- Dai Fu không cần quyến rũ tôi, cô vẫn biết tôi đối với cô không có lực chống cự mà, hoặc là nói không có bất kỳ người đàn ông nào có thể bảo tri tâm tình trấn định ở dưới sự khiêu khích của cô.
Trần Phàm nhịp hồ hấp có chút dồn dập, bất quá lại không có hành động gì.
Mắt thấy Trần Phàm không đứng dậy. Dai Fu mỉm cười cổ quái, sau đó nói:
- Đồ Tể, chúc mừng anh, trạng thái hiện giờ của anh so với trong tường tượng của tôi còn tốt hơn rất nhiều.
- Cảm ơn.
Trần Phàm biết Dai Fu đã nói rất đúng, từ sau ngày Tô San trợ giúp hắn vượt qua cửa ải khó khăn, hắn chợt phát hiện ra mức độ ỷ lại vào Dai Fu của mình đã giảm sút đáng kể. Nếu đổi thành trước kia Dai Fu câu dẫn hắn như vậy, thì hắn sớm đã không còn chịu thêm nòi nữa rồi.
Dai Fu nâng ly rượu lên, khẽ nhấp mồi son một ngụm, sau đó nghiêm mật nói:
- Sau khi anh về nước, trừ bỏ hôm trước phát tác ra, thì còn lần nào nữa không?
- Có.
Trần Phàm dường như vừa nhớ ra chuyện gì đó, sắc mặt có điểm khó coi, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, ngữ khí trầm thấp đáp.
Dai Fu cũng nhíu mày:
- Hẳn là không có giết người chứ?
- Ưm.
Trần Phàm khẽ gật đầu, ngày đó quả thực hắn không có giết người, bất quá lại đem mười mấy kè được xưng là tinh nhuệ đánh thành trọng thương.
Nghe Trần Phàm trả lời như vậy. Dai Fu thoáng nhẹ nhàng thở ra:
- Đồ Tể, anh thực may mắn.
- Vì sao lại nói như vậy?
Trần Phàm nhíu mày hỏi.
Dai Fu thần tình nghiêm trang nói:
- Anh cũng biết, những người mắc phải căn bệnh giống như của anh, mỗi khi phát tác đều nhất định phải thông qua ý chí bản thân mà kháng cự. Nếu ý chí bản thân vồ pháp kháng cự, thì cần phải phát tiết hết nỗi thống khổ trong lòng. Nếu không hoàn toàn phát tiết ra, cảm xúc sẽ tích tụ xuống, thẳng đến những lần kế tiếp thì sẽ hoàn toàn bùng nổ!
- Lần đầu tiên bệnh tình của anh phát tác, tuy rằng đã phát tiết cảm xúc trong lòng, nhưng anh cũng không có giết người, điều này chứng minh anh đã không hoàn toàn mất đi lý trí, nhưng nó cũng thuyết minh lần sau bệnh tình phát tác sẽ vô cùng trí mạng! Bắt quá...anh lại vượt qua bình yên vồ sự, hơn nữa còn có kết quà viên mãn nhất.
Dai Fu nói tới đây, khẽ mim cười quỷ dị:
- Điều này chăng lẽ không tính là may mắn sao?
- Quà thật là như thế.
Trần Phàm cũng khẽ gật đầu, hắn hiểu rõ, nếu ngày đó không phải Tồ San xuất hiện đúng lúc thì hậu quả sẽ vồ cùng khó lường.
Thấy Trần Phàm gật đầu. Dai Fu trầm mặc một hồi, bỗng nhiên dùng ngữ khí cổ quái dò hỏi:
- Thoạt nhìn, địa vị của cô bé kia ờ trong lòng anh rất cao, nàng ta là ai?
- Vị hồn thê của tôi.
Trần Phàm thẳng thắn đáp, theo sau chợt nhớ ra chuyện gì đó, cau mày nói:
- Ha ha, suýt nữa tồi quên mất, nếu cô đã biết tôi đến trường học, như vậy tựu sẽ không thể không biết thân phận của nàng, cần gì phải hỏi tôi chứ!
- Tôi chi muốn xác nhận thôi! Đồ Tể, anh không cần phải kích động như vậy.
Dai
Fu nói xong, đưa ly rượu lên mồi uống một hơi cạn sạch.
Dường như đã nhận ra tâm tình bất thường của Dai Fu, Trần Phàm hơi có chút kinh ngạc, ở trong kí ức của hắn. Dai Fu chính là một cái nữ nhân có năng lực khống chế tâm tình siêu cấp xuất sắc. Trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng Trần Phàm cũng không suy nghĩ quá nhiều, mà bình thân hỏi:
- Cô tới đây rốt cuộc là đang muốn làm gì?
- Tìm anh đó, honey.
Dai Fu vươn cái lưỡi thơm mềm ra, liếm những giọt rượu vang lưu quanh miệng ly, hành động mê người này khiến cho Trằn Phàm nhịn không được thầm mắng một tiếng: yêu tinh!
Cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng. Trần Phàm nhún vai nói:
- Tôi biết cô đến tìm tôi, nhưng tôi muốn hỏi là mục đích của cô kìa.
- Nếu tôi nói, tôi là bời vì nhớ anh mà đến, anh có tin không?
Dai Fu chậm rãi đặt ly rượu xuống, hai tay chống trên bàn trà, thân hình nghiêng tới phía trước, hướng Trằn Phàm thổi một ngụm khẩu khí như lan, hành động mười phần khiêu khích.
Không hề chần chừ. Trần Phàm dứt khoát lắc đầu.
- Không tin ư? Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao không?
Chứng kiến Trần Phàm lắc đầu. Dai Fu cũng không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, mà tươi cười hòi.
Trần Phàm cười khổ:
- Dai Fu. đừng giỡn nữa, trong lòng tôi muốn nói đến chuyện gì, cô đã rất rõ ràng. Nói đi, mục đích cô tới đây là gì?
- Tôi đang chuẩn bị dự án nghiên cứu về hội chứng tâm lý hậu chiến tranh, mà anh là bệnh nhân tôi muốn nghiên cứu lần này" Rất nhanh Dai Fu đã nói ra đáp án, sau đó mim cười:
- Đáp án này có vừa lòng anh không? Honey.
Nhìn vào đồi con ngươi hút hồn của Dai Fu. Trần Phàm không cách nào phân biệt được, nàng đang nói thật hay là đùa giờn.
Chửng kiến Trằn Phàm không nói câu gì. Dai Fu chậm rãi đứng lên bước tới bên người Trằn Phàm, nhấc chân lên, khẽ giẫm xuống đùi Trần Phàm...Theo sau, nàng khom người xuống, đem hai đinh nhũ phong ngạo thị chúng nhân cọ lên khuôn mặt của Trần Phàm, đồng thời dùng lòng bàn chân ma sát tiểu huynh đệ ờ dưới hạ thân của hắn. Một cỗ khoái cảm không thể nói thành lời rất nhanh đã dâng trào lên trong lòng Trần Phàm, khiến cho hắn không tự chủ được, nhịp hồ hấp đã trờ nên dồn dập.
Dường như đã nhận ra điểm này. Dai Fu nhẹ nhàng cỡi chiếc khăn tăm ra. đem thân hình diễm lệ không chút tỳ vết hoàn toàn phơi bày ra ờ giữa không khí, nàng cúi người kẽ cắn vào *** tai của Trần Phàm, thổi một ngụm nhiệt khí, dùng ngữ điệu khiến cho người khác không thể nào phản kháng nói:
- Honey, kế tiếp, chúng ta hẳn là phải nên hảo hảo điên cuồng một lát ah!
- Oong!
Trần Phàm chi cảm thấy trong đầu mình nổ vang một tiếng, cả người căng cứng lên. Cùng lúc đó. Dai Fu vươn chiếc lười nhung mềm ra, nhẹ nhàng mà liếm quanh vành tai của Trần Phàm.
Từ sau khi Dai Fu dùng thân thể trợ giúp Trần Phàm khống chế bệnh tình. Trần Phàm đối với thân thể của Dai Fu căn bản là không có lực miễn dịch, lúc này bị Dai Fu nhiều lần khiêu khích như vậy, dục hòa trong lòng rất nhanh đã bị kích phát lên. Hắn vươn hai tay ra đem Dai Fu đè xuống ghế sa - lon, bàn tay thô ráp thuần thục đặt lên đinh nhũ phong cao ngất, tùy ý mà xoa nắn.
- Nga, honey, anh vẫn thô bạo như trước ah!
Dai Fu nũng nịu thổ hương khí. đồng thời xé rách quần áo của Trần Phàm ra:
- Bất quá...tôi cũng thích như thế!
Lời nói của Dai Fu đã hoàn toàn đem dục hỏa trong cơ thể Trần Phàm thiêu đốt lên, hai mắt hắn đò hồng, nửa quỳ ờ trên ghế sa - lon, vội vàng cởi quần.
- Reng...ếế" Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo vang, là có người đánh điện thoại tới.
- Tắt máy đi, honey!
Dai Fu hai chân xoắn lấy hông Trần Phàm, vươn bàn tay không xương vào trong túi muốn lấy điện thoại ném sang một bên. Bạn đang đọc truyện tại - internet
- Hô...!
Trần Phàm thở dài một hơi, bình ồn tâm tình xong, liền ngăn trở hành động của Dai Fu, tự mình lấy di động. Vừa mở di động ra. Trằn Phàm liền rõ ràng chứng kiến, người gọi điện thoại tới chính là Tô San. Chứng kiến hai chữ Tô San, dục hòa trong lòng Trần Phàm hung hăng giảm xuống, cảm xúc cũng bình ổn hơn rất nhiều.
- Là cô bé kia sao?
Nhận thấy được biến hóa trên người Trần Phàm. Dai Fu liền đoán ra chủ nhân của cú điện thoại này.
Trần Phàm gật đầu, suy nghĩ một chút rồi phân phó nói:
- Đừng lên tiếng nhé.
Dứt lời Trần Phàm cầm di động bước đến gần cửa sồ, nhìn màn đêm tăm tối ờ bên ngoài, chuyển liên lạc.
- Hỗn đản, anh đang làm chuyện gì không nên thân vậy? Vì sao bây giờ mới nghe điện thoại chứ?
Điện thoại vừa chuyển liên lạc, trong tai nghe đã truyền ra thanh âm giận dữ của Tô San.
Nghe được thanh âm quen thuộc của Tô San. Trần Phàm nhịn không được khẽ mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Hừ! Đã muộn thế này mà anh còn không về nhà, hay là đêm nay anh muốn ngủ ờ ngoài đường ư?
Đầu dây bên kia điện thoại. Tô San bị Trần Phàm hỏi như vậy. đầu tiên khẽ ngẩn ra. Sau đó mới thờ phì phì mắng.
Cùng Trần Phàm giống nhau, thời gian sinh hoạt lớp Tô San tinh thần lo lắng không yên, một mực hồ nghi quan hệ giữa Trần Phàm cùng Dai Fu. Sau khi tan lóp, nàng không có quay về ký túc xá, mà trực tiếp chạy về nhà, kết quà phát hiện Trằn Phàm căn bàn là chưa có trờ về. Điều này khiến cho Tô San có chút căm tức không tên, hơn nữa vừa nghĩ tới mối quan hệ mờ ám của Trằn Phàm cùng Dai Fu, nàng lại càng tức giận, cho nên liền bấm số điện thoại của Trần Phàm ngay lập tức.
- Lão bà, hôm nay cô thúc giục tôi trờ về nhà, chẳng lẽ đã nghĩ thông suốt rồi, muốn cùng tôi chung giương chung gối hay sao?
Trằn Phàm vô sỉ nói.
Đầu dây bên kia điện thoại, vốn Tô San đang phi thường tức giận, nhưng nghe Trần Phàm kêu một tiếng lão bà xong, chẳng hiểu vì sao cơn tức trong lòng bỗng nhiên giảm bớt xuống rất nhiều. Nhãn châu xoay chuyển vài lần, nũng nịu nói:
- Lão công, anh đoán trúng rồi, người ta đã tắm rửa sạch sẽ. đang ờ trên giường chờ anh quay về đây nga!
Làm một tiểu thư con nhà giàu, mặc dù Tô San không có bệnh công chúa như phần lớn những cô gái nhà giàu, lại có một ít khuyết điểm không thể nào tránh khỏi hay thường nói đó là sở thích cá nhân.
Ví dụ, mỗi ngày nàng rời giường thay quần áo cũng phải cần nửa giờ, cũng không phải tốc độ nàng mặc quần áo chậm chạp, mà là nàng từ trong tới ngoài đều phải cẩn thận chọn lựa một lần, thẳng đến khi tự mình thấy hài lòng mới thôi.
So ra mà nói, tốc độ thay quần áo của Điền Thảo nhanh hơn rất nhiều, năm phút sau, nàng đã thay quần áo tử tế đi ra khỏi phòng tắm.
Nàng mặc một chiếc áo kẻ vuông màu lam, quần áo mua từ năm trước, hiện giờ mặc vào đã hơi nhỏ, trong lơ đãng đem nụ hoa nở rộ trước ngực nàng nâng cao lên, thoạt nhìn so với bạn cùng lứa tuổi lớn hơn một chút. Bên dưới nàng mặc quần bò màu lam, bởi vì giá cả rất tiện nghi, lại thêm giặt tẩy quá nhiều lần, màu sắc chiếc quần đã bạc hơn phân nữa, nhất là bộ vị ngay đầu gối cùng mông, cơ hồ đã thành màu trắng.
Đôi giày thể thao cũng giống như vậy, bởi vì giặt tẩy lâu ngày, đã trở nên cũ nát không chịu nổi, thậm chí mép giày còn có dấu vết may vá.
Đôi giày này đã sữa lại ba lần.
Nhìn Điền Thảo đã mặc lại quần áo tử tế, dì Điền nói:
- Tiểu Thảo, theo mẹ cùng lên lầu hai.
- Chờ một chút, mẹ.
Điền Thảo lắc lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh dì Điền, nói:
- Mái tóc của con còn chưa thắt bím.
Dì Điền không khỏi ngẩn ra.
Bà biết con gái từ nhỏ đến lớn chưa từng đến hiệu cắt tóc bao giờ, có mấy lần đều do bà hỗ trợ chỉnh sửa. Mà từ nhỏ đến lớn, con gái của bà đều giữ lại một bím tóc đuôi ngựa thật dài.
ở trong trí nhớ của bà, con gái chẳng những học tập ưu tú, hơn nữa thường xuyên giúp bà làm việc nhà, chỉ riêng việc này, mỗi lần đều mời bà tự tay làm cho.
Thắt bím tóc đuôi ngựa.
Mỉm cười, dì Điền tiếp nhận cây lược trong tay Điền Thảo, nói:
- Tiểu Thảo, ngồi chỗ này, mẹ buộc bím tóc đuôi ngựa cho con.
Điền Thảo nhu thuận gật gật đầu, ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha. đưa sau lưng giao cho mẹ của mình. Cũng giống như ngày thường. động tác của dì Điền rất chậm, rất nhẹ. đợi khi bà buộc xong bím tóc đuôi ngựa cho Điền Thảo, đã qua nửa giờ. Nhẹ nhàng túm bím tóc ra phía trước, trên mặt Điền Thảo hiện lên một nụ cười sáng lạn:
- Mẹ, lần này thắt đẹp hơn lần trước.
Trong lòng dì Điền đau xót, miễn cưỡng cười, hơn một lần, bà thắt bím tóc đuôi ngựa cho con, là ngày thứ hai khi con gái bà vừa khỏi bệnh.
Ngày nào đó, bởi vì bà vội vã quay trở về nấu cơm cho Trần Phàm và Tô San hai người, nên không làm cẩn thận như ngày hôm nay.
- Đi thôi, mẹ, chúng ta cùng đi lên cảm tạ người ta, sau đó con phải đến trường.
Mắt thấy dì Điền không nói lời nào, Điền Thảo cười đứng dậy, ôm cánh tay dì Điền vẻ mặt thản nhiên. Tựa hồ...nàng cũng không e ngại nhìn thấy Trần Phàm. Dù Trần Phàm là người đầu tiên đã nhìn thấy thân thể nàng, hơn nữa còn là một nam nhân xa lạ.
Nghe được lời nói của Điền Thảo, trên mặt dì Điền hiện lên một tia chần chờ. Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Điền Thảo, buổi chiều dì Điền đã sớm đến cửa trường đón Điền Thảo, hai mẹ con cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn, thuận tiện mua một cái bánh kem nhỏ rẻ tiền.
Sau khi trở lại biệt thự, dì Điền dùng tiền lương của mình mua đồ ăn làm ra bốn món ăn, một món canh, xem như chúc mừng sinh nhật cho Điền Thảo.
Sau bữa cơm chiều, bà cho con gái đi tắm rửa, mình lên lầu thu dọn phòng ở, cố gắng để con gái ngủ lại nơi này tối nay, lại thật không ngờ Trần Phàm đột ngột trở về.Có thể nói Trần Phàm trở về nhà liền làm rối loạn kế hoạch của bà. đồng thời cũng làm cho bà có chút chần chờ, chần chờ có nên cho con gái ở lại nơi này qua đêm hay không.
Trong lòng bà rất muốn Điền Thảo ở lại, dù sao hiện tại đã sắp mười một giờ, không nói một mình Điền Thảo quay về trường làm cho bà lo lắng, xem như Điền Thảo thuận lợi quay trờ về trường học, cửa trường cũng chưa chắc còn mờ.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng dì Điền cũng hiểu được rõ ràng, bà không phải chủ nhân ngôi nhà thuê này, không có quyền làm ra quyết định như vậy.
- Trước lên đã.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, dì Điền gượng ép cười cười.
Điền Thảo không nói lời nào, kéo cánh tay dì Điền, đi lên thang lầu.
Lầu hai, trong phòng ngủ của Trần Phàm. Trần Phàm vừa mới tắm xong.
Trong lúc tắm rửa, trong óc của hắn lại thoáng hiện thân thể mềm mại mê người của Điền Thảo, bên tai lại quanh quẩn lời nói khiêu khích của Dai Fu, trực tiếp làm cho hắn nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, cây thương dưới thân cao cao dựng thẳng lên, giống như một đứa bé đang bị tức giận, vuốt thế nào cũng không chịu nguôi xuống, ngược lại càng thêm muốn làm ra chuyện xấu. Rơi vào đường cùng. Trần Phàm phải dùng nước lạnh tắm rửa một phen, đem cỗ tà hỏa trong cơ thể khu trừ đi.
Lúc này hắn chi mặc một cái quần cộc, mở Computer, thuần thục chơi đùa trò cs.
cs là một trong những trò chơi Trần Phàm am hiểu cùng thích nhất. Trần Phàm thuần thục khống chế bàn phím cùng chuột, trên màn hình, một cường đạo vác một cái ba lô trên lưng tay cầm tiểu đao, thảnh thơi đi tới, phía trước một gã cảnh sát ngã ngồi dưới đất, trước người gác lên một cây súng ngắm.
Phanh!
Cảnh sát nồ súng, cường đạo mạnh mẽ chợt lóe, thoải mái tránh được một phát súng trí mạng.
Phanh!
Lại một tiếng súng nổ, cường đạo lại thoải mái tránh thoát viên đạn.
Banabana...
Bốn phát súng đi qua, cường đạo cầm tiểu đao đi tới bên cạnh cảnh sát, cảnh sát kích động đứng lên. đổi súng, hướng cường đạo đang nhảy thật cao bắn một phát.
Phanh!
Cườna đạo trúng đạn, máu hết một nữa.
Xì!
Chủy thủ của cường đạo hung hăng cắm lên trên đầu cảnh sát, một đao bạo đầu!
Rốt cục trò chơi chấm dứt, ván thử hai bắt đầu.
- Mẹ nó, đá chết tên vô dụng, đồ chó hoang tuyệt đối phải treo!
- Đúng vậy, vừa nổ súng liền bạo đầu, thương thần cũng không chuẩn được như hắn đi?
- Dùng súng thì đừng nói, ca dùng súng bắn tia đủ theo kịp trình độ chức nghiệp tuyển thủ, mỗi lần hắn đều có thể thoải mái tránh thoát, cuối cùng dùng dao nhỏ bạo đầu, lão tử chơi cs nhiều năm như vậy, còn chưa thấy ai ngưu bức giống như hắn!
- Đúng vậy, hắn cho hắn là đồ tể à? Mẹ nó, lão tử cũng từng ở internet gặp qua đồ tể dùng dao găm tập kích chiến đội Thụy Điển SK còn ngưu bức hơn so với hắn!
Trên màn hình máy tính, đám chơi game bên cảnh sát một trận ác mắng, theo sau đem Trần Phàm đá ra khỏi trò chơi. Thấy một màn như vậy, vẻ mật Trần Phàm bất đắc dĩ. đây là lần thử tư hôm nay hắn bị đá ra khỏi trò chơi, cả quá trình chi có mười lăm phút.
Mà ở thời gian trước, mỗi lần hắn chơi cs đều sẽ phát sinh loại tình huống này, những người tham sia trò chơi đều nói hắn dùng phần mềm hack. Nhưng có một loại tình huống ngoại lệ - đó là khi dùng đến cái tài khoản đồ tể kia!
- Bang bang!
Trần Phàm vốn định chơi thêm mấy ván, nhưng lại nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Hơi ngẩn ra. Trần Phàm buông máy, nhanh chóng đi đến bên giường, mặc lại quần áo, sau đó nói:
- Dì Điền, phòng không khóa.
Ngoài phòng, dì Điền nghe được lời của Trần Phàm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, dì Điền lôi kéo tay Điền Thảo, chậm rãi đi vào phòng của Trần Phàm.
Trong phòng. Trần Phàm vừa đốt điếu thuốc lá, thích ý hút, khi thấy dì Điền kéo Điền Thảo đi vào, không khỏi ngẩn người.
Nhìn quen những cô gái thời trang cùng khêu gợi, lúc này nhìn thấy Điền Thảo trong bộ quần áo mộc mạc, Trần Phàm cũng bị kinh ngạc. Trong ký ức của hắn, từ sau khi hắn đi vào Thượng Hải, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh xắn ăn mặc đơn giản mộc mạc đến như thế.
Nhất là chiếc quần bò đã phai màu thật nghiêm trọng, thuộc loại đồ vật nếu ném ra ngoài đường, ngay tên ăn mày cũng sẽ không thèm đi nhặt lấy. Trong lúc kinh ngạc, Trần Phàm không thể không thừa nhận, dù quần áo thật cũ, nhưng lại không thể che lấp được vẻ xinh đẹp mỹ miều của Điền Thảo.
Nhất là bím tóc đuôi ngựa độc đáo kia, làm cho người ta có một loại mỹ cảm lạ lùng.
Điền Thảo đứng phía sau dì Điền, nhìn Trần Phàm đang đứng phía trước vài thước hút thuốc, nàng có thể rõ ràng nhận thấy được ánh mắt lóe sáng vẻ ngạc nhiên trong mắt hắn.
Điểm này, nàng cũng không kỳ quái.
Bởi vì cơ hồ mỗi một nam nhân đầu tiên khi gặp nàng đều lộ ra ánh mắt này.
Trong chớp mắt. Trần Phàm thu hồi ánh mắt, mỉm cười hỏi:
- Dì Điền, dì có chuyện gì sao?
Nghe được tiếng xưng hô của Trần Phàm, trong lòng Điền Thảo hơi động một chút, mặt ngoài tinh bơ.
- Trần thiếu, tôi chỉ là mang Tiểu Thảo đến cảm tạ cậu.
Dì Điền cảm kích nói:
- Cảm ơn cậu đã đúng lúc cứu mạng Tiểu Thảo.
Hiển nhiên sau khi khôi phục lại bình tĩnh dì Điền cũng rõ ràng, chuyện hôn mê trong phòng tắm không tính là chuyện gì lớn, nhưng nếu thời gian khôi phục quá lâu, cũng sẽ có nguy hiểm sinh mạng, rất nhiều người sau khi bị hôn mê trong phòng tắm, tuy rằng được cứu giúp, nhưng sẽ xuất hiện tình huống chỉ số thông minh giảm xuống.
- Việc nhỏ mà thôi, dì Điền không cần phải khách khí.
Trần Phàm cười lắc đầu. đồng thời trong con ngươi hiện lên một tia ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện diễn cảm của Điền Thảo thập phần bình tĩnh, tựa hồ tuyệt không hề để ý chuyện trước đó.
- Mặt khác. Trần thiếu, hôm nay là sinh nhật con gái tôi, tôi nhất thời xúc động đưa nó về đây, cho nó qua một đêm sinh nhật, hi vọng Trần thiếu đừng trách mẹ con chúng tôi, tôi sẽ đưa nó về chỗ ở ngay bây giờ.
Dì Điền đã làm ra quyết định, tự mình đưa con gái quay trở về phòng ngủ giá rẻ của mình, sáng sớm mai ngồi xe bus chạy tới làm bừa sáng cho Trần Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Động tác hút thuốc của Trần Phàm thoáng tạm dừng, chỉ nghe hắn vội vàng nói:
- Dì Điền, sao lại có gì trách cứ ở đây? Hiện tại đã muộn, hai người đừng về, ở đây nhiều phòng như vậy, tùy tiện ờ lại cũng được. Mặt khác, nếu dì không để ý, ngày sau cho con gái của dì đến nơi này ăn cơm rồi ngủ lại. Tô San cũng sẽ đồng ý.
- Cảm ơn Trần thiếu, ý tốt của Trần thiếu tôi tâm lĩnh, đêm nay cho con gái tôi ngủ lại đây là được, ngày sau thật không dám, con gái sẽ ngủ lại trong ký túc xá trường học.
Lời cùa Trần Phàm làm cho dì Điền có chút cảm động, nên vội vàng cảm tạ nói.
- Vậy được rồi.
Trần Phàm nhìn lướt qua màn hình máy tính, nói:
- Ngày mai nàng còn phải đi học, thời gian không còn sớm, hai người đi ngủ sớm một chút, sáng mai ăn xong bữa sáng, tôi lái xe đưa nàng đến trường.
- Nha đầu ngốc, còn không mau cảm ơn Trần thiếu.
Dì Điền nghe xong liền kéo tay Điền Thảo.
Qua sự nhắc nhở của dì Điền. Điền Thảo vốn luôn luôn nhìn chăm chú vào Trần Phàm tiến lên một bước, thật sâu bái Trần Phàm:
- Cảm ơn ngài.
Trần Phàm vội vàng dụi tắt tàn thuốc, tiến lên nâng dậy Điền Thảo, cười khổ nói:
- Khách khí như vậy làm gì, gọi tôi là Trần Phàm là được rồi.
Lúc Trần Phàm nói chuyện. Điền Thảo chậm rãi đứng thẳng lên, không chút e ngại đón nhận ánh mắt Trần Phàm.
Bị Điền Thảo lãnh tĩnh nhìn chăm chú. Trần Phàm theo bản năng nhớ lại chuyện xảy ra bên trong phòng tắm. điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Vì che giấu xấu hổ, hắn theo bản năng nắm lên bím tóc đuôi ngựa của Điền Thảo, cười nói:
- Bím tóc đuôi ngựa rất đẹp.
- Cảm ơn.
Điền Thảo lại phun ra hai chữ cảm ơn. đồng thời lộ ra một nụ cười thản nhiên:
- Bím tóc đuôi ngựa là mẹ tôi chải cho tôi.
Nói tới đây, Điền Thảo nghiêng người, cười yếu ớt nhìn dì Điền:
- Nó là sự kiêu ngạo của tôi, mười sáu năm qua, luôn luôn như thế.
Nhìn dáng tươi cười phát ra từ trong nội tâm hiện lên mặt Điền Thảo, Trần Phàm sững sờ ngay tại chỗ.
Hắn không hiểu được ý tứ của lời nói này là gì.