Khác với sự quan tâm của cha mẹ Trương Thiên Thiên, sự quan tâm của bảo mẫu tiểu Vân càng thêm tri kỷ.
- Đã biết, dì Vân, dì đi ngủ đi...
Có lẽ đoán được cha mẹ muốn nói gì đó, đôi mày Trương Thiên Thiên lơ đãng nhíu lại, nhưng vẫn miễn cưỡng nhìn bảo mẫu tiếu Vân cười cười.
Sau đó bảo mẫu rót cho Trương Thiên Thiên một ly nước ấm, đi lên lầu trở về phòng ngủ của mình, mà Trương Thiên Thiên bị Phùng Đình kéo tới sô pha ngồi xuống.
Trương Thiên Thiên vừa ngồi xuống, Phùng Đình đưa ly nước ấm tới trước người nàng, sau đó hỏi:
- Thiên Thiên, mẹ và cha con cũng biết, một đám phú nhị đại Chiết Giang quá mức tâm cao khí ngạo, lần trước bảo con theo kết giao với bọn hắn, nói vậy chịu không ít ủy khuất. Cha của con cùng mẹ đã quyết định, không cần dùng mặt nóng mà thừa nhận mông lạnh của người ta...
Nghe được mẹ của mình từng muốn mình gả vào nhà phú quý lại nói ra những lời này, Trương Thiên Thiên không khỏi giật mình, nhất là từ sau khi nàng được mười lăm tuổi, cha mẹ nếu đồng thời ở nhà, mỗi một lần đều muốn đẩy đưa người cho nàng quen biết! Mà cho tới nay, cha mẹ đều không ngừng yêu cầu nàng, cổ vũ nàng trèo cao những công tử ca có gia thế ngưu bài kia, hiện giờ lại chủ động muốn nàng buông tha sao?
Biến hóa thình lình xảy ra làm suy đoán cùng lo lắng trước đó của nàng trong nháy mắt biến mất, nụ cười hạnh phúc lại trở về trên gương mặt của nàng.
Nhưng...còn chưa đợi nàng kịp mở miệng, cha của nàng Trương Sinh Quang đã nói tiếp:
- Thiên Thiên, gần đây cha tìm rất nhiều khí lực chọn cho con một người để kết hôn, người này ba mươi hai tuổi, cán bộ cấp chính sảnh, rất nhanh có thể thăng lên cấp phó tỉnh.
Khi nói chuyện, trong con ngươi Trương Sinh Quang bộc phát ra ánh mắt nóng cháy, ngay cả Phùng Đình vốn đang vuốt vuốt sau lưng Trương Thiên Thiên cũng dừng động tác, vẻ mặt thật kích động.
Cảm giác kia, tựa hồ người đàn ông nọ đã đáp ứng sẽ cưới Trương Thiên Thiên lập tức!
Nguyên bản trước đó Trương Thiên Thiên còn lo lắng hôm nay cha mẹ mình gấp gáp trở về, chính là muốn giới thiệu phú nhị đại, quan nhị đại cho mình nhận thức, nhưng sau đó nghe lời nói quan tâm của cha mẹ, cùng với hành động săn sóc đã bỏ qua sự lo lắng của nàng.
Hiện giờ nghe được cha mình nói như thế, dáng tươi cười hạnh phúc trên mặt nàng trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi, chỉ còn lại vẻ mặt tái nhợt.
Theo sau, Trương Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, chậm rãi hộc ra ba chữ.
- Con không cần...
Ra ngoài dự đoán của vợ chồng Trương Sinh Quang, đối mặt một đối tượng kết hôn đủ làm 90% nữ nhân phải động tâm như vậy, Trương Thiên Thiên ở dĩ vãng vốn cực kỳ nghe theo lời hai người nói, hơn nữa tiếp nhận tư tưởng của hai người, thích du đãng trong những vòng thượng lưu luẩn quẩn lại lựa chọn cự tuyệt!
Hành động khác thường của Trương Thiên Thiên lập tức làm vợ chồng Trương Sinh Quang trợn tròn mắt!
Theo sau, Phùng Đình hồi phục lại trước tiên, ôm bả vai Trương Thiên Thiên, nói:
- Thiên Thiên, con nói lời vô vị gì vậy? Mẹ đã nói với con, con biết nam nhân kia tuổi còn trẻ đã leo tới chính sảnh, thậm chí không lâu trong tương lai sẽ thăng thành cấp phó tỉnh không? Hắn là người của Trần gia phương bắc! Hơn nữa còn là người thừa kế của Trần gia đời thứ tư! Nhân vật như vậy, nếu con gả cho hắn, ngày sau muốn cái gì đều sẽ có cái đó.
Phương bắc Trần gia?
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Trương Thiên Thiên run lên, con ngươi đột nhiên phóng lớn, trong đầu theo bản năng hiện ra một thân ảnh hoàn toàn chiếm cứ tâm linh của nàng.
Phùng Đình thấy thế, nghĩ nàng đã động tâm, vội vàng cười nói:
- Tốt lắm. Thiên Thiên, nắm chắc bồi dưỡng thân mình, chờ tin tức của cha con, chờ nam nhân kia làm việc xong, chúng ta mang con đi gặp hắn.
Trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm, khóe miệng Trương Thiên Thiên lộ ra dáng tươi cười ngọt ngào không dễ dàng phát giác, sau đó hít sâu một hơi, kiên định lắc lắc đầu:
- Con không đi...
Phùng Đình luống cuống:
- Thiên Thiên, con làm sao...
- Cha mẹ, con biết hai người làm như vậy, theo ý nào đó mà nói cũng muốn tốt cho con...
Trương Thiên Thiên bỗng nhiên đứng lên, thần tình ủy khuất nói:
- Nhưng hai người biết không? Như vậy thật mệt chết đi, thật sự mệt chết đi! Dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta không nói, mấy tên đời sau của nhà phú quý, không có mấy người là thứ tốt, trong lòng bọn hắn chỉ muốn lên giường với con! Thậm chí còn có người trắng trợn nói cho con biết, muốn tiến vào vòng luẩn quẩn của họ cũng có thể, trước cởi quần áo ra lên giường bồi hắn!
Có lẽ thật không ngờ Trương Thiên Thiên sẽ bùng nổ, thần tình vợ chồng Trương Sinh Quang ngạc nhiên! Theo hai người xem ra Trương Thiên Thiên hôm nay thật sự rất khôngbình thường...
- Cha mẹ, hôm nay con đã trưởng thành, con có tư tưởng cùng ý tưởng của chính mình.
Trương Thiên Thiên hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói:
- Con cảm thấy được tư tưởng của cha mẹ có chút đi hướng cực đoan, sau này con sẽ không tiếp tục đi lấy lòng đám ăn chơi trác táng khiến người ta chán ghét kia!
- Đồ khốn!
Đột nhiên. Trương Sinh Quang luôn trầm mặc không nói chợt bật dậy, tức giận quát:
- Cái gì gọi là tư tưởng đi cực đoan? Cha cho con biết, có chút công tử ca đúng là không tốt, nhưng đại đa số đều là ưu tú, người nào không xứng với con? Con còn chán ghét người ta, cha xem là con đến trường học tới hồ đồ!
- Thiên Thiên, cha của con lần này tìm được đời sau của Trần gia kia, chính là nam nhân tinh anh vạn lý không tìm được một ai, những cô gái truy đuổi hắn thật sự rất nhiều, cha của con thật vất vả mới cầu được cơ hội, con không thể bỏ qua a! Huống chi, người ta có trúng ý con hay không, còn là chuyện khác nữa kia!
Phùng Đình phụ họa nói.
- Cha! Mẹ!
Nước mắt trong nháy mắt bừng lên trong vành mắt Trương Thiên Thiên, trên mặt nàng tràn ngập ủy khuất.
Chưa từng có bao giờ, nàng cảm thấy ủy khuất như hiện tại!
Tục ngữ nói, gia đình là hoàn cảnh trọng yếu nhất ảnh hưởng sự trưởng thành của một đứa bé.
Những lời này không hề sai chút nào.
Từ khi còn nhỏ, cha mẹ của nàng không ngừng giáo huấn cho nàng tư tưởng tôn trọng lợi ích.
Một lần, hai lần, ba lần...
Trương Thiên Thiên rốt cục cũng đã quên cha mẹ mình đã giáo huấn điều này cho mình bao nhiêu lần.
Dưới hành vi tẩy não của vợ chồng Trương Sinh Quang, từ nhỏ Trương Thiên Thiên tiếp nhận tư tưởng của hai người, sau đó lòng hư vinh cũng mãnh liệt, khi lớn lên lại càng không thể cứu vãn.
Nàng dựa theo lời cha mẹ nói, cô gắng làm phong phú chính mình, làm cho mình cũng có vốn liếng đồng thời lợi dụng đủ loại quan hệ cùng đám ăn chơi trác táng kết bạn, du đãng trong những vòng luẩn quẩn, vì tương lai thăng cao mà đánh xuống trụ cột kiên định.
Không riêng như thế. đối với đối tượng cha mẹ giới thiệu kết hôn, tuy rằng nàng nghĩ tới nhận thức, ở chung, nhưng không có nghĩ tới sẽ thật sự kết hôn.
Đây là yêu cầu của mẹ nàng.
Dùng lời của mẹ nàng nói: con còn nhỏ, không vội, còn có người tốt hơn hắn nhiều!
Cuộc sống như thế, từng là chủ đề trong cuộc sống của nàng, bị tẩy não nên nàng vì thế mà không ngừng cố gắng.
Nhưng...Trần Phàm xuất hiện thay đổi tất cả chuyện này.
Trong khoảng thời gian này tới nay, nàng một mực tự hỏi nguyên nhân Trần Phàm không thích nàng, cho ra kết luận là, nàng cùng cha mẹ nàng quá mức giống nhau, quá mức bợ đỡ. Nguồn truyện:
Phát hiện này làm nàng sản sinh nghi ngờ đối với giá trị của cuộc đời mình, nàng bắt đầu suy tư những năm trước mình dựa theo an bài của cha mẹ, vì tích góp nhân mạch, vì sau này thăng cao, thông qua gia thế không tầm thường, tư sắc, khí chất, năng lực không ngừng du đãng trong những vòng luẩn quẩn của đám công tử ăn chơi, rốt cục làm như vậy là đúng hay không.
Trải qua tự hỏi cùng quan sát, nàng phát hiện những sinh viên chung quanh, tuy rằng cũng có kẻ hư, nhưng không có một người nào quá mức giống như nàng.
Cũng không ai giống như nàng, cả ngày vắt óc tìm mưu kế vì ích lợi mà đi tích góp nhân mạch từng chút một.
Mặt khác nàng kinh ngạc phát hiện, dù những người chung quanh đều so ra kém nàng, nhưng...bọn họ quả thật đều sống rất vui vẻ, thật phong phú.
Thời gian dài tự hỏi cùng quan sát, làm nàng dao động!
Nàng bỗng nhiên cảm giác cách sống mấy năm nay của mình thật sự quá mệt mỏi, rất bợ đỡ, quá dối trá, rất thấp hèn, căn bản không phải sống cho bản thân mình, mà mỗi ngày đều giấu dưới mặt nạ giả tạo, đảm đương nô lệ cho ích lợi.
Nàng cố gắng thay đổi.
Nhưng mà...nàng nằm mơ cũng thật không ngờ, khi chính mình nói ra nỗi nghi ngờ trong nội tâm, tính toán thay đổi bản thân của mình, cha mẹ của nàng tuyệt không hiểu được.
Đúng vậy, không hiểu một chút nào!
- Chẳng lẽ kết hôn với một kẻ có tiền có quyền thì sẽ hạnh phúc sao? Trước kia, cha mẹ giáo huấn đạo lý này cho con, con còn nhỏ, theo bản năng cho rằng những gì cha mẹ nói hết thảy đều là đúng hết. Nhưng hiện tại, con cảm thấy được làm như vậy là không đúng! Con muốn thay đổi chính mình, con muốn thay đổi cách sống!
Nước mắt từ trong vành mắt nàng bừng lên, nàng vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất, khàn giọng quát:
- Nhưng là, vì sao hai người lại ngăn cản? Vì sao cha mẹ không thử hiểu được cảm nhận của con một chút? Vì sao phải đem tư tưởng của hai người áp đặt lên trên người của con? Chẳng lẽ chỉ vì muốn thỏa mãn ý tưởng của cha mẹ thôi sao?
- Cha mẹ, con là con gái của hai người a! Là con gái ruột thịt của hai người a!
Nói xong Trương Thiên Thiên vô lực nhắm hai mắt:
- Cho con một chút tự do, được chứ?
- Không được! Cha cho con biết, cha mặc kệ vì sao con biến thành như bây giờ! Nhưng con là con gái của Trương Sinh Quang này, con nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của cha!
Trương Sinh Quang giống như không hề cảm nhận được sự thương tâm bất lực của con gái mình, vô tình nói:
- Về phần cha giới thiệu đời sau của Trần gia cho con gặp mặt, con phải đi gặp mặt người ta!
Dựa vào lực cảm ứng mẫn tuệ. Trần Phàm lập tức nhận ra có người động sát cơ đối với hắn.
Phát hiện này làm trong lòng hắn vừa động, sắc mặt vẫn bình tĩnh như nước, nhưng hắn dùng khóe mắt nhìn lại, liếc mất liền nhìn thấy Hà Lão Lục đứng phía sau Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Xem ra trực giác của hắn không sai, Hà Lão Lục hẳn đã an bài nhân thủ.
Trần Phàm vừa nghĩ trong lòng, nhưng vẫn không vạch trần, mà giữ im lặng đi về bên cạnh Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Theo sau, Trần Phàm muốn dùng ánh mắt ra dấu cho Hoàng Phủ Hồng Trúc biết phát hiện của mình, nhưng nhìn thấy hai mắt nàng đang xuất thần nhìn vào mộ bia Sở Vấn Thiên, trong lòng âm thầm thở dài đồng thời chỉ đành buông tha quyết định này.
Bởi vì hắn biết rõ, cho dù có ra dấu bằng mắt cho Hoàng Phủ Hồng Trúc chỉ là uổng phí, về phần trực tiếp nói cho nàng, vậy càng không khả năng, Hà Lão Lục đứng ngay sau lưng nàng, chỉ cần mở miệng, hắn cũng sẽ nghe được.
Mà Hà Lão Lục đứng sau lưng Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không phát hiện Trần Phàm đã phát giác được sát khí trong con ngươi của hắn, chỉ thu hồi lại ánh mắt, mặt không chút thay đổi đứng yên.
Cùng lúc đó, người điều khiển lễ nghi tại hiện trường nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc ngơ ngân nhìn vào mộ bia Sở Vấn Thiên mà ngân người, thoáng do dự, cũng không trao đổi với nàng, mà hít sâu một hơi vận khí trầm giọng nói:
- Sở Vấn Thiên tiên sinh một đời hào kiệt, khi còn sống đã làm việc thiện vô số, nhưng anh niên mất sớm, làm kẻ khác vô cùng tiếc hận. Hôm nay là ngày giỗ của Sở Vấn Thiên tiên sinh, cảm tạ mọi người bớt chút thời gian tới tham dự nghi thức tế bái Sở Vấn Thiên tiên sinh.
- Minh pháo.
Nói xong, người điều khiển lễ nghi đột nhiên hét lớn một tiếng.
- Đông.
Người điều khiển lễ nghi vừa thốt lên, một viên pháo hoa thăng lên không, nổ vang trên không trung.
- Kích trống.
Tiếng pháo chấm dứt, người điều khiển lễ nghi lại hét lớn một tiếng.
- Thùng thùng...
Xa xa, một gã đại hán để trần thân trên, vung lên chiếc dùi lớn, nhắm ngay chiếc trống lớn có đường kính đạt tới ba thước dùng sức đánh hai cái.
- Các vị khách nhân, cúi chào.
Tiếng trống hạ xuống, ánh mắt người điều khiển lễ nghi nhìn thẳng khách nhân, trầm giọng nói.
- Bá.
Các khách nhân khônghẹn mà cùng cúi đầu.
- Đông.
- Thùng thùng...
Vừa khom người chào xong, tiếng pháo cùng tiếng trống lần lượt vang lên.
- Cúi chào.
Khách nhân lại cúi đầu, diễn cảm túc mục tới cực điềm, ánh mắt nhìn về phía mộ bia Sở Vấn Thiên cũng đã tràn ngập hương vị tôn kính.
Dù là Trần Phàm cũng không ngoại lệ.
Nhưng trong lúc đang cúi đầu, trong lòng Trần Phàm lại cực nhanh suy nghĩ làm sao giải quyết phiền phức sắp tới, chuyện cho tới bây giờ, trên cơ bản hắn đã khẳng định. Hà Lão Lục nhất định có cài đặt mai phục.
Theo Trần Phàm xem ra, biện pháp tốt nhất hẳn là theo chân đại lão chính, quân, thương ba giới cùng nhau rời đi, như vậy an toàn nhất.
Dùng cách nói của Hoàng Phủ Hồng Trúc, dù lá gan Hà Lão Lục có lớn, cũng không dám động thủ trước mặt bọn họ, như vậy xem như muốn chết.
Ý nghĩ này mặc dù tốt, nhưng Trần Phàm cũng biết, sau khi cúi đầu xong ba lần, khách sẽ rời đi, mà người của Hồng Trúc bang còn phải lưu lại, trong đó kể cả Hà Lão Lục toàn bộ đại lão đều phải theo thứ tự dâng hương cho Sở Vấn Thiên.
Cuối cùng chờ sau khi các đại lão dâng hương xong, Sở Qua còn phải bước lên đốt vàng mã.Kể từ đó, nếu muốn cùng người của chính, quân, thương ba giới rời đi, cơ bản là không thể nào.
- Cúi chào.
Ngay khi Trần Phàm còn đang tự hỏi, người điều khiển lễ nghi lại mở miệng lần nữa, khách nhân lại lần nữa cúi đầu.
Sau khi cúi đầu xong, khách nhân cũng không bước lên tạm biệt Hoàng Phủ Hồng Trúc, biết rõ tế bái còn chưa chấm dứt nên bọn họ liền rời đi trước.
Mà chính Hoàng Phủ Hồng Trúc bên trong, toàn bộ thành viên Hồng Trúc bang lại lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi khách nhân rời đi lại tiếp tục dâng hương.
Vì thế Trần Phàm lại ra hiệu bằng mắt cho Hoàng Phủ Hồng Trúc, thậm chí không tiếc ho khan một tiếng, nhưng cũng không khiến cho nàng chú ý, thật ra lại làm vẻ nghi hoặc trong con ngươi Hà Lão Lục càng đậm, đồng thời nhẹ nhàng nắm lấy điện thoại di động, mặt khác một ít đại lão cũng bất mãn trừng mắt nhìn Trần Phàm, tựa hồ đang trách cứ hành động của Trần Phàm rất không tôn trọng Sở Vấn Thiên.
Mất thấy tình huống nguy cấp, Trần Phàm chẳng quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp vỗ lên bả vai Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc quay phắt lại, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn Trần Phàm, nhìn thấy hắn muốn mở miệng, nhẹ giọng nói:
- Có chuyện gì, sau đó nói sau.
Trần Phàm biến sắc, theo bản năng muốn nói gì đó, lại chứng kiến Hoàng Phủ Hồng Trúc không đợi người điều khiển lễ nghi mở miệng, giống như đã đánh mất hồn phách không tự chủ được đi tới trước mộ bia Sở Vấn Thiên, quỳ rạp xuống đất, khấu đầu thật mạnh ba cái.
Khấu đầu xong, trên trán nàng đã đõ lên, sưng tấy rướm máu, nhưng nàng tựa hồ tuyệt không đê ý, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không chuyến dời khỏi mộ bia.
Người điều khiển lễ nghi thấy thế, vẻ mặt nghiêm túc cầm nhang đến đưa cho Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Trước mộ bia, thân thể Hoàng Phủ Hồng Trúc không thể khống chế run rẩy lên, nàng đưa tay tiếp nhang, châm lửa, sau đó đứng dậy chậm rãi đi tới trước lư hương, dâng hương cho Sở Vấn Thiên.
Yên lặng làm xong tất cả những chuyện này, Hoàng Phủ Hồng Trúc lui trở về, nguyên bản con ngươi âm lãnh lại mơ hồ có chút phiếm hồng, sắc mặt càng có chút tái nhợt.
Làm nhân vật số hai trong Hồng Trúc bang, Hà Lão Lục là người thứ hai dâng hương.
Mắt thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc lui xuống, gương mặt hắn không chút thay đổi đi tới, cũng không dập đầu như Hoàng Phủ Hồng Trúc, chỉ tiếp nhận nhang trong tay người điều khiển lễ nghi châm lửa, lại bái ba lần.
- Đại ca, Lão Lục đến thăm anh.
Hà Lão Lục hét lớn một tiếng, sau đó cắm nhang vào lư hương.
Làm xong tất cả những chuyện này, hắn quay đầu lại lạnh lùng quét mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Trần Phàm, thối lui vào trong đội ngũ.
Chứng kiến ánh mắt âm lãnh của Hà Lão Lục, trong lòng Trần Phàm vừa động, nếu lúc này bắt cóc Hà Lão Lục, hẳn là có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trong lòng hiện lên ý nghĩ này, Trần Phàm lại nghiêm túc vỗ lên vai Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Hoàng Phủ Hồng Trúc vốn đang đắm chìm trong nội tâm bi thương, trong con ngươi bất tri bất giác tràn ngập ánh mắt thương cảm, lại nhận thấy được bả vai bị người vỗ một cái, trong con ngươi theo bản năng hiện lên một tia tức giận cùng sát khí.
Nhưng ngay lúc nàng phát hiện người vỗ vai nàng là Trần Phàm, vẻ tức giận cùng sát khí trong con ngươi nháy mất biến mất, mà nhìn Trần Phàm với ánh mắt dò hỏi.
Trần Phàm dùng ánh mắt ý bào Hoàng Phủ Hồng Trúc đến một bên nói chuyện.
Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng do dự, đi theo Trần Phàm sang một bên.
Thây một màn như vậy, Hà Lão Lục nhướng mày, lặng yên thối lui sang một bên đám người.
Vài giây sau, Trần Phàm cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc đi tới bên bãi cỏ, thẳng thắn nói:
- Gần bên có mai phục.
- Mai phục?
Vừa nghe được hai chữ này, vẻ thương cảm trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. đồng tử co rút thành châm nhọn.
Trần Phàm thẳng thắn gật đầu:
- Là Hà Lão Lục bố trí mai phục chung quanh.
- Làm sao anh biết?
Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa hỏi vừa theo bản năng nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện được gì.
Trần Phàm nheo mắt lại:
- Cô không cần nhìn, người mai phục sẽ không ở sát bên, nếu không đã sớm bị người của Ám Đường phát hiện. Mặt khác, cảm ứng của tôi đối với nguy cơ so với người bình thường mạnh hơn rất nhiều, tin tưởng tôi, phán đoán của tôi sẽ không sai.
- Theo ý anh, nên làm gì bây giờ?
Thấy gương mặt Trần Phàm nghiêm túc, Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng trầm ngâm liền tin lời của Trần Phàm.
Trần Phàm nói nhanh:
- Lấy hình thức trước mắt, biện pháp tốt nhất là bắt cóc Hà Lão Lục, cho bọn hắn ném chuột sợ vỡ bình.
- Bắt cóc?
Hoàng Phủ Hồng Trúc do dự:
- Tuy rằng tôi tin tưởng lời anh phán đoán, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng tin tưởng. Hôm nay là ngày đặc thù, nếu tôi đồng ý cho anh bất cóc Hà Lão Lục, vậy...
Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói ra câu kế tiếp, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: hôm nay là ngày giỗ của Sở Vấn Thiên, mà Hà Lão Lục là nhân vật nguyên lão của bang hội, là huynh đệ kết bái của Sở Vấn Thiên, dưới tình hình này, Trần Phàm không có bằng chứng bắt cóc Hà Lão Lục, tuyệt đối sẽ khiến cho các đại lão mãnh liệt bất mãn.
Nghe Hoàng Phủ Hồng Trúc vừa nói như thế, trong lòng Trần Phàm không khỏi ngầm thở dài.
Theo hắn xem ra, tuy rằng Hoàng Phủ Hồng Trúc được cho là nữ trung hào kiệt, nhưng vẫn có tính cách không quả quyết đặc thù của nữ nhân, nhất là ở loại thời điểm mấu chốt này.
- Thùng thùng.
Ngay trong lúc Trần Phàm thở dài, tiếng trống lại vang lên lần nữa - cũng giống như lúc trước, mỗi khi có đại lão dâng hương xong, sẽ vang lên tiếng trống.
Nhưng vào lúc này, Trần Phàm liền nghe được trong tiếng trống xen lẫn thanh âm khác thường.
Là tiếng súng.
Người nổ súng tuy rằng nắm bắt thời cơ vừa đúng, nhưng tiếng súng dù sao quá ngắn, hơn nữa khác biệt không nỏ với tiếng súng.
Trần Phàm nhanh chóng nhìn về phía Sở Qua, phát hiện Sở Qua vẫn ngơ ngác đứng nơi đó như cũ, mà Hà Lão Lục nguyên bản đứng trong đám người đã biến mất.
Theo sau, hắn phát hiện Hà Lão Lục đang bước nhanh về hướng rừng cây cách mộ địa khoảng bốn mươi lăm độ tây bắc.
Phát hiện này làm sắc mặt Trần Phàm đột nhiên biến đổi.
Đồng thời, Trần Phàm không hề thương lượng cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc, mà cực nhanh phóng về phía Sở Qua.
- Thùng thùng.
Tiếng trống lại vang lên lần nữa.
- Phanh.
- Phanh.
Theo sau mà đến chính là tiếng súng.
Lúc này đây tiếng súng cũng không trùng lắp với tiếng trống, lập tức vang vọng trên bầu trời Vân Sơn.
- Thanh âm vừa rồi tại sao là tiếng súng?
Đoàn xe của khách nhân còn chưa hoàn toàn rời đi Vân Sơn, trong đó có một chiếc quân dụng Land Rovers, một gã quân nhân gương mặt chữ điền nhíu mày nói.
- Không có gì kỳ quái, hắc bang thường xuyên có thói quen nổ súng khi tế bái, vừa rồi chúng ta ở đây bọn hắn không tiện làm như vậy, hiện giờ chúng ta rời đi, bọn hắn nổ súng cũng thật bình thường.
Một người trung niên đeo mắt kính ngồi bên cạnh quân nhân gương mặt chữ điền giải thích.
- Thì ra là thế.
Quân nhân mặt chữ điền cái hiểu cái không, đồng thời nhìn lướt qua ngọn núi xa xa, chỉ thấy một rừng cây xanh thăm thẳm.
Không riêng gì quân nhân mặt chữ điền nghe được tiếng súng, trước mộ bia Sở Vấn Thiên, những đại lão Hồng Trúc bang cũng nghe đi ra.
Mà ngay khi sắc mặt bọn họ phát sinh biến hóa, xa xa Hà Lão Lục đột nhiên nhanh hơn tốc độ chạy về phía rừng cây.
- Bá.
Cùng lúc đó, Trần Phàm giống như cơn gió lốc bay tới trước người Sở Qua, một tay ôm lấy hắn.
- Mọi người cẩn thận, Hà Lão Lục có bố trí mai phục ở gần đây, hắn là phản đồ, muốn một lưới bắt hết chúng ta.
Trong lúc ôm lấy Sở Qua, Trần Phàm đột nhiên hét lớn một tiếng, vẫn không lui về sau quảng trường, mà lao mình nhằm về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc đang đứng.
Lúc đến mộ địa, hắn đã quan sát địa hình, biết nơi đó có rất nhiều cây tùng cùng tảng đá, có thể che giấu.
Mai phục?
Nguyên bản các đại lão bởi vì nghe được tiếng súng mà nghi hoặc, ngạc nhiên nghe được tiếng rống to của Trần Phàm, nhất thời đều sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ.
Theo sau, bọn hắn rõ ràng chứng kiến Hà Lão Lục đang dùng tốc độ nhanh nhất chạy về hướng rừng cây.
- Hà Lão Lục, ngươi là thứ thiên sát động loại.
- Đừng mắng, mau triệt lui.
Trong lúc nhất thời, đại lão Hồng Trúc bang đều luống cuống, trong đó đám đại lão đứng chung một thuyền với Hà Lão Lục liền chạy về hướng rừng cây Hà Lão Lục biến mất, mà những đại lão khác vừa mắng chửi đồng thời điên cuồng phóng nhanh về phía sau quảng trường, cố gắng dùng xe chạy trốn.
Trên quảng trường đang đứng trên trăm tên thành viên Hồng Trúc bang, thành viên này đều là thành viên dòng chính do Hoàng Phủ Hồng Trúc tỉ mỉ chọn lựa, vì thế bọn hắn nhìn thấy xuất hiện biến cố, liền lập tức hướng phía mộ địa vọt tới.
Nhưng bọn hắn cũng không mang vũ khí, căn bản không tạo được chút tác dụng nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trần Phàm biết rõ điềm này, không đem hi vọng đào thoát đặt trên người bọn họ, mà cấp tốc chạy về phía Hoàng Phủ Hồng Trúc, vừa chạy vừa quát:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Chạy!
Vừa nói xong Trần Phàm đã xẹt qua bên người Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhảy về hướng cây cối cùng rừng đá nằm phía đông bắc bốn mươi lăm độ.
Mà Hoàng Phủ Hồng Trúc bị một màn thình lình xảy ra làm trở tay không kịp cũng hồi phục lại từ trong khiếp sợ, không nói lời nào liền chạy theo Trần Phàm.
Còn có một người chạy theo sau.
Là Độc Nhất Đao.
- Mọi người nghe, nhanh chóng hướng phương hướng rừng đá bốn mươi lăm độ đông bắc mộ địa chạy mau.
Vừa chạy Độc Nhất Đao vừa dùng vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh.
Phanh phanh phanh phanh phanh...
Cùng lúc đó, tiếng súng hoàn toàn nổ vang.
Trong lúc nhất thời, nhóm người Trần Phàm lâm vào nguy cơ trước nay chưa từng có!