Vừa nghe thấy hai người nói như vậy, trọng tài trong sân đấu không khỏi trở nên khẩn trương hơn, bởi vì hắn quá rõ ràng, trận đấu ngày hôm nay sẽ không đơn giản, mà nhóm người xem bên ngoài sân bóng thì không có ý thức được điêm này, chỉ toàn lực hô to cồ vũ cho Ngu Huyền.
Theo sau, người chữ trì thối lui ra khôi sân bóng, trọng tài đem Ngu Huyền cùng Triêu Thương tách ra. - ông tên Ngu Huyền, người Đông Bắc, từ nhỏ đã theo ông nội luyện võ, hiện giờ đã hơn mười năm thời gian, chỉ là một kẻ võ phu vô danh!
Ngu Huyền dẫn đầu ôm huyền hành lễ thông dụng của người luyện võ nói.
Thấy Ngu Huyền dẫn đầu hành lễ. Triêu Thương sắc mặt không chút thay đổi, cũng hành lề đáp trả. Theo sau lạnh lùng nói: - Đệ tứ của lão sư Đằng Mộc, Triêu Thương.
Hai người hành lễ xong, trọng tài phất tay áo, ra hiệu cho trận đấu chính thức bắt đầu. - Trước khi đánh bại ngươi, ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ.
Ngay khi trận đấu vừa triên khai. Triêu Thương không hề cử động, hai mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền, chậm rãi phun ra một câu. - Ba.
Vừa nghe Triêu Thương nói như thế. Ngu Huyền không dám phân tâm, mà siẫm mạnh chân xuống sàn nhà. Một cước này tràn ngập mười phần lực lượng, chạm xuống sàn nhà phát ra thanh âm trầm muộn cắt đứt lời nói của Triêu Thương. Theo sau cả người mượn lực phản chấn, ngay tại chỗ bắn ra, giống như mãnh hổ hạ sơn, trực tiếp lao vút về phía Triêu Thương.
Ân?
Trông thấy Ngu Huyền dẫn đầu phát động tấn công, tâm tình của Trần Phàm có đôi chút phức tạp. Đầu tiên, hắn nhìn ra. Ngu Huyền bởi vì cừu hận trong lòng, mà vừa ra tay khí thế đã bộc phát hết so với bình thường. Kế từ đó, mà thực lực cũng sẽ phát huy ra hết tiềm năng, thậm chí còn sẽ vượt qua trình độ cơ bản.
Khí thế. ở trong những trận quyết chiến, đều sẽ lấy làm trọng. Khí thế chân chính, chỉ cần một tiếng rống sẽ làm cho tinh thần phấn chấn thêm, mà sẽ đánh bại địch nhân. Đây cũng chính là muốn nói, nếu Ngu Huyền khônanhân cơ hội lần này đánh bại Triêu Thương, như vậy tình cảnh của hắn sẽ phi thường nguy hiêm.
Trần Phàm lo lắng. đồng thời Triêu Thương bị Ngu Huyền cắt ngang lời nói, nhịp hô hấp có chút không thông thuận, nhìn khí thế hung hãn bày ra trước mắt, cũng có đôi chút hoảng hốt, bên tai chợt nghe thấy thanh âm "vù vù", liền vội vàng chuyên người né tránh. Hành động này đã khiến cho hắn mất đi tiên cơ, mà rơi vào thế hạ phong. - Hay lắm! - Ngu Huyền cố lên!
Thấy một màn này, người xem ở hiện trường, nhất thời tung hô cổ vũ ầm lên.
Mắt thấy Triêu Thương lùi ra phía sau. Ngu Huyền nương theo khí thế. áp sát đến gần. đồng thời thiết quyền hung hãng chém ra, thanh âm xé sió "sưu sưu" vang lên, quả thực là uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm bình thường.
Triêu Thương dường như không ngờ rằng, khí thế của Ngu Huyền sẽ khủng bố đến tầm cờ này, sau khi đã mất đi tiên cơ, hắn đành phải lùi về phía sau thêm vài bước, đến gần đường biên sân bãi.
Nhìn thấy cảnh này, Ngu Huyền nhanh chóng áp sát tới, cương quyền lại VUNG ra, trực tiếp nhắm thẳng vào hướng cằm của Triêu Thương.
Cằm, vốn là nơi giữ trọng tâm cho cơ thể con người, một khi bị trúng đỏn, sẽ hoàn toàn mất hết trọng tâm. Nếu Triêu Thương bị Ngu Huyền nện trúng một quyền này,
như vậy cũng chẳng khác nào sẽ thua trận quyết đấu này.
Mà lúc này Triêu Thương đã hoàn toàn bị dồn tới gần đường biên sân bãi, nếu lui thêm nữa thì sẽ nhảy ra ngoài vạch vôi. Nếu chỉ tính trên phương diện khí thế, thì đã hoàn toàn rơi xuốnghạ phong. - Sưu.
Đối mặt với một quyền khủngbố của Ngu Huyền. Triêu Thương đành phải lùi về phía sau, cả người giống nhưu linh thoát ra ngoài sân đấu. - Tiều quỷ, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?
Trông thấy Ngu Huyền tấn công bức Triêu Thương nhảy ra khỏi sân đấu, nhóm người xem bên ngoài hiện trường không khỏi ăn no thỏa mãn. - Dừng tay.
Cùng lúc đó, trọng tài vội vàng cho dừng trận đấu. để hai người quay trở vào trong sân, mới tiếp tục bắt đầu trận đấu. ở những trận thi đấu chính quy, một khi có tuyển thủ rời khôi sân đấu, trọng tài sẽ cho dừng tay ngay lập tức. - Sưu...sưu...
Trọng tài vừa mới kêu dừng tay, nguyên bản Triêu Thương đã thối lui ra ngoài sân đấu, liền nhảy chồm lên, giống như một đầu liệp báo, nhắm thẳng về phía Ngu Huyền. - Tiều tử kia, làm người cũng không thể vô si quá mức như thế gh!
Trông thấy Triêu Thương phản công trái với quy tắc, nhóm người xem bên ngoài sôi nổi phản ứng lên.
Mà Ngu Huyền dốc hết toàn lực đánh hụt một quyền, thân thể nhiều ít vẫn có chút không kịp thích ứng. đang muốn thu quyền, thì đã thấy Triêu Thương bất ngờ đánh tới, sắc mặt không khỏi biến đối, vội vàng thối lui về phía sau. Hành động này, khiến cho tiên cơ lúc trước giành được, toàn bộ đều tan thành mây khói, thế cục nhanh chóng thay đổi. Triêu Thương trực tiếp giành lấy thế thượng phong. Trong nháy mắt. Triêu Thương áp sát đến gần bên người Ngu Huyền, đùi phải bung ra, tốc độ nhanh như thiểm điện. - Vù vù...
Một cước này, Triêu Thương theo khi bắt đầu tấn công Ngu Huyền, thì đã có toan tính trước, nên lực lượng rất lớn, cước còn chưa đến, mà thanh âm xé gió đã muốn nhắm thẳng vào cồ chân của Ngu Huyền.
Nguyên bản. 2ã trọng tài muốn kêu dừng tay, nhưng trông thấy một cước lãng lệ của Triêu Thương, thì nội tâm chấn động. đôi con ngươi trong mắt phóng đại ra, hoàn toàn quên mất chức trách của mình.
Nguy hiểm, cùng lúc đó, dưới sàn đấu. Trần Phàm không khỏi căng thẳng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền.
Ngu Huyền bị đánh cho không kịp trở tay, tốc độ lùi về phía sau hơi chậm hơn bình thường, rơi vào đường cùng, chân phải giẫm mạnh xuống làm trụ, chân trái đang bị tấn công, duỗi thẳng về phía sau. - Sưu.
Mu bàn chân của Triêu Thương lướt sát qua ống quần của Nguy Huyền, cước phong sắc bén, quét thoáng qua cổ chân Ngu Huyền, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vì bòng rát. Nhưng còn chưa kịp...cảm thụ cơn đau đớn. đôi con ngươi trong mắt Ngu Huyền đã cấp tốc co rút lại. Nguồn truyện:
Chỉ thấy Triêu Thương đá ra nhất cước không trúng mục tiêu, liền nhanh chóng thu chân về, hai ngón tay phải hóa thành móc câu, hung hãng bổ thẳng vào mặt Ngu Huyền, dường như là quyết tâm muốn móc hai mắt của Ngu Huyền ra bình thường.
Biến chiêu lần này vừa nhanh vừa nguy hiểm. Ngu Huyền bởi vì trọng tâm đang dồn ở chân phải, cho nên muốn di chuyển cũng là không còn kịp nữa rồi. - Hống...!
Dang trong lúc nguy nan. Ngu Huyền không có lựa chọn tránh né, đành phải quát lớn một tiếng, song chường hung hãng đè xuống. - Phanh.
Bằng vào sức lực khủngbố, Ngu Huyền đem cổ tay Triêu Thương áp chế, ngăn cản hơn phấn nửa lực lượng một kích trí mạng này của Triêu Thương, nhưng
không có hóa giải hoàn toàn, mà hai ngón tay hình móc câu sãc bén như hai thanh chùy thủy, đâm thẳng vào ngực Ngu Huyền.
Lần này, nếu trúng chiêu. Ngu Huyền khẳng định là sẽ ăn khổ. Bất quá...lúc này rõ ràng là đã có khe hờ tránh thoát, nhưng Ngu Huyền đã bò qua. Hắn không quan tâm đến công kích của Triêu Thương, mà bỗng dưng xoay ngang phần hông. - Phanh.
Hai ngón tay của Triêu Thương không đâm trúng ngực Ngu Huyền, mà kích thăng vào phần sườn hông.
Một cơn đau đớn thấu xương tràn vào trong tim phổi, nhưng Ngu Huyền không mấy quan tâm, mà nương theo đà xoay hông, rung bả vai, bả vai mang theo lực lượng cường hãn, húc thăng vào người Triêu Thương.
Triêu Thương hiển nhiên sẽ không ngờ, Ngu Huyền sẽ dùng chiêu thức, tổn thương chính mình một ngàn, mà đả thương địch nhân tám trăm này. Cho nên muốn lùi về phía sau tránh né cũng là không còn kịp nữa rồi.
Bát Cực Quyền - Thiết Sơn Kháo! Bất động thì vững chắc như sơn, mà khi động thì như sấm nổ ngang trời.
Phanh!
Ngay sau đó, một thanh âm trầm muộn vang lên, lực lượng cường hãn đã trực tiếp đẩy Văng Triêu Thương bay ra ngoài. - Hảo!
Thấy một màn này, nguyên bản bầu không khí xung quanh đang lặng im, bỗng nhiên lại phát ra thanh âm hoan hô rung trời.
Còn Ngu Huyền thì cố aắng kìm nén đau đớn, nắm chặt hừu quyền, tiếp tục nhảy lên, cố aắng nhân lúc Triêu Thương đang rơi xuống sàn, tặng cho Triêu Thương một kích trí mạng. - Cẩn thận!
Trông thấy hành động này của Ngu Huyền. Trần Phàm sắc mặt khẽ biến, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên là sẽ nhìn ra, vừa rồi tuy rằng Triêu Thương không tránh thoát được Thiết Sơn Kháo của Ngu Huyền, nhưng cũng đã hóa giải được bảy phần lực lượng, nên không hề tạo thành tồn thương trí mệnh.
Trần Phàm mau chóng lên tiếng cảnh báo Ngu Huyền, nhưng là...đã quá muộn rồi. Nguyên bản Triêu Thương đang bị đánh Văng đi, bỗng nhiên phần eo phát lực, hai chân giậm xuống sàn nhà, nương theo lực phản chấn, chãng những đình chỉ thế bay, tương phản còn giống như đại bàng giương cánh, hiing hãng nhảy lên đánh thẳng vào ngực Ngu Huyền. Biến chiêu lần này quả thực là xuất thần nhập hóa, hoàn toàn khiến cho Ngu Huyền không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì. - Phanh. - Răng rắc.
Hai thanh âm cơ hồ cùng lúc vang lên, thân hình của Ngu Huyền trực tiếp bắn thẳng ra ngoài, cả người hung hãng nện xuống sàn nhà, thần tình trắng bệch như tờ, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bất thình lình xảy ra một màn này, khiến cho bầu không khí hiện trường trở nên trầm lắng xuống, tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt lên, diễn cảm không dám tưởng tượng nhìn chằm chằm vào trong sàn đấu. Ngu Huyền vừa ngã xuống sàn, cố aắng kìm nén cơn đau dâng lên từ lồng ngực, hai mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn Triêu Thương đang chậm rãi bước tới phía mình, một tay gượng chống đứng lên. - Thương thế của cậu đã rất nghiêm trọng, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy buông tha đi. Nếu không đối phương sẽ hạ chiêu sát thủ đó.
Trọng tài nhanh chân bước đến bên người Ngu Huyền hảo tâm nhắc nhờ, đồng thời khoa tay múa cờ, chỉ cần đếm tới số mười. Ngu Huyền coi như sẽ phải thua cuộc. - Ngu Huyền, mau nhận thua đi, nếu còn đánh nữa là xảy ra án mạng đó...
Ở trong hiện trường, nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật nhìn thấy cảnh tượng này, thì vội vàng kinh hô. Hiển nhiên, bọn hắn đã nhìn ra, vừa rồi Ngu Huyền đã trúng đỏn rất nặng, mà Triêu Thương chính là đang muốn ra tay hạ sát thù, nếu Ngu Huyền còn đấu tiếp, hẳn là sẽ phải chết khôngthể nghi ngờ.
Nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật vừa lên tiếng kinh hô, những sinh viên khác đã lập tức tinh ngộ, tuy rằng bọn hắn rất muốn trông thấy Ngu Huyền đánh bại đối thù, nhưng bọn hắn càng không mong muốn Ngu Huyền sê bị đánh chết, vì thế sôi nổi lớn tiếng kinh hô: - Nhận thua đi, không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu.
Bên tai không ngừng vang lên thanh âm reo hò của khán giả, nhìn Ngu Huyền hai mắt đỏ hồng. Trần Phàm hung hãng xiết chặt quyền đầu, hắn hiểu rõ tình huống nmy cấp của Ngu Huyền trong lúc này, nhưng đồng dạng hắn cũng biết. Ngu Huyền tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua. Hơn nữa...ờ thời khắc mấu chốt, hắn cũng không thể lên sân đấu bang trợ Ngu Huyền.
Ngu Huyền nén giận báo thù cho bà nội năm xưa, nếu lúc này Trần Phàm bước lên sân đấu, trái với quy tắc chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là sẽ tạo thành đả kích cho con đường võ thuật của Ngu Huyền ngày sau, khiến cho cả đời Ngu Huyền sẽ phải sống trong tâm ma ám ảnh.
Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng toàn thân Trần Phàm vẫn căng cửng lên, làm ra tư thế chuẩn bị...Bất kể tình huống như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt ra nhìn Ngu Huyền bị đối phương đánh chết ở giữa tràng đấu.
Ngay khi Trần Phàm chuẩn bị ra tay, thì Triêu Thương một thân trang phục võ sĩ màu trắng, thần tình không chút thay đổi bước gần đến bên người Ngu Huyền, dùng ánh mắt khinh miệt, nhìn Ngu Huyền đang gượng đứng lên, cười lạnh nói: - Đúng là cái thứ yếu đuối, còn muốn ăn đỏn nữa sao? - Ba. - Hai.
Thanh âm của Triêu Thương vừa dứt, trọng tài liền đếm nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhìn ra Triêu Thương đang muốn chọc giận Ngu Huyền, sau đó tìm cơ hội ra tay hạ sát thủ. - Con bà ngươi.
Không chờ trọng tài phun nốt câu. Ngu Huyền đã kìm nén đau đớn, hung hãng đứng lên. Lúc này diễn cảm trên khuôn mặt đã hoàn toàn trở nên vận vẹo, đôi con ngươi đỏ hồng, dường như đã rơi vào trạng thái cuồng nộ mất rồi. - Cậu xác định là vẫn muốn đánh tiếp sao?
Trọng tài thần tình lo lắng dò hôi. - Xác định.
Ngu Huyền dùng ngừ khí kiên định nói, ánh mắt thì 2ắt gao tập trung lên trên người Triêu Thương. - Được rồi.
Trọng tài thoáng do dự một lúc, sau đó ra hiệu cho hai người lùi về phía sau, chuẩn bị bắt đầu tiến hành trận đấu.
Chửng kiến Ngu Huyền cố chấp đánh tiếp, khóe miệng của Triêu Thương buộc vòng quanh một nụ cười khinh thường, thản nhiên nói: - Ngưoi nhất định phải chết.
Theo sau, trọng tài làm ra thủ thế, trận đấu đã bắt đầu tiến hành. - Sưu!
Trọng tài vừa mới hạ tay xuống. Ngu Huyền hoàn toàn không quan tâm đến thương thế, giống như kẻ điên không muốn sống bình thường, hung hãng lao về phía Triêu Thương, khí thế so với lần đầu tấn công còn muốn hung bạo thêm hơn 2ấp mấy lần.
Thấy một màn này, đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm cấp tốc co rút lại. Trần Phàm biết, đây chính là đợt phản công cuối cùng của Ngu Huyền, nếu lần này thất bại, như vậy Ngu Huyền sẽ không có thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, chờ đợi hắn chính là cái chết ở ngay phía sau.
Trong lòng đang lo lắng. đồng thời Trần Phàm theo dư âm nhìn thấy lá cờ đõ cán
dài gần mười thước ở gần ngay bên cạnh sân đấu, trong lòng vừa động, liền bước tới, nhấc lá cán cờ lên, dùng sức vung vẩy.
Dưới hành động này của Trần Phàm, cùng lúc đó, bầu không khí trong tràng đấu nguyên bản đang yên lặng, bỗng dưng bắt đầu vang lên những tiếng ca trầm bồng.
U »
Tiếng ca bất thình lình vang lên, khiến cho nội tâm của mọi người chấn động, bọn hắn theo bản năng quẳng ném ánh mắt về hướng thanh âm vang lên, rõ ràng trông thấy Trần Phàm lưng đứng thãng tắp như một cây thương ở dưới sân, tay vung cờ đỏ, khí vận đan điền, lớn tiếng hát bài quốc ca.
Cờ đõ phấp phới, tiếng ca rung trời. Thời gian ở trong khoảng khắc này giống như đã ngừng trôi, một cỗ lực lượng vô hình tràn đập ở bên trong sân đấu.
Dưới sàn đấu. Ngu Huyền đang khóc, nước mắt nam nhi không kiềm chế nổi, đang tuôn trào ra từ hai bên vành mắt. Hắn đang nhớ tới chuyện tình của bà nội năm xưa. đã chết ở trong tay đám quý nhân này. - A...
Lúc này, toàn thân hắn như được rót thêm vào một cỗ lực lượng vô hình bình thường. đánh ra Hồng Quyền, chiêu thức có lực sát thương mạnh mẽ nhất trong Ngữ Hình Quyền, quyền thế cương mãnh, lấy thanh âm xung quanh trợ uy, khí thế như thủy triều cuồng bạo mau chóng tràn ra.
Đối mặt với thế công không quản đến sinh tử của Ngu Huyền. Triêu Thương cảm thấy áp lực đè nậng toàn thân, chẳng những không có hoàn thủ, mà tựu ngay cả tránh né cũng đều phải cố aắng hết sức.
Bỗng nhiên. Triêu Thương bởi vì liên tục di chuyển tránh né, mà cước bộ đã trở nên chậm chạp. - Hống!
Ngay theo sau. Ngu Huyền phát ra một tiếng gầm lên giận dừ. Trong khi gầm rít, thiết quyền đã nhanh như chớp vung ra...đây chính là Hổ Quyền, mượn chân khí từ dưới lồng ngực, phát ra tiếng gầm như mãnh hổ đang tức giận. Lấy thanh âm trợ uy, bạo xuất ra thế công giống như mãnh hổ xuống núi.
Một quyền này có thể nói là vô địch thủ, một quyền này khiến cho Triêu Thương cảm nhận được luồng chân khí nmy hiém đang ập tới gần bản thân hắn. Dưới tình huống không kịp tránh né, hắn đành phải dang rộng song chường ra, hóa thành dạng trảo, dùng phương thức này để triệt tiêu quyền kình của Ngu Huyền tấn công đến.
Nhưng...hết thảy bao nhiêu cố aắng đều vô dụng!
Hống...!
Một quyền xuất ra, như mãnh hổ vồ mồi, hai cổ tay của Triêu Thương nháy mắt bị chấn gãy, theo sau thiết quyền nhanh như gió đánh tới, trực tiếp đấm thẳng vào lồng ngực của Triêu Thương. - Răng rắc.
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lồng ngực Triêu Thương bị đấm nát không nói, mà thân hình còn giống như chiếc diều đứt dây, trực tiếp bay thãng ra ngoài. - Hộc...
Trên không trung. Triêu Thương diễn cảm trắng bệch như tờ, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. - Sưu...
Nhìn thấy Triêu Thương bay ngược ra ngoài. Ngu Huyền còn không dừng tay, lao đến như sió, cố aắng trước khi Triêu Thương rơi xuống sàn, tậng cho Triêu Thương thêm một kích trí mạng. - Dừga tay...!
Trông thấy Ngu Huyền điên cuồng muốn ra tay hạ sát thủ. 2ã đồng bạn của Triêu Thương, tên Thu Nguyên bỗng dưng quát lạnh một tiếng, cả người giống như u linh nhảy lên sàn đấu, bám sát theo sau lưng Ngu Huyền, hừu thù hóa thành đao, bổ thẳng vào sau gáy của Ngu Huyền.
Tập kích ư?
Giờ khắc này, Đằng Mộc thế nhưng lựa chọn phương án đánh lén Ngu Huyền, hơn nữa còn muốn dùng nhất kích tất sát, giết chết Ngu Huyền. - Muốn chết!
Đúng lúc này, một thanh âm quát lớn vang lên, thân hình khôi ngô của Trần Phàm bất thình lình nhảy ra, giống như một ngọn núi lớn bình thường, đứng chắn ngay sau lưng Ngu Huyền.
Bỗng nhiên trông thấy một bóng thân ảnh đứng ra ngăn cản đường đi. Thu Nguyên đang chuẩn bị tập kích, đôi con ngưoi lập tức phóng đại, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớt chút nào, chỉ cải biến phương hướng tấn công mà thôi, thù đao hung hãng bổ về phía Trần Phàm. - Bá!
Đối diện với một kích Thu Nguyên mượn theo đà chạy tấn công. Trần Phàm không hề tránh né, cũng không lùi bước, mà tùy ý chém cánh tay phải của mình ra.
Chậm! Rất chậm, cơ hồ người xem toàn trường đều có thể nhìn thấy tốc độ lúc này của Trần Phàm là rất chậm, chậm đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một khâu nhò.
Không riêng gì người xem trong hiện trường. Thu Nguyên cũng đã nhìn ra điểm này, khóe miệng của hắn không khỏi dâng lên một nụ cười tàn nhàn, cảm giác tựa như đã trông thấy một màn. Trần Phàm bị thù đao của mình đánh sục.
Nhưng...không đợi nụ cười trên khóe miệng hắn thu về, nguyên bản cánh tay phải của Trần Phàm đang thong thả chém ra, bất thình lình gia tãng tốc độ. - Sưu...
Nương theo sau một tiếng xé sió, cánh tay phải của Trần Phàm giống như một chiếc kìm sắt bình thường, sắt gao khóa lấy cổ tay của Thu Nguyên, không ai trông thấy rõ Trần Phàm tiếp cận Thu Nguyên như thế nào, mấy người chỉ kịp nhìn thấy bóng ảnh hoa lên.
Chửng kiến cồ tay mình bị Trần Phàm thần kỳ phong tỏa. Thu Nguyên sắc mặt biến đối, theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra. - Bá!
Đúng lúc này, Trần Phàm khẽ động. Nguyên bản hắn đang nắm giữ cổ tay Thu Nguyên. đột nhiên thoáng buông lòng ra, quay người về phía sau...dìma sức kéo mạnh! - Ba!
Thanh âm siòn tan bỗng nhiên vang lên, thân hình của Thu Nguyên giống như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng thần công bình thường, trực tiếp bay thẳng đi ra ngoài.
Dưới ánh đèn, nguyên bản trên khuôn mặt trắng nõn của Thu Nguyên đã xuất hiện năm dấu ngón tay, máu tươi kèm theo mấy chiếc răng vờ, nháy mắt theo trong miệng hắn phun ra, trên không trung nờ rộ một đóa huyết hoa diễm lệ.
Cùng lúc này, một bên khác. Ngu Huyền đã hoàn toàn chìm vào trong điên cuồng, dựa vào hơi sức cuối cùng, giậm chân nhảy lên đuổi theo Triêu Thương, hừu quyền nắm chặt cãng như đạn pháo oanh kích ra. - Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy nát vang lên. Triêu Thương còn chưa kịp rơi xuống đất, liền đã bị pháo quyền của Ngu Huyền đánh Văng ra xa, nặng nề đập xuống sàn nhà.
Giờ khắc này, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn không còn nhìn thấy nữa điểm kiêu ngạo, có chãng chỉ là thần sắc tái nhợt mà thôi, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ, máu tươi đang không ngừng tràn ra theo khóe miệng, cả người giống như lên cơn động kinh bình thường, không ngừng run rẩy lên. - Hống...!
Thấy một màn như vậy, nguyên bản những người xem ở hiện trường, bởi vì tâm tình khẩn trương mà ngừng hát quốc ca, lúc này hãng máu như xem đánh chọi gà. điên cuồng hú lên.
Còn Tô San bởi vì lo lắng cho Trần Phàm CÙNG Ngu Huyền mà khẩn trương, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này trông thấy Trần Phàm cùng Ngu Huyền đều đánh ngã đối thủ, thì nàng không khỏi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, diễn cảm phi thường kích động...
- Đây đối với cô, tôi. đều mới có lợi.
Một câu thật nhẹ nhàng của Trần Phàm, lại làm đồng tử Lý Dĩnh đột nhiên phóng lớn.
Nàng biết. Trần Phàm nói không sai.
Đúng như lời của Trần Phàm, nàng đích xác đang nói dối, lần thử hai nàng chũ động phát sinh quan hệ với Trần Phàm, không có bất cử quan hệ nào với Tiết Cường.
Đồng dạng cũng đúng như lời Trần Phàm, nàng có cảm xúc khó hiểu đối với Trần Phàm cũng có quan hệ tới Tiết Cường. ít nhất là bởi vì Tiết Cường dựng lên.
Dù sao, nếu khôngphải Trần Phàm có gương mặt giống Tiết Cường, nàng không có khả năng lưu ý Trần Phàm, nếu như không lưu ý, cũng sê khôngphát sinh một loạt sự tình phía sau.
- Cho tôi một điếu thuốc.
Dần dần, dần dần. Lý Dĩnh mới bình tĩnh trở lại.
Trần Phàm rút ra một điếu thuốc lá. đốt, hút nhẹ một hơi, sau đó đưa cho Lý Dĩnh.
Lý Dĩnh cũng không ghét bõ, mà trực tiếp cầm lấy đưa lên miệng, rít mạnh một hơi thuốc.
Tuy rằng cũng giống như Hoàng Phũ Hồng Trúc, Lý Dĩnh cũng hút thuốc lá, nhưng cũng khônanghiện, chỉ ngẫu nhiên hút mà thôi.
Vì thế vừa rít mạnh thuốc lá dành cho đàn ông, nàng lập tức ho khan.
Trần Phàm thấy thế, nhẹ nhàng vỗ lên sau lưng Lý Dĩnh:
- Chậm một chút, thuốc này hơi mạnh.
- Giấc mộng từ nhỏ của tôi là làm một diễn viên, giống như những minh tinh điện ảnh nổi tiếng, đóng bộ phim mình thích, sau đó hát khúc chũ đề cho bộ phim của mình. Từ mới bắt đầu, tôi luôn luôn vì giấc mộng này mà phấn đấu. Nhà của tôi quản rất nghiêm, hơn nữa rất phong kiến. Vô luận là cha mẹ hay ông nội tôi, bọn họ đều cực kỳ phản đối tôi theo ngành điện ảnh và truyền hình, hơn nữa còn giúp tôi sắp xếp xong hết thảy tương lai. Dùng lời của họ nói, con hát, cuối cùng là nghề nghiệp không lên được mặt bàn, cổ đại như thế, hiện đại cũng là như thế.Liên tục rít ba hơi thuốc lá. Lý Dĩnh bắt đầu kể ra, lúc nàng nói chuyện, ánh mắt hơi nghiêng bên trái, hoàn toàn lâm vào trong hồi ức:
- Mười năm trước, tôi không để ý trong nhà phản đối, thi vào hệ biểu diễn học viện điện ảnh và truyền hình Yên Kinh, bắt đầu vì giấc mộng của mình mà phấn đấu.
Nghe được Lý Dĩnh kể ra. Trần Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở một hơi, nhưng không cắt lời, chỉ lẳng lậng nghe. đảm nhiệm thính gìả.
- Sau khi tiến vào trong trường học của giấc mộng, tôi thật cố aắng học tập hết thảy tri thức, chờ mong ngày nào đó có cơ hội được đóngphim. Nhưng...tôi thật nằm mơ cũng không ngờ chính là, giới giải trí đen tối vượt xa tôi tường tưởng tượng, phức tạp, một người bình thường muốn thông qua cố aắng của mình ở trong ngành điện ảnh và truyền hình sáng chế cho mình một mảnh trời đất, so với lên trời còn khó hơn, nhất là những cô gái xinh đẹp.
Nói tới đây, trong con ngươi Lý Dĩnh toát ra vẻ chán ghét cùng xem thường thật sâu:
- Khi đó mặc dù chúng tôi ở trong trường học tập, nhưng bình thường trường học sẽ giới thiệu chúng tôi đi biểu diễn thử một ít phim nhựa, hoặc là làm vai quần chúng. Lúc ấy, ngay cả tôi bên trong, cơ hồ tất cả mọi người đều báo danh, bởi vì chúng tôi không ai biết đâu là cơ hội của chúng tôi. Tôi nhớ đến lúc ấy, tôi
cùng một cô gái ngủ chung phòng đều được lựa chọn. Sau khi được tuyển, tôi mừng rờ như điên, tôi cho rằng sự cố aắng của tôi rốt cục đạt được hồi báo. Nhưng kế tiếp tôi mới biết được, đó là lúc ác mộng bắt đầu.
- Khi đó, người phụ trách phương diện này trong trường học là một nam nhân trung niên, ngay hôm sau hắn gọi tôi tới phòng làm việc của hắn, rất rõ ràng nói cho tôi biết, tôi cùng bạn của tôi chỉ có một người được chọn lựa, trước tiên hắn đem cơ hội cho tôi. Khi đó tôi thơ ngây, mà trong nhà mặc dù có chút quan hệ, nhưng bởi vì người trong nhà cực kỳ phản đối tôi tiến vào giới giải trí, cho nên cũng không âm thầm trợ giúp, hơn nữa lại sợ đánh mất danh phận gia tộc, riêng sửa lại hồ sơ cho tôi. Lúc ấy tôi nghe được lời người kia tôi rất kích động, càng không ngừng cảm tạ hắn.
Nói tới đây, Lý Dĩnh ngừng một chút, rít mạnh một hơi thuốc lá, trong con ngươi toát ra một tia hận ỷ:
- Ai biết, ngay khi tôi vừa nói lời cảm ơn, hắn bỗng nhiên đứng dậy đi tới gần tôi, tôi hôi hắn muốn làm gì, hắn chợt sửng sốt, còn nói tôi giả vờ ngốc làm gì. Hắn nói cơ hội như vậy một năm khó gặp một lần, nói tôi nắm chắc cơ hội là có thể nổi tiếng, tất cả mọi người giành phá đầu, muốn có được cơ hội như vậy nhất định phải trả giá.
- Lúc ấy tôi mơ hồ nghe hiểu được ý tử của hắn, thiếu chút nữa tức quá mà khóc, thẳng mắng hắn vô si. Kết quả vé mặt hắn đương nhiên nói cho tôi biết, nếu nguyện ý thì tối phải bồi hắn đi khách sạn, nếu không muốn thì sớm cút đi.
Nói xong trong con ngưoi Lý Dĩnh toát ra hận ý khắc cốt minh tâm:
- Ngày đó tôi khóc rời khòi phòng làm việc của hắn, không trở về phòng học, trực tiếp về ký túc xá. Ngày hôm sau bạn cùng phòng của tôi được lựa chọn, nàng bồi người kia ngủ một đêm, hơn nữa nửa năm sau trở thành tình phụ của hắn. Nửa năm sau, nàng rời khỏi trường học gia nhập một công ty điện ảnh truyền hình, diễn mấy bộ phim truyền hình nhưng không nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi từng gặp mặt nàng một lần tại Yên Kinh, khi đó nàng đã hoàn toàn lui ra khỏi giới giải trí, trở thành vợ hai của một kẻ có tiền. Ngày đó tôi cùng nàng ăn một bừa cơm đoàn tụ, trong lúc đó nàng nói cho tôi biết nàng vì muốn nhận được vai diễn, trước sau đã lên giường ăn nằm với tám người đàn ông.
Nói tới đây, Lý Dĩnh nhịn không được nhắm hai mắt lại, theo sau hít một hơi, tiếp tục nói:
- Nửa năm sau, người trung niên kia biến mất trong trường học. Lúc tôi về nhà, mới biết được do người nhà của tôi làm. Người nhà lại lần nữa khuyên tôi buông tha, nói trong trường học còn như thế, bên ngoài càng thêm đen tối. Nói thật khi đó tôi từng bàng hoàng, thậm chí còn có ý niệm buông tha trong đầu. Bất quá cuối cùng tôi lựa chọn tiếp tục bước tới.
- Bốn năm đại học, tôi không đạt được cơ hội đóng phim, mà nhờ dáng điệu không tệ, các bạn cùng phòng của tôi lại đạt được cơ hội bước lên con đường cũ của người bạn kia, chỉ là đối tượng khác nhau mà thôi.
Trên mặt Lý Dĩnh toát ra vẻ bi ai:
- Sau khi tốt nghiệp đại học, có một ông chù yêu cầu người nhà của tôi làm một việc, từ mọi phương diện nghe được tình huống của tôi, vì thế âm thầm giúp tôi, cho tôi thuận lợi ký tên vào một công ty điện ảnh và truyền hình danh tiếng không tệ lúc đó.
- Lúc ấy tôi khờ dại cho rằng mình vận khí tốt. đã lấy được cơ hội. Sau khi tiến vào công ty, bởi vì người kia âm thầm hỗ trợ, tôi rất nhanh lấy được cơ hội, hơn nữa đóng một bộ phim điện ảnh cực kỳ nối danh, nhà đầu tư cùng đạo diễn đều là người Hong Kong
- Tôi nằm mơ cũng khônangờ chính là có một lần tôi lại gặp phải tiềm quy tắc - sau đó tôi mới biết được, nam nhân kia mặc dù âm thầm giúp tôi, nhưng vì sợ tuyên dương thanh thế, tạo thành ảnh hường đối với gia tộc của tôi, nên cũng không nói cho ông chủ của công ty thân phận chân thật. Lúc ấy người muốn tiềm quy tắc với tôi là nhà đầu tư.
Lý Dĩnh nói tới đây, tàn thuốc đã tắt, nàng ném ra ngoài cửa sô, sau đó lại hỏi Trần Phàm thêm điếu thuốc lá, châm lửa rít nhẹ một hơi:
- Lần đó người hóa giải nmy cơ cho tôi khôngphải là người nhà, là Tiết Cường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Tôi gặp mặt hắn là một lần vô tình, khi tôi ở khách sạn bồi nhà đầu tư ăn cơm, lại gặp hắn. Lúc ăn cơm. ông chù đưa ra yêu cầu vô gì, tôi ở trước mặt mọi người lớn tiếng quờ mắng ông ta. Tiết Cường xuất hiện. Ngày đó hắn biểu hiện giống như người nhà
của tôi, không ngừng hỏi tôi bị làm sao, cuôi cùng tự mình động thủ đánh ông chủ người Hong Kong kia một trận.
Lý Dĩnh nói xong, nờ nụ cười, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị trào phúng:
- Sau đó Tiết Cường nói cho tôi biết, giới giải trí luôn đen tối như vậy, khuyên tôi đổi nghề. Tính tình tôi quật cường, vẫn không chịu buông tha. Vì thế hắn chủ động liên hệ một công ty điện ảnh truyền hình cho tôi, công ty đó là một trong những công ty nổi tiếng nhất quốc nội.
Chẳng biết tại sao, đôi mày Trần Phàm không khỏi nhảy dựng lên, mơ hồ đoán được điều gì, lại không phát biểu cách nhìn, chỉ lăng lậng nghe.
- Sau đó tôi gia nhập công ty kia, bởi vì đóng một bộ phim, lập tức nổi tiếng, đồng dạng tôi cũng trở thành bạn gái của Tiết Cường.
Hương vị tươi cười trào phúng trên miệng Lý Dĩnh ngày càng đậm:
- Sau ba năm. Tiết Cương giống như một người chồng chuẩn mực vô cùng, vô cùng chiếu cố cho tôi, hơn nữa chưa bao giờ động tay động chân với tôi, mà sự nghiệp của tôi ngày càng tốt đẹp, bằng vào ba bộ phim lớn cùng năm tập phim mỗi bộ, tôi nổi danh cả Châu Á, thậm chí một tập đoàn giải trí nổi danh Hollywood cũng phát ra lời mời với tôi.
- Ngay lúc đó tôi còn khờ ngốc cho rằng, tôi có thể đạt được thành công ngoại trừ bản thân cố aắng, hoàn toàn nhờ Tiết Cường trợ giúp cho nên tôi muốn chia sẻ niềm vui của mình cùng hắn. Ngày đó hắn mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương cực đẹp, cầu hôn tôi.
Lý Dĩnh nói tới đây, sắc mặt bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp:
- Tôi đáp ứng lời cầu hôn, hơn nữa nghe lời hắn đưa hắn về nhà.
- Khi đó tôi nằm mơ cũng thật không ngờ, gia đình cực kỳ phản đối hôn nhân của chúng tôi, không hề có đường thương lượng nào. Tôi gây cãi với họ, trở mặt với họ, kết quả họ nói cho tôi biết. Tiết Cường là con trai đầu lĩnh xã hội đen lớn nhất Trung Quốc.
- Tôi xuất thân từ gia đình quân nhân, ông nội là lão quân nhân, gia giáo thật nghiêm. Cho nên vô luận tôi làm thế nào, trong nhà đều không đồng ý hôn nhân kia. Đại khái chuyện đó kéo dài ba tháng, ba tháng sau, tôi phát hiện Tiết Cường ngày xưa luôn chu đáo với tôi giống như thay đối thành người khác, không hề quan tâm tôi. Tôi tường vì nhà tôi phản đối làm hắn tức giận, vì thế chủ động liên hệ hắn, nhưng hắn không hề để ý tới.
- Sau đó hắn nói với tôi hắn muốn chia tay tôi. Lúc ấy tôi vô cùng đau đớn. đồng thời đem toàn bộ oán khí phát tiết lên gia đình mình.
Lý Dĩnh nói tới đây, đôi mắt đỏ hồng, trong con ngươi toát ra hận ý thật sâu:
- Khi tôi đem trong nhà làm cho long trời lờ đất, cha tôi nói cho tôi biết chân tướng sự tình - năm đó Tiết Cường ra tay giúp tôi, cả quá trình đều do hắn trù hoạch, hết thảy đều do hắn bố cục. Hắn làm như vậy chính là vì tiếp cận tôi. Sau đó hắn không tiếc hết thảy trả giá giúp tôi. để tôi đạt được đinh sự nghiệp, một mặt vì cảm động tôi, cho tôi đáp ửng kết hôn với hắn, một mặt làm cho nhà tôi xem, do đó có thể thuận lợi cưới tôi, lợi dụng gia tộc tôi, tãng thêm lợi thế cho cha hắn...hắn lại nằm mơ cũng thật không ngờ, người nhà tôi kiên quyết phản đối, không hề có bất kỳ đường nào thương lượng.
- Nguyên bản. đối với hết thảy chuyện này tôi vốn không tin, nhưng, nhưng người nhà tôi tìm được ông chủ người Hong Kong năm đó, ông chủ kia chính mồm thừa nhận hết thảy. Hơn nữa...hơn nữa hắn còn nói cho tôi biết...
Nói tới đây Lý Dĩnh vô lực nhắm hai mắt lại:
- Hắn nói Tiết Cường ở chung với tôi thời gian ba năm, không chạm vào đầu ngón tay tôi, không phải là vì tôn trọng, mà là...bởi vì hắn là một tên đồng tính luyến ái.
Đồng tính luyến ái?
Ngạc nhiên nghe được mấy chữ này, Trần Phàm hoàn toàn sừng sờ ngay tại chỗ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vừa nghe thấy hai người nói như vậy, trọng tài trong sân đấu không khỏi trở nên khẩn trương hơn, bởi vì hắn quá rõ ràng, trận đấu ngày hôm nay sẽ không đơn giản, mà nhóm người xem bên ngoài sân bóng thì không có ý thức được điêm này, chỉ toàn lực hô to cồ vũ cho Ngu Huyền.
Theo sau, người chữ trì thối lui ra khôi sân bóng, trọng tài đem Ngu Huyền cùng Triêu Thương tách ra. - ông tên Ngu Huyền, người Đông Bắc, từ nhỏ đã theo ông nội luyện võ, hiện giờ đã hơn mười năm thời gian, chỉ là một kẻ võ phu vô danh!
Ngu Huyền dẫn đầu ôm huyền hành lễ thông dụng của người luyện võ nói.
Thấy Ngu Huyền dẫn đầu hành lễ. Triêu Thương sắc mặt không chút thay đổi, cũng hành lề đáp trả. Theo sau lạnh lùng nói: - Đệ tứ của lão sư Đằng Mộc, Triêu Thương.
Hai người hành lễ xong, trọng tài phất tay áo, ra hiệu cho trận đấu chính thức bắt đầu. - Trước khi đánh bại ngươi, ta cho ngươi một cơ hội xuất thủ.
Ngay khi trận đấu vừa triên khai. Triêu Thương không hề cử động, hai mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền, chậm rãi phun ra một câu. - Ba.
Vừa nghe Triêu Thương nói như thế. Ngu Huyền không dám phân tâm, mà siẫm mạnh chân xuống sàn nhà. Một cước này tràn ngập mười phần lực lượng, chạm xuống sàn nhà phát ra thanh âm trầm muộn cắt đứt lời nói của Triêu Thương. Theo sau cả người mượn lực phản chấn, ngay tại chỗ bắn ra, giống như mãnh hổ hạ sơn, trực tiếp lao vút về phía Triêu Thương.
Ân?
Trông thấy Ngu Huyền dẫn đầu phát động tấn công, tâm tình của Trần Phàm có đôi chút phức tạp. Đầu tiên, hắn nhìn ra. Ngu Huyền bởi vì cừu hận trong lòng, mà vừa ra tay khí thế đã bộc phát hết so với bình thường. Kế từ đó, mà thực lực cũng sẽ phát huy ra hết tiềm năng, thậm chí còn sẽ vượt qua trình độ cơ bản.
Khí thế. ở trong những trận quyết chiến, đều sẽ lấy làm trọng. Khí thế chân chính, chỉ cần một tiếng rống sẽ làm cho tinh thần phấn chấn thêm, mà sẽ đánh bại địch nhân. Đây cũng chính là muốn nói, nếu Ngu Huyền khônanhân cơ hội lần này đánh bại Triêu Thương, như vậy tình cảnh của hắn sẽ phi thường nguy hiêm.
Trần Phàm lo lắng. đồng thời Triêu Thương bị Ngu Huyền cắt ngang lời nói, nhịp hô hấp có chút không thông thuận, nhìn khí thế hung hãn bày ra trước mắt, cũng có đôi chút hoảng hốt, bên tai chợt nghe thấy thanh âm "vù vù", liền vội vàng chuyên người né tránh. Hành động này đã khiến cho hắn mất đi tiên cơ, mà rơi vào thế hạ phong. - Hay lắm! - Ngu Huyền cố lên!
Thấy một màn này, người xem ở hiện trường, nhất thời tung hô cổ vũ ầm lên.
Mắt thấy Triêu Thương lùi ra phía sau. Ngu Huyền nương theo khí thế. áp sát đến gần. đồng thời thiết quyền hung hãng chém ra, thanh âm xé sió "sưu sưu" vang lên, quả thực là uy mãnh giống như thiên thần hạ phàm bình thường.
Triêu Thương dường như không ngờ rằng, khí thế của Ngu Huyền sẽ khủng bố đến tầm cờ này, sau khi đã mất đi tiên cơ, hắn đành phải lùi về phía sau thêm vài bước, đến gần đường biên sân bãi.
Nhìn thấy cảnh này, Ngu Huyền nhanh chóng áp sát tới, cương quyền lại VUNG ra, trực tiếp nhắm thẳng vào hướng cằm của Triêu Thương.
Cằm, vốn là nơi giữ trọng tâm cho cơ thể con người, một khi bị trúng đỏn, sẽ hoàn toàn mất hết trọng tâm. Nếu Triêu Thương bị Ngu Huyền nện trúng một quyền này,
như vậy cũng chẳng khác nào sẽ thua trận quyết đấu này.
Mà lúc này Triêu Thương đã hoàn toàn bị dồn tới gần đường biên sân bãi, nếu lui thêm nữa thì sẽ nhảy ra ngoài vạch vôi. Nếu chỉ tính trên phương diện khí thế, thì đã hoàn toàn rơi xuốnghạ phong. - Sưu.
Đối mặt với một quyền khủngbố của Ngu Huyền. Triêu Thương đành phải lùi về phía sau, cả người giống nhưu linh thoát ra ngoài sân đấu. - Tiều quỷ, ngươi chỉ biết tránh né thôi sao?
Trông thấy Ngu Huyền tấn công bức Triêu Thương nhảy ra khỏi sân đấu, nhóm người xem bên ngoài hiện trường không khỏi ăn no thỏa mãn. - Dừng tay.
Cùng lúc đó, trọng tài vội vàng cho dừng trận đấu. để hai người quay trở vào trong sân, mới tiếp tục bắt đầu trận đấu. ở những trận thi đấu chính quy, một khi có tuyển thủ rời khôi sân đấu, trọng tài sẽ cho dừng tay ngay lập tức. - Sưu...sưu...
Trọng tài vừa mới kêu dừng tay, nguyên bản Triêu Thương đã thối lui ra ngoài sân đấu, liền nhảy chồm lên, giống như một đầu liệp báo, nhắm thẳng về phía Ngu Huyền. - Tiều tử kia, làm người cũng không thể vô si quá mức như thế gh!
Trông thấy Triêu Thương phản công trái với quy tắc, nhóm người xem bên ngoài sôi nổi phản ứng lên.
Mà Ngu Huyền dốc hết toàn lực đánh hụt một quyền, thân thể nhiều ít vẫn có chút không kịp thích ứng. đang muốn thu quyền, thì đã thấy Triêu Thương bất ngờ đánh tới, sắc mặt không khỏi biến đối, vội vàng thối lui về phía sau. Hành động này, khiến cho tiên cơ lúc trước giành được, toàn bộ đều tan thành mây khói, thế cục nhanh chóng thay đổi. Triêu Thương trực tiếp giành lấy thế thượng phong. Trong nháy mắt. Triêu Thương áp sát đến gần bên người Ngu Huyền, đùi phải bung ra, tốc độ nhanh như thiểm điện. - Vù vù...
Một cước này, Triêu Thương theo khi bắt đầu tấn công Ngu Huyền, thì đã có toan tính trước, nên lực lượng rất lớn, cước còn chưa đến, mà thanh âm xé gió đã muốn nhắm thẳng vào cồ chân của Ngu Huyền.
Nguyên bản. 2ã trọng tài muốn kêu dừng tay, nhưng trông thấy một cước lãng lệ của Triêu Thương, thì nội tâm chấn động. đôi con ngươi trong mắt phóng đại ra, hoàn toàn quên mất chức trách của mình.
Nguy hiểm, cùng lúc đó, dưới sàn đấu. Trần Phàm không khỏi căng thẳng lên, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngu Huyền.
Ngu Huyền bị đánh cho không kịp trở tay, tốc độ lùi về phía sau hơi chậm hơn bình thường, rơi vào đường cùng, chân phải giẫm mạnh xuống làm trụ, chân trái đang bị tấn công, duỗi thẳng về phía sau. - Sưu.
Mu bàn chân của Triêu Thương lướt sát qua ống quần của Nguy Huyền, cước phong sắc bén, quét thoáng qua cổ chân Ngu Huyền, khiến cho hắn cảm thấy đau đớn vì bòng rát. Nhưng còn chưa kịp...cảm thụ cơn đau đớn. đôi con ngươi trong mắt Ngu Huyền đã cấp tốc co rút lại. Nguồn truyện:
Chỉ thấy Triêu Thương đá ra nhất cước không trúng mục tiêu, liền nhanh chóng thu chân về, hai ngón tay phải hóa thành móc câu, hung hãng bổ thẳng vào mặt Ngu Huyền, dường như là quyết tâm muốn móc hai mắt của Ngu Huyền ra bình thường.
Biến chiêu lần này vừa nhanh vừa nguy hiểm. Ngu Huyền bởi vì trọng tâm đang dồn ở chân phải, cho nên muốn di chuyển cũng là không còn kịp nữa rồi. - Hống...!
Dang trong lúc nguy nan. Ngu Huyền không có lựa chọn tránh né, đành phải quát lớn một tiếng, song chường hung hãng đè xuống. - Phanh.
Bằng vào sức lực khủngbố, Ngu Huyền đem cổ tay Triêu Thương áp chế, ngăn cản hơn phấn nửa lực lượng một kích trí mạng này của Triêu Thương, nhưng
không có hóa giải hoàn toàn, mà hai ngón tay hình móc câu sãc bén như hai thanh chùy thủy, đâm thẳng vào ngực Ngu Huyền.
Lần này, nếu trúng chiêu. Ngu Huyền khẳng định là sẽ ăn khổ. Bất quá...lúc này rõ ràng là đã có khe hờ tránh thoát, nhưng Ngu Huyền đã bò qua. Hắn không quan tâm đến công kích của Triêu Thương, mà bỗng dưng xoay ngang phần hông. - Phanh.
Hai ngón tay của Triêu Thương không đâm trúng ngực Ngu Huyền, mà kích thăng vào phần sườn hông.
Một cơn đau đớn thấu xương tràn vào trong tim phổi, nhưng Ngu Huyền không mấy quan tâm, mà nương theo đà xoay hông, rung bả vai, bả vai mang theo lực lượng cường hãn, húc thăng vào người Triêu Thương.
Triêu Thương hiển nhiên sẽ không ngờ, Ngu Huyền sẽ dùng chiêu thức, tổn thương chính mình một ngàn, mà đả thương địch nhân tám trăm này. Cho nên muốn lùi về phía sau tránh né cũng là không còn kịp nữa rồi.
Bát Cực Quyền - Thiết Sơn Kháo! Bất động thì vững chắc như sơn, mà khi động thì như sấm nổ ngang trời.
Phanh!
Ngay sau đó, một thanh âm trầm muộn vang lên, lực lượng cường hãn đã trực tiếp đẩy Văng Triêu Thương bay ra ngoài. - Hảo!
Thấy một màn này, nguyên bản bầu không khí xung quanh đang lặng im, bỗng nhiên lại phát ra thanh âm hoan hô rung trời.
Còn Ngu Huyền thì cố aắng kìm nén đau đớn, nắm chặt hừu quyền, tiếp tục nhảy lên, cố aắng nhân lúc Triêu Thương đang rơi xuống sàn, tặng cho Triêu Thương một kích trí mạng. - Cẩn thận!
Trông thấy hành động này của Ngu Huyền. Trần Phàm sắc mặt khẽ biến, lấy nhãn lực của hắn tự nhiên là sẽ nhìn ra, vừa rồi tuy rằng Triêu Thương không tránh thoát được Thiết Sơn Kháo của Ngu Huyền, nhưng cũng đã hóa giải được bảy phần lực lượng, nên không hề tạo thành tồn thương trí mệnh.
Trần Phàm mau chóng lên tiếng cảnh báo Ngu Huyền, nhưng là...đã quá muộn rồi. Nguyên bản Triêu Thương đang bị đánh Văng đi, bỗng nhiên phần eo phát lực, hai chân giậm xuống sàn nhà, nương theo lực phản chấn, chãng những đình chỉ thế bay, tương phản còn giống như đại bàng giương cánh, hiing hãng nhảy lên đánh thẳng vào ngực Ngu Huyền. Biến chiêu lần này quả thực là xuất thần nhập hóa, hoàn toàn khiến cho Ngu Huyền không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì. - Phanh. - Răng rắc.
Hai thanh âm cơ hồ cùng lúc vang lên, thân hình của Ngu Huyền trực tiếp bắn thẳng ra ngoài, cả người hung hãng nện xuống sàn nhà, thần tình trắng bệch như tờ, khóe miệng chảy ra máu tươi.
Bất thình lình xảy ra một màn này, khiến cho bầu không khí hiện trường trở nên trầm lắng xuống, tất cả mọi người đều trợn trừng hai mắt lên, diễn cảm không dám tưởng tượng nhìn chằm chằm vào trong sàn đấu. Ngu Huyền vừa ngã xuống sàn, cố aắng kìm nén cơn đau dâng lên từ lồng ngực, hai mắt đỏ hồng, gắt gao nhìn Triêu Thương đang chậm rãi bước tới phía mình, một tay gượng chống đứng lên. - Thương thế của cậu đã rất nghiêm trọng, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy buông tha đi. Nếu không đối phương sẽ hạ chiêu sát thủ đó.
Trọng tài nhanh chân bước đến bên người Ngu Huyền hảo tâm nhắc nhờ, đồng thời khoa tay múa cờ, chỉ cần đếm tới số mười. Ngu Huyền coi như sẽ phải thua cuộc. - Ngu Huyền, mau nhận thua đi, nếu còn đánh nữa là xảy ra án mạng đó...
Ở trong hiện trường, nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật nhìn thấy cảnh tượng này, thì vội vàng kinh hô. Hiển nhiên, bọn hắn đã nhìn ra, vừa rồi Ngu Huyền đã trúng đỏn rất nặng, mà Triêu Thương chính là đang muốn ra tay hạ sát thù, nếu Ngu Huyền còn đấu tiếp, hẳn là sẽ phải chết khôngthể nghi ngờ.
Nhóm sinh viên xã đoàn võ thuật vừa lên tiếng kinh hô, những sinh viên khác đã lập tức tinh ngộ, tuy rằng bọn hắn rất muốn trông thấy Ngu Huyền đánh bại đối thù, nhưng bọn hắn càng không mong muốn Ngu Huyền sê bị đánh chết, vì thế sôi nổi lớn tiếng kinh hô: - Nhận thua đi, không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu.
Bên tai không ngừng vang lên thanh âm reo hò của khán giả, nhìn Ngu Huyền hai mắt đỏ hồng. Trần Phàm hung hãng xiết chặt quyền đầu, hắn hiểu rõ tình huống nmy cấp của Ngu Huyền trong lúc này, nhưng đồng dạng hắn cũng biết. Ngu Huyền tuyệt đối sẽ không bao giờ nhận thua. Hơn nữa...ờ thời khắc mấu chốt, hắn cũng không thể lên sân đấu bang trợ Ngu Huyền.
Ngu Huyền nén giận báo thù cho bà nội năm xưa, nếu lúc này Trần Phàm bước lên sân đấu, trái với quy tắc chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là sẽ tạo thành đả kích cho con đường võ thuật của Ngu Huyền ngày sau, khiến cho cả đời Ngu Huyền sẽ phải sống trong tâm ma ám ảnh.
Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng toàn thân Trần Phàm vẫn căng cửng lên, làm ra tư thế chuẩn bị...Bất kể tình huống như thế nào, hắn cũng không thể trơ mắt ra nhìn Ngu Huyền bị đối phương đánh chết ở giữa tràng đấu.
Ngay khi Trần Phàm chuẩn bị ra tay, thì Triêu Thương một thân trang phục võ sĩ màu trắng, thần tình không chút thay đổi bước gần đến bên người Ngu Huyền, dùng ánh mắt khinh miệt, nhìn Ngu Huyền đang gượng đứng lên, cười lạnh nói: - Đúng là cái thứ yếu đuối, còn muốn ăn đỏn nữa sao? - Ba. - Hai.
Thanh âm của Triêu Thương vừa dứt, trọng tài liền đếm nhanh hơn, bởi vì hắn đã nhìn ra Triêu Thương đang muốn chọc giận Ngu Huyền, sau đó tìm cơ hội ra tay hạ sát thủ. - Con bà ngươi.
Không chờ trọng tài phun nốt câu. Ngu Huyền đã kìm nén đau đớn, hung hãng đứng lên. Lúc này diễn cảm trên khuôn mặt đã hoàn toàn trở nên vận vẹo, đôi con ngươi đỏ hồng, dường như đã rơi vào trạng thái cuồng nộ mất rồi. - Cậu xác định là vẫn muốn đánh tiếp sao?
Trọng tài thần tình lo lắng dò hôi. - Xác định.
Ngu Huyền dùng ngừ khí kiên định nói, ánh mắt thì 2ắt gao tập trung lên trên người Triêu Thương. - Được rồi.
Trọng tài thoáng do dự một lúc, sau đó ra hiệu cho hai người lùi về phía sau, chuẩn bị bắt đầu tiến hành trận đấu.
Chửng kiến Ngu Huyền cố chấp đánh tiếp, khóe miệng của Triêu Thương buộc vòng quanh một nụ cười khinh thường, thản nhiên nói: - Ngưoi nhất định phải chết.
Theo sau, trọng tài làm ra thủ thế, trận đấu đã bắt đầu tiến hành. - Sưu!
Trọng tài vừa mới hạ tay xuống. Ngu Huyền hoàn toàn không quan tâm đến thương thế, giống như kẻ điên không muốn sống bình thường, hung hãng lao về phía Triêu Thương, khí thế so với lần đầu tấn công còn muốn hung bạo thêm hơn 2ấp mấy lần.
Thấy một màn này, đôi con ngươi trong mắt Trần Phàm cấp tốc co rút lại. Trần Phàm biết, đây chính là đợt phản công cuối cùng của Ngu Huyền, nếu lần này thất bại, như vậy Ngu Huyền sẽ không có thêm bất kỳ cơ hội nào nữa, chờ đợi hắn chính là cái chết ở ngay phía sau.
Trong lòng đang lo lắng. đồng thời Trần Phàm theo dư âm nhìn thấy lá cờ đõ cán
dài gần mười thước ở gần ngay bên cạnh sân đấu, trong lòng vừa động, liền bước tới, nhấc lá cán cờ lên, dùng sức vung vẩy.
Dưới hành động này của Trần Phàm, cùng lúc đó, bầu không khí trong tràng đấu nguyên bản đang yên lặng, bỗng dưng bắt đầu vang lên những tiếng ca trầm bồng.
U »
Tiếng ca bất thình lình vang lên, khiến cho nội tâm của mọi người chấn động, bọn hắn theo bản năng quẳng ném ánh mắt về hướng thanh âm vang lên, rõ ràng trông thấy Trần Phàm lưng đứng thãng tắp như một cây thương ở dưới sân, tay vung cờ đỏ, khí vận đan điền, lớn tiếng hát bài quốc ca.
Cờ đõ phấp phới, tiếng ca rung trời. Thời gian ở trong khoảng khắc này giống như đã ngừng trôi, một cỗ lực lượng vô hình tràn đập ở bên trong sân đấu.
Dưới sàn đấu. Ngu Huyền đang khóc, nước mắt nam nhi không kiềm chế nổi, đang tuôn trào ra từ hai bên vành mắt. Hắn đang nhớ tới chuyện tình của bà nội năm xưa. đã chết ở trong tay đám quý nhân này. - A...
Lúc này, toàn thân hắn như được rót thêm vào một cỗ lực lượng vô hình bình thường. đánh ra Hồng Quyền, chiêu thức có lực sát thương mạnh mẽ nhất trong Ngữ Hình Quyền, quyền thế cương mãnh, lấy thanh âm xung quanh trợ uy, khí thế như thủy triều cuồng bạo mau chóng tràn ra.
Đối mặt với thế công không quản đến sinh tử của Ngu Huyền. Triêu Thương cảm thấy áp lực đè nậng toàn thân, chẳng những không có hoàn thủ, mà tựu ngay cả tránh né cũng đều phải cố aắng hết sức.
Bỗng nhiên. Triêu Thương bởi vì liên tục di chuyển tránh né, mà cước bộ đã trở nên chậm chạp. - Hống!
Ngay theo sau. Ngu Huyền phát ra một tiếng gầm lên giận dừ. Trong khi gầm rít, thiết quyền đã nhanh như chớp vung ra...đây chính là Hổ Quyền, mượn chân khí từ dưới lồng ngực, phát ra tiếng gầm như mãnh hổ đang tức giận. Lấy thanh âm trợ uy, bạo xuất ra thế công giống như mãnh hổ xuống núi.
Một quyền này có thể nói là vô địch thủ, một quyền này khiến cho Triêu Thương cảm nhận được luồng chân khí nmy hiém đang ập tới gần bản thân hắn. Dưới tình huống không kịp tránh né, hắn đành phải dang rộng song chường ra, hóa thành dạng trảo, dùng phương thức này để triệt tiêu quyền kình của Ngu Huyền tấn công đến.
Nhưng...hết thảy bao nhiêu cố aắng đều vô dụng!
Hống...!
Một quyền xuất ra, như mãnh hổ vồ mồi, hai cổ tay của Triêu Thương nháy mắt bị chấn gãy, theo sau thiết quyền nhanh như gió đánh tới, trực tiếp đấm thẳng vào lồng ngực của Triêu Thương. - Răng rắc.
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, lồng ngực Triêu Thương bị đấm nát không nói, mà thân hình còn giống như chiếc diều đứt dây, trực tiếp bay thãng ra ngoài. - Hộc...
Trên không trung. Triêu Thương diễn cảm trắng bệch như tờ, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi. - Sưu...
Nhìn thấy Triêu Thương bay ngược ra ngoài. Ngu Huyền còn không dừng tay, lao đến như sió, cố aắng trước khi Triêu Thương rơi xuống sàn, tậng cho Triêu Thương thêm một kích trí mạng. - Dừga tay...!
Trông thấy Ngu Huyền điên cuồng muốn ra tay hạ sát thủ. 2ã đồng bạn của Triêu Thương, tên Thu Nguyên bỗng dưng quát lạnh một tiếng, cả người giống như u linh nhảy lên sàn đấu, bám sát theo sau lưng Ngu Huyền, hừu thù hóa thành đao, bổ thẳng vào sau gáy của Ngu Huyền.
Tập kích ư?
Giờ khắc này, Đằng Mộc thế nhưng lựa chọn phương án đánh lén Ngu Huyền, hơn nữa còn muốn dùng nhất kích tất sát, giết chết Ngu Huyền. - Muốn chết!
Đúng lúc này, một thanh âm quát lớn vang lên, thân hình khôi ngô của Trần Phàm bất thình lình nhảy ra, giống như một ngọn núi lớn bình thường, đứng chắn ngay sau lưng Ngu Huyền.
Bỗng nhiên trông thấy một bóng thân ảnh đứng ra ngăn cản đường đi. Thu Nguyên đang chuẩn bị tập kích, đôi con ngưoi lập tức phóng đại, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm bớt chút nào, chỉ cải biến phương hướng tấn công mà thôi, thù đao hung hãng bổ về phía Trần Phàm. - Bá!
Đối diện với một kích Thu Nguyên mượn theo đà chạy tấn công. Trần Phàm không hề tránh né, cũng không lùi bước, mà tùy ý chém cánh tay phải của mình ra.
Chậm! Rất chậm, cơ hồ người xem toàn trường đều có thể nhìn thấy tốc độ lúc này của Trần Phàm là rất chậm, chậm đến nỗi có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi một khâu nhò.
Không riêng gì người xem trong hiện trường. Thu Nguyên cũng đã nhìn ra điểm này, khóe miệng của hắn không khỏi dâng lên một nụ cười tàn nhàn, cảm giác tựa như đã trông thấy một màn. Trần Phàm bị thù đao của mình đánh sục.
Nhưng...không đợi nụ cười trên khóe miệng hắn thu về, nguyên bản cánh tay phải của Trần Phàm đang thong thả chém ra, bất thình lình gia tãng tốc độ. - Sưu...
Nương theo sau một tiếng xé sió, cánh tay phải của Trần Phàm giống như một chiếc kìm sắt bình thường, sắt gao khóa lấy cổ tay của Thu Nguyên, không ai trông thấy rõ Trần Phàm tiếp cận Thu Nguyên như thế nào, mấy người chỉ kịp nhìn thấy bóng ảnh hoa lên.
Chửng kiến cồ tay mình bị Trần Phàm thần kỳ phong tỏa. Thu Nguyên sắc mặt biến đối, theo bản năng muốn giãy giụa thoát ra. - Bá!
Đúng lúc này, Trần Phàm khẽ động. Nguyên bản hắn đang nắm giữ cổ tay Thu Nguyên. đột nhiên thoáng buông lòng ra, quay người về phía sau...dìma sức kéo mạnh! - Ba!
Thanh âm siòn tan bỗng nhiên vang lên, thân hình của Thu Nguyên giống như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng súng thần công bình thường, trực tiếp bay thẳng đi ra ngoài.
Dưới ánh đèn, nguyên bản trên khuôn mặt trắng nõn của Thu Nguyên đã xuất hiện năm dấu ngón tay, máu tươi kèm theo mấy chiếc răng vờ, nháy mắt theo trong miệng hắn phun ra, trên không trung nờ rộ một đóa huyết hoa diễm lệ.
Cùng lúc này, một bên khác. Ngu Huyền đã hoàn toàn chìm vào trong điên cuồng, dựa vào hơi sức cuối cùng, giậm chân nhảy lên đuổi theo Triêu Thương, hừu quyền nắm chặt cãng như đạn pháo oanh kích ra. - Răng rắc!
Thanh âm xương cốt gãy nát vang lên. Triêu Thương còn chưa kịp rơi xuống đất, liền đã bị pháo quyền của Ngu Huyền đánh Văng ra xa, nặng nề đập xuống sàn nhà.
Giờ khắc này, diễn cảm trên khuôn mặt của hắn không còn nhìn thấy nữa điểm kiêu ngạo, có chãng chỉ là thần sắc tái nhợt mà thôi, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ, máu tươi đang không ngừng tràn ra theo khóe miệng, cả người giống như lên cơn động kinh bình thường, không ngừng run rẩy lên. - Hống...!
Thấy một màn như vậy, nguyên bản những người xem ở hiện trường, bởi vì tâm tình khẩn trương mà ngừng hát quốc ca, lúc này hãng máu như xem đánh chọi gà. điên cuồng hú lên.
Còn Tô San bởi vì lo lắng cho Trần Phàm CÙNG Ngu Huyền mà khẩn trương, trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Lúc này trông thấy Trần Phàm cùng Ngu Huyền đều đánh ngã đối thủ, thì nàng không khỏi thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, diễn cảm phi thường kích động...