Sáng sớm, ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống, xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng ngủ, làm căn phòng vốn đang tối đen lại có thêm một tia ánh sáng.
Trong phòng ngủ, Trần Phàm giống như xác ướp nằm trên chiếc giường lớn in hình hoạt họa, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trong lòng hắn, Tô San giống như con mèo nhỏ cuộn tròn, một chân cực kỳ không thành thật đè lên Trần Phàm, bàn tay nhỏ bé trắng noãn khấu lên cơ ngực cứng rắn như gạch đồng của Trần Phàm, khóe miệng tràn ngập ý cười hạnh phúc, diễn cảm thích ý tới cực điểm, cảm giác kia giống như đang nói: xúc cảm không tệ.
Nương theo ánh sáng mỏng manh, mơ hồ có thể nhìn thấy lúc này Tô San đã không còn trùm khăn tắm như tối hôm qua, chiếc khăn tắm màu trắng chẳng biết từ lúc nào đã chảy xuống trên người nàng.
Vào lúc này cả người nàng trống trơn, hai nụ hoa trước ngực hoàn toàn bại lộ ra ngoài, nhất là trên hai nụ hoa bởi nguyên nhân chưa từng bị người khai thác qua, sáng rực màu hồng chỉ của thiếu nữ mới có.
- Ân...
Trong lúc ngủ mơ, Tô San có lẽ cảm thấy không thoải mái, điều chỉnh tư thế một chút, thân mình cọ về phía trước một chút, một chân trực tiếp đặt lên ngay khẩu súng phun nước dựng đứng cả đêm của Trần Phàm.
Động tác thật nhỏ này của Tô San cũng làm cho Trần Phàm khổ không thể tả.
Tối hôm qua, hắn nhất thời hứng khởi, ôm Tô San, kết quả làm cho bờ mông mê người của Tô San đặt lên trên cây thương của hắn, hơn nữa đúng ngay bộ phận chiến hào...
Một khắc này, hai người đều giống như bị điện giật, cả người run rẩy, Tô San bởi vì cảm giác kích thích phát ra một tiếng rên hừ hừ.
Theo một khắc đó bắt đầu, cây súng nước của Trần Phàm thủy chung đều bị vây trong trạng thái sẵn sàng lên đạn, tùy thời đều có thể phóng viên đạn ra ngoài.
Nhưng...bởi vì không muốn lưu lại bóng ma cho Tô San, Trần Phàm thông qua lực khống chế khủng bố, ngăn chặn dục vọng trong nội tâm, chủ động đánh vỡ trầm mặc, thay đổi không khí quỷ dị, chuyển biến lực chú ý.
Tối hôm qua, là lần đầu tiên hai người cùng giường chung gối, nhưng không làm gì, mà chỉ ôm nhau nằm chung một chỗ nói chuyện phiếm.
Nội dung nói chuyện phiếm rất nhiều, từ ban đầu Tô San đào móc cuộc sống của Trần Phàm trong tổ chức Long Nha, càng về sau hai người bàn về lễ nghi, bàn về vật phẩm giá trị xa xỉ...
Mấy ngày hôm trước Tô San vì chuẩn bị sinh nhật cho Trần Phàm hao hết tâm tư, thân thể cùng tâm lý đều rất mệt mỏi, sau thoáng hưng phấn lúc đầu, không bao lâu thì đã ngủ.
Nói chung mỗi ngày Tô San đều quen ngủ trần.
Nội tâm của nàng không thích bị trói buộc, thân thể cũng giống như vậy.
Tối hôm qua bởi vì đang nằm bên người Trần Phàm, lại thêm nói chuyện phiếm cho tới khi ngủ mất. Tô San cũng không cởi bỏ khăn tắm.
Nhưng làm Trần Phàm thiếu chút nữa nổi điên chính là sau mười mấy phút Tô San ngủ thiếp đi, nàng đột nhiên nhắm mắt ngồi dậy, trực tiếp cởi bỏ khăn tắm.
Cứ như vậy sau một đêm, nỗi buồn bực của Trần Phàm liền có thể nghĩ ra.
Dù sao đối với một nam nhân mà nói, không phải bởi vì bên người không có nữ nhân mà tìm một cô gái nào đó để giải quyết, mà là ôm một đại mỹ nhân trong tay, nhưng cái gì cũng không thể làm.
Đối với Trần Phàm mà nói, trong mấy giờ này là mấy giờ hắn trải qua thống khổ nhất trong đời này, cảm giác còn muốn thống khổ hơn việc tham gia mấy trận chiến đấu gian nan, nhất là cây thương dưới thân, xem như bị tội lớn.
Tuy rằng bản thân khó chịu muốn chết, bất quá Trần Phàm sợ đánh thức Tô San, không rời giường đi rèn luyện buối sáng, mà vẫn luôn luôn duy trì tư thế xác ướp.
- Ân...ân...
Ngay khi Trần Phàm bởi vì Tô San đổi tư thế mà khổ không thể tả, Tô San có lẽ cảm giác đùi mình đang đè ép thứ gì đó nên không thoải mái, vì thế nâng đùi lên, mơ mơ màng màng đưa tay đẩy ra.
Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé trắng noãn của Tô San bắt trúng súng bắn nước của Trần Phàm.
Thân thể Trần Phàm chợt cong lên, miệng hơi mở ra, lại chịu đựng không kêu lên.
Mà sau khi Tô San bất trúng súng bắn nước, cũng không biết vì cái gì vẫn không chịu buông tay.
Đúng vậy, nàng giống như bất được bảo bối âu yếm, không buông tay, mà đem thân thể vặn vẹo thối lui ra sau, không cho thân thể tiếp xúc với bảo bối âu yếm...
Tuy rằng lực khống chế của Trần Phàm rất mạnh, nhưng cũng không phải thần, cũng không phải Liễu Hạ Huệ, lại càng không có vấn đề gì về phương diện kia, ngược lại hắn là một nam nhân có tinh lực rất vượng, thậm chí còn bị vây trong lứa tuổi cường liệt nhất của nam nhân - căn cứ một cơ sở rất có danh tiếng tại Mỹ điều tra cùng nghiên cứu, nam nhân lúc hai mươi mốt tuổi, tình dục là cường liệt nhất.
Nói tục một chút, đối với một nam nhân mà nói, hai mươi mốt tuổi chỉ thích dùng xxoo thay cơm ăn.
Đối với Trần Phàm mà nói, trong lòng ôm Tô San trần như nhộng, ngửi hương thơm đặc hữu trên người nàng, hắn có thể bảo trì mà không làm chuyện xấu đã thập phần khó được, hiện giờ tiểu huynh đệ của mình lại bị Tô San nắm trong tay, ý vị bành trướng, đây trên cơ bản như muốn lấy mạng già của hắn.
Rơi vào đường cùng, Trần Phàm đành phải rúc bụng, chuyển động thân thể rúc ra sau.
Làm cho Trần Phàm thiếu chút nữa nổi điên chính là hắn bất động còn đỡ, vừa động thì Tô San trào càng chặt hơn, quả thật gắt gao không chịu buông tay.
Giằng co ma sát qua lại, làm Trần Phàm đã vượt tới cực điểm của sự nhẫn nại.
- Hô...
Hít sâu một hơi, Trần Phàm do dự một chút, vẫn vươn tay vỗ nhẹ lên vai Tô San.
- Ân...
Tô San hừ nhẹ một tiếng, đổi tư thế nhưng vẫn ngũ, nhưng vẫn không chịu buông tay.
Trần Phàm tiếp tục vỗ.
- Đừng làm rộn, chán ghét...
Tô San mơ mơ màng màng lắc đầu vài cái, nhưng vẫn không chịu mở mắt.
Trần Phàm thấy thế, thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi, sau đó chợt quyết định, đưa bàn tay chụp vào nụ hoa như phấn nộn của Tô San.
Bị Trần Phàm chụp như vậy, Tô San tựa hồ có chút không thích ứng, nhắm mắt lại ậm ừ vài cái.
Vài cái đi qua, Tô San cũng không giãy dụa, nhưng...nàng có lẽ đã thích ứng, lại bất động.
Đúng vậy...
Tô đại tiểu thư của chúng ta lại bất động.
Cảm giác kia giống như đang nói cho Trần Phàm: Ngươi sờ mặc ngươi sờ, bổn tiểu thư không thành vấn đề, cứ ngủ thôi.
Thấy Tô San vẫn còn không phản ứng, Trần Phàm tức giận thiếu chút nữa hộc máu.
- Ngươi giận ngươi cứ giận, trong tay ta nắm tiểu jj.
Tô San cũng không cử động.
Mụ nội nó, ta còn không tin tà.
Theo sau, Trần Phàm cắn răng, nhẹ nhàng nhu lên.
- Ngươi nhu mặc ngươi nhu, ta cũng không quản ưỡn ngực.
Vừa nhu. Tô đại tiểu thư của chúng ta vẫn không hề mở mắt, ngược lại biểu tình trên mặt càng thêm thích ý, lại còn hơi ưỡn ngực lên...
Thấy một màn như vậy, Trần Phàm hoàn toàn hết chỗ nói rồi, theo hắn xem ra, tiếp tục gây sức ép như vậy, Tô San còn chưa bị chỉnh cho tỉnh, nhưng chính hắn đã xong.
Rơi vào đường cùng, Trần Phàm đành phải sử xuất đòn sát thủ - chọc nhột.
Trong trí nhớ của Trần Phàm, Tô San rất sợ bị nhột.
- Ân.
- Đừng làm rộn...
- Cầu xin nha, đừng làm rộn, người ta đang ngủ...
Trần Phàm vừa động thủ, thân hình Tô San thoáng rung động thật nhẹ, trong lúc trốn tránh mơ hồ không rõ đang nói gì.
Theo sau, trong ánh nhìn chăm chú của Trần Phàm, Tô San chậm rãi mở mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Thấy Tô San mở mất. Trần Phàm dừng việc chọc nhột nàng, mà trả thù đưa tay bóp mạnh lên nụ hoa của nàng.
Ngay sau đó, Tô San trợn tròn tròng mắt, ngơ ngác nhìn Trần Phàm.
Trên chiếc giường lớn, đùi phải của Tô San không thành thật đè lên chân Trần Phàm, tay phải gắt gao cầm lấy súng bắn nước của Trần Phàm, mà Trần Phàm cũng không khách khí, tay trái nắm chặt nụ hoa của Tô San.
Hình ảnh giống như vừa dừng lại ở một khắc này, thời gian giống như vừa yên lặng ở giây phút này.
- A...
Hai giây sau, một tiếng thét chói tai bén nhọn vang vọng cả khu nhà ở.
Mười phút sau, Tô San mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù vọt xuống phòng khách dưới lầu, đổ ập xuống hỏi han:
- Hỗn đản đạp phân chó, ngày hôm qua rốt cục anh đã làm gì bổn tiểu thư?
- Nên làm đều làm.
Trần Phàm bị tra tấn cả đêm, tự nhiên muốn tìm về một chút tiện nghi.
Nên làm đều làm?
Tô San ngẩn ngơ, sau đó điên cuồng lắc đầu:
- Không đúng, trên mạng nói, lần đầu tiên của con gái sẽ đổ máu, hơn nữa ngày hôm sau sẽ đau, anh gạt người.
- Ai lừa em, anh nói là ngoại trừ một ít bước cuối cùng, nên làm đều làm hết.
Trần Phàm bắt chéo chân.
Nghe Trần Phàm vừa nói như thế. Tô San theo bản năng nhớ lại một màn buổi sáng bị Trần Phàm nắm lấy nụ hoa.
- Anh vô sỉ, thừa dịp người ta ngủ, sờ...làm ra chuyện xấu xa như vậy.
Tô San tức giận đến hai nụ hoa trước ngực chớp lên một trận, vốn muốn nói ba chữ "Sờ người ta", lại cảm thấy quá trắng trợn.
- Xấu xa? Bà cô, cô nắm cây súng nước của tôi cả đêm không buông, có xấu xa không?
Trần Phàm lấy giả làm thật, dù sao Tô San cũng không biết.
Cầm cây súng nước cả đêm không buông?
Trong đầu Tô San theo bản năng dần hiện ra một màn buổi sáng nàng nắm cây súng bắn nước của Trần Phàm, khuôn mặt mê người nhất thời trướng lên đỏ bừng.
- Hỗn đản, em giết anh.
Theo sau, Tô San hét lên một tiếng, tóc tai bù xù múa may đôi tay trắng như phấn hướng Trần Phàm vọt tới.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua kính thủy tinh bắn vào, làm cho người ta một loại cảm giác ấm áp.
Ẩm không chỉ có thân thể, còn có tâm linh.
Cùng lúc đó, bên trong tổng y viện trung đoàn võ cảnh Đông Hải, Hoàng Phủ Hồng Trúc suốt một đêm không ngủ, nguyên bản khuôn mặt bồi dưỡng rất tốt lại có chút trở nên trắng bệch, dưới vành mắt cũng đã phiếm đen, trong vành mắt mơ hồ có thể chứng kiến tơ máu.
Dương Viễn đeo kính gọng vàng vẻ mặt ngung trọng đứng trước người Hoàng Phủ Hồng Trúc, lo âu nói:
- Hoàng Phủ tiểu thư, tuy nói chuyện này thập phần nghiêm trọng, nhưng tin tức phong tỏa đúng lúc, cũng không có truyền ra khiến cho khủng hoảng, chúng ta tiêu phí tinh lực lớn như vậy, không thể một người cũng cứu không được.
Nghe được Dương Viễn nói như thế, đôi mày Hoàng Phủ Hồng Trúc không khỏi nhíu chặt lại.
Từ giữa trưa ngày hôm qua, nàng dùng mạng lưới quan hệ bạch đạo trong tay, cố gắng cứu ra một ít thành viên dòng chính, nhưng dùng thời gian cả ngày, đừng nói là có thể cứu người, ngay bóng dáng cũng không được nhìn thấy.
Hơn nữa...Hoàng Phủ Hồng Trúc được biết, thành viên Hồng Trúc bang kể cả các đại lão, đều bị giam tại một địa điểm bí mật, mà không phải trong bót cảnh sát.
- Nếu như tôi không đoán sai, lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm động tay chân.
Hoàng Phủ Hồng Trúc híp mắt thành khe hở.
Dương Viễn cả kinh:
- Tiết Hồ đây là thừa dịp chúng ta bệnh, lấy mạng của chúng ta a.
- Ân, chuyện lần này quá mức đặc thù, chúng ta lung lạc những người đó vốn cũng bởi vì kiêng kỵ, không dám ra mặt, hiện giờ Tiết Hồ âm thầm động tay chân, bọn hắn càng không dám dễ dàng ra mặt nữa.
Hoàng Phủ Hồng Trúc gật đầu.
Dương Viễn cau mày:
- Vậy kế tiếp chúng ta nên làm sao bây giờ?
Hoàng Phủ Hồng Trúc không lập tức trả lời, mà đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh nắng sáng rỡ bên ngoài, dùng một loại giọng nói phức tạp đáp:
- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể dựa vào hắn xuất thủ.
Lúc buổi sáng Tô San xuống bếp làm thức ăn, mỗi khi làm xong một món lại để Trần Phàm nếm thử, kết quả Trần Phàm ăn đến đau bụng, từ buổi sáng đến tận bây giờ bị tiêu chảy, vừa rồi sau khi cùng Tô San đi lên lầu hai, lại đi vào phòng vệ sinh.
Kết quả sau khi hắn đi ra khỏi phòng vệ sinh, rõ ràng nhìn thấy Phạm Nhàn mang theo một cô gái dáng điệu không tệ cùng quản lý đại sảnh lầu một vây quanh bên cạnh Tô San.
Phát hiện này khiến hắn cau mày.
Ngày đó lúc ở trên máy bay, hắn liền nhận thấy được ánh mắt Phạm Nhàn nhìn hắn cùng Tô San tràn ngập vẻ oán hận, hiện giờ nhìn thấy trường hợp này, tự nhiên biết Phạm Nhàn đang tìm Tô San gây phiền phức.
Biết rõ điềm này, Trần Phàm lại không gióng trống khua chiêng đòi làm gì, mà yên lặng đi tới bên cạnh mấy người, kết quả nghe được lời nói ỷ thế hiếp người của Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh, lại nhìn thấy hành vi chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng của quản lý, nhất thời có chút căm tức.
Đúng như Trần Phàm suy nghĩ, Phạm Nhàn chứng thật là cố ý tìm Tô San gây phiền toái.
Ngày đó hắn và Yến Thanh Đế ở trong hội đấu giá tại Hong Kong bởi vì thân phận đặc thù, không dám buông tay đấu tiền vốn với Tô San, bị Tô San mua chiếc đồng hồ kia, sau đó ngẫu nhiên gặp lại Tô San ở phi trường, vốn định bỏ tiền ra mua, lại bị Tô San cùng Trần Phàm liên thủ nhục nhã, trong lòng phát sinh hận ý.
Mà hắn cố ý bức bách quản lý đại sảnh tiệm châu báu không nói lý lẽ, thứ nhất là vì không muốn mất mặt ở công chúng, hai là muốn thông qua loại phương thức này hung hăng đánh vào mặt Tô San.
Vì thế, nghe được quản lý nói ra câu nói kia, trong lòng hắn có thể nói là cực kỳ thống khoái, nhất là chứng kiến biểu tình thở hổn hển vì tức giận của Tô San, hắn lại đắc ý tới cực điểm!
Nhưng hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, nửa đường chạy ra một Trình Giảo Kim.
Hơn nữa Trình Giảo Kim này ở trong mắt hắn chính là Trần Phàm mà hắn vẫn luôn xem như một tên mặt trắng nhỏ!
- Tiểu tử, niên đại này làm mặt trắng nhỏ không dễ đâu, chẳng những khuôn mặt tuấn tú, thân thể còn cường tráng, hơn nữa còn cần có ánh mắt, biết chưa?
Ngay khi quản lý bị Trần Phàm chất vấn không biết nên làm sao trả lời, Phạm Nhàn lại dùng loại ánh mắt khinh miệt nhìn Trần Phàm, gằn từng chữ:
- Làm mặt trắng nhỏ thì nên có giác ngộ của mặt trắng nhỏ, ngươi chỉ là một món đồ chơi mà thôi, ở trong trường hợp này còn giả vờ giả vịt cái gì?
Mặt trắng nhỏ?
Ngạc nhiên nghe được ba chữ này, ngay cả Tô San, một số người chung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Bọn hắn thật không ngờ, trên cổ tay Trần Phàm đeo đồng hồ đắt tiền như vậy lại là mặt trắng nhỏ do Tô San bao nuôi!
- Ngươi mới là mặt trắng nhỏ, cả nhà các ngươi đều là mặt trắng nhỏ!
Sau thoáng ngây người ngắn ngủi, Tô San hoàn toàn nổi giận, nàng có thể khoan dung thái độ "trời là lão đại còn ta là lão nhị" của Phạm Nhàn, nhưng nàng không cho phép Phạm Nhàn nói Trần Phàm là mặt trắng nhỏ!
Không ai nghĩ đến, Tô San lại nói ra một câu như vậy.
Nhất là nhân viên tiệm châu báu cùng những người đang nhìn xem kịch vui, theo bọn hắn xem ra, ở cả đế đô, người tuổi trẻ dám nói Phạm Nhàn như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay!
Ngay cả Lâm Ảnh đứng bên cạnh Phạm Nhàn cũng có biểu tình vẻ mặt kinh ngạc!
- Tô San, cha ngươi quả thật có chút kỹ năng, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể vô pháp vô thiên ở trên địa bàn Yên Kinh!
Giọng nói Phạm Nhàn hoàn toàn lạnh xuống, trong con ngươi lóe ra vẻ tức giận không thể che giấu, nếu không phải Yến Thanh Đế nói cho hắn biết, không nên động vào Tô San, chỉ sợ hắn sẽ đương trường động thủ.
Dù sao hắn cũng không hiểu được cách điệu thấp như Yến Thanh Đế!
- Vô pháp vô thiên? Hắc! Ta rất hiếu kỳ rốt cục là ai vô pháp vô thiên đây? Chúng ta có tiền, lại không thể mua đồ vật bán trong cửa hàng, ai quy định vậy?
Lúc này không đợi Tô San mở miệng, Trần Phàm liền mở miệng trước.
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Lâm Ảnh cho rằng Trần Phàm chỉ là mặt trắng nhỏ cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng không tự đi soi gương, ngươi tính là cái gì vậy, nơi này có quyền lực cho ngươi nói chuyện sao?
- Mặt trắng nhỏ, đừng tưởng rằng có con nhóc này bao nuôi ngươi, ngươi liền không biết mình họ gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - Phạm Nhàn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Phàm, ý uy hiếp không chút nào che lấp:
- Thừa dịp ta còn chưa động giận, ngươi tốt nhất giống như một con chó biết nghe lời, thành thành thật thật đứng ở nơi đó!
Cho tới nay, Trần Phàm đều không thích bị người uy hiếp.
Từng có không ít người uy hiếp hắn, nhưng những người đó đều chết hết.
Hiện giờ nghe được lời uy hiếp của Phạm Nhàn, nguyên bản bởi vì trở về Trần gia mà tâm tình Trần Phàm đã thấy tốt hơn, nhưng hiện tại lệ khí trong nội tâm không khỏi bị kích phát, sắc mặt cũng chợt lạnh xuống.
Một cỗ sát ý dày đặc bắt đầu lan tràn khắp thân thể hắn.
Chợt nhận thấy được sát ý khủng bố trào ra từ sâu trong thân thể Trần Phàm, ngay cả Phạm Nhàn bên trong, tất cả mọi người cảm thấy nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống, cả người giống như rơi vào trong hầm băng, lông tơ dựng đứng, từ đầu đến chân truyền đến một cỗ cảm giác lạnh lẽo.
Theo sau, ánh mắt Trần Phàm nhìn về hướng Phạm Nhàn không có bất cứ cảm tình nào của nhân loại.
Đột nhiên Tô San chợt ý thức được Trần Phàm nổi giận thật sự, sắc mặt không khỏi biến đổi!
Kiến thức qua thân thủ khủngbố của Trần Phàm, biết được Trần Phàm từng là "bộ đội đặc chủng" nên nàng rất rõ ràng, Trần Phàm đã không động thủ thì thôi, vừa động thủ nhẹ nhất cũng sẽ trọng thương Phạm Nhàn!
- Trần Phàm, chúng ta không đáng cùng người như thế tức giận.
Hiểu được điểm này, Tô San liền vội vàng kéo cánh tay Trần Phàm, hướng Trần Phàm mở to mắt, sau đó nói:
- Huống chi, em cũng không tin ông chủ của tiệm châu báu này là một người buôn bán không nói quy củ.
Hiển nhiên Tô San không muốn bởi vì nàng nên cùng Phạm Nhàn động thủ, nói vậy nhất định sẽ rơi vào trong tay Trần lão thái gia và vợ chồng Trần Chiến.
Lời của Tô San vừa thốt ra, sắc mặt quản lý không khỏi khẽ biến!
Trần Phàm quả thật tức giận, nhưng không đến nỗi mất đi lý trí như lúc bệnh tình phát tác, nỗi tức giận vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn.
Theo ý nào đó mà nói, nhiều năm như vậy đây mới là lần đầu tiên hắn thực sự trở về Trần gia đúng như ý nghĩa, hơn nữa đã tiêu tan hiềm khích trước kia với Trần lão thái gia, người một nhà ở chung cực kỳ hòa hợp.
Dưới tình hình như thế, hắn biết rõ thân phận Phạm Nhàn không tầm thường, nên hắn cũng không muốn cấp thêm phiền toái cho Trần gia.
Nhưng Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh đã thật sự quá mức.
Hiện giờ, nghe được lời nói của Tô San, hắn dần dần thu liễm sát ý trên người, nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt quản lý, trầm giọng nói:
- Cô tốt nhất nghĩ cho rõ ràng nên làm như thế nào.
Chẳng biết tại sao, quản lý bị Trần Phàm nhìn chằm chằm lại cảm giác trên người mình giống như đang bị một con rắn độc nhìn trúng, cả người lạnh lẽo đến tận xương, thân mình nhịn không được run run đồng thời nói theo bản năng:
- Nếu các vị đều muốn có đôi khuyên tai này, như vậy liền đấu giá đi, ai cho giá cao, bán cho người đó.
Lời vừa ra khỏi miệng, quản lý nhận thấy được sắc mặt Phạm Nhàn đột nhiên biến đổi!
Điều này làm nội tâm nàng ta không khỏi lộp bộp!
Nhưng khi nhớ lại lời của mình, nàng cảm thấy được làm như vậy có thể giải thích với ông chủ về việc khó khăn lần này.
- Được!
Nghe được quản lý nói, Tô San lại trừng mắt nhìn Trần Phàm, sau đó trào phúng nhìn Phạm Nhàn, nói:
- Phạm Nhàn, ta biết nhà của ngươi ở Yên Kinh quyền thế ngập trời, thân là Phạm gia đại thiếu, ngươi khẳng định không thiếu tiền, không biết ngươi tính toán ra bao nhiêu tiền mua đôi khuyên tai đây?
Tuy rằng Phạm Nhàn thấy quản lý đột nhiên chuyển biến thái độ mà thật căm tức, nhưng sau đó hắn cũng không quan tâm nổi nóng với quản lý kia, chỉ cười lạnh nhìn Tô San:
- Hôm hội đấu giá là bởi vì tình huống đặc thù nên ta không tranh với ngươi, hôm nay ngươi lại bày ra vẻ xa hoa của phú nhị đại, như vậy không ngại thử xem?
- Được, hay là ta sợ ngươi sao?
Tô San không hề khiếp đàm, mà lời ra kinh người:
- Ngươi không phải nói bổn tiểu thư không có tiền sao? Đôi khuyên tai này ra giá tám trăm tám mươi tám ngàn, bổn tiểu thư ra giá một triệu!
Một triệu!
Một chút liền tăng hơn một trăm ngàn!
Lời của Tô San vừa thốt ra, ngoại trừ Trần Phàm, ngay cả Phạm Nhàn bên trong tất cả mọi người đều ngẩn ra, tựa hồ thật không ngờ Tô San vung tay lớn như thế.
- Như thế nào? Phạm gia đại thiếu, hay là ngươi ra không nổi giá cao hơn?
Tô San thấy Phạm Nhàn không nói lời nào, ý cười trào phúng nơi khóe miệng càng đậm, đồng thời liếc mắt nhìn Lâm Ảnh:
- Mỹ nữ, ngươi không phải nói đôi khuyên tai này khẳng định thuộc về ngươi sao? Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì a? Mau nhanh nũng nịu nhõng nhẽo với bạn trai ngươi đi, chẳng lẽ ngươi không biết nhõng nhẽo nũng nịu là chiêu sát thủ đối phó nam nhân sao? Huống chi, đối với nam nhân của ngươi mà nói, sau đó hắn nhất định sẽ vì mặt mũi giả vờ ngưu bức, một lần tiện cả đôi đường nha!
Sắc bén.
Đây là sự hình dung chân thật nhất về Tô San lúc này.
Lời nói của nàng giống như tát vào mặt Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh, lại giống như một con dao sắc bén chợt trúng uy hiếp của hai người, làm cho hai người thiếu chút nữa tức đến hộc máu!
- Một triệu hai!
sắc mặt Phạm Nhàn xanh mét một mành, cắn răng phun ra vài chữ.
Một chút đề cao hai trăm ngàn!
Phạm Nhàn ra tay càng thêm khủng bố, hiển nhiên đã bị bức nóng nảy.
Dù sao lúc hắn và Yến Thanh Đế ở Hong Kong, bị Tô San dùng tiền hung hăng tát mặt một lần, không muốn có lần thứ hai.
- Một triệu rưỡi!
Tô San không cam lòng yếu thế, Trần Phàm biết rõ ẩn ý bên trong, cũng không ngăn cản Tô San.
- Một triệu tám!
Ánh mắt Phạm Nhàn đỏ lên, nói ra một con số làm người chung quanh hết hồn.
- Hai triệu!
Tô San nhẹ nhàng chìa ra hai ngón tay, cảm giác giống như đang nói: Phạm gia đại thiếu, tỷ không thiếu tiền!
Chứng kiến hành động khiêu khích của Tô San, tuy rằng lửa giận trong lòng Phạm Nhàn ngập trời, nhưng có lẽ do nguyên nhân giá cả quá cao, hắn thậm chí đang có chút do dự.
- Hai triệu rưỡi!
Phạm Nhàn do dự, Lâm Ảnh bên cạnh hắn đã hoàn toàn bị lửa giận cắn nuốt lý trí, vừa ra khỏi miệng liền nâng giá năm trăm ngàn.
Mấy chữ này vừa ra khỏi miệng, làm trong lòng Trần Phàm không khỏi chấn động!
Đối với Phạm gia mà nói, hai triệu rưỡi quả thật không tính là gì, nhưng trong tay hắn cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, hơn nữa nếu để cho trưởng bối trong nhà biết hắn dùng hai triệu rưỡi mua một đôi khuyên tai, tuyệt đối sẽ không đồng ý!
- Mỹ nữ, miệng ngươi thật còn lớn hơn bệnh phù chân a.
Nghe được Lâm Ảnh báo ra mấy chữ này, Tô San nở nụ cười, cười như một con hồ ly:
- Bất quá...ngươi thắng, đôi khuyên tai này thuộc về ngươi.
Ngay sau đó, ngay khi tất cả mọi người ngoại trừ Trần Phàm đều cho rằng Tô San sẽ ra giá càng cao hơn, Tô San bỗng nhiên đưa khuyên tai tới trước người Lâm Ảnh.
Biến hóa thình lình xảy ra làm cho sắc mặt mọi người nhất là Phạm Nhàn đại biến!
Tô San là cố ý!
Giờ khắc này tất cả mọi người đều hiểu rõ điểm này.
Lâm Ảnh cũng biết, đồng dạng nàng cũng biết hai triệu năm trăm ngàn cũng không phải là một con số nhỏ!
Cho nên nàng cũng không lập tức đón lấy đôi khuyên tai, mà nhìn Phạm Nhàn xin giúp đỡ.
- Ngô, mỹ nữ, như thế nào, nguyên lai là ngươi phô trương thanh thế a? Hay là ngươi cho rằng nam nhân của ngươi không có tiền?
Nhìn thấy Lâm Ảnh không tiếp khuyên tai, Tô San cố ý nói:
- Đây là ngươi không đúng, cổ đại có quân vương vì mỹ nhân mà đốt lửa trêu chư hầu. Phạm thiếu gia tuy rằng không tính là quân vương, nhưng coi như là nhân sĩ nổi tiếng kinh thành, vung tiền như rác giành được tiếng cười mỹ nhân, hẳn là không thể lật lọng, đúng không Phạm thiếu gia?
Lời Tô San vừa thốt ra, mọi người không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn về hướng Phạm Nhàn, chuẩn bị xem Phạm Nhàn làm như thế nào.
Giờ khắc này tuy Phạm Nhàn biết rõ Tô San đang đào hầm cố ý cho hắn nhảy vào, nhưng với tình hình lúc này hắn đã hoàn toàn như mũi tên lên dây không phát không được!
Kể từ đó, dù hắn biết rõ Tô San đang trêu đùa hắn, đào hầm chơi hắn, hắn cũng phải nhảy đi xuống!
Bởi vì lấy thân phận cùng địa vị của hắn tại Yên Kinh, nếu không cầm lấy đôi khuyên tai, sẽ trở thành trò cười của toàn bộ thành phố Yên Kinh! I
Tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn khoe của ngay trước mặt nữ nhân của mình, huyễn quyền lực, kết quả bị người vẽ mặt!
Sau đó tín dự của hắn sẽ hạ xuống đến thấp nhất!
- Hai triệu năm trăm ngàn mà thôi, đối với ta mà nói, không tính là gì.
Phạm Nhàn nhịn đau miễn cưỡng cười một tiếng, cố ý dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn Tô San:
- Nhưng thật ra Tô đại tiểu thư ngươi, luôn miệng nói muốn mua xuống cả tiệm châu báu, lại ngay cả hai triệu năm trăm ngàn cũng lấy không ra, thực buồn cười!
Lời vừa nói ra, Phạm Nhàn cầm lấy khuyên tai.
Trong nháy mắt đó, tay phải của hắn hơi run run, trong lòng lại đang rướm máu!
- Ngươi muốn cười thì cứ việc cười đi, pháp luật cũng không có quy định không cho phép ngươi cười, đúng không?
vẻ mặt Tô San tươi cười khoác cánh tay Trần Phàm, cố ý chẹn họng Phạm Nhàn một câu, sau đó nói:
- Anh yêu, chúng ta đi thôi.
Trần Phàm hiểu ý cười, không nói thêm lời nào, nghe theo Tô San, dưới ánh mắt quái dị của những người chung quanh rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên mặt Phạm Nhàn trong nháy mắt đọng lại, thân mình hơi run lên, trong con ngươi hiện lên một tia sát khí sắc bén!