Vừa nghe được lời nói của Trương Thiên Thiên, Chu thư ký giật mình trợn tròn mắt. Làm thư ký của Trần Phi, hắn không phải lần đầu tiên giúp Trần Phi làm loại chuyện này, trong ký ức của hắn, những cô gái muốn gặp mặt Trần Phi, người nào không đem hắn xem như ông nội mà cung kính lên?
Mấy cô gái kia sau khi gặp hắn, lời hay nói không hết, có người thậm chí còn âm thầm nhét chi phiếu, làm như vậy không phải muốn nhờ hắn nói tốt dùm hai câu trước mặt Trần Phi sao?
Nào có giống như Trương Thiên Thiên hung hăng càn quấy vô lý như vậy?
Nhưng không đợi Chu thư ký kịp phục hồi lại tinh thần, Trương Thiên Thiên xem hắn như không khí, trực tiếp đẩy cửa vào.
- Cô...Chứng kiến hành động của Trương Thiên Thiên, Chu thư ký thiếu chút nữa bị dọa bay cả hồn - hắn biết rõ, Trần Phi kiêng kỵ nhất là có người đi vào mà không gõ cửa.
Chẳng quan tâm giáo huấn Trương Thiên Thiên, Chu thư ký vội vàng nhanh chân tiến vào ghế lô, còn đi tới phía trước người Trương Thiên Thiên.
Trong ghế lô, nguyên bản Trần Phi đang đứng sát cửa sổ thưỡng thức cảnh đêm bên ngoài, nghe được thanh âm mở cửa, bỗng nhiên xoay đầu lại, diễn cảm âm trầm tới cực điểm.
- Trần bí thư, tôi...
Nhận thấy được vẻ tức giận lóe lên trong con ngươi Trần Phi, mồ hôi lạnh trên trán Chu thư ký chảy xuống, cố gắng giải thích gì đó.
Ánh mắt Trần Phi hơi nheo lại:
- Chu thư ký, anh đi ra ngoài trước.
- Dạ. Trần bí thư.
Chu thư ký cung kính cúi đầu, theo sau hai chân như mềm nhũn đi ra ngoài, đóng cửa ghế lô, quần áo bên trong người hắn hoàn toàn ướt đẫm, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi.
Cùng lúc đó, trong ghế lô, gương mặt Trương Thiên Thiên cũng không chút thay đổi nhìn Trần Phi, khônghề có bộ dạng sợ hãi, cũng không có tư thế muốn lấy lòng.
- Cô thoạt nhìn tựa hồ có chút không vui.
Trần Phi nhìn thấy biểu tình không lạnh không nóng của Trương Thiên Thiên, đôi mày hơi nhướng lên, trầm giọng nói.
Nghe được Trần Phi nói như vậy, gương mặt tái nhợt của Trương Thiên Thiên lộ ra dáng tươi cười mê người, nói:
- Có thể cùng nhân vật như Trần bí thư gặp mặt, là phúc khí Thiên Thiên đã tu luyện tám trăm năm, như thế nào lại mất hứng chứ?
- Nga?
Trương Thiên Thiên đột nhiên đổi sắc mặt, thật ra có chút làm cho Trần Phi thấy ngoài ý muốn, hắn lại đánh giá Trương Thiên Thiên một lần nữa, cuối cùng dừng ở đôi mắt xếch gọi hồn của nàng, nói:
- Vậy trước đó làm sao cô lại có biểu tình như oán hận?
- Hôm nay thân thể tôi không quá thoải mái, có chút cảm mạo phát sốt.
Trương Thiên Thiên cười nói:
- Mong rằng Trần bí thư đừng giận tiểu nữ tử như tôi.
- Như vậy sao.
Thấy Trương Thiên Thiên xem như cũng hiểu biết, dáng tươi cười dần dần quay về trên mặt Trần Phi, hắn dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng nói:
- Cha cô thông qua một ít quan hệ, cố gắng đem cô giới thiệu cho tôi, làm bạn gái của tôi, thậm chí là người vợ tương lai.
- Tôi biết.
Trương Thiên Thiên không nóng không lạnh đáp.
Có lẽ thật không ngờ Trương Thiên Thiên lại trả lời trấn định như thế, Trần Phi cảm thấy ngoài ý muốn, sau đó châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng rít một hơi vẻ mặt ngạo mạn nói:
- Nói vậy thân phận của tôi cha mẹ cô cũng đã nói với cô. Tôi cũng không gạt cô, mặc dù cô so với những cô gái bình thường mà nói, có thể dùng từ xuất sắc để mà
Nói ra lời nói cuồng vọng như vậy, Trần Phi không hề cảm thấy được có chút nào không thỏa đáng, bởi vì...lúc hắn tai họa cho những nữ nhân tại Tô Châu, hắn cũng chưa bao giờ che giấu sự ngạo mạn của mình.
- Về phần bạn gái...Thoáng tạm dừng, Trần Phi cười nói:
- Cái này càng không có thể, trong cuộc sống của tôi không có hai chữ bạn gái.
Trương Thiên Thiên trầm mặc không nói, một bộ dáng như đang lắng nghe.
- Biểu hiện của cô thật tốt hơn trong sự tưởng tượng của tôi.
Làm như tương đối hài lòng đối với biểu hiện của Trương Thiên Thiên, Trần Phi chậm rãi phun ra một ngụm khói, ngạo nghễ nói:
- Nhung...thân phận của cô sao, cô chỉ có thể làm tình nhân của tôi, thậm chí là đồ chơi...
Sưu.
Lời của Trần Phi vừa thốt ra, trong con ngươi Trương Thiên Thiên hiện lên ánh mắt tràn ngập hận ý.
Mà Trần Phi tựa hồ như không nhìn thấy được điềm này:
- Tuy rằng như thế, nhưng tôi cảm thấy cô hẳn nên cảm thấy may mắn, bởi vì điều này ý nghĩa thân phận cùng địa vị của cô cùng cha mẹ của cô ngày sau sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
- Phải không?
Lúc này Trương Thiên Thiên nở nụ cười, ý tứ trào phúng trong dáng tươi cười khônghề có chút che giấu.
Làm như đã nhận ra ý tứ trào phúng trong dáng tươi cười của nàng, Trần Phi nhíu mày:
- Như thế nào, cô không vui?
- Trên thế giới này nam nhân có thể làm cho Trương Thiên Thiên này cam tâm tình nguyện làm tình nhân cùng đồ chơi chỉ có một.
Trong đầu hiện ra thân ảnh Trần Phàm. Trương Thiên Thiên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thẳng lưng, giống một con khổng tước kiêu ngạo, gằn từng chữ:
- ông, còn chưa đủ tư cách.
Bên tai vang lên lời nói như đinh đóng cột của Trương Thiên Thiên, trong con ngươi hiện ra biểu tình kiêu ngạo tự phụ của Trương Thiên Thiên, cả người Trần Phi kịch liệt chấn động, theo sau giống như bị người đánh một bạt tai, sắc mặt có chút phát tím, giọng nói lại trầm thấp đáng sợ:
- Hắn là ai vậy?
- Hắn và ông giống nhau, cũng họ Trần.
Khóe miệng Trương Thiên Thiên hiện lên dáng tươi cười hạnh phúc không thể che giấu.
Họ Trần?
Trong lòng Trần Phi kịch chấn, trào ra một trực giác không tốt, trên mặt cũng hoàn toàn vặn vẹo:
- Là Trần gì?
- Trần Phàm.
Trương Thiên Thiên nhẹ nhàng, chậm rãi, kiêu ngạo hộc ra cái tên đã sớm điêu khắc tận sâu trong nội tâm của nàng.
Trần Phàm? Trần Phàm! Trần Phàm...hai chữ này giống ma âm đến từ địa ngục, không ngừng quanh quân bên tai Trần Phi, con ngươi hắn trợn tròn xoe, miệng cũng hơi hơi mờ ra. điếu thuốc lá trong miệng trong nháy mắt rơi xuống, rớt lên trên đùi của hắn, nhất thời đốt quần hắn thủng một lỗ đen.
Mặc dù như thế, nhưng Trần Phi lại không hề có chút phản ứng, giống như đã hoàn toàn mất đi trực giác.
Theo sau, khi tàn thuốc đốt tới da thịt hắn thì hắn mới kịp phản ứng, bắn lên khỏi chỗ ngồi, kết quả động tác quá mức kịch liệt, đùi của hắn trực tiếp va chạm vào bàn ăn.
- Phanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Trần Phi ngã trên mặt đất, trực tiếp đập vỡ chiếc ghế dựa phía sau.
Chưa bao giờ Trần Phi lại thất thường như hiện tại.
Cũng chưa bao giờ, Trần Phi chật vật như hiện tại.
Giờ khắc này hắn giống như bị Trương Thiên Thiên tát một cái vào mặt, trực tiếp đem vẻ ngạo mạn cùng cuồng vọng đã dưỡng thành nhiều năm qua trong lòng hắn đánh đến dập nát!
- Con mẹ nó cô nói hắn là ai?
Sau khi ngã xuống đất, Trần Phi lại bò lên, giống như một đầu sư tư đang nổi giận, vừa hỏi vừa hung ác hướng Trương Thiên Thiên đi tới.
Đối mặt Trần Phi đang có dấu hiệu nổ bạo, Trương Thiên Thiên không hề có chút sợ hãi, vẫn ngẩng cao đầu như trước, vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo cùng hạnh phúc của chính bản thân nàng:
- Thoạt nhìn, ông nhận thức với hắn? Mà ông kích động như vậy, có phải gián tiếp nói cho tôi biết, hắn và ông cùng xuất thân trong một Trần gia?
- Nữ nhân thấp hèn kia, ngươi đã là người của hắn, vì sao còn muốn tới gặp ta, chẳng lẽ do hắn chỉ thị?
Trần Phi hoàn toàn lâm vào trong sự điên cuồng, trong lúc nói chuyện đã bóp lấy cổ Trương Thiên Thiên, giống như muốn bóp chết nàng lập tức.
Nguyên bản Trương Thiên Thiên còn đang bị bệnh, bị Trần Phi bóp chặt cổ, lập tức liền khó thở, bất quá trên mặt của nàng lại lộ ra vẻ tươi cười trào phúng:
- Tôi chỉ là muốn chứng thật thân phận của hắn một chút mà thôi.
- Mặt khác, nếu như là hắn sai khiến tôi tới, có lẽ tôi sẽ xem ở mặt mũi của hắn mà cùng ông...
Nếu như là hắn sai khiến tôi tới, có lẽ tôi sẽ xem ở mặt mũi của hắn mà cùng ông!
Nghe được những lời này của Trương Thiên Thiên, cả người Trần Phi liên tục rùng mình, phần kiêu ngạo trong lòng giống như bị người dùng búa nện dập nát, so với những lời trước đó mà nói, lực sát thương của câu nói này của Trương Thiên Thiên càng lớn hơn nữa!
- Bá!
Sau thoáng khiếp sợ cùng phẫn nộ ngắn ngũi, Trần Phi bỗng nhiên tát mạnh một cái.
Làm như nhận thấy được Trần Phi muốn động thủ, Trương Thiên Thiên theo bản năng lui ra sau một bước, cười lạnh nói:
- Xem ra bản thân ông tự ti...bởi vì ông tự nhận là còn kém hơn hắn. đúng không?
- Đàn bà đê tiện, ngươi đang chơi với lửa!
Trần Phi lập tức run rẩy lên, trong con ngươi lộ ra hung quang, đồng thời hướng Trương Thiên Thiên tới gần.
Chứng kiến tà niệm trong con ngươi của Trần Phi, Trương Thiên Thiên vẫn không lui về phía sau, mà là thản nhiên nói:
- Miệng của tôi từng phục vụ cho hắn, bộ ngực của tôi từng bị hắn chiếm hữu, mặt của tôi cùng thân dưới của tôi cũng bị hắn dùng qua, chẳng lẽ ông muốn mang lại giày cũ mà hắn từng mang sao?
Trần Phi lập tức dừng bước, cả người liên tục run rẩy!
Những năm gần đây, tuy rằng hắn cũng từng chơi đùa phụ nữ có chồng, nhưng lại hưởng thụ một loại khoái cảm khác, loại chinh phục đó cùng hành vi cho người khác đội nón xanh có thể thỏa mãn thật lớn một mặt âm u khác trong nội tâm của hắn.
Dù sao, những nữ nhân kia đều là tự nguyện, thậm chí có rất nhiều người còn cầu hắn lên giường.
Còn hiện giờ Trương Thiên Thiên lại bất đồng, nàng không có chút ý tứ thuận theo, lại càng không giống mấy nữ nhân kia xem hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, ngược lại ánh mắt nhìn hắn tràn ngập vẻ trào phúng cùng xem thường...