Ban ngày của mùa đông ngắn hơn nhiều so với mùa hè, mới bảy giờ sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, đèn đường hai bên đã sáng lên, ngọn đèn chiếu sáng cả tòa thành thị, mang đến một tia ấm áp cho ban đêm băng sương.
Khi Trần Phàm rời khỏi biệt thự của Lý Dĩnh, đã là chạng vạng tối.
Trước khi hắn rời đi. Lý Dĩnh riêng lái xe đi tới một thương trường cỡ lớn mua cho Trần Phàm một bộ quần áo, thay đổi từ trong ra ngoài, cả người rực rỡ hẳn lên, có chút nhìn không ra từng trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt.
Lái chiếc Land Rovers, xuyên qua hơn phân nửa thành thị, vào lúc tám giờ Trần Phàm mới về đến nhà.
Cho xe dừng trong bãi đỗ xe, Trần Phàm ngẩng đầu vừa nhìn, rõ ràng nhìn thấy bên trong nhà lóe ra ánh đèn.
Chẳng biết tại sao, nhìn trong "nhà" lóe ra ánh đèn, phần lệ khí đang rục rịch trong lòng hắn nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cùng lúc đó trong lòng hắn tràn ngập sự áy náy không thể hủy diệt.
Trần Phàm cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng không phải là một người không quả quyết, hắn cũng không tiếp tục nghĩ sâu xa, mà nhẹ lắc đầu, hít sâu một hơi, làm cho không khí băng sương thổi một vòng trong phổi, bước đi về hướng trong nhà.
Trong nhà, Tô San mặc một bộ áo ngủ bằng bông, dưới chân mang một đôi dép có hình những nhân vật hoạt họa.
Vào lúc này nàng đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm di động, vẻ mặt biểu tình mất mát.
Cùng diễn cảm trên mặt hoàn toàn ngược lại chính là bên trong phòng khách tràn ngập một cỗ khí tức vui tươi, trong phòng khách được treo ruy băng đủ màu, trên trần nhà còn có mười mấy cái bong bóng đủ màu, trên bàn trà, kệ đều được bày đầy những ngọn nến màu đỏ.
Trong phòng ăn cũng giống như vậy, nơi nơi đều bày ra ngọn nến màu đỏ, trên bàn ăn còn có thêm một bó hoa, một hộp quà, một chai rượu vang.
Tất cả chuyện này đều là kiệt tác lúc buổi chiều của nàng. - Đinh đương!
Bỗng nhiên, tiếng chuông ngoài cửa vang lên trong phòng khách.
Nghe được tiếng chuông cửa, thần tình đang có vẻ mất mát của Tô San chợt ngẩn ra, sau đó vẻ mặt nghi hoặc đi tới trước cửa nhìn vào hình ảnh internet bên trên.
Ngay sau đó nàng thấy được Trần Phàm.
Ân?
Phát hiện này làm đồng tử Tô San đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, càng nhiều chính là vui mừng!
Cơ hồ theo bản năng Tô San cầm lên microphone, khí thế bức người hỏi han: - Hỗn đản đạp phân chó, anh ra cửa chẳng lẽ không mang theo chìa khóa sao? Còn nữa, hai ngày nay anh thần thần bí bí, đều đi làm gì vậy, vì sao không mang theo điện thoại?
Dưới lầu, Trần Phàm nghe được Tô San thờ phì phì chất vấn, trong lòng vừa áy náy đồng thời lại kiên trì nói dối: - Ngô, vậy sao, lão bà thân ái, chìa khóa, di động, ví của anh đều bị móc túi hết rồi... - Bị móc túi hết sao?
Tô San nửa tin nửa ngờ. - Phải a, đáng thương cho anh, mới từ tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải về tới...
Trần Phàm chỉ đành diễn trò tới cuối cùng. - Như vậy a.
Nghe Trần Phàm nói có vẻ đáng thương như vậy, oán khí cùng mất mát trong lòng Tô San nhất thời không còn sót lại chút gì, theo sau cười hì hì nói: - Đồ ngốc, anh ở dưới lầu chờ thêm mười phút, mười phút sau em mở cửa cho anh. - Ngô, lão bà, ở ngoài này rất lạnh!
Trần Phàm kháng nghị. - Chỉ mười phút thôi.
Kháng nghị không có hiệu quả, dứt lời Tô San trực tiếp chạy đi.
Ậm ừ một khúc nhạc. Tô San giống như hoạt tinh linh chạy vào phòng bếp, mở lò vi ba đem thịt bò cùng điểm tâm lấy ra, đặt lên bàn ăn sau đó lại mở lồng bàn lộ ra hoa quả cùng rau salad bên trong.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô San kiểm tra lại một phen, phát hiện thịt bò cùng điểm tâm vẫn nóng, lập tức cười cười sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách cầm hộp quẹt bắt đầu lần lượt châm ngọn nến.
Mấy phút sau, ngọn nến trong phòng khách cùng nhà ăn toàn bộ bị đốt lên, Tô San vừa lòng cười, sau đó tất đi đèn trong phòng khách lẫn trong bếp.
Ngay sau đó ngọn đèn biến mất, ánh nến chiếu sáng bên trong phòng, tràn ngập khí tức lãng mạn. - Nga!
Nhìn mọi thứ trước mắt, Tô San làm ra tư thế chiến thắng, sau đó vui vẻ chạy tới trước cửa, cầm lấy microphone nói: - Đồ ngốc, có thể vào được rồi.
Dưới lầu. Trần Phàm chờ đợi đã lâu nghe được thanh âm của Tô San, bỗng nhiên phát hiện cánh cửa mở ra.
Nửa phút sau, Trần Phàm đi lên thang máy, vừa ra khỏi thang máy, lại phát hiện Tô San mặc áo ngủ bằng bông đang lăng lặng chờ đợi ngay trước cửa thang máy. - Lão bà, em đang làm gì vậy?
Nhìn thấy Tô San, Trần Phàm không khỏi nao nao.
Tô San cũng cười hì hì nói: - Đồ ngốc, trước đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo lời em nói. - Làm cái gì?
Thần tình Trần Phàm tò mò. - Đầu tiên nhắm mắt lại, sau đó cùng em đi vào, không có mệnh lệnh của em, không cho phép mở mắt.
Tô San ra lệnh. - Được rồi.
Tuy rằng không biết Tô San muốn làm gì, nhưng Trần Phàm không cự tuyệt, mà thành thành thật thật nhắm hai mắt lại. - Khom người xuống đi, em muốn che mắt của anh, phòng ngừa anh rình xem.
Tô San tựa hồ cảm thấy được còn chưa đủ, lại truyền đạt mệnh lệnh. - Tuân lệnh, lão bà đại nhân.
Trần Phàm dở khóc dở cười, dựa theo lời Tô San nói xoay người để cho Tô San dùng hai tay che mắt của hắn. - Tốt lắm, đồ ngốc, đi về phía trước.
Tô San che mắt Trần Phàm, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Theo sau Trần Phàm bị Tô San dùng hai tay che mắt, dưới sự chỉ huy của Tô San đi vào trong nhà, đi về hướng phòng ăn. - Thơm quá.
Ánh mắt bị che phủ, khứu giác của Trần Phàm vẫn thật linh mẫn, lập tức nghe được hương thịt bò tỏa ra. - Thơm cái đầu anh!
Tô San tức giận giáo huấn một câu, sau đó giọng nói biến đổi, ôn nhu nói: - Tốt lắm, đồ ngốc, có thể ngồi xuống mở mắt ra.
Dứt lời Tô San buông hai tay ra, đi đến đối diện bàn ăn ngồi xuống, hai tay chống cằm chờ đợi Trần Phàm mở mắt.
Trong sự chờ đợi của Tô San, Trần Phàm chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng - nến.
Cả phòng toàn là ánh sáng của ngọn nến.
Phảng phất như là biển màu đỏ lấp lánh.
Dang quan sát một biển ánh nến lãng mạn, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, hoàn toàn ngây người. - Happy birthday to you. - Happy birthday to you...
Cùng lúc đó, tiếng hát du dương vang lên bên tai Trần Phàm. - Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.
Trong tiếng hát, Tô San mỉm cười đứng dậy, cầm lấy bó hoa cùng hộp quà đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước người Trần Phàm.
Trong ánh nến, trên mặt Tô San lộ ra nụ cười sáng lạn, trong con ngươi mê người hiện rõ vô vàn nhu tình.
Hoa tươi rạng rỡ, tàn ra hương thơm ngát, hộp quà được gói kỹ, thoạt nhìn rất tinh tế.
Anh yêu, sinh nhật vui vẻ...
Trong con ngươi chiếu rọi dáng tươi cười của Tô San, bên tai vang lên lời chúc phúc của nàng, nhìn bó hoa tươi cùng lễ vật chỉ gần trong gang tấc, Trần Phàm giống như bị điện giật cả người run rẩy lên.
Hôm nay là sinh nhật của mình sao?
Hình như là vậy!
Dần dần, dần dần. Trần Phàm cảm giác hốc mắt của mình có chút ướt át, tầm mắt có chút mơ hồ, nước mắt không kìm được xuất hiện trong vành mắt của hắn.
Hắn không đón lấy bó hoa cùng lễ vật, chỉ ngây ngốc nở nụ cười.
Cứ cười ngây ngốc như vậy, cười cười, nước mắt không kìm được từ trên khuôn mặt kiên nghị chảy xuống...
Khóc.
Ở một khắc này, nghe được bài hát sinh nhật cùng món quà sinh nhật của vị hôn thê đứng trước mắt, nam nhân vốn là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, nam nhân chính vì một lời hứa, lấy sức một mình huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục, nam nhân mang ác danh Đồ Tể làm cả thế giới ngầm phải run rẩy, đang khóc.
Khóc đến đầm đìa.
Bởi vì đời này ngoại trừ nam nhân từng vì đỡ đạn cho hắn mà chết, chưa từng có người nào chúc mừng sinh nhật cho hắn!
Chưa từng có!
Thậm chí...kể cả Long Nữ bên trong, những huynh đệ cùng sinh tử, ngay sinh nhật của hắn là ngày nào cũng không biết.
Nhưng...ở trong ban đêm băng sương này.
Sau trận giết chóc tàn khốc.
Sau khi bệnh tình hoàn toàn phát tác.
Tô San, vị hôn thê bởi vì từng có một ít nguyên nhân đặc thù mà đến ở cùng hắn một chỗ lại nhớ rõ sinh nhật của hắn, hơn nữa còn chuẩn bị tất cả những chuyện này.
Tất cả những chuyện này làm nội tâm đã bị đóng băng của Trần Phàm bỗng nhiên sụp đổ, giống như nước sông vỡ đê, lại giống như cánh cửa mất đi xiềng xích, hoàn toàn mở ra!
Giờ khắc này trong tim của hắn hoàn toàn bị cảm động chiếm cứ! - Anh yêu, anh làm sao vậy?
Chứng kiến Trần Phàm luôn luôn ở trước mặt mình thích sắm vai ác nhân, luôn tìm cách để khi dễ mình lại bật khóc với vẻ khác thường, dáng tươi cười cùng nhu tình trong nháy mắt biến mất trên mặt Tô San, nàng buông hoa cùng lễ vật, đi tới trước người Trần Phàm ngồi xổm xuống, nắm lấy hai tay từng dính đầy máu tươi của Trần Phàm, khẩn trương lo lắng hỏi han. - Không có việc gì, không có việc gì.
Trần Phàm cười lắc đầu, cố gắng muốn trêu chọc như dĩ vãng nhưng không hề phát hiện bên trong thanh âm mang theo một tia âm rung: - Mắt bị cát rơi vào, đau dữ dội...ân...đau dữ dội... - Anh yêu, rốt cục anh làm sao vậy?
Lúc này Tô San cũng không tin tưởng lời nói dối của Trần Phàm, mà vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt Trần Phàm.
Động tác của nàng rất nhẹ, thật thong thả. - Thật sự không có việc gì.
Trần Phàm hít sâu một hơi, sau đó dụng lực kéo Tô San vào trong lòng! - Ân...
Hành động thình lình của Trần Phàm làm cho thân thể Tô San theo bản năng cứng đờ, chợt quẫy người một cái, bất quá rất nhanh liền ngừng lại. - Có phải do em làm không tốt, hay là em làm sai chuyện gì?
Lần đầu tiên bị Trần Phàm ôm vào lòng, Tô San cảm nhận sự an toàn trước nay chưa từng có, nàng dán đầu trong ngực Trần Phàm, nhẹ giọng hỏi. - Không phải...không phải!
Trần Phàm điên cuồng lắc mạnh đầu, cười rơi nước mắt, nói: - Nha đầu ngốc, em không có làm sai cái gì! Ngược lại, em làm rất khá, thật sự tốt lắm... - Vậy vì sao anh lại khóc?
Tô San nhẹ giọng hỏi.
Vì sao phải khóc đây?
Đúng vậy, tại sao mình phải khóc?
Là cảm động sao?
Phải không...
Bên tai vang lên câu hỏi của Tô San, Trần Phàm không tiếp tục trả lời, chỉ ôm lấy Tô San.
Gắt gao, dùng sức ôm!
Trong tầm mắt hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được nam nhân vì đỡ đạn cho hắn mà chết, mỉm cười nói với hắn: - Tiểu Phàm, hôm nay là sinh nhật của con, hai người chúng ta không say không về! - Nha đầu ngốc, cảm ơn...cảm ơn...thật sự cảm ơn em...
Nước mắt lại trào ra trong vành mắt Trần Phàm.
Có lẽ...sẽ không ai tin tưởng, nam nhân từng làm thế giới ngầm run rẩy, sẽ ở trong một ban đêm lạnh giá này, ôm lấy một cô gái làm cho hắn vô cùng cảm động, giống như một con sói hoang bị thương, chảy ra nước mắt nóng bỏng của nam nhân...
Những lời này cơ hồ ở trong nháy mắt tràn ngập nội tâm của Trần Phàm.
Quan sát lão nhân ngay trước mắt dù chỉ đứng cũng cần có gậy chống để nâng đỡ, Trần Phàm biết lão nhân này quả thật đã già.
Hắn đã sắp trăm tuổi.
Hắn không còn là lão nhân hơn tám mươi năm đó, lại vẫn mỗi ngày luyện tập đánh quyền.
Hắn...thực sự đã già!
Làn da trên mặt hắn thật nhiều nếp nhắn, trên mặt đều là đồi mồi, con ngươi cũng không còn sắc bén như năm đó mà là đục ngầu.
Trong nháy mắt này, Trần Phàm cảm giác một ít oán giận còn đọng lại trong tâm đối với lão nhân giống như bị cắn nuốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một loại cảm xúc khác thường tràn ngập tận sâu trong nội tâm của hắn.
Hắn không biết loại cảm xúc đó là gì, hắn chỉ cảm thấy ngay trong ngực hắn như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn thực sự muốn nói lời gì đó, nhưng miệng mở ra lại không biết nên như thế nào biểu đạt cảm thụ tận sâu trong nội tâm mình.
Ngay trong lúc Trần Phàm đánh giá lão thái gia, lão thái gia cũng đang đánh giá Trần Phàm.
Nhận thấy được Trần Phàm trong giờ khắc này, không còn giống như bốn năm trước, ánh mắt nhìn về phía hắn chỉ ẩn chứa trách cứ, thân thể lão nhân bỗng nhiên run rẩy lên thật khẽ.
Thân là người sáng lập Long Nha, hắn đối với Long Nha có cảm tình không thể lý giải.
Nguyện vọng lớn nhất trong đời này của hắn là hi vọng có thể chứng kiến, Trần gia có được một người như vậy, có thể trở thành một thành viên của Long Nha!
Vì nguyện vọng này, hắn thử rất nhiều lần, cũng đã chờ đợi thật lâu.
Cuối cùng Trần Phàm, đứa cháu được hắn trút xuống rất nhiều tâm huyết đã hoàn thành xong tâm nguyện của hắn.Hai năm trước, khi hắn biết được Trần Phàm muốn rời khỏi Long Nha, hắn nổi trận lôi đình, cuối cùng tức giận đến phát bệnh không dậy nổi.
Sau đó hắn biết, đứa chắt trai mà hắn thương yêu nhất, vì một lời hứa, đơn thân độc mã xông vào thế giới ngầm, lấy sức một mình diệt trừ tổ chức Huyết Sắc Luyện Ngục, hơn nữa còn bị bệnh tâm lý hậu chiến nghiêm trọng.
Lão nhân đột nhiên cảm giác được, tựa hồ hết thảy những an bài của mình làm trong lòng Trần Phàm để lại bóng ma không thể hủy diệt.
Từ khi đó bắt đầu, lão nhân cũng không còn trách cứ Trần Phàm tự tiện rời khỏi Long Nha, cũng đồng ý cho Trần Phàm đến Đông Hải đính hôn cùng Tô San.
Bởi vì lão nhân cảm thấy được, đứa bé trai đã bị hắn điều khiển vận mệnh, hiện giờ đã thoát khỏi quỹ tích vận mệnh mà hắn đã an bài, có lẽ...đứa bé trai kia có thể giống như những người thường, đem vận mệnh nắm giữ trong tay mình.
Một già, một trẻ cứ như vậy nhìn nhau.
Không nói tiếng nào, hết thảy đều không nói lời nào.
Không khí nhất thời trở nên cực kỳ quỷ dị, Trần Chiến đứng gần Trần lão thái gia muốn mở miệng nhưng lại cảm thấy được không ổn, mà Tô San đứng bên cạnh Trần Phàm trải qua khẩn trương lúc đầu phát hiện biểu hiện dị thường của Trần Phàm, trong lòng cực kỳ tò mò muốn thúc giục Trần Phàm mở miệng nhưng lại không dám.
Không biết qua bao lâu, Trần Phàm buông lỏng tay Tô San, đi về hướng Trần lão thái gia.
Giờ khắc này, vẻ mặt của hắn không hề chần chờ, bước chân không hề trầm trọng!
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Nhìn thân ảnh Trần Phàm càng ngày càng gần, Trần lão thái gia theo bản năng vươn tay ra giống như muốn gọi về, hoặc như đang chờ đợi vuốt ve đầu Trần Phàm.
Gần, gần!
Trong sự chờ đợi của Trần lão thái gia, Trần Phàm đã đi tới trước người lão nhân.
Nhìn Trần Phàm gần trong gang tấc, trên mặt Trần lão thái gia phát ra dáng tươi cười vui sướng từ tận sâu trong nội tâm, nhưng bàn tay phải hắn vươn ra càng run rẩy dữ dội, thậm chí thân thể không khống chế được cũng run lên.
- Lão thái gia, Phàm nhi bất hiếu!
Trần Phàm đỏ mắt, dừng ngay trên khuôn mặt già nua của Trần lão thái gia, thanh âm khàn khàn nói.
- Ngốc...đứa bé ngốc.
Trần lão thái gia vội vàng đặt tay lên đầu Trần Phàm, kết quả bởi vì động tác quá mạnh nên thân hình lảo đảo, cũng may có cảnh vệ viên giúp đỡ mới không bị ngã, hắn đến gần một bước, nước mắt trào ra, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Trần Phàm, lẩm bẩm nói:
- Cháu nào có bất hiếu? ở trong lòng ông, cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Cháu là đứa cháu hiếu thuận nhất của lão Trần gia!
Những lời này giống như băng lôi nổ vang bên tai Trần Phàm, thân thể hắn run rẩy lên kịch liệt, thân mình cũng trở nên cực kỳ cứng ngắc.
- Đứa ngốc, ông biết trong lòng cháu luôn luôn có một vướng mắc, cháu cho rằng ông trực tiếp quyết định nhân sinh của cháu, điều này đối với cháu thật không công bằng.
vẻ mặt Trần lão thái gia thật áy náy, thanh âm khàn khàn nói:
- Kỳ thật...ông biết, điều này đối với cháu mà nói quả thật không công bằng. Nhung...đứa ngốc, cháu biết không? Nếu đời này của ông không được nhìn thấy người của Trần gia bước vào cửa Long Nha, cho dù ông chết, cũng sẽ không nhắm mắt!
Nghe được Trần lão thái gia nói ra những lời này, vợ chồng Trần Chiến như muốn nói gì đó, nhưng bị Trần lão thái gia dùng ánh mắt ngăn cấm, mà Tô San không biết chuyện này, vừa đang mờ mịt đồng thời trong nội tâm tràn ngập cảm giác cảm động.
- Lão thái gia, trước kia cháu có giận ông, nhung...hiện tại đã không có! Thật không có!
Trần Phàm vùi đầu vào ngực lão thái gia, đem đầu dựa lên vai ông, nhẹ nhàng nói.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng phát ra tận sâu trong nội tâm. Nguồn:
- Không công bằng chính là không công bằng, trong lòng mỗi người Trần gia đều hiểu rõ ràng.
Lão thái gia nhẹ vuốt đầu Trần Phàm, lắc lắc đầu:
- Những người khác, tuy rằng vận mệnh cũng đã được an bài, nhưng...bọn hắn lấy được là quyền lực, là địa vị, là phú quý, là sự tôn trọng của người ngoài! Nhung...hài tử, cháu thì khác, cháu chiếm được cái gì? Phải, cháu chiếm được huân chương vinh dự vô thượng kia! Nhung...đó là do cháu phải thừa nhận hai mươi năm huấn luyện phi nhân loại cùng những nhiệm vụ gian nan đế đối lấy! Thậm chí, đó là do cháu dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy!
- Hài tử, ông không cho cháu được quyền lực cùng địa vị vô thượng, để cho cháu phải oán giận hai mươi năm, đây là ông không đúng.
Trần lão thái gia đầm đìa nước mắt nói:
- Nhưng...hài tử, ông cho cháu thứ mà toàn bộ những người khác của Trần gia cả đời này không thể có được!
- Phải, hiện tại Trần gia có chút địa vị, để cho con cháu có thể khoe khoang, có thể bày thân phận, nhưng...bọn hắn có từng nghĩ tới, bọn hắn có được ngày hôm nay là từ đâu mà tới! Cho tới bây giờ bọn hắn cũng chưa từng nghĩ tới!
- Bọn hắn có thể có được ngày hôm nay, không phải do Trần Diêm Vương ta có tài năng, mà là những huynh đệ của Trần Diêm Vương này dùng máu cùng nước mắt từng giọt từng giọt chồng chất mà ra tới!
- Trần gia có thể không địa vị, không quyền thế, nhưng tuyệt đối không thể vứt bỏ dũng khí cùng quyết tâm vì bảo vệ quốc gia cùng nhân dân, dám xách đầu mình đi liều mạng chiến đấu!
- Nếu như, lão Trần gia không có ai có thể kế thừa điều này, ta tình nguyện để cho Trần gia từ nay về sau bị tuyệt hậu!
Lời vừa nói ra, lão nhân từng bị chiến tranh tầy lễ chảy ra nước mắt.
Hắn chảy ra nước mắt nóng bỏng của nam nhân!
Đồng thời, hắn cắn răng, đứng thẳng người, đem sống lưng bởi vì tuổi già của mình mà khòm xuống lại đứng lên thẳng tắp!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ban ngày của mùa đông ngắn hơn nhiều so với mùa hè, mới bảy giờ sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm xuống, đèn đường hai bên đã sáng lên, ngọn đèn chiếu sáng cả tòa thành thị, mang đến một tia ấm áp cho ban đêm băng sương.
Khi Trần Phàm rời khỏi biệt thự của Lý Dĩnh, đã là chạng vạng tối.
Trước khi hắn rời đi. Lý Dĩnh riêng lái xe đi tới một thương trường cỡ lớn mua cho Trần Phàm một bộ quần áo, thay đổi từ trong ra ngoài, cả người rực rỡ hẳn lên, có chút nhìn không ra từng trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt.
Lái chiếc Land Rovers, xuyên qua hơn phân nửa thành thị, vào lúc tám giờ Trần Phàm mới về đến nhà.
Cho xe dừng trong bãi đỗ xe, Trần Phàm ngẩng đầu vừa nhìn, rõ ràng nhìn thấy bên trong nhà lóe ra ánh đèn.
Chẳng biết tại sao, nhìn trong "nhà" lóe ra ánh đèn, phần lệ khí đang rục rịch trong lòng hắn nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, cùng lúc đó trong lòng hắn tràn ngập sự áy náy không thể hủy diệt.
Trần Phàm cũng không phải là một người đa sầu đa cảm, cũng không phải là một người không quả quyết, hắn cũng không tiếp tục nghĩ sâu xa, mà nhẹ lắc đầu, hít sâu một hơi, làm cho không khí băng sương thổi một vòng trong phổi, bước đi về hướng trong nhà.
Trong nhà, Tô San mặc một bộ áo ngủ bằng bông, dưới chân mang một đôi dép có hình những nhân vật hoạt họa.
Vào lúc này nàng đang ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm di động, vẻ mặt biểu tình mất mát.
Cùng diễn cảm trên mặt hoàn toàn ngược lại chính là bên trong phòng khách tràn ngập một cỗ khí tức vui tươi, trong phòng khách được treo ruy băng đủ màu, trên trần nhà còn có mười mấy cái bong bóng đủ màu, trên bàn trà, kệ đều được bày đầy những ngọn nến màu đỏ.
Trong phòng ăn cũng giống như vậy, nơi nơi đều bày ra ngọn nến màu đỏ, trên bàn ăn còn có thêm một bó hoa, một hộp quà, một chai rượu vang.
Tất cả chuyện này đều là kiệt tác lúc buổi chiều của nàng. - Đinh đương!
Bỗng nhiên, tiếng chuông ngoài cửa vang lên trong phòng khách.
Nghe được tiếng chuông cửa, thần tình đang có vẻ mất mát của Tô San chợt ngẩn ra, sau đó vẻ mặt nghi hoặc đi tới trước cửa nhìn vào hình ảnh internet bên trên.
Ngay sau đó nàng thấy được Trần Phàm.
Ân?
Phát hiện này làm đồng tử Tô San đột nhiên phóng lớn, trong con ngươi hiện lên một tia kinh ngạc, càng nhiều chính là vui mừng!
Cơ hồ theo bản năng Tô San cầm lên microphone, khí thế bức người hỏi han: - Hỗn đản đạp phân chó, anh ra cửa chẳng lẽ không mang theo chìa khóa sao? Còn nữa, hai ngày nay anh thần thần bí bí, đều đi làm gì vậy, vì sao không mang theo điện thoại?
Dưới lầu, Trần Phàm nghe được Tô San thờ phì phì chất vấn, trong lòng vừa áy náy đồng thời lại kiên trì nói dối: - Ngô, vậy sao, lão bà thân ái, chìa khóa, di động, ví của anh đều bị móc túi hết rồi... - Bị móc túi hết sao?
Tô San nửa tin nửa ngờ. - Phải a, đáng thương cho anh, mới từ tổng bệnh viện võ cảnh Đông Hải về tới...
Trần Phàm chỉ đành diễn trò tới cuối cùng. - Như vậy a.
Nghe Trần Phàm nói có vẻ đáng thương như vậy, oán khí cùng mất mát trong lòng Tô San nhất thời không còn sót lại chút gì, theo sau cười hì hì nói: - Đồ ngốc, anh ở dưới lầu chờ thêm mười phút, mười phút sau em mở cửa cho anh. - Ngô, lão bà, ở ngoài này rất lạnh!
Trần Phàm kháng nghị. - Chỉ mười phút thôi.
Kháng nghị không có hiệu quả, dứt lời Tô San trực tiếp chạy đi.
Ậm ừ một khúc nhạc. Tô San giống như hoạt tinh linh chạy vào phòng bếp, mở lò vi ba đem thịt bò cùng điểm tâm lấy ra, đặt lên bàn ăn sau đó lại mở lồng bàn lộ ra hoa quả cùng rau salad bên trong.
Làm xong tất cả chuyện này, Tô San kiểm tra lại một phen, phát hiện thịt bò cùng điểm tâm vẫn nóng, lập tức cười cười sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách cầm hộp quẹt bắt đầu lần lượt châm ngọn nến.
Mấy phút sau, ngọn nến trong phòng khách cùng nhà ăn toàn bộ bị đốt lên, Tô San vừa lòng cười, sau đó tất đi đèn trong phòng khách lẫn trong bếp.
Ngay sau đó ngọn đèn biến mất, ánh nến chiếu sáng bên trong phòng, tràn ngập khí tức lãng mạn. - Nga!
Nhìn mọi thứ trước mắt, Tô San làm ra tư thế chiến thắng, sau đó vui vẻ chạy tới trước cửa, cầm lấy microphone nói: - Đồ ngốc, có thể vào được rồi.
Dưới lầu. Trần Phàm chờ đợi đã lâu nghe được thanh âm của Tô San, bỗng nhiên phát hiện cánh cửa mở ra.
Nửa phút sau, Trần Phàm đi lên thang máy, vừa ra khỏi thang máy, lại phát hiện Tô San mặc áo ngủ bằng bông đang lăng lặng chờ đợi ngay trước cửa thang máy. - Lão bà, em đang làm gì vậy?
Nhìn thấy Tô San, Trần Phàm không khỏi nao nao.
Tô San cũng cười hì hì nói: - Đồ ngốc, trước đừng hỏi nhiều như vậy, làm theo lời em nói. - Làm cái gì?
Thần tình Trần Phàm tò mò. - Đầu tiên nhắm mắt lại, sau đó cùng em đi vào, không có mệnh lệnh của em, không cho phép mở mắt.
Tô San ra lệnh. - Được rồi.
Tuy rằng không biết Tô San muốn làm gì, nhưng Trần Phàm không cự tuyệt, mà thành thành thật thật nhắm hai mắt lại. - Khom người xuống đi, em muốn che mắt của anh, phòng ngừa anh rình xem.
Tô San tựa hồ cảm thấy được còn chưa đủ, lại truyền đạt mệnh lệnh. - Tuân lệnh, lão bà đại nhân.
Trần Phàm dở khóc dở cười, dựa theo lời Tô San nói xoay người để cho Tô San dùng hai tay che mắt của hắn. - Tốt lắm, đồ ngốc, đi về phía trước.
Tô San che mắt Trần Phàm, vẻ mặt tươi cười sáng lạn, trong dáng tươi cười tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước...
Theo sau Trần Phàm bị Tô San dùng hai tay che mắt, dưới sự chỉ huy của Tô San đi vào trong nhà, đi về hướng phòng ăn. - Thơm quá.
Ánh mắt bị che phủ, khứu giác của Trần Phàm vẫn thật linh mẫn, lập tức nghe được hương thịt bò tỏa ra. - Thơm cái đầu anh!
Tô San tức giận giáo huấn một câu, sau đó giọng nói biến đổi, ôn nhu nói: - Tốt lắm, đồ ngốc, có thể ngồi xuống mở mắt ra.
Dứt lời Tô San buông hai tay ra, đi đến đối diện bàn ăn ngồi xuống, hai tay chống cằm chờ đợi Trần Phàm mở mắt.
Trong sự chờ đợi của Tô San, Trần Phàm chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng - nến.
Cả phòng toàn là ánh sáng của ngọn nến.
Phảng phất như là biển màu đỏ lấp lánh.
Dang quan sát một biển ánh nến lãng mạn, đồng tử Trần Phàm đột nhiên phóng lớn, hoàn toàn ngây người. - Happy birthday to you. - Happy birthday to you...
Cùng lúc đó, tiếng hát du dương vang lên bên tai Trần Phàm. - Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.
Trong tiếng hát, Tô San mỉm cười đứng dậy, cầm lấy bó hoa cùng hộp quà đã chuẩn bị sẵn đưa tới trước người Trần Phàm.
Trong ánh nến, trên mặt Tô San lộ ra nụ cười sáng lạn, trong con ngươi mê người hiện rõ vô vàn nhu tình.
Hoa tươi rạng rỡ, tàn ra hương thơm ngát, hộp quà được gói kỹ, thoạt nhìn rất tinh tế.
Anh yêu, sinh nhật vui vẻ...
Trong con ngươi chiếu rọi dáng tươi cười của Tô San, bên tai vang lên lời chúc phúc của nàng, nhìn bó hoa tươi cùng lễ vật chỉ gần trong gang tấc, Trần Phàm giống như bị điện giật cả người run rẩy lên.
Hôm nay là sinh nhật của mình sao?
Hình như là vậy!
Dần dần, dần dần. Trần Phàm cảm giác hốc mắt của mình có chút ướt át, tầm mắt có chút mơ hồ, nước mắt không kìm được xuất hiện trong vành mắt của hắn.
Hắn không đón lấy bó hoa cùng lễ vật, chỉ ngây ngốc nở nụ cười.
Cứ cười ngây ngốc như vậy, cười cười, nước mắt không kìm được từ trên khuôn mặt kiên nghị chảy xuống...
Khóc.
Ở một khắc này, nghe được bài hát sinh nhật cùng món quà sinh nhật của vị hôn thê đứng trước mắt, nam nhân vốn là Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay, nam nhân chính vì một lời hứa, lấy sức một mình huyết tẩy Huyết Sắc Luyện Ngục, nam nhân mang ác danh Đồ Tể làm cả thế giới ngầm phải run rẩy, đang khóc.
Khóc đến đầm đìa.
Bởi vì đời này ngoại trừ nam nhân từng vì đỡ đạn cho hắn mà chết, chưa từng có người nào chúc mừng sinh nhật cho hắn!
Chưa từng có!
Thậm chí...kể cả Long Nữ bên trong, những huynh đệ cùng sinh tử, ngay sinh nhật của hắn là ngày nào cũng không biết.
Nhưng...ở trong ban đêm băng sương này.
Sau trận giết chóc tàn khốc.
Sau khi bệnh tình hoàn toàn phát tác.
Tô San, vị hôn thê bởi vì từng có một ít nguyên nhân đặc thù mà đến ở cùng hắn một chỗ lại nhớ rõ sinh nhật của hắn, hơn nữa còn chuẩn bị tất cả những chuyện này.
Tất cả những chuyện này làm nội tâm đã bị đóng băng của Trần Phàm bỗng nhiên sụp đổ, giống như nước sông vỡ đê, lại giống như cánh cửa mất đi xiềng xích, hoàn toàn mở ra!
Giờ khắc này trong tim của hắn hoàn toàn bị cảm động chiếm cứ! - Anh yêu, anh làm sao vậy?
Chứng kiến Trần Phàm luôn luôn ở trước mặt mình thích sắm vai ác nhân, luôn tìm cách để khi dễ mình lại bật khóc với vẻ khác thường, dáng tươi cười cùng nhu tình trong nháy mắt biến mất trên mặt Tô San, nàng buông hoa cùng lễ vật, đi tới trước người Trần Phàm ngồi xổm xuống, nắm lấy hai tay từng dính đầy máu tươi của Trần Phàm, khẩn trương lo lắng hỏi han. - Không có việc gì, không có việc gì.
Trần Phàm cười lắc đầu, cố gắng muốn trêu chọc như dĩ vãng nhưng không hề phát hiện bên trong thanh âm mang theo một tia âm rung: - Mắt bị cát rơi vào, đau dữ dội...ân...đau dữ dội... - Anh yêu, rốt cục anh làm sao vậy?
Lúc này Tô San cũng không tin tưởng lời nói dối của Trần Phàm, mà vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt Trần Phàm.
Động tác của nàng rất nhẹ, thật thong thả. - Thật sự không có việc gì.
Trần Phàm hít sâu một hơi, sau đó dụng lực kéo Tô San vào trong lòng! - Ân...
Hành động thình lình của Trần Phàm làm cho thân thể Tô San theo bản năng cứng đờ, chợt quẫy người một cái, bất quá rất nhanh liền ngừng lại. - Có phải do em làm không tốt, hay là em làm sai chuyện gì?
Lần đầu tiên bị Trần Phàm ôm vào lòng, Tô San cảm nhận sự an toàn trước nay chưa từng có, nàng dán đầu trong ngực Trần Phàm, nhẹ giọng hỏi. - Không phải...không phải!
Trần Phàm điên cuồng lắc mạnh đầu, cười rơi nước mắt, nói: - Nha đầu ngốc, em không có làm sai cái gì! Ngược lại, em làm rất khá, thật sự tốt lắm... - Vậy vì sao anh lại khóc?
Tô San nhẹ giọng hỏi.
Vì sao phải khóc đây?
Đúng vậy, tại sao mình phải khóc?
Là cảm động sao?
Phải không...
Bên tai vang lên câu hỏi của Tô San, Trần Phàm không tiếp tục trả lời, chỉ ôm lấy Tô San.
Gắt gao, dùng sức ôm!
Trong tầm mắt hoảng hốt, hắn giống như nhìn thấy được nam nhân vì đỡ đạn cho hắn mà chết, mỉm cười nói với hắn: - Tiểu Phàm, hôm nay là sinh nhật của con, hai người chúng ta không say không về! - Nha đầu ngốc, cảm ơn...cảm ơn...thật sự cảm ơn em...
Nước mắt lại trào ra trong vành mắt Trần Phàm.
Có lẽ...sẽ không ai tin tưởng, nam nhân từng làm thế giới ngầm run rẩy, sẽ ở trong một ban đêm lạnh giá này, ôm lấy một cô gái làm cho hắn vô cùng cảm động, giống như một con sói hoang bị thương, chảy ra nước mắt nóng bỏng của nam nhân...