- Ba ba...
Tiếng vỗ tay như nước thủy triều lại vang lên, mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về lối đi lên đài chủ tịch, một ít học sinh ngồi phía sau thậm chí cũng đã đứng lên, hiển nhiên, tất cả mọi người muốn biết rốt cục là thần thánh phương nào lại có sự phô trương lớn đến như thế.
''Nàng đến từ Anh quốc xa xôi, nàng được khen là bác sĩ tâm lý có quyền uy nhất Anh quốc thậm chí toàn Châu Âu! Nàng đã trở thành bác sĩ tâm lý của các vị, sau này, trong lúc học tập cùng sinh hoạt của các vị gặp phải vấn đề gì về phương diện tâm lý, cũng có thể đi thỉnh giáo nàng!
Nếu như nói, trước đó những lời của trưởng phòng y tế nói ra chỉ làm nổ tung oa, như vậy lời nói bây giờ đã hoàn toàn làm cho mọi người chấn kinh!
- Bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu đến làm bác sĩ tâm lý cho chúng ta?
- Kháo! Nói đùa gì vậy, điều này sao có thể?
- Nhân viên nhà trường như thể nào lấy loại chuyện này lừa dối chúng ta?
- Nói không chuẩn là sự thật thì sao?
Trong lúc nhất thời, đại lễ đường trở nên sôi trào như cái chợ, đủ tiếng ríu rít nghị luận không ngừng. Cơ hồ toàn bộ học sinh đều không tin đây là thật, theo bọn họ xem ra, trừ phi vị bác sĩ tâm lý kia đầu óc bị nước vào, nếu không sẽ không ngu ngốc đi làm chuyện này.
Sau thoáng thảo luận ngắn ngủi, đại lễ đường lâm vào sự yên lặng như cõi chết, toàn bộ học sinh đều trừng to mắt nhìn chằm chằm phía trước.
- Ba thập! Ba thập!
Một trận tiếng bước chân có tiết tấu bỗng nhiên vang lên ngay lối vào đài chủ tịch.
Theo sau, thân ảnh một nữ nhân chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nữ nhân tóc vàng như tơ, mềm nhẵn ươn bóng, đôi mày liễu thanh tú như trăng non, mũi cao thẳng, đôi môi mong manh lại mang theo vẻ hấp dẫn trí mạng. Thân hình của nàng có thể nói hoàn mỹ, gò ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ, đôi mông đầy đặn, đùi đẹp thon dài, chiếc áo màu đen ôm sát, nổi bật đường cong tuyệt đẹp khiến người mê muội.
Dưới ánh đèn, thân thể mềm mại khêu gợi của nàng phối họp từng bước chân có tiết tấu bước đến, chỉ trong nháy mắt đã đốt lên ngọn lửa dục vọng trong lòng mỗi nam nhân có mặt tại hiện trường!
Nhưng mà...Toàn thân trên dưới của nàng hấp dẫn người ta nhất cũng chính là cặp mắt xanh thẳm kia.
Cặp mắt xanh thẳm giống như ngôi sao sáng ngời, ánh mắt toát ra thập phần dịu dàng, bằng phẳng, nhưng nếu như ngươi nhìn kỹ, lại sẽ cảm thấy được đôi mắt kia giống như một vầng từ trường cường đại, chặt chẽ hấp dẫn lấy ngươi, cho ngươi hãm sâu trong đó, sau đó...ở trong lúc lơ đãng đã nhìn xuyên thấu ngươi.
Được rồi, chính là loại cảm giác này.
Ánh mắt của nàng sẽ làm cho ngươi cảm thấy được, ngươi ở trước mặt nàng không còn bất kỳ bí mật gì đáng nói!
Nàng gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ bán đảo nước Anh xinh đẹp.
Nữ thần.
Cơ hồ trong lòng toàn bộ nam sinh đều hiện ra hai chữ này.
Theo bọn hắn xem ra, nữ nhân thần bí xuất hiện trên đài này, căn bản không nên tồn tại trên thế gian.
Không chỉ là nam sinh, dù là một ít nữ sinh khi nhìn thấy Dai Fu trên đài cũng thất thần, vẻ cao quý cùng xinh đẹp của Dai Fu khiến tâm tư ghen tị của các nàng cũng đều không có.
Luôn cả Tô San cũng không ngoại lệ, bất quá sau thoáng ngây người ngắn ngủi, nàng đột nhiên cảm giác được Dai Fu trên đài nhìn rất quen mắt, thập giọng lầm bầm nói:
- Thật là kỳ quái, như thế nào lại nhìn quen mắt như vậy?
- Như thế nào? San San, cô nhận thức nàng?
Trương Thiên Thiên luôn luôn kiêu ngạo tự phụ cũng bị khí tràng cường đại của Dai Fu chấn trụ, lúc này ngạc nhiên nghe được lời của Tô San, không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc, theo nàng xem, bối cảnh của Tô San quả thật không giống bình thường, nhưng cũng không thể trở thành người mà cả người nổi danh như Dai Fu cũng biết.
Tô San lắc lắc đầu:
- Không phải, Thiên Thiên tỷ, tôi không biết nàng, nhưng chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt...A! Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi!
Tô San nói xong đột nhiên nhớ tới ngày đó trong phòng sách nhìn thấy Trần Phàm cùng Dai Fu khêu gợi trên internet.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, Tô San đã có thể khẳng định, Dai Fu chính là nữ nhân gợi tình Trần Phàm trên internet!
''San San, cô nhớ tới cái gì?
Trương Thiên Thiên nhìn thấy bộ dạng cả kinh của Tô San, trong lòng càng thêm hiếu kỳ.
'Tôi...tôi ở trên máy tính nhìn thấy hình của nàng.
Tô San tự nhiên sẽ không nói ra hình ảnh gợi tình giữa Trần Phàm cùng Dai Fu, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục, nếu không phải nàng nhận ra Dai Fu, chính nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Trương Thiên Thiên có thể nhận thấy được Tô San cũng không nói lời thật lòng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi.
Đại dương mã (gái Tây) lại là bác sĩ tâm lý quyền uy nhất Anh quốc thậm chí cả Châu Âu sao?
Đại dương mã không chỉ nhận thấy tên hỗn đản, còn cùng hắn gợi tình trên internet?
Giờ khắc này, trong lòng Tô San nhấc lên kinh thiên sóng lớn, lòng hiếu kỳ của nàng hoàn toàn bị vạch lên, nàng không nghĩ ra nữ nhân như Dai Fu vì sao lại cùng Trần Phàm làm ra loại sự tình này!
Theo nàng xem, Trần Phàm cùng Dai Fu tựa như hai đường thẳng song song căn bản không thể cùng xuất hiện, nhưng sự thật lại tràn ngập vẻ châm chọc.
Cuộc sống luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn, ngươi vĩnh viễn không thể đoán được ngay sau đó sẽ có chuyện gì phát sinh.
Giờ này khắc này, dùng những lời này để hình dung sự cảm thụ của Tô San thật vô cùng chuẩn xác.
Tô San bị gợi lên lòng hiếu kỳ cũng không thể tiếp tục giữ bình tĩnh, nàng nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.
Một, hai, bạ, bốn...
Sau ba mươi giây, Tô San tìm được gương mặt xem ra quen thuộc rồi lại xa lạ trong đám người.
Giờ phút này, trên gương mặt kia không còn vẻ trêu chọc thường ngày mà Tô San nhìn thấy, ngược lại, lông mày hắn đang nhíu chặt, diễn cảm cực kỳ ngưng trọng.
Ngay chỗ ngồi, con mắt Trần Phàm chăm chú tập trung vào thân ảnh Dai Fu, tâm tình giống như bị lật ngược đủ mùi vị, vô cùng phức tạp.
Dai Fu không hảo hảo ở yên tại Anh quốc làm bác sĩ, từ xa xôi vạn lý đi tới đại học Đông Hải làm một giáo y nho nhỏ, ẩn ý bên trong, Trần Phàm tự nhiên hiểu được rõ ràng - Dai Fu là vì hắn mà đến!
Trong đoạn thời gian Dai Fu trị liệu cho hắn, Trần Phàm thông qua thân thể mềm mại mê người của Dai Fu phát tiết cảm xúc áp lực từ trong nội tâm, làm cho bệnh tình có thể khống chế, do đó mê luyến thân thể của Dai Fu thật sâu sắc.
Vô luận là thứ gì, một khi bị nghiện sẽ là một chuyện thập phần đáng sợ.
Đạo lý này, Trần Phàm biết, hơn nữa theo ý nào đó mà nói, tuy rằng hắn mê luyến thân thể Dai Fu, đồng dạng lại sợ hãi Dai Fu một cách khó hiểu.
Đúng vậy!
Là sợ hãi!
Nếu trên thế giới này còn có người có thể làm cho Trần Phàm cảm thấy sợ hãi, người đó chính là Dai Fu!
Trong thời gian trị liệu, tuy rằng Dai Fu ừợ giúp Trần Phàm ổn định lại bệnh tình, nhưng cũng đã biết toàn bộ bí mật trong lòng Trần Phàm.
Kề từ đó, ở ngay trước mặt Dai Fu, Trần Phàm không còn bí mật gì nữa!
Điều này làm cho Trần Phàm cảm nhận được sự khủng hoảng cùng kháng cự của bản năng, cho nên...Hắn bằng vào ý chí cường đại, cuối cùng rời khỏi Dai Fu, trở về quốc nội.
Hiện giờ, Dai Fu từ xa xôi vạn lý truy lại đây, cũng làm cho Trần Phàm mê mang, hắn không thể đoán được tâm tư Dai Fu.
Nàng muốn làm gì?
Chẳng lẽ nàng cũng là vì bị hãm sâu vào thế giới của ta, nghiện ta chăng?
Không có khả năng! Người lý trí giống như nàng không có khả năng làm ra chuyện xúc động như vậy, huống chi người nhà của hắn cũng sẽ không cho nàng làm như vậy!
Lý trí nói cho Trần Phàm, nguyên nhân không có khả năng đơn giản như vậy, bởi vì hắn biết thân phận của Dai Fu, lấy thân phận của Dai Fu, cần rời khỏi Anh quốc, đi vào một nhà đại học Trung Quốc làm giáo y, điều này sẽ là vấn đề liên lụy đến rất nhiều người.
Trong lúc Trần Phàm còn đang mê mang, Dai Fu chậm rãi đi tới bên cạnh lão hiệu trưởng, đang lúc mọi người khách khí mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống.
Đối mặt vẻ chăm chú của mấy ngàn người, nàng không có chút bối rối, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không hề phát sinh biến hóa.
- Tôi gọi là Kerner Er. Dai Fu, đến từ Anh quốc.
Mủn cười quét mắt một vòng các học sinh trong lễ đường, nàng mở miệng, giống như tiếng trời:
- Phương Đông là một nơi thần kỳ, tôi luôn luôn hướng tới một ngày có thể đi tới nơi này, vạch trần lớp khăn sa che mặt thần bí. Tôi thật may mắn, chính minh chiếm được một cơ hội như vậy...
- Ba ba...!
Tiếng vỗ tay rung trời vang lên, mỗi người tại đây đều bị vẻ xinh đẹp cùng khí chất của Dai Fu chinh phục, tất cả mọi người dùng sức vỗ tay, dùng cách này hoan nghênh Dai Fu đã đến.
Trong tiếng vỗ tay, Trần Phàm giống như bị cô lập, hắn lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, đôi mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp làm kẻ khác ngạt thở, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mà ở một bên, Tô San giả vờ vỗ tay, khóe mắt cũng luôn luôn tập trung Trần Phàm, trong lòng tràn ngập sự buồn bực khó hiểu.
Nàng không biết vì sao mình lại như vậy, nhưng lại có một ảo giác, có người muốn cướp đi một vật vốn thuộc về nàng...
Đường Quốc Sơn đã rời đi trước khi Trần Phàm ly khai, mà vợ chồng Hoàng Chí Văn thì luôn luôn bảo hộ bên cạnh Hoàng Hiểu Đông, còn...Lý Thắng không ngoài dự kiến đã bị khai trừ. Hiển nhiên, Đường Quốc Sơn làm như vậy, là vì cấp cho Trần Phàm cùng Trần gia một sự công đạo, hắn không muốn tiếp tục cành mẹ đẻ thêm cành con!
Lúc mười giờ, viện trưởng phái một y tá trưởng phụ trách chiếu cố Ngu Huyền, đồng thời để cho Trần Phàm về nhà nghỉ ngơi. Biết rõ Ngu Huyền không gặp nguy hiểm Trần Phàm cũng không kiên trì, sau khi cùng Ngu Huyền cáo từ, liền rời khỏi bệnh viện.
Viện trưởng vốn muốn phái xe công của bệnh viện đặc biệt đưa Trần Phàm trở về, nhưng cũng bị Trần Phàm cự tuyệt.
Dù đã mười giờ tối, nhưng trên đường phố xe cộ tấp nập, hai bên đường tùy ý có thể nhìn thấy dân thành phố tản bộ. Có lẽ do nguyên nhân thời tiết quá nóng bức, có lẽ vì xã hội tiến bộ, tư tưởng của mọi người càng ngày càng mở ra, nữ nhân mặc váy càng lúc càng ngắn, càng lúc càng lộ liễu, trong đó còn có không ít nữ nhân, mặc quần sooc còn lộ luôn cả mông...
Không biết đi đã bao lâu, lúc Trần Phàm định cản một chiếc taxi trở về biệt thự, lại chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.
Trước khi huấn luyện quân sự, mỗi giáo quan chuyên nghiệp sẽ lấy đi toàn bộ điện thoại di động, chuẩn bị sau đợt huấn luyện quân sự sẽ trả lại cho sinh viên, trước khi Trần Phàm rời khỏi quân doanh cũng đã lấy lại điện thoại di động của mình.
Nghe thấy chuông điện thoại. Trần Phàm tựa hồ liền đoán được chủ nhân của cuộc gọi này, khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, nhưng vẫn lấy điện thoại ra chuyển máy.
- Honey, chuyện xảy ra với anh ở quân doanh tôi đã nghe nói rồi.
Điện thoại vừa chuyển, bên trong truyền ra thanh âm quen thuộc của Dai Fu.
Trần Phàm biết rõ bối cảnh sau lưng Dai Fu, cũng không vì Dai Fu biết chuyện này mà cảm thấy kỳ quái, ngược lại, theo hắn xem ra, với con đường lấy tin tức của Dai Fu, nếu không biết được chuyện này thì đó mới chính là kỳ quái!
Mắt thấy Trần Phàm không nói lời nào, đầu bên kia điện thoại giọng nói Dai Fu bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc:
- Đồ Tể, căn cứ theo toàn bộ sự tình xảy ra mà xem, anh tựa hồ đã khống chế được cảm xúc cuồng bạo trong nội tâm, không hoàn toàn biến thành một phần khác của anh nữa rồi.
Biết rõ bệnh tình nghiêm trọng của Trần Phàm. Dai Fu hiểu rõ ràng, nếu bệnh tình của Trần Phàm hoàn toàn bùng nổ, biến thành một con người khác, thì hôm nay cũng không đơn giản là chi có vài người bị thương. Một khi xuất hiện loại tình huống kia, quân doanh sẽ biến thành địa ngục nhân gian chân chính!
- Phải, tôi có thể nhận thấy được lúc ấy bệnh tình phát tác, nhưng tôi đã khống chế được chính mình rồi.
Đối với điểm khống chế được cảm xúc, Trần Phàm cũng âm thầm cảm thấy may mắn.
Nghe được Trần Phàm trả lời, bên kia điện thoại Dai Fu chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, trầm ngâm chốc lát, cười nói:
- Chúc mừng anh. Đồ Tể, bệnh tình của anh đã có chuyển biến tốt đẹp. Đã trải qua chuyện lần này, ngày sau cho dù phần kia của anh có xuất hiện, nhưng anh vẫn sẽ giữ được sự bình tĩnh. Kể từ đó, lấy ý chí cùng nghị lực khống chế của anh, sẽ không còn xuất hiện hiện tượng hoàn toàn mất đi khống chế như trước nữa
- Mượn lời chúc phúc của cô, chỉ mong lão đầu Thương Đế sẽ không tiếp tục nhảy ra đá cho tôi một cước.
Trong đầu hiện lên hình ảnh không thể khống chế được lúc trước, Trần Phàm cũng cảm thấy may mắn cho chính mình, hắn so với người khác càng hiểu được phần kia của mình có bao nhiêu đáng sợ, hắn thậm chí tin tưởng, nếu không vì mình sinh ra ở Trần gia, lấy trạng huống của hắn, sớm đã bị bí mật xử lý hơn trăm lần rồi. Ngày trước đối với xã hội mà nói, hắn chính là một quả bom hẹn giờ, tùy thời đều có thể phát nổ!- Đồ Tể, anh cẩn thận suy nghĩ một chút, anh có thể lấy được hiệu quả hiện giờ, nguyên nhân lớn nhất là vì cái sì? Là bời vì vị hôn thê của anh sao?
Dai Fu thoáng do dự hòi.
Trải qua lời nhắc nhở của Dai Fu, trong đầu Trần Phàm không khỏi hiện lên thân ảnh thanh xuân hoạt bát, tràn ngập sự phấn chấn tinh thần của Tô San, trong lòng cũng hiểu được là do nguyên nhân này, vì thế gật gật đầu:
- Phải.
- Tốt lắm, vấn đề tôi đã hỏi xong, tôi nghĩ. đối với hạng mục nghiên cứu này, tôi lại có đột phá mới rồi.
Bên kia điện thoại, sắc mặt Dai Fu hơi thay đối, theo sau ngữ khí trở nên thoải mái hơn, nói xong lời cuối cùng, trong ngữ khí lại mang theo một tia khiêu khích:
- Honey, tôi nghĩ chúng ta nên khui chai rượu vang để chúc mừng, anh cảm thấy thế nào?
Trong đầu Trần Phàm không khỏi lóe lên thân thể mềm mại mê người của Dai Fu, trong cơ thể bản năng nổi lên phản ứng, nhưng hắn vẫn cười khổ cự tuyệt nói:
- Dai Fu, cô không cần hấp dẫn tôi, tôi không chịu được sự hấp dẫn của cô. Ân, tuy rằng tôi rất muốn hung hăng thu thập dâm phụ như cô một trận, nhưng cô cũng biết, tôi có một người bạn bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang ở bệnh viện, tôi thật sự không có hứng trí đi chúc mừng cái gì, hôm nào khác đi.
- Hỗn đản, tôi chỉ là muốn mời anh uống ly rượu vang mà thôi. Tiếp tục cảnh cáo anh một lần nữa. đừng đem tôi nghĩ thành dâm nữ lúc nào cũng không được thỏa mãn dục vọng như thế, nếu không tôi sẽ không để yên cho anh đâu!
Bên kia điện thoại. Dai Fu giả vờ tức giận mắng một câu, sau đó trên gương mặt mê người hiện lên vẻ thất vọng, nàng dùng một loại ngữ khí cổ quái nói:
- Đồ Tể, anh thật sự thay đổi rồi.
Thay đổi sao?
Trần Phàm tự hỏi mình, trong lòng lập tức có đáp án.
- Dai Fu, cô cũng biết tôi là một nam nhân cường thế, tôi có chủ nghĩa đại nam tử, cho nên...Tôi không chỉ muốn chinh phục cô ở thể xác, mà còn có tâm hồn, tôi không thích cảm giác bị động...
Trong lòng tuy rằng hiểu được đáp án, nhưng Trần Phàm vẫn nhận thấy được bầu không khí có chút dị thường, nên không trịnh trọng trả lời, mà là trêu chọc theo thói quen nói.
- Honey, tôi thật đáng tiếc nói cho anh biết, nguyện vọng của anh sẽ không thực hiện được rồi.
Dai Fu phản kích nói:
- Trong lòng tôi anh chỉ là một người bệnh, không hơn. Tôi và anh phát sinh quan hệ, chính là vì thỏa mãn sự ham muốn của song phương, không phải sao?
- Thượng Đế nói cho tôi biết, đây là lời nói dối lớn nhất thế kỷ này.
Trần Phàm khôna chút xấu hổ nói.
Dai Fu vừa nghe Trần Phàm nói như thế, không khỏi bị trêu tới nở nụ cười, sau đó thở dài nói:
- Tốt lắm. đồ tể, tôi muốn đi tắm. ân, nếu anh muốn dùng tay tự giải quyết, tôi sẽ chuyển cho anh một tấm ảnh tôi mặc quần chữ T.
Nói xong. Dai Fu trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe bên trong điện thoại truyền tiếng vang "đô đô", Trần Phàm cười khổ không thôi.
Mà đổi lại bên kia. Dai Fu lại cầm ly rượu vang trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Uống cạn ly rượu, khuôn mặt trắng noãn của Dai Fu hiện lên một tia đỏ ửng, nhưng con ngươi của nàng lại thanh tinh đến đáng sợ, trong bóng đêm, ngữ khí của nàng hết sức phức tạp:
- Ta là vì nghiên cứu đầu đề mà đến, hay là bởi vì đã hoàn toàn nghiện hắn?
Không có đáp án. Dai Fu lại rót đầy thêm một ly rượu vang, uống một hơi cạn sạch!
Kết thúc cuộc điện thoại nói chuyện với Dai Fu. Trần Phàm cũng không tản bộ trên đường, mà là ngồi xe trở về nhà trọ.
Lúc trở lại tiểu khu. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong nhà đã hoàn toàn sáng lên.
Mở cửa nhà. Trần Phàm phát hiện bên trong đại sảnh lầu một cũng không thấy thân ảnh dì Điền, cẩn thận lắng nghe, phát hiện thấy trên lầu hai có tiếng bước chân, thoáng suy tư, liền nhận định là dì Điền đang dọn dẹp trên phòng.
Trong ký ức của hắn. ở dĩ vãng, dì Điền đều dọn dẹp phòng vào thời gian này, sau đó mới nghỉ ngơi.
Thay dép lê, Trần Phàm cũng không lập tức trở về phòng, mà là đi tới phòng tắm lầu một, muốn tắm rửa một chút.
Nguyên bản trong phòng riêng của hắn cũng có thể tắm rửa, nhưng chỉ là tắm vòi hoa sen, mà phòng tắm lầu một có bồn tắm lớn, còn có phòng tắm hơi. Nói chung Trần Phàm cùng Tô San đều tắm rửa trong gian phòng này, đây cũng là địa phương mà hai người tiếp xúc thân mật nhất...
Ân. đó là nói về việc hai người dùng chung đồ vật.
Đi vào phòng tắm góc tây bắc lầu một. Trần Phàm phát hiện ra đèn trong phòng tắm lóe lên. điều này làm cho hắn không khỏi cả kinh, theo bản năng cho rằng dì Điền đang ở bên trong, nhưng cẩn thận vừa nghe, bên trong phòng cũng không có động tĩnh gì.
Dì Điền rất ít khi mở sáng đèn như vậy a?
Trần Phàm thập phần nghi hoặc, trong ký ức của hắn, dì Điền là một nữ nhân phi thường mộc mạc, thập phần hiểu được làm sao tiết kiệm, căn bản sẽ không xuất hiện tình huống lãng phí điện năng.
Trong lòng mặc dù có chút kỳ quái, nhưng Trần Phàm cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Trong phòng tắm che kín hơi nước, một mảnh mông lung, làm cho người ta có cảm giác đang đặt mình ở trong tầng mây.
Hơi nước xen lẫn vào không khí. Trần Phàm nhịn không được nhăn mày, theo hắn xem ra, bình thường dì Điền hay đi phòng tắm khác để tắm rửa, hiện giờ, trong phòng tắm nơi nơi đều là hơi nước, điều này làm cho bản năng của hắn cảm thấy được chuyện tình không thích hợp, hơn nữa hắn phát hiện ra sương mù trong phòng tắm vô cùng nồng đậm.
Lấy tính chất thân thể của hẳn, nếu ở lâu trong gian phòng tấm hơi như thế này, thì cũng phải khó chịu!
Bỗng nhiên...
Trần Phàm mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang nằm bên trong bồn tắm, người nọ để lộ đầu bên trên, nằm im không nhúc nhích, căn bản là không biết Trần Phàm vừa bước vào.
Phát hiện này làm cho Trần Phàm cả kinh, lập tức ý thức được điều gì, không hề do dự, trực tiếp lao về phía bồn tắm lớn. Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, trong bồn tắm quả thật đang nằm một người, hơn nữa còn là một cô sái.
Lúc này cô gái trần như nhộng nằm trong bồn tắm, dáng người duyên dáng yêu kiều không hề che lấp bại lộ ngay trước mặt Trần Phàm. Dù là sương mù có chút dày, nhưng Trần Phàm vẫn có thể thấy rõ ràng thân thể mềm mại yêu kiều duyên dáng của cô gái kia, nhất là nụ hoa sắp nở, dị thường mạnh mẽ, thậm chí còn có thế nhìn thấy rừng rậm màu đen ở giữa hai chân...
Mọi thứ trước mắt khiến đồng tử của Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, theo sau trong lòng hắn nhớ ra điều gì đó, đem ánh mắt từ trên thân thể mềm mại của cô gái dời đi, một tay ôm cô gái nhấc ra khỏi bồn tắm, bước nhanh ra cửa.
Một loạt động tác này của Trần Phàm vô cùng nhanh chóng, trong nháy mắt đã đi tới cửa phòng.
Không chút do dự. Trần Phàm một tay ôm cô gái đồng thời giật mờ cửa phòng tắm ra. Cùng lúc đó, dì Điền thần tình tươi cười vui vẻ vừa dọn dẹp xong phòng trên lầu. đang đi xuống dưới cầu thang tầng một. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phanh!
Có lẽ lực đạo kéo cửa của Trần Phàm quá lớn, cửa đụng mạnh lên vách tường, cho nên đã phát ra tiếng vang trầm muộn. Tiếng trầm đục này làm cho dì Điền không khỏi dừng bước, nét mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Trần thiếu?
Ngay sau đó, dì Điền giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày, đôi mắt trợn trừng, miệng há hốc ra đủ có thế nhét vào một trái hồng xiêm.