Trần Phàm ra sân, làm cho quản lý hệ ở thời khắc sau cùng nghịch chuyển, giành được quán quân, tin tức này trước tiên đã truyền khắp mỗi ngõ ngách trong vườn trườn 2.
Nguyên bản bởi vì việc hẹn hò với Tô San và biểu hiện nghịch thiên trong trò chơi cs, Trần Phàm trở thành nhân vật quan trọng trong đại học Đông Hải, hiện giờ Trần Phàm lại tòa sáng trong trận thi đấu bóng rổ, nhân khí thãng cao như ngồi trên tên lửa, xưng hô về Hoàng Tử Éch ở tại đại học Đông Hải quả thực đã đạt được khả năng không người nào không biết về hắn.
Vào ban đêm, không nhưng đội bóng rồ quản lý hệ muốn mời Trần Phàm ăn cơm, thậm chí ngay cả quản lý Lý Chí của hiệu đội cũng phát ra lời mời, bất quá đều bị Trần Phàm cự tuyệt, cuối cùng hắn mang theo Tô San cùng ba người trong phòng ngủ 108 tới nhà hàng Phúc Lai gần trường học ăn một bừa cơm.
Hoặc có lẽ do nguyên nhân quá mức hưng phấn, trong lúc ăn cơm. Tô San uống rượu không ít, kết quả sau buối cơm chiều kết thúc, khuôn mặt đỏ bừng, nói chuyện đã bắt đầu líu lười, đi đường cũng đã lảo đảo hình chữ s.
Vì thế. Trần Phàm đành phải dìu Tô San lên xe.
- Trần Phàm, anh đã uống rượu, say rượu không cho phép lái xe. Anh đi xuống dưới, đé tôi lái xe.
Ngồi lên vị trí bên cạnh tài xê, Tô San đỏ mặt giương nanh múa vuốt nói với Trần Phàm.
Trần Phàm đang định khởi động máy xe, nghe được lời nói của Tô San, dờ khóc dờ cười nói:
- Bà cô, cô ngồi ôn định một chút đi.
- Hừ. Trần Phàm, anh muốn nói tôi đã say đi? Tôi...tôi cho anh biết, tôi không có say, tôi rất khỏe.
Tô San nháy đôi mắt to, líu lười nói năng lộn xộn:
- Nếu anh không tin, chúng ta trở về tiếp tục uống, tiếp tục uống.
ờ chung cùng Tô San hai tháng qua. đây là lần đầu tiên Trần Phàm nhìn thấy Tô San uống thành như vậy, cho dù lần trước ở trong tiệm thịt nướng Mục ốc, mặc dù Tô San có chút say ngà ngà, nhưng vẫn không hồ nháo.
Hơi suy nghĩ một chút. Trần Phàm hiểu được, hôm nay Tô San thật sự cao hửng, nếu không cũng sê không ở ngay sân bóng rô hôn hắn ngay trước mặt nhiều người.
Nói chung. đối với người đã uống say rồi nói chuyện, phương thức tốt nhất chính là không cần quan tâm lời của họ, chỉ cần không để ỹ tới, họ nói một lúc cũng sẽ ngủ. Ngược lại, một khi đáp lời họ, như vậy họ sê lải nhải nói chuyện không ngừng, có người có thể ở trong trạng thái say rượu mà dần tinh rượu.
Trần Phàm giúp Tô San đeo xong dây an toàn, không tiếp tục để ý Tô San, kết quả sau mấy phút Tô San đã dựa sau ghế ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm. Tô San lẳng lặng dựa trên ghế ngồi, khuôn mặt đõ bừng, đôi mi như vầng trăng cũng không nhíu lại trong lúc đang ngù như lần trước, mà giãn ra. đôi môi khêu aợi hơi hé ra, khóe môi nhếch lên dáng tươi cười hạnh phúc như có như không.
Nhìn thoáng qua Tô San đang ngủ say, trong đầu hiện ra trường họp lúc chiều Tô San bởi vì kích động mà hôn mình. Trần Phàm không nhịn được cười, sau đó giảm tốc độ xe, cố aắng dùng phương thức này để xe chạy ồn thêm một chút, sẽ không ảnh hường tới giấc n£Ũ của Tô San.
Nguyên bản con đường chỉ cần chạy nửa giờ, lại để Trần Phàm dùng một giờ mới quay về nhà.
- Hỗn đản đạp phân chó, anh là của tôi, không cho anh đi tìm những nữ nhân khác...
Khi Trần Phàm vừa cho xe dừng ổn, trong lúc ngủ mơ Tô San bỗng nhiên nhãn mày, bàn tay nhò bé trắng noãn vô lực múa may một chút, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Nghe được lời Tô San. Trần Phàm dờ khóc dờ cười:
- Mụ nội nó, tiểu nha đầu, ngủ cũng không chịu thành thật.
Khi nói chuyện. Trần Phàm mở cửa xe đi qua bên kia, kéo cứa, thật cần thận ôm Tô San xuống xe.
Tháng mười tại Đông Hải, tuy rằng nhiệt độ không khí cũng không hoàn toàn lắng xuống, nhưng ban đêm vẫn có chút cảm giác mát mè.
Cơn sió muộn màng thổi qua, thân thể Tô San run lên thật khẽ, theo sau hai tay gắt gao ôm chật cô Trần Phàm, đầu dán sát ngực hắn, cả người giống như con mèo nhỏ, cuộn tròn trong lòng Trần Phàm.
Nhận thấy được vé dị thường của Tô San. Trần Phàm dùng áo bao bọc đầu cùng thân nàng, nhanh chân bước vào nhà.
Chờ khi Trần Phàm về tới trong nhà, dì Điền cũng như ngày thường còn chưa đi ngủ.
Nhìn thấy Trần Phàm ôm Tô San vào cứa, dì Điền chợt ngần ra, sau đó tựa hồ hiểu được điều gì, khóe miệng lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:
- Trần thiếu, tiểu thư lại uống nhiều phải không? Cậu đưa cô ấy về phòng ngủ trước, hay là tôi đưa cậu ly nước uống xong rồi hãy lên?
- Không cần, dì Điền, tôi trực tiếp ôm nàng lên phòng.
Nhìn thấy vẻ tươi cười nơi khóe miệng dì Điền. Trần Phàm biết, nữ nhân có quá khử đặc thù này luôn luôn hi vọng mình và Tô San có thể có phát triển thật tốt.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế, dì Điền không nói gì nữa, mà Trần Phàm lại bế Tô San đi thẳng lên lầu.
Đi vào lầu hai. đầy cứa phòng ngủ Tô San, trước mặt ập tới hương thơm đặc hừu của thân thể thiếu nữ, hương vị là của Tô San, chỉ là hơi nhạt hơn một chút.
Lập tức đi tới bên giường, nhẹ nhàng đặt Tô San nằm lên giường. Trần Phàm thoáng do dự nhưng vẫn quyết định giúp Tô San cởi bò áo khoác.
Dù sao bõ đi áo khoác, ngủ dậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, hơn nữa nếu không cởi áo ra, với độ nóng trong phòng, tối nay Tô San khó tránh sê đá chãn, như vậy rất dễ bị cảm mạo.
Nhẹ nhàng nâng Tô San dậy, Trần Phàm lại nhẹ nhàng giúp Tô San cởi bõ áo khoác.
Dưới ánh đèn, trên thân Tô San chỉ để lại chiếc áo màu đen, chiếc áo bỏ sát người bị hai nụ hoa trước ngực làm cãng cửng phồng lên, mơ hồ còn có thể thấy được khe ngực bên trong.
Đều nói say rượu dễ dàng loạn tính, đây cũng không phải nói nam nhân say rượu thì sự phân bố nơi tuyến thận càng nhanh hơn, ngược lại, nói chung phản ứng thân thể của nam nhân say rượu phải yếu hơn rất nhiều, kém hơn lúc không uống rượu, thậm chí một ít nam nhân uống rượu sẽ không tự kiềm chế nổi. Sở dĩ nói say rượu loạn tính, chính là nói sau khi say rượu sẽ gan lớn, dám làm một ít chuyện mà bình thường không hề dám làm.
Từng, vì phá hủy một căn cử bí mật. Trần Phàm ở trong rừng rậm nguyên thủy Nam Mỹ chôn mình trong một bụi cò rậm, nằm suốt ba ngày ba đêm, trong lúc đó không hề thay đổi vị trí một lần nào.
Khống chế như vậy đã đủ sức dùng từ khủng bố để mà hình dung, cho nên khóe mắt nhìn thấy nụ hoa cùng khe ngực của Tô San. Trần Phàm cũng không có bao nhiêu phản ứng, theo bản năng muốn buông Tô San.
Đúng lúc này...
Tô San đang say bỗng nhiên xoay người, tất chân màu đen suýt tuột ra, miệng mơ hồ nói:
- Nóng...nóng...
Mụ nội nó, hay là phải cởi luôn tất chân cho cô?
Nghe được lời thì thầm mơ hồ của Tô San. Trần Phàm tức giận mắng một câu, sau đó nắm lên bàn chân lả lướt xinh đẹp của Tô San, bàn tay nhất thời truyền tới cảm giác trơn láng.
Cảm giác khác thường rốt cục làm trong lòng đang bình tĩnh của Trần Phàm chợt aợn sóng, động tác cũng chợt dừng lại.
Ngay sau đó, không đợi Trần Phàm kịp lấy lại tinh thần từ trong loại cảm giác này, nguyên bản bởi vì bị say rượu cùng ngủ mơ Tô San lại chậm rãi mở mắt, rõ ràng cảm nhận được dưới chân truyền tới cảm giác nóng hầm hập, loại cảm giác này làm cho
nàng vốn đang cảm thấy có chút khô nóng lại chảy xuôi qua một tia cảm giác kỳ dị.
Loại cảm giác này nàng chưa bao giờ được thể nghiệm qua, thế cho nên mở to mắt, chửng kiến Trần Phàm nắm bàn chân của nàng thì nhất thời cũng không mở miệng.
Ân?
Tô San không mở miệng. Trần Phàm lại bỗng nhiên phát hiện tần suất hơi thở của Tô San thay đổi, theo bản năng liếc mắt nhìn Tô San.
Ngay sau đó, ánh mắt hai người gặp nhau.
Đón nhận ánh mắt Trần Phàm, đồng tử Tô San đột nhiên phóng lớn, nguyên ý thức đang mơ hồ cũng trở nên thanh tinh hơn rất nhiều, chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi mở ra, phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng cúi đầu, vẻ đỏ ửng vốn đang dần dần biến mất lại quay trở lại, bàn chân nàng run rẩy như muốn rút lại, nhưng lại không dám.
Không riêng gì Tô San. Trần Phàm cũng ngây ngẩn cả người, hắn thật không ngờ Tô San hoi tinh.
- Ngốc...tử...
Trên chân truyền tới cảm giác ngửa ngáy làm trên người Tô San càng lúc càng nóng, trên người giống như bị điện giật, không còn chút khí lực, nàng nhịn không được nói:
- Anh...anh nắm chân của tôi làm gì?
- Ngô.
Nghe được câu hôi này, vẻ mặt Trần Phàm xấu hổ, liền tranh thủ buôngbàn chân của Tô San, lại làm mặt dày giải thích:
- Như vầy, lão bà, cô uống nhiều quá nên đá chãn nên tôi muốn bò chân cô vào trong chãn. đế cô ngoan ngoãn một chút.
- Vậy sao?
Trần Phàm vừa nói xong. Tô San ngẩng đầu lên, khuôn mặt đõ bừng kể cả tai cùng vùng cô cũng đỏ, con ngưoi lại long lanh, khóe miệng hơi lộ ra ý cười quyến rũ:
- Vậy vì sao anh lại cởi luôn quần áo của tôi?
Kháo, tiều nha đầu này rốt cục có say hay không a?
Nhìn bộ dáng khả ái của Tô San, trong lòng Trần Phàm nói thầm, nghĩ nghĩ nói:
- Đó...không phải vì sợ cô bị nóng sao?
- Đồ ngốc, có phải anh rất muốn làm chuyện kia không?
Đột nhiên Tô San mở miệng lần nữa, dùng một loại giọng nói nũng nịu không nói, thanh âm rất nhỏ, ánh mắt mê ly, cảm giác kia giống như một cô dâu nhỏ đang chuẩn bị hầu hạ lão công.
Say rượu đúng là có thể làm sự phân bố tuyến tố giảm xuống, định lực của Trần Phàm khủng bố cũng không sai, nhưng đối mặt Tô San lại giống như tiểu yêu tinh xinh đẹp, Trần Phàm vẫn phải nối lên phản ứng của nam nhân, huynh đệ dưới thân trong nháy mắt ngẩng đầu lên, tư thế như muốn chinh chiến sa trường.
- Tiểu nha đầu, cô không bị say đi?
Tuy rằng cho rằng lúc này Tô San đã tinh, nhưng Tô San biểu hiện khác thường làm Trần Phàm không nghĩ vậy, hắn tận lực khống chế dục vọng trong nội tâm nói. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Tô San không trả lời Trần Phàm, mà ngồi dậy, chân ngọc trong lớp tất chân ma xát lên đùi Trần Phàm, mang theo ba phần ngượng ngùng, bảy phần say ngà ngà nói:
- Đồ ngốc...nếu...nếu anh muốn, đêm nay, em cho anh...
Đêm nay, em cho anh!
Oanh!
Những lời này giống như kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phàm, trong óc ong ong kêu to, lửa dục đang áp chế trong cơ thể dùng tốc độ khủng khiếp lan tràn khắp toàn thân.
Ngay sau đó, Trần Phàm không hề do dự, dùng tốc độ làm Tô San há hốc mồm cởi sạch quần áo, toàn thân chỉ còn chiếc quần lót, dưới quần lót căng cửng như lều trại, cao cao ngẩng lên.
Tô San chưa bao giờ gặp qua thử đồ chơi kia, nhìn lều trại cãng phồng, khuôn mặt nóng lên.
Mà Trần Phàm cũng thở hổn hển lao tới chỗ nàng...