Nghe được Sở Qua nói như thế, trong lòng Trần Phàm vừa động, sau đó vỗ vỗ bả vai Sở Qua:
- Tố chất thân thể của cậu mặc dù không tệ, nhưng lần này bệnh cũng không nhẹ, lên giường nằm đi thôi.
- Ân.
Sở Qua gật đầu như gà con mổ thóc, không nói hai lời, vội vàng đi về hướng giường bệnh.
Trần Phàm cũng không quấy rầy Hoàng Phủ Hồng Trúc còn đang tự hỏi, trực tiếp đi ra phòng bệnh.
Đúng theo như lời Sở Qua, Dương Viễn mặc một bộ âu phục nhãn hiệu nổi tiếng, đeo mất kính gọng vàng đang đứng chờ bên ngoài phòng bệnh.
- Trần tiên sinh.
Nhìn thấy Trần Phàm đi ra phòngbệnh, Dương Viễn liền chào hỏi, thái độ cực kỳ khách khí.
Trần Phàm mỉm cười:
- Dương ca, gần đây tập đoàn đánh tan rồi gây dựng lại, một đống sự tình cần có anh đi xử lý, khổ cực.
- Nên làm, hơn nữa có Tô lão ca trấn thủ, áp lực của tôi cũng không lớn như vậy.
Trần Phàm gọi một tiếng Dương ca, làm cho Dương Viễn có điểm được sủng ái mà lo sợ. Nguồn truyện:
- Xem ra anh hợp tác với Tô thúc cũng không tệ.
Trần Phàm vui mừng nở nụ cười, thành lập tập đoàn Cao Tường hợp tác với tập đoàn Kemer Er, hắn lo lắng nhất chính là người một nhà không đoàn kết, hiện giờ Dương Viễn vừa nói như thế, hắn biết lo lắng của mình là dư thừa. ít nhất trước mắt là như thế!
Tô thúc...
Nghe được hai chữ này, trong lòng Dương Viễn lộp bộp, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.
Phải biết rằng hắn vừa mới xưng hô Tô Thanh Hải là Tô lão ca, mà Trần Phàm gọi là Tô thúc, kể từ đó chẳng phải hắn cũng trở thành chú của Trần Phàm?
- Hiện tại tập đoàn có phiền toái gì sao?
Nhận thấy được vẻ mặt xấu hổ của Dương Viễn, Trần Phàm tự nhiên hiểu được ý tứ hắn, cũng không có để ý, mà nói sang chuyện khác đánh vỡ không khí xấu hổ.
Dương Viễn ngượng ngàing cười cười:
- Phiền toái lớn thì không có, dù sao mặt trên đưa ủng hộ thật lớn, chính sách nới lỏng rất rộng, hơn nữa thái độ bên gia tộc Kemer Er rất tốt. Phiền toái nhỏ thì thật ra cũng có...
- Cái gì?
Trần Phàm tò mò hỏi.
- Trần tiên sinh, anh hẳn là không có xem báo?
Dương Viễn cười khổ hỏi.
Trần Phàm gật đầu.
- Từ buổi họp báo lần trước, toàn bộ truyền thông trong ngoài nước đều đang suy đoán chủ tịch sau màn là ai, hiện tại đã truyền tới điên rồi, thậm chí có một ít người trong quan trường cũng rất tò mò với chuyện này. Tuy rằng chúng tôi dựa theo yêu cầu của anh nghiêm khắc giữ bí mật, nhưng vô hình trung lại ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác của tập đoàn với một ít cơ cấu...
Dương Viễn cười khổ giải thích.
Nghe Dương Viễn vừa nói như thế, Trần Phàm cũng cảm thấy nhức đầu, nghĩ nghĩ nói:
- Chuyện lần này tôi vốn nghĩ sẽ không tham dự, nhưng làm người trung gian, tham dự vào trong đó chẳng qua chỉ là vì bất đắc dĩ mà thôi, về phiền toái nhỏ như anh nói, không ảnh hưởng đại cục, có thể xem nhẹ.
Trần Phàm nói ra làm trong lòng Dương Viễn sáng tỏ, hắn biết rõ Trần Phàm đối với vị trí chủ tịch cũng không có hứng thú, căn bản không muốn bước lên sân khấu.
Theo sau, ngay khi Dương Viễn định nói thêm gì nữa, hắn rõ ràng nhìn thấy viện trưởng tổng y viện trung đoàn võ cảnh đang đi cùng một trợ lý hướng thăng tới chỗ Trần Phàm.
Vì thế hắn chỉ đành đem lời đến bên miệng nuốt trở vào bụng, Trần Phàm cũng đưa ánh mắt nhìn về phía trước.
- Trần tiên sinh. Đường tư lệnh muốn gặp ngài.
Rất nhanh, viện trưởng đi tới trước người Trần Phàm, thái độ khiêm hòa nói.
Trần Phàm theo viện trưởng tổng y viện võ cảnh Đông Hải đi vào văn phòng, Đường Quốc Sơn trong bộ quân trang chờ đợi đã lâu.
Ánh nắng sáng rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, dưới ánh mặt trời, biểu tình Đường Quốc Sơn cũng không được thoải mái như ngày xưa, ngược lại đôi mày hắn cau chặt lại, trong con ngươi toát ra lo lắng thật sâu.
Trong tay hắn cầm một điếu thuốc lá, thuốc lá đã cháy gần hết, tro tàn lại không rơi, thẳng đến khi hắn nghe được tiếng gõ cửa mới dụi tàn thuốc vào gạt tàn, đứng dậy đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm.
Viện trưởng biết rõ Đường Quốc Sơn cùng Trần Phàm có chuyện quan trọng cần nói, cũng không bước vào phòng mà dùng ánh mắt trao đổi với Đường Quốc Sơn một chút liền rời đi.
Trần Phàm đóng cửa phòng, lập tức đi tới trước người Đường Quốc Sơn, cười khổ nói:
- Thật xin lỗi lão gia hỏa, tôi lại cho ông thêm phiền phức.
- Tiểu tử, chuyện lần này so với lần trước còn lớn hơn nhiều, mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, quả thật là một củ khoai phỏng tay, ai...Đường Quốc Sơn thần tình ưu sầu nói, lại rút ra gói thuốc lá đặc cung cho bộ đội, ném cho Trần Phàm một điếu, sau đó tự châm lửa rít mạnh, phàng phất như muốn dùng nicotin gây tê phần ưu sầu trong nội tâm.
Trần Phàm cũng không châm thuốc lá như Đường Quốc Sơn, mà cầm trong tay nghịch ngợm, đồng thời nghi hoặc nhìn Đường Quốc Sơn:
- Vì sao nghiêm trọng?
- Vô nghĩa!
Đường Quốc Sơn tức giận trừng mắt nhìn Trần Phàm, theo sau lại giận dữ nói:
- Kỳ thật...nói đi thì nói lại việc này đối với tiểu tử ngươi thì nghiêm trọng, nhưng tao lão đầu như ta thì không sao cả.
Trần Phàm thoáng nhướng mày.
- Tiểu tử, tôi nói cho cậu biết a, chuyện lần này tuy rằng phong tỏa tin tức, nhân dân không biết, nhưng những người ở trên không phải ai cũng không biết.
Đường Quốc Sơn không hề giấu diếm.
Trần Phàm gật đầu:
- Chắc là lão hồ ly Tiết Hồ âm thầm động tay chân.
- Ân.
Đường Quốc Sơn tự nhiên cũng biết điểm này, hắn vốn là cùng một ý nghĩ, theo sau ngưng trọng nhìn Trần Phàm, lo lắng hỏi han:
- Tiểu tử, cậu xác định chuyến này phải chen tay vào vũng nước đục này sao?
- Lão gia hỏa, chuyện lần này tuy rằng ảnh hưởng không nhỏ, nhưng nói đến cùng chỉ là việc giang hồ, đám thủ hạ của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, không cần phải một gậy toàn bộ đánh chết đi?
Trần Phàm nói một đằng trả lời một nẻo, đem bóng cao su đá trở lại cho Đường Quốc Sơn.
Đường Quốc Sơn cười khổ:
- Nói như vậy cũng không sai, nhưng...tiểu tử, cậu hẳn là còn rõ ràng hơn so với tôi, có một số việc trắng có thể nói thành đen, đen có thể nói thành trắng. Chỉ hươu bảo ngựa không phải là tới như vậy sao? ở mặt ngoài chuyện lần này do chính Hà Lão Lục của Hồng Trúc bang câu dẫn người của Sơn Khẩu Tổ thực hiện chặn giết, nhưng có thể nói là người của Hồng Trúc bang cấu kết người Nhật Bản làm ra chuyện tai hại cho quốc gia cùng xã hội cũng chưa hẳn là không thể a?
Nghe Đường Quốc Sơn vừa nói như thế, Trần Phàm trầm mặc, hắn biết Đường Quốc Sơn nói đúng sự thật.
Nhiều khi đúng sai trắng đen, chính là đợi vào một câu trong miệng thượng vị giả.
Lưới trời tuy lớn, nhưng nhiều khi lưới trong tay người có thể che đậy lưới trời, điều này là sự thật không cách nào thay đổi!
- Đương nhiên...tiểu tử, nếu cậu ra mặt mở miệng, không riêng gì tôi, chỉ sợ ngay cả những người mượn đề tài chỉ trích cũng không thể không bán mặt mũi này cho cậu.
Đường Quốc Sơn thấy Trần Phàm không nói lời nào, cười khổ một tiếng:
- Dù sao, Trần lão thái gia, vị thái tổ tông này, thật không có người nào dám trêu chọc vào.
- Nhưng...tiểu tử, cậu đồng dạng nên hiểu được điểm này, nếu một khi cậu ra mặt mở miệng, như vậy cậu liền bị quấn vào trận gió lốc này. Bên trong hẳn cậu rất rõ ràng, lấy thân phận của cậu bị cuốn vào trận gió lốc này sẽ có ý vị như thế nào.
Đường Quốc Sơn nói tới đây, đôi mày triệt để cau chặt lại, giọng nói cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng:
- Tôi đã từng tuổi này, cũng không còn hi vọng bò lên trên, hơn nữa cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, mà cha cậu từng là binh sĩ của tôi, tôi và ông nội cậu từng là người quen biết cũ, còn nữa, lui lại một bước tôi bán cho Trần lão thái gia mặt mũi, cũng không có gì đáng dọa người, nhưng thật ra chính cậu nên suy nghĩ rõ ràng, nghĩ kỹ rồi hãy làm.
Lời nói của Đường Quốc Sơn thành khẩn đến cực điềm, cũng là sự hình dung chân thật nhất về nội tâm của hắn.
Hắn biết rõ, nếu Trần Phàm thật mở miệng muốn hắn làm chuyện gì đó, về tình về lý hắn cũng không tiện cự tuyệt, nhưng hắn không phải sợ hãi, mà chỉ sợ Trần Phàm quyết định sẽ khiến xảy ra nhiều hiệu ứng mắc xích mà thôi!
Đây cũng là lo lắng lớn nhất trong lòng hắn!
- Lão gia hỏa, cảm ơn ông!
Trần Phàm cảm kích nhìn Đường Quốc Sơn.
Trong lòng Đường Quốc Sơn chấn động:
- Nói như vậy cậu đã quyết định cuốn vào trận gió lốc này sao?
- Ân.
Trần Phàm kiên định gật gật đầu.
Ánh mắt Đường Quốc Sơn trong nháy mắt nheo lại:
- ở trong trí nhớ của tôi, cậu không phải người lỗ mãng, lần này tính chất câu chuyện nghiêm trọng thế nào cậu cũng rất rõ ràng. Nói cho tôi biết vì cái gì? Vì sao phải vì Hồng Trúc bang, một hắc bang không có bao nhiêu quan hệ với cậu, lại dùng thân mạo hiểm?
- Bởi vì. Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi!
Trần Phàm nhẹ nhàng lại chậm rãi phun ra một câu.
Bởi vì Hoàng Phủ Hồng Trúc là nữ nhân của tôi...
Oanh!
Những lời này giống như một quả bom nặng cân tạc nổ bên tai Đường Quốc Sơn, nhất thời khiến hắn choáng váng!
Hắn há to miệng, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Phàm, thật lâu không lên tiếng.
Vừa đến mùa đông, ban đêm Yên Kinh vô cùng rét lạnh, gió lạnh thổi vào trên mặt, giống như dao cắt, lạnh giá tận xương.
So sánh với thời tiết rét lạnh bên ngoài xe, bên trong xe, trong lòng Bạch Tuyết Sơn càng lạnh hơn.
Người lái xe cho hắn cũng không phải lão đại Tuyết Sơn Tứ Hổ mà là Long lão tứ.
Hắn ngồi ở băng sau, dựa vào lưng ghế, đôi mày cau chặt lại, diễn cảm ngưng trọng trước nay chưa từng có, thậm chí còn mang theo vẻ sợ hãi.
Loại cảm giác này giống như phạm nhân sắp bị ra pháp trường.
Theo ý nào đó mà nói, thật sự hắn đang có loại cảm giác này - câu hăm dọa của Trần Phàm trước khi rời đi, giống như được sử dụng ma pháp, đâm chồi này rễ trong lòng hắn, thế cho nên làm cho hắn không còn dũng khí cùng quyết đoán một mình đi đối phó Trần Phàm, mà quyết định đến tìm Phạm Nhàn, chuẩn bị lợi dụng năng lượng của Phạm Nhàn tại Yên Kinh, xử lý Trần Phàm, tiêu trừ sự sợ hãi trong nội tâm của hắn.
Bởi vì hắn biết, đối với Phạm Nhàn vốn tâm cao khí ngạo mà nói, nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Trần Phàm, tuyệt đối sẽ phát điên.
Nửa giờ sau, Bạch Tuyết Sơn gặp được Phạm Nhàn trong một hội quán tư nhân vô cùng cao cấp nằm ở ngoại thành.
- Bạch Tuyết Sơn, ta bảo ngươi bất người đâu? Mẹ nó, lão tử chờ cả buổi tối, mạo hiểm bị lão gia tử giáo huấn phiêu lưu từ trong nhà chạy ra ngoài, kết quả ngươi không mang người đến cho ta?
Trong ghế lô, Phạm Nhàn nhìn thấy Bạch Tuyết Sơn mang theo Long lão tứ đi vào phòng, lại đẩy hai nữ nhân bên cạnh ra, híp mắt nhìn Bạch Tuyết Sơn quát.
Đối mặt lời mắng tức giận của Phạm Nhàn, Bạch Tuyết Sơn cũng không dám nói gì, thứ nhất trong lòng hắn có quỷ, dù trong lòng hắn không có, hắn cũng không dám có chút bất mãn.
Hắn cũng tự mình hiểu lấy, có lẽ hắn ở trước mặt rất nhiều người có thể thẳng lưng làm đại gia, nhưng ở trước mặt loại công tử ăn chơi đứng đầu như Phạm Nhàn, hắn phải mang theo cái đuôi làm chó săn, còn là một con chó biết nghe lời cùng hiểu biết.
- Phạm thiếu, sự tình ra chút biến cố.
sắc mặt Bạch Tuyết Sơn khó coi nói một câu, sau đó nhìn thoáng qua hai nữ nhân bên cạnh Phạm Nhàn.
Nhận thấy được ánh mắt Bạch Tuyết Sơn, hai nữ nhân thờ ơ - khách nhân của hai nàng là Phạm Nhàn, chỉ cần Phạm Nhàn không mở miệng, hai nàng cũng không thèm thay đổi vị trí.
Dù sao, hai nàng nhìn ra được thân phận cùng địa vị của Phạm Nhàn cao hơn Bạch Tuyết Sơn.
Nếu thân phận hai người thay đổi ngược lại, như vậy hai nàng sẽ lập tức đứng dậy rời đi - có thể tiến vào hội quán đứng đầu như vậy, chỉ nhờ vào thân hình cùng gương mặt cũng không đủ, còn phải có năng lực quan sát.
- Hai người các cô ra ngoài trước.Phạm Nhàn nheo mắt nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Sơn hai giây, chậm rãi mở miệng, hiển nhiên hắn cũng nhìn ra ý tứ ẩn chứa trong mắt Bạch Tuyết Sơn.
- Dạ. Phạm thiếu.
Phạm Nhàn vừa thốt lên xong, hai nữ nhân đứng dậy cúi đầu nâng váy, chậm rãi rời đi, tư thế thướt tha, hơn nữa vòng eo thon nhỏ đung đưa đủ làm cho nam nhân nghĩ tới cảnh tượng phun máu mũi.
Nhưng đối với Phạm Nhàn lúc này mà nói, hắn không có tâm tình đi thưởng thức dáng đi của hai nàng, ngược lại chờ hai nàng vừa rời đi, hắn liền lạnh giọng nói:
- Bạch Tuyết Sơn, ngươi tốt nhất cấp cho lão tử một lời giải thích hợp lý, nếu không lão tử cho Bạch Tuyết Sơn ngươi hóa thành một đống tuyết trắng.
Không một câu trả lời, Bạch Tuyết Sơn đầy vẻ hèn mọn, chậm rãi đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, trực tiếp quỳ xuống.
Vừa quỳ liền không chút do dự.
Vừa quỳ, liền thập phần quyết đoán.
- Phạm thiếu, xin thứ cho Tuyết Sơn vô năng, đã không hoàn thành nhiệm vụ ngài dặn dò.
Bạch Tuyết Sơn quỳ gối ngay trước người Phạm Nhàn, giống như một con chó săn, vâng vâng dạ dạ.
Tục ngữ nói, đưa tay không đánh vào mặt người đang cười, huống chỉ là người đang quỳ xuống?
Ngay cả Phạm Nhàn bởi vì Tuyết Sơn không mang Trần Phàm tới mà đang nổi trận lôi đình, nhưng nhìn thấy Bạch Tuyết Sơn vốn có năng lượng không nhỏ trong hắc đạo nhưng giờ phút này lại như một con chó quỳ trước mặt hắn, lửa giận trong lòng tiêu thất không ít, nhưng vẫn châm chọc nói:
- Bạch Tuyết Sơn a Bạch Tuyết Sơn, ta thường nghe người ta nói, xương cốt của ngươi còn mềm hơn cả nữ nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế, thật làm cho lão từ thất vọng. Nói đi, vì sao không mang mặt trắng nhỏ kia đến?
- Phạm thiếu.
Bạch Tuyết Sơn ngẩng đầu, trầm giọng nói:
- Tình báo của chúng ta có sai, tên kia không phải mặt trắng nhỏ, mà là một mãnh long quá giang.
- Gì?
Phạm Nhàn ngẩn ra, theo sau trực tiếp ngồi thẳng dậy, thân hình nghiêng tới trước, nhìn thẳng vào Bạch Tuyết Sơn, thần tình kinh ngạc nói:
- Ngươi nói hắn là mãnh long quá giang?
- Phải, Phạm thiếu.
Bạch Tuyết Sơn trầm giọng đáp.
- Ha ha, ha ha ha.
Lại nghe được câu trả lời khẳng định của Bạch Tuyết Sơn, Phạm Nhàn lại ngẩn ra, sau đó ha ha phá lên cười, cười đến cực kỳ khinh thường.
Liên tục cười to, Phạm Nhàn châm một điếu thuốc lá, thích ý hút một hơi, dùng loại ánh mắt nhìn xuống nhìn Bạch Tuyết Sơn, châm chọc nói:
- Bạch Tuyết Sơn, lão tử nhìn ngươi cũng là một nhân vật, cho nên muốn cho ngươi cơ hội thăng chức thật nhanh, nhưng ngươi cũng làm cho lão tử quá thất vọng rồi. Bỏ đi, ngươi đã không khả năng, lão tử nể tình ngươi quỳ xuống như vậy, cũng không trừng phạt ngươi, ngươi cút đi, vòng luẩn quẩn thượng tầng Yên Kinh, đời này ngươi cũng đừng mong bước vào.
Đối mặt với lệnh đuổi khách của Phạm Nhàn. Bạch Tuyết Sơn vẫn không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất.
Theo sau, ngay khi Phạm Nhàn có chút không kiên nhẫn, chuẩn bị thay đổi chủ ý, Bạch Tuyết Sơn lại nói:
- Phạm thiếu, Bạch Tuyết Sơn này từ một tên làm công, có thể hỗn cho tới tình trạng hôm nay, muốn nói ngay cả một người đàn bà cũng không bằng, dù là chính mình cũng không tin.
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Bạch Tuyết Sơn, vẻ mặt Phạm Nhàn bỗng khựng lại một chút.
Trên thực tế, hắn cũng biết Bạch Tuyết Sơn là một nhân vật, nếu không chiều nay ở tiệm châu báu bị Tô San nhục nhã trắng trợn, hắn lại không tìm bất cứ công tử ăn chơi nào đang có mặt trong tiệm, lại đi tìm Bạch Tuyết Sơn, chính là vì cảm thấy năng lực của hắn không tệ.
Đương nhiên chính bởi vì xuất thân cao quý, lại có chỗ dựa lớn vững chắc, dù Bạch Tuyết Sơn có năng lực không tầm thường nhưng trong mắt hắn cũng chỉ là một con chó mà thôi.
Đã từng như vậy, hiện tại cũng thế.
Nhưng hắn cũng biết. Bạch Tuyết Sơn cũng không phải không có một chút khí khái, phải biết rằng Bạch Tuyết Sơn năm xưa nổi danh chính là vì hắn từng làm việc trong một công trường tại Yên Kinh, kết quả bị thầu khoán lòng dạ hiểm độc không chịu trả tiền công cả năm cho hắn, hắn đòi tiền không có kết quả còn bị đánh thành trọng thương, ngay ngày thứ mười, hắn đã giết hết cả nhà thầu khoán kia.
Ngay cả vợ nhỏ cùng đứa con riêng của thầu khoán kia, tổng cộng mười hai mạng người, không lưu một ai.
Lúc ấy vụ án kia chấn động một thời, chỉ là không được điều tra, nhưng về sau có một gã lão đại hắc đạo nghe được tin này, coi trọng lòng dạ độc ác của Bạch Tuyết Sơn, liền thu nhận và giúp đỡ hắn, mở ra con đường hắc đạo cho hắn. Nguồn:
Một người như vậy, nếu nói xương cốt còn mềm hơn đàn bà, Phạm Nhàn tự nhiên cũng không tin.
Đương nhiên nếu so sánh với Xà Mỹ Nữ của Đông Hải, Phạm Nhàn cảm thấy được Bạch Tuyết Sơn còn kém xa.
Dù sao Xà Mỹ Nữ kia, là một người nếu bị bức tới nóng nảy liền dám cắn bất luận kẻ nào, chẳng những độc hơn Bạch Tuyết Sơn, cũng quyết đoán hơn hắn nhiều.
- Bạch Tuyết Sơn, ngươi nghĩ thông suốt, nếu lời kế tiếp của ngươi không làm lão tử hứng thú, lão tử sẽ thay đổi chủ ý.
Dù trong lòng hiểu được Bạch Tuyết Sơn cũng là nhân vật, nhưng Phạm Nhàn vẫn xem hắn như một con chó nên không chút nào khách khí, vẫn bộ dạng "lão tử ăn trên ngồi trước".
- Phạm thiếu, bốn gã bảo tiêu bên cạnh tôi, ở hắc đạo được xưng là Tuyết Sơn Tứ Hố. Bọn hắn xuất thân từ thiết quân ba mươi tám, từng ở chiến trường, sau khi rời khỏi bộ đội, ở biên cảnh từng cùng những tay buôn ma túy liều mạng, sau đó đi vào quốc nội, cũng trải qua chém giết, danh khí trong giang hồ không nhỏ.
Bạch Tuyết Sơn tỉnh bơ nói.
Phạm Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Long lão tứ đang đứng thẳng tắp ngay cửa, gật đầu nói:
- Bốn người bên cạnh ngươi lão tử quả thật có nghe thấy, nhưng không nghĩ tới từng xuất thân trong thiết quân ba mươi tám. Nhưng...ngươi nói chuyện này làm gì?
- Hôm nay, tôi dựa theo yêu cầu của Phạm thiếu xuống tay với người tuổi trẻ kia, vì cam đoan không sơ hở, tôi phái ra bốn người bọn hắn. Kết quả người kia phát hiện bốn người bọn hắn, còn cố ý dẫn họ tới một góc tối, trong vòng năm giây đã làm ba người trong bốn người hoàn toàn nằm tê liệt.
Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tuyết Sơn cố ý đề cao thanh âm.
- Bá.
Lúc này sắc mặt Phạm Nhàn rốt cục thay đổi.
Tuy rằng hắn luôn luôn tự cao, hung hăng càn quấy đã quen, nhưng Phạm gia cũng có không ít người đảm nhiệm chức vụ trong quân đội, hắn biết rõ tố chất của binh lính trong ba mươi tám quân cao tới cỡ nào, hắn biết binh lính trải qua chiến trường đại biểu cho điều gì - binh lính chưa từng ra chiến trường, vĩnh viễn chỉ là tân binh viên.
Những lời này tuy cực đoan một chút, nhưng đủ biểu đạt ra quân nhân ở chiến trường và không ra chiến trường khác nhau ra sao.
- Bạch Tuyết Sơn, ngươi không phải biên chuyện xưa lừa dối lão tử đi?
Dù trong nội tâm có một tia rung động, nhưng Phạm Nhàn không tin mặt trắng nhỏ trong ý nghĩ của hắn lại là nhân vật như vậy, có thể trong vòng năm giây làm gục quân nhân xuất thân từ thiết quân ba mươi tám, từng lăn lộn nơi chiến trường...