một đối năm.
Đội thái điểu A chỉ bằng vào biểu hiện của tiểu Thái Điểu làm kẻ khác không dám tin, một người giải quyết chiến đội No 1, đã giúp cho thái điểu A lấy được sự bắt đầu hoàn mỹ.
Hơn nữa, tất cả mọi người tại hiện trường đều chứng kiến, trong cả quá trình, cường đạo trùm khăn đỏ không hề rụng một giọt máu.
Đây cũng chính là nói, thành viên chiến đội No 1 không hề bắn trúng Trần Phàm.
Một đối năm, hơn nữa không bị mất một giọt máu?
Oanh!
Kết quả như vậy trực tiếp khiến cho hiện trường sôi ừào.
- Ta X, thật quá lợi hại đi?
- Đúng vậy, hoàn toàn là giết chóc, giết chóc trắng trợn.
- Không đúng, tôi thấy tiểu Thái Điểu giống như chơi gian lận a?
Ngay khi hiện trường bởi vì biểu hiện khỉng bố của Trần Phàm mà sôi trào, bên chiến đội No 1 tập thể đứng dậy, Phạm Chí Vĩ dẫn đầu vẻ mặt tức giận hướng người thầy giáo đã kiểm tra máy tính khi nãy nói:
- Tôi thỉnh cầu dừng trận đấu, đồng thời tiến hành kiếm tra máy tính một lần nữa, tôi hoài nghi bọn hắn chơi gian lận.
- Cậu đang hoài nghi trình độ của tôi sao?
Người thầy giáo kia nhìn thấy biểu tình của Phạm Chí Vĩ như người khác đang thiếu tiền hắn, nhất thời cũng giận.
Phạm Chí Vĩ sửng sốt, sau đó nói:
- Lão sư, thầy không biết, tên tiểu tử kia trong trận đấu trước biểu hiện thật bình thường, cùng biểu hiện hôm nay hoàn toàn khác hẳn. Hơn nữa hai tuần lễ trước, hắn từng chơi gian lận trong trận thí luyện hỗn chiến.
Nghe Phạm Chí Vĩ giải thích, người thầy giáo phụ trách kiểm tra máy tính chợt do dự, vẫn hướng chỗ nhóm người Trần Phàm đi tới.
Cùng lúc đó, đoàn người Phạm Chí Vĩ đều vẻ mặt cười lạnh trừng mắt nhìn Trần Phàm, cảm giác giống như đang nói: tiểu động loại, mày có dũng khí a? Lại dám ở trong trận chung kết chơi gian lận, hắc, mày cho chúng ta đều là người ngu sao?
Sáng sớm. ánh nắng sáng rờ xuyên thấu qua khe hờ của tấm màn, chiếu vào trong phòng ngủ Tô San, làm phòng ngủ vốn tối đen bừng lên một tia ánh sáng.
Trong bóng tối. Tô San chậm rãi mở mắt. ánh mắt vô cùng mở mịt.
Đây là nơi nào?
Cơ hồ theo bản năng, trong lòng Tô San tự hôi mình, sau đó nàng phát hiện trong tay đang ôm con gấu nhò âu yếm của mình, lập tức hiểu ra: nguyên lai là ở nhà.
Hiểu được điểm này, Tô San lại ngây dại, sao mình lại ở nhà? Không phải tối qua mình đi với tên hỗn đản đạp phân chó cùng nhau đi ăn tối sao?
Tô San kiệt lực nhớ lại chuyện tối hôm qua, kết quả bởi vì tối hôm qua nàng uống quá nhiều, hơi suy nghĩ một chút, đầu đã mơ hồ hơi đau.
Nhẹ nhàng dùng tay nhu nhu huyệt Thái Dương, chờ cơn đau giảm bớt. Tô San chậm rãi ngồi dậy mở đèn tường.
Đèn tường sáng lên, làm căn phòng vốn tối đen lại phát sáng lên.
Nương ngọn đèn. Tô San nhìn thấy quần áo trên người mình còn nguyên, không khỏi ngây ra, chẳng lẽ do tên hỗn đản đạp phân chó kia đưa mình trở về? Nhất định phải, nếu không mình không có khả năng không thay quần áo đã đi n£Ũ. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mình không nhớ được gì cả?
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu Tô San. Tô San quyết định đi tìm Trần Phàm để hôi rõ ràng.
Sau khi xuống giường. Tô San kéo bức màn ra. để ánh nắng sáng rờ tràn vào trong phòng, sau đó mới đi tới trước cửa, mở ra.
Dát chi...
Theo một tiếng vang nhỏ, cứa phòng mở ra. Tô San lập tức ra khôi phòng.
Dát chi...
Lại thêm một tiếng thanh âm mở cứa vang lên. Vừa nghe thấy thanh âm này, Tô San theo bản năng dừng bước, nhìn về phía cửa phòng của Trần Phàm, trong lòng thầm nghĩ, cái tên hỗn đản thải phân chó kia bình thường đều thức dậy rất sớm, hôm nay làm sao dậy muộn như vậy? Phải chãng tối hôm qua hắn đã uống quá nhiều?
Nhưng...Không chờ Tô San kịp nghĩ ra nguyên nhân, ngay sau đó, nàng giống như trông thấy người ngoài hành tinh bình thường, hai mắt trợn tròn lên, miệng há hốc ra, hoàn toàn rơi vào trong nỗi khiếp sợ.
Theo ánh mắt của nàng, có thể rõ ràng nhìn thấy, từ trong phòng ngủ của Trần Phàm bước ra...hoàn toàn không phải Trần Phàm, mà chính là Trương Thiên Thiên. Lúc này Trương Thiên Thiên không còn mặc chiếc áo màu đen của nàng trên người, mà là một chiếc áo sơ - mi màu trắng rộng thìma thình, chiếc áo quá rộng, cho nên đã phủ kín đùi của Trường Thiên Thiên.
Đó là áo của Trần Phàm...
Thiên Thiên tỷ?
Điều này sao có thể.
Trong lòng Tô San dâng lên một cơn ba đào dậy sóng, nàng không dám tin, theo sau dùng sức dụi hai mắt, cố aắng nhìn xem cho rõ ràng hơn. Cìma lúc này, sau khi Trương Thiên Thiên trông thấy Tô San xong, trong lòng cũng hơi ngo núng.
- San San. đã dậy rồi gh.Không chờ Tô San kịp xác minh người ở phía trước có phải là Trương Thiên Thiên hay không, thì Trương Thiên Thiên đã mở miệng, diễn cảm trên mặt bày ra nụ cười sáng lạn. đồng thời còn duỗi cái lưng mệt mòi, dề thương cực điểm.
- ực...
Vừa nghe thấy lời chào hôi của Trương Thiên Thiên. Tô San nhanh chóng ngậm miệng vào, sau đó hung hãng nuốt một ngụm nước miếng.
- Thiên Thiên tỷ, sao chị lại ở trong đó?
Tô San buột miệng dò hôi. đồng thời hai tròng mắt cũng xoay tròn, thần sắc trên mặt tràn đầy vẻ tò mò. Đối với Tô San mà nói, nhìn thấy Trương Thiên Thiên ở trong nhà mình còn rung động hơn so với nhìn thấy ma giữa ban ngày rất nhiều. Huống chL. Trương Thiên Thiên còn mặc áo của Trần Phàm, theo trong phònangủ của Trần Phàm bước ra?
- Tôi...
Nghe được câu hỏi của Tô San. Trương Thiên Thiên theo bản năng muốn giải thích điều gì đó, nhưng trong lòng vừa động, liền mim cười nói:
- À, tối hôm qua chúng tôi đã uống quá nhiều, kết quả Trần Phàm đưa tôi về đây, sau đó để cho tôi ngủ ở trong phòng hắn.
Nghe Trương Thiên Thiên giải thích như vậy xong, nội tâm Tô San có chút trầm xuống, thần sắc cũng trở nên khó coi hơn.
- Vậy hắn đâu rồi?
Tô San ngoài miệng cảm thấy đắng khô nói.
- A?
Trương Thiên Thiên ra vẻ mở mịt, nói:
- Sau khi tinh dậy thì không thấy hắn đâu, hẳn là đang đi luyện công buổi sáng. ân, hẳn là vậy.
Sau khi tinh dậy, thì không thấy hắn đâu? Chẳng lẽ tối hôm qua tên hỗn đản kia ngủ cùng Thiên Thiên tỷ hay sao?
Đúng rồi!
Tên hỗn đản kia háo sắc như vậy, hơn nữa Thiên Thiên tỷ còn đang mặc áo sơ - mi của hắn...
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, nội tâm của Tô San bỗng dưng xuất hiện một tia đau nhức. Theo sau hai cánh mũi phập phồng, khóe mắt cũng đã phiếm hồng lên. Bất quá...dù sao nàng cũng là một cô gái kiên cường, tuy rằng trong lòng đang chất chứa đầy ủy khuất, nhưng lại kiên cường không cho mình trào nước mắt ra, mà cố aắng kìm nén ủy khuất, mim cười nói:
- Thiên Thiên tỷ, tôi đi rửa mặt đánh răng trước đây.
- Hảo, xong xuôi thì chúng ta cùng nhau ăn điểm tâm nhé. Tối hôm qua uống khá nhiều rượu, dạ dày trống trơn, cần uống chút cháo để nuôi dạ dày!
Trương Thiên Thiên mim cười nói, tư thế kia giống như nàng mới chính là nữ chù nhân của cãn nhà này.
Nghe Trương Thiên Thiên nói, làm cho nỗi ủy khuất trong lòng Tô San bay lên thẳng tắp, bất quá nàng vẫn không nói thêm gì nữa, mà xoay người, hai chân run rẩy bước về phía cầu thang. Nhưng là...lúc này hai chân nàng mềm nhũn vô lực, giống như tùy thời đều có thể sục ngã bình thường.
- San San, thực xin lỗi, con người thường ích kỳ, nhất là nữ nhân, nếu muốn trách thì hãy trách bản thân chúng ta đều yêu thương cùng một nam nhân mà thôi.
Nhìn thân hình không ngừng run rẩy của Tô San rời đi, trong đôi mắt của Trương Thiên Thiên dâng lên một tia khôngđành lòng, bất quá rất nhanh đã phũ kín một tia kiên định thay thế.
Từ nhỏ đến lớn, phàm là người nàng nhìn trúng, nàng thích cái gì, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ đem tậng cho người khác. Đây chính là phong cách làm việc của nàng.
- Tiểu thư, cô đã dậy rồi ư?
Dưới lầu, dì Điền cùng ngày thường giống nhau, sớm đã làm xongbừa điểm tâm sáng, vừa trông thấy Tô San từ trên lầu đi xuống, liền mim cười nói:
- Trần thiếu đã ra ngoài tập thể dục, hẳn là sẽ quay về rất nhanh thôi.
- Ân.
Tô San không yên lòng gật đầu. đồng thời dùng sức cắn môi đáp.
Vừa trông thấy biểu hiện dị thường của Tô San, sắc mặt dì Điền thoáng đổi, bước tới phía trước đỡ lấy Tô San, thần tình lo lắng dò hỏi:
- Tiêu thư, cô làm sao vậy?
- Cháu không sao, có thể là do uống quá nhiều rượu, nên trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
Tô San kiên cường mim cười, lắc đầu đáp.
Nghe Tô San nói như thế, dì Điền khẽ nhíu mày. Từ sau khi đến căn nhà này, đây là lần thử hai nàng trông thấy Tô San lộ ra bộ dáng thương tâm như thế. Lần đầu tiên là hôm sinh nhật cũa Tô San, ngày đó Tô San thập phần thương tâm, nhưng...sau khi biết được Trần Phàm đã chuân bị riêng quà mừng cho mình xong. Tô San lại hưng phấn không gì sánh kịp.
Vì thế, lúc này vừa nhìn thấy bộ dạng thương tâm của Tô San, dì Điền đã dám khẳng định. Tô San là đang không vui bởi vì Trần Phàm. Chẳng lẽ hai người đã cãi nhau sao? Không đúng, tôi hôm qua sau khi bọn họ quay về, tiểu thư ngủ thẳng cho đến bây giờ mới thức dậy.
Trong đầu dì Điền xoay chuyển các loại ý niệm, theo sau bỗng nhiên mới nhớ ra, tối hôm qua Trần Phàm dẫn Trương Thiên Thiên về nhà, trong lòng chợt tinh ngộ.
Lúc này, dì Điền nâng đỡ Tô San đến bên ghế so - fa, chờ Tô San ngồi xuống xong, nàng mới mim cười bình thản nói:
- Tiểu thư, tối hôm qua cô và nữ bạn học kia đều uống nhiều rượu. Trần thiếu không có biện pháp đưa hai người đến trường, cho nên đã mang về nhà chúng ta, vốn dĩ, tôi còn tường rằng cô và người bạn học kia sẽ ngủ chung phòng, nào ngờ Trần thiếu đã để người bạn học của cô ngù trong phòng hắn, còn hắn nằm ngù một mình ở trong thư phòng.
Oanh!
Vừa nghe thấy dì Điền nói như vậy, trong lòng Tô San lại dâng lên ba đào dậy sóng, thần tình khiếp sợ nhìn dì Điền, run giọng hỏi:
- Dì Điền, dì...nói là hắn ngủ trong thư phòng sao?
- Đúng vậy, hơn nữa còn ngủ rất muộn, nữa đêm tôi lên tầng kiểm tra một vòng, kết quả phát hiện ánh đèn bên trong thư phòng vẫn còn bật sáng.
Dì Điền thấy diễn cảm của Tô San phát sinh biến hóa, lập tức mim cười giải thích nói.
Lúc này đây, Tô San cũng không hôi thêm gì nữa, mà khẽ mim cười, cười trông thực vui vẻ, có điểm hương vị như đang nín khóc mim cười.
Chửng kiến cảnh tượng này, dì Điền trong lòng cười khổ không thôi, làm sao nàng lại khônanhìn thấu tâm tư của Tô San đây chứ?
Là ta đã hiểu lầm hắn...
Theo sau, trong đầu Tô San bỗng nhiên trào ra cái suy nghĩ này. Ý nghĩ vừa dâng lên, cảm giác áy náy liền tràn ngập ở trong lòng nàng. Nhưng là...Thiên Thiên tỷ rõ ràng đã nói với mình như vậy, huống chỉ tên hỗn đản kia vốn rất háo sắc...
Trong lúc áy náy, đồng thời Tô San cũng tìm được lý do, theo bản năng trong đầu dần dần hiện ra cảnh tượng Trần Phàm kích tình cùng Dai Fu ở trên internet.
- Bất kể như thế nào, đều là ta đã hiểu lầm hắn, ta không nên không tin hắn mới đúng. Chờ hắn quay về, ta sẽ giải thích với hắn.
Tô San trong lòng âm thầm tự nhủ với mình.
Sau khi làm ra quyết định xong. Tô San theo bản năng đứng dậy, đi rửa mặt đánh răng, kết quả sau khi đứng lên, thân hình lại cửng đỡ ra.
Nếu tên hỗn đản kia không cùng Thiên Thiên tỷ ngủ chung phòng, vậy tại sao Thiên Thiên tỷ còn nói ra những lời như thế đây? Hơn nữa nàng còn đang mặc áo của tên hỗn đản kia.
Vô tình? Hay là cố ỹ?
Nếu như cố tình, thì hiển nhiên Thiên Thiên tỷ là đang châm ngòi ly gián quan hệ giữa mình cùng tên hỗn đản kia. Hay...hay Thiên Thiên tỷ cũng thích tên hỗn đản kia rồi sao?
Vừa nghĩ tới điều này, cả người Tô San liền chấn động, diễn cảm trên mặt tràn đầy thần sắc khiếp sợ. Bất quá rất nhanh, nàng đã nhíu mày, trong đầu theo bản năng dần dần hiện ra cảnh tượng những lúc Trương Thiên Thiên đối mặt cùng Trần Phàm, dường như thái độ nguyên bản đã thay đổi, hơn nữa...Cái ngày đội Thái Điểu A tham gia trận chung kết cs, Trương Thiên Thiên đứng bên ngoài quan sát, nhìn thấy mình cũng không chào hòi.
Hơn nữa, trận đấu kết thúc, sau khi nàng quay trở về phòng ký túc xá. Trương Thiên Thiên đều không nhắc tới trận đấu một chữ nào. Tương phản, chờ sau khi trông thấy Trần Phàm. Trương Thiên Thiên mới nói đến trận đấu cs kia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trước sau tương phản như vậy, là kẻ ngu ngốc đều có thể hiểu ra. Trương Thiên Thiên là hướng về Trần Phàm mà đã xem qua trận đấu chung kết giải CS!
Trong lòng hiểu được điểm này, Tô San biết. Trương Thiên Thiên hơn phân nửa là đã thích Trần Phàm rồi, nếu không cũng sẽ không cố tình châm ngòi ly gián quan hệ giữa mình và Trần Phàm.
Theo sau, thần sắc của nàng liền trở nên cực kỳ khó coi, chân mày gắt gao nhãn thành một đoàn, trong con ngươi cũng lóe lên quang mang kỳ dị.
Cho tới nay, cùng người khác sinh hoạt đời thường, nàng tuy rằng luôn tranh cường háo thắng, nhưng chưa bao giờ bày ra âm mưu hàm hại người khács mà thủy chung vẫn luôn duy trì tính cách hiền hòa đơn thuần.
Đơn thuần, không có nghĩa là nàng không biết cái gì!
Tô Thanh Hải là thương nhân kỳ tài ngút trời ở trong thương giới Đông Hải, thân làm con gái của Tô Thanh Hải. Tô San chãng lẽ lại là một cái phế vật hay sao?
- Thiên Thiên tỷ, chị làm như vậy là hơi quá đáng rồi.
Trông thấy Trương Thiên Thiên từ trên lầu bước xuống. Tô San theo bản năng nắm chặt phấn quyền, ở trong lòng tự nói với mình.