Tuyết rơi thật dày, ánh mặt trời chiếu lên mặt đất khu Vân Sơn trực tiếp đem tuyết đọng trên mặt đất hòa tan, nhưng nhiệt độ không khí cũng rét lạnh hơn so với trước.
Chân núi Vân Sơn, từng chiếc quân xa xếp thành một hàng chỉnh tề, mà thành viên tinh nhuệ đến từ trung đoàn võ cảnh Đông Hải lại đang đứng thành một hình vuông vức, mỗi người đều áp lên một người, xa xa nhìn lại thật rậm rạp, đầy đầu người.
Những người đó đều là thành viên Hồng Trúc bang, trong đó còn có đại lão Hồng Trúc bang, cũng có tinh nhuệ Hồng Trúc bang lúc tế bái đã từng đảm đương nhiệm vụ tiếp khách.
Những tinh nhuệ Hồng Trúc bang vốn thần phục Hoàng Phủ Hồng Trúc, nhưng từ sau khi hành động ám sát bắt đầu, bọn hắn bị Hà Lão Lục uy hiếp, không thể không khuất phục. Sau đó quân đội đến, cũng làm cho bọn hắn hoảng tay chân theo bản năng chạy theo đám đại lão cùng chạy trốn, lại thật không ngờ bị võ cảnh ngăn cản các lối ra bắt lại.
Đối mặt võ cảnh thân kinh bách chiến đứng một bên, vô luận là đại lão hay thành viên Hồng Trúc bang đều có biểu tình vẻ mặt thật trầm lặng.
Theo bọn hắn xem ra, lần này tế bái đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Phủ Hồng Trúc sống chết chưa biết, bọn hắn toàn bộ rơi vào tay quân đội, hình thức không chút lạc quan.
Đứng ngay phía trước đội ngũ chính là đội trưởng Phương Chí Cương của trung đoàn võ cảnh. Dưới ánh mặt trời, thân thé hắn đứng nghiêm, giống như một cây thương đứng thẳng, vẫn không nhúc nhích.
Hắn cũng giống như toàn bộ võ cảnh, nhìn thẳng phía trước, vẻ hưng phấn cùng sùng bái trong con ngươi căn bản không thể che giấu.
Phía trước có một chiếc phi cơ trực thăng gào thét bay tới chân núi, phía sau phi cơ trực thăng còn có năm chiếc Land Rovers.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của đám người Phương Chí Cương, chiếc phi cơ trực thăng gào thét bay tới cuối cùng hạ xuống trên một bãi đất trống.
Phi cơ hạ xuống, cửa cabin lập tức mở ra, Hoàng Phủ Hồng Trúc trong bộ quần áo Ninja nhảy xuống.
Vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc từ trong phi cơ trực thăng nhảy xuống, ngay cả Phương Chí Cương bên trong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn!
Tựa hồ không ai nghĩ tới từ trên trực thăng nhảy xuống chính là Hoàng Phủ Hồng Trúc!
Dưới ánh mặt trời khuôn mặt nàng bị đông cứng đến đỏ bừng, mái tóc cũng không còn phiêu dật như trong dĩ vãng, đang tán loạn xõa trên đầu vai, thoạt nhìn nhiều ít có chút chật vật.
Nhìn biểu tình nghi hoặc, kinh ngạc, hưng phấn của thành viên Hồng Trúc bang, gương mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc lại có vẻ vô cùng ngưng trọng. Nàng hiểu rất rõ tình huống này đối với nàng mà nói thập phần không xong. Quả thật trong những thành viên Hồng Trúc bang bị bắt, có rất nhiều người là tâm phúc của Hà Lão Lục, nhưng cũng có thành viên dòng chính của nàngl
Dù cho có một số người bị tử vong uy hiếp nên lựa chọn ủng hộ Hà Lão Lục, nhưng số a dua cũng chỉ là số ít, tuyệt đại bộ phận mọi người là không còn cách nào nên phải khuất phục Hà Lão Lục.
Ở dưới tình hình này, Hoàng Phủ Hồng Trúc tự nhiên không hi vọng những người đó xảy ra sự cố!
Dù sao những người đó đại biểu lực lượng cây trụ của Hồng Trúc bang, nếu những người đó xảy ra sự cố, Hồng Trúc bang cũng giống như bị mất đi cột trụ, sụp đổ sẽ không xa.
Tuy rằng trong lòng lo lắng điểm này, nhưng với tình hình hiện tại, nàng căn bản không thể làm được gì, mà là đem toàn bộ hi vọng đặt lên trên người Trần Phàm.
Theo nàng xem chỉ có Trần Phàm mới có thể giải quyết cục diện phức tạp lần này.
Trên đường lớn, trong một chiếc Land Rovers, Trần Phàm mặc vào bộ quần áo tác chiến chuyên dụng của tổ chức Long Nha do Long Nữ đưa cho hắn.
Đối với Trần Phàm cùng toàn thể thành viên Long Nha mà nói, cuộc chiến đấu phía trước là một cuộc chiến đấu không hề khó khăn! Thành viên Nhẫn Đường Sơn Khẩu Tổ đã hoàn toàn mất đi chiến ý, đối mặt Long Nha trước sau giáp kích cùng sự tập kích khiến kẻ khác giận sôi của Trần Phàm, đã bị đánh không còn lực đánh trả!
Mười phút!
Gần mười phút!
Trong vòng mười phút những tinh nhuệ của Sơn Khẩu Tổ toàn bộ bị đánh gục!
Hơn nữa dưới tình huống không hề thương vong!
Đây là một tràng giết chóc trắng trợn...
Theo ý nào đó mà nói, đối mặt một trận đại thắng như vậy, Trần Phàm hẳn là cao hứng mới đúng. Nhưng Trần Phàm lại không cao hứng nổi. Không có hưng phấn cùng chờ mong trước chiến đấu, cũng không có sự vui sướng chiến thắng sau chiến đấu, lúc này gương mặt Trần Phàm cũng phức tạp giống như Hoàng Phủ Hồng Trúc.
Khác nhau duy nhất chính là chuyện hắn suy nghĩ khác với chuyện Hoàng Phủ Hồng Trúc suy nghĩ.
Đang lái chiếc Land Rovers, tài xế thỉnh thoảng đưa ánh mắt sùng bái nhìn về hướng Trần Phàm, nhưng e ngại làm phiền suy nghĩ của Trần Phàm, nên hắn cũng không lên tiếng quấy rầy.
Mà Long Nữ nhìn thấy bộ dạng này của Trần Phàm, chỉ biết ngầm thở dài trong lòng.
Thân là đồ đệ cùng chiến hữu của Trần Phàm, Long Nữ có thể lý giải tâm tình giờ khắc này của hắn.
Theo nàng xem, sau thoáng hưng phấn ban đầu, trong lòng hắn sẽ có cảm giác mất mát không thể nói rõ, nguồn sốc sự mất mát chính là tuy hắn cùng toàn thể thành viên Long Nha trình diễn một cuộc chiến tiêu diệt như trong sách giáo khoa, nhưng...hắn cũng không còn là thành viên Long Nha...
Đúng vậy, cho dù hắn từng là kiêu ngạo của Long Nha, là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm, nhưng hiện giờ hắn đã thoát ly khỏi Long Nha, là một người bình thường!
Mà sau cuộc chiến này chấm dứt, chỉ sợ cả đời hắn cũng không còn khả năng cùng những huynh đệ từng vào sống ra chết kia kề vai chiến đấu!
Loại cảm giác này khơi gợi lên chuyện cũ cùng sự đau đớn hắn che giấu tận sâu trong đáy lòng.
Trong bất tri bất giác năm chiếc Land Rovers chạy nhanh tới chân núi, Phương Chí Cương lập tức tiến lên nghênh đón chiếc đầu tiên.
- Từ trưởng ban, dựa theo phân phó của ngài, tôi đã cho người bố trí trạm gác, không cho người nào chạy thoát, ngoại trừ có năm người phản kháng bị đánh gục, những người khác toàn bộ đều ở đây!
Nhìn thấy Từ trưởng ban bước xuống xe, Phương Chí Cương chào hắn, sau đó lớn tiếng hồi báo.
Từ trưởng ban chào đáp lễ:
- Khổ cực rồi.
- Các vị mạo hiểm tính mạng nguy hiểm xông pha chiến đấu phía trước, chúng tôi chỉ ôm cây đợi thỏ, tại sao lại có lời vất vả gì chứ.
Phương Chí Cương đầy mặt xấu hổ nói, theo sau như nhớ ra điều gì đó, nhịn không được hỏi:
- Từ trưởng ban, hắn đâu?
Từ trưởng ban đương nhiên biết Phương Chí Cương hỏi Trần Phàm, diễn cảm trong lúc nhất thời có chút mất tự nhiên.
Thân là thủ lĩnh hiện tại của Long Nha, năng lực cá nhân của Từ trưởng ban trong tổ chức Long Nha không phải là cực mạnh nhưng là người có tư cách lâu dài nhất!
Hắn là người duy nhất trong số thành viên Long Nha hiện tại, duy nhất chứng kiến Trần Phàm trường thành, hai năm trước sư phụ Trần Phàm hi sinh trong khi làm nhiệm vụ. Trần Phàm rời khỏi Long Nha, hắn đã trở thành thủ lĩnh của Long Nha.
Khi cuộc chiến vừa kết thúc, Trần Phàm cùng hắn và toàn bộ thành viên Long Nha tụ tập lại với nhau.
Ngay từ đầu, không khí rất tốt, vô luận là Trần Phàm hay thành viên Long Nha đều rất hưng phấn.
Mà sau thoáng hưng phấn cùng hoan hô ngắn ngủi, mọi người không hẹn mà cùng ngừng cuộc nói chuyện, toàn bộ nhìn về phía Trần Phàm.
Một khắc này, hắn rõ ràng chứng kiến, dáng tươi cười hưng phấn trên mặt Trần Phàm chợt ngưng lại, sắc mặt Trần Phàm ảm đạm gượng cười, sau đó im lặng một mình đi xuống núi.
Một khắc này, ngay cả hắn cùng Long Nữ bên trong, tất cả mọi người muốn lên tiếng ngăn trở hắn, nhưng họ không bước ra, thậm chí cả một câu giữ lại cũng không nói!
Bọn họ chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn Trần Phàm rời đi...
Bởi vì bọn họ cũng đều biết, nam nhân giống như chiến thần trong lòng bọn họ, đã không còn là long chỉ duệ nha được xem là niềm kiêu ngạo của tổ chức Long Nha!
Sau này, nam nhân kia sẽ không còn tiếp tục cùng họ cùng nhau huấn luyện, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau ăn, cùng nhau uống rượu!
Có lẽ người nam nhân kia sẽ ở trong lúc quốc gia cùng nhân dân cần có hắn nhất, giống như ngày xưa nghĩa vô phản cố động thân mà ra, liều mạng cùng địch nhân chiến đấu!
Nhưng hắn sẽ không tiếp tục lấy thân phận Long Nha xuất hiện!
Vĩnh viễn sẽ không!
Bởi vì Long Nha đã chết!
Còn sống, chính là Đồ Tể...
Sáng sớm ngày thứ hai, cơn mưa tuyết vẫn không có xu hướng dừng lại, tương phản bông tuyết rơi xuống còn muốn dày dặc hơn, coi như nhân viên các ngành có quan hệ vẫn thu dọn những con đường ở Đông Hải, thì vẫn không có bao nhiêu tác dụng, trừ bỏ con đường chính ra, những con đường khắc vẫn nhìn thấy tuyết đọng trắng xóa như cũ.
Mà con đường chính được vệ sinh sạch sẽ, cũng bởi vì thời tiết quá mức lạnh giá, mà mặt đường trơn ướt vô cùng, phần lớn mọi người đều cất xe hơi ở nhà, và đi làm bằng tàu điện ngầm hoặc xe bus. Chuyện này đã trực tiếp làm cho xe công vụ chật kín hết chỗ ngồi.
Điền Thảo ngồi trên một chiếc xe bus đi trên tuyến đường Phổ Đông. Hôm nay nàng vẫn mặc chiếc áo bông cũ nát màu xanh lam, nửa dưới vận quần bò, tuy màu sắc đã bạc phếch, nhưng vẫn hết sức thoải mái. Dươi chân là một đôi giày vải màu đỏ, chế tạo thủ công tinh chuẩn, là mẹ của nàng đã mất thời gian một tuần, cẩn thận may vá từng đường chỉ, cho nên rất tinh xảo, đồng dạng cũng rất ấm hai chân.
Giày đỏ, áo màu lam, bím tóc đuôi ngựa!
Nàng lẳng lặng ngồi ở trên chiếc ghế kia, không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, mà thi thoảng nhìn xuống chiếc đồng hồ điện tử rẻ tiền trên cổ tay, thần sắc trên mặt toát ra vài phần lo lắng. Nàng đã ngồi trên chiếc xe này gần hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa có đến...mục tiêu.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, chiếc xe bus dừng ở một trạm đỗ. Bởi vì chung quanh đều là khu thương mại, cho nên khi xe vừa dừng, hầu như tất cả hành khách trên xe khoang đều vội vàng bước xuống xe.
Sau khi xuống xe, Điền Thảo phân biệt phương hướng một chút, nhìn tòa cao ốc dựng thẳng lên trời nghênh đón gió lạnh kia, mà di chuyển bước chân, đi về phía tòa nhà cao ốc. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Người đẹp, em không mang theo dù ư?
Đúng lúc này, một thanh âm sang sảng truyền vào trong tai của Điền Thảo.
Điền Thảo nghe tiếng dừng bước, ghé mắt vừa nhìn, thì trông thấy một gã thanh niên mặc âu phục màu vàng nhạt, thần tình mỉm cười đi gần về phía nàng.
Nàng theo bản năng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
- Người đẹp, chớ khẩn trương. Anh chỉ muốn nói, nếu em không mang theo dù, thì chúng ta có thể đi chung, cơn mưa tuyết này còn kéo dài lắm.
Gã thanh niên vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn, nhưng trong con ngươi lại toát ra một tia tà niệm không thể che giấu.
Hắn đã theo dõi Điền Thảo hơn một tiếng đồng hồ, hắn đã nhìn qua rất nhiều mỹ nữ ăn mặc hở hang, hay trang phục công sở quyến rũ. Nhưng khi vừa nhìn thấy Điền Thảo thì đã giật này mình lên, bởi vì nàng quả thực đúng là thánh khiết như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng là...lúc ấy trên xe bus có quá đông người, hơn nữa rất nhiều đàn ông đều chú ý tới Điền Thảo, tuy rằng hắn rất muốn, nhưng vẫn không dám lấy hết dũng khí chen qua đám người kia, tiến đến làm quen với Điền Thảo. Lúc này đang ở dưới đường, nhìn thấy Điền Thảo đi một mình, thì nhất thời nổi lên ý niệm bất chuyện trong đầu.
Tại hắn xem ra, Điền Thảo hơn phân nửa là tiểu nha đầu ngốc nghếch từ nông thôn mới lên thành phố. Nếu như bày chút điểm ưu đãi, rồi sau đó đưa nàng lên giường, vậy thì chính mình đã lãi to rồi.Mẫn tuệ nhìn thấy ánh mắt xấu xa của gã thanh niên, Điền Thảo hờ hững nói:
- Không cần, cảm ơn.
Nói xong, Điền Thảo xoay người bỏ đi.
- Người đẹp...
Gã thanh niên không muốn buông tha cơ hội này, nên đã vội vàng đuổi theo.
Nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Điền Thảo dừng bước, xoay người liếc mắt nhìn gã thanh niên, lạnh lùng nói:
- Từng có người dùng một căn hộ trong khu Canh Thần Nhất Phẩm, thêm một chiếc Ferrari và chi phiếu trị giá một trăm ngàn để bao nuôi tôi, nhưng tôi đã từ chối. Anh nghĩ rằng mình có khả năng ư?
Một căn hộ trong khu Canh Thần Nhất Phẩm?
Một chiếc Ferrari?
Chỉ phiếu một trăm ngàn ư?
Vừa nghe Điền Thảo nói như thế, gã thanh niên giống như nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai bình thường, đương trường sững sờ ngây ra, diễn cảm trên mặt tràn đầy biểu tình không dám tưởng tượng.
Điền Thảo không muốn dây dưa cùng hắn, mà xoay người đi tiếp. Nàng biết những lời này của mình có chút ác độc, nhưng nàng cũng rõ ràng, gã thanh niên kia có mưu đồ bất chính. Đây cũng là biện pháp thoát khỏi phiền hà hữu hiệu nhất.
Điền Thảo đi rồi, nhưng gã thanh niên vẫn đứng nguyên tại chỗ như pho tượng tuyết bình thường. Thật lâu sau thân mình vẫn không hề nhúc nhích.
- Tập đoàn Cao Tường ư?
Theo sau, ở dưới biểu tình trợn mắt há hốc mồm của gã thanh niên, Điền Thảo tiến vào trong tòa nhà của tập đoàn Cao Tường.
Đối với người thường xuyên theo dõi tin tức như gã thanh niên này mà nói, hắn hiểu rõ, tập đoàn Cao Tường ở trong thương giới Đông Hải, thậm chí là trong cả nước, tượng trưng cho cái gì. Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, cô gái trẻ quê mùa trong mắt hắn, ngữ xuất kinh nhân không nói, hơn nữa còn dám bước thẳng vào bên trong tòa nhà của tập đoàn Cao Tường.
Nàng là ai? Nhất thời, trong đầu của gã thanh niên tràn ngập suy nghĩ này.
Đối với những chuyện này, Điền Thảo không hay biết gì, cho dù biết nàng cũng không muốn quan tâm. Khi còn ngồi trên xe bus, nàng vô cùng lo lắng là bởi vì mất nhiều thời gian ngồi xe, bỏ lỡ thời gian Trần Phàm kêu nàng đến tập đoàn Cao Tường đưa tin. Mà lúc trước nàng dùng phương pháp hữu dụng nhất để tránh thoát khỏi gã thanh niên kia đeo bám, cũng là bởi vì nguyên nhân này.
Dưới đại sảnh tầng một của tập đoàn Cao Tường được trang hoàng phi thường tráng lệ, những chiếc đèn thạch anh to lớn đính trên trần nhà, tản mát ra quang hoa kinh diễm mê người. Khiến cho Điền Thảo vừa tiến vào đã không khỏi cảm thấy choáng ngợp.
- Điền Thảo, mày không nên vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, sau này mỗi ngày mày đều phải ra vào những nơi như thế này đó.
Điền Thảo khẽ nắm chặt hai bàn tay ửng hồng vì thời tiết lạnh giá, ở trong lòng thầm nhủ một tiếng, để lấy thêm tự tin.
- Cô bé, xin hỏi có chuyện gì hay không?
Cùng lúc này, một nhân viên dáng người thon thả, mặc trang phục chức nghiệp đón khách, bước tới nhìn Điền Thảo bày ra nụ cười sáng lạn, đồng thời cũng dùng ngữ khí thân thiện dò hỏi.
Điền Thảo chậm rãi buông hai tay ra, đạm nhạt nói:
- Chào cô, tôi có hẹn với Dương Viễn tiên sinh lúc tám giờ, nhưng bởi vì mưa tuyết quá lớn, xe bus đã chạy chậm mất một tiếng đồng hồ. Xin hỏi, Dương Viễn tiên sinh có còn ở đây nữa không?
Có hẹn cùng Dương Viễn tiên sinh ư?
Nghe Điền Thảo thần sắc bình tĩnh nói ra câu này, cô nhân viên tiếp khách trong đại sảnh, không khỏi hoa dung thất sắc.
- Tiểu thư, mời cô sang bên kia chờ một chút, tôi sẽ gọi điện báo cáo lên.
Ngắn ngủi sững sờ qua đi, nữ nhân viên tiếp khách trong đại sảnh liền bày ra nụ cười sáng lạn, đồng thời quay sang nhìn một nhân viên khác, nói:
- Mang cho vị tiểu thư này một tách cà phê nóng.
- Cảm ơn.
Điền Thảo mỉm cười đáp tạ, sau đó bước tới gian phòng chờ, ngồi trên chiếc ghế salon trị giá hơn mười ngàn đô la, không có hiếu kỳ ngắm nghía xung quanh, mà phi thường bình thản.
Rất nhanh, một nhân viên công tác đã bưng một tách cà phê nóng hổi, đến trước mặt Điền Thảo. Mà ở bên ngoài, nữ nhân viên tiếp tân, đang hướng cấp trên của mình hồi báo chuyện này, sau đó liền nhận được tin tức, Dương Viễn đang tham dự hội nghị cao tầng của tập đoàn Cao Tường.
- Thực xin lỗi, tiểu thư, Dương tổng đang tham dự hội nghị cấp lãnh đạo cao tầng của tập đoàn. Nếu không thì buổi chiều cô hãy quay lại nhé!
Sau khi nhận được thông tin, nữ nhân viên tiếp tân liền bước sang phòng chờ, hướng Điền Thảo giải thích.
Nàng hiểu rõ ràng, hôm nay là buổi họp lần đầu tiên của những thành viên cao tầng trong tập đoàn Cao Tường, có ý nghĩa như thế nào không cần nói nhiều cũng hiểu. Dương Viễn tự nhiên sẽ không bởi vì Điền Thảo, mà ảnh hưởng đến tiến trình của buổi họp.
- Phiền toái cô...báo cho Dương tiên sinh một tiếng, tôi tên là Điền Thảo, là ông ấy mời tôi đến tham dự hội nghị.
Điền Thảo chần chừ nói.
Tham gia hội nghị ư?
Nhìn Điền Thảo đầu thắt bím tóc đuôi ngựa, trên người mặc chiếc áo bông cũ nát cùng đôi giày vải màu đỏ. Người nữ nhân viên tiếp tân không khỏi hoài nghi lỗ tai của mình đang xảy ra vấn đề.
Ở trong kí ức của nàng, hôm nay đến tham dự hội nghị đều là những thành viên cao tầng của tập đoàn Cao Tường, những người đó có ai mà không giàu có? Có người nào không ngồi xe Limousine đến tham dự hội nghị đây chứ?
Tuy rằng cảm thấy chuyện này phi thường vớ vẩn, bất quá thân làm nhân viên tiếp tân của tập đoàn Cao Tường, tâm lý chức nghiệp vẫn phải có. Nàng không đem nghi ngờ bày ra ngoài mặt, mà chần chừ nói "xin hãy chờ một chút". Sau đó liền bước đến bàn tiếp tân, gọi điện thoại báo cáo lên cho cấp trên của mình.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, trong một gian phòng hội nghị diện tích rộng chừng hơn một ngàn mét vuông, toàn bộ thành viên cao tầng của tập đoàn Cao Tường đều đang tập trung ở đây, ngồi vây quanh một chiếc bàn hội nghị hình bầu dục.
Nhưng khiến cho đám thành viên cao tầng cảm thấy kinh ngạc chính là, vị trí chủ tọa của chiếc bàn này vẫn còn trống không.
Bọn họ hiểu rõ ràng, đó là vị trí chủ tịch.