Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, bên trong Thạch Phong Trà Viên có hai gian nhà trúc sáng đèn. Cả trà viên có vẻ dị thường im lặng.
Trong một gian nhà trúc, Hoàng Phủ Hồng Trúc mang theo Dương Viễn ngồi bên cạnh bàn trà, ngồi đối diện nàng chính là Tiêu gia gia chủ Tiêu Viễn Sơn.
Là gia tộc đại biểu cho Hàng Châu thậm chí là cả Chiết Giang ở mười năm trước, năm tháng huy hoàng địa vị của Tiêu gia tại Chiết Giang rất cao, mà thân là Tiêu gia gia chủ Tiêu Viễn Sơn cũng nổi tiếng một phương.
Nhưng...dù là như thế, hắn vẫn là lần đầu tiên bước vào Thạch Phong Trà Viên.
Mà đối với danh đầu của Thạch Phong Trà Viên, rất sớm hắn từng nghe nói qua, biết chủ nhân trà viên là một người cực kỳ thần bí, năng lượng ngập trời.
Không riêng gì Tiêu Viễn Sơn, thân là tổng tài tập đoàn Thiên Vấn Dương Viễn cũng là lần đầu tiên bước vào lâm viên được xã hội thượng lưu Đông Hải vinh dự nói là lâm viên khó tiến vào nhất Đông Hải.
So ra mà nói, trước kia Hoàng Phủ Hồng Trúc đã tới, nhưng...khi đó nàng tới cùng Sở Vấn Thiên, nhưng từ sau khi Sở Vấn Thiên qua đời, nàng liền mất đi tư cách bước vào trà viên này.
Nhìn thấy diễn cảm trên mặt ba người mất tự nhiên. Tô Thanh Hải mở miệng nói trước:
- Tiểu Phàm nói muốn tụ tập chúng ta cùng một chỗ, thương thảo chuyện hợp tác với tập đoàn Kemer Er, tôi cảm thấy hoàn cảnh nơi này không tệ, cho nên lười chuyển chỗ, mong rằng ba vị không cần để ý.
Nghe Tô Thanh Hải nói như thế, ngay cả Hoàng Phủ Hồng Trúc bên trong, ba người đều càng nhìn cao Tô Thanh Hải, dù sao có thể trở thành khách nhân của trà viên này, xem như đã có vốn khoe khoang trong xã hội thượng lưu, như vậy cũng đừng nói tới có thể mang theo người ngoài tiến vào.
- Đêm nay, tiểu Phàm gọi chúng ta tới nơi đây, là muốn thương thảo một chút về chuyện hợp tác cùng tập đoàn Kemer Er.
Nhìn thấy ba người không nói lời nào, Tô Thanh Hải lại nói:
- Tiếp theo, để cho tiểu Phàm nói đi.
Lời của Tô Thanh Hải vừa xong, ba người đều đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
- Hoàng Phủ tiểu thư, Tiêu tiên sinh, Dương tiên sinh, nói vậy chuyện tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục, các vị đều rất rõ ràng.
Trần Phàm nói xong, chỉ chỉ phần tài liệu kế hoạch đầu tư mấy trăm trang đặt trên bàn, trầm giọng nói:
- Đây là kế hoạch cùng nội dung đầu tư cụ thể của tập đoàn Kemer Er, tôi đại khái có hiểu biết một chút, biết được lần này tập đoàn Kemer Er đầu tư tổng số cao tới hơn trăm triệu đô la. đề cập tới rất nhiều lĩnh vực.
Nghe được Trần Phàm vừa nói như thế cả ba người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía bộ kế hoạch thư mấy trăm trang trên bàn, diễn cảm khác nhau. Hoàng Phủ Hồng Trúc hơi bình tĩnh, còn bộ dáng Tiêu Viễn Sơn cùng Dương Viễn lại là kinh ngạc.
Hiển nhiên, bọn họ cũng đều biết Trần Phàm có thể lấy được bộ kế hoạch đầu tư này có ý vị như thế nào.
- Bởi vì tôi cùng tập đoàn Kemer Er có chút quan hệ riêng tư, lần này lúc tập đoàn Kemer Er đầu tư tại đại lục, sẽ ưu tiên cho tôi tiến cử xí nghiệp trước.
Trần Phàm nghiêm mặt nói:
- Mà tôi cũng đáp ứng cho các vị tham gia đến việc hợp tác lần này. Nhưng...kim ngạch đầu tư của tập đoàn Kemer Er thật sự quá lớn, hơn nữa lĩnh vực rộng, trong các vị dù là phương nào muốn một mình hợp tác với tập đoàn Kemer Er khó khăn đều rất lớn, cho nên tôi nghĩ muốn đem ba phương thế lực dung hợp cùng một chỗ, một lần nữa xây dựng tập đoàn mới, sau đó lấy danh nghĩa tập đoàn này tiến hành hợp tác với tập đoàn Kemer Er.
Nói xong, Trần Phàm dừng lại một chút, nhìn lướt qua ba người nói:
- Đây là mục đích hôm nay tôi gọi các vị tới, các vị hãy suy nghĩ.
- Là chủ tịch tập đoàn Hải Thụy cùng cha vợ của tiểu Phàm, tôi đã quyết định đem toàn bộ tài sản tập đoàn Hải Thụy đầu nhập vào tập đoàn mới sắp thành lập.
Trần Phàm vừa nói xong, Tô Thanh Hải dẫn đầu tỏ thái độ.
- Tập đoàn Thiên vấn mặc dù không đưa ra thị trường, nhưng thông qua các phương diện đánh giá có được tài sản một trăm tám mươi triệu, trong đó cá nhân tôi chiếm cổ phần chín mươi lăm triệu, mười hai đại lão Hồng Trúc bang chiếm cổ phần ba mươi triệu. Dương Viễn chiếm cổ phần mười lăm triệu, ngoài ra một số cổ phần của công ty thuộc về một ít đổng sự cùng tầng quản lý tinh anh của công ty chia nhau.
Tô Thanh Hải vừa tó thái độ thì Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không cam chịu rớt lại phía sau, trầm giọng nói:
- Tôi lấy thân phận chủ tịch tập đoàn Thiên vấn tuyên bố, tập đoàn Thiên Vấn ngoại trừ giữ lại công ty bất động sản hữu hạn cùng công ty giải trí Thiên Vấn, toàn bộ còn lại đầu nhập vào việc hợp tác tập đoàn lần này, tài chính ước chừng khoảng một trăm hai mươi triệu.
Nghe được Hoàng Phủ Hồng Trúc nói không riêng gì Tô Thanh Hải cùng Tiêu Viễn Sơn, dù là Trần Phàm cũng thoáng lặng đi một chút, hiển nhiên bọn họ thật không ngờ Hoàng Phủ Hồng Trúc sẽ vải ra thủ bút lớn đến như thế.
Mà Trần Phàm lại rất rõ ràng, Hoàng Phủ Hồng Trúc lưu lại công ty bất động sản cùng công ty giải trí, là vì phục vụ cho của cải của hắc đạo, dù sao hàng năm Hồng Trúc bang thu vào đường hắc đạo cũng là một con số thật lớn, nàng nhất định phải đem những số tiền kia toàn bộ biến thành thu nhập hợp pháp, cũng chính là thứ gọi là rửa tiền, mà ngành bất động sản cùng công ty giải trí chính là ngành kinh doanh rửa tiền tốt nhất.
- Tiêu gia từ sau khi bị xuống dốc, tài sản ngâm nước nghiêm trọng, trước mắt tập đoàn Viễn Sơn của Tiêu gia tổng tài sản ước chừng ba mươi tám triệu, tôi nguyện ý toàn bộ đầu nhập vào tập đoàn sắp thành lập.
Tiêu Viễn Sơn cuối cùng tỏ thái độ, cũng giống như Tiêu Thanh Hải, liền đem hết toàn bộ đưa ra.
Tuy rằng Tô Thanh Hải cũng biết, vì ích lợi điều khiển, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn thật có rất nhiều nỗi lo về sau mà vẫn làm ra danh tác nhưng quyết định của hai người vẫn làm hắn chấn động, hơi giật mình, cũng không khỏi không bội phục Trần Phàm, dù sao ở Trung Quốc có thể một chút tụ họp được người giao ra tài sản như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Tập đoàn Hải Thụy có tài sàn ước chừng một trăm mười triệu, hơn nữa tập đoàn Thiên Vấn cùng tập đoàn Viễn Sơn, công ty mới thành lập của chúng ta tổng tài sản có thể đạt được hai trăm bảy mươi triệu.
Đối với biểu lộ của mọi người, tuy rằng trong lòng Trần Phàm nhiều ít có chút xúc động, nhưng diễn cảm vẫn xem như bình thường:
- Mà bằng vào số tiền vốn hai trăm bảy mươi triệu, chúng ta có thể liên hệ vay vốn ngân hàng, như vậy vốn lưu động cùng tài sản có thế đạt được khoảng năm trăm triệu, điều này cũng không phải là việc khó. Năm trăm triệu, như vậy cũng đủ cho chúng ta làm thịt hơn nửa khối bánh ngọt!
- Nếu chư vị tin tưởng Trần Phàm này như vậy, tôi ở đây tỏ thái độ, tuyệt đối không cô phụ kỳ vọng của chư vị.
Trần Phàm hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
- Kế tiếp, chúng ta hiệp đàm cụ thể thủ tục dung hợp cùng chi tiết nhỏ.
- Trần tiên sinh, nếu ba phương thế lực đã ra tài sản đầu tư, cứ theo tỷ lệ đầu tư mà phân phối cổ phần trong công ty.
Lúc này, Dương Viễn luôn luôn trầm mặc không nói chuyện chợt mở miệng:
- Về chức vụ chủ tịch, tôi đề nghị do ngài đến đảm nhiệm.
- Chủ tịch không có cổ phần trong công ty giống như không có tác dụng, điểm này chư vị hẳn là rõ ràng.
Tô Thanh Hải thấy Dương Viễn mở miệng, theo sau nói tiếp:
- Chuyện lần này trên cơ bản do một tay tiểu Phàm thúc đẩy, chức chủ tịch do tiểu Phàm đảm nhiệm thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa thân phận chủ tịch không thể không có tác dụng, ít nhất phải có được một chút quyền lực!
- Tôi tán thành điểm này. Nguồn truyện:
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm tư, lựa chọn đồng ý.
Tiêu Viễn Sơn nguyên bản còn đang do dự, nhưng thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc tán thành, đành phải cắn răng nói:
- Tôi cũng đồng ý, nhưng Trần tiên sinh không có tài chính nhập cổ, điều này...
Tiêu Viễn Sơn không nói ra câu kế tiếp nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Trần Phàm không có tài chính nhập cổ, như thế nào chiếm cứ cổ phần công ty? Không có công ty cổ phần muốn có được quyền lực chủ tịch, cơ bản giống như người ngốc nói mê!
- Điều này không thành vấn đề.
Tô Thanh Hải mỉm cười:
- Tôi sẽ đem toàn bộ cổ phần của tập đoàn Hải Thụy chuyển cho hắn, cá nhân tôi chiếm 80% cổ phần ở tập đoàn Hải Thụy, đã tương đương chín mươi triệu, đây có thể để cho tiểu Phàm trở thành cổ đông có cổ phần lớn nhất trong công ty.
Lời của Tô Thanh Hải vừa thốt ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Tiêu Viễn Sơn hai người đồng thời biến sắc, nhất là Tiêu Viễn Sơn, chân mày trong nháy mắt cau chặt lại!
Tiêu gia từ đỉnh cao rơi xuống thung lũng, thân là gia chủ Tiêu Viễn Sơn nhìn quen rất nhiều người lục đục với nhau, rất khó đi tin tưởngmột người nào, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tiêu Phong nói cho hắn biết Trần Phàm muốn trợ giúp Tiêu gia thì hắn lại chần chờ không tin.
Sau đó Dương Viễn xuất hiện, người phụ trách tập đoàn Kemer tại Châu Á là Roman tạo áp lực cho tỉnh ủy Chiết Giang, để Tiêu Viễn Sơn vứt bỏ băn khoăn, được ăn cả ngã về không, đem tương lai Tiêu gia áp lên người Trần Phàm.
Nhưng...hiện giờ nghe được ngôi sao thương giới phía nam muốn đem toàn bộ tài sản chuyển cấp cho Trần Phàm thì theo bản năng hắn liền nổi lên lòng nghi ngờ.
Dù sao, nếu Trần Phàm lấy thân phận cổ đông lớn nhất đảm nhiệm chủ tịch, muốn lợi dụng thủ đoạn gồm thâu tập đoàn Thiên vấn và tập đoàn Viễn Sơn cũng là chuyện dễ dàng...
Cũng giống như Tiêu Viễn Sơn, Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không phải loại người xử sự theo cảm tính, nàng có tên gọi là Xà Mỹ Nữ, ở trong mắt người ngoài là một nữ nhân âm hiểm giả dối tới cực điểm.
Nghe được lời của Tô Thanh Hải, mặc dù nàng không đem lòng sinh nghi nhưng cũng có chút nghi hoặc, dù sao tập đoàn Thiên vấn là do Sở Vấn Thiên lưu lại sản nghiệp cho nàng, nàng không thể không cẩn thận.
Nhưng Hoàng Phủ Hồng Trúc rất nhanh nhớ tới Trần Phàm từng trợ giúp nàng cùng Hồng Trúc bang, cùng quan hệ giữa Hồng Trúc bang và Trần Phàm hiện tại, vì thế nhẹ lắc đầu, đem lòng nghi ngờ ném ra ngoài, gật đầu nói:
- Tôi không ý kiến.
- Tôi cũng vậy.
Tiêu Viễn Sơn thở ra một hơi thật dài, cũng gật đầu đáp ứng, cùng lúc đó mồ hôi lạnh chảy ra trên trán hắn.
Hiển nhiên, đối với hắn mà nói, làm ra quyết định này phải cần quyết tâm rất lớn!
Thấy một màn như vậy, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện ra tình hình cuộc nói chuyện với Tần An hôm nay.
Buổi sáng hôm nay, Tần An chẳng những nói cho Trần Phàm, hắn cần đảm nhiệm chức chủ tịch, hơn nữa nhất định phải có quyền lực của một chủ tịch, lúc ấy Trần Phàm cho rằng mình không có cổ phần trong công ty, không có khả năng có được quyền lực, kết quả Tần An nói Tô Thanh Hải sẽ đem cổ phần công ty chuyển cho hắn, hiện giờ đã trở thành sự thật.
Mà nghi hoặc lớn nhất của Trần Phàm chính là vì sao Hoàng Phủ Hồng Trúc và Tiêu Viễn Sơn cam tâm tình nguyện đồng ý?
Dưới bầu trời đêm. Điền Thảo ôm quyển sách "vi mô kinh tế học" lẳng lặng đứng ngay trước người Trần Phàm, bím tóc đuôi ngựa kiêu ngạo im lặng nằm sau lưng nàng.
Hài vải đỏ, áo màu lam.
Nàng giống như một tiên tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian.
Nhung...nương ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy, trên khuôn mặt cơ hồ mỗi thời mỗi khắc của nàng đã hiện lên cảm xúc mất mát.
Đây là mùi vị bị thất lạc sao?
Nhìn gương mặt của Trần Phàm không biết đã từ lúc nào ghi khắc tận sâu trong lòng nàng, trong lòng Điền Thảo thầm tự hỏi chính mình.
Hoàn cảnh gia đình đặc thù, làm cho nàng từ khi còn rất nhỏ đã bất đầu tự lập, khả năng tự lập khiến cho bạn bè cùng lứa tuổi của nàng phải cảm thấy tự ti.
Đồng dạng, bởi vì không muốn lặp lại bi kịch của mẹ mình, nàng phải tự thân cố gắng, cố gắng trở thành người trên người, kiên quyết không làm kẻ yếu!
Vì mục tiêu nào, trải qua không ít năm tháng, nàng một mình đi trên con thuyền không ngừng rẽ sóng đi tới, chưa bao giờ bởi vì cảnh sắc mỹ lệ chung quanh mà dừng bước.
Bởi vì nàng biết, một khi nàng bị lạc ở cảnh sắc mỹ lệ chung quanh, thời gian đạt tới bến bờ đối diện sẽ càng kéo dài mãi mãi.
Đây là điều mà nàng không muốn nhìn thấy!
Nhưng ở gần đây, nàng phát hiện, trái tim vốn cứng rắn của nàng đã bị ảnh hưởng.
Nhân tố ảnh hưởng chính là Trần Phàm.
Lần đầu tiên nàng cùng Trần Phàm gặp mặt đã tràn đầy kịch tính, lúc ấy nàng cởi sạch quần áo ngâm mình trong bồn tắm, kết quả bởi vì thể chất quá kém, thời gian ngâm mình quá dài, không khí lưu thông không tốt nên lâm vào trong hôn mê.
Ngày nào đó, Trần Phàm đã cứu nàng trở về từ trong tay tử thần.
Đồng dạng cũng là ngày nào đó, thân thể mềm mại là lướt của nàng đã bị Trần Phàm hoàn toàn nhìn thấy hết.
Sau đó, bởi vì Trần Phàm đưa nàng đến trường, bị một gã ăn chơi trác táng nhìn thấy, kết quả khiến cho sóng to gió lớn trong trường trung học Tử Kim Sơn, mà nàng cũng bị biến thành tiền đặt cược, phải đến sân đua xe Vân Sơn.
Vào buổi tối đó, khi phần kiêu ngạo, kiên trì trong nội tâm của nàng bị sự thật đánh cho dập nát, trong lúc nàng không thể không hướng sự thật Phủ phảng mà quỳ xuống, trong lúc nàng tuyệt vọng, Trần Phàm lại một lần nữa xuất hiện!
Một đêm kia, Trần Phàm giống như thiên thần hạ phàm, cứu nàng ra khỏi vực sâu hắc ám!
Có lẽ bắt đầu từ một đêm kia, thân ảnh Trần Phàm lưu lại trong lòng của nàng, làm cho nàng dù có cố gắng như thế nào đều không thể quên.
Trước quốc khánh, bởi vì muốn cùng mẹ mình ăn lễ, nàng riêng chạy tới trường đại học Đông Hải tìm kiếm Trần Phàm xin phép cho mẹ nàng được nghỉ, trong lúc vô ý nhìn thấy buổi biểu diễn của Trần Phàm trên sân khấu.
Một đêm kia, hình ảnh vũ động của thân ảnh cô độc cô tịch trên sân khấu lây nhiễm nàng, cũng khơi gợi lên nỗi đau tận sâu trong nội tâm của nàng!
Một khắc đó, nàng đầm đìa nước mắt.
Đồng dạng ở một đêm đó, trong lúc lần đầu tiên trong đời nàng đi theo Trần Phàm đến quán bar, Dai Fu cao quý cơ trí nói cho nàng biết. Trần Phàm giống như một chai rượu lâu năm cổ xưa, sẽ làm cho nàng say đến không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Ở trong quán rượu, nàng quả thật đã say, là vì uống rượu mà say đến không phân rõ phương hướng.
Bởi vì...trước tiên nàng muốn cảm giác của việc say rượu là như thế nào, đồng thời cũng muốn dùng loại phương thức nhẫn tâm này chặt đứt tia cảm xúc khác thường trong lòng mình, để cho bản thân mình có thể được như trong dĩ vãng, không bởi vì cảnh sắc chung quanh mà cản bước chân tiến tới!
Nàng cũng đủ nhẫn tâm, nhưng lại khôngđạt tới hiệu quả như trong sự dự đoán!
Từ sau lúc đó, nàng không còn gặp qua Trần Phàm, nhưng ngẫu nhiên từ trong miệng Sở Qua nghe được một sự tình có quan hệ tới Trần Phàm. Mỗi một lần từ miệng Sở Qua nghe được tên của Trần Phàm, trong lòng của nàng sẽ không tự chủ được hiện ra thân ảnh Trần Phàm, trong lòng sẽ không kìm được mà hiện lên từng hình ảnh về hắn.
Nàng biết, chính mình cũng đã không quên được nam nhân kia, cũng không cách nào quên!
Ngược lại, ở trong rất nhiều ban đêm, trong lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ học tập, sau khi rửa mặt xong lên giường ngủ, sẽ kìm lòng không được mà suy nghĩ về Trần Phàm.
Tưởng niệm.
Loại tưởng niệm này làm cho nàng không thể ngăn cản, càng ngăn cản nàng càng tưởng niệm, giống như đã bị say nghiện.
Có lẽ chính bởi vì tưởng niệm, đêm nay, khi nàng vừa nhìn thấy thân ảnh Trần Phàm xuất hiện dưới lầu, nàng quên thời gian, quên địa điểm, quên mình, giống như phát điên dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống dưới lầu, chủ động mở miệng.Nhưng câu trả lời của Trần Phàm, khiến cho nàng từ trong thế giới vui sướng bị kéo ngược trở về sự thật, một loại cảm xúc có tên là mất mát tràn ngập trong trái tim nàng.
Bởi vì tận sâu trong nội tâm của nàng có một nỗi khát vọng nho nhỏ, khát vọng Trần Phàm là tới tìm nàng!
Nghe được lời nói của Điền Thảo, Trần Phàm theo bản năng đưa mắt nhìn về phía hành lang, nhìn thấy rất nhiều thân ảnh, thế cho nên không chú ý tới biến hóa của Điền Thảo, chờ khi hắn thu hồi lại ánh mắt, biểu tình của Điền Thảo đã khỏi phục lại bình thường.
- Không phải nói thường xuyên đến nhà chơi sao, như thế nào đã lâu không gặp cô?
Thu hồi ánh mắt. Trần Phàm mỉm cười hỏi, khóe mắt cũng nhìn về phía cửa hành lang, chỉ cần Sở Qua vừa xuất hiện hắn liền có thể nhìn thấy.
Điền Thảo đã hoàn toàn che giấu được nội tâm, nghe được Trần Phàm nói như thế, thản nhiên đáp:
- Ngoại trừ học tập tri thức trong sách giáo khoa, còn phải học tập tri thức quan hệ tới kinh tế, cho nên không có thời gian đi.
Nghe được Điền Thảo giải thích, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài.
Hắn biết, cô gái kiêu ngạo cứng cỏi trước mắt này, vì giấc mộng xa xôi kia, trả giá rất nhiều.
- Nghỉ hè, nếu như cô nguyện ý, tôi có thể cung cấp cho cô một nơi thực tập.
Nghĩ nghĩ. Trần Phàm nói.
Địa phương thực tập.
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Điền Thảo vừa động, hơi có vẻ do dự.
Nàng rất rõ ràng, chỉ học về tri thức lý luận không thôi cũng chưa đủ, nhất định phải kết hợp lý luận cùng thực tế mới được, đề nghị này của Trần Phàm làm nàng có chút tâm động.
Nhưng nàng luôn luôn không thích nợ nhân tình.
Đối mặt nhân tình của Trần Phàm, nàng lại sợ hãi tới cực điểm!
Nàng sợ hãi chính mình vốn đã đến bên cạnh sự thất lạc, nếu lại nhận nhân tình này, sẽ càng hoàn toàn mê đắm bên trong.
- Nếu sợ làm chậm trễ việc học tập, thì không cần đi.
Thấy Điền Thảo không đáp, Trần Phàm tiếp tục nói:
- Nếu có nhiều thời gian nhàn rỗi, tôi đề nghị cô đi. địa phương kia có thể giúp cô học được rất nhiều điều.
- Tôi làm sao báo đáp anh?
Điền Thảo mở miệng, diễn cảm thật phức tạp.
Báo đáp!
Nghe được hai chữ này, Trần Phàm chợt sửng sốt, sau đó cười khổ nói:
- Việc nhỏ mà thôi, không cần báo đáp.
Điền Thảo trầm mặc không nói. Nguồn:
- Cô sợ thiếu nhân tình của tôi sao?
Trần Phàm từng có quá khứ đặc thù, tuy rằng không biết thuật đọc tâm, cũng không luyện hỏa nhãn kim tinh, nhưng năng lực quan sát nhất lưu, một chút liền nhìn ra lo lắng trong lòng Điền Thảo.
Điền Thảo giữ im lặng gật gật đầu.
- Dù sao không phải là lần đầu tiên, sợ cái gì?
Trần Phàm nhàn nhạt cười.
Không phải là lần đầu tiên...
Nghe được Trần Phàm nói như thế, trong lòng Điền Thảo rung mạnh.
Đúng vậy.
Chính mình tựa hồ...đã thiếu hắn rất nhiều rất nhiều...
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mình luôn luôn không thể quên được hắn sao?
Trong lòng Điền Thảo hiện lên đủ loại ý tưởng, sau đó nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Cảm ơn anh.
- Đừng khách khí.
Trần Phàm cười cười:
- Nếu như có một ngày cô thật sự trưởng thành đến mức cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, như vậy tôi tin tưởng cô sẽ có rất nhiều cơ hội tới báo đáp tôi.
Khi nói lời này, trong lòng Trần Phàm làm ra quyết định, nếu Điền Thảo thật sự có đầy đủ thiên phú trong lĩnh vực kinh doanh, hắn sẽ bồi dưỡng cho Điền Thảo trở thành tinh anh trong thương giới.
- Tôi sẽ.
Điền Thảo nhẹ nhàng gật gật đầu, thanh âm không lớn, giọng nói lại vô cùng kiên định!
- Ở buổi tối hôm đó, bên dưới lớp học, tôi đã cho hắn một lời hứa hẹn. Một lời hứa hẹn đủ cho tôi đi tới hôm nay. Lời hứa hẹn đó đã đem cả đời tôi bán cho hắn, ngay cả cơ thể của tôi, linh hồn của tôi, hết thảy!
Rất nhiều rất nhiều năm sau, khi phóng viên truy hỏi vị nữ thương gia đứng đầu toàn cầu Điền Thảo vì sao không kết hôn thì Điền Thảo đã nói ra một câu nói như vậy.
Trần Phàm được lời hứa hẹn của Điền Thảo, không bao giờ biết trước được ý nghĩa của lời hứa hẹn này đối với hắn sẽ có giá trị như thế nào.
- Sở thiếu, thấy không, chính là tên khốn kiếp kia đang gây rối tiên tử.
Ngay cửa phòng học lớp 11, một gã học sinh chỉ vào Trần Phàm đang đứng dưới lầu nói.
Bởi vì ngày giỗ của Sở Vấn Thiên cận kề, tâm tình Sở Qua trong mấy ngày nay cực độ không yên, đối với việc gì cũng không dậy nổi hứng thú, đi học lại ngồi ngẩn người, trở lại trong ký túc xá lại mượn rượu tiêu sầu, giống như một cái xác không hồn.
Nhưng ngay khi hắn nghe được có người muốn gây rối Điền Thảo, hắn lập tức thanh tinh chạy ra khỏi phòng học.
Bởi vì bảo hộ Điền Thảo không bị một tia thương tổn, chính là nhiệm vụ Trần Phàm giao cho hắn.
Nguyên bản bởi vì nghe được Điền Thảo bị người gây rối nên sắc mặt Sở Qua âm trầm, nhưng khi nhìn thấy Trần Phàm đứng bên dưới lầu thì đồng tử đột nhiên phóng lớn.
- Sở thiếu, vừa rồi đến bây giờ, tên vương bát đản kia đã nói chuyện với tiên tử vượt quá ba phút...Tên học sinh bên cạnh Sở Qua cũng không hề phát hiện biểu tình biến hóa trên mặt Sở Qua, mà vẻ mặt hưng phấn, cảm giác giống như hận không thể lập tức nhìn thấy Sở Qua giáo huấn Trần Phàm.
Sở Qua biến sắc:
- Cậu nói ai là tên vương bát đản?
- Đương nhiên là tên khốn kiếp kia a...
Tên học sinh dùng ngón tay chỉ hướng Trần Phàm.
- Ba!
Không do dự, Sở Qua thuận tay tát tên học sinh kia một cái.
- Sở thiếu, sao cậu lại đánh tôi?
Tên học sinh vẻ mặt buồn bực cùng ủy khuất, theo hắn xem ra, hắn đi mặt báo đầu tiên hẳn phải nên được thưởng cho mới đúng.
- Ba!
Lại thêm một cái tát.
Tên học sinh kia muốn khóc:
- Sở thiếu, cậu làm gì a?
- Cái đầu ngươi, đó là sư phụ của lão tử, ngươi mắng sư phụ của ta, ta không đánh ngươi đánh ai?
Sở Qua tức giận mắng một câu.
Sư phụ?
Sư phụ của Sở thiếu?
Tên học sinh kia hóa đá ngay tại chỗ.
Mỗi người khi trong lòng cảm thấy khổ sờ, luôn hi vọng nhìn thấy chính người thân cận nhất của mình.
Sở Qua cũng không ngoại lệ.
Mấy ngày gần đây, bởi vì ngày giỗ của Sở Vấn Thiên đã tới, tâm tình của hắn thật sự không xong, bây giờ Trần Phàm đến trường học tìm hắn, hắn có thể không kích động sao?
Sau khi giáo huấn tên học sinh, Sở Qua khí vận đan điền, nhìn dưới lầu hét lớn một tiếng:
- Sư phụ!
Tiếng quát rung trời, giống như cả tòa lầu đầu khẽ động!
Tiếng quát kia, đem cảm xúc lo lắng suốt mấy ngày gần đây của Sở Qua đảo qua biến mất!
Toàn bộ học sinh đều nghe được hai chữ này, mọi người đều không hẹn cùng đem ánh mắt nhìn về hướng thanh âm phát ra.
Mơ hồ bọn hắn chứng kiến Sở Qua luôn được cho là hỗn thế ma vương, đang đứng trên hành lang, hướng chỗ Trần Phàm đang đứng bên dưới huy tay, trên mặt lộ nụ cười sáng lạn.
Trần Phàm cũng nhìn thấy.
Hắn không nói à thêm, mà vẫy vẫy tay ngoắc Sở Qua, ý bảo Sở Qua xuống lầu.
Sở Qua được chỉ thị, giống như một con ngựa hoang thoát cương, cấp tốc chạy về phía đầu hành lang, đồng thời gầm lên:
- Tất cả nhường đường cho lão tử!
So sánh với Điền Thảo mà nói, lời của Sở Qua có lực uy hiếp hơn nhiều.
Đám học sinh bời một câu sư phụ của Sở Qua còn đang khiếp sợ, nguyên gương mặt đang kinh ngạc nhìn Trần Phàm, lại nghe được Sở Qua hô to, lập tức tránh đường.
Sau đó, trong biểu tình dở khóc dở cười của Trần Phàm, học sinh trong hành lang liền chủ động tránh ra, từ lầu sáu xuống tới lầu một, giữa thang lầu đều tách ra một con đường, Sở Qua thuận lợi dọc theo con đường vọt xuống tới.
Lao ra hành lang, Sở Qua cũng không ngừng lại mà vọt thẳng tới chỗ Trần Phàm.
Ngay khi Sở Qua sắp tiếp cận Trần Phàm, hắn đột nhiên dừng bước.
Ân. đột nhiên ngừng lại.
Không có ai biết vì sao hắn phải dừng lại.
Theo sau vẻ hung phấn trên gương mặt hắn dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt thống khổ như khi còn ngồi trong lớp học.
Một bước, hai bước, ba bước...
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, thiếu niên bị xem là ăn chơi trác táng, hỗn thế ma vương, trong thân thể thiếu niên chảy xuôi dòng máu kiêu hùng, chậm rãi, chậm rãi đi tới trước người Trần Phàm.
- Sư phụ, em rất buồn.
Đi tới trước người Trần Phàm. Sở Qua nắm chặt tay, mắt đõ hồng, thân thể run rẩy, chậm rãi nói.