Chứng kiến thái độ cương quyết của Trần Phàm, hơn nữa còn nghe thấy lời của lão hiệu trường, trong lòng Lý Chí không khỏi hung hãng chấn động. ở trong ngôi trường này, lão hiệu trường có uy quyền tuyệt đối, mà hiện giờ cãn cứ theo như lời Trần Phàm đã nói, giữa Trần Phàm cùng lão hiệu trường, hẳn là đang có một cái hiệp ước ràng buộc gì đó.
Con người này dường như không hề đơn giản! Bỗng nhiên trong lòng Lý Chí tuôn ra một cái suy nghĩ như vậy. - Người bạn học này, lời đề nghị của tôi không cần cậu phải trả lời ngay bây giờ, vẫn còn nhiều thời gian đế suy nghĩ mà.
Lý Chí trầm ngâm nói: - Cánh cửa gia nhập đội tuyển sẽ luôn luôn mở rộng chào đón cậu.
Lý Chí bất chấp khiến cho Trần Phàm nhiều ít vẫn có chút ngoài ý muốn. Nói đã nói đến nước này rồi, bản thân hắn tự nhiên sẽ không giải thích thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi. Mà ngay cả Trương Vĩ ở bên trong, tất cả đám cầu thủ trong đội ngành kiến trúc vẫn đang chìm vào trong nỗi khiếp sợ như cũ, diễn cảm trên mặt mang theo biểu tình cổ quái.
Oanh!
Mắt thấy Trần Phàm đi khuất. Trương Vĩ là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, hắn âm thầm nuốt khan nước miếng, gian nan nói: - Lý...Huấn luyện, ông nói Liễu Xuyên Phong muốn đấu một trận cùng chúng ta. điều này là thật hay sao?
Nghe Trương Vĩ dò hôi như vậy, cả đám người đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào Lý Chí, dường như đang tha thiết mong chờ Lý Chí giải đáp thắc mắc này.
'Thiên chân vạn xác.
Lý Chí thẳng thắn nói. - Lấy thực lực và danh khí của hắn, như thế nào sẽ muốn giao thủ cùng chúng ta đây?
Một aã tuyén thủ nghi hoặc dò hỏi.
Lý Chí cười khổ: - Nguyên nhân cụ thể như thế nào, tôi cũng không nắm rõ, bất quá tôi đã nhận được thông báo, Liều Xuyên Phong sẽ đến. - Gh, vậy còn đấu cái rắm gì nữa, người ta có thực lực sánh ngang với cầu thủ NBA chuyên nghiệp gh!
Vừa trông thấy Lý Chí xác nhận, ngay cả Trương Vĩ ở bên trong, đều mất hết lòng tin. - Vị tất đã như thế.
Lý Chí thoáng nheo mắt lại, như có suy nghĩ nói: - Nếu người bạn học vừa rồi có thế tham gia vào cuộc tranh tài lần này, lấy năng lực phòng thù của hắn, liền đã đũ phong tỏa mũi tấn công của Liễu Xuyên Phong rồi.
Nói đến đây, Lý Chí cắn răng làm ra quyết định, chuẩn bị sẽ đem Trần Phàm xếp vào hang ngủ của đội tuyển Đại Danh Đan, về phần Trần Phàm có nguyện ý thi đấu hay không. đến lúc đó rồi mới tính sau.
Gã hoàng tử ếch kia có thể phong tỏa mũi tấn công của Liễu Xuyên Phong ư? Đầu huấn luyện viên không phải bị nước chảy vào đó chứ? Đám người Trương Vĩ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm về phía Lý Chí
Ngay khi Lý Chí quyết định đem Trần Phàm xếp vào đội tuyển Đại Danh Đan. đồng thời bên trong sân bóng rổ của trường đại học Tokyo... - Phanh!
Một thanh âm trầm đục phá vờ bầu không khí yên lặng nguyên bản của sân bóng rô.
Theo sau, nhóm nữ sinh thân mặc đồng phục, điên cuồng đứng lên, nhìn chằm chằm vào thân hình cao gầy đang hạ xuống dưới khung rổ bóng, mà không ngừng la hét chói tai. Nguồn truyện:
Theo ánh mắt của nhóm nữ sinh, có thể rõ ràng trông thấy, dưới chân khung rổ bóng, là một aã nam sinh dáng người thon dài. Người nam sinh này có mái tóc rất dài, tóc mái che phũ xuống trán của hắn, nhưng vẫn không thể che khuất nổi đôi mắt mê người, càng không thể che khuất đi dung mạo tuấn làng của hắn.
Hắn có một khuôn mặt tiêu chuẩn trái xoan, môi rất mõng, cánh mũi cao ngất, đôi con ngưoi trong mắt đen nhánh, mọi thời khắc đều giống như đang phóng điện bình thường, phối họp cùng nụ cười luôn luôn treo quanh khóe miệng. Luận dung mạo, hắn so với Tiêu Phong càng thích họp xưng là sát thủ đối với các thiếu nữa hơn.
So sánh cùng dung mạo, thân hình của hắn mang dáng vẻ không hề kém cõi chút nào, về phần thân phận thì sao? Hắn chính là công tử của Liễu Xuyên gia tộc, cái thân phận này đù cho hắn có thể đi ngang khắp đất nước xử sờ hoa anh đào.
Đối mặt với tiếng hoan hô rung trời, biểu tình của Liễu Xuyên Phong không hề phát sinh một chút biến hóa nào, hắn sớm đã thành thói quen như vậy. Vô luận thi đấu chính thức hay là tập luyện, sân bóng rổ luôn luôn đông kín người xem, hơn nữa có tám phần đều là nữ sinh. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần hắn nguyện ý, nhóm thiếu nữ đang ngồi trên khán đài quan sát hắn biểu diễn kia. đều sẽ thần phục ở dưới chân của hắn.
Tự tin! Đây chính là một loại cảm giác tự tin thấu tận vào trong xương tủy.
Chậm rãi bước ra đường biên sân bóng. Liễu Xuyên Phong cầm lên một chai nước khoáng, thong thả uống. Đại khái chai nước hết khoảng chừng một phần ba. Liễu Xuyên Phong mới đem nó ném sang một bên, chuẩn bị kết thúc buổi tập luyện của ngày hôm nay. - Liễu Xuyên quân, cậu thật lòng muốn đến Trung Quốc sao?
Bỗng nhiên, lúc này một 2ã tuyển thủ bóng rồ trong trường đại học Tokyo, mang theo thần tình nghi hoặc, bước đến gần Liễu Xuyên Phong dò hòi. (quân là tính từ trong cách gọi tên của nhật bản, mang theo hàm ý kính trọng.)
Tuy rằng Liễu Xuyên Phong xuất thân từ một trong những gia tộc hiển hách nhất đất nước Nhật Bản, hơn nữa còn nắm giữ thiên phú bóng rổ khùng bố, nhưng đối với các đồng đội chung quanh, hắn không hề bày ra thần sắc kiêu ngạo. Cho nên, vừa nghe thấy đồng đội dò hỏi, hắn liền khẽ sật đầu nói: - Phải! - Liễu Xuyên quân, trận đấu của trường đại học Đông Hải tôi đã xem qua, thực lực của họ rất bình thường, cậu không cần đi, chúng tôi vẫn có thể giành lấy chiến thắng. - Đúng vậy, Liễu Xuyên quân!
Nghe nhóm cầu thủ trong đội nói như vậy, khóe miệng Liễu Xuyên Phong thoáng dâng lên một tia mim cười mê người, bình thản nói: - Nguyên bản tôi không tính đi, bất quá lần này chị tôi cũng muốn đi!
Liễu Xuyên Tình Tứ cũng muốn đi sao?
Vừa nghe Liễu Xuyên Phong nói như vậy, mọi người đều mang thần tình khiếp sợ. Nếu như nói. Liễu Xuyên Phong là nam nhân trong mộng của đông đảo nhóm nữ sinh trong trường đại học Tokyo, thì Liều Xuyên Tình Tử chính là nữ thần trong lòng của nhóm nam sinh trường đại học Tokyo gh!
Xinh đẹp, đây chính là thiên phú bầm sinh của Liễu Xuyên Tình Tử!
Thiên tài CS! Đây là Liễu Xuyên Tình Tứ thông qua cố aắng giành được vinh dự này. Năm hai mươi tuổi, nàng đã là đệ nhất nhân của các diễn đàn game Online cs tại Nhật, điều này là không thé phũ nhận!
ờ giải thi đấu thể thao điện tử thế giới vừa qua, biểu hiện của Liễu Xuyên Tình Tứ có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Nếu không phải đồng đội của nàng kéo chân, thì đoàn đại biểu của Nhật Bản hoàn toàn có năng lực nhòm ngó ngôi quán quân.
Xinh đẹp, cao quý, nữa thần, thiên tài...Những điều này đều là do mọi người xung quanh đánh giá Liễu Xuyên Tình Tử. Điều duy nhất làm cho mọi người cảm thấy khối ngọc này có tỳ vết chính là: - Liễu Xuyên Tình Tử đã có vị hôn phu.
Đối mặt với vị hôn phu của Liễu Xuyên Tình Tử, cả trường đại học Tokyo, không ai dám nói rằng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Bởi vì, hôn phu của nàng chính là Tá Đẳng Dụ Nhân!
Dụ Nhân Thiên Hoàng...đó chính là Thiên Hoàng của đất nước Nhật Bản vào thời chiến tranh thế giới thử hai. (Thiên Hoàng Chiêu Hòa, tên thật là hirohito.)
Cái tên vị hôn phu của Liễu Xuyên Tình Tứ mang theo hai chữ Dụ Nhân, đủ để chửng minh thân phận của hắn không hề tầm thường chút nào. Trên thực tế hắn xuất thân từ Tá Đằng gia tộc, riêng chuyện này cũng đũ làm cho vô số người phải ngẩng đầu nhìn lên.
Thế lực của Liễu Xuyên gia tộc trải rộng khắp hai mảng quân sự và thương trường, còn Tá Đằng là gia tộc xã hội đen lớn nhất đất nước Nhật Bản, danh tiếng không thua gì tổ chức Sơn Phủ của nước Nga, cùng Hắc Ám Ư Linh ở Châu Âu.
Nhims...ánh hào quang của gia tộc, dường như không đủ minh chửng cho sự cường đại của hắn. điều hắn khiến cho những người ái mộ Liều Xuyên Tình Tử khâm phục nhất chính là: Hắn là truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo!
Vô Sinh Kiếm Đạo! Bốn chữ này đại biểu cho võ học cực hạn của đất nước Nhật Bản. Mà Tá Đằng Dụ Nhân thân làm truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo, liền đại biểu cho tầng lớp anh tài trong tương lai của võ học Nhật Bản.
Hắn được cả giới võ thuật Nhật Bản công nhận là thiên tài, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu rèn luyện, từng ở dưới thác nước khổ tu ba năm, sau đó chạy sâu vào trong núi
tuyêt ở vùng Hokaido tôi luyện thêm ba năm thời gian nữa. Năm mười hai tuôi thì chính thức xuất sơn, trận chiến đầu tiên, một kiếm đã giết chết võ giả có danh khí không nhò ở Nhật Bản lúc bấy giờ, và bắt đầu nổi danh từ đó.
Lúc sau. đến năm mười tám tuổi, hắn tổng cộng đã xuất chiến sáu mươi bốn lần. đều giành thắng lợi. Mùa hè năm ngoái, hắn đánh thắng được đại sư Họp Khí Đạo danh khí ngập trời ở Hokkaido, chuyện này đã hoàn toàn uy chấn giới võ thuật Nhật Bản.
Hai mươi tuổi, liền trở thành đại sư võ học, Tá Đằng Dụ Nhân rất có khả năng sẽ là người khai sáng một truyền thuyết mới cho võ học Nhật Bản trên toàn thế giới
Khi vầng thái dương chậm rãi hạ xuống đinh núi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trong trường đại họcTokyo, tạo ra oanh động cực lớn!
Dưới ánh tà dương. Tá Đằng Dụ Nhân một thân mặc trang phục võ sĩ màu trắng, mang theo đao Đông Doanh, châm đạp auốc gõ, diễn cảm băng sương lạnh lùng đứng ven đường.
Gió muộn thổi qua, khiến cho mái tóc dài phiêu dật tung bay lên, che kín khuân mặt của hắn, nhưng cũng vô pháp che phủ sát khí băng sương đang tản mát ra từ trên người của hắn. Lúc này hắn giống như một pho tượng sát thần, khiến cho nhóm sinh viên của trường đại học Tokyo chỉ dám đứng nhìn từ xa, mà không dám đến gần.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu. Liễu Xuyên Tình Tứ một thân trang phục màu tím. ở dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chãm chú của mọi người bốn phía xung quanh, chậm rãi bước tới gần bên người Tá Đằng Dụ Nhân. - Anh nghe nói em muốn đến Trung Quốc?
Không chờ Liễu Xuyên Tình Tứ đến gần. Tá Đằng Dụ Nhân đã lên tiếng hòi, ngừ khí lạnh lùng nhưbăng.
Làm vị hôn thê của Tá Đằng Dụ Nhân. Liễu Xuyên Tình Tứ phi thường rõ ràng, nàng cùng Tá Đằng Dụ Nhân đính hôn, hoàn toàn là một cuộc hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc. Bất quá giữa hai người đối với nhau cũng có một chút tình cảm, nhất là ánh mắt nhìn người rất cao của nàng, nàng khãng khãng cho rằng. ở trên đời này chỉ có nam nhân xuất sắc như Tá Đằng Dụ Nhân mới có thế xứng đôi cùng nàng. Cho nên. đối với khuôn mặt lạnh lùng của Tá Đằng Dụ Nhân, nàng vẫn bình thường, nàng biết vô luận đứng trước bất luận người nào, diễn cảm trên mặt Tá Đằng Dụ Nhân đều mang thần sắc lạnh lùng như thế này.
Chẳng những không hề bất màn, tương phản, nàng đối với chuyện tình Tá Đằng Dụ Nhân có thé bớt chút thời gian luyện võ, chạy đến trường học tìm nàng, mà cảm thấy thập phần vui vẻ.
Trong lúc vui vẻ. Liễu Xuyên Tình Tử dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tá Đằng Dụ Nhân, khẽ gật đầu nói: - Phải. Tá Đằng quân. - Đến đó làm gì?
Biểu tình của Tá Đằng Dụ Nhân không phát sinh một chút biến hóa nào, ngừ khí băng sương lạnh lùng, thậm chí ngay cả sát khí trên người cũng không hề thu liềm.
Cái tinh túy của Vô Sinh Kiếm Đạo, chính là một chữ "sát"! Nếu như không có sát khí trên ngưòi, như vậy Tá Đằng Dụ Nhân liền không xửng làm người kế thừa của Vô Sinh Kiếm Đạo. - Em muốn đi báo thù!
Cảm nhận được sát khí trên người Tá Đằng Dụ Nhân. Liễu Xuyên Tình Tử chẳng những không sợ hãi, tương phản trong nội tâm còn thiêu đốt lên lửa giận, trong mắt nàng đồng dạng cũng bắn ra thần sắc oán độc, hận ý ngút trời.
Vừa thấy hận ý của Liễu Xuyên Tình Tử. Tá Đằng Dụ Nhân khẽ liếm môi hôi: - Báo thù? - Đúng.
Liễu Xuyên Tình Tứ diễn cảm âm trầm gật đầu nói: - Tá Đằng quân, anh cũng biết chuyện tình ở năm trước, tôi đã cố aắng khiêu chiến Đồ Tể, kẻ xưng thần trong cs, nhưng đã bị hắn làm nhục.
Nói đến đây, Liễu Xuyên Tình Tử hung hãng nắm chặt phấn quyền, thần sắc dừ tợn nói: - Trước đây không lâu, em quan sát trên internet, thấy trong giải đấu cs của trường đại học Đông Hải, có một người chơi mang tác phong vô cùng giống phong cách tác chiến của Đồ Tể. Em đã phái người đi thám thính thân phận của người chơi kia, kết quả đều không nắm bắt được tin tức gì. Em hoài nghi hắn chính là Đồ Tể, cho nên em muốn đi báo thù.
Nghe Liễu Xuyên Tình Tứ nói xong, bỗng dưng Tá Đằng Dụ Nhân khẽ mim cười. - Anh nghe sư phụ nói. ở trong dân gian Trung Quốc có rất nhiều cao thủ võ học. Nếu em muốn đến đó, như vậy anh sẽ đi cùng với em.
Dưới ánh tà dương. Tá Đằng Dụ Nhân khẽ mim cười quỹ dị, nhưng càng nhiều hơn đó chính là sát khí, nói: - Đao của anh đã lâu ngày chưa hề nhuốm máu, anh sẽ dùng máu của bọn chúng để tế đao!
Muốn giết Trần Phàm cũng được, đem Hồng Trúc bang hủy diệt luôn một thể!
Những lời này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Ma Cung, con ngươi của hắn đột nhiên phóng lớn, gất gao nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hồng Trúc, ánh mắt kinh ngạc giống như đang chất vấn đầu óc Hoàng Phủ Hồng Trúc có phải bị nước vào hay không.
Việc buôn lậu xe hơi làm thu nhập của Sơn Khẩu Tô chiếm được một ti lệ không nhỏ, có thể nói không chút nào khoa trương, trên thế giới này bất kỳ một tổ chức hắc bang nào đều muốn cùng Sơn Khẩu Tổ họp tác buôn lậu sinh ý.
Mà hiện giờ, Hoàng Phủ Hồng Trúc vì Trần Phàm không những đem bánh ngọt đưa tận miệng vứt bỏ không nói, còn bỏ qua cơ hội trở thành đồng minh của Sơn Khẩu Tổ...
Nếu khôngphải gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc lúc này vô cùng nghiêm túc, Ma Cung tuyệt đối cho rằng đầu óc của Hoàng Phủ Hồng Trúc có vấn đề.
- Hoàng Phủ tiểu thư, tôi hi vọng cô hiểu rõ cô đang nói cái gì.
Sau thoáng kinh ngạc ngắn ngủi. Ma Cung đã dần dần khôi phục bình tĩnh.
Hoàng Phũ Hồng Trúc ngồi xuống ghế. ánh mắt nhìn về phía Ma Cung đã tràn ngập khí tức nguy hiểm:
- Lời của tôi đã nói rất rõ ràng, trở về chuyển cáo ông chủ của ông là được.
- Cô xác định?
Ma Cung tựa hồ vẫn không thể tin Hoàng Phũ Hồng Trúc sẽ vì một nam nhân mà buông tha lợi ích thật lớn, dù sao theo hắn biết, cả đời Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ trung thành với một mình Sở vấn Thiên.
Lại đối mặt câu hôi của Ma Cung, Hoàng Phủ Hồng Trúc tựa hồ đã mất đi kiên nhẫn:
- Lời ông nói quá nhiều rồi. Mặt khác, nếu ông không phải còn tác dụng truyền lời, hiện tại ông đã là một người chết.
Khi nói chuyện, trong con ngươi Hoàng Phũ Hồng Trúc hiện lên một tia sát khí.
Ân?Bên tai vang lên lời của Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhận thấy được sát ý trong con ngươi của nàng, cả người Ma Cung chấn động, gương mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Thân là người phụ trách buôn lâu xe hơi cho Sơn Khẩu Tổ tại khu vực Trung Quốc, hắn chưa bao giờ bị người uy hiếp qua như vậy.
Trước kia Thanh bang chiếm cứ phân nửa Đông Hài cùng Sơn Khẩu Tổ tiến hành buôn lậu xe hơi, người phụ trách của Thanh bang tại Đông Hài luôn chiêu đãi hắn giống như là Thượng Đế.
Tuy rằng trong lòng căm tức, nhưng Ma Cung cũng không phải kẻ ngu ngốc, hắn biết rõ nếu Hoàng Phủ Hồng Trúc coi trọng Trần Phàm đến như thế, hơn nữa không tiếc buông tha ích lợi thật lớn quẳng xuống lời hãm dọa, như vậy sự họp tác giữa Hồng Trúc bang cùng Sơn Khẩu tổ là chuyện không thể nào.
Kể từ đó, Hoàng Phủ Hồng Trúc tự nhiên sẽ không còn nỗi băn khoăn gì.
- Hừ, Hoàng Phủ tiểu thư, tôi không thể không nói, cô làm cho tôi thật thất vọng.
Ma Cung chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói:
- Mặt khác, nếu không ngoài sở liệu của tôi, giang sơn do chính Sở vấn Thiên giành được sẽ mất trong tay cô.
- Bá.
Lời Ma Cung vừa thốt ra, một đạo bạch quang hiện lên trước mắt hắn, theo sau hắn chỉ cảm thấy trên đinh đầu truyền tới cỗ khí tức lạnh lẽo, theo sau...hắn rõ ràng nhìn thấy số tóc không còn bao nhiêu trên đầu hắn đã bị gọt đi một dúm tóc.
Biến hóa thình lình xày ra làm sắc mặt Ma Cung biến đổi lớn, thân mình cũng cứng ngấc trên không trung, mồ hôi ri ra trên trán hắn.
- Cút.
Chậm rãi thu hồi chủy thủ, Hoàng Phũ Hồng Trúc băng sương phun ra một chữ.
Lúc này đây, Ma Cung không dám tiếp tục kêu gào, nuốt nước bọt, thay đổi hai chân như có chút nhũn ra, rất nhanh rời khói phòng sách.
Chờ sau khi Ma Cung rời đi, Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi châm một điếu thuốc lá, nhe nhàng hút.
Khói thuốc vờn quanh gương mặt tuyệt mỹ của nàng, làm không thể nhìn thấy rõ đường nét gương mặt, chỉ có thé nhìn thấy qua làn khói thuốc mông mông, đôi môi đõ tươi như máu.
Lẳng lặng hút xong một điếu thuốc lá. Hoàng Phũ Hồng Trúc ấn lên một cái nút màu đỏ trên bàn.
Nửa phút sao, một 2ã thanh niên nhanh chóng đi tới phòng sách, cung kính hành lễ với Hoàng Phũ Hồng Trúc:
- Hoàng Phũ tiểu thư.
- Cô Phi, hiện tại anh lập tức gọi điện thoại thông tri bọn họ, một giờ sau ở phòng họp biệt thừ mời dự họp hội nghị khẩn cấp.
Thân là đường chữ Ám Đường Cô Phi, ngạc nhiên nghe được lời Hoàng Phũ Hồng Trúc, trong lòng chợt động, nhưng không hề hôi nhiều mà thật rõ ràng gật đầu:
- Dạ. Hoàng Phũ tiểu thư.
Bốn mươi phút sau, ngay cả Hà Lão Lục bên trong toàn bộ các đại lão Hồng Trúc bang cùng đi tới phòng họp trong biệt thự.
Hoàng Phũ Hồng Trúc trong bộ áo màu đen đã sớm ngồi ở vị trí đầu tiên, cầm thanh chũy thù bất ly thân đùa bờn trong tay, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Nhìn thấy sắc mặt Hoàng Phũ Hồng Trúc không được tốt, trong phòng hội nghị cực kỳ im lặng, không người nào dám mở miệng phá vờ sự trầm mặc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
Ngay cả Hà Lão Lục cũng khônangoại lệ.
Điều này ở trước kia là chuyện không thể nào, hết thảy đơn giản là vì đoạn thời gian trước. Hoàng Phũ Hồng Trúc thông qua cơ hội Trần Phàm đại sát tử phương ở Hàng Châu, vừa tiêu diệt phản đồ của Hồng Trúc bang, còn đá Thanh bang ra khỏi Đông Hải, uy vọng trong Hồng Trúc bang gia tăng mãnh liệt, mơ hồ có xu thế nắm toàn cục trong tay.
Duy nhất tai họa ngầm chính là phái trung lập do Hà Lão Lục cầm đầu.
Trước kia. Hoàng Phủ Hồng Trúc nắm một phần ba thế lực Hồng Trúc bang trong tay, kẻ phản bội nắm một phần ba thế lực.
Hiện giờ phản đồ bị trừ, tuy rằng Hoàng Phũ Hồng Trúc thu hồi quyền lực, nhưng phái trung lập do Hà Lão Lục cầm đầu cũng không thể coi thường, trước đó lại có hành động tẩy diệt phản đồ, Hoàng Phũ Hồng Trúc không dám dễ dàng lặp lại chiêu cũ, dù sao như vậy sẽ làm đại lão trong bang cảm thấy bất an. ảnh hường rất lớn.
- Chư vị.
Nhẹ nhàng đem chủy thủ đặt trên tay phải. Hoàng Phủ Hồng Trúc mở miệng, giọng nói vẫn trầm thấp lạnh lìma như trước:
- Hôm nay tôi gọi mọi người tới đâys là có một việc trọng yếu cần báo cho mọi người biết.
Hoàng Phũ Hồng Trúc vừa mới mở miệng, lập tức làm mọi người đều đưa mắt nhìn về phía nàng.
- Sau này, Sơn Khẩu Tổ có thể sẽ trở thành địch nhân mới của chúng ta.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Hoàng Phũ Hồng Trúc ngừ xuất kinh nhân nói.
Sơn Khẩu Tổ có thể sẽ trở thành địch nhân mới của Hồng Trúc Bang sao?
Hoàng Phũ Hồng Trúc vừa thốt ra câu này, mọi người ở đây đều biến sắc, thần tình tràn đầy diễn cảm khiếp sợ. Phải biết rằng, ba ngày trước Hoàng Phủ Hồng Trúc đã từng thông báo cho bọn hắn biết. Sơn Khâu Tố sẽ đem sinh ý buôn lậu xe hơi giao cho Hồng TrúcBang.
Lúc ấy, khi Hoàng Phũ Hồng Trúc tuyên bố tin tức này ra, rất nhiều người ở đây trong lòng đều kích động không gì sánh kịp. Dù sao, nguồn thu vào của sinh ý buôn lậu xe hơi là không hề nhò, Hồng Trúc Bang họp tác cùng Sơn Khẩu Tổ tiến hành sinh ý, như vậy mỗi bên đều sẽ gia tăng thêm nhiều thu nhập.
Mà hiện giờ...Hoàng Phủ Hồng Trúc lại nói cho mọi người biết. Sơn Khẩu Tổ sẽ trở thành địch nhân của Hồng Trúc Bang...Điều này, làm sao có thể không khiến cho bọn hắn kinh hãi đây?
- Hoàng Phủ tiểu thư. đã xảy ra chuyện gì? Vì sao, mới qua ba ngày thời ai an ngắn ngũi, mà mối quan hệ giữa chúng ta cùng Sơn Khẩu Tổ, lại chuyển biến nhanh như the?
- Phải à. Hoàng Phủ tiểu thư, hay là bên phía Sơn Khẩu Tổ muốn lật lọng?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chứng kiến thái độ cương quyết của Trần Phàm, hơn nữa còn nghe thấy lời của lão hiệu trường, trong lòng Lý Chí không khỏi hung hãng chấn động. ở trong ngôi trường này, lão hiệu trường có uy quyền tuyệt đối, mà hiện giờ cãn cứ theo như lời Trần Phàm đã nói, giữa Trần Phàm cùng lão hiệu trường, hẳn là đang có một cái hiệp ước ràng buộc gì đó.
Con người này dường như không hề đơn giản! Bỗng nhiên trong lòng Lý Chí tuôn ra một cái suy nghĩ như vậy. - Người bạn học này, lời đề nghị của tôi không cần cậu phải trả lời ngay bây giờ, vẫn còn nhiều thời gian đế suy nghĩ mà.
Lý Chí trầm ngâm nói: - Cánh cửa gia nhập đội tuyển sẽ luôn luôn mở rộng chào đón cậu.
Lý Chí bất chấp khiến cho Trần Phàm nhiều ít vẫn có chút ngoài ý muốn. Nói đã nói đến nước này rồi, bản thân hắn tự nhiên sẽ không giải thích thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, liền xoay người rời đi. Mà ngay cả Trương Vĩ ở bên trong, tất cả đám cầu thủ trong đội ngành kiến trúc vẫn đang chìm vào trong nỗi khiếp sợ như cũ, diễn cảm trên mặt mang theo biểu tình cổ quái.
Oanh!
Mắt thấy Trần Phàm đi khuất. Trương Vĩ là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ, hắn âm thầm nuốt khan nước miếng, gian nan nói: - Lý...Huấn luyện, ông nói Liễu Xuyên Phong muốn đấu một trận cùng chúng ta. điều này là thật hay sao?
Nghe Trương Vĩ dò hôi như vậy, cả đám người đều nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào Lý Chí, dường như đang tha thiết mong chờ Lý Chí giải đáp thắc mắc này.
'Thiên chân vạn xác.
Lý Chí thẳng thắn nói. - Lấy thực lực và danh khí của hắn, như thế nào sẽ muốn giao thủ cùng chúng ta đây?
Một aã tuyén thủ nghi hoặc dò hỏi.
Lý Chí cười khổ: - Nguyên nhân cụ thể như thế nào, tôi cũng không nắm rõ, bất quá tôi đã nhận được thông báo, Liều Xuyên Phong sẽ đến. - Gh, vậy còn đấu cái rắm gì nữa, người ta có thực lực sánh ngang với cầu thủ NBA chuyên nghiệp gh!
Vừa trông thấy Lý Chí xác nhận, ngay cả Trương Vĩ ở bên trong, đều mất hết lòng tin. - Vị tất đã như thế.
Lý Chí thoáng nheo mắt lại, như có suy nghĩ nói: - Nếu người bạn học vừa rồi có thế tham gia vào cuộc tranh tài lần này, lấy năng lực phòng thù của hắn, liền đã đũ phong tỏa mũi tấn công của Liễu Xuyên Phong rồi.
Nói đến đây, Lý Chí cắn răng làm ra quyết định, chuẩn bị sẽ đem Trần Phàm xếp vào hang ngủ của đội tuyển Đại Danh Đan, về phần Trần Phàm có nguyện ý thi đấu hay không. đến lúc đó rồi mới tính sau.
Gã hoàng tử ếch kia có thể phong tỏa mũi tấn công của Liễu Xuyên Phong ư? Đầu huấn luyện viên không phải bị nước chảy vào đó chứ? Đám người Trương Vĩ dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm về phía Lý Chí
Ngay khi Lý Chí quyết định đem Trần Phàm xếp vào đội tuyển Đại Danh Đan. đồng thời bên trong sân bóng rổ của trường đại học Tokyo... - Phanh!
Một thanh âm trầm đục phá vờ bầu không khí yên lặng nguyên bản của sân bóng rô.
Theo sau, nhóm nữ sinh thân mặc đồng phục, điên cuồng đứng lên, nhìn chằm chằm vào thân hình cao gầy đang hạ xuống dưới khung rổ bóng, mà không ngừng la hét chói tai. Nguồn truyện:
Theo ánh mắt của nhóm nữ sinh, có thể rõ ràng trông thấy, dưới chân khung rổ bóng, là một aã nam sinh dáng người thon dài. Người nam sinh này có mái tóc rất dài, tóc mái che phũ xuống trán của hắn, nhưng vẫn không thể che khuất nổi đôi mắt mê người, càng không thể che khuất đi dung mạo tuấn làng của hắn.
Hắn có một khuôn mặt tiêu chuẩn trái xoan, môi rất mõng, cánh mũi cao ngất, đôi con ngưoi trong mắt đen nhánh, mọi thời khắc đều giống như đang phóng điện bình thường, phối họp cùng nụ cười luôn luôn treo quanh khóe miệng. Luận dung mạo, hắn so với Tiêu Phong càng thích họp xưng là sát thủ đối với các thiếu nữa hơn.
So sánh cùng dung mạo, thân hình của hắn mang dáng vẻ không hề kém cõi chút nào, về phần thân phận thì sao? Hắn chính là công tử của Liễu Xuyên gia tộc, cái thân phận này đù cho hắn có thể đi ngang khắp đất nước xử sờ hoa anh đào.
Đối mặt với tiếng hoan hô rung trời, biểu tình của Liễu Xuyên Phong không hề phát sinh một chút biến hóa nào, hắn sớm đã thành thói quen như vậy. Vô luận thi đấu chính thức hay là tập luyện, sân bóng rổ luôn luôn đông kín người xem, hơn nữa có tám phần đều là nữ sinh. Hắn có thể khẳng định, chỉ cần hắn nguyện ý, nhóm thiếu nữ đang ngồi trên khán đài quan sát hắn biểu diễn kia. đều sẽ thần phục ở dưới chân của hắn.
Tự tin! Đây chính là một loại cảm giác tự tin thấu tận vào trong xương tủy.
Chậm rãi bước ra đường biên sân bóng. Liễu Xuyên Phong cầm lên một chai nước khoáng, thong thả uống. Đại khái chai nước hết khoảng chừng một phần ba. Liễu Xuyên Phong mới đem nó ném sang một bên, chuẩn bị kết thúc buổi tập luyện của ngày hôm nay. - Liễu Xuyên quân, cậu thật lòng muốn đến Trung Quốc sao?
Bỗng nhiên, lúc này một 2ã tuyển thủ bóng rồ trong trường đại học Tokyo, mang theo thần tình nghi hoặc, bước đến gần Liễu Xuyên Phong dò hòi. (quân là tính từ trong cách gọi tên của nhật bản, mang theo hàm ý kính trọng.)
Tuy rằng Liễu Xuyên Phong xuất thân từ một trong những gia tộc hiển hách nhất đất nước Nhật Bản, hơn nữa còn nắm giữ thiên phú bóng rổ khùng bố, nhưng đối với các đồng đội chung quanh, hắn không hề bày ra thần sắc kiêu ngạo. Cho nên, vừa nghe thấy đồng đội dò hỏi, hắn liền khẽ sật đầu nói: - Phải! - Liễu Xuyên quân, trận đấu của trường đại học Đông Hải tôi đã xem qua, thực lực của họ rất bình thường, cậu không cần đi, chúng tôi vẫn có thể giành lấy chiến thắng. - Đúng vậy, Liễu Xuyên quân!
Nghe nhóm cầu thủ trong đội nói như vậy, khóe miệng Liễu Xuyên Phong thoáng dâng lên một tia mim cười mê người, bình thản nói: - Nguyên bản tôi không tính đi, bất quá lần này chị tôi cũng muốn đi!
Liễu Xuyên Tình Tứ cũng muốn đi sao?
Vừa nghe Liễu Xuyên Phong nói như vậy, mọi người đều mang thần tình khiếp sợ. Nếu như nói. Liễu Xuyên Phong là nam nhân trong mộng của đông đảo nhóm nữ sinh trong trường đại học Tokyo, thì Liều Xuyên Tình Tử chính là nữ thần trong lòng của nhóm nam sinh trường đại học Tokyo gh!
Xinh đẹp, đây chính là thiên phú bầm sinh của Liễu Xuyên Tình Tử!
Thiên tài CS! Đây là Liễu Xuyên Tình Tứ thông qua cố aắng giành được vinh dự này. Năm hai mươi tuổi, nàng đã là đệ nhất nhân của các diễn đàn game Online cs tại Nhật, điều này là không thé phũ nhận!
ờ giải thi đấu thể thao điện tử thế giới vừa qua, biểu hiện của Liễu Xuyên Tình Tứ có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Nếu không phải đồng đội của nàng kéo chân, thì đoàn đại biểu của Nhật Bản hoàn toàn có năng lực nhòm ngó ngôi quán quân.
Xinh đẹp, cao quý, nữa thần, thiên tài...Những điều này đều là do mọi người xung quanh đánh giá Liễu Xuyên Tình Tử. Điều duy nhất làm cho mọi người cảm thấy khối ngọc này có tỳ vết chính là: - Liễu Xuyên Tình Tử đã có vị hôn phu.
Đối mặt với vị hôn phu của Liễu Xuyên Tình Tử, cả trường đại học Tokyo, không ai dám nói rằng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga. Bởi vì, hôn phu của nàng chính là Tá Đẳng Dụ Nhân!
Dụ Nhân Thiên Hoàng...đó chính là Thiên Hoàng của đất nước Nhật Bản vào thời chiến tranh thế giới thử hai. (Thiên Hoàng Chiêu Hòa, tên thật là hirohito.)
Cái tên vị hôn phu của Liễu Xuyên Tình Tứ mang theo hai chữ Dụ Nhân, đủ để chửng minh thân phận của hắn không hề tầm thường chút nào. Trên thực tế hắn xuất thân từ Tá Đằng gia tộc, riêng chuyện này cũng đũ làm cho vô số người phải ngẩng đầu nhìn lên.
Thế lực của Liễu Xuyên gia tộc trải rộng khắp hai mảng quân sự và thương trường, còn Tá Đằng là gia tộc xã hội đen lớn nhất đất nước Nhật Bản, danh tiếng không thua gì tổ chức Sơn Phủ của nước Nga, cùng Hắc Ám Ư Linh ở Châu Âu.
Nhims...ánh hào quang của gia tộc, dường như không đủ minh chửng cho sự cường đại của hắn. điều hắn khiến cho những người ái mộ Liều Xuyên Tình Tử khâm phục nhất chính là: Hắn là truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo!
Vô Sinh Kiếm Đạo! Bốn chữ này đại biểu cho võ học cực hạn của đất nước Nhật Bản. Mà Tá Đằng Dụ Nhân thân làm truyền nhân của Vô Sinh Kiếm Đạo, liền đại biểu cho tầng lớp anh tài trong tương lai của võ học Nhật Bản.
Hắn được cả giới võ thuật Nhật Bản công nhận là thiên tài, từ năm sáu tuổi đã bắt đầu rèn luyện, từng ở dưới thác nước khổ tu ba năm, sau đó chạy sâu vào trong núi
tuyêt ở vùng Hokaido tôi luyện thêm ba năm thời gian nữa. Năm mười hai tuôi thì chính thức xuất sơn, trận chiến đầu tiên, một kiếm đã giết chết võ giả có danh khí không nhò ở Nhật Bản lúc bấy giờ, và bắt đầu nổi danh từ đó.
Lúc sau. đến năm mười tám tuổi, hắn tổng cộng đã xuất chiến sáu mươi bốn lần. đều giành thắng lợi. Mùa hè năm ngoái, hắn đánh thắng được đại sư Họp Khí Đạo danh khí ngập trời ở Hokkaido, chuyện này đã hoàn toàn uy chấn giới võ thuật Nhật Bản.
Hai mươi tuổi, liền trở thành đại sư võ học, Tá Đằng Dụ Nhân rất có khả năng sẽ là người khai sáng một truyền thuyết mới cho võ học Nhật Bản trên toàn thế giới
Khi vầng thái dương chậm rãi hạ xuống đinh núi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện ở trong trường đại họcTokyo, tạo ra oanh động cực lớn!
Dưới ánh tà dương. Tá Đằng Dụ Nhân một thân mặc trang phục võ sĩ màu trắng, mang theo đao Đông Doanh, châm đạp auốc gõ, diễn cảm băng sương lạnh lùng đứng ven đường.
Gió muộn thổi qua, khiến cho mái tóc dài phiêu dật tung bay lên, che kín khuân mặt của hắn, nhưng cũng vô pháp che phủ sát khí băng sương đang tản mát ra từ trên người của hắn. Lúc này hắn giống như một pho tượng sát thần, khiến cho nhóm sinh viên của trường đại học Tokyo chỉ dám đứng nhìn từ xa, mà không dám đến gần.
Chẳng biết trải qua bao nhiêu lâu. Liễu Xuyên Tình Tứ một thân trang phục màu tím. ở dưới rất nhiều ánh mắt nhìn chãm chú của mọi người bốn phía xung quanh, chậm rãi bước tới gần bên người Tá Đằng Dụ Nhân. - Anh nghe nói em muốn đến Trung Quốc?
Không chờ Liễu Xuyên Tình Tứ đến gần. Tá Đằng Dụ Nhân đã lên tiếng hòi, ngừ khí lạnh lùng nhưbăng.
Làm vị hôn thê của Tá Đằng Dụ Nhân. Liễu Xuyên Tình Tứ phi thường rõ ràng, nàng cùng Tá Đằng Dụ Nhân đính hôn, hoàn toàn là một cuộc hôn nhân vì lợi ích của hai gia tộc. Bất quá giữa hai người đối với nhau cũng có một chút tình cảm, nhất là ánh mắt nhìn người rất cao của nàng, nàng khãng khãng cho rằng. ở trên đời này chỉ có nam nhân xuất sắc như Tá Đằng Dụ Nhân mới có thế xứng đôi cùng nàng. Cho nên. đối với khuôn mặt lạnh lùng của Tá Đằng Dụ Nhân, nàng vẫn bình thường, nàng biết vô luận đứng trước bất luận người nào, diễn cảm trên mặt Tá Đằng Dụ Nhân đều mang thần sắc lạnh lùng như thế này.
Chẳng những không hề bất màn, tương phản, nàng đối với chuyện tình Tá Đằng Dụ Nhân có thé bớt chút thời gian luyện võ, chạy đến trường học tìm nàng, mà cảm thấy thập phần vui vẻ.
Trong lúc vui vẻ. Liễu Xuyên Tình Tử dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tá Đằng Dụ Nhân, khẽ gật đầu nói: - Phải. Tá Đằng quân. - Đến đó làm gì?
Biểu tình của Tá Đằng Dụ Nhân không phát sinh một chút biến hóa nào, ngừ khí băng sương lạnh lùng, thậm chí ngay cả sát khí trên người cũng không hề thu liềm.
Cái tinh túy của Vô Sinh Kiếm Đạo, chính là một chữ "sát"! Nếu như không có sát khí trên ngưòi, như vậy Tá Đằng Dụ Nhân liền không xửng làm người kế thừa của Vô Sinh Kiếm Đạo. - Em muốn đi báo thù!
Cảm nhận được sát khí trên người Tá Đằng Dụ Nhân. Liễu Xuyên Tình Tử chẳng những không sợ hãi, tương phản trong nội tâm còn thiêu đốt lên lửa giận, trong mắt nàng đồng dạng cũng bắn ra thần sắc oán độc, hận ý ngút trời.
Vừa thấy hận ý của Liễu Xuyên Tình Tử. Tá Đằng Dụ Nhân khẽ liếm môi hôi: - Báo thù? - Đúng.
Liễu Xuyên Tình Tứ diễn cảm âm trầm gật đầu nói: - Tá Đằng quân, anh cũng biết chuyện tình ở năm trước, tôi đã cố aắng khiêu chiến Đồ Tể, kẻ xưng thần trong cs, nhưng đã bị hắn làm nhục.
Nói đến đây, Liễu Xuyên Tình Tử hung hãng nắm chặt phấn quyền, thần sắc dừ tợn nói: - Trước đây không lâu, em quan sát trên internet, thấy trong giải đấu cs của trường đại học Đông Hải, có một người chơi mang tác phong vô cùng giống phong cách tác chiến của Đồ Tể. Em đã phái người đi thám thính thân phận của người chơi kia, kết quả đều không nắm bắt được tin tức gì. Em hoài nghi hắn chính là Đồ Tể, cho nên em muốn đi báo thù.
Nghe Liễu Xuyên Tình Tứ nói xong, bỗng dưng Tá Đằng Dụ Nhân khẽ mim cười. - Anh nghe sư phụ nói. ở trong dân gian Trung Quốc có rất nhiều cao thủ võ học. Nếu em muốn đến đó, như vậy anh sẽ đi cùng với em.
Dưới ánh tà dương. Tá Đằng Dụ Nhân khẽ mim cười quỹ dị, nhưng càng nhiều hơn đó chính là sát khí, nói: - Đao của anh đã lâu ngày chưa hề nhuốm máu, anh sẽ dùng máu của bọn chúng để tế đao!